Chương 156+157+158: Bắt giang tại giường
Lúc này cửa phòng của Bùi Dĩnh Vũ đã được đóng chặt, không chỉ Hạ Thừa Diệp, Bùi Dĩnh Vũ, Bạch Phương Phi ở đó, Bùi Kỳ Thành cùng Bạch Lăng Tuyết cũng đều ở bên trong.
"Tứ tiểu thư, vừa rồi Tam thiếu gia phái người tới hỏi, người làm sao vậy?" Bên ngoài truyền tới giọng của một nữ giúp việc.
Bùi Dĩnh Vũ nỗ lực duy trì sự trấn định, "Không sao, chỉ là tôi không cẩn thận nên ngã thôi, bảo anh ba không cần lo lắng, tôi ngủ rồi."
"Vâng."
Sau khi người giúp việc ở bên ngoài đã đi rồi, sự trấn định mà Bùi Dĩnh Vũ vừa cố tạo nên đã hoàn toàn biến mất, chỉ có thể ngơ ngác ôm hai chân co quắp ở trên giường.
Kỳ thật điều này cũng đã nằm trong dự đoán của Tô Tử Bảo, cho dù là Bạch Phương Phi có vừa vặn bắt gian được tại giường, thì cái tin tức xấu như vậy, bọn họ chắc chắn cũng sẽ che giấu.
Đầu tiên là không thể để cho ông biết được, thứ nhì là không thể để cho vợ chồng Bùi Dực biết, về phần nội bộ bọn họ biết được việc này sau đó phải xử lý thế nào, thì bọn họ tự đóng cửa đấu chứ sao.
"Ông cùng ba mẹ đều ngủ rồi, chỗ của bọn họ cách xa chỗ chúng ta, có lẽ sẽ không nghe thấy động tĩnh gì. Cho dù có nghe được, cũng sẽ không chắc là ở trong phòng này, có lẽ không có vấn đề gì lớn." Bùi Kỳ Thành trầm mặt nói ra.
Bạch Lăng Tuyết nổi giận, "Cái này còn gọi là không có vấn đề gì lớn? Em gái anh quyến rũ em rể tôi lên giường, cái này còn gọi là không có vấn đề gì?"
"Chị, em đến nói chuyện với Bùi Dĩnh Vũ, thật không ngờ tới lại nhìn thấy hai người bọn họ đang ở trên giường." Bạch Phương Phi nức nở.
Bùi Dĩnh Vũ yếu ớt nói, "Chúng tôi không hề làm gì."
"Không làm gì, các người ngồi trên giường, quấn lấy nhau, mà không làm gì?" Bạch Phương Phi chất vấn.
Hạ Thừa Diệp qua một lúc hoảng loạn đã bình tĩnh trở lại, bình tĩnh nói, "Tôi nói rồi, Tiểu Vũ bị trật chân, vừa hay anh đi vào thì mới bế cô ấy vào. Vừa mới đặt lên giường, em liền xông vào."
"Anh kiếm cớ! Rõ ràng là hai người đang chuẩn bị lên giường với nhau, liền bị tôi bắt được." Bạch Phương Phi tức giận mắng, "Hạ Thừa Diệp anh có còn là đàn ông không vậy, vậy mà lại qua lại với loại phụ nữ này."
Bùi Dĩnh Vũ bất mãn nói, "Cái gì mà loại phụ nữ này chứ? Tôi là loại phụ nữ gì?"
"Người phụ nữ quyến rũ người đàn ông của người khác thì cô nói xem nên gọi là loại phụ nữ gì, tiểu tam, tiện nhân!" Bạch Phương Phi gấp đến đỏ mắt, mắng cực kỳ khó nghe.
Bùi Dĩnh Vũ liền nhảy xuống từ trên giường tát Bạch Phương Phi một cái, "Cô dám chửi tôi!"
"Cô dám đánh tôi!" Bạch Phương Phi tóm lấy tóc của Bùi Dĩnh Vũ, hai người liền đánh đá lẫn nhau.
Bùi Kỳ Thành cùng Bạch Lăng Tuyết tuy rằng tức giận, nhưng kỳ thật cũng không muốn làm lớn chuyện này, không thể không đem bọn họ tách ra.
"Không phải là cô nói cô bị trật chân sao? Tôi thấy cô vẫn rất ổn đấy, đều là lấy cớ cả thôi, cô chính là muốn quyến rũ Hạ Thừa Diệp!" Bạch Phương Phi mắng, "Thiên kim của Bùi gia vậy mà lại là tiểu tam, không biết xấu hổ!"
Bùi Dĩnh Vũ chưa từng chịu thua thiệt dưới tay người khác, vừa rồi chỉ là yêu đương vụng trộm bị vợ người ta bắt được nên có chút ngượng ngùng, bây giờ bị Bạch Phương Phi chửi khó nghe như vậy, liền phục hồi sự kiêu ngạo của bản thân, "Cô còn chưa kết hôn cùng anh Thừa Diệp, cô không có quyền quản chuyện này! Chờ tôi gả cho anh Thừa Diệp, thì cô mới chính là tiểu tam!"
"Được, Hạ Thừa Diệp, anh là đồ đứng núi này trông núi nọ!" Bạch Phương Phi giận không kìm nén được.
Trong phòng loạn cả lên.
...
Bên kia sống chết đánh nhau, Tô Tử Bảo tiếp tục sấy tóc cho Bùi Dực, hai người ôm nhau an an ổn ổn ngủ một giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tử Bảo từ sáng sớm đã rời giường cùng Bùi Dực, cùng lão gia tử luyện thái cực quyền.
Đây là điều mà lần trước Tô Tử Bảo trở về phát hiện ra, ông có thói quen là mỗi sáng sớm đều luyện thái cực quyền, Bùi Dực mỗi lần trở về đều tập cùng ông, tình cảm của hai ông cháu cực kỳ tốt. Tô Tử Bảo không biết tí gì, ông cũng rất kiên nhẫn, còn đặc biệt dạy cho cô một lượt, vì vậy bây giờ cô cũng đã có thể tập cùng bọn họ.
Lão gia tử động tác vô cùng chuẩn, không giống với những cái gọi là thái cực quyền mà không có tác dụng gì kia, ngược lại có một loại cảm giác tự nhiên như một đạo pháp cổ.
"Thái cực quyền của ông so với trên TV không hề giống nhau." Tô Tử Bảo vừa đi theo Bùi nghiêm khoa tay múa chân vừa nói, "Cảm giác phức tạp hơn nhiều."
Bùi Nghiêm nhìn động tác của Tô Tử Bảo, khích lệ nói, "Đúng vậy, so với lần đầu thì đã có tiến bộ rất lớn."
"Tháng trước từ sau khi trở về cô còn định dùng thời gian rảnh để luyện tập, kết quả tra một lượt mà cũng không tìm được phiên bản như của ông, cuối cùng cháu còn phải làm mẫu cho cô ấy." Động tác của Bùi Dực vẫn rất trôi chảy đẹp mắt, cười nhạo nói, "Lén lút luyện tập hơn nửa tháng mới được như vậy, ông khen cô ấy quá rồi. Nhớ lúc đầu cháu học, chỉ tốn có vài ngày."
Bùi Nghiêm bảo vệ Tô Tử Bảo nói, "Cháu khi đó tuổi còn nhỏ, đương nhiên sẽ nhớ nhanh hơn một chút. Huống chi lúc đó cháu học là vì muốn ra ngoài đánh nhau để thành người hùng, A Bảo luyện là để có cơ thể khỏe mạnh, học có nhanh hay không không quan trọng, chăm sóc cơ thể vẫn là quan trọng nhất."
"Ông nói rất đúng." Tô Tử Bảo mỉm cười đáp, còn đắc ý liếc Bùi Dực.
Bùi Dực cười cười, ba người vui vẻ hòa thuận.
Đợi đến lúc bọn họ luyện xong cũng mới bảy giờ, Bùi Kỳ Thành bọn hắn lần lượt rời giường, mọi người đều đến phòng ăn ăn sáng. Hạ Thừa Diệp cùng Bạch Phương Phi cũng ở đây, dựa vào sắc mặt của bọn họ thì hoàn toàn nhìn không ra đêm qua đã có chuyện gì xảy ra.
"Tối hôm qua hình như nghe thấy phòng phía trước của các con có tiếng động, xảy ra chuyện gì vậy?" Bạch Lan Chi hỏi.
Bùi Dĩnh Vũ lập tức nói, "Không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là con bị ngã, mới hô một tiếng, kinh động đến mọi người."
"Ngã ở đâu? Có bị thương nặng không?" Bạch Lan Chi quan tâm hỏi, nhìn Bùi Dĩnh Vũ, phát hiện khuôn mặt cô có chút sưng vù, bọng mắt nặng trĩu, nhìn qua liền thấy tối qua ngủ không ngon.
Bùi Dĩnh Vũ vội vàng che giấu nói, "Không sao, không bị thương ạ."
Bạch Lan Chi gật gật đầu, nhìn về phía đứa con trai mà mình cảm thấy đắc ý nhất - Bùi Kỳ Thành, lại phát hiện anh hình như cũng không ngủ ngon, còn nữa, Hạ Thừa Diệp bọn họ thoạt nhìn đều rất mệt mỏi.
Nhất là Bạch Phương Phi, ánh mắt đều sưng lên rồi.
"Sao nhìn các con đều như ngủ không giấc vậy? Chẳng lẽ là đột nhiên quay về nên chưa quen?" Bạch Lan Chi nghi ngờ nói.
Bùi Kỳ Thành mệt mỏi nói, "Sao có thể chứ? Buổi tối hôm qua còn ngủ rất ngon, có thể là ban ngày quá mệt mỏi, buổi tối lại ngủ muộn. Công ty của con vẫn còn việc, con đi trước đây."
"Ừ, đi đi." Bạch Lan Chi gật đầu.
Buổi họp gia đình của Bùi gia bắt đầu từ hôm qua đến sáng nay, mọi người ăn điểm tâm xong liền ai về nhà nấy, Tô Tử Bảo cùng Bùi Dực sau khi chia tay ông, liền rời khỏi nhà lớn Bùi gia.
Trên xe, Bùi Dực nói với lái xe Bùi Tiểu Xuyên, "Đến đại học Hải Thành."
Ngày mùng 1 tháng 9, đại học Hải Thành khai giảng.
Tô Tử Bảo trước kia du học ở nước M, lúc cưới Bùi Dực liền chuyển về Hải Thành, đến nay là đang học năm ba, chuyên ngành quản lý học viện Thương Mại.
"Thôi, lái Cayenne quá huênh hoang." Tô Tử Bảo cúi đầu lật xem văn bản tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên nói.
Bùi Dực cười, "Hải Đại còn thiếu nhà giàu sao? Sợ cái gì? Còn nữa nếu em thích giản dị, không lái vào trường. Chẳng lẽ em muốn đi qua, vậy thì em chắc sẽ bị muộn rồi."
"Được rồi." Tô Tử Bảo khép lại văn kiện trong tay, chuông điện thoại vang lên, Tô Tử Bảo liếc mắt nhìn người gọi, Tống Anh Kiệt.
Giọng điệu của Tống Anh Kiệt vẫn lấc cấc như trước, "Hắc, Tô tổng giám sát, cậu đoán xem giờ tôi đang ở đâu? Trong mắt chỉ toàn có phụ nữ, chân dài eo nhìn hoa cả mắt. Haha, nói thật ra, tôi đang cùng với Thẩm Hề và đạo diễn Trương ở học viện điện ảnh để chọn nữ diễn viên chính, cậu qua đây đi."
"Mọi người chọn diễn viên chính ở học viện điện ảnh Hải Thành? Đạo diễn cùng biên kịch quyết định là được, bọn họ chọn diễn viên, cậu đến ký là được." Tô Tử Bảo vốn là sững sờ, sau đó nói tiếp, "Hôm nay tôi phải đi học."
Đầu bên kia điện thoại Tống Anh Kiệt bối rối, "Cậu là nhà sản xuất phim, cậu không đến sao? Đợi đã, khai giảng là có ý gì?"
"Tống Thiếu, chẳng lẽ cậu quên rồi à, năm nay tôi là sinh viên năm 3, vừa mới nghỉ hè xong, hôm nay ngày mùng 1 tháng 9 sẽ khai giảng. Mọi người không phải là cũng nhân cơ hội học viện điện ảnh khai giảng nên mới đi tìm người sao? Hải Đại cũng khai giảng rồi, có gì lạ đâu?" Tô Tử Bảo hỏi lại.
Tống Anh Kiệt giọng bất đắc dĩ, "Vậy mà tôi lại quên mất tổng giám sát của chúng ta vẫn còn là một sinh viên. Nhưng mà đạo diễn Trương cùng Thẩm Hề muốn cô nhất định phải tự mình xác nhận mới được."
"Vậy được rồi, buổi lễ khai giảng hôm nay tôi sẽ đi báo vắng mặt, có lẽ sẽ không sao, buổi chiều tôi sẽ đến học viện điện ảnh Hải Thành để tìm mọi người." Tô Tử Bảo nói.
Bên kia Tống Anh Kiệt vừa mới cúp điện thoại.
Chương 71.4. Bắt gian tại giường.
Tô Tử Bảo nói với Bùi Dực ở bên cạnh, "Cuốn sách mới của Thẩm Hề《 Nhân danh tình yêu 》 hiện đang rất hot, chúng ta ký hợp đồng với bên Bùi Hàn Văn, trong cuốn sách bản mới nhất chúng ta dùng hoàn toàn hình của nhân vật chính, tặng kèm thêm một cái mv, hiện tại bọn họ đến học viện Hải Thành để tìm nữ diễn viên chính. Đợi đến chiều em cũng phải đi, anh đi không?"
《 Nhân danh tình yêu 》 chính là phim truyền hình chuyển thể của bọn họ, hiện tại phim truyền hình còn chưa bắt đầu thì đã tạo làn sóng đầu tiên rồi.
"Không đi." Bùi Dực cự tuyệt.
Tô Tử Bảo trừng lớn mắt, "Này, anh là tổng giám đốc của Đế Tước đó, đừng mặc kệ mọi chuyện như vậy chứ?"
"Em thấy anh để ý mọi chuyện lúc nào chưa?" Bùi Dực nhàn nhạt hỏi lại, hàng lông mi sắc bén chớp chớp.
Tô Tử Bảo ờm một tiếng thiếu chút nữa quên mất, công tử đào hoa nhất Hải Thành của chúng ta, thứ am hiểu nhất đúng là ăn uống chơi đùa, làm gì có lúc nào làm chuyện đứng đắn chứ.
"Người ngu xuẩn mới đâm đầu vào làm, người thông minh chỉ cần ngồi nhìn tổng thanh tra tài vụ hỗ trợ kiếm tiền là tốt rồi." Bùi Dực lười biếng nằm trên ghế sô pha của xe hơi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tống Anh Kiệt chính là đôi mắt của anh, có Tống Anh Kiệt ở đấy, Bùi Dực không cần phải đi. Huống chi, việc nhỏ như vậy tin chắc Tô Tử Bảo sẽ làm tốt.
So với việc nhỏ này, Bùi Dực còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Tô Tử Bảo khóe miệng co rút, anh không làm việc đàng hoàng, còn nói người tích cực tiến về phía trước là ngu xuẩn? Thật sự là lười chết đi được, ngay đến cả tiền mà cũng lười đếm.
Được rồi, ông lớn đây thích thế nào thì sẽ thế ấy. Nếu Bùi Dực cần cù chăm chỉ, vậy thì thật sự không phải là công tử lắm tiền rồi.
Hai vợ chồng nói chuyện câu được câu mất, rất nhanh đã đến cửa của đại học Hải Thành, Tô Tử Bảo xuống xe.
Một sinh viên xinh đẹp bước ra từ Cayenne, lập tức dẫn tới không ít sự chú ý của những người đang chuẩn bị bước vào cổng trường.
"Xinh quá! Thi Tình, mau nhìn xem, sinh viên kia là sinh viên mới sao? Sao không nghe thấy là đại học Hải Thành của chúng ta còn có một nữ sinh xinh đẹp đến vậy." Một nữ sinh có gương mặt tròn cảm thán nói.
Đào Thi Tình ở bên cạnh khinh thường liếc Tô Tử Bảo, "Từ trong xe sang bước ra, nhất định là được người ta bao nuôi rồi."
"Cũng đúng. Những người có tiền thực sự của trường chúng ta, không phải là đều lái xe vào trường ta một cách hiên ngang sao, những loại phải xuống xe ở trước cổng trường thế này, nhất định là người tình của những kẻ có tiền. Ai, một nữ sinh như vậy, thật là đáng tiếc."
Đào Thi Tình khinh miệt nói, "Những gương mặt bây giờ có bao nhiêu là thật đâu chứ, nhìn mặt cô ta, không biết đã qua bao nhiêu lần chỉnh sửa."
"Cũng thế, làm sao có thể giống như Thi Tình, mỹ nhân xinh đẹp tự nhiên, hoa hậu giảng đường của chúng ta chứ."
Đào Thi Tinh che giấu sự kiêu ngạo trên gương mặt, làm bộ khiêm tốn cùng nữ sinh kia đi vào trường học
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top