Chương 29

Editor: Caroaulie

Beta: kimaan

#Giang Kỳ điên rồi#

Đề tài này nhanh chóng leo lên top 1 Hot search.

Vô số cư dân mạng khi thấy chủ đề này còn tưởng có chuyện gì xảy ra, tò mò ấn vào xem thử. Đến khi thấy những gì Giang Kỳ đã nói trong livestream của chương trình 《 Bước đến bên nhau 》, bình luận ở dưới tỏ vẻ không thể tin được.

—— Trời ơi chuyện gì xảy ra thế này? Đây có thật là Giang Kỳ không? Hôm nay vì bận công việc nên tôi không có thời gian xem livestream của 《 Bước đến bên nhau 》, thế mà thiết lập cao lãnh của chồng tôi đã vỡ tan tành như thế này rồi???

—— Có thể nói tính cách cao ngạo lạnh lùng Giang Kỳ ngay từ lúc đầu đã là giả rồi, mọi người có thể tìm xem mấy bài phỏng vấn của người đàn ông này khi mới gia nhập làng giải trí, cũng chỉ là một tay móc mỉa bình thường mà thôi.

—— Hahaha, hay, người đàn ông này hơi bị được đấy. Anh ấy giỏi như vậy, sao trước kia không diễn mấy bộ phim tình cảm để phát phúc lợi cho mọi người vậy. Nhìn xem mấy vai diễn anh ấy từng đóng đi, ông chủ tiệm bánh bao hấp, nạn nhân bị lừa sang Myanmar, người lao động nhập cư chen chúc trên tàu trong lễ hội mùa xuân...

—— Aaa, tôi là người qua đường mà còn bị đánh gục. Giang Kỳ x Đường Trừng, đôi này real đúng không? Đúng không đúng không?

—— Real đó, chắc chắn real luôn. Lầu trên có thể tìm hiểu siêu thoại của CP Tề Chanh nhé.

—— Tôi theo dõi chương trình 《 Bước đến bên nhau 》 từ lúc mới phát sóng đến tận bây giờ, có lẽ Giang Kỳ thật sự động tâm rồi. Nếu đó là diễn, về sau còn ai dám nói kỹ thuật diễn của anh chỉ có chỗ đứng ở làng giải trí nước nhà nữa, tôi cũng chẳng cần phải lo lắng gì thêm.

—— Cái gì cơ? Mấy người nghĩ hay thật đấy, hiện tại làm gì có chương trình giải trí nào mà không có kịch bản, huống chi đây còn là chương trình tạp kỹ tình yêu. Tôi nghiêng về ý kiến Giang Kỳ làm vậy để mở rộng năng lực diễn xuất thôi. Đừng quên rằng, nhóm người này chủ yếu là diễn viên.

—— Diễn viên? Lầu trên đúng kiểu nói không biết nghĩ. Nếu thật sự có kịch bản, tại sao Giang Kỳ không xào CP với Âu Lê, nữ khách quý được yêu thích nhất, hay với tiểu công chúa Hi gia? Ngược lại, anh chọn người có danh tiếng xấu nhất, Đường Trừng? Đây gọi là tình yêu đích thực!

—— Fan CP đều bị đầu độc hết rồi à?

—— Tôi mặc kệ tôi mặc kệ, Tề Chanh CP nhất định là real!!! [khàn cả giọng]

...

Phía dưới Hot search là một mảng hỗn loạn.

Một số người hâm mộ của Giang Kỳ lần đầu tiên nhận ra điều gì đó bất thường ở idol của mình. Trong lúc nhất thời, một số người đã la hét đòi thoát fan, các cô không thể nào chấp nhận được việc Giang Kỳ và cái cô Đường Trừng kia thật sự ở bên nhau trong chương trình.

Đối với việc này, các đại fan tỏ vẻ: Được thôi, mấy người đi đi.

Một số người hâm mộ đòi thoát fan: "..."

Một số người hâm mộ: Từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ chi một đồng nào cho Giang Kỳ nữa.

Đại fan: Chà, Giang Kỳ chụp tạp chí, quảng cáo không phải là để đi từ thiện thì cũng là nổi tiếng, anh chưa bao giờ bảo chúng tôi mua chúng. Thậm chí Weibo còn không đăng bài nào, không cần chúng tôi làm số liệu, mấy cô mấy cậu cũng chẳng tốn nhiều tiền đâu.

Một số người hâm mộ: "..."

Đại fan: Còn nữa, khi phim của anh ấy được phát hành, anh sẽ luôn bao cả rạp chiếu phim để fan đi xem, đến cả sinh nhật cũng không cho donate tiếp ứng, ngược lại còn mời fan ăn một bữa. Mấy người theo chân anh đến phim trường, anh sẽ chi trả tiền đi lại, sau đó mời mấy người uống trà sữa nữa.

Một số fan: "..."

Một số fan: Tôi... Tôi mặc kệ, tôi phải thoát fan dẫm lại, tôi sẽ lên diễn đàn bôi đen anh ta!

Đại fan: Bôi đen đi, cứ việc bôi đen Giang Kỳ, nếu anh ấy về nhà kế thừa gia sản, phu nhân Lâm Nhược Bình sẽ cảm ơn mấy người cả đời mất.

Một bộ phận fan: "..."

Một bộ phận fan: Huhuhuhuhu, chúng tôi khổ quá, đây là idol gì vậy trời, chúng ta thoát fan nhưng không có một chút lực uy hiếp nào cả.

Ngay trong lúc mọi người tranh cãi ầm ĩ, Trình Cao Dương đã online, thông báo Giang Kỳ sẽ đăng ảnh sinh hoạt sau một thời gian sinh sống, phát phúc lợi miễn phí cho mọi người.

Một số người hâm mộ đang ầm ĩ đòi thoát fan: Aaa, chồng ơi chồng ơi, chồng em thơm quá!

Đại fan: "..."

Gần như cùng lúc đó, mẹ của Giang Kỳ, Lâm Nhược Bình đang thoải mái dựa vào chiếc ghế phía sau, mỉm cười thưởng thức vẻ đẹp sắc sảo hiếm có của con trai mình qua ống kính.

Thằng bé Giang Kỳ này, vào lúc học cấp 2 cấp 3 còn ổn, bộ dáng đều là kiểu lão đại lão nhị, tùy hứng vô cùng. Ai ngờ sau khi tốt nghiệp cấp 3, không hiểu thằng bé bị làm sao, có lẽ do mối tình đầu của thiếu nam ngây thơ thất bại, Giang Kỳ lập tức biến thành chàng trai lạnh lùng vô cảm.

Bà biết thừa thằng con nhà mình có bạn gái từ hồi cấp 3. Vì sao bà biết ư, nhìn cái bản mặt của nó xem, vẻ mặt mỗi ngày đều là xuân tâm nhộn nhạo, bà muốn lờ đi cũng không được.

Nhưng bà biết Giang Kỳ từ trước đến nay đều là đứa trẻ có chừng mực, không có khả năng làm mấy chuyện vượt quá giới hạn, nên bà cũng mặc kệ thằng bé. Chỉ là mối tình đầu thôi, ai mà chẳng thế.

Ngờ đâu, đứa nhóc không biết trời cao đất rộng như Giang Kỳ này, vất vả lắm mới có mối tình đầu, thế mà lại thất bại.

Bà vẫn nhớ như in dáng vẻ hồn xiêu phách lạc khi trở về vào đêm đầu hạ năm đó. Thằng nhóc còn nói rằng mình muốn ra nước ngoài học.

Phải nói thế nào đây?

Trông rất giống một chú chó con đói bụng, bị chủ nhân của nó bỏ rơi trong một trận mưa bão.

Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Bình quay sang nhìn Đường Trừng ở bên kia, ý cười trên mặt không giảm đi chút nào.

Chưa kể những thứ khác, cô gái nhỏ lớn lên thật xinh đẹp, mắt thằng oắt con nhà mình không tồi nha!

Ở một diễn biến khác, Trình Cao Dương chân trước vừa mới lên mạng xoa dịu người hâm mộ của Giang Kỳ, chân sau đã bị đám Trương Thừa kéo vào một nhóm nhỏ bốn người mới thành lập.

【 Trương Thừa: Trời ơi, các cậu xem livestream của《 Bước đến bên nhau 》hôm nay chưa? Giang Kỳ chắc chắn có tình cảm với Đường Trừng, tôi chưa từng thấy tên chó Giang này như vậy, nhìn mà tức á. 】

【 La Duệ: True true true, lại còn gọt táo cho Đường Trừng, lúc tôi bị gãy chân, phải nằm viện nửa tháng, tên chó Giang này chưa từng gọt một quả nào cho tôi ăn. Đây gọi là gì, thấy sắc quên bạn. Thật đáng xấu hổ! 】

【 Lục Vọng Phong: Vừa mới xem lại ảnh chụp cũ hồi cấp 3, đoán xem tôi vừa tìm được cái gì? [hình ảnh]】

【 Lục Vọng Phong: Đây là ảnh chụp tập thể hồi lớp 11 sau khi phân ban, mấy cậu để ý thấy gì không? 】

【 Trương Thừa: Vl vl vl, nhìn ảnh chụp của thằng nhóc Giang Kỳ xem, ánh mắt hướng về phía Đường Trừng kìa!!! Trời ạ, rõ ràng như vậy, sao lúc trước tôi không để ý tới? Tôi mù quá mà! 】

【 Lục Vọng Phong: Còn có tấm này nữa. [hình ảnh] 】

【 Trương Thừa: Aaaaa, hai người bọn họ còn chụp ảnh riêng với nhau á? Làm thế nào lại có ảnh chụp riêng vậy? 】

【 Lục Vọng Phong: Hồi đó Giang Kỳ chụp riêng với từng người trong lớp. 】

【 Trình Cao Dương: ...... 】

【 Lục Vọng Phong: Nếu tôi đoán không sai, tên này cố ý rủ mọi người chụp ảnh để có thể chụp riêng với Đường Trừng mà không quá phô trương.】

【 Trình Cao Dương: !!! 】

【 Trương Thừa: Aaaaaaa, CMN lão tử bị tên chó Giang Kỳ làm cho cảm động rồi, là thật hay giả vậy? Nhưng cậu nói cũng đúng, Giang Kỳ bình thường giống như ông già khó tính nhất thế giới, thế mà lại làm ra hành động kỳ lạ như vậy. Đang yên đang lành lại muốn chụp ảnh với từng người trong lớp... 】

【 La Duệ: Nhìn đi, phông nền chụp ảnh là màu đỏ, nhìn giống... ảnh cưới nhỉ? 】

【 Trình Cao Dương: !!!!! 】

【 Trương Thừa: Không đào nữa, không đào nữa. Nếu còn tìm hiểu nữa, tôi sợ tôi sẽ như fan CP trên mạng, trở thành fan CP của Đường Trừng và Giang Kỳ mất. 】

【 La Duệ: Đáng thương thay cho Giang Kỳ của chúng ta, không ngờ lại yêu đương thành cái dạng này. 】

【 Lục Vọng Phong: Hiện tại có thể xác định rằng hai người họ có thể đã có quan hệ tình cảm mà không nói với mọi người khi còn học cấp 3. 】

【 Trương Thừa: Đôi này có thể yêu đương bí mật à? Nhìn mẹ Đường Trừng đi, bà ấy cũng lợi hại lắm đấy. 】

【 Trương thừa: Hai người bây giờ làm ra trận lớn như thế, không biết bà ấy có tới gây sự không? Haiz. 】

【 La Duệ: Ơ, các cậu chưa biết à? 】

【 Lục Vọng Phong, Trình Cao Dương, Trương Thừa: ??? 】

【 La Duệ: À, hình như tôi chưa kể việc này trong nhóm. Năm ngoái, tôi gặp bạn học cấp 3 của mình khi về quê ăn Tết Nguyên đán. Lúc nói chuyện, cậu ấy kể với tôi rằng mẹ của Đường Trừng đã qua đời hơn nửa năm rồi, hình như là do ung thư. 】

【 Trình Cao Dương: Sao cậu không nói sớm? 】

【 La Duệ: Tôi nghĩ chúng ta cũng không thân với Đường Trừng cho lắm, nên... 】

【 Lục Vọng Phong: Bây giờ vướng vào những chuyện này cũng vô ích thôi, lão Dương, cậu nên chú ý nhiều hơn đến dư luận trên mạng đi. Cư dân mạng giờ khá cực đoan, thân phận của Giang Kỳ dù sao cũng đặc biệt, cố gắng đừng để những người này dính líu đến Đường Trừng, tôi thấy cô ấy tới tận bây giờ vẫn còn khổ quá. 】

【 Trình Cao Dương: Tôi đã chú ý từ lâu rồi, phía trên cũng đã lên tiếng, không để dư luận lan đến bên Đường Trừng đâu. 】

【 Lục Vọng Phong: Phía trên? Người đứng đầu công ty kinh tế Hoa Bình của các cậu có phải là cô Lâm Nhược Bình không? 】

【 Trương thừa: Đây là cửa mẹ chồng cũng qua luôn rồi? Hay lắm, tôi có dự cảm chúng ta sẽ sớm được uống rượu mừng thôi. 】

【 La Duệ: +1 】

---

"Mạc Thiếu Tôn!"

Tiếng gầm quen thuộc làm cho đàn chim đậu trên ngôi nhà tình yêu cũng giật mình.

Mặt trời dần ngả về phía Tây, dưới ánh hoàng hôn chiều tà, Đường Trừng và Âu Lê đang hỗ trợ trang trí tiệc nướng BBQ. Hai người nhìn nhau, cố gắng mím miệng lại, sợ bản thân sẽ cười thành tiếng trước máy quay.

Chuyện này xảy ra mấy lần rồi.

Rõ ràng Triệu Sanh Sanh khi ở trước mặt bọn họ thì luôn tràn đầy sức sống, lại mang sự nhiệt tình như mặt trời nhỏ, nhưng một khi gặp phải Mạc Thiếu Tôn thì cô nàng sẽ giống như thiên thạch rơi xuống Trái Đất, bông hoa hướng dương lập tức biến thành cô bé gắt gỏng.

Thật lòng mà nói, hai người này thật sự rất thú vị!

Đối với sự trêu chọc của người khác, Triệu Sanh Sanh làm sao có thể không nhận ra, cô không muốn cáu kỉnh, cũng không muốn mắng người.

Nhưng cái tên đần họ Mạc này thật sự khiến cô rất khó chịu, cô thật xui xẻo khi cùng anh bước vào ngôi nhà tình yêu với tư cách là cặp khách mời thứ ba, đồng nghĩa với việc hai người sẽ phải đi nướng thịt cùng nhau.

Sau khi nhóm lửa được năm phút, Triệu Sanh Sanh không hề muốn nướng thịt nữa, giờ cô chỉ muốn nướng Mạc Thiếu Tôn lên thôi.

Cô nàng tức đến mức không có thời gian để đi ăn dưa của nam chính và hắc nguyệt quang, nhìn xem có tức không chứ?

Âu Lê đi đến bên cạnh Đường Trừng, chỉ Triệu Sanh Sanh đang ở phía xa kia nói, "Cô có thấy hai người họ..."

Đường Trừng chỉ cười cười, không nói gì.

Nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau, Hi Bội Bội vừa bước ra khỏi phòng đã hừ lạnh một tiếng, sau đó đi về phía Thịnh Dặc.

Có lẽ vì để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Hi Bội Bội, Âu Lê liền nói lời giảng hòa, "Thật ra tôi quen Bội Bội đã mấy năm rồi. Bản chất cô ấy không tệ, nhưng lại có tính khí công chúa. Dù sao gia cảnh của cô ấy như vậy, có chút tính tình này cũng dễ hiểu, hơn nữa Bội Bội với Thịnh Dặc lại... Thôi, cô biết là được. Vậy nên có chút hiểu lầm về cô ấy là chuyện bình thường."

Âu Lê tiến lại gần, thấp giọng nói: "Nhưng cô đừng quá để ý, theo tôi, tất cả đều là tại đàn ông. Nếu không phải Thịnh Dặc vừa dịu dàng nhã nhặn với cô ấy, vừa quay sang tặng quà tỏ tình với cô thì sẽ không như bây giờ đâu. Theo tôi, Giang Kỳ tốt hơn, còn Thịnh Dặc giống điều hòa trung tâm quá. Tóm lại, người này không tuân thủ nam đức, tôi không thích."

Đường Trừng: "..."

Âu Lê: "Không giống như Giang Kỳ của cô, sau mấy năm hoạt động trong giới, anh ấy chỉ tham gia đúng một chương trình tình cảm, chỉ tạo CP với mỗi mình cô, quả là một người đàn ông mẫu mực."

Âu Lê dùng khuỷu tay hích hích Đường Trừng.

Đường Trừng: "..."

"Nhìn xem, người đàn ông mẫu mực tới rồi!"

Âu Lê trêu chọc nói, Đường Trừng vừa quay đầu liền thấy Giang Kỳ, anh mặc áo phông trắng và quần rằn ri, chậm rãi đi bộ từ cuối bãi biển về phía biệt thự.

Người đàn ông với dáng người cao gầy, vai rộng chân dài, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, bước đi chậm rãi dưới ánh hào quang, nhìn giống y như một vị thần.

Chỉ có Giang Kỳ mới có thể khiến người ta phải cảm thán, hóa ra thật sự có người sinh ra đã trở thành tâm điểm của đám đông, sinh ra đã được các vì sao vây quanh.

Giang Kỳ dẫm lên cát sỏi, từng bước từng bước đi tới bên cạnh Đường Trừng, sau đó đứng yên tại chỗ.

"Có cần tôi giúp gì không?" Hắn hỏi.

"Dạ?"

Đường Trừng khó hiểu hỏi lại, "Anh không phải vừa mới giúp rồi sao? Không phải anh đã giúp treo mấy bóng đèn nhỏ này lên trước đó rồi hả?"

Giang Kỳ: "..."

Nhìn đối phương không lên tiếng, cứ như vậy nhìn cô, Đường Trừng ngập ngừng nói: "Thật ra em cũng khá bận, anh có thể giúp em đem đống rác này đổ vào thùng rác bên kia không?"

Giang Kỳ cúi đầu nhìn chiếc túi nilon màu đen trước mặt rồi nhướng mày, "Được."

Anh đưa tay cầm lấy túi rác, vừa định quay người lại, dường như lại chợt nhớ ra điều gì, anh tùy ý ném một bông hoa sứ trong tay vào tay Đường Trừng, "Tôi thấy mấy bông hoa này ở bên kia, thấy đẹp liền hái, dù sao tôi cũng không thích chúng lắm."

Đường Trừng cầm được bông hoa: "..."

Anh không thích mà anh còn...

Cô nhịn xuống, không thể không nhoẻn miệng cười, "Đẹp quá, may mà hoa chưa bị nát, cảm ơn anh nha Giang Kỳ!"

"Ừ."

Người đàn ông thản nhiên đáp lại rồi quay người đi vứt rác.

Sau khi vứt rác xong, anh quay đầu lại, thấy Đường Trừng đang tìm kẹp tóc, sau đó cũng giống như mấy nữ du khách khi đến đây, cô gài hoa sứ lên tai trái của mình.

Giang Kỳ: "..."

Khóe miệng người đàn ông cong lên.

---

Thật nhanh, màn đêm mau chóng buông xuống, ngay cả những ngôi sao trên bầu trời đêm bên bờ biển cũng sáng và lóa mắt hơn rất nhiều so với những ngôi sao trong thành phố. Gió biển khẽ vuốt qua gò má, bên tai là tiếng sóng vỗ vào đá ngầm, mọi thứ thật đẹp đẽ và yên bình.

Dường như vạn vật đang cùng nhau chậm lại.

Tiệc nướng BBQ lần đầu được tổ chức trên đảo Tiểu Đường, điểm dừng chân thứ hai của 《 Bước đến bên nhau 》, cũng sẽ chính thức bắt đầu.

Vì là một bữa tiệc nên ăn mặc quá đơn giản sẽ không khỏi có chút qua loa.

Vì lý do này, các nhân viên của tổ tiết mục đã cố tình đảm nhận công việc nướng thịt của Triệu Sanh Sanh và Mạc Thiếu Tôn để họ vào phòng cùng với sáu vị khách khác thay quần áo.

Khoảng nửa tiếng sau.

Người đầu tiên xuất hiện không ai khác chính là Hi Bội Bội, tiểu công chúa của Hi gia lần này thật sự đổ không ít công sức. Cô nàng mặc một chiếc váy màu xanh biển với ánh sao trời lấp lánh, đồng thời được phối với chiếc vương miện gắn kim cương nguyên chất. Đây vẫn là một chiếc váy cao cấp đến từ nhà S, nghe nói những chiếc váy của họ hầu như đều do tư nhân đặt may, và bất kỳ chiếc nào cũng có giá khởi điểm từ bảy con số.

Hi Bội Bội thực sự giống như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

Quả nhiên, người đẹp vì lụa.

Ngay cả Âu Lê mặc váy dài hở lưng màu đen xuất hiện sau đó cũng bị cô lấn lướt, huống hồ là Triệu Sanh Sanh, người chỉ chọn mặc chiếc váy thể thao màu hồng.

Sau khi đánh giá quần áo của Âu Lê và Triệu Sanh Sanh, Hi Bội Bội ngồi bên chiếc bàn dài nhìn thẳng về hướng biệt thự và mím chặt môi.

Thấy cô ta như vậy, Âu Lê nâng ly rượu vang lên uống, cô biết rõ người chị em này đang kìm nén, cô ta muốn so sánh với Đường Trừng.

Than ôi, tuổi trẻ non dại, cuộc sống quá suôn sẻ, kinh nghiệm về đàn ông cũng quá ít.

Mới gặp chút khó khăn đã muốn đâm đầu vào ngõ cụt.

Nếu không, dựa vào ngoại hình của Hi Bội Bội, cùng với gia thế hiển hách của mình, muốn người đàn ông nào chả được, sao cứ phải treo cổ trên cái cây Thịnh Dặc này thế?

Dù sao cũng là suy nghĩ của người khác, cô quản không nổi.

Chỉ là cảm thấy Hi Bội Bội sẽ vẫn phải thất vọng thôi.

Chủ yếu là do trang phục của cô nàng quá long trọng, bộ đồ này đi thảm đỏ hay gì đó còn được, nhưng nếu chỉ để ăn một bữa thì không cần thiết. Hơn nữa, dù lớn lên xinh đẹp, cô ta chỉ xinh theo kiểu tiểu gia bích ngọc* thôi, căn bản không hợp với chiếc váy này.

* Tiểu gia bích ngọc (điển cố): chỉ người con gái xinh đẹp trong gia đình bình thường, không có phong thái của tiểu thư khuê các, giống em gái nhà bên.

Đường Trừng thì khác, khuôn mặt kia quá phù hợp, cô cũng đã nhìn qua dáng người, nhìn cũng khá lắm. Có câu nói mỹ nhân chân chính mặc bao tải vẫn đẹp, huống chi Đường Trừng là người cẩn thận tỉ mỉ, chắc chắn sẽ không mặc bao tải đi đâu.

Quả nhiên, ngay sau đó, Đường Trừng xuất hiện trong bộ váy dài màu vàng tươi, mái tóc dài được búi cao, chỉ để lại vài sợi xõa trên bờ vai trắng nõn, bên tai trái của người phụ nữ khéo léo cài bông hoa sứ, làm cho vẻ đẹp ấy càng thêm xinh đẹp như mặt trăng.

Màu vàng sáng thường không được các sao nữ chọn làm trang phục vì nó sẽ khiến người nhìn trông rất tối trước ống kính, nhưng chiếc váy của Đường Trừng với kiểu dáng đơn giản đã kết hợp nhuần nhuyễn nét tinh nghịch nữ tính và nét quyến rũ của phụ nữ làm một.

Không hổ là Đường Tiên Nhi, chỉ dựa vào mặt mà đã thoát vòng.

Âu Lê lén nhìn Hi Bội Bội bên cạnh, hay, cô nàng đã bắt đầu cáu rồi.

Ôi, tại sao phải bận tâm suy nghĩ về điều đó thế!

Vào buổi tối, buổi phát sóng trực tiếp của 《 Bước đến bên nhau 》 bắt đầu đúng giờ, các cư dân mạng cầm điện thoại, máy tính canh giờ nhanh chóng vào xem khi vừa có thông báo.

Vừa mới nhấp vào, họ đã bị vẻ đẹp của Đường Trừng đập thẳng vào mắt.

—— Vl vl vl, trời ơi, mẹ ơi, có tiên nữ, ở đây có tiên nữ!

—— Đường Trừng aaaaa! Quá đẹp, gương mặt này, bộ đồ này, tôi chết mất! Tôi hôn mê rồi, cần vợ ôm ấp hôn hít rồi ẵm lên cao mới đứng dậy được.

—— Trước kia ai nói cô ấy không xứng với Giang Kỳ, ra đây cho tôi, khuôn mặt như này mà còn không xứng với Giang Kỳ, mấy người xứng sao? Chìa khóa giá 10 tệ 3 cái, mấy người đánh mấy cái*?

* Đây là một câu chơi chữ tiếng Trung. Chữ nghĩa là đánh (chìa khóa), nhưng tách riêng thì cũng có thể hiểu là xứng.

—— Như một miếng phô mai, giờ tôi đã hoàn toàn hiểu tại sao ông xã Giang Kỳ lại động tâm rồi! Giờ thì đến lượt tôi rung động huhuhuhuhu.

Bình luận trong nháy mắt say mê trong sắc đẹp của mỹ nhân.

Sau Đường Trừng là Mạc Thiếu Tôn, anh chàng tùy tiện thay một cái áo phông rồi đi ra, lập tức nhìn mấy người phụ nữ xinh đẹp tỏa ánh hào quang ra tứ phía: "........."

Rồi xong!!!!

Người đàn ông vừa mới đi ra liền lập tức che mặt quay về, anh ta quyết không cho phép bản thân thua cuộc, anh muốn trở về thay đồ lần nữa!

Bình luận:

—— Khoan, từ từ, ai vừa ra vậy? Sao đột nhiên tôi thấy một con khỉ lao qua, tôi thậm chí còn chưa nhìn rõ mặt!

—— Con khỉ? Hahahahaha, đừng nghĩ nữa, nhất định là Mạc tổng nổi tiếng toàn mạng rồi.

Gần hai phút sau, Ngôn Nặc mặc áo sơ mi trắng chậm rãi đi ra, vừa nhìn thấy các cô gái đang đợi bên ngoài, người đàn ông có nước da trắng nõn lập tức đỏ mặt.

Thấy thế, Âu Lê nhướng mày, đứng dậy gọi Ngôn Nặc tới ngồi đối diện mình, cô nàng chống cằm cười nói chuyện với anh, khiến cho mặt Ngôn Nặc càng đỏ hơn.

—— Ơ ơ ơ? Âu Lê và Ngôn Nặc? Mỗi ngày lại phát hiện ra một CP mới?

—— Người phụ nữ mạnh mẽ, gợi cảm và tiểu chó săn dễ thương gì đó cũng rất được nhaaaaa!

—— Hai người này có tên CP không? Diêm Ly Tử CP* nhé? Hình như cũng rất tình cảm!

* Diêm Ly Tử (đọc là yán lízǐ) ghép từ những chữ đồng âm khác nghĩa từ tên của Ngôn Ngặc (yán nuò) và Âu Lê (ōu lí).

——《 Bước đến bên nhau 》 thật đúng là bảo tàng tiết mục, huhu, họ có tất cả CP mà bạn muốn!

Sau Ngôn Nặc chính là Thịnh Dặc.

Người đàn ông cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhưng trên áo có in hình một chiếc mặt nạ kinh kịch, cộng với khuôn mặt tuấn tú ôn hòa, cả người anh ta đột nhiên trở nên rực rỡ.

Vừa nhìn thấy Thịnh Dặc, ánh mắt Hi Bội Bội đã lập tức di chuyển.

Chỉ là cô nàng còn rất kiêu ngạo, mặc dù Thịnh Dặc đã tới, Hi Bội Bội cũng không mở miệng mời anh ngồi đối diện cô ta.

Quả nhiên, cuối cùng Thịnh Dặc chọn ngồi đối diện Đường Trừng.

Ngón tay Hi Bội Bội lập tức nắm chặt.

Mạc Thiếu Tôn đến sau Thịnh Dặc, người đàn ông mặc áo vest, tóc vuốt sáp thơm, trên tay không biết từ đâu mà ôm một bó hoa hồng trắng, khuôn mặt tuấn tú đi về phía bên này.

Vừa nhìn thấy người này, Triệu Sanh Sanh lập tức có dự cảm không lành.

Đừng đến đây, đừng đến đây, đừng đến đây...

Triệu Sanh Sanh không ngừng lặp lại điều này trong lòng.

Vừa thấy Mạc Thiếu Tôn dừng lại trước mặt rồi đưa bông hồng trắng cho cô, Triệu Sanh Sanh liền giật lấy bông hồng và ném vào mặt anh ta...

Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng của Triệu Sanh Sanh.

Trên thực tế, cô nhận lấy bó hoa hồng từ tay Mạc Thiếu Tôn với khuôn mặt không cảm xúc và nói lời cảm ơn một cách cứng nhắc.

Hình ảnh này suýt khiến cư dân mạng cười chết.

—— Chị Triệu, người dũng mãnh bất khuất, chị Triệu, người không bị giàu sang quyền quý mê hoặc, nếu chị bị bắt cóc thì hãy chớp mắt một cái.

—— Hahaha, thể hiện khí thế lần đầu tiên mắng Mạc tổng của chị đi nào, anh ấy sẽ làm theo đó.

—— Đúng vậy, đừng lùi bước, chị càng lùi bước thì một số người sẽ càng lên mặt, sự tự tin của họ sẽ bùng nổ đấy hahahaha.

May mắn thay, lần này Mạc Thiếu Tôn không nói gì, Triệu Sanh Sanh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Cô muốn trở thành nữ chính, nhưng phải nữ chính trong truyện hài.

Ngay sau Mạc Thiếu Tôn, cửa sân lại bị đẩy ra, Giang Kỳ mặc áo sơ mi lụa màu đen, đeo kính gọng vàng, xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ mặt vô cảm.

Các vị khách quý còn chưa kịp phản ứng, khu bình luận đã gào khóc tru tréo.

—— Aaaaaa, chồng ơi, chồng ơi!

—— Mlem mlem, cầu xin chồng em bỏ mấy đề tài hiện thực với bí ẩn sang một bên đi, thứ em cần là văn nhã bại hoại aaaaaaa!

—— Tôi sắp ngạt thở rồi, nhanh lên, gọi 120 (số điện thoại cứu thương bên Trung) cho tôi với!

Vừa nhìn thấy Giang Kỳ như vậy, Đường Trừng lập tức nhướng mày, Âu Lê chuyển sự chú ý từ Ngôn Nặc sang đây, ngay cả Hi Bội Bội đang nhìn chằm chằm Thịnh Dặc cũng không khỏi bị anh thu hút.

Người đàn ông lập tức đi tới, lúc này trước mặt Hi Bội Bội chỉ còn một chỗ trống, anh nhìn Thịnh Dặc đã sớm ngồi xuống trước mặt Đường Trừng, sau đó kéo ghế ngồi vào.

Vừa vặn ngồi ngay cạnh Thịnh Dặc.

Đến tận bây giờ, toàn bộ tám vị khách mời đã đến đông đủ.

Ngay khi tổ dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu ăn cơm, Thịnh Dặc đã vô cùng tự nhiên kéo bát đũa chưa mở tới trước mặt Đường Trừng.

Anh ta bưng ấm trà lên bàn, bắt đầu lau bát đũa cho cô, thậm chí còn lấy một miếng bánh mì trên bàn bỏ vào bát của Đường Trừng để cô lót dạ trước.

Đôi mắt của Giang Kỳ ngay lập tức rơi vào tay anh ta.

Thấy thế, Âu Lê vốn đang xem náo nhiệt cũng không cho rằng đây là chuyện lớn, lập tức nói đùa: "Này, người nào đó cũng rất tinh tế nha, lại còn giúp lau bát đũa, sao không hâm lau cho tôi nữa?"

Nghe vậy, Thịnh Dặc đẩy đồ ăn nóng hổi đến trước mặt Đường Trừng, anh ta cười nói: "Thật xin lỗi, là do phản xạ có điều kiện, khi còn học đại học, tôi học cùng khoa với đàn em, chúng tôi thường ăn tối cùng nhau, tôi có thói quen lau bát đũa cho cô ấy trước."

Âu Lê: "À, thói quen ~"

Đường Trừng nhìn bát đũa được đẩy đến trước mặt, khéo léo nhìn qua Giang Kỳ.

Tuyệt, lại đen mặt rồi.

Bình luận:

—— Ái chà chà, đại thần Thịnh lợi hại nha, trước đây tôi còn nghĩ anh ấy đã bị Giang đỉnh lưu cho knock out rồi, bây giờ xem ra, người này là kiểu người lùi một bước để tiến hai bước, quả là một quả bom tấn.

—— Thói quen? Thật là từ có sức sát thương cao, Đường Tiên Nhi cùng đại thần Thịnh từng có một đoạn quá khứ mà Giang Kỳ chưa từng tham gia.

—— Tôi luôn cảm thấy rằng đây chỉ là một món khai vị, đại chiêu vẫn còn ở phía sau.

Quả nhiên, Thịnh Dặc đã mở miệng nói tiếp.

"Chỉ là năm thứ hai Đường Trừng lựa chọn gia nhập showbiz, cô ấy quá bận rộn nên liên lạc của chúng tôi tự nhiên giảm đi. Đúng rồi, đàn em, em còn nhớ rõ không? Có người trong khoa lúc đó đã trêu ghẹo chúng ta, mỗi lần liên hoan đều hỏi rằng khi nào chúng ta mới đến với nhau?"

"Này, với lại hồi trước anh lần đầu tỏ tình với em, chẳng phải em đồng ý..."

"Bang!"

Giang Kỳ đặt mạnh cái ly xuống bàn.

Thấy mọi người đều ngẩng đầu nhìn mình, Giang Kỳ nhàn nhạt mở miệng giải thích: "Xin lỗi, trượt tay."

Đường Trừng: "..."

Những người khác: "..."

—— Tôi luôn cảm thấy rằng Giang Kỳ muốn đập chiếc cốc này vào đầu đại thần Thịnh.

Thấy thế, Thịnh Dặc cong môi nói, "Chỉ là em biết lúc đó ý đồ của anh không trong sáng, nên yêu nhau không được bao lâu thì chia tay. Sau đó anh muốn đi tìm em, nhưng em vẫn luôn từ chối sự theo đuổi của anh."

Giang Kỳ ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn về phía biển đen, khóe miệng khẽ cong.

—— Aaaaaa, tôi vừa nghe thấy gì vậy? Trời ơi, tôi vừa nghe thấy gì vậy? Đường Trừng và Thịnh Dặc đã từng ở bên nhau???

—— Vì sao lúc trước luôn có tin Thịnh Dặc theo đuổi cô ấy, hóa ra là do hai người từng yêu nhau à?

—— Quả dưa lớn đáng kinh ngạc! Mặt công chúa nhỏ Hi gia trắng bệch rồi.

—— Mặt Hi Bội Bội có nhợt nhạt à? Không thấy Giang Kỳ đã sớm viết hai từ mỉa mai lên trên mặt rồi sao?

—— Đây là tình huống Tu La tràng tuyệt vời gì thế, tôi xem mà không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ từng giây từng phút.

Thấy Thịnh Dặc nói vậy, Đường Trừng khẽ cau mày, cho dù có mất đi trí nhớ, cô biết rõ một điều, đó chính là cô không hề có hứng thú với khuôn mặt hay phong cách hành động của Thịnh Dặc. Chứng mất trí nhớ không làm thay đổi sở thích của một người, hay thậm chí là thẩm mỹ.

Vì vậy, cô mạnh dạn đoán rằng cái gọi là ở bên nhau này nhất định phải có điều gì đó đằng sau.

"Thật sao? Chúng ta đã từng ở bên nhau à?" Đường Trừng bình tĩnh hỏi lại.

Nghe vậy, Thịnh Dặc đang nói lời hàm hồ đột nhiên cười lên: "Được rồi, em nói không phải thì chính là không phải, hôm nay anh muốn thông qua chương trình này để làm rõ mọi chuyện. Có lẽ những người khác lựa chọn tham gia 《 Bước đến bên nhau 》vì đó chỉ là một chương trình giải trí. Nhưng đối với anh..."

Thịnh Dặc nhìn Đường Trừng bằng ánh mắt cháy bỏng, "Tôi đến chương trình này chỉ vì Đường Trừng mà thôi. Tôi muốn cô ấy trở thành bạn gái thật của mình, lấy kết hôn làm tiền đề, chỉ là không biết có cơ hội để làm vậy không?"

Bình luận:

—— Aaaaaaaaaaaaaa! A! A! A!

—— Tôi vừa nghe thấy cái gì cơ? Ai đó nói cho tôi biết mình vừa nghe thấy cái gì không? Có thật không đấy?

—— Trời ạ trời ạ, câu chuyện tình lãng mạn chân thành nhất trong lịch sử đã ra đời.

—— Ăn dưa trên mạng chua chua sảng khoái quá.

Nghe được những lời như vậy, cả bàn ăn lập tức yên tĩnh lại.

Âu Lê và Ngôn Nặc đều há hốc miệng hình chữ O vì quá kinh ngạc.

Sắc mặt Hi Bội Bội càng ngày càng xấu đi, ánh mắt dán chặt vào đĩa thức ăn trước mặt, không nhúc nhích.

Giữa sự im lặng này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ——

"Phải không? Tôi không nghĩ cậu nên có cơ hội này."

Giang Kỳ quay đầu nhìn về phía Thịnh Dặc, thong thả ung dung nói.

—— Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Khu bình luận hoàn toàn phát điên rồi.

Khi mọi người đang chăm chú nhìn vào Giang Kỳ và Thịnh Dặc, một giọng nói bất ngờ cắt ngang.

"Đúng vậy đúng vậy, bạn trai tin đồn như tôi còn chưa lên tiếng! Có chuyện gì với cậu thế? Hức ~"

Mạc Thiếu Tôn không biết vì sao đã uống rượu đến mặt đỏ bừng, anh chàng đột nhiên chen vào giữa hai người mà trịnh trọng nói.

Giang Kỳ: "..."

Thịnh Dặc: "..."

Đường Trừng: "..."

Những người khác: "..."

Bình luận: "......"

#Tiếng mẹ đẻ của tôi cũng không thể nói nên lời trong trường hợp này#

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top