Vậy là cuối cùng em cũng trở về!
Xin phép cho mình đổi nhân vật Sehun thành Chanyeol nhá, fic sẽ thành [BaektaeChan] nhá....
Chap 3:
Tôi giật mình khi nghe giọng nói lạnh băng thoát ra từ người đang nằm ở băng ghế kia, vội lắp bắp nói:
- Cậu...không phải cậu đang ngủ sao?
....im lặng.
- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền cậu đâu, chỉ là..._ tôi tiếp tục phân bua.
- Tôi nói biến đi_ Giọng nói lạnh lùng vẫn thoát ra từ đôi môi đẹp tựa như cánh hoa anh đào kia.
Tôi nghiến răng, nghiến lợi cố gắng kiềm chế cơn giận, khuôn mặt thì đẹp trai là thế vậy mà sao ăn nói lại thô lỗ bất lịch sự quá thể, tôi có nói là sẽ không đi đâu, sao hắn phải đuổi như đuổi tà thế? Nhưng trước khi đi, tôi cũng phải hỏi cho ra cái lớp học của mình ở đâu đã, nghĩ vậy tôi bèn cắn môi dịu dọng nói:
- Xin lỗi vì đã làm phiền cậu, nhưng tôi có thể hỏi cậu một câu không? Hỏi xong tôi sẽ đi ngay.
....im lặng, tôi nuốt nước bọt ừng ực, nén tiếng thở dài rồi đánh bạo nói tiếp:
- Cậu có thể chỉ cho tôi biết lớp 10C1 ở đâu không?
Tên con trai nhẹ nhàng ngồi dậy, mở mắt nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt mang sắc tím buồn lạnh lẽo:
- Muốn gây sự chú ý à?
- Hở?..._ tôi ngớ người ra chẳng hiểu gì cả, lắp bắp_ Không..tôi...
- Hừ...tôi không muốn dây vào mấy loại con gái như cô đâu, cút đi, đừng làm phiền tôi_ hắn nói lạnh tanh.
Tôi mở to mắt nhìn hắn cố ngăn cơn giận đang sôi lên trong huyết quản, loại con gái như tôi là sao? Ý hắn là tôi đang cố gây sự chú ý với hắn sao? Nực cười, thật là... sao đồng loại của tôi lại có một tên vô duyên, bất lịch sự và chảnh như thế nhỉ? Tôi bực tức nghĩ, nhưng vốn dĩ là một người không thích cãi cọ nên tôi cố gắng nuốt cơn giận vào bụng nắm thật chặt tay cứng rắn nói:
- Tôi nghĩ chắc cậu hiểu nhầm rồi, tôi không muốn gây sự chú ý hay làm phiền gì cả, chỉ cần cậu chỉ cho tôi lớp 10C1 ở đâu thì tôi sẽ đi ngay, tôi thề đấy.
Hắn quay ra, liếc đôi mắt màu tím lạnh lẽo nhìn tôi chằm chằm gằn giọng nói:
- Cô muốn chết à?
Tôi hơi giật mình trước câu nói và gương mặt lạnh lùng đáng sợ của hắn, nhưng ngay lập tức tôi rằn lòng cố lấy lại bình tĩnh, ngước đôi mắt màu xanh lam của mình lên nhìn thẳng vào mắt hắn không hề e ngại, tôi đâu có làm gì sai mà phải sợ. Bắt gặp cái nhìn chằm chằm của tôi, hắn hơi nhíu mày nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Cậu có thể chỉ đường cho tôi không?_ tôi lặp lại.
Hắn nghiến răng nheo nheo lông mi rồi nằm trở lại xuống ghế đôi mắt đẹp khẽ nhắm hờ lạnh lùng nói:
- Khu nhà phía Đông, tầng cao nhất, lớp cuối cùng...
- Cảm ơn cậu rất nhiều, xin lỗi vì đã làm phiền_ tôi cúi gập người xuống vui vẻ cảm ơn, rồi quay đầu nhanh chóng bỏ đi....
- Một cô gái kì lạ......._ Chanyeol thì thầm, nhếch mép cười lạnh lùng.
...
Tôi theo lời chỉ dẫn của tên đó bước đến dãy nhà khu Đông, chỗ này có vẻ là nơi đẹp nhất, nổi bật nhất so với các dãy nhà khác trong học viện, những công trình kiến trúc được xây dựng khá chi tiết và tỉ mỉ, bao bọc xung quanh là những cây cổ thụ lâu năm, trên tường, dây leo bám chằng chịt rất đẹp mắt, xem ra nó đã có từ lâu đời rồi. Không lẽ đây là nơi tôi sẽ học sao? Nhưng sao tôi có cảm giác không mấy tin tưởng nhỉ? Tôi nhăn mặt, gãi gãi đầu hoài nghi nghĩ nhưng cũng cố lết lên tầng 3, thật kinh khủng nhà gì mà cao khiếp, mỗi một tầng lại có đến mấy chục cái bậc thang, phải mất 15 phút tôi mới lết lên được tầng 3, lại còn phải đi dọc hành lang đến cái lớp cuối cùng nữa chứ, kiểu này thì những quãng ngày về sau của tôi thảm rồi.
- Hộc..hộc...hộc...._ tôi thở hổn hển, đưa tay lên vuốt mồ hôi trên trán, cái trường này đúng là hành hạ con người ta mà, học hành gì mà bắt lên tận tầng 3 thế này thì chắc chưa kịp vào lớp đã ngủm rồi. Tôi cố lấy lại hơi thở bình thường, vuốt tóc chỉnh lại quần áo và bước vào, đứng trước cửa lớp dõng dạc nói:
- Thưa thầy cho em vào lớp ạ!
Tôi nói xong bèn mỉm cười tươi nhìn thấy giáo cùng các học viên trong lớp. Nhưng đáp lại nụ cười của tôi là những cái nhìn khó chịu và sặc mùi sát khí. Khoan... lạ thật? Sao lớp học lại chỉ có gần chục người thôi nhỉ? Đã thế đồng phục của họ lại khác của tôi nữa chứ, nó có màu đen tuyền, từ đường nét, màu sắc, đều trang nhã và đẹp vô cùng, trên các nút áo, cánh tay, các nếp gấp và túi đều có các điểm nhấn được may chi tiết tỉ mỉ, chỉ cần nhìn vào cũng thấy toát ra vẻ sang trọng và cao quý, bên ngực trái có gắn một huy hiệu hình chữ A bằng vàng. Trên cổ mỗi người đều có thắt một rải ruy băng màu bạch kim (con gái thì nơ, con trai thì canavat). Nhưng có một điều đặc biết đó là tất cả bọn họ đều đẹp đến đáng sợ, trông giống như những mĩ nhân siêu phàm thoát tục vậy. Tôi bắt đầu cảm nhận được bầu không khí không bình thường ở đây, vội thu nụ cười của mình lại, nhăn nhó nhìn xung quanh, có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
- Gì thế này? Sao lại có lớp C ở đây?_ một giọng nữ cao vút đột nhiên vang lên
- Hừ...to gan thật, có hâm mộ quá, cũng không được phép mò lên đây chứ.
- Thật là, dạo này bảo vệ lỏng lẻo quá, sao lại để cho bọn Vampire C mò đến nơi ở cao quý của chúng ta....
- Anh Baekhyun anh phải xử lí bọn này thật nghiêm vào.
- Đúng đấy...
Những giọng nói kiêu căng hách dịch vang lên, tỏ rõ sự khinh thường đối với tôi, không lẽ tôi đã vào nhầm lớp? Nhưng rõ ràng là tôi đi theo đúng chỉ dẫn của tên tóc bạch kim kia mà, sao có thể sai được, chẳng lẽ....hắn cố tình lừa tôi? Tôi bàng hoàng nghĩ rồi ngước khuôn mặt lo lắng lên nhìn ông thầy già trên bục giảng ấp úng hỏi:
- Thưa..thầy, cho em hỏi đây có phải là lớp 10C1 không ạ?
Liền sau câu hỏi của tôi là những tiếng cười cợt vang lên không ngớt, cùng với đó là những câu nói châm biếm, đầy vẻ kiêu ngạo:
- Ồ, xem con nhỏ đó đóng kịch kìa, bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết mình học ở đâu nữa chứ.
- Tôi đã nói mà, bọn lớp C chỉ toàn một lũ bám đuôi, không hơn không kém.
- Hừ...giỏi thật, thân phận thấp hèn mà dám mò lên lớp A của chúng ta, đã thế còn ra vẻ vờ vịt không biết.
...
Những câu nói cay độc cứ thi nhau chĩa về phía tôi một cách không thương tiếc, tôi cố kìm cơn giận, nắm thật chặt tay để giữ bình tĩnh, những con người này thật sự rất đáng ghét.
- Này em, tôi khuyên em nên trở về lớp đi, chỗ này là nơi em không được phép đặt chân đến_ ông thầy già đột nhiên lên tiếng khiến tôi giật mình vội ngước lên nhìn.
- Em xin lỗi, nhưng thầy có thể chỉ cho em lớp 10C1 ở đâu không ạ, thực sự là em không biết, đây là lần đầu tiên em vào học viện_ tôi tha thiết nói, dùng ánh mắt ươn ướt nhìn ông thầy giáo già.
- Ta sẽ chỉ cho em...._ một giọng nói dịu dàng trầm ấm đột nhiên vang lên, tôi giật mình, vội ngước mặt nhìn xuống nơi vừa phát ra tiếng nói, một chàng trai bước ra từ phía cuối lớp, nhẹ nhàng đi về phía tôi, cả người toát ra vầng hào quang sáng chói.
Tôi nhìn theo, không thốt nổi lên lời, trái tim đập thình thịch theo mỗi bước chân của người ấy, mái tóc màu đen ánh tím khẽ bay lòa xòa trong gió và đôi mắt màu đen huyền thì đang nhìn sâu vào mắt tôi, cả người toát lên vẻ dịu dàng, ấm áp nhưng trong đó cũng phảng phất một nỗi buồn dịu vợi. Vẻ đẹp của chàng trai này khiến cho những người khác phải nhìn vào phải nín thở, vạn vật xung quanh đều phải cúi đầu. Nếu so với tên tóc bạch kim tôi gặp trong khuôn viên sau trường lúc nãy, thì thật không thể so sánh nổi ai hơn ai.
- Anh baekhyun.
- baekhyun sa-ma.
- Sao sa-ma lại làm như thế?
...
Những tiếng xì xào bất mãn nổi lên nhưng người con trai vẫn không thèm đoái hoài tiếp tục bước đến chỗ tôi.
- Em sao thế? Không muốn ta chỉ đường cho à?_ thoáng chốc người đó đã đi đến bên cạnh tôi dịu dàng nói.
- Dạ không, cảm ơn anh rất nhiều, phiền anh chỉ cho em với_ tôi vội xua xua tay cuống quýt nói, mặt đỏ rần rần như quả cà cà chua chín.
Nhìn thấy bộ dạng của tôi như vậy, anh ta bật cười dịu dàng nói:
- Không cần căng thẳng quá đâu, ta là Luhan, còn em?
- Ơ...em là Kim Taeyeon
- Ừm, em ra đây ta sẽ chỉ lớp cho_ baekhyun nhìn tôi mỉm cười gật đầu dịu dàng rồi chỉ tay ra phía ngoài cửa nhẹ nhàng bước ra ngoài, tôi như người mất hồn líu ríu đi theo.
- Em có thấy dãy nhà phía Tây kia không?
- Dạ có ạ.
- Tốt lắm, lớp 10C1 nằm ở tầng hai lớp cuối cùng của dãy nhà đó, em thấy chưa?
- Dạ, rồi em cảm ơn anh rất nhiều_ mắt tôi sáng lên, vui vẻ cúi đầu cảm ơn lia lịa, rồi chợt nhớ ra điều gì tôi ấp úng nói_ e..m có thể hỏi anh điều này không?
- Em cứ hỏi.
- Anh có chắc đó là lớp 10C1 không ạ, em sợ...._ nói đến đây tôi hơi ngập ngừng, không phải là tôi không tin anh ấy, mà là do tôi đã bị lừa một lần rồi nên cần phải cảnh giác cao độ một chút. Luhan ngớ ra nhìn tôi một lúc, rồi bật cười nói:
- Hahaha, em yên tâm đi, ta xin lấy danh dự của mình ra để đảm bảo rằng chỗ ta chỉ chắc chắc không sai.
Tôi bị nụ cười của anh ấy làm cho ngượng, vội vàng cúi đầu cảm ơn nói:
- Cảm ơn anh rất nhiều, xin lỗi vì đã làm phiền, nếu có lần sau chắc chắn em sẽ báo đáp ân tình của anh.
Nói rồi tôi chạy vụt đi
...
- Vậy là cuối cùng em cũng trở về rồi Taeyeon...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top