Chap 12: Đừng náo loạn, ta muốn nghỉ ngơi (h+)
Edit: HoàiThu1201
Giang Vũ Phỉ, ngươi trước đây luôn là muốn ta để ý đến ngươi , ta bây giờ thực muốn nhìn đâu mới là tính cách chân thật của ngươi.
Giang Vũ Phỉ đi ra nhà ăn, hít thở không khí mới mẻ bên ngoài, cảm giác thoải mái thật nhiều.
Nàng đánh xe về nhà, cũng mặc kệ Nguyễn Thiên Lăng khi nào sẽ trở về, càng sẽ không để ý hắn cùng tình nhân sẽ làm cái gì.
Hiện tại chỉ cần có thể không đối mặt với hắn, mặc kệ hắn làm cái gì nàng đều sẽ thực vui vẻ.
Tới buổi tối 9 giờ, Giang Vũ Phỉ liền lên giường ngủ. Đã từng mỗi một buổi tối, nàng đều sẽ chờ Nguyễn Thiên Lăng trở về mới ngủ được.
Có đôi khi hắn cả đêm không trở lại, nàng liền cả đêm ngủ không tốt.
Bất quá về sau sẽ không, hắn không trở lại, nàng sẽ ngủ đến càng thơm ngọt.
Ngủ đến nửa đêm, Giang Vũ Phỉ cảm giác trên người nặng nề, miệng bị thứ gì lấp kín, làm nàng hô hấp khó khăn
.
Nàng mơ hồ mà mở to mắt, bỗng nhiên trước mắt là một đôi mắt u ám xinh đẹp.
Phòng ngủ mở ra một trản đèn bàn, ánh sáng nhợt nhạt.
Nàng chớp chớp mắt, thấy rõ người trước mắt chính là Nguyễn Thiên Lăng, cũng lập tức phản ứng lại đây chính là hắn đè nặng nàng, tay đã vói vào áo ngủ, bàn tay nóng rực to thô bạo làm đau da thịt nàng.
Người này rốt cuộc là khi nào trở về?!
Giang Vũ Phỉ đôi tay chống trước ngực, xấu hổ buồn bực hỏi: "Ngươi muốn làm gì!"
Nguyễn Thiên Lăng hơi câu khóe miệng, tà khí cười, "Ngươi nói ta muốn làm cái gì? Chúng ta là phu thê, ở trên giường ngươi nói chúng ta có thể làm cái gì?"
Nói xong, hắn cúi đầu liền môi hôn cổ nàng.
Giang Vũ Phỉ một trận run rẩy, từ tâm đến thân thể đều bài xích hắn đụng vào.
"Nguyễn Thiên Lăng, ta mệt nhọc, muốn ngủ, ngươi đừng náo loạn được chưa!"
Nàng tận lực cuộn tròn thân thể, giống như làm vậy là có thể bảo vệ chính mình nhiều hơn một phần.
Nguyễn Thiên Lăng đối lời nàng nói mắt điếc tai ngơ, bàn tay hạ xuống tinh tế vuốt ve da thịt nàng,hôn nhẹ xuống chóp mũi nhàn nhạt u hương, lúc này thân thể hắn đã có phản ứng, hắn sao có thể sẽ dừng lại.
Nụ hôn bá đạo dừng ở xương quai xanh của nàng, khi nhẹ khi mạnh, rậm rạp, Giang Vũ Phỉ cả người lông tơ đều nổi lên.
Bọn họ trở thành phu thê đã đã hơn một năm, tuy rằng phu thê là việc từng có, nhưng rất ít.
Mỗi lần hắn đều chỉ coi mình là công cụ phát tiết, căn bản là không để ý cảm thụ cảu nàng.
Giống như bây giờ kiên nhẫn môi hôn thân thể của nàng vẫn là lần đầu.
Về phương diện này, Giang Vũ Phỉ vẫn luôn đều thực trúc trắc, giờ phút này tim nàng đập hỗn loạn, hoàn toàn không biết làm sao.
"Nguyễn Thiên Lăng, cầu ngươi đừng náo loạn, ta muốn nghỉ ngơi......" Nàng mềm như bông đẩy đầu của hắn, thấp thấp kháng nghị.
Nguyễn Thiên Lăng kéo tay nàng ra, ngẩng đầu hôn lên môi nàng.
Hơi thở nhàn nhạt mùi bạc hà lượn lờ ở miệng mũi, Giang Vũ Phỉ một trận choáng váng, tìm không thấy đông nam tây bắc.
Nàng ô ô giãy giụa, hắn môi dán nàng, như bóng với hình.
"Ngô...... Nguyễn Thiên Lăng, ta không muốn, ngươi có nghe hay không......" Thật vất vả tìm được cơ hội nói chuyện, nàng thở phì phò vội nói.
Lúc này đây Nguyễn Thiên Lăng không có sinh khí, hắn lại hôn lấy nàng, ở bên môi nàng lẩm bẩm: "Ngoan, một lát liền tốt, đừng kháng cự."
Hắn thanh âm trầm thấp thuần hậu, mang theo mềm nhẹ thấp hống.
Đây là Giang Vũ Phỉ lần đầu tiên nghe được hắn dùng loại âm thanh này cùng nàng nói chuyện.
Nàng cùng hắn hai mắt thâm trầm nhìn nhau, người ngẩn người, mà hắn cũng nhân cơ hội này tiến vào thân thể của nàng.
Giang Vũ Phỉ đột nhiên mở to hai mắt, muốn đẩy ra hắn, chính là đã chậm.
Nàng nắm chặt nắm tay, cắn chặt môi, chỉ có thể khó chịu phập phồng đi theo hắn phù phù trầm trầm......
Đây là chưa bao giờ có quá một đêm lưu luyến.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top