Q1.Chương 2: Thịt tươi
Mã Khải vừa nghe Đới Húc trả lời xong, liền quay sang Phương Viên, cười híp mắt trêu: "Phương Viên, cậu run rẩy bỏ lỡ cơ hội rồi, tiếc quá đi!"
Phương Viên lần đầu đi thực địa vốn đã hồi hộp xen lẫn tò mò. Không nhịn được, cô mới đặt câu hỏi, dù biết rằng nó có thể hơi non nớt. Đới Húc trả lời đúng sự thật, không khen hay chê. Nhưng Mã Khải lại chọc ghẹo khiến cô đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý. Phương Viên đỏ bừng mặt, xấu hổ cúi đầu.
"Nhiều chuyện quá!" Lâm Phi Ca ở phía sau giơ tay, ôm lấy đầu Mã Khải, trừng mắt như muốn trừng trị cậu.
Mã Khải nghiêng người né, ra vẻ nghiêm túc: "Ấy ấy, đừng ầm ĩ nữa, hình tượng! Phải giữ hình tượng! Thầy đang nhìn đấy!"
Lâm Phi Ca khinh thường bĩu môi, cuối cùng vẫn thôi, có vẻ như lời nhắc của Mã Khải ít nhiều cũng khiến cô chú ý. Cô len lén liếc sang Đới Húc, định xem anh có cảm thấy khó chịu trước màn đùa cợt của cô và Mã Khải hay không. Nhưng trái lại, cô phát hiện Đới Húc hoàn toàn không để ý, anh khoanh tay tựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi trông thảnh thơi như thoát khỏi thế giới xung quanh.
Bầu không khí trong xe trở nên trầm lắng. Thang Lực tập trung lái xe, không nói gì. Đới Húc cũng giữ im lặng. Ba thực tập sinh trẻ sau màn trêu chọc ngắn ngủi, không ai dám lên tiếng nữa. Trên suốt chặng đường, sự im lặng bao trùm, chỉ có tiếng động cơ xe vang đều.
Nơi nhận được báo án ngày xưa là một khu vắng vẻ, nhưng vài năm gần đây, với sự phát triển cơ sở hạ tầng, nơi này đã dần chuyển mình thành một khu phố mới, trở thành khu dân cư của thành phố. Vụ án xảy ra gần nhà một công nhân viên chức của viện nghiên cứu, vì vậy Thang Lực đã rẽ vào con đường gần nhất, quyết định tránh những khu vực đông đúc và tắc nghẽn, chỉ trong chốc lát, họ đã đến nơi.
Xe dừng lại, mọi người nhanh chóng xuống xe. Lâm Phi Ca đi cạnh Phương Viên, cả hai đều là thực tập sinh lần đầu tới hiện trường. Hơn nữa còn là nữ sinh, cải hai đều vô cùng lo lắng. Mã Khải không khá hơn bao nhiêu, chỉ là cậu cố gắng che giấu, không để ai thấy sự hồi hộp của mình.
Họ xuống xe, Thang Lực liếc nhìn chiếc xe đang đậu bên cạnh, thấy Đới Húc vẫn ngồi yên bên trong đầu ngả ra sau, mắt nhắm như ngủ rất say. Thang Lực đã quá quen với cảnh này, mặc dù bất lực nhưng cũng không trách móc. Anh mở cửa, cúi người đẩy nhẹ Đới Húc, chờ một lúc lâu, Đới Húc mới từ từ mở mắt, anh mỉm cười ngượng ngùng và bước ra ngoài.
Nhìn cảnh này, Lâm Phi Ca không giấu được vẻ thất vọng, thầm thì bên tai Phương Viên: "Tớ cảm giác người hướng dẫn này... Có vẻ không chững chạc lắm."
Phương Viên giật mình. Dù sao, cô chỉ mới quen Đới Húc có ba ngày, thời gian ngắn ngủi không đủ để hiểu rõ tính cách và năng lực của anh. Lâm Phi Ca nghĩ gì là quyền của cô ấy, Phương Viên không muốn đưa ra ý kiến chủ quan, chỉ miễn cưỡng cười đáp lại, không phản bác, tránh làm cô ấy khó chịu.
Đợi Đới Húc xuống xe, cả nhóm liền cùng nhau đi đến hiện trường. Thang Lực và Đới Húc đi trước, Phương Viên và Lâm Phi Ca đi phía sau. Mã Khải thì lúc đi cùng hai cô, lúc lại cố gắng chen vào giữa Thang Lực và Đới Húc, muốn thể hiện vẻ đàn ông của mình, khác biệt với hai cô gái có vẻ lo sợ.
Nhóm họ nhanh chóng đến một bức tường, vốn màu xanh đậm giờ đây bị phủ kín bởi tuyết trắng. Các cảnh sát tuần tra 110 đang giữ trật tự, không cho phép người dân tò mò vượt qua đường cảnh báo.
"Tình hình thế nào?" Đới Húc hỏi một cảnh sát đang đứng gần để cập nhật thông tin.
Cảnh sát giải thích: "Chuyện là như vậy, sáng nay chúng tôi nhận được báo án. Một người đang dắt chó đi dạo thì chó của anh ta bỗng chạy đến và gặm thứ gì đó. Anh ta sợ chó ăn phải thứ bẩn hoặc có độc nên chạy lại kiểm tra thì phát hiện một khối thịt đông lạnh. Hơn nữa, trên miếng thịt còn có..." Cảnh sát ngập ngừng nhìn Lâm Phi Ca, có vẻ không tiện nói ra cụ thể: "Anh ta thấy một khối thịt lớn lạ lẫm xuất hiện ở khu đất trống lại không thấy ai mang thịt tươi như thế cho chó ăn, mà trong thời điểm giá thịt cao, điều này thật sự quá kỳ lạ. Sau khi kiểm tra kỹ, anh ta cảm thấy không ổn, vì vậy đã báo án."
Phương Viên quan sát người đối diện nói chuyện trôi chảy, nhưng khi anh ta nhận thấy sự có mặt của Lâm Phi Ca đứng bên cạnh thì không tiếp tục trình bày tình hình thực tế nữa. Có lẽ vì phát hiện hai cô gái trẻ tuổi, anh ta không tiện nói quá rõ. Nhận ra điều này, Phương Viên không hỏi thêm. Dù sao lát nữa khi đến hiện trường, cô sẽ tự mình nhìn thấy, vì vậy tạm thời không cần vội vàng.
Lâm Phi Ca lại không nhận ra sự thay đổi đó. Ngay khi đối phương dứt lời, cô không thể kiềm chế sự tò mò mà lập tức hỏi ngay, cướp lời trước khi Đới Húc và Thang Lực kịp mở miệng: "Bộ phận nào được phát hiện vậy? 'Trên miếng thịt còn có' là có ý gì?"
Câu hỏi của Lâm Phi Ca khiến cảnh sát tuần tra cảm thấy lúng túng, anh ta vội vàng chỉ tay vào trong khu vực phong tỏa, nói: "Các em là thực tập sinh phải không? Lát nữa vào trong tự mình xem đi, đừng hỏi tôi."
Lâm Phi Ca không chịu, còn định nói thêm thì bị Phương Viên ở cạnh đã nhẹ nhàng kéo lại. Lâm Phi Ca quay sang nhìn Phương Viên, lập tức bừng tỉnh. Cô bĩu môi, nhìn về phía cảnh sát rồi nói: "Anh thật biết đùa, mọi người làm cùng ngành, sao anh cứ úp úp mở mở thế? Có gì không thể nói sao? Không phải đều là trên cơ thể người à?"
Thang Lực có vẻ không hài lòng với thái độ của Lâm Phi Ca, nhanh chóng lấy bao đeo giày từ trong túi rồi đưa cho mọi người, sau đó anh tự mình mang vào trước, khom người chui qua dây phong tỏa, tiến về phía nơi có "thịt tươi".
Khi bước qua dây phong tỏa, Phương Viên cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh hơn. Dù trước đây đã tham gia nhiều bài thực hành ở trường nhưng đối diện với thi thể thật sự, cảm giác khác biệt hoàn toàn, điều đó khiến cô cảm thấy đầu óc nóng bừng, tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trong lòng cô thầm tự nhủ, hy vọng mình sẽ không làm điều gì mất mặt trong lần đầu đến hiện trường này.
Lâm Phi Ca dù bình thường luôn tỏ ra là cô gái tự tin, không sợ trời, không sợ đất, nhưng lúc này cứ đi sát Phương Viên, có lẽ cũng vì cảm thấy lo lắng và không an tâm.
"Pháp y Lưu sao lại ở đây?" Đới Húc tình cờ gặp một người quen, liền mở miệng hỏi thăm: "Vụ án bên Chung Hàn đã kết thúc rồi hả?"
"Vẫn chưa." Người trả lời là một pháp y đang ngồi xổm kiểm tra mặt đất, mặc áo khoác, tay đeo găng cao su, mỉm cười nói, "Tôi thay ông Triệu tới. Ban đầu việc này giao cho ông ấy, nhưng khi nhận được điện thoại thì có việc gấp, nên tôi phải đến thay."
Đới Húc gật đầu, quay lại nhìn ba thực tập sinh đang theo sau, lúc này mới nhận ra thân hình cao lớn của mình chắn hết tầm nhìn phía trước khiến những người đứng sau thể thấy rõ tình hình, vì vậy anh liền bước sang một bên để nhường chỗ.
Lúc này, miếng "thịt tươi" trên mặt đất lộ rõ trước mắt mọi người. Phương Viên vừa nhìn liền lập tức hiểu vì sao người dắt chó đi dạo kia cảm thấy có điều không ổn, phải báo cảnh sát. Cô cũng hiểu lý do tại sao khi cảnh sát tuần tra thấy cô và Lâm Phi Ca ở đây lại có thái độ lúng túng, không muốn nói rõ
Miếng "thịt tươi" trên mặt đất, dưới lớp tuyết mỏng, rõ ràng là một bên ngực người.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top