Chương 4: Bí mật trong trường đại học 4

Chương 4: Bí mật trong trường đại học 4

Edit: Tramhuong3890

Nói chuyện với Giả An Nhàn xong, trò chơi không có nói Tiêu Vũ Hiết đạt được manh mối gì. Trên thực tế, sưu tập manh mối nhiệm vụ và phán đoán thật giả vốn là việc tiểu đội nên làm, nhắc nhở của trò chơi chỉ là phúc lợi ban đầu của tân thủ, hiện tại nhiệm vụ tiến hành đến 30%, đã đi vào nhiệm vụ trung kỳ, không có vang lên âm báo nhắc nhở trò chơi không có nghĩa là bạn học Giả nói dối.

Ăn xong bữa tối có chút sớm này, Giả An Nhàn đi thư viện ôn tập bài, Tiêu Vũ Hiết vừa thấy đã 5h30, vội tìm đến nơi đồng đội đã hẹn, phòng hóa học ở một góc cách nhà ăn không xa, bên trong rất ít người, cô dễ dàng lên lầu 2 tìm đến cửa văn phòng thầy Đinh, gõ gõ vào.

"Mời vào," khác với thanh âm mát lạnh của Thẩm tiên sinh, thầy Đinh bị anh bám vào là người trung niên, thanh âm mạnh mẽ có lực, vừa nghe đã biết là người quen ra lệnh, Tiêu Vũ Hiết đẩy cửa vào, trước mắt chỉ có một người là thầy Đinh đang mặc một chiếc áo sơ mi màu lam, anh chỉ vào ghế dựa đối diện bàn công tác, "Ngồi đi, lão Vương đã trở về rồi."

Vừa nghe ngữ khí quen thuộc này, Tiêu Vũ Hiết nở ra một nụ cười không được tự nhiên cho lắm, ngồi xuống đem chuyện xưa mà Giả An Nhàn nói cho anh.

Đôi tay ôm ngực, Thẩm Nhiên tự hỏi một lúc lâu, cằm cúi xuống, bỗng nhiên đứng lên, cầm lấy áo khoác treo ở ghế, vừa mặc vừa đi ra ngoài, "Cậu ta nói bồn hoa kia ở đâu?"

"Ở ngay lối đi bên trái đường vào trường học," Tiêu Vũ Hiết bước nhanh theo sau, mắt thấy anh ta rẽ về phía sau phòng thí nghiệm, dưới chân ngừng một chút, đơn giản liền chờ tại chỗ, không quá 5 phút sau, trên tay anh nắm mấy cái túi nhỏ, để lại một câu "Cô ở văn phòng chờ tôi" rồi bước đi vội vàng.

Tiêu Vũ Hiết lấy ra kim trong túi áo giết thời gian, bắn vèo vèo về phía bức tường trắng, khi thì xếp thành hình chữ S, khi thì xếp hình chữ B, độ thuần thục của kỹ năng chậm rãi tăng lên, đang lúc cô rút cây kim cuối cùng trên tường thì tai động đậy, nghe được bước chân của tiếng giày da chạm đất, cô mở cửa sổ nhìn xuống dưới, Thẩm Nhiên vẫy tay ý bảo cô đi xuống.

"Anh tìm cái gì vậy?" Tiêu Vũ Hiết nhịn không được liếc mắt về phía túi áo phồng lên của anh ta.

Thẩm Nhiên đem bí mật này giữ lại cho đến khi tiến vào phòng thí nghiệm, anh duỗi tay cà thẻ, tiếng "Tích" vang lên, anh đẩy cửa ra rồi từ trên móc cửa lấy ra một đôi găng tay plastic đeo vào, bật đèn, thả rèm xuống, đi đến một bên bàn thực nghiệm, móc từ trong túi ra một túi đầy bùn đất, cẩn thận đem bùn đất đổ ra lọ pha lê, thêm nước, quấy, đổ vào hai bình không biết là thuốc gì rồi sau đó bảo cô tắt đèn.

Đèn vừa tắt, đồ đựng dung dịch trên tay anh phát ra ánh sáng màu lam, Tiêu Vũ Hiết bị một loạt động tác của anh mê hoặc, nhìn về phía bóng dáng cao lớn của anh hỏi, "Đây là cái gì?"

"Phản ứng Luminol (C8H7N3O2)" anh đem nửa bình dung dịch đổ đi rồi rửa sạch, kéo rèm ra, ánh nắng xuyên thấu qua cửa kính khắc lên mặt đất, cởi găng tay dùng một lần ném vào thùng rác, "Đây là một phương pháp kiểm tra đo lường vết máu."

"Bồn hoa mà Giả An Nhàn nói à?" Tiêu Vũ Hiết lập tức phản ứng được, "Bùn đất đó lấy từ bồn hoa?"

"Lão Vương là người vệ sinh lại không nghe đồng sự khác nói về vết máu trong bồn hoa, nếu việc Chúc Tiểu Ngọc nhảy lầu là thật, vậy nhất định có người hỗ trợ xóa dấu vết," Thẩm Nhiên khóa lại cửa phòng thí nghiệm, một đường trở về văn phòng của mình.

"Xóa dấu vết? Ý anh là Chúc Tiểu Ngọc có người giả trang?" Tiêu Vũ Hiết theo bản năng mà suy nghĩ đến khả năng này.

Anh ta duỗi tay lấy một chén trà trên bàn công tác, uống một ngụm rồi giống như "ông nói gà bà nói vịt" mà nói, "phản ứng Luminol chứng minh là có vết máu."

Lời vừa nói ra, ba người đồng thời thu được âm thanh nhắc nhở:

[ Bạn đạt được một manh mối ]

[ Đồng đội của bạn đạt được một manh mối. ]

"Lại có manh mối gì vậy?" Tạ tiên sinh hỏi ở kênh Đội Ngũ, "Tiến Độ bị đẩy lên thật nhanh, hiện tại 50%."

"Có người nói Chúc Tiểu Ngọc nhảy lầu lại không phát hiện thi thể cô ta, hiện trường không hề khác thường," Thẩm tiên sinh ngắn gọn súc tích tổng kết nói "Ngày hôm sau Chúc Tiểu Ngọc tung tăng nhảy nhót xuất hiện trước mặt mọi người"

"Vậy cũng bình thường mà, chắc là nhìn lầm rồi" Tạ tiên sinh không hiểu ra sao.

Thẩm Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ bổ sung thêm một câu "Chúng tôi lấy đất ở bồn hoa kiểm tra thì xuất hiện phản ứng chứng minh có vết máu."

"Điều này chứng minh, Giả An Nhàn nói thật, nhảy lầu là thật, Chúc Tiểu Ngọc đáng lẽ nên chết rồi mới phải". Tiêu Vũ Hiết tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, lẩm bẩm trong lòng: "Hóa ra...là vậy."

Người ở hoàn cảnh thập tử nhất sinh sẽ bộc phát ra lực lượng mà chính mình đều khó tưởng tượng được.

Giống loài khác cũng là như vậy.

"Chúc Tiểu Ngọc là một cửa đột phá lớn, núi Bạch Ngọc cũng không thể từ bỏ" Thẩm Nhiên xem xét bảng giờ giấc của thầy Đinh: "Ngày mai chúng ta tập hợp lúc 7h ở cổng trường, tôi sẽ đi xe màu đen bình thường của thầy Đinh để chở mọi người, biển số xe là..." Anh đọc một chuỗi số, Tiêu Vũ Hiết vội ghi lại trên tay, nghe anh nói xong: "Cẩn thận một chút, có vũ khí y phục phòng hộ gì đều mang đi, tôi có dự cảm, núi Bạch Ngọc sẽ không đơn giản như chúng ta nghĩ."

Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, ba người tập hợp lại, Tiêu Vũ Hiết mặc một bộ vận động tay áo dài, mang khẩu trang mũ, bịt kín mít bản thân lại, trên tay cầm hai bình nước hoa cùng mứt hoa quả thịt khô, hai vị nam sĩ nhìn đều cảm thấy đói bụng, dù lần đầu gặp mặt, Tạ Tễ đã duỗi tay lấy một bao thịt khô ăn, tuy rằng anh ta có bề ngoài của nam tử trung niên tóc hoa râm, mặt đầy tang thương nhưng khi ăn loại thức ăn vặt này thì rất sạch sẽ, ăn xong còn gói lại bỏ vào túi đựng rác, thể hiện ra giáo dưỡng tốt đẹp.

"Ồ, sao cô lại mang theo nước hoa vậy?" Mau tay nhanh mắt mà rút ra bình nước hoa ở bên dưới, Tạ Tễ có chút hoang mang.

Thẩm Nhiên ngồi lái xe ở ghế trước, cô cùng Tạ Tễ vì tránh tai mắt của người khác mà ngồi phía sau, lúc này cô hạ cửa sổ xe xuống, làm Tạ Tễ nghe tiếng ve kêu không ngừng bên đường, nở nụ cười tự nhiên nói: "Mùa hè nhiều muỗi, hơn nữa chúng ta muốn leo núi, không mang theo nước hoa thì khi trở về phải bị muỗi đốt sưng đầy đầu."

Nếu chỉ nhìn nụ cười tự nhiên lúc này của cô, ai cũng không thể tưởng được trong lòng cô đang thấp thỏm bất an.

"Cũng đúng" Tạ Tễ nghe vậy lấy ra chai nước hoa phun lên người mình, cả thùng xe đều là một mùi bạc hà, "Mượn chút nha."

Tiêu Vũ Hiết ước gì anh ta dùng, dùng càng nhiều càng tốt, cô cũng không muốn nhìn thấy đồng đội - một người còn sống sờ sờ lại làm người ta thích – gặp nguy hiểm.

"Còn có hai cái khẩu trang, kính râm cùng ba cái mũ" Cô hơi mỉm cười nói: "Ba người chúng ta bám vào trước kia chắc là không có quan hệ gì, nếu là gặp phải người quen sẽ cảm thấy lạ, cho nên tôi liền mang đến."

Thẩm Nhiên hơi thu chặt bàn tay đang cầm lái, như có suy tư nhìn lướt qua ghế sau thông qua kính chiếu hậu.

Núi Bạch Ngọc cách trường không xa, lái xe nửa giờ, chân núi có bãi đỗ xe, Thẩm Nhiên đi lấy vé, hai người chờ tại chỗ, hiện tại mới 7h30', quảng trường dưới chân núi đang tụ tập không ít bác gái tập thể dục buổi sáng, ngọn núi dưới ánh mặt trời mới ló dạng chiếu xuống những cây cối yên lặng mê ly, dính dính ẩm ướt hòa vào sương trắng, đẹp như một bức tranh thủy mặc. Tiêu Vũ Hiết lùi ra sau một bước, hai tay giao nhau đặt trước ngực, vô ý thức mà thực hiện một động tác mang tính bảo hô.

Từ chỗ bán vé ra tới, Thẩm Nhiên đem một màn này vừa lúc thu vào đáy mắt, anh ta nhìn qua theo tầm mắt cô, dưới ánh nắng, mọi thứ đều yên lặng.

Đem lòng nghi ngờ giấu trong lòng, anh đi qua đưa vé cho hai người, dẫn theo một túi thức ăn ngồi lên trước cáp treo đỉnh núi.

Bởi không ai biết phó hiệu trưởng cùng tên cấp dưới ông tay đề bạt sẽ gặp nhau ở đâu, ba người chỉ đơn giản đem bản thân biến thành du khách, từ đỉnh núi du lịch xuống các địa điểm bên dưới, lúc này không nhiều khách lắm, ngoại trừ Tiêu Vũ Hiết, hai người khác không mang khẩu trang nhưng phun rất nhiều nước hoa nên cô cũng không bắt buộc.

"Nếu là người lạ nhìn đến chúng ta" Tạ Tễ đi rồi một đoạn đột nhiên cười nói "có thể sẽ cho rằng chúng ta là tổ tôn tam đại nhỉ?"

Tiêu Vũ Hiết cười "phụt" một tiếng, thật đúng là rất giống.

"Vậy thì cũng tốt chứ sao" thanh âm Tạ Tễ dịu dàng chút "Nghe thanh âm thì chắc cô vẫn còn ít tuổi, cô gái nhỏ phải cười nhiều vào, đừng có cau có suốt ngày, sẽ nhanh già, biết không?"

Tiêu Vũ Hiết sửng sốt.

Cô nở ra một nụ cười rõ ràng.

Đi đến giữa trưa, ba người không phát hiện ra tình huống đặc biệt nào – cũng đúng, nếu rõ ràng như vậy đã sớm bị bộ phận có quan hệ phát hiện. Lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu, các du khách chậm rãi hơn nhiều, thời tiết khô nóng, ánh nắng chước nhân, bọn họ liền quyết định tìm một nơi mát mẻ ngồi xuống ăn cơm trưa.

Vừa lúc, xuyên qua khe hở của nhánh cây, Tạ Tễ nhìn đến trung tâm hồ nước có một cái đình nhỏ 4 phía gió lùa, có một cây cầu quanh co khúc khuỷu nối liền với nó, trong đình có 2 bóng người, Tiêu Vũ Hiết nghĩ không ra lý do gì để ngăn cản, chỉ phải làm bọn họ phun nước hoa lại lần nữa, đội kính râm hoặc khẩu trang, Tạ Tễ cướp được đôi kính duy nhất, Thẩm Nhiên không để ý chút nào mà đeo khẩu trang lên. Ba người dẫn theo đồ ăn đi thẳng đến trung tâm hồ.

Mắt thấy ba kẻ kỳ quái đội mũ không lộ mặt đi đến đình nhỏ, chàng trai mặc quần đùi thể thao dịch mông sang bên cạnh, bạn gái anh ta đang lo lắng kiểm tra chân anh ta "Muỗi gì vậy mà độc như thế nhỉ?"

Tiêu Vũ Hiết chấn động toàn thân, đột nhiên quay đầu, tầm mắt dừng ở cẳng chân của chàng trai, thấy rõ ràng một vết sưng to bằng đồng xu, Tạ Tễ nghe được họ nói chuyện, nhiệt tình đưa qua nửa bình nước hoa "Các cậu có muốn xịt một chút không?"

Cô gái cảnh giác lắc đầu, cười miễn cưỡng, "Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của bác." Rồi đỡ chàng trai khập khiếng đi ra ngoài.

"Đi bệnh viện nhìn xem đi" Tiêu Vũ Hiết hướng trong hồ ném cục đá, chen vào nói, cô gái nhìn cô một cái mới hiểu là đối phương đang nói chuyện với mình, đáp ứng một tiếng rồi giống như chạy trốn vội vã ra khỏi đình nhỏ này.

"Có phải là bị bệnh hay không vậy? Trời nóng mà mặc thành như vậy?" Đi ra không xa, cô gái oán giận "Đi bệnh viện gì chứ, bị muỗi cắn một ngụm mà phải đi bệnh viện à..."

"Đừng nói nữa". Chàng trai nhăn chặt mày, đổ mồ hôi đầm đìa, ngữ khí lớn một chút, thấy bạn gái chu miệng, kiềm chế bực bội an ủi nói: "Có lẽ người ta sợ bị muỗi cắn, em nhìn xem, nếu là anh cũng mặc như vậy thì đã không bị muỗi cắn rồi."

"Dù là sợ muỗi như thế nào thì mặc thành như vậy cũng quá cẩn thận rồi..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top