1.3

Mấy tên lính nhận lệnh bèn chạy ra chỗ để xác, bọn chúng đóng trại cách chỗ để cái xác nữ ấy cũng không xa lắm, nhưng đã 1 khắc trôi qua mà chưa ai quay lại, làm tay quân phiệt đợi đến phát bực. Hắn đứng phắt dậy nói: "Mấy thằng chúng mày đi với tao, bà nó chứ, mấy thằng ranh, khiêng cái xác cũng run lẩy bẩy!"

Nghe lệnh, mấy tên lính đứng bên cạnh hắn đứng cả dậy, nhưng tên quân phiệt vừa nhấc chân lên, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu kinh hãi từ chỗ đặt cái xác nữ kia vẳng tới. Hắn lập tức rút súng ra.

Tiếng kêu nháy mắt đã bặt đi trong chốn thâm sơn, mấy tên lính ngơ ngác nhìn nhau, không tên nào không lộ vẻ kinh hoảng. Lúc này lại có thêm nhiều binh lính chạy ra khỏi doanh trại.

"Âm thanh vừa nãy từ đâu vang tới thế?"

"Con bà nó, có phải gặp ma rồi không?"

" Cái chỗ quái qủy này không khéo lại có thứ ma quỷ gì nữa ấy chứ."

Đám binh lính tụ tập lại 1 chỗ mồm năm miệng mười bàn tán, còn tay quân phiệt thì nhíu mày, chậm rãi cất khẩu súng lục vào trong bao. Đúng lúc này, từ phía cái xác lại vẳng tới tiếng súng nổ "pằng pằng pằng", âm thanh không ngừng vang vọng giữa các khe núi. Tiếng trò chuyện huyên náo lập tức im bặt, tất cả mọi người đều kinh hoảng nhìn về phía đó. Tay quân phiệt lại rút súng ra, cao giọng gọi: Tập hợp, tất cả tập hợp hết con mẹ nó ra đây cho tao!"

Mệnh lệnh vừa phát ra, đám lính lập tức tập kết lại, cùng lúc đó, lại có mấy tiếng súng nữa vang lên. Tây quân phiệt nghĩ nhất định là xảy ra chuyện rồi. Đoàn quân đã tập hợp đủ, thủ lĩnh đi đầu, tất cả quân sĩ đều đạn dược sẵn sàng, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào. Bọn chúng vừa ra khỏi khu đất đóng quân, chợt phát hiện ra một cái bóng xiêu vẹo chạy về phía mình, ánh trăng lấp loáng che mất nửa gương mặt kẻ đó, nhưng nhìn quần áo trên người hắn thì không khó nhận ra, đây hẳn là 1 trong mấy tên lính vừa chạy đi vác cái xác.

Tên lính đeo súng sau lưng, chắc đã bị thương nặng, lê từng bước loạng choạng về phía đoàn quân. Tay quân phiệt rảo nhanh buocs chân, chạy tới trước mặt tên lính kia, tên lính liền ngã gục vào lòng hắn.

"Sao vậy? Mấy thằng đi với mày đâu rồi" Tay quân phiệt vội vã hỏi.

"Chết...đều chết cả rồi" Tên lính chỉ còn thoi thóp thở, trả lời.

"Sao mà chết?" Tay quân phiệt giận dữ gầm lên.

"Khỉ...khỉ..." Tên lính trả lời 1 cách hàm hồ, tay quân phiệt đã nghe rõ, nhưng trong lòng lại chẳng hiểu gì cả, Bắc Mông ở phương Bắc, đừng nói là khỉ, thậm chí cả cọng lông khỉ cũng chẳng có, sao kẻ này lại đột nhiên phun ra 1 câu như thế.

"mẹ mày nói cái gì thế? Khỉ hả?" Tay quân phiệt ra sức lắc tên lính đã hôn mê bất tỉnh từ lúc nào. Thấy vậy hắn liền gầm lên với đội ngũ phía sau:" Khiêng nó đi, nhất định phải cứu sống nó bằng được cho tao"

Nói đoạn, hắn cầm súng dẫn theo đội ngũ chạy về hướng Tứ thập tứ trủng, từ xa đã ngửi thấy mùi máu tươi tanh tuổi xộc vào mũi. Lòng hắn nặng nề hẳn, bàn tay cầm súng rịn mồ hôi. Song hắn vẫn dẫn theo thuộc hạ đánh liều đi vào khu mộ, đưa mắt quan sát xung quanh 1 lượt, thấy có mấy cái xác cái gần cái xa, còn xác nữ nhân loã thể nằm trên chiếu cỏ lúc nãy thì đã không rõ tăm tích .

Mấy tên lúc nãy đều chết cả rồi sao? Tình cảnh này khiến tất cả mọi người đều nín thở, cả đội ngũ hơn hai trăm người không ngờ lại im phăng phắc. Đúng lúc này, tay quan phiếu đột nhiên nghe thấy âm thanh "răng rắc răng rắc", liền đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng động ấy.

Cách chỗ hắn chừng bốn năm chục mét dường như có một người đang ngồi chồm hỗm,dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy rõ kẻ kia đang xoay lưng về phía mình, trên người khoác một tấm áo da màu đen, đầu kẻ ấy trồi lên rồi hụp xuống, từa hồ đang làm gì đó.

Kẻ này là ai? Chắc chắn không phải là một tên kính sống sót rồi, vậy thì có thể là ai? Tay quân phiệt thầm phỏng đoán, đúng lúc này, viên phó quan bên cạnh hắn đột nhiên cao giọng quát:" Người phía trước kia, xoay lại đây, bằng không chúng ta sẽ nổ súng!"

Lời vừa mới dứt, liền nghe thấy đội ngũ phía sau phát ra những tiếng mở chốt lên đạn lách ca lách cách, người phía trước hiển nhiên bị âm thanh này làm cho sững sờ, động tác liền dừng lại, nhưng không hề quay đầu. 

" Mẹ nhà mày, có nghe thấy không hả? Còn không quay lại thì ông mày bắn đấy!" Nói đoạn, viên phó quan giơ súng lục lên nhắm bắn.

Đúng lúc này, tay quân phiệt cảm thấy chân mình đột nhiên bị thứ gì đó tóm chặt, hắn run bắn người, vội vàng cúi đầu nhìn, không ngờ lại là một tên lính mình sai đi lúc nãy, tên này chỉ hôn mê chứ chưa chết hẳn.

"Chạy, chạy!" Tên lính dốc hết những hơi sức còn lại nhưng âm thanh phát ra vẫn cứ hàm hồ khó nghe. 

"Cái gì?" Tay quan phiếu lớn giọng hỏi.

"Chạy..." Tên lính đứt hơi khản tiếng hét lên, lần này tất cả mọi người đều nghe thấy rất rõ, chỉ có điều, tiếng hét của hắn vừa dứt thì đã nghe thấy phía sau đội ngũ truyền lại mấy tiếng kêu thảm thiết.

Tay quan phiệt xoay người lại, phát hiện đội ngũ đằng sau đã trở nên hỗn loạn.

" Xảy ra chuyện gì vậy?" Tay quân phiệt cao giọng hét lớn, vừa dứt lời, sau lưng đột nhiên vẳng đến mấy tiếng súng, hắn ta cuống lên, rải bước chạy lại phía sau, vừa chạy vừa lớn tiếng quát:" Không được loạn động, tất cả không được loạn động!" Hắn hi vọng đám lính có thể bình tĩnh trở lại, song đám binh lính đang trong cơn kinh hoảng đâu có thể nghĩ ngợi gì nhiều, giữ mạng mới là điều quan trọng nhất.

Khi hắn chạy đến phía cuối đội ngũ, cả đám người đã loạn lên chẳng còn quy củ gì nữa, có mười mấy kẻ nằm gục dưới đất, quần áo trên người bị cào rách toạc, nhưng không nhận ra là thứ gì gây nên.

Đúng lúc , một bóng đen thình lình lướt qua trước mắt cái bóng ấy tựa như đứa trẻ mới lớn, thân hình rất giống một con khỉ đã trưởng thành, phi than nhanh như cắt từ cây liễu cạnh đó xuống, lao thẳng vào tấn công một tên lính đang hốt hoảng tháo chạy. Tên lính lập tức ngã xuống, lăn lộn trên đất, một lúc sau, thân thể bắt đầu co giật dữ dội, quằn quại giây lát rồi không nhúc nhích được gì nữa.

Hắn mải nhìn đến ngơ ngẩn, không chú ý đến bản than lúc này đã rơi vào vòng nguy hiểm, chợt nghe bên tai vang lên tiếng gió vù vù, bấy giờ tay quân phiệt mới sực tỉnh ngộ, có điều tỉnh ra thì đã muộn, bóng đen kia đã đến gần hắn. Dục vọng cầu sinh của con người có thể sáng tạo ra kỳ tích, hắn xoay người nhanh như chớp, nhắm bắn vào "con khỉ" phía sau lưng, "con khỉ" phản ứng cực nhanh, thân hình hơi lắc một cái đã tránh được viên đạn, song nó cũng không đánh trúng được tay quân phiệt.

Tay quân phiệt  thấy tình hình không ổn vội co giò tháo chạy, trà trộn vào trong đám người. Đội quân hoảng loạn bị "con khỉ" chia cắt thành mấy đoạn, tay quân phiệt dẫn theo tầm năm chục lính, chạy được vài dặm thì mệt đến nỗi thở hồng hộc, toàn thân đầm đìa mồ hôi. Sau khi xác định " con khỉ" không đuổi theo, hắn mới ra lệnh cho toán quân nghỉ ngơi tại chỗ.

Kể ra cũng khéo, hôm ấy trời lại giáng một trận sương mù lớn, sương mù dày đặc khiến người ta không thể nhìn rõ ai với ai trong vòng năm mét. Đoàn người nghỉ ngơi được một lúc, song cũng lạc lối trong núi sau ở Bắc Mông, nếu theo đường cũ vòng ngược trở về thì lại sợ chạm phải " con khỉ" kia, vì vậy bọn chúng đành phân mấy người canh đêm, những người khác tiếp tục nghỉ ngơi tại chỗ.

Tay quan phiệt đang ngủ say giấc, đột nhiên nghe thấy có tiếng súng nổ, hắn giật nảy mình từ dưới đất nhổm dậy. Khi đó mới phát giác những người bên cạnh cũng đã bị tiếng súng làm thức giấc. Tiếng súng từ đàng trước truyền lại, vả lại nghe như càng lúc càng đến gần bọn hắn.

Chẳng lẽ là người phe mình bị "con khỉ" kia tập kích? Nghĩ tới đây, hắn lập tức dẫn theo số lính ít ỏi còn lại đi tăng viện, nhưng vì sương mù dày đặc không nhìn rõ đường, đi chừng nửa khắc, đột nhiên trong màn sương vọt ra mấy cái bóng đen, kế đó lại có tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Nhất định là bọn khỉ rồi, nghĩ tới đây, hắn liền lệnh cho binh lính lập tức nổ súng kháng cự,  sau một loạt tiếng súng hỗn loạn, bóng đen trước mặt rốt cuộc cũng biến mất.

Một lúc sau, phương Đông bắt đầu hừng sáng, bọn chúng nghĩ lũ khỉ có lẽ kia đã quay về ổ, bèn quay lại theo đường cũ, chuẩn bị trở về chỗ đóng quân. Chẳng ngờ, đi được chừng hơn năm chục bước thì phát hiện ra trước mặt có một đống xác người, toàn bộ đều là xác của binh lính trong đội ngũ.

Thêm một điều nữa khiến tay quân phiệt càng thêm khó hiểu, đó là toàn bộ những binh lính ấy đều trúng đạn mà chết. Hắn không khỏi lạnh hết sống lưng, chẳng lẽ những bóng đen đêm  qua hắn trông thấy lại là những binh lính này sao? Hắn sai người kiểm tra lại tất cả những xác chết, đích thực đều mất mạng dưới họng súng của quân mình,tổng cộng có bảy mươi sáu người cả thảy.

Tay quân phiệt nôn nóng trở về doanh trại nhưng lúc đi qua Tứ Thập Tứ Trủng lại phát hiện mấy tên lính chết đêm qua đều đã biến thành xương trắng, thịt và nội tạng đã biến mất. Tay quân phiệt cũng không dừng lại, khi hắn trở về doanh trại thì đã có một nhóm lính quay về trước. Hắn tìm viên quân y hỏi rõ về thương thế của tên lính bị thương đêm qua, quân y nói tên đó từ bấy đến giờ vẫn luôn sốt cao, lúc tỉnh lúc mê, vả lại vết thương đã bắt đầu rữa nát, thuốc chống viêm nhiễm bình thường hoàn toàn không có tác dụng.

Nghe quân y nói xong, hắn không nói không rằng chảy thẳng tới lều của tên lính kia. Tên lính đang nằm trên giường nói mớ:" Tha cho tôi đi, tha cho tôi đi mà, không liên quan gì đến tôi hết."

Tay quân phiệt tát một phát vào mặt tên lính, tên này hoảng hốt tỉnh lại nhìn thấy thủ lĩnh của mình, cơ mặt khẽ giần giật mấy cái, sau đó nước mắt trào ra:" Tư lệnh, bọn họ chết thảm lắm!"

" Tối qua bọn mày gặp phải chuyện gì vậy?" Tay quân phiệt ấn cánh tay thuộc hạ xuống, hỏi :" Còn nữa, lũ khỉ kia ở chỗ quái nào chui ra vậy?"

" Tôi cũng không biết, chúng tôi theo lệnh của ngài đi khiêng cái xác nữ về doanh trại, nhưng khi đến chỗ đặt cái xác thì phát hiện nó đã biến mất từ bao giờ, đang định quay trở về, đột nhiên từ trong mộ huyệt nhảy ra một con quái vật trông như con khỉ, tốc độ cực nhanh, chúng tôi chưa kịp phản ứng gì thì đã có hai người ngã xuống. Tôi thấy tình thế không ổn, lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng cái thứ quái quỷ ấy vẫn bám riết không buông." Nói tới đây, tên lính nuốt nước bọt rồi tiếp lời, " Những người cùng đi hết người này đến người kia ngã xuống, thậm chí còn không kịp kêu len một tiếng, đúng lúc cái thứ đó lao bổ tới tôi, tôi liền xoay người bắn một phát, dường như nó rất sợ tiếng súng, thoắt cái đã biến mất. Tôi không dám chần chừ, lại tiếp tục chạy về phía trước, đột nhiên thứ đó xồ ra trước mặt, tôi chưa kịp phản ứng nó đã cắn một phát vào vai trái. Tôi rút dao vung loạn xạ mới dọa được nó chạy, kế đó thì gặp mọi người."

"Thì ra là thế." Tay quân phiệt trầm ngâm nói.

Ngày hôm ấy, tay quân phiệt dẫn quân rời khỏi Bắc Mông, nhưng một tuần sau khi bọn hắn rời đi, Bắc Mông liền xảy ra thảm án, cứ đến đêm khuya là lũ quái vật giống như khỉ lại xuất hiện trong nhà người ta mà không ai hay biết, giết chết người trong nhà. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đã có hơn hai trăm người chết, rất nhiều người đang chuẩn bị rời khỏi Bắc Mông.

Đúng lúc ấy, ông tôi xuất hiện, ông tên là Phan Tuấn, lúc ông đến Bắc Mông, trời đang mùa thu, ông khoác trên người một chiếc áo bông màu đen. Sau khi hỏi thăm biết được chuyện gì xảy ra trong làng, ông nói với người làng, thứ quái vật trong giống khỉ ấy gọi là bì hầu. Chúng vốn sống ở trong núi sâu, chuyên ăn thịt thối. Nhưng vì chiến loạn kéo dài nhiều năm, người chết vô số, nhiều thi thể chưa kịp chôn cất đã thối rữa ra rồi, nên rất dễ dụ bọn bì hầu này đến.

Nhưng điều làm ông thấy kì dị là, mặc dù bộ đang hung tàn, nhưng bì hầu lại rất hiếm khi chủ động tấn công con người, trừ phi... ông không nói nốt những lời phía sau, mà trực tiếp đến thẳng Tứ Thập Tứ Trủng. Khi nhìn thấy cay cối ở xung quanh, gương mặt ông thoáng hiện vẻ mừng rỡ :"Thì ra là thế."

Sau đó ông nói với trưởng làng, ở khu mộ địa Tứ Thập Tứ Trủng ấy có bốn mươi ba ngôi mộ giả, chỉ là để che dấu ngôi thứ bốn mươi tư. Trong ngôi mộ ấy chắc là có một cái xác nữ, thân vận đồ trắng, quanh người cuốn dây đỏ, vả lại còn không bị mục rữa. Trưởng làng nghe thế cả mừng, ông tôi chưa từng đến đây, vậy mà lại nói rõ được từng chi tiết như thế,nhất định đã biết được nguyên cớ bên trong.

Ông tôi nói cái xác kia vốn là vật chẳng lành, sở dĩ trải qua bao năm tháng cũng không mục rữa chẳng phải là nhờ có kỳ trân dị bảo gì, mà bởi trong cái xác ấy có một con sâu, con sâu này ký sinh trên thi thể nên mới có hiện tượng kỳ dị như thế. Loại sâu này là thiên địch của bì hầu, mỗi lần gặp phải thi thể  như vậy, lũ bì hầu sẽ phát cuồng lên, nén mới chủ động tấn công con người.

Giờ lũ bì hầu cứ ở lại quanh thôn làng không chịu đi, là bởi cái xác ấy có lẽ đang được giấu trong làng.

Trưởng làng hết sức kinh hãi, chưa bao giờ nghe qua trên đời này lại có chuyện ly kỳ đến vậy, thì ra nguyên nhân hiện tượng thi biến lại chỉ là một con sâu nhỏ. Mặc dù không hiểu nguyên cớ bên trong thế nào, song trưởng làng vẫn hỏi ông tôi cách để tìm ra cái xác kia.

Ông tôi thở dài một tiếng, nói: "Tôi đã tìm nó rất nhiều năm rồi, tôi có cách, nhưng tất cả mọi người cần phải nghe theo lệnh của tôi."

Vậy là tối hôm đó, tất cả phụ nữ trong làng đều bị ông tôi tập hợp lại trong từ đường, đàn ông cầm đuốc canh giữ bên ngoài, bất luận xảy ra chuyện gì cũng không được tuỳ tiện xông vào. Cửa từ đường mở rộng, mỗi người phụ nữ đều cầm một nén hương, không được rời tay. Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, ông tôi bèn nấp trên mái hiên của từ dường .

Tối hôm đó rất yên ả, mãi đến sau nửa đêm, đột nhiên ông tôi nhảy từ trên xà nhà xuống, hướng ra phía ngoài hét lớn:" Đóng cửa!"

Những người đàn ông đã chuẩn bị sẵn sàng bên ngoài lập tức đóng chặt cửa từ đường lại, sau đó ông tôi bảo tất cả phụ nữ đứng thành một hàng, khi ấy bà nội ruột của tôi sắp sinh, ông đếm từ trái sang phải, cả làng vốn có bốn mươi lăm phụ nữ, nhưng giờ lại có thêm một người.

Ông tôi đi tới bên cạnh một cô gái trong số họ cười nói: " Cô bước ra đi!"

Cô gái ấy mặt mày thanh tú, vận đồ trắng toát, cười khẩy với ông tôi, không nói gì, ông đột nhiên rút ra một thanh đoản kiếm, nhưng cô gái ấy phản ứng cũng rất nhanh, lập tức lùi lại mấy bước tránh được.

Ông nội liên tiếp áp sát cô gái đó, cô ta dường như muốn tóm lấy một người làm bia chắn, nhưng mỗi lần gặp phải que hương trên tay những người khác là lại rụt tay về. Đúng lúc này, bà nội tôi đột nhiên lâm bồn, cơn đau kịch liệt khiến que hương trên tay bà rơi xuống đất. Cô gái kia nhanh tay nhanh mắt, lập tức bổ về phía bà.

Nói thì chậm, lúc đó sự việc diễn ra rất nhanh, tuy rằng đoản kiếm trong tay ông tôi cực nhanh, nhưng rốt cuộc vẫn ở phía sau, trong khoảnh khắc cô gái kia ôm chặt bà nội, đoản kiếm của ông cũng đâm vào cơ thể cô ta. Chớp mắt, làn da cô gái kia trở nên nhăn nheo, mái tóc cũng bạc trắng như tuyết.

"Chậc, vẫn bị chậm mất một bước." Ông tôi thở dài.

Sau đấy, ông tôi nói với trưởng làng, con sâu ấy đã chui vào cơ thể bà nội tôi rồi, loài sâu này gặp máu nóng sẽ lập tức chìm vào giấc ngủ, cho tới khi người qua đời mới tỉnh lại, vì vậy lũ bì hầu kia không ngửi thấy mùi của con sâu, cũng sẽ không đến quấy nhiễu thôn làng nữa. Có điều, con sâu có thể theo đứa bé truyền đến đời sau, vì vậy mỗi đứa trẻ sau khi sinh ra đều phải kiểm tra, để xem con sâu này rốt cuộc ở trong thân thể ai. Trưởng làng lo lắng con sâu ấy lại làm loạn nữa, bèn giữ ông tôi ở lại.

Nghe cha kể xong, tôi dường như cũng hiểu được một chút.

"Đi thôi, sắp về đến quê rồi." Nói đoạn, cha tôi vứt đầu mẩu thuốc trên tay đi, mở cửa xe. Chỗ này cách que tôi chỉ muồi mấy cây số, nhưng đường núi gập ghềnh khó đi, xe cứ xóc nẩy không ngừng.

Thực tế, Bắc Mông không hề hẻo lánh, nhưng bao lâu nay vẫn rất đói nghèo, mới năm 2004, một đám người từ nơi khác đến, mang theo rất nhiều trang thiết bị, bọn họ phát hiện dưới lòng đất Bắc Mông có một lượng khoáng sản lớn, vậy là cư dân quanh vùng tựa như đột nhiên hứng được dòng cam lộ đã lâu lắm rồi mới chảy xuống.

Tiếp đó là các loại máy móc cỡ lớn tiến vào, từng mỏ khai khoáng lớn nhỏ xuất hiện ở Bắc Mông như nấm mọc sau mưa, ngôi làng vùng núi xưa nay vốn thanh bình yên tĩnh tựa như sau một đêm đã trở nên ồn ào huyện náo. Cong nhân mặc đồ bảo hộ lao động đủ màu đi lại trên những con đường quê nhỏ bé.

Chiếc xe nhanh chóng lái vào Bắc Mông, nhưng tôi kinh ngạc nhận ra những ngôi nhà trong ký ức giờ đây đã biến thành đốnghoang tàn đổ nát, mấy cái máy xúc đang ra sức ra oai với mấy căn nhà vẫn còn đứng đó.

"Bố, thế này là thế nào?" Tôi chỉ phía trước hỏi.

"À, sang năm có lẽ Bắc Mông sẽ không còn tồn tại nữa rồi ." Cha tôi thở dài một tiếng, sau đó nhấn chân ga, " Nơi này đang giải tỏa, Bắc Mông sắp bị xoá xổ."

Câu nói của cha làm lòng tôi chợt gợn lên một cảm giác buồn thương man mác. Bắc Mông , có lẽ đây là lần cuối cùng ta nhìn thấy ngươi rồi. Căn nhà của ông tôi nằm ở sâu tít trong cùng làng Bắc Mông, cái sân không rộng, những khối đá thấp lè tè trộn với đất bùn làm thành một bức tường bao thấp quây quanh, gần cổng có một cái giếng, miệng giếng có khí lạnh bốc lên, hồi nhỏ mỗi khi tới cạnh cái giếng này, tôi luôn thấy bất an.

Cha dừng xe ngoài cổng , bước xuống, khẽ đẩy cánh cổng gỗ, liền nghe thấy mấy tiếng gà kêu. Cánh cổng mở, đúng lúc này một ông già mở cửa nhà đi ra, đó chính là ông nội tôi... ông già thần bí đó. Ông khoác một chiếc áo bông màu đen, miệng ngậm tẩu thuốc.

"Về rồi đấy à?" Ông vừa nói vừa đi về phía hai cha con tôi,có điều, ông rõ ràng đã già thêm, bước chân loạng choạng, gương mặt lộ ra nụ cười mà trước đây tôi chưa từng trông thấy.

Ông dẫn hai chúng tôi vào nhà, căn nhà rất đơn sơ, chỉ có một cái giường bằng đất, mấy cái tủ màu đỏ không biết làm bằng thứ gỗ gì, và một bộ bàn ghế cũ rích, ngoài ra không còn vật gì khác.

Ngồi trên giường, ong rót cho cha con tôi hai chén trà, một mùi hương dễ chịu thoang thoảng phả vào mũi. Ông ngồi đối diện với chúng tôi, nói qua loa dăm ba câu chuyện, rồi bảo cha tôi:" Anh ra ngoài loanh quanh một lúc đi, ta có chuyện cần nói riêng với Mộc Dương." 

Cha tôi gật đầu, đưa mắt nhìn tôi, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài .

Ông tôi khẽ ho vài tiếng, rủ rỉ nói:" Mộc Dương, những gì ta nói với cháu hôm nay, cháu phải nhớ cho kỹ."

Tôi nghe mập mờ, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

"Cháu đã bao giờ nghe nói đến khu trùng sư ( thuật sư điều khiển côn trùng ) chưa?" Ông hỏi tôi.

Tôi vội lắc đầu, khu trùng sư? Tôi có nghe nói đến phong thủy sư, tướng học sư, nhưng khu trùng sư này rốt cuộc là cái gì chứ?

"Cháu trai, thực ra, côn trùng trong thiên hạ này tuy có hàng trăm nghìn loài khác nhau, nhưng tất cả đều không nằm ngoài ngũ hành, tức là Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ" ông tôi nói bằng giọng thản nhiên "Các loài côn trùng mà người bình thường chúng ta thấy đa phần thuộc hệ mộc, vả lại những thứ con trùng này cũng không gây tổn hại đối với con người cho lắm, nhưng bốn hệ kia thì khác."

"Dạ?" Trước đây tôi chưa bao giờ nghe nói đến kiểu phân loại côn trùng ly kì như vậy, kể cả bây giờ nếu nghe lại cũng vẫn cảm thấy mới mẻ như lúc ban đầu.

"Cháu hiểu à?" Ông tôi lộ vẻ mừng rỡ.

"Hình như...nhưng vẫn không hiểu cho lắm." Tôi do dự đáp .

"Ha ha!" Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông cười lớn như thế, đoạn ông đứng dậy đi tới cái tủ gỗ cạnh đó, cẩn thận mở ra, trong nháy mắt, một mùi hương thơm ngát từ bên trong tỏa ra. Mùi hương ấy rất quái dị, nhưng quả thật rất thơm. Thoáng sau đó, mấy con gà trống bên ngoài bắt đầu chộn rộn hết cả lên.

Ông tôi lục lọi trong tủ hồi lâu, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, tuyền một màu đen, liền lạc thành một khối, nhìn trơn bóng nhẵn nhụi, mùi hương kia chính từ đó tỏa ra. Ông đặt cái hộp trước mặt tôi, nói: " Mộc Dương, con côn trùng ở trong hộp này thuộc hệ Thổ."

Tôi lại càng tò mò, côn trùng thuộc hệ thổ rốt cuộc thế nào?

"Con trùng trong hộp này biết độn thổ, rất khó bắt được nó ở trong lòng đất , nhưng vì ngũ hành tương sinh tương khắc, nó sợ nhất là mộc, nên nếu bỏ vào cái hộp gỗ này thì nó không thể thoát được. Nào, cháu mở ra xem đi." Ông tôi đẩy nhẹ cái hộp gỗ trước mặt tôi. Tôi thoáng do dự,nuốt nước bọt rồi nhẹ nhàng mở hộp ra. Có một quả trứng năm màu to như trứng chim cút bên trong hộp, nhưng lạ một điều là, mùi hương cổ quái lúc nãy lại nhạt đi rất nhiều.

"Thứ trùng này gặp gỗ liền co rút lại,hình thành một lớp vỏ dày bên ngoài , nhưng hễ gặp đất lớp vỏ sẽ tan biến trong thời gian rất ngắn , sau đó nó biến thành con sâu." Ông vừa nói vừa khom người nhóm một ít đất dưới sàn lên, cẩn thận bỏ vào hộp.

Tôi tròn mắt nhìn chằm chằm vào con sâu bên trong, chỉ một chốc sau, liền phát hiện nó rung lên nhè nhẹ, mới đầu tôi còn tưởng mình bị hoa mắt, không lâu sau, con sâu càng lúc càng rung mạnh hơn, qua vài phút thì nghe thấy một tiếng " rắc" nhẹ, lớp vỏ cứng trên mình nó tách ra.

Thật không thể tưởng tượng được, một cái đầu màu hồng phấn từ bên trong chui ra, nhưng không có mắt, nó nhanh chóng ăn sạch chỗ vỏ còn lại, trở nén béo múp trắng mịn như con nhộng tằm.

"Đây chính là..." Tôi kinh ngạc thốt lên.

"Đúng" Nói đoạn, ông tôi ấn lên con sâu, sau đó đổ đất trong hộp đi, chỉ thấy thân thể con sâu như bị kích thích, nhanh chóng co rút, thoắt cái , lớp da bên ngoài đã biến thành một  lớp vỏ cứng.

"Thần kì quá, tại sao trước đây cháu chưa từng nghe nói những chuyện này nhỉ?" Toi trố mắt ra nhìn ông hỏi.

Ông thở dài, nói :" Hôm nay ông gọi cháu đến là muốn kể cho cháu nghe một số chuyện về ông và những con trùng này." 

"Về ông?" Tôi kinh ngạc thốt lên.

"Ừm, những kí ức ấy đã phủ bụi mấy chục năm, ông nghĩ nếu không nói ra, thì e là không còn thời gian nữa." Giọng ông đượm vẻ thê lương.

"Tất cả chuyện này nên bắt đầu từ người tử tù ông gặp vào mùa hạ năm đó." Ông tôi thở dài một tiếng , sau đó châm một điếu thuốc.








Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: