Chương 3: Tiến cung

Cuối tháng, Lý Thái y tiến cung bắt mạch cho Hoàng thượng.

- Bệ hạ, long thể đã không còn đáng ngại.
- Lý Thái y vất vả, ngài cũng phải chú ý thân thể, sau này nên phái đệ tử tiến cung thăm bệnh cho trẫm là được rồi.
Từ trước đến nay Hoàng thượng đối với Lý Thái y đều rất kính trọng.
- Ân, Liên Hoa là đệ tử thân truyền của thần, mặc dù mới vào Thái y viện được năm năm, nhưng hắn đã theo ta học y mười hai năm có lẻ.
- Thì ra là vậy. Nếu đã là đệ tử thân truyền của Lý Thái y, trẫm đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn.
Lý Thái y chần chờ một chút, tựa hồ như đã hạ quyết tâm
- Kỳ thật, hắn cùng bệ hạ còn có chút quan hệ.
- A, Lý Thái y, mời nói.
Lý Thái y vuốt vuốt chòm râu, chậm rãi mở miệng
- Liên Hoa vốn là người Giang Nam, năm hắn mười tuổi, nơi đó có ôn dịch hoành hành, giặc cỏ hung hăng ngang ngược. Hắn bị thương buôn bán đến kinh thành, may mắn được Lâm Hải đại nhân cứu.
- Sư phụ cứu hắn?
- Phải, Lâm đại nhân cứu hắn, thấy hắn lẻ loi hiu quạnh liền thu nhận làm nghĩa tử, cũng bái môn hạ của ta học y.
Hoàng thượng xoa tay một cái, gật đầu
- Khó trách ta cảm thấy mặt mũi của hắn có chút quen thuộc, nhất định là khi còn bé có gặp hắn ở phủ của sư phụ.
- Chắc chắn là vậy. Đứa nhỏ này bộ dạng thanh tú, thông minh hơn người, hẳn là xuất thân từ một phủ gia lớn, đáng tiếc lại bị ôn dịch hại nát nhà người vong.
- Quá tốt rồi, ân tình của lão sư trẫm một khắc cũng không dám quên. Hắn là nghĩa tử của sư phụ, trẫm nhất định sẽ chăm lo ổn thỏa.
Hoàng thượng quả thực rất cao hứng.
Lý Thái y thấy vậy liền đứng dậy bái tạ:
- Thần đa tạ bệ hạ hậu ái, có thể vì Bệ hạ mà cống hiến sức lực cũng là phúc phận của hắn. Ta nhất định sẽ đốc thúc hắn tinh nghiên y thuật, sớm ngày đảm đương được việc lớn.

Đêm đó, Hoàng thượng đứng trước cửa sổ điện Phúc Ninh, nhìn qua thành Vân Trung, khó thấy được một lần mỉm cười hướng Dư Sơn công công nói
- Lý Liên Hoa, ân, là hài tử của lão sư, nhất định phải làm phụ tá đắc lực của trẫm.
- Lão nô chúc mừng bệ hạ.
- Dư Sơn, buổi chiều ngày mai triệu hắn tiến cung, trẫm muốn cùng hắn trò chuyện vài lời.
- Vâng, thưa bệ hạ.

Đầu tháng năm có nắng nóng rát khiến người ta cảm thấy khó chịu. Lý Liên Hoa ăn mặc chỉnh tề, đeo hòm thuốc, cùng tiểu thái giám tiến cung, đi vào điện Phúc Ninh.
Hoàng thượng ngủ trưa mới vừa dậy, chỉ khoác một kiện áo bào bên ngoài trung y, ngồi trên long sàng trong Thiên Điện. Lý Liên Hoa vừa đi vào, chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, ai ngờ Hoàng thượng lập tức ngăn lại
- Cũng không phải dịp gì quan trọng, miễn lễ đi, mau ngồi.
Lý Liên Hoa có chút sợ hãi, chần chờ đứng thẳng người. Y khẽ thưa một tiếng tạ bệ hạ, sau đó ngồi xuống một bên.
- Lý Liên Hoa đúng không? Nghĩa phụ của ngươi, Lâm đại nhân là lão sư của trẫm, sau này trước mặt trẫm cũng không cần quá khách khí.
- Chuyện này, hạ quan không dám.
Lý Liên Hoa cuống quít đứng dậy, trong lòng lẩm bẩm, lão sư cái gì, nghĩa phụ không phải chết thảm trong tay ngươi sao? Loại người tàn nhẫn như vậy, tốt nhất vẫn nên tránh xa.
Hoàng thượng nhìn ra y có chút phản kháng.
- Ngươi sợ trẫm? Hay là, ngươi hận trẫm sao?
- Thần không dám.
Lý Liên Hoa vội vàng quỳ xuống.
- Đối với lão sư, trẫm luôn luôn thấy hổ thẹn, nhưng chuyện của lão sư thật sự có quá nhiều nội tình, sau này ngươi sẽ hiểu.
Hoàng thượng khoát khoát tay nói tiếp
- Đứng lên đi, từ hôm nay trở đi ngươi ở lại trong cung, làm y quan tùy thân của Trẫm.
Khẩu dụ Đế vương, không có cách nào chống lại, Lý Liên Hoa đành phải dập đầu bái tạ hoàng ân.
Ra khỏi điện Phúc Ninh, một vị thái giám hơi lớn tuổi đưa ra y ra cửa cung. Tên thái giám kia nịnh bợ nói
- Chúc mừng Lý y sư, mời ngài về Thái y viện thu thập chút đồ dùng hàng ngày, sáng mai ta dẫn người đến đón ngài tiến cung.
- Làm phiền công công rồi.
Lý Liên Hoa gật đầu đạ ta, sau đó lập tức xuất cung. Mặc dù không muốn làm y quan tùy thân gì đó, nhưng nếu có thể là người trong cung, tất nhiên có thể điều tra bản án ăm năm trước của nghĩa phụ một cách dễ dàng hơn. Nghĩ vậy, trong lòng cũng thư thả không ít.

Về Thái y viện thu thập xong đồ dùng tùy thân, Lý Liên Hoa lại đi gặp sư phụ. Lý Thái y đang ở trong trong tiểu viện phơi dược thảo, nghe nói Lý Liên Hoa vào cung làm y quan tùy thân, lão nhân lập tức vui mừng nói
- Ngươi thiên tư thông minh, học hành thành tài cũng là chuyện sớm muộn. Chỉ là ở bên cạnh Hoàng thượng càng phải cẩn trọng hơn, tỉnh táo ứng phó, mọi chuyện đều phải suy xét kĩ càng.
Lý Liên Hoa nhìn sư phụ tóc bạc trắng, đột nhiên có chút không đành lòng.
- Vâng, thưa sư phụ. Đồ nhi tiến cung, không thể thường xuyên ở bên sư phụ, người phải bảo trọng thân thể.
- Yên tâm đi, thân thể ta khoẻ mạnh, ngươi cứ chuyên tâm hầu bệ hạ, không cần lo lắng cho ta.
Lý Thái y vỗ vỗ bờ vai của Lý Liên Hoa, quay người tiếp tục làm việc.

Sáng sớm hôm sau, vị công công kia dẫn người đến Thái y viện đón Lý Liên Hoa. Sau khi tiến cung, y được an bài ở tại hậu các của điện Phúc Ninh, từ sương phòng có thể đi thẳng vào tẩm điện thông qua một hành lang được bố trí người phòng thủ.
Vậy là Lý Liên Hoa bắt đầu công việc làm y quan tùy thân của Hoàng thượng. Bình thường chủ yếu là phụ trách sự an toàn trong ẩm thực và sinh hoạt thường ngày của Hoàng thượng, mỗi ngày đều bắt mạch cho hắn. Có khi cũng phải cùng Dư Sơn công công bồi Hoàng thượng tản bộ.
Sau một khoảng thời gian ngắn, Lý Liên Hoa phát hiện một chuyện lạ. Hoàng thượng mỗi ngày đều cần cù tham chính, cũng chưa từng vắng mặt một buổi tảo triều. Hạ triều lại ở Dưỡng Tâm điện cùng đại thần thương nghị quốc sự, trở về điện Phúc Ninh lại phê duyệt tấu chương đến đêm, nhưng tuyệt nhiên không thấy hắn triệu hoán nữ tử đến thị tẩm.
Lý Liên Hoa sớm nghe nói, lúc bệ hạ còn là hoàng tử, bởi vì Mẫu phi chết sớm cho nên cũng không được sủng ái, sau khi thành niên cũng không được ban hôn. Tám năm trước, Thái tử mưu phản bị ban chết, Tiên Hoàng cũng không lâu sau mà băng hà. Trong kinh không có hoàng tử, Lâm Hải cùng một đám lão thần nâng đỡ Lục hoàng tử Phương Đa Bệnh đăng cơ. Ba năm sau mới trụ vững được cục diện. Cho đến nay, bệ hạ cũng chưa sắc lập phi tử, càng không có hoàng hậu.
Nhưng Hoàng thượng tuổi trẻ khí thịnh, không triệu hoán nữ tử thị tẩm, quả thật có chút kỳ quái.
Mười lăm tháng năm, như thường lệ Hoàng thượng đến Từ Ninh cung dùng thiện, mang theo Vương Linh.
Trong bữa thiện, Thái hậu khéo léo nhắc nhở Hoàng thượng nên tuyển tú, hắn biểu thị rằng mình không có ý kiến, tùy mẫu hậu làm chủ. Dùng thiện xong liền cùng Dư Sơn công công trở về điện Phúc Ninh, để Vương Linh lại nói chuyện cùng Thái hậu.
Hoàng thượng vừa đi, Vương Linh liền quỳ xuống đất òa khóc
- Cô mẫu, chất nữ ở nhã các suốt một tháng cũng không thấy bệ hạ muốn gặp mặt chất nữ.
- Đứa nhỏ ngốc, Hoàng thượng tất nhiên là có nhiều chuyện bận rộn. Nào có thể an tĩnh chờ người triệu kiến.
- Cầu cô mẫu chỉ dạy chất nữ a.
Vương Linh ngẩng đầu, một đôi mắt ngập nước ngước nhìn Thái hậu.
Thái hậu ghé bên tai nàng nói mấy câu, Vương Linh liền đỏ hồng mặt cúi đầu.

Điện Phúc Ninh, trong dục phòng, Lý Liên Hoa như thường lệ đến bồi Hoàng thượng tắm thuốc. Dược thủy, dược thủy hôm nay chủ yếu là để cường thân kiện thể, nuôi dưỡng da tóc, vậy nên đều dùng hoa cỏ chế thành. Lý Liên Hoa ngồi bên cạnh hồ, chậm rãi thêm nước thuốc.
Làm y quan tùy thân đã hai mươi mấy ngày, cách nhìn của y đối với vị Đế vương này dần dần có chút thay đổi. Hắn cần cù chính sự, đối xử với thái giám cung nữ cũng không khắc nghiệt. Thậm chí có một lần, cung nữ sơ ý làm đổ canh trong điện Phúc Ninh cũng chỉ bị Dư Sơn công công phạt nửa ngày. Coi như hắn là một Đế vương tốt. Lý Liên Hoa có chút hoài nghi rằng trước kia mình xem hắn như ác ma phải chăng là không đúng.
- Đang suy nghĩ chuyện gì?
Hoàng thượng đột nhiên lên tiếng. Thì ra là do Lý Liên Hoa mải mê suy nghĩ, gáo mộc đã dán vào cánh tay của Hoàng thượng. Lý Liên Hoa vội vàng thu lại gáo mộc, lui ra phía sau cúi đầu nói
- Thần biết sai.
- Trẫm nói, đừng quá câu nệ, ngươi lúc hành y rất ổn trọng, hiện tại làm sao lại nôn nôn nóng nóng?
Lý Liên Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng thượng, thấy sắc mặt hắc xác thực không có một điểm giận dữ, thậm chí khóe miệng còn mang theo ý cười. Lý Liên Hoa lần đầu tiên thấy được diện mạo của hắn ở khoảng cách gần như vậy. Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, mũi cao thẳng, mày rậm mắt to, lúc mỉm cười ánh mắt cũng nhu hòa không ít.
Kỳ thật, đế vương cũng chỉ là người có máu có thịt a. Lý Liên Hoa thở dài một hơi, lại cúi đầu xuống tiếp tục thêm dược thủy vào trong hồ.
Hoàng thượng nhìn thấy y tựa hồ như vừa buông xuống chút đề phòng, trong lòng không khỏi cao hứng. Y sư nhược mỹ này dường như không có tâm cơ, hỉ nộ ái ố đều viết hết lên trên mặt. Người này, có chút đáng yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top