Truy phu hoả táng tràng
Tiền Bội Đình hà một hơi, thành phố S bước vào mùa đông thực lạnh, hơn nữa năm nay so với năm rồi lạnh hơn một ít.
Bạch khí thực mau tiêu tán ở không trung, túi áo khoác đột nhiên rung lên.
Tiền Bội Đình cùng con lười giống nhau, chậm rì rì đem điện thoại lấy ra xem.
Trên màn hình di động hai chữ "Tôn nhuế" khiến cho Tiền Bội Đình có chút đoán trước được vấn đề.
"Uy, đêm nay tới nhà tớ ăn cơm không? Đại Ca cũng ở đây."
Bên kia điện thoại, truyền đến giọng nói phấn khích của Tôn Nhuế
"A...." Tiền Bội Đình không nhanh không chậm lên tiếng
Trời sinh tính tình tương đối nhẹ nhàng, luôn không đuổi kịp cái miệng 5G của Tôn Nhuế
Ba giây trôi qua, nhanh chóng hồi tưởng lại, xác thật buổi chiều cùng buổi tối không có lịch trình
Tiền Bội Đình vừa muốn mở miệng đáp ứng
"Chị ấy có đi không?" Cô đột nhiên hỏi
Ngữ điệu cường tráng không thèm để ý của cô làm Tôn Nhuế có điểm muốn cười
Tiền Bội Đình không cố tình đi hỏi thăm tin tức của Khổng Tiếu Ngâm, chính là có lẽ là cô cùng Khổng Tiếu Ngâm trời sinh đã trái ngược nhau, ông trời luôn khiến các nàng không thể tách rời
Rốt cuộc các nàng ở bên nhau nhiều năm như vậy, vòng giao tiếp cơ hồ đều trùng lặp
Những câu chuyện phiếm giữa bạn bè luôn mang đến cho cô tin tức mới nhất của nàng
"Ai a?" Tôn Nhuế biết rõ lại giả bộ hồ đồ, giọng điệu trêu chọc làm Tiền Bội Đình hận đến ngứa răng
"Tớ không tới a" cô mím môi, định cự tuyệt
"Ai ai, cứ gấp như vậy làm gì, chị ấy cũng tới" Tôn Nhuế thấy cô có chút nóng nảy, vội vàng nói đến chủ đề chính.
Tiền Bội Đình trầm mặc một lúc, hít một hơi thật sâu, gió lạnh tràn vào phổi khiến cô lạnh đến thấu xương, có chút khó chịu, đồng thời áp xuống những tình cảm không nên có đang nảy sinh dưới đáy lòng "Tớ buổi chiều hình như....." Tiền Bội Đình đang định mở miệng nói dối
"Cậu thôi đi, tớ đặc biệt hỏi qua người bên kia, cậu không có lịch trình."
Tôn Nhuế trực tiếp vạch trần
Hảo gia hỏa, đợi đấy
Tiền Bội Đình vuốt ve ngón tay cái, thời gian dài bại lộ ở trong không khí, ngón tay đã dần dần không có cảm giác
Ánh mắt cô lơ đãng, đầu óc dần trở nên trống rỗng
Những bông tuyết từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống trên vai khiến cô nhớ đến người đã cùng cô ngắm tuyết vài năm trước.
"Em có thể vì chị một năm không gội đầu, chỉ vì muốn cho chị một trận tuyết lớn"
"Cậu có còn nghe máy không a?"
Âm thanh dưới đáy lòng cùng giọng nói của Tôn Nhuế trùng lặp với nhau
Tiền Bội Đình sửng sốt trong giây lát, ý thức được chính mình lại xuất thần
"Tớ....." Cô hơi hơi hé miệng, câu đáp ứng kia lại như thế nào nói không nên lời
"Cũng không phải lúc nào cũng gặp, đúng không?" Giọng Tôn Nhuế nhẹ đi một chút, mang theo cảm giác thuyết phục
Tiền Bội Đình giật giật khóe miệng, tính cách lãnh đạo thích dạy dỗ người khác của Tôn Nhuế lại tới nữa rồi
Nếu còn không ngăn lại, phỏng chừng nàng sẽ lại thao thao đạo lý bất tuyệt
"Được được được, tớ biết rồi, tớ sẽ đến" Tiền Bội Đình giành trước đáp ứng
Đúng vậy, dù sao cũng phải gặp mặt
Dù sao cũng phải chấm dứt đi
Vào buổi tối, Tiền Bội Đình đến trước cửa nhà Tôn Nhuế sớm hơn hai mươi phút.
Tiền Bội Đình gia hỏa này chính là như vậy, mọi chuyện đều thích kín đáo an bài, không thích đến trễ.
Cô gõ gõ cửa, thực mau liền có phản hồi
"Tới!" Vừa nói vừa một bên mở cửa ra
Nemo từ kẹt cửa chui ra, kéo ống quần cô sủa gâu gâu
Tiền Bội Đình tâm tình mềm mại một chút, ngồi xổm xuống bế Nemo lên, cùng Tôn Nhuế giao tiếp ánh mắt
"Tới, vào đi"
Tiền Bội Đình theo nàng vào cửa, tay ôm Nemo hơi hơi siết chặt.
Sau khi đi vào liền giống như tự nhiên đánh giá căn phòng, không nhìn thấy nữ nhân Khổng Tiếu Ngâm.
"Yên tâm đi, cậu ấy phải một lúc nữa mới tới" Lục Đình nằm liệt trên sô pha, lười nhác trả lời.
Bị chọc thủng tâm tư Tiền Bội Đình cũng không giận, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh Lục Đình, cùng nàng nói chuyện phiếm.
Nội dung của cuộc trò chuyện đơn giản chỉ là một ít chuyện vụng vặt ngày thường.
Khi các nàng vừa lắc vừa ăn, đồ ăn đều được cho vào trong nồi, Khổng Tiếu Ngâm khoan thai đi tới muộn.
Nàng tùy tiện đi vào, ngồi xuống bên người Lục Đình, cũng chính là đối diện với Tiền Bội Đình
Tiền Bội Đình từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu, thoáng gật đầu xem như chào hỏi
Khổng Tiếu Ngâm lại không đơn giản như vậy
Nàng cầm lấy đôi đũa mới từ trong tay Tiền Bội Đình
"Đã lâu không gặp, gần đây em thế nào?" Nàng cong lên khóe miệng cười cười, nốt ruồi dưới môi mang theo một cổ hơi thở dụ hoặc.
Tiền Bội Đình treo mí mắt nhìn nàng một cái, có vẻ lười nhác
Làm như không hiểu Khổng Tiếu Ngâm làm gì, đột nhiên chủ động cùng nàng đáp lời
"Cũng được đi" cô nhàn nhạt trả lời cho có lệ
Khổng Tiếu Ngâm vẫn không từ bỏ
"Mập Mập gần đây có khỏe không? Đều đã là cái tiểu lão đầu rồi đi, chị gần đây cũng có nuôi mèo...." Nàng lải nhải nói chuyện
Tiền Bội Đình không một gợn sóng gắp thịt bò bỏ vào trong nồi, lúc sau lại gắp thịt chín vào chén Khổng Tiếu Ngâm.
Ở thời điểm nàng còn chưa có phục hồi tinh thần, cô đã thu hồi chiếc đũa
"Nhanh ăn đi" Tiền Bội Đình khéo léo tránh đi câu hỏi của Khổng Tiếu Ngâm
Thành thật mà nói, cô không biết phải đối mặt với Khổng Tiếu Ngâm như thế nào.
Rõ ràng trong lòng hai người đều hiểu rõ, coi như sự tình phát sinh một năm trước đều không có xảy ra
Xác thật an an ổn ổn vượt qua mấy tháng
Nhưng bắt đầu từ mấy tháng trước
Khổng Tiếu Ngâm đột nhiên trở nên nhiệt tình hơn hẳn
Bởi vì công tác, sinh hoạt của cô có hơi sai giờ một chút
Cô thỉnh thoảng thức dậy vào buổi trưa, nhìn thấy tin nhắn của Khổng Tiếu Ngâm gửi cho mình
Đơn giản chỉ là hỏi một chút tình hình gần đây ra sao
Sau đó Khổng Tiếu Ngâm liên tục gửi cho cô một ít lễ vật.
Có đôi khi là mỹ phẩm dưỡng da, có đôi khi là quần áo, thậm chí là hoa hồng
Tiền Bội Đình không tin Khổng Tiếu Ngâm không biết ý nghĩa của hoa hồng
Tiền Bội Đình chọc chọc cơm trong chén
Khổng Tiếu Ngâm cái người này, bắt đầu trở nên kỳ quái
Lục Đình cùng Tôn Nhuế trao đổi cái ánh mắt, đều thấy trong mắt đối phương nồng đậm bát quái
Năm trước, ở thời điểm ăn cơm tất niên hai người cũng như thế này
Bất quá thân phận bị đổi ngược lại
Vào thời điểm đó, Tiền Bội Đình là người lải nhải cùng nàng nói một ít điều vụng vặt, trong khi Khổng Tiếu Ngâm câu được câu không đáp lời, hơi nóng của nồi lẩu bốc lên khiến khuôn mặt của mỗi người đều mờ mịt.
Mắt kính Khổng Tiếu Ngâm bị mờ đi, nàng cũng lười lau nên trực tiếp tháo chúng xuống.
"Đồ ăn đã chuẩn bị xong, thịt đều chín rồi, nhanh lên mau ăn đi" Tôn Nhuế thu xếp
Tiền Bội Đình cúi đầu dùng bữa, Khổng Tiếu Ngâm chỉ có thể thấy đỉnh đầu đầy lông xù xù của cô, nhưng không thấy rõ biểu tình của cô
Tiền Bội Đình nhìn chằm chằm vào mấy cái viên thả lẩu đang nổi lên trong nồi lẩu một lúc, đang định vươn đũa ra gắp một viên lên.
Động tác của cô đột nhiên dừng lại, cả người giống như bị đông cứng lại, ngay sau đó khôi phục lại bình thường.
Tôn Nhuế ngồi ở bên cạnh cô, có thể nhìn thấy khuôn mặt vô cảm cùng đôi tai đỏ bừng của cô
Bàn chân của Khổng Tiếu Ngâm lặng lẽ duỗi tới bên cạnh Tiền Bội Đình
Bắp chân chậm rãi cọ vào làn da của Tiền Bội Đình
Cái chạm nhẹ nhàng và tinh tế khiến Tiền Bội Đình thiếu chút nữa nhảy dựng lên
Ngay sau đó trịnh trọng rút chân về, an an tĩnh tĩnh rút trong không gian của chính mình.
"Có rượu không a? Chúng ta uống một chút rượu đi" Khổng Tiếu Ngâm đột nhiên hướng về phía Tôn Nhuế nói
"Tủ lạnh có một ít, chị muốn bao nhiêu" Tôn Nhuế nghĩ nghĩ một chút
"Đều lấy ra hết"
"Làm gì uống nhiều như vậy" Lục Đình nhíu mày
"Ai nói tớ uống nhiều? Các cậu bồi tớ chúng ta cùng nhau uống."
"Đừng a, em ăn no rồi" Tôn Nhuế cũng nhíu mày.
"Tới tới tới, không uống xong ai cũng đều đừng nghĩ tới bước ra khỏi cái cửa này."
"Này vốn dĩ chính là nhà em a..." Tôn Nhuế lẩm bẩm.
Nhưng vẫn cầm ly rượu lên
Tôn Nhuế có thể cảm giác được, Khổng Tiếu Ngâm không vui
Sự u ám không che giấu được trong đáy mắt của nàng làm cho Lục Đình cùng Tôn Nhuế có chút không thể hiểu được
Chỉ có Tiền Bội Đình là tiếp tục yên tĩnh dùng bữa mà không bị quấy rầy
Bầu không khí khó chịu và ngột ngạt lơ lửng ở trong phòng dường như cũng ảnh hưởng tới Nemo rồi, nó sủa gâu gâu hai tiếng.
Tôn nhuế dự trữ hàng vẫn là không tồi, tuy rằng Tôn Nhuế dị ứng với cồn, nhưng thật ra rượu ở trong nhà cũng không có nhiều lắm, nàng lấy ra tới vài chai rượu.
Tiền Bội Đình vốn dĩ không muốn uống rượu, cô còn muốn lái xe về nhà
Nhưng không thể chịu nổi ba người năn nỉ ỉ ôi, cô bất đắc dĩ cũng cầm lấy ly rượu.
Trong bốn người Tiền Bội Đình là người có tửu lượng kém cỏi nhất, thời điểm ba người kia sắc mặt như thường lệ thì cô đã thần chí không rõ ngồi xổm trên mặt đất nói mê sảng.
Cảm giác say dâng lên, ký ức ở trong đầu bắt đầu hỗn loạn
Vừa rồi khi nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm, những cái ký ức đó trong dĩ vãng đã bị lật lại, hóa thành một con dao đâm vào tim cô khiến cô đau đớn hết lần này đến lần khác.
Cô sợ là mình sẽ vĩnh viễn không quên được thời điểm cô tỏ tình với Khổng Tiếu Ngâm.
Ở thời điểm thú nhận, Tiền Bội Đình giống như trong nháy mắt trở về cái tuổi 17-18 kia, ngây ngô lại lớn mật.
Sau khi cô thẹn thùng nhưng lại kiên quyết bày tỏ tâm ý của mình
Khổng Tiếu Ngâm chỉ ôm cánh tay, yên lặng nghe cô nói xong, trong đáy mắt không một chút gợn sóng giống như đại dương, không có bởi vì lời nói của cô mà sinh ra nửa phần cuộn sóng.
Nàng dùng ngón tay cuốn cuốn đuôi tóc xoã ở trước ngực, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tươi, sau đó không chút lưu tình nào nói.
"Chúng ta chỉ là bạn bè" sau đó tiêu sái chạy đi
Ngắn ngủn sáu chữ này làm cô trằn trọc cả một năm, mỗi khi đi vào giấc ngủ đầu óc cô lại quay cuồng.
Trái tim nóng bỏng đến rực lửa đang theo Khổng Tiếu Ngâm xoay vòng vòng
Tại đây đáp lại một mảnh trầm mặc, chậm rãi từ từ hạ nhiệt, sau đó cái lạnh xâm nhập vào xương tuỷ, làm Tiền Bội Đình cảm thấy khắp cả người phát lạnh.
Thỉnh thoảng cô sẽ lặng lẽ tìm hiểu một chút tin tức của Khổng Tiếu Ngâm, gần như chết lặng nhìn nàng cùng người khác chuyện trò vui vẻ
Cô nhìn những bức ảnh được người khác đưa cho mình, điếu thuốc trong tay bị dập tắt.
Tiền Bội Đình trước kia không hút thuốc lá
Sau đó cô cũng không tìm hiểu nữa
Trái tim cô lấy ra đã hoàn toàn tan nát, ngay cả tình yêu mãnh liệt dành cho nàng, cũng không thể quay về.
Cô nhưng thật ra muốn nhìn Khổng Tiếu Ngâm một chút, xem nàng giờ này khắc này lại muốn làm gì.
Sau một năm kể từ lần thú nhận bị nàng lạnh nhạt, nàng về sau lại trở nên nhiệt tình như vậy
Thật là rất khó để cho người ta không nghĩ nhiều
Nhưng là, Khổng Tiếu Ngâm, chị làm những hành động này với tâm tình như thế nào?
Dưới đôi tai đỏ bừng của Tiền Bội Đình là một trái tim bình tĩnh
Một năm thật sự làm cô thay đổi rất nhiều
Cô sẽ không lại vì một câu nói của nàng mà ảm đạm tinh thần, lấy nước mắt rửa mặt mỗi ngày
Cô không phải là không quan tâm nữa, chỉ là cô học được cách che giấu rồi
Vào một đêm nào đó say rượu
Tiền Bội Đình cùng với chính bản thân ước định
Phải làm một người có tôn nghiêm
Ít nhất ở trước mặt Khổng Tiếu Ngâm phải làm người có tôn nghiêm.
Cô nỗ lực làm cho chính mình bận rộn, nhưng ở những lúc nhàn rỗi, thân ảnh của nữ nhân đó vẫn nhiều lần xuất hiện ở trước mắt cô.
Trí nhớ Tiền Bội Đình kỳ thật không được tốt cho lắm
Nhưng lại cố tình nhớ kỹ mọi thứ về Khổng Tiếu Ngâm
Nhưng đi cùng với ký ức là chua xót cùng bi thống khi bị cự tuyệt không một chút do dự
Dần dần, Tiền Bội Đình bắt đầu có ý thức làm chính mình không nghĩ về nó nữa
Cô không ngừng nói với chính mình
Không thích chính là không thích
Trước kia không thích, hiện tại không thích, về sau vẫn là không thích
Chờ cô đem hết thảy mọi thứ điều chỉnh tốt
Khổng Tiếu Ngâm lại lần nữa xuất hiện
Tiền Bội Đình thật muốn nắm cổ áo nàng hét vào mặt nàng
Chị con mẹ nó, này là muốn làm sao?
Cô thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ đến chỉ để sâu kính ở trong lòng.
Tiền Bội Đình đột nhiên tỉnh lại, cô xoa xoa huyệt thái dương đang đau ầm ỉ
Mệt mỏi mở mắt ra
Nhìn đến cảnh tượng làm cho cô hận không thể nhắm mắt lại ngất xỉu.
Ba người nằm trên mặt đất ngang dọc tứ tung
Sau khi đem Tôn Nhuế đưa về phòng, Tiền Bội Đình bắt đầu gặp rắc rối
Nhà Tôn Nhuế chỉ có hai phòng, nàng nằm một phòng còn lại một phòng
Nghĩ nghĩ, Tiền Bội Đình đi đến trước người Khổng Tiếu Ngâm, tính toán đem nàng đưa lên phòng, đợi lát nữa đem Đại Ca về nhà mình sau.
Tay mới vừa chạm vào vai Khổng Tiếu Ngâm
Khổng Tiếu Ngâm đột nhiên mở mắt, khoảng cách gần như vậy, Tiền Bội Đình thậm chí có thể thấy hàng lông mi run rẩy của nàng
"Tỉnh rồi thì đứng lên đi" Tiền Bội Đình ra vẻ trấn định nói
Khổng Tiếu Ngâm mở to hai mắt mê mang nhìn cô, Tiền Bội Đình nhất thời nhìn không rõ nàng rốt cuộc là có say hay không.
Nàng đột nhiên duỗi tay đem cô túm xuống, Tiền Bội Đình đầu óc vẫn còn tràn ngập trong mùi rượu, còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng kéo xuống dưới.
"Chị làm cái gì vậy!?"
Cảm nhận được hơi thở mang theo mùi rượu của nàng phun ở trên mặt
Lỗ tai Tiền Bội Đình hoàn toàn đỏ
"Chị sai rồi, Tiền Bội Đình, Tiền Tiền, chị sai rồi" nàng chui đầu vào trong lòng ngực Tiền Bội Đình, một bên cọ một bên làm nũng
Tiền Bội Đình liếc mắt nhìn đến chai rượu nằm trên bàn
"Chị giả bộ làm gì, chị cũng không có uống say" cô đỡ bả vai Khổng Tiếu Ngâm, kéo ra khoảng cách giữa các nàng
Khổng Tiếu Ngâm chính là có mị lực, hoặc là nói có ma lực như vậy
Có thể thắp lại ngọn lửa trong lòng cô
"Bảo bảo, chị sai rồi, tha thứ cho chị được không?"
Thấy cô không nói lời nào, Khổng Tiếu Ngâm trực tiếp dán lên
"Chị hối hận rồi, chị cũng thích em, chị yêu em, Tiền Bội Đình"
"Chúng ta ở bên nhau đi ~"
Tay Khổng Tiếu Ngâm được một tấc lại muốn tiến thêm một thước hoàn toàn đặt trên eo cô.
Tiền Bội Đình không nói gì, đôi tay cô buông thõng bên hông, ngón tay cái cùng ngón trỏ vuốt ve, qua hồi lâu mới nói
"Chị không cần phải nói những lời như vậy để xin lỗi em...." Cô nén giận nhìn Khổng Tiếu Ngâm
Khổng Tiếu Ngâm rõ ràng nhìn thấy đôi mắt hạnh của cô trợn tròn, thật sự là không có xúc động
Tiền Bội Đình sinh khí
Cô sinh khí vì Khổng Tiếu Ngâm dễ dàng như vậy liền nói ra lời yêu
Càng tức giận hơn chính là bản thân mình lại cư nhiên xấu hổ
Cô sinh khí vì một năm trước Khổng Tiếu Ngâm vô tình cự tuyệt
Tức giận chính mình vì bị những cử chỉ của nàng làm cho cảm động
Một năm trước gieo quả đắng, cuối cùng là trở lại trên người Khổng Tiếu Ngâm
"Em tin chị đi.. Tin chị một lần nữa có được không?"
Nhưng đáp lại Khổng Tiếu Ngâm chính là sự trầm mặc vô tận
"Ít nhất cũng không cần cự tuyệt chị theo đuổi em có được không?" Khổng Tiếu Ngâm tăng thêm sức lực vòng qua eo cô
Tiền Bội Đình rốt cuộc cũng chịu lên tiếng
Cô chỉ cười lạnh một tiếng
"Tùy chị"
Lục Đình: "Hai người các ngươi nói xong rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top