Chương 5
5. Und wenn dein Wille schläft, dann weck ihn wieder
Denn in jedem von uns steckt dieser Krieger
(Và nếu ý chí của bạn buồn ngủ, hãy gọi nó dậy,
Vì trong mỗi chúng ta đều tồn tại một chiến binh.)
Đi ăn trưa về thấy email của Björn, hỏi tôi từ giờ tới tháng tám có chuyện gì quan trọng không. Nghe tôi nói không, anh ta forward một bản thông báo, một bản kế hoạch, PS “đây là cơ hội tốt, cá nhân tôi thấy cô nên tận dụng nó.” Đại khái là NPC bên Đức sắp tới tổ chức một khóa tập huấn nghiệp vụ cho các nhân viên mới, ở Hamburg, tôi với tư cách là phiên dịch viên của Björn, cũng có thể tham gia học hỏi, nếu nắm được kiến thức nền tảng về chuyên môn thì khi dịch sẽ dễ dàng và tự nhiên hơn. Có điều, mặc dù dịch cũng khá nhưng mà tôi còn gặp khó khăn khi thấy từ chuyên ngành, nên tôi không thực sự tự tin lắm. Họ yêu cầu tôi có TestDaF 4. Chậc. Tóm lại là, nếu tôi thi được đợt tháng năm này, tới tháng sáu có kết quả, nếu đậu thì NPC sẽ phụ trách làm visa cho tôi đi Đức tu nghiệp vào tháng tám.
Tôi không tin vào mắt mình. Đọc lại email. Đọc lại thông báo. Đọc lại kế hoạch. Đọc lại lần nữa. Bỏ vô google translate. Đừng cười tôi, cái này là cơ hội ngàn năm có một, cả đời tôi chưa đi nước ngoài lần nào, tôi không muốn bị mừng hụt. Bây giờ là tháng hai, mười tám tháng năm thi, khoảng cuối tháng sáu đầu tháng bảy có kết quả. Tôi gọi điện thoại cho Björn, tim đập thình thịch, nói một tràng quên cả thở, có thật không vậy, anh có nhầm lẫn gì không đó, anh có chắc là nếu tôi có TestDaF 4 thì tôi được đi Đức không, anh kiểm tra lại kĩ chưa blah blah. Tôi nghe anh ta cười, anh ta không lừa tôi, nói cái này là chương trình thường niên, hai năm trước người tiền nhiệm anh ta cũng có cử phiên dịch đi cái này, Björn động viên tôi cố gắng, ráng thi đậu. Lần trước tôi thi xong, mòn mỏi chờ kết quả, tuần nào cũng gọi điện thoại lên hỏi điểm, cuối cùng cũng đậu được niveaustufe 3. Nói đi nói lại, tôi thi, tôi phải thi, tôi phải đậu, tôi phải đi Đức.
Tôi ngồi google thông tin lịch học, lịch thi, nôn nóng chờ tới hai giờ chiều, gọi điện thoại lên viện Goethe nhờ tư vấn, đăng kí liền một khóa học, tôi có bằng B2, có chứng chỉ phiên dịch nên không phải thi đầu vào. Tôi đăng kí luôn đợt thi tháng năm. Cả buổi chiều tôi ngồi đọc bình luận trên mạng về đề thi, tải về mấy bài mp3 để nghe, từ nay buổi tối không đi chơi nữa, tôi sẽ thi đậu, tôi sẽ đi Đức.
Năm rưỡi, Gustaf gọi tôi vào văn phòng, đưa cho tôi một xấp hồ sơ mười mấy trang, là bản báo cáo của WHO về tình hình khí hậu và sức khỏe, kêu tôi dịch qua tiếng Việt. Chẳng ăn nhập gì với NPC hết, nhưng tôi cũng không hỏi nhiều.
“Sao em không nhìn anh?” Tôi nhìn. “Ở công ty, mỗi lần nói chuyện với em em đều rất xa cách. Không muốn bị người ta bắt gặp em ở cùng với anh? Hồi ở Đà Lạt em rất vui vẻ thoải mái.” Tôi nuốt nước miếng suy nghĩ, “Em là người đa nhân cách.” Vớ vẩn. Gustaf có vẻ nóng nảy. Tôi lại suy nghĩ. “Xin lỗi, anh là cấp trên của em, em đi làm luôn cố gắng hành xử phải phép.” Gustaf nhíu mày: “Phải phép ý em là lạnh lùng xa cách?” Không hiểu sao tôi cảm giác được da mặt mình nóng ran, đây là cảm giác đặc trưng mỗi lần gặp chuyện khó xử. Tôi không biết nên phản ứng thế nào, buột miệng “Trick question?” (Đố mẹo hả?) Anh lắc đầu, thở ra một tiếng. “Email cái này cho tôi trước thứ năm.” Tôi gật đầu chào anh, đi về.
Tôi có cảm giác Gustaf có ý với tôi. Anh ta bình thường có vẻ xa cách với người khác, cái kiểu lịch sự trong xa cách đó. Mà có khi vì Gustaf là người nước ngoài, cách suy nghĩ khác, lỡ như anh ta thấy tôi lạnh lùng thì không quen, khó chịu nên mới phải hỏi tôi. Dù sao anh ta cũng đâu có làm gì quá mức, tôi đâu thể nào hỏi thẳng được. Ước gì anh ta nói toẹt ra là “ờ, tôi có ý với em” hay sao đó thì tôi còn dễ xoay sở, chứ cứ vầy, tưởng bở cũng không được mà làm ngơ cũng chẳng xong. Tôi lớn thế này, ừm, cũng không lớn lắm, dù gì cũng mới chỉ có một lần yêu đương, hồi đi học cũng chẳng có ai theo đuổi. Quả là có thông minh tới mấy mà thiếu kinh nghiệm thì cũng hỏng. Tôi lắc lắc đầu. Nghĩ về chuyện đi Đức, tôi lại thấy hào hứng trở lại. Tôi bật laptop, viết mail cho anh. Tôi báo với anh là tôi muốn lấy TestDaF 4, hỏi anh có tài liệu nào không cho tôi để luyện thi. Xong tắt máy đi ngủ sớm. Tính báo với Phương mà vì chưa chắc chắn, thôi im lặng, tới khi thi đậu tôi sẽ nói với nó. Nói trước mà thi rớt rồi không đi được, tôi sẽ rất buồn, tôi không muốn bị thất vọng, càng không muốn ai biết.
Sáng nào ngủ dậy tôi cũng check mail. Thói quen của tôi là nằm ườn ra, mắt nhắm mắt mở đọc mail trên điện thoại, ví dụ có mail nào sốc thì tôi sẽ tỉnh ngủ ngay lập tức, nếu không thì đấu tranh tư tưởng một lúc cũng sẽ phải tỉnh ngủ. Anh trả lời mail của tôi.
Anh trả lời mail của tôi.
Anh trả lời mail của tôi.
Tôi ngồi bật dậy, anh trả lời mail của tôi. Lần gần đây nhất anh email cho tôi là hai năm sáu tháng trước, ngày hai tháng tám năm 2010, hai mươi lăm từ. Email lần này dài hơn. Anh hỏi tôi có khỏe không, nói là anh định viết cho tôi vài lần rồi lại thôi, anh động viên tôi thi, với trình độ của tôi thì niveaustufe 4 không có vấn đề. Anh gửi kèm vài cuốn sách học viết, bốn trang web luyện thi, kèm tài khoản người dùng và mật khẩu. Tôi bật laptop, đọc lại một lần email của anh trên máy tính. Lại đọc lại.
“Định viết cho em vài lần nhưng lại thôi.” “Định viết cho em vài lần nhưng lại thôi.” “Với trình độ của em chắc chắn TestDaF 4 không có vấn đề, chỉ cần luyện viết một chút.” Tôi trả lời lại, “Cám ơn anh. Đánh giá cao người khác quá mức.” Tôi thấy mình thật là phong độ. Lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh bằng cái giọng đó. Tôi chảy nước mắt. Anh còn sống, từ trước tới nay tôi gửi email anh đều nhận được, tôi lảm nhảm cái gì anh cũng đều nhận được. Cuối cùng cũng trả lời, lại rất nhanh. Anh hỏi tôi khỏe không. Ừm, khỏe không hả, muốn tôi trả lời thế nào, anh biết tôi có khỏe không mà, mấy năm qua đời tôi có sự kiện gì tôi đều tình nguyện tự động báo cáo đều đặn với anh mà, anh biết hết mà, cần gì phải hỏi. Tại sao khách sáo với tôi như vậy. Tại sao lại trả lời email của tôi. Anh coi tôi là gì? Anh biến mất hai năm sáu tháng mười ba ngày. Anh hỏi tôi có khỏe không. “Với trình độ của em chắc chắn không có vấn đề.” Trình độ gì? Mấy năm nay tôi thế nào anh đâu có biết, trình độ cái gì? Từng đó thời gian, nhiều thứ thay đổi lắm, tôi bây giờ đâu còn giống ngày xưa nữa. Anh nói vậy nghĩa là gì? Tôi rất kích động. Tôi đọc lại email của anh, không biết là lần thứ mấy. Tôi email cho Gustaf, viết tiếng Đức, nói tôi có việc bận, hôm nay xin phép nghỉ đột xuất, sẽ gửi bản dịch đúng hạn. Anh trả lời lại ngay, “Klar, kein Problem.” (Được, không vấn đề gì.)
Tôi đi tắm. Trong đầu hiện lên hình ảnh tôi những năm qua. Tôi đêm nào cũng ngồi trước màn hình máy tính, nhìn chằm chằm đến sáng chờ anh. Tôi khi về nhà, nửa đêm bật điện thoại đọc lại những dòng email quan tâm anh viết cho tôi, uất ức khóc. Trời mưa nhớ anh tôi trùm chăn khóc. Trời nắng nhớ anh tôi nhìn lên trời khóc. Có lần tôi nghĩ, chỉ cần anh quay lại, nói với tôi một tiếng xin lỗi, anh muốn tôi làm gì cũng được. Tôi nhớ từng đêm tôi níu kéo bấu víu chỉ để được nói chuyện với anh nhiều một chút. Năm đầu tiên anh bỏ tôi đi, tôi tự hành hạ mình, tôi thức khuya, tôi bị bệnh, tôi chờ anh về để anh xót. Thật ngu ngốc. Tôi nhìn mình trong gương, mới ngủ dậy mà khóc, mắt đỏ hoe. Tôi ngồi xuống, ôm chân mình, nhìn chằm chằm dưới đất.
Tôi nhớ tết năm ngoái, tôi với mẹ xem phim Hàn Quốc, có cô gái vì bị người yêu bỏ rơi nên cắt cổ tay tự sát. Tôi nói cô ta ngu ngốc, cha mẹ còn sống sờ sờ ra đó mà dám tự tử vì tình, đồ ngu ngốc, đồ mất dạy, đồ bất hiếu. Mẹ tôi nói chia tay thì thôi, không có người này còn có người khác, buồn cũng được nhưng đừng buồn quá mức, người này đi sẽ người khác tới. Yên tâm, tôi còn ham sống. Tôi lại tắm lần nữa, trang điểm thật đẹp, mặc quần shorts, mang giày đỏ, đeo kính không độ đi ra ngoài. Tôi ngồi ở Bean & Tea leaf chỗ nhà thờ Đức Bà, nhìn người qua lại. Không suy nghĩ gì hết.
Ngồi được nửa tiếng, tôi gọi điện thoại cho phòng vé, hỏi bay đi Đà Lạt chuyến sớm nhất là mấy giờ, họ nói hai giờ mười. Tôi đứng dậy, chạy qua đó, chỉ mua được vé chiều đi. Lại gọi điện thoại đặt vé xe chuyến ban đêm, về nhà tùy tiện bỏ bộ đồ vào ba lô, chạy ra chợ mua hai cái bánh chưng, bỏ trong ba lô đem về nhà, gọi taxi ra sân bay. Ừm, tôi dù sao cũng đi làm được một thời gian rồi, nhiều tiền thì tôi không có chứ tiền mua vé máy bay về nhà thì tôi không thiếu. Ngồi chờ lên máy bay một tiếng, người ta đi qua đi lại, gọi điện thoại tứ tung, ai cũng vui vẻ. Tôi suy nghĩ, ừm, hình như tôi hơi hỗn. Tôi đọc lại mail đã gửi. Ừm. Tôi gửi thêm một mail nữa trả lời mail hồi sáng, xin lỗi anh, em quá lời, cám ơn anh. Trước giờ tôi không cho phép con Phương nói xấu anh, không cho nó gọi anh là “thằng”. Trong lòng tôi anh luôn có vị trí đặc biệt, cho dù anh đối xử với tôi như vậy tôi vẫn rất tôn trọng anh, lần này tôi lại nói chuyện kiểu đó. Chậc, nhìn xem, thời gian thay đổi tôi như thế nào rồi.
Từ sân bay về nhà tôi đi cũng hơi xa, tới nhà là gần bốn rưỡi. Mẹ tôi đang ngồi chơi Blitz, nghe tiếng kim cương rớt chíu chíu. Tôi cười, nói mẹ, con đói quá. Mẹ tôi trợn mắt, xém chút xíu thả rớt ipad. Hỏi tôi làm sao mà chạy về, bị đuổi việc rồi hả, khi nào đi lại. Haha, mẹ tôi lúc nào cũng vậy, chị tôi đi lấy chồng mà lâu ngày không thấy về nhà, mẹ tôi sẽ nói chị tôi bị chồng đánh không dám về. Xì, dám, chỉ có chị tôi ăn hiếp anh rể thôi. Tôi nói mẹ là tôi được người ta cho vé máy bay, không bay thì tiếc, về ăn cơm mẹ nấu một bữa, mai lại đi làm, mua cho mẹ hai cái bánh chưng gần chỗ con ở. Mẹ tôi cười, gọi điện thoại kêu ba tôi về. Ăn cơm xong tôi ngồi gác chân lên bàn coi ti vi, thỉnh thoảng nói chuyện với ba tôi. Về nhà thật là sướng. Tôi hỏi mẹ, con đeo nhẫn được không. Trước giờ tôi không thích đeo trang sức, thứ nhất là sợ vướng víu không quen, thứ hai là sợ bị giật, ở Sài Gòn mà. Mẹ tôi thiếu nước gỡ hết nhẫn trên tay ra đưa cho tôi, tất nhiên là được. Tôi làm nũng, đòi mẹ dẫn đi mua nhẫn. Tôi mua một chiếc nhẫn bạc, đeo vào ngón áp út, nói mẹ là tôi bị nhiều người theo đuổi quá, ngại từ chối, mua nhẫn đeo cho khỏe. Haha, tôi nói xạo không chớp mắt. Đeo nhẫn vào, thấy khác lạ hẳn. Được rồi, từ nay đừng hòng ai tổn thương tôi được nữa.
Một giờ sáng tôi ra đứng trước cổng nhà chờ xe tới đón, đi chuyến ban đêm lên Sài Gòn lúc gần tám giờ, tắm rửa, đi làm, cảm giác mình hồi sinh. Từ giờ tôi sẽ học tiếng Đức chăm chỉ, tôi sẽ thi đậu, lấy TestDaF 4, tôi sẽ đi Đức, tôi sẽ quên anh, lần này sẽ quên triệt để. Und wenn dein Wille schläft, dann weck ihn wieder, denn in jedem von uns steckt dieser Krieger.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top