14 - 15
Chương 14 – Trò chuyện trong mật thất
Ban đêm là thời điểm Hogwarts rất bí ẩn, đương nhiên cũng là thời điểm các phù thủy nhỏ dạo đêm thăm dò Hogwarts.
Một bóng người tiến vào mật thất của bốn nhà sáng lập Hogwarts, bức họa ba đầu sỏ vốn đang nói chuyện đồng loạt nhìn về phía cửa. Nhìn cánh cửa chậm rãi mở ra, Goddy tưởng là Harry, đang muốn cùng cậu chào hỏi lại phát hiện người tới cũng không phải người thừa kế của bọn họ.
“Ngươi…”
Rowena che miệng, trong mắt ngấn lệ.
“Là ngươi sao?”
Hel cũng là vẻ mặt kích động, hai tay nắm lại trước ngực. Goddy chớp mắt, không tin xoa xoa, thẳng đến khi xác nhận không phải là mình hoa mắt mới ở trong bức họa hò hét hoan hô.
“Quá tốt, quá tốt ha ha ha…”
“Ta trở về, thật xin lỗi đã khiến cho các ngươi đợi lâu.”
Bóng đen nhìn ba bức họa lớn treo trên tường, lại vươn tay sờ sờ khung ảnh trống. Trong ánh mắt là sâu đậm áy náy, đồng thời cũng có vui sướng khi trùng phùng.
“Nhìn thấy ngươi trở về chúng ta an tâm.”
Ba đầu sỏ cũng dùng ánh mắt vui sướng nhìn bóng đen, trên mặt tràn đầy tươi cười không mang theo bất kì tạp chất nào khiến bóng đen trong lòng đau xót, càng hối hận chính mình lúc trước tùy hứng.
******
“Ngàn năm thời gian, khiến Hogwarts không còn đơn thuần là nơi các phù thủy nhỏ học tập. Nó trở thành bàn cờ của Hội Phượng hoàng và đám Tử thần thực tử, Dumbledore càng khiến nơi này trở thành nơi đào tạo quân dự bị cho Hội Phượng hoàng của lão. Từ khi lão trở thành hiệu trưởng, Slytherin ngày một gian nan hơn. Harry nói cho ta biết, vốn hắn muốn đi Slytherin thay đổi loại tình huống này, kết quả bởi vì hắn kế thừa huyết thống Phượng hoàng trở thành người thừa kế Gryffindor nên chỉ có thể không tình nguyện đi đến dưới mí mắt Dumbledore.”
Goddy không ngừng giảng giải những chuyện phát sinh nghìn năm qua cho bạn tốt, nói một hồi lại nói đến Harry.
“Nhưng hắn làm rất tốt, tuy rằng Slytherin và Gryffindor vẫn căm ghét lẫn nhau. Sau khi biết mình không còn hy vọng vào Slytherin Harry liền thay đổi sách lược kiểm soát Gryffindor. Hắn chậm rãi kéo Nữ vương Sư tử đương nhiệm vào đội mình, thành công đào góc tường Dumbledore.”
Rowena nghĩ đến Harry liền nhịn không được khen ngợi cậu, Harry có nói qua nếu không thể điệu thấp vậy thì hắn liền chơi thật nổi đứng ở trên đầu mọi người, cho dù Dumbledore biết rõ cũng vô pháp tính kế đến đầu người thừa kế học viện.
“Ừ, Harry không giống như người kế tục của Goddy, ngược lại giống ngươi. Nếu không phải dòng họ quyết định hắn chỉ có thể vào Gryffindor thì Harry càng thích hợp với Slytherin mới đúng.”
Hel cầm trong tay một ly hồng trà, không biết là nàng pha lúc nào. Bất quá đối với bức họa mà nói mấy thứ giống như thế này đều không phiền toái, chỉ cần vẽ là có. Hơn nữa nàng còn có người để sai vặt nha, tin tưởng rất nhiều bức họa đều nguyện ý vì Hoan Tổ pha một ly hồng trà.
“Để cho một đứa nhỏ cứu vớt Thế giới phép thuật, Bạch phù thủy vĩ đại quả nhiên vĩ đại nhất.”
Bóng đen ngồi trên cái ghế được biến ra, trong giọng nói đều là khinh thường. Ngàn năm trước, không ai không trân trọng ấu tử. Tuy rằng ngàn năm trước thế cục thật căng thẳng, giới Phép thuật và giáo đình luôn phát sinh xung đột, nhưng sẽ không có ai để cho một đứa trẻ đi cứu mọi người.
“Chính là vì như thế chúng ta mới đau lòng hắn, Harry ở trong tình cảnh kia thức tỉnh huyết thống Phượng hoàng mới khiến hắn có thể trùng sinh. Nghĩ đến Dumbledore tính kế làm cho chúng ta cảm thấy trái tim băng giá. Thời điểm Harry tử vong chỉ mới hai mươi tuổi, chính là lúc hào hoa phong nhã a. Nhìn thấy bạn bè vì che chở cho mình mà chết, không chỉ tâm lý mà linh hồn của Harry đều bị trùng kích rất lớn.”
Hel buông bát trà, nói ra sự kiện Harry phát sinh ma lực bùng nổ được các bức họa khác kể lúc trước. Chỉ là không hề nghĩ đến, người cứu Harry sẽ là hắn.
“Thì ra là như vậy, trách không được hắn một lòng muốn giết Ron Weasley.”
Tay trái bóng đen chống cằm, tựa hồ suy nghĩ cẩn thận nghi vấn nào đó mà hắn vẫn không rõ.
“Hận thù khó trừ, hắn có thể nhẫn nhịn đã là cực kỳ hiếm có.”
Goddy thật lý giải Harry, là người thừa kế của mình, hắn thấy được trong linh hồn Harry là lửa giận và hối hận.
“Bất quá, cái tên tự xưng là hậu đại của ta kia tột cùng là đến từ đâu?”
Bóng đen thật sự không rõ, hắn xác định mình không hề lưu lại bất kì hậu đại nào cơ mà.
“Ngươi có còn nhớ ngươi có một cô em gái cùng cha khác mẹ hay không? Con bé gả cho gia chủ gia tộc Gaunt lúc ấy, sau đó còn trộm Viên đá Phục sinh.”
Rowena nhắc nhở bạn tốt, tuy rằng hai anh em cả đời chưa gặp qua vài lần, nhưng cũng không thể quên mất sự tồn tại của con bé a.
“Ra là vậy, ta còn đang nghĩ ở đâu ra a.”
Bóng đen cười, quả thật không phải hậu đại của mình thì càng dễ.
“Ngươi muốn làm như thế nào?”
Hel nhìn bóng đen, mặc kệ như thế nào thì cũng là hậu đại của em gái hắn, Harry muốn giết cũng phải hỏi hắn một chút đi! (kiếp trước đã giết qua một lần rồi đó =.=) Slytherin cực kỳ bao che khuyết điểm, chỉ cần bạn tốt không thừa nhận, Harry liền không có trở ngại.
“Ta không có hậu nhân, đương nhiên cứ dựa theo không có mà làm a!”
Bóng đen lạnh lùng nói, đối với một kẻ giả mạo truyền nhân của mình, hắn tỏ vẻ mình không có ấn tượng tốt, chết thì cứ chết đi! Nếu Harry có thể giết chết hắn thật, coi như là vì Slytherin thanh trừ côn trùng có hại. Slytherin biến thành như bây giờ hắn cũng phải chịu trách nhiệm rất lớn.
“Không, không phải ngươi định …”
Goddy còn chưa nói xong, nhưng mọi người đều hiểu ý tứ của hắn. Mà bóng đen làm ra chính là động tác như thế, Goddy lập tức ôm đầu kêu rên.
“Vì cái gì, vì cái gì các ngươi đều phải cướp Harry bé nhỏ của ta ~~~”
Trong mật thất đều là tiếng Goddy tru lên, sau đó là tiếng Rowena và Hel cười cùng âm thanh cười lạnh của bóng đen.
******
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào ký túc xá, Harry luyến tiếc cọ cọ chiếc chăn mềm mại. Sau đó cậu bới tóc ngồi dậy, sờ kính mắt trên tủ đầu giường, mang vào nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ. Thế mà đã bảy giờ rưỡi, thêm nửa giờ nữa là phải lên lớp, cậu phải nhanh chóng thu thập tốt bản thân. Tiết thứ nhất là lớp Biến hình, nếu đến muộn giáo sư McGonagall sẽ không quản mình có phải người thừa kế học viện hay không, trừ điểm không nói còn bị bắt nghe giáo huấn.
Mất mười phút mới từ phòng tắm đi ra, sau đó lại dùng ba phút mặc quần áo, hai phút thu dọn sách giáo khoa và bài tập, mười phút giải quyết bữa sáng gia tinh đưa tới, cuối cùng dùng năm phút đồng hồ lợi dụng mật đạo đi đến bên ngoài phòng học môn Biến hình.
Lúc này phần lớn học sinh đều đã ngồi ở trong phòng học, trừ một vài tiểu sư tử Gryffindor dạy mãi không sửa thì không có học sinh ở bên ngoài. Cho nên Harry đột nhiên xuất hiện không có dọa bất kì ai, bức họa cũng bởi vì cậu là người thừa kế học viện mà lựa chọn giữ bí mật.
Đẩy ra cửa phòng học môn Biến hình, có thể cậu là người đến cuối cùng cho nên người bên trong bao gồm cả Slytherin đều nhìn về phía cậu. Giáo sư McGonagall nghiêm khắc liếc mắt nhìn Harry, thấy cậu hoàn toàn không có vấn đề mới yên tâm. Đêm qua bà thương lượng với Snape, gần đây đối với Harry không yêu cầu thực hành, chờ linh hồn cậu hoàn toàn củng cố xong lại nói tiếp. Bất quá những việc kiểu như viết luận văn thì nhất định phải duy trì.
“Em Gryffindor, tìm vị trí ngồi xuống đi!”
Nếu nói trong trường học có ai có thể nhận được thái độ ôn nhu của giáo sư McGonagall, vậy thì chỉ có Harry. Tất cả tao ngộ của cậu khiến vị Nữ vương Sư tử nghiêm khắc thương tiếc mười phần, cho nên đối với Harry phá lệ khoan dung.
“Vâng, thưa giáo sư.”
Harry ngồi xuống, kế bên là Sara. Bởi vì toàn bộ phòng học trừ đám sư tử nhỏ bên kia thì Slytherin bên này vị trí tương đối tốt chỉ có bên cạnh Sara. Về phần vì sao Harry không ngồi bên phía Gryffindor, cậu đã quên nói bản thân sau khi trùng sinh có đôi chút khiết phích sao? Tuy rằng nhóm tiểu sư tử hiện giờ đã yêu sạch sẽ hơn, thế nhưng so sánh với nhóm bạn bè tiểu quý tộc, Harry cảm giác vẫn Slytherin bên này cậu tương đối có thể chấp nhận.
“Chào buổi sáng, Sara.”
Harry cười cười với cậu học sinh ngồi cùng bàn, đôi mắt đều cong lên.
“Chào buổi sáng, Harry.”
Sara đem sách đặt lên bàn, Harry thấy được cái tên ở mặt trên – ‘Hướng dẫn thuật biến hình hiện đại’.
“Ngươi thích môn Biến hình sao?”
“Tàm tạm, ta thích thuật Biến hình đơn giản nhưng thực dụng.”
Mấy cái có hoa không quả Sara đều lật lật cho có.
“Ta cũng vậy, thế nhưng ta thích thần chú Hoa lan nở rộ (editor: chắc là Orchideous – tạo ra bó hoa ở đầu đũa phép). Bởi vì nó có thể biến ra hoa tươi xinh đẹp, tại thời điểm nào đó rất quan trọng.”
Harry nói là thời điểm đi bái tế cha mẹ, Lily thích hoa bách hợp, mỗi lần cậu đến đều sẽ biến ra một bó lớn.
“Ta cũng thích.”
Sara nói xong liền ngồi ngay ngắn lại, bởi vì giờ lên lớp đến. Harry thấy thế cũng ngồi ngay ngắn, cậu còn chưa kịp mở ra bút ký và sách giáo khoa liền nghe một tiếng ‘phịch’, cửa phòng học bị đụng mở ra. Mà cậu vừa vặn ngồi ở cạnh cửa, người bên ngoài lao tới phần lớn lực đụng vào vai cậu. Sau đó người đó lảo đảo quỳ rạp trên mặt đất, còn quay đầu trừng mắt nhìn Harry.
“A!”
Che vai phải, Harry cảm giác được bả vai mình giống như trật khớp. Đừng thấy cậu ma lực rất mạnh mẽ nhưng thân thể vì những chuyện xảy ra thời thơ ấu nên vẫn không cường tráng, thậm chí ngay cả nữ sinh cùng tuổi cũng không bằng. Vóc dáng nhỏ nhắn và mái tóc dài, nếu xen lẫn trong đám nữ sinh cũng không ai nhìn ra cậu là nam sinh.
“Harry?”
Sara nhướn mày, vốn khuôn mặt lạnh lùng lại xuất hiện sát khí trong nháy mắt. Đỡ Harry, lần đầu tiên Sara phát giác bản thân không biết phải đặt tay ở chỗ nào, sợ làm đau Harry, sợ khuôn mặt tái nhợt của cậu càng thêm xám trắng.
“Ron Weasley, có phải em thật sự muốn cô biến em thành đồng hồ báo thức thì em mới không lên lớp muộn, hơn nữa sửa cái tính tình xúc động kia của em hay không?”
Giáo sư McGonagall hướng về phía Ron còn đang nằm trên mặt đất rống giận, bởi vì bà đứng trên bục giảng, vừa lúc thấy được y va vào Harry, còn thấy y phạm sai không xin lỗi còn trừng Harry.
Sao có người cả gan làm loạn như thế, giáo sư ở trong này mà còn dám khi dễ Harry. Vậy lúc bọn họ không nhìn thấy, có phải Ron lại thương tổn cậu bé nhỏ gầy kia càng thêm nghiêm trọng hơn không?
“Em xin lỗi, giáo sư McGonagall.”
Ron cực kỳ xấu hổ bò lên, y hoàn toàn không hề nghĩ đến giáo sư McGonagall sẽ không vì tiết kiệm thời gian lên lớp mà nổi giận với y. Điều này làm cho y sinh ra vài phần hối hận, y không nên nhân lúc giáo sư lên lớp mà đụng cái tên phản đồ Gryffindor kia, mà hẳn là phải đợi đến hết tiết, sau khi giáo sư rời đi thì hãy đụng.
Chương 15 – Giáo sư McGonagall uy vũ
“Người em phải xin lỗi không phải cô, mà là Harry.”
Giáo sư McGonagall chỉ vào Harry, tức giận hiện rõ trên mặt không phải có thể dễ dàng bình ổn như vậy. Đặc biệt đây không phải là lần đầu Ron Weasley thương tổn Harry, chuyện này đối với người công bằng như bà mà nói là không thể chấp nhận được.
Lần trước bởi vì Dumbledore cho nên không thể xử phạt y, lúc này mặc kệ Dumbledore có bóp méo thế nào, McGonagall cũng sẽ không nghe. Bà nhất định phải để con trai út nhà Weasley không biết trời cao đất dày này một bài học ‘Cái gì gọi là tôn trọng và yêu mến bạn học’.
“Giáo sư, bả vai của Harry bị trật khớp.”
Sara cũng không muốn làm phiền giáo sư McGonagall dạy dỗ Ron, chỉ là nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Harry, Weasley gì gì đó có thể để sau này hãy tính.
“Cái gì?”
Giáo sư McGonagall vừa nghe cũng bất chấp việc dạy dỗ tiểu sư tử tâm tư tràn đầy đố kỵ lại không nghe lời giáo sư, chạy tới kiểm tra cho Harry một lần. Tuy rằng bà không chuyên về phép thuật bùa chú chữa bệnh, nhưng bà cũng biết một ít thần chú chữa trị đơn giản. Tỷ như trật khớp, dù rất đau những cũng không phải là chấn thương nghiêm trọng gì.
“Chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ tốt lên. Bạn học Slyn, làm phiền em và em Malfoy cùng nhau giữ chặt Harry, lúc trị liệu không thể để Harry nhúc nhích.”
Giáo sư McGonagall biết lúc sửa đúng khớp xương trong nháy mắt đau biết bao nhiêu.
“Vâng.”
Sara và Draco một trước một sau ấn Harry, đem phía tay phải hướng về phía giáo sư McGonagall để bà tiện chữa trị.
“Giáo sư ra tay đi, em không sao.”
Lực nhẫn nại của Harry vẫn luôn rất mạnh, trật khớp tuy rằng rất đau nhưng không phải là đau đớn nhất. Chút thương chút đau này so với thời kì chiến tranh thì không đáng kể chút nào, cậu tự tin bản thân còn có thể chịu được.
“Được, nếu đau thì em hãy kêu lên.”
Giáo sư McGonagall một bàn tay cầm cổ tay phải của Harry, một bàn tay đặt trên vai cậu. Nhẹ nhàng lắc cánh tay, chỉ nghe ‘cụp’ một tiếng khớp xương của Harry liền quay về vị trí ban đầu. Sau đó bà lại cho Harry một bùa khôi phục, bả vai vừa rồi còn có chút sưng đỏ lập tức không sưng không đau. Toàn bộ quá trình chỉ vài phút liền hoàn thành, hoàn toàn vượt qua dự kiến của nhóm rắn nhỏ và sư tử nhỏ.
(Tác giả: Ốc tử cảm thấy làm một giáo sư, hơn nữa còn là một giáo sư có thực lực, phép thuật trị liệu bình thường cũng có biết mới đúng. Chỉ là trong tiểu thuyết bà Pomfrey quá nổi bật, nên quên mất người học phép thuật sao có thể không biết vài câu thần chú chữa trị chứ!)
“Hiện tại thử xem còn đau không?”
Giáo sư McGonagall buông tay ra, để Harry động động tay.
Harry nghe lời giật giật tay phải:
“A, thật sự không đau. Cám ơn giáo sư.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta có thể lên lớp. Ron Weasley cố ý va chạm làm bạn học bị thương, trừ 20 điểm. Buổi tối đến chỗ Filch điểm danh, ông ấy sẽ sắp xếp cho em hình phạt lao động.”
Lúc này giáo sư McGonagall mới xử phạt Ron Weasley. Tin tưởng Filch sẽ chiêu đãi cậu ấm nhà Weasley chu đáo, đứa nhỏ không ngoan thì phải được dạy dỗ.
“Vâng ~~”
Ron mặt đầy đau khổ, thế nhưng y đều đổ tất cả lên đầu Harry. Nếu không phải vì nó không tránh mình, mình cũng sẽ không bị trừ điểm, càng sẽ không bị phạt đến chỗ Filch làm lao động. Đáng chết, nghe nói Filch có rất nhiều đam mê đặc biệt, học sinh nào rơi vào tay ổng đều sẽ thật thê thảm. Ở Hogwarts, Filch là nhân vật kinh khủng được các học sinh xếp thứ ba chỉ sau Xà Vương và Nữ vương Sư tử, cho nên y đã có thể đoán được bi kịch của mình.
“Hừ!”
Cũng không mắng Harry, nhưng thời điểm đi ngang qua Weasley hừ một tiếng tỏ vẻ y bất mãn. Đối với tên này ngay cả mí mắt Harry cũng lười nâng. Đến bây giờ Ron Weasley vẫn còn không có học ngoan, xem ra về sau cũng sẽ học không ngoan.
“Hôm nay trước tiên chúng ta ôn tập một chút bài học biến hình đồ vật hôm trước, không biết có ai thử làm mẫu một chút?”
Gryffindor còn có một vài tiểu sư tử đến bây giờ ngay cả châm còn biến không ra, cho nên mỗi tiết giáo sư McGonagall đều phải ôn tập lại chương trình học trước đó, miễn cho mấy học sinh thành tích kém ngay cả bài dễ cùng học không được, đừng nói tới càng về sau bài càng khó.
“Giáo sư, em có thể thử xem sao?”
Harry giơ tay lên, tuy rằng cậu đối với việc Ron phạm sai lầm bị trừ điểm lại muốn cậu kiếm điểm trở về cực kỳ bất mãn. Nhưng ai bảo cậu là học sinh Gryffindor? Cậu không muốn buổi tối lại thấy Goddy khóc cho mình xem.
“Có thể, em Gryffindor lên biểu diễn cho các học sinh khác một chút đi!”
Vì để mọi người thấy rõ ràng hơn, giáo sư McGonagall thậm chí còn để Harry đi lên bục giảng. Vốn bà còn không muốn để Harry lên thử, dù sao linh hồn của đứa nhỏ này còn chưa củng cố hoàn toàn. Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hi vọng của Harry, giáo sư McGonagall không nói được lời cự tuyệt. Hơn nữa bà cũng biết hàm ý việc Harry làm lúc này, dù sao thì bà cũng là viện trưởng Gryffindor.
“Vâng, thưa giáo sư.”
Harry tràn ngập tự tin đi lên, đầu tiên là biến diêm thành châm. Sau đó lại biến cây bút bên cạnh thành cái bát, cuối cùng thậm chí còn cầm ra một khúc nhánh cây khô biến thành một đóa hoa phượng xinh đẹp.
“Bốp bốp bốp.”
Tiếng vỗ tay vang lên, giáo sư McGonagall và những học sinh bên dưới đều vỗ tay. Làm tân sinh mới đi học được một tháng, Harry cực kỳ giỏi. Vốn Gryffindor luôn sùng bái anh hùng lập tức đem cậu coi như anh hùng của sư viện. Trong số bọn họ còn có rất nhiều người ngay cả châm cũng biến không ra, nhưng nhìn Harry đi, cậu đã có thể biến hoa luôn a. Hoa kia thật xinh đẹp, màu đỏ diễm lệ khiến một ít nữ sinh hận không thể đi lên lấy nó cất giấu.
Trên bục giảng Harry thấy được những nữ sinh bên dưới và giáo sư McGonagall đều thật thích hoa này, tròng mắt chuyển một chút:
“Hoa lan nở rộ.”
Một bó hoa phượng lớn xuất hiện trong lòng cậu, trước tiên cậu tặng cho giáo sư McGonagall mấy đóa, lại dựa theo thứ tự chỗ ngồi tặng cho các nữ sinh trong phòng học. Không câu nệ là Gryffindor hay là Slytherin đều được tặng.
“Ngươi muốn không?”
Trong tay còn dư một đóa, Harry quay đầu hỏi Sara ngồi bên cạnh.
“Ngươi không nên sử dụng phép thuật.”
Sara rõ ràng cảm giác được linh hồn trong cơ thể Harry không ổn, lúc này sử dụng phép thuật đối với cậu cũng không tốt.
“Không sao, chỉ cần không phải Phép thuật Hắc ám hoặc phép thuật cao thâm là được.”
Harry đưa hoa cho Sara, cậu biết linh hồn mình có vấn đề, cho nên buổi sáng đã uống dược Ổn định linh hồn do Snape đặc chế.
“Harry, cậu thiên vị.”
Draco xoay người nói.
Giáo sư McGonagall cũng không để mọi người học bài mới, mà là đợi tất cả thuận lợi nắm giữ mới tiếp tục giảng bài, dù sao mà nói bà dạy thuật Biến hình trên cơ bản không có học sinh thi trượt. Muốn nhanh cũng không tốt, học sinh không nắm giữ tri thức, dự thi thất bại là chuyện cực kỳ bình thường. Năm nhất là thời điểm đặt nền móng, cho nên chương trình học cũng không phải rất cao thâm, chỉ cần nghiêm túc đều có thể học tốt.
Độ khó tăng lên theo từng năm đối với học sinh mới là biện pháp tốt, phép thuật không thể đi đường tắt, bởi vì không có bất kì đường tắt nào mà con người có thể đi. Tựa như độc dược, dù Snape mắng người rất dữ dội nhưng anh cũng sẽ nghiêm túc phê chữa luận văn của học sinh, chỉ ra sai lầm của bọn họ. Tuy rằng lần nào anh cũng đều nói rất khó nghe khiến các học sinh có loại cảm giác chết đi sống lại, nhưng không thể không thừa nhận anh là một giáo sư có trách nhiệm. Chỉ là vì học sinh Gryffindor quá mức chủ nghĩa anh hùng lại rất xúc động, là điều tối kỵ của việc nấu độc dược cho nên anh mới ghét bọn họ. Lãng phí độc dược không nói, còn không chăm chú nghe giảng, luôn ở trên lớp gây ra chút sự cố.
Đương nhiên cũng không nói là không có một phần trách nhiệm của anh. Tính tình của Snape cực kỳ tệ, rất nhiều phù thủy nhỏ đều sợ anh tới mức không thể làm bài tập như bình thường. Nhưng cũng không thể phủ nhận nhóm sư tử Gryffindor ở mặt nào đó có chút khiếm khuyết, mà thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
“Lòng người vốn là thiên vị.”
Harry nhướn mi cười, cậu học là biểu tình mà bình thường Draco dùng khi đối mặt với đám sư tử nhỏ, khiến tiểu quý tộc bạch kim chỉ có thể 囧 .
Pansy đi đến đây:
“Harry, cậu học thật giống nha!”
“Phải không? Xem ra tớ rất có thiên phú.”
Harry vừa lòng gật đầu khích lệ chính mình, khiến Draco nhịn không được chua chua.
“Cậu rất tự kỷ, sắp vượt qua tên Blaise kia rồi.”
“Hey! Bạn tốt, tớ đây không phải chỉ tự luyến thôi sao?”
Blaise ở bên cạnh vì bản thân mà biện bạch.
“Cậu chính là tự kỷ.”
Ở điểm này Pansy ủng hộ nhận xét của Draco.
“Lạc đề rồi.”
Harry nhỏ giọng nhắc nhở, chỉ là Pansy và Blaise còn đang vui vẻ, không nghe được cậu nói. Nhưng Sara nghe rõ ràng, trong mắt đều là ý cười ấm áp.
“Ta nhận.”
Sara lấy hoa trong tay Harry, cầm trên tay thưởng thức một chút rồi nghiêm túc kẹp vào trong sách.
“Vì sao giáo sư McGonagall không quản chúng ta vậy?”
Harry nhìn giáo sư McGonagall nghiêm túc chỉ dạy nhóm sư tử, phát hiện bà rất ít khi hướng dẫn các rắn nhỏ bên Slytherin.
“Bởi vì bà ấy biết chúng ta sẽ làm được!”
Sara rất thích giáo sư McGonagall này, bởi vì theo hắn, nếu một giáo sư không thể công bình công chính thì không xứng được học sinh kính yêu.
Đương nhiên Sara cũng thừa nhận, về mặt tính cách giáo sư Snape tồn tại vấn đề rất lớn, cũng mười phần thiên vị nhóm rắn nhỏ. Thế nhưng Slytherin ở Hogwarts gặp nhiều khó khăn, nếu hắn không bất công nhóm rắn nhỏ sẽ càng khổ sở. Cho nên đối với Snape Sara bảo lưu thái độ, vừa không chán ghét cũng không phải đặc biệt thích. Thế nhưng làm viện trưởng, Snape rất thành công. Snape bảo vệ xà viện và đám rắn nhỏ, làm cho bọn nhỏ có thể học tại Hogwarts mà không cần lo lắng gì.
Mâu thuẫn giữa nhóm tiểu xà và tiểu sư tử theo Sara đều không là vấn đề, chỉ cần các giáo sư và hiệu trưởng thể hiện thái độ đúng đắn, tin tưởng không tới vài năm mâu thuẫn giữa hai viện có thể chậm rãi hóa giải. Thế nhưng hiện tại có một tiền đề, chính là hiệu trưởng đương nhiệm tựa hồ không quá nguyện ý nhìn hai viện giải hòa, lại còn ngầm gia tăng cừu hận giữa hai viện.
“Ngươi đừng lo lắng, tuy rằng ta không biết ngươi lo lắng cái gì.”
Sau khi thức tỉnh huyết thống, Harry đối với cảm xúc quanh mình đặc biệt mẫn cảm. Trong nháy mắt vừa rồi Sara có vẻ thật sầu lo, tuy rằng rất nhanh liền che dấu, thế nhưng Harry cảm giác được cảm xúc của hắn không ổn, nỗi sầu lo cũng lộ ra làm cậu phát hiện.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top