Chap 1
OoO Cuối Con Đường... OoO
Sinh ra - Rồi chết đi,
Là quy luật chung của mọi sinh vật
Hình thành - Rồi tan rã,
Là quy luật của vạn vật
Bất cứ thứ gì bắt đầu cũng đều kết thúc, dù muốn hay không...
Nhưng,
Ngoài thế giới vật chất,
Có một thứ,
Hình thành từ trái tim con người,
Cũng bắt đầu,
Nhưng không kết thúc.
Đó là tình yêu...
.
.
.
Một ngày mưa, giông bão giăng đầy khắp nơi đã che lắp đi cả chân trời, phủ kín - xóa nhòa mọi thứ ở gần cũng như ở xa và cả những người xung quanh.
Năm Kim Ngưu lên mười, cha cậu đã ra đi mãi mãi rời bỏ cậu và mẹ trong một tai nạn khủng khiếp. Cậu đứng nhìn hình bóng cha cậu từ từ ngã xuống mặt đường, nước mưa trộn lẫn với máu dưới nền đất lạnh, nước mắt cậu chảy dài trên đôi gò má nhợt nhạt vì cái lạnh đêm khuya, chúng lẫn vào nhau trong những hạt mưa rơi nặng trĩu...từng hạt tí tách...
Đó là mưa hay là máu của sự thương đau?
Đó là mưa hay là nước mắt của nỗi đau tột cùng ?
Đó là mưa hay là mùi của sự chia ly không bao giờ gặp lại?
Lễ tang của cha cậu được diễn ra vào ngày hôm đó, trời cứ trút mưa không ngớt. Cậu thấy mẹ cậu khóc rất nhiều nhưng bà vẫn mạnh mẽ, kiên cường và xoa đầu cậu. Cậu vẫn còn nhớ những lời mà mẹ cậu đã nói: "Ngưu ngưu, Ngưu nhi của mẹ, con hãy luôn nhớ rằng mẹ rất yêu con. Con là những gì mà thượng đế đã mang đến cho mẹ và cha con, con hãy mạnh mẽ lên nhé...khi không có mẹ và ba kề bên. Con biết không, con thật giống cha của con, nhìn thấy con mẹ không thể nào quên được cha con, con hãy tha thứ cho sự ích kỹ này của mẹ nhé..."
Kim Ngưu nhìn qua khe ô cửa sổ thấy bóng dáng hao gầy của mẹ lặng lẽ rời đi trong đêm tối lẫn vào màn mưa, vậy là cậu đã mất đi người mẹ thương yêu nhất chỗ dựa cuối cùng cho cậu khi đau thương tìm về...
Thật trống trãi...yên ắng, không một tiếng người...một thế giới bị ngăn cách giữa bóng tối - màn mưa - nước mắt - đau thương - xót xa - tình yêu...không còn điểm tựa. Chỉ trong một ngày, Kim Ngưu đã mất đi cái gọi là gia đình, người thân, cậu mất đi những niềm vui những hoài bão mà đáng lẽ ra một đứa trẻ như cậu phải có,...giờ đây Kim Ngưu chỉ còn một mình trong cái ngôi nhà không còn hơi ấm, tiếng cười, không còn niềm vui hạnh phúc...mà chỉ còn sự lạnh lẽo im lặng đến đáng sợ...
Kim Ngưu cứ ngồi đấy, trong một góc phòng nhỏ, chỉ có những tia sáng lẻ loi mập mờ chiếu qua ô cửa sổ. Cậu cứ ngồi đấy co người ôm chặt lấy đầu gối, gục đầu lên đó.
Đó là....một tư thế thật cô đơn...
Cậu đang run lên nhưng không phải vì lạnh giá mà bởi sợ hãi. Kim Ngưu thật sợ cái cảm giác như thế, hạnh phúc chỉ như mới ngày hôm qua. Nỗi đau quá lớn khi những hình bóng của cha mẹ cậu vẫn hiện diện trong ngôi nhà, dưới nền đất lạnh không chút hơi ấm, những bức hình nằm rãi rác khắp nơi, những lời nói của cha cậu cứ vang lên, vang lên mãi trong tâm thức của đứa trẻ, ước gì đấy chỉ là giấc mơ, một giấc mơ buồn ... "ngưu ngưu của cha, con nhìn kìa! cầu vồng...sau những cơn mưa sẽ có cầu vồng. Cũng như những đau khổ tuyệt vọng, thì con cũng đừng bao giờ mất đi ý chí nhé con trai! Khi nào con lớn, cha sẽ dạy con cách mạnh mẽ bay trên chính đôi cánh của mình...hãy nhớ rằng...cuối mỗi con đường con đi, luôn có cha mẹ kề bên! Đừng sợ nhé con trai bảo bối của cha!..."
Cầu vồng của hạnh phúc hay khổ đau?
Cầu vồng của sự chờ mong hay nỗi nhớ?
Cầu vồng của hi vọng hay thất vọng?
Cầu vồng của những niềm tin hay nước mắt?
Cầu vồng của kiên cường mạnh mẽ hay yếu mềm?
....và cầu vòng nơi cuối con đường sẽ là...???
OoO Cuối Con Đường... OoO
"mười lăm năm sau, vùng ngoại ô của thành phố zodiac phía tây bờ biển Hương Sắc Cuộc Sống"
Reng, reng, reng....
- Alo?
- Ngưu ca à, hôm nay em sẽ về nhà ăn cơm, anh nhớ nấu nhiều món ngon cho em nhé!
Tiếng một người con trai trầm ấm vui tươi nhưng nếu để ý kỹ thì giọng nói ấy mang chút gì đấy của nỗi buồn
- Ừ, anh biết rồi, em về sớm đấy, không là anh sẽ ăn hết à
- Vâng, anh dám không, hihi bye anh
Kim Ngưu nhìn vào màn hình điện thoại, hình ảnh của hai chàng trai đang mỉm cười thật tươi dưới cánh đồng hoa oải hương màu tím, bất giác đôi môi Kim Ngưu tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, nhưng chúng lại nhanh chóng biến mất...
- Kim Ngưu, ai gọi anh vậy?
Một cô gái đẹp hồn nhiên trong đôi mắt xanh thẳm đang ngồi trên ghế sofa đọc sách. Cô ngẫn đầu lên nhìn anh, có thể cô đã đoán ra người gọi cho anh là ai, vì nét mặt vừa rồi của Kim Ngưu chỉ luôn như thế với một người, một người mà thôi...
- à, là Bảo Bình...
Mỗi lần nhắc đến Bảo Bình là Kim Ngưu như một con người khác. Không còn sự lạnh lùng hiếm thấy, không còn ánh mắt sâu thẩm ẩn chứa những điều bí mật. Chỉ có Bảo Bình mới có thể làm anh mỉm cười hồn nhiên không sợ hãi....nhưng có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết được điều ấy, cho đến một ngày...
- Xử Nữ à, em ngồi đấy nha. Anh phải vào bếp nấu cơm cho Bảo Bình. Lâu rồi em ấy không về nhà...
- Uhm. Anh cứ đi đi
Giọng nói mang dáng vẻ của nỗi buồn man mác, ánh mắt cô hướng về phía lưng anh, khi anh quay đi
Xử Nữ ngồi đấy với những suy nghĩ, liệu cô đã đúng hay sai khi yêu anh. Cô gặp anh vào cuối năm đại học. Khi ấy sự thu hút ánh nhìn của cô về anh là sự cô độc lạnh lùng nhưng có cái gì đấy luôn quan tâm người khác. Anh chưa bao giờ kể cho cô nghe về gia đình cũng như quá khứ của a. Cô chỉ hỏi những điều ấy thông qua Bảo Bình. Cô thật ghen tỵ với Bảo Bình, vì sao chuyện gì anh cũng kể cho Bảo Bình nghe mà không phải là cô
Cô không biết mình có phải là bạn gái của anh hay không nữa. Có nhiều lúc cô khóc cho tình yêu của mình, nhiều khi cô nghĩ chắc là chỉ có cô yêu anh mà thôi, chứ anh không hề yêu cô, cô đau khi nghĩ về chúng, có lẽ anh không hề có tình cảm với cô, nhưng sao cô cứ hi vọng níu kéo và chờ đợi một ngày trái tim anh sẽ hướng về cô...ở bên cô, lúc nào Kim Ngưu cũng nhắc đến Bảo Bình...ruốc cuộc anh không hiểu hay giả vờ không hiểu tình cảm của chính mình....anh yêu cô hay...vô tình...trái tim anh đã hướng về....người con trai đó...mà anh không hề biết
.
.
.
Bảo Bình nhỏ hơn Kim Ngưu hai tuổi, vì vậy từ nhỏ đến giờ anh đều gọi Kim Ngưu là anh. Bảo Bình rất yêu Kim Ngưu, anh đã từng nói rằng "sẽ mãi bên cạnh và bảo vệ Kim Ngưu".
Nhưng có một ngày, Kim Ngưu bảo anh đã có bạn gái, nhưng sao anh thấy trong đôi mắt ấy không có sự hạnh phúc? Liệu do anh nhìn lầm hay anh không thể chấp nhận chuyện đó, mà tự đánh lừa bản thân. Anh đã buồn biết bao nhưng trước mặt Kim Ngưu anh không thể nào không cười, anh đã che dấu nỗi đau không thể nào diễn tả được bằng hạnh phúc ngắm nhìn Kim Ngưu cùng Xử Nữ.
Tình cảm ấy anh không hề nói và không hề muốn để Kim Ngưu biết, anh đã che dấu suốt mười mấy năm qua, anh đau, anh khóc chỉ một mình anh, anh muốn mình có thể gánh lấy hết nỗi đau để Ngưu ca có thể "hạnh phúc" trở lại....vì anh biết cuộc đời này của Kim Ngưu đã mang quá nhiều nỗi bất hạnh...hạnh phúc từ lâu đối với Kim Ngưu chỉ như một thứ xa xĩ, vụt tới vụt đi, mỏng manh như thủy tinh dễ vỡ không thể nào có được...
Ring Ring Ring, có điện thoại gọi đến, Bảo Bình nhìn vào màng hình điện thoại nó hiện lên số của Xử Nữ.
Anh ngạc nhiên, tại sao Xử Nữ lại gọi cho anh, có phải Kim Ngưu đã xảy ra chuyện gì? Nếu anh không nhầm thì Xử Nữ không thích anh là mấy, chắc có lẽ cái nhạy cảm của người con gái rất tốt nên...mà thôi cứ nghe đã rồi tính sau
- Bảo Bình, tôi có chuyện muốn nói với anh - Xử Nữ lấy hết can đảm để gọi cuộc gọi này cho Bảo Bình
- Chuyện gì? – quái lạ mình và cô ta có gì để nói với nhau
- Tôi...muốn...đánh cược một ván cờ....có lẽ giữa tôi và anh...Kim Ngưu phải chọn... - Xử Nữ chưa nói hết câu đã bị Bảo Bình cắt ngang
- Tôi không có hứng thú đâu Xử Nữ à, Kim Ngưu yêu cô, đấy là... sự thật - lòng anh nhói đau khi nói những điều ấy
- KHÔNGGG - Xử Nữ nói như hét vào cái điện thoại
....
- Anh đừng dấu tôi nữa, Bảo Bình! Anh yêu Kim Ngưu đúng không?
- Tôi...
Tự nhiên Xử Nữ lại hỏi anh câu đấy khiến trong 1s anh không biết nên trả lời thế nào, nếu anh trả lời là có thì sẽ ra sao?
Tôi Không Yêu "Kim Ngưu", vì vậy Xử Nữ....
- hahahahahaha
Bảo Bình chưa kịp nói hết câu thì trong điện thoại chỉ vang lên tiếng những cười sao nghe não nề
- Tôi, chứ không phải là Kim Ngưu mà anh nói dối như thế, Bảo Bình à...có lẽ anh biết cảm giác của người con gái khi yêu là chính xác đến nhường nào đúng không? - giọng nói ngẹn ngào vì nhạt nhòa nước mắt của Xử Nữ tự bao giờ
- ... cô muốn thế nào, Xữ Nữ??
Lại một lần nữa cô đã đúng hay sai khi là người đưa ra đề nghị này, Kim Ngưu em xin lỗi, em chỉ muốn anh biết rõ tình cảm của chính bản thân mình mà thôi...và em cũng đánh cược hết tình yêu, hi vọng của mình vào đấy...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top