Chương 4
4. Everything’s just wonderful.
(Mọi chuyện thật tuyệt vời.)
Tôi học đại học ở Sài Gòn, tốt nghiệp xong ở lại đây đi làm, không như một vài người bạn, tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người Sài Gòn. Mỗi khi có người hỏi, tôi tự hào trả lời tôi là người Đà Lạt. Ừm, thành phố nhỏ xíu, đẹp không tả nổi.
Tôi về nhà khá thường xuyên, hồi học đại học nhiều khi vì ham về nhà mà bỏ vài bài kiểm tra, tới kì thi lại cuống quýt học để gỡ điểm. Hồi anh mới biến mất, tôi băn khoăn đắn đo không dám về Đà Lạt, vì sợ nhìn chỗ nào cũng nhớ đến anh. Quán cà phê, quán ăn nào tôi và anh từng đi, tôi đều tránh không bén mảng tới. Còn nhà tôi, thành phố của tôi, tôi chịu. Cũng vẫn đi đi về về như chẳng có gì xảy ra, tôi che dấu tốt đến nỗi gia đình tôi cũng không biết là tôi đã từng thất tình, đau khổ chết lên chết xuống. Haha, để người khác lo lắng thì được gì chứ, không có tình yêu thì còn có tình khác, thiếu gì. Mỗi lần nghĩ tới anh, tự hành xác xong, tôi lại tự an ủi mình: ở Châu Phi còn nhiều người chết đói, nhiều chỗ còn chiến tranh, tôi đây trẻ khỏe yêu đời, gia đình đầy đủ, được làm việc mình thích, tôi còn đòi gì nữa. Oh yes I’m fine, everything’s just wonderful, I’m having the time of my life.
Hai bảy tết, cuối cùng cũng dịch xong bộ hồ sơ thuyết minh dự án đầu tư Việt-Đức bốn mươi trang, toàn từ chuyên môn, gửi mail cho Gustaf xong, tôi ngồi xe buýt đêm về nhà. Đà Lạt vẫn lạnh lẽo đón tôi, gió vẫn èo èo thổi. Tôi thích lạnh. Xe trung chuyển chở tôi về nhà, tôi hà hơi thở ra khói, xoa xoa tay vào nhau, thật hạnh phúc.
Buổi sáng, tôi với mẹ đi chợ, mua rất nhiều trái cây. Tôi thích nhất là ăn trái cây ở nhà, trời lạnh sẵn rồi, ăn gì cũng thích. Rất sung sướng, tôi về nhà không phải làm việc nhà, một tay mẹ tôi làm hết. Tôi cũng không muốn giành, vì mẹ tôi từ sáng tới tối chỉ có làm việc nhà mới làm mẹ bận rộn, quần áo tôi mẹ cũng giặt hết, tôi cũng không cản, tôi biết mẹ thích được chăm sóc tôi như vậy. Chết rồi lên thiên đường chắc cũng sướng cỡ tôi là cùng.
Ăn cơm trưa xong, tôi lấy chiếc xe đạp cũ từ hồi học trung học, đạp xe quanh hồ Xuân Hương, mỗi lần đi tới chỗ này đều cảm thấy vô cùng thanh thản. Tết năm nay được nghỉ đúng một tuần, ở nhà ngủ mê mệt, dậy ăn trưa, nói chuyện với ba mẹ, đạp xe đạp, buổi tối mệt mỏi lại ngủ sớm. Lần nào nghỉ tết xong cũng mập lên hết. Năm nay tôi chưa nghỉ phép lần nào, liền nhờ Björn xin Gustaf du di qua tết cho tôi vài ngày, ra Đà Nẵng chơi với Phương. Con nhãi này tự hào về Đà Nẵng y như tôi tự hào về Đà Lạt vậy, suốt ngày ca ngợi, đứa làm bạn như tôi cũng muốn mò ra xem thử. Tôi đi ngang qua cà phê Thanh Thủy-Bluewater, speak of the devil, thấy Gustaf đang đứng gọi điện thoại, anh ta ngạc nhiên vẫy tay với tôi.
(Speak of the devil: nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền)
“Nhà em ở đây.” Tôi cười, “có ghi trong CV đó.” Anh ta nhiệt tình, mời tôi vào uống cà phê. Tôi thích quán này, nhân lúc tâm trạng vui vẻ, cũng không từ chối, dù sao cũng là tết. Tôi tìm chỗ dựng xe đạp, mặc kệ ánh mắt người bảo vệ và mấy cô tiếp tân, đi theo Gustaf vào trong, ngồi ngoài trời. Nếu bạn đi Đà Lạt rồi thì biết, trời lạnh mà uống cà phê nóng, lại ngồi nhìn ra hồ, tao nhã không còn gì để nói.
“Anh đi du lịch hả?” “Du lịch gì đâu, anh không có gia đình ở đây, bạn bè cũng không nhiều, tết ở Sài Gòn vắng quá, đi lang thang cho biết.” “Vậy hả, ở Đà Lạt mà có một mình buồn chết.” Anh ta cười, nói “người Việt Nam bọn em mới phụ thuộc vậy thôi, dân Châu Âu như anh đi đâu một mình cũng được, hứng lên thì đi, bác gái của anh năm mươi mấy tuổi mà cũng đi Trung Quốc, Mông Cổ một mình, đâu có sao, có lần bác đi với mấy người quen trên mạng, tới tuốt Papua New Guinea luôn.” Ừm, cái này tôi phục, cũng chẳng buồn chỉ ra má anh ta cũng người Việt Nam, ở đó mà chê.
Tôi và anh ta nói chuyện một hồi, hầu như là nói về du lịch. Tôi nói con gái Việt Nam đi một mình khó khăn lắm, đi trong nước thì người ta nhìn ngó, đi ngoài nước thì bị khó dễ, ví dụ như đi Thái Lan hay Singapore, có nhiều người còn không được cho nhập cảnh, phải bay về. Tôi có một người bạn là con trai, đi Singapore một mình, xuống máy bay lúc nửa đêm cũng bị dồn chung với mấy người nữ, bị nghi là trai bao, thẩm vấn một hồi cuối cùng cũng cho nhập cảnh. Anh ta kể về những nước anh đã đi qua, hồi còn đi học thì chỉ đi quanh quanh Châu Âu, sau này đi làm rồi thì có nhiều tiền nhưng ít thời gian, đi ít hơn, xa hơn. “Ba anh làm kĩ sư trong ngành đường sắt, con cái trong nhà đi tàu được giảm giá rẻ lắm, đi từ nước này qua nước khác có khi chỉ tốn vài euros.” Tôi hỏi anh ta thích chỗ nào nhất, anh ta cười, “Chỗ nào cũng thích, quan trọng là tâm trạng. Hồi đó anh bị bạn gái bỏ, anh nghỉ học hai ngày chạy qua Prague cho khuây khỏa, ai dè còn buồn bạo liệt hơn, tại Prague lãng mạn.” Haha, tôi phát hiện nói chuyện với Gustaf rất hợp. Tôi uống hai tách cà phê nóng, vừa đem tới là tôi uống liền, để một lát nguội rất phí, anh ta nói tôi là người biết thưởng thức. Tôi cười. Hôm nay cười nhiều quá.
Lúc mẹ gọi điện thoại hỏi tôi đang ở đâu, tôi mới để ý là ngồi với Gustaf cũng được hai tiếng. Chà. Tôi tạm biệt anh, có cảm giác mình bị tẩy não, tại tôi không thấy cần thiết phải cảnh giác với anh nhiều như mới đầu. Đi làm, anh ta là một người sếp rất được, hay nói tốt cho tôi với Björn, điểm này tôi rất thích. Còn con người anh ta, tôi thấy cũng dễ tính, vui vẻ, làm bạn cũng không tồi. Tôi đang vui vẻ, nên đánh giá người khác cũng thoải mái hơn. Tôi tạm biệt anh, nói phải về nhà, không nói câu khách sáo mời anh về nhà. Anh ta dù sao cũng là người nước ngoài, không hiểu phép tắc lễ nghĩa kiểu giả bộ lịch sự, lỡ khách sáo mời rồi anh ta về thiệt, tôi lại phải mệt mỏi giải thích với mẹ. Lúc ra cùng tôi, thấy tôi dắt xe đạp, anh cười hỏi tôi có cho anh đi nhờ về khách sạn được không. Tôi nhìn chiếc xe nhỏ xíu, lại nhìn anh ta, không ngại ngần từ chối: “Xe tôi nhỏ, trời lạnh anh đi bộ đi, sống phải biết thưởng thức chứ.” Tôi leo lên xe, chạy đi, có cảm giác anh nhìn theo, mấy người nhân viên quán cũng nhìn theo. Tôi nhớ trong truyện, lúc Tam Sinh bị người ta vây bắt, làm phép thuật, bị nhìn chằm chằm nên buông ra một câu “Dung mạo khuynh thành, là lỗi của ta”. Tôi bật cười một mình. Leo lên dốc thấy đỡ mệt mỏi hơn. Hôm nay trời đẹp. Everything’s just wonderful.
Mồng bảy tết, tôi bay ra Đà Nẵng chơi với Phương. Lần đầu đi máy bay, lại bay từ sân bay Đà Lạt, tôi hơi không yên tâm, ra tới Đà Nẵng, thấy sân bay to đẹp, nhất thời hơi khớp. Phương nó thấy tôi, vẫy tay điên cuồng, xung quanh ai cũng nhìn nó, rồi nhìn tôi. Chậc, mối tình đoạn tụ giả tạo của tôi, cũng hơi ngại.
Phương dẫn tôi về nhà, cho tôi ngủ ké phòng, tôi ăn chực cơm nhà nó, đi nhờ xe anh nó đi chơi, đầu năm đầu tháng mà chực đủ thứ thế này, chắc năm nay tôi được lợi lộc cũng nhiều. Haha. Tôi ở Đà Lạt, lạnh lẽo quanh năm, tới đây thấy cũng không ghê gớm lắm. Xe cộ cũng ít, không khí thanh bình như ở nhà tôi. Tôi đòi đi cà phê, Phương dẫn tôi tới quán Memory hình chiếc lá, gần cầu sông Hàn. Quán này giống như Thanh Thủy chỗ tôi, cũng nhìn ra sông Hàn, thấy cái cầu quay nhấp nháy đèn, phía xa xa là đài phát sóng radar nhìn như ba cái cục tròn tròn trắng trắng, cầu Thuận Phước dài dài đẹp đẹp. Tôi gục gục đầu: “Được, lão thân công nhận, Đà Nẵng của thượng thần đẹp, có thể sánh với Đà Lạt.” Chúng tôi ngồi nói ba láp ba xàm, tôi đòi ra biển, nó dẫn tôi ra biển. Lạnh thấu tim gan, nhưng mà kệ, tôi ở vùng núi, giờ sống ở Sài Gòn cũng dễ gì thấy biển, phải tận hưởng, tận hưởng.
Ở chơi được hai ngày, buổi tối ngày thứ ba tôi biết ý, để Phương với gia đình có thời gian riêng bên nhau, tôi đi dạo một mình. Mai tôi với nó bay chung vô Sài Gòn. Ở đường Bạch Đằng có người vẽ tranh chân dung, thấy người ta đứng xem đông, tôi cũng bon chen. Tôi cũng muốn có hoa tay vẽ, thỉnh thoảng vẽ tặng bạn bè, có điều chắc tôi nhiều tài quá rồi, trời không muốn tôi hoàn hảo, cũng coi như là lỗi của tôi. Thấy có bức Mây trời Tây Tạng, tôi liền mua. Một thời tôi đọc nhiều về Tây Tạng, vì có người từng nói tôi khi nào lớn tới đó xem thử. Chậc.
Chín rưỡi tối, tôi về ghé ăn bún chả cá. Anh có nói bún chả cá Đà Nẵng ngon lắm. Tôi ăn mà chẳng thấy mùi vị gì. Sáng hôm sau tôi dậy sớm, ba mẹ Phương chở chúng tôi ra sân bay, trời lạnh lẽo, tôi buồn ngủ không tả nổi, lên máy bay ngủ liền một mạch.
Lúc tới nơi, vác ba lô vừa đi vừa ngáp, nghe có người kêu tên mình. Tôi giật mình, ngó quanh, thấy Gustaf vẫy tay với tôi, Björn đứng bên cạnh cười. Chậc. Tôi ngại ngùng nhìn Björn “Tôi đi taxi về với bạn là được rồi, sao anh biết mà ra đây vậy?” Björn cũng ngại ngùng, Gustaf cười toe toét, nói tiếng Đức “Anh tới đón Björn, bay chuyến Paris-Sài Gòn, mới tới hồi bảy rưỡi.” Anh ta nói xong thì tôi mới để ý thấy cái vali Björn để dưới đất, muốn kiếm cái hố chui xuống cho rồi. Mẹ nó chứ, còn vẫy tôi làm cái gì, muốn tôi nhục nhã mà chết à. Cũng may Phương nó không biết tiếng Đức, tôi đỡ nhục hơn một chút. Tôi méo mặt cười, “vậy thì tôi đi trước, bạn tôi chiều nay còn phải đi học.” Björn đề nghị chở tụi tôi về. Tôi thấy Phương hành lí lỉnh kỉnh, đành mặt dày giới thiệu mọi người với nhau. Tôi nói với Björn “Bạn của tôi học tiếng Pháp từ nhỏ, anh nói tiếng Pháp đi, cho đỡ nhớ nhà.” Tôi để Phương ngồi ghế trước với Björn, hai người nói tiếng Pháp với nhau, tôi và Gustaf ngồi sau, nghe như vịt nghe sấm, tôi nói “Björn đang nói xấu anh với bạn của tôi kìa.” Anh nhìn tôi, tôi không biết tại sao, nhìn ra cửa sổ. Sau này có lần tôi nói với Phương: “Tao mà biết có cơ sự này, đừng hòng tao giới thiệu hai người với nhau. Trên đời ngu nhất là làm mai.” Nhưng mà thôi, tôi đang kể chuyện của tôi, chuyện của con nhãi đó, mặc kệ nó.
Björn chở tôi về nhà trước để tôi chuẩn bị đi làm, tôi nhờ anh ta đưa Phương về nhà, anh ta không từ chối. Mặc dù tôi đi làm cũng được vài tháng, kể cho Phương nghe cũng nhiều về công việc, nhưng nó chưa bao giờ thấy Björn. Tôi đoán từ giờ tới chiều chắc chắn nó sẽ gọi. Mười một giờ rưỡi, tôi đứng dậy chuẩn bị đi ăn thì điện thoại rung. Nó than thở trách móc mắng nhiếc tôi, nói tôi là đứa bạn phản phúc, có của quý hiếm như vậy mà giấu, nó dọa nghỉ chơi tôi ra. Tôi cười cười, thành thật nhận lỗi. Trước giờ tôi thấy nó độc thân vui tính, đâu có nghĩ là nó muốn kiếm bạn trai. Nhiều khi tôi còn lén nghĩ, hay là con nhãi này đoạn tụ thật, tất nhiên là tôi không nói với nó, tôi còn ham sống. Mỗi lần nói chuyện với nó, gọi điện thoại hay chat hay nhắn tin gì, tôi đều ngoác miệng ra cười, nhiều khi cười thành tiếng, bây giờ đang ở chỗ làm, tôi nín cười cũng rất vất vả.
Gặp Gustaf ở thang máy, anh ta cũng đi ăn, liền rủ tôi đi chung. Tôi rất ngại những chuyện này. Ở công ty tôi, tức là chỗ Björn, dù sao mọi người cũng đã có gia đình, lại biết tính tôi, nên dù sao vẫn an toàn; ở đây, tôi là nhân viên mới, Gustaf là sếp mới, nhân viên trẻ thì đầy ra đó, tôi đánh hơi thấy nguy hiểm, cười xã giao từ chối. Gustaf nhìn tôi không nói. Thang máy chậm quá, cửa vừa mở tôi liền đi trước, hình như nghe anh nói “Tại sao phải tránh anh?” Tôi giả vờ không nghe, đi thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top