Chương 17+18

CHƯƠNG 17

Không tới mấy ngày sau, Đường Mục liền đến tỉnh Q, Đường Thế Thành và mẹ hắn không đi theo. 

Thật ra Đường Nham cũng không trông chờ lần này cả nhà đều đi hết, chẳng qua tốt nhất là bọn họ có chút tự hiểu lấy mình. 

Ngoài dự đoán của mọi người trong công ty là, nửa tháng sau, Dương Chứng lấy lý do giúp đỡ Đường Mục cũng bị phái đến tỉnh Q. 

Dương Chứng là ai? Giám đốc điều hành, người mà khi Đường Nham ra nước ngoài du học đã kết bạn, quen biết gần mười năm, Đường Nham tín nhiệm Dương Chứng cả công ty đều rõ như ban ngày, ngay cả khi Đường Nham không có ở đây, công ty nhất định giao cho Dương Chứng. 

Mặc dù Đường Nham thật sự muốn giúp Đường Mục đứng vững ở tỉnh Q, phái Dương Chứng đi cũng là dùng dao giết trâu mổ gà. 

Không thể không nói, người sống lâu trong thương trường, phỏng đoán trong lòng người đều rất mạnh, trong bàn luận ầm ĩ của nhân viên, người giật mình nhất vẫn là bản thân Dương Chứng. 

Khi Dương Chứng nhận được thông báo thì trong lòng hồi hộp một cái, lại giả vờ bình tĩnh đến phòng làm việc của Đường Nham. 

Đường Nham đang gọi điện thoại, thấy Dương Chứng đi vào cũng không ngạc nhiên, nở nụ cười như cũ, chỉ chỉ cái ghế đối diện, ý bảo hắn chờ một chút. 

Dương Chứng ngồi đối diện Đường Nham, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhưng trong lòng cũng không bình tĩnh, hắn không biết Đường Nham đã phát hiện gì rồi, hay thật sự chỉ đơn thuần phái hắn đển tỉnh Q. 

Chắc Đường Nham đang nói về hợp đồng, khóe miệng anh hơi cong, trong ánh mắt lộ ra cơ trí, trầm ổn bình tĩnh, trong lời nói lại tự tin ngạo nghễ, giống như đã dự liệu từ trước. Mắt híp lại, anh giống như một vị vua, đốt ngón tay thon dài từ tốn gõ lên bàn có tiết tấu, lại giống như gõ vào lòng Dương Chứng, khiến hắn có dự cảm xấu. 

Đường Nham cúp điện thoại, nhìn về phía Dương Chứng đứng ngồi không yên, trong mắt chợt lóe lên lạnh giá. 

“Tới rồi à, vụ kiện của Toàn Dương thế nào rồi?” Đường Nham cười hỏi, hoàn toàn không nhìn ra khác thường. 

“Sắp phải kết thúc rồi, hai ngày nữa sẽ xong.” Dương Chứng trả lời, dừng một chút, lại hỏi: “Chuyện đến tỉnh Q sao không nghe cậu nhắc đến, đột nhiên nhận được thông báo nhân sự tớ còn tưởng là nhầm, Đường Nham không phải là cậu chọc tớ chứ!?” Dướng Chứng giả vờ bình tĩnh cười trêu ghẹo. 

“Mới vừa đưa ra quyết đinh,” Đường Nham tựa trên ghế xoay, cong môi nhìn Dương Chứng, ngược lại cũng không có gì khác thường, anh luôn luôn tự phụ, nhưng hóa ra cũng có lúc anh không hiểu người khác rõ ràng. Nếu như không phải đêm hôm đó thấy xe Dương Chứng từ trong căn hộ của Đường Mục lái ra, sáng vẻ hai người thân thiết, anh vẫn không biết quan hệ hai người này thân thiết như vậy từ lúc nào. 

Vốn muốn để người khác kiểm tra một chút, sau đó lại không giải quyết được gì, giữa anh và Đường Mục như thế nào, người khác không biết, nhưng Dương Chứng lại rõ ràng, cho dù là nguyên nhân gì, phản bội chính là phản bội, anh chỉ nhìn kết quả, những cái khác không quan trọng. 

“Cậu cũng biết quan hệ của tớ và Đường Mục, hắn vẫn nghĩ đến Đường thị, để hắn tới tỉnh Q tớ cũng không yên tâm, phái cậu đi bề ngoài là giúp hắn, trên thực tế cũng gần như là giám thị hắn. Cậu đi trông hắn thay tớ, khiến hắn đứng vững ở đó, cũng nhìn hành động tiếp theo của hắn. Nếu hắn an phận thủ thường thì không sao, nếu không, đương nhiên tớ sẽ không khách sáo với hắn. Tớ biết phái cậu đi là có chút lãng phí nhân tài, nhưng tớ cũng chỉ có thể tin tưởng cậu thôi! Ai bảo cậu là anh em của tớ, cậu không thể không giúp tớ chứ!” Đường Nham cười nhìn hắn. 

Đường Nham đã nói như vậy rồi, Dương Chứng còn có thể nói gì được? Tuy Đường Nham nói rất có lý, nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút bất an, cười gượng: “Vây cũng không nên vội vã như vậy chứ, trong tay tớ còn có vài vụ kiện.” 

“Bây giờ Đường Mục vừa đi, không đủ sức có hành động gì lớn, lúc này cậu đi cũng có thể tạo mối quan hệ tốt với hắn trước. Những chuyện khác cậu không cần lo lắng, tớ sẽ để Lý Văn Tân tiếp nhận vụ kiện. Cũng không bao lâu đâu, tối đa nửa năm, đến lúc đó nếu hắn an phận rồi, cậu sẽ quay lại, vị trí tổng giám đốc vẫn là của cậu.” 

Dương Chứng đúng là nhị bá thủ*, nhưng boss đã lên tiếng, cho dù có không cam tâm nữa cũng không thể không làm. (*người nắm quyền thứ hai trong công ty, chỉ đứng sau Đường Nham) 

Ba ngày sau Dương Chứng đến tỉnh Q. 

Nếu như ban đầu Dương Chứng còn ôm tâm lý may mắn, Đường Nham không biết chuyện của hắn và Đường Mục, sau khi hắn đi chưa đến vài ngày thì thông qua mạng lưới giao thiệp ở công ty biết được thư ký của Đường Nham đã bị thay đổi, Dương Chứng tin chắc, nhất định Đường Nham đã phát hiện gì rồi. 

Hắn và Đường Mục, có lẽ là không trở về được. 

Sau khi Kiều Tuyên biết thì nhào tới trên người Đường Nham, bóp mũi anh buồn bực: “Anh biết gạt người khi nào vậy!” 

Đường Nham bắt tay cậu lại hôn một cái, vô tội nói: “Rõ ràng là bọn họ gạt anh trước, anh mới là người bị hại.” 

Kiều Tuyên không có bạn bè, không biết mùi vị bị bạn bè phản bội, vậy nên cũng không thể an ủi anh. 

Trên thực tế, Đường Nham cũng không cần an ủi. Nói không có cảm giác gì về việc Dương Chứng phản bội là không thể, dù sao nhiều năm như vậy, uống rượu với nhau, làm việc với nhau, năm đó còn cùng giành một nữ sinh, thậm chí khi theo đuổi Kiều Tuyên cũng là Dương Chứng “bày mưu tính kế”, bây giờ lại đến tình trạng này, cũng có thất vọng mất mát. Nhưng dù sao Đường Nham cũng là người trưởng thành, ngoại trừ sẽ mất lý trí trên người Kiều Tuyên, anh đều có thể duy trì lý trí với những người khác. 

Tiền tài, quyền lợi, địa vị… Đường Nham không biết vì sao Dương Chứng lại chọn đứng bên cạnh với Đường Mục, anh tự nhận bản thân đối xử với Dương Chứng không tệ, bây giờ chẳng qua cũng chỉ thấy rõ một người không đáng để kết bạn, không tính là tổn thất với anh. 

Theo quan điểm của Kiều Tuyên, Đường Nham đơn giản là nhân từ với Đường Mục và Dương Chứng, khi biết Dương Chứng phản bội cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt, đời trước Đường Nham chết có thể là do hai người kia gây ra, cậu còn đang suy nghĩ, Đường Nham không thể không phòng bị Đường Mục, mặc dù có hắn cản trở nhưng cũng không đến tình trạng mất mạng. Nhưng Dương Chứng thì không giống vậy, đời trước rất nhiều thời gian Đường Nham đều bởi vì cậu dày vò mù quáng nên không thể không ở nhà với cậu, công ty cũng giao vào trong tay Dương Chứng, sao anh lại nghĩ đến chuyện Dương Chứng đã phản bội được? Những chuyện sau này liền có thể giải thích. 

Hiện tại Đường Nham đã biết bọn họ phản bội, nhưng cũng không có hành động gì lớn, ngược lại đưa cho Đường Mục mấy công ty, đơn giản là ngu xuẩn! Kẻ đần độn! 

Kiều Tuyên tức giận cắn cằm Đường Nham, vừa cắn vừa mắng. 

Đường Nham cưng chiều vuốt tóc của cậu, cũng không phản bác. Đối với Đường Mục và Dương Chứng, thật ra anh có suy nghĩ của bản thân, anh không biết chuyện đời trước, mà đời này bọn họ vẫn chưa gây ra thương tổn thật sự đối với anh và Đường thị, anh đã đưa ra cảnh cáo với Dương Chứng. Anh ngược lại không phải người nhân từ, chỉ là người không phạm ta ta không phạm người, người không quan trọng, anh lười dây dưa. Nhưng nếu người phạm ta, vậy thì không thể thuận theo bọn họ rồi. 

Lại nói tiếp, Đường Nham cũng không phải một người tốt, trêu chọc anh, khi trừng trị người đó anh cũng sẽ không để ý có phải là chính nhân quân tử hay không.
______________________
CHƯƠNG 18

Dương Chứng căm phẫn đập phòng làm việc thế nào, Đường Mục luống cuống gọi điện thoại cho Đường Thế Thành ra sao, còn Đường Thế Thành tức giận như nào, những chuyện này Đường Nham không biết, cũng không muốn biết. 

Cũng không chỉ có mấy người bọn họ rời khỏi công ty, đây là một lần loại trừ, nếu Dương Chứng đã theo Đường Mục, Đường Nham cũng sẽ không ngu xuẩn mà cho rằng bên dưới hắn không có ai. 

Đương Nham là vua của công ty này, anh nắm giữ tất cả quyền lợi trong công ty, trước kia vị vua trẻ dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn sửa trị, thối nát không có chỗ che giấu, người dối trá gian xảo lên án anh tàn bạo, nhưng trong mắt kẻ độc tài không có thương hại. 

Trong một tháng, Đường thị đã đổi gần hơn ba mươi giám đốc điều hành, người người trong công ty cảm thấy bất an, luôn luôn trong tư thế mưa gió sắp tới. 

Cũng không phải là không có người xuất hiện ngăn lại, thậm chí ngay cả ông cụ từng cùng nhau dốc sức làm việc với ông Đường cũng ra mặt, nhưng cuối cùng hoặc là vẻ mặt tức giận, hoặc là vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, hoặc là trong miệng nỉ non “già rồi, già rồi” đi ra từ phòng làm việc của Đường Nham, lắc đầu bỏ đi. 

Dường như Đường Nham đã ra quyết định gì đó, về phần “chú Từ” trong miệng của Đường Mục, tạm thời còn chưa phải là thời điểm động đến ông ta. 

Năng lực của Dương Chứng quả nhiên không tệ, từ sau khi hắn rời đi có thể dễ dàng nhận ra Đường Nham bận rộn thế nào. 

Kiều Tuyên không có việc gì làm tiếp nhận vị trí trợ lý của Đường Nham — trợ lý sinh hoạt, bưng trà rót nước pha cà phê, nắn vai bóp chân làm ấm ổ chăn, thậm chí hôm nào đó còn dùng điện thoại di động đặt thức ăn bên ngoài cho hai người. Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua sau khi cậu trùng sinh nói chuyện với người khác ngoại trừ Đường Nham, mặc dù chỉ là thông qua điện thoại di động. 

Lúc thấy Kiều Tuyên giống như hiến vật quý đưa thức ăn bên ngoài cho anh Đường Nham còn kinh ngạc một chút, sau đó đặt tài liệu trong tay xuống ôm người vào lòng khen thưởng một phen thật trịnh trọng, Kiều Tuyên nhận được phần thưởng đỏ miệng cọ cọ trong lòng Đường Nham, ngước cằm ý bảo Đường Nham lấy tôm trong hộp đút vào miệng cậu. 

Đường Nham cười, đương nhiên phải hầu hạ tiểu tổ tông thật tốt. Sờ sờ lỗ tai bị tóc che khuất của Kiều Tuyên, trong lòng áy náy, trong khoảng thời gian này công ty quá bận rộn, có đôi khi không thể chú ý Kiều Tuyên được, cậu cũng không làm ầm ĩ, ngược lại luôn là Kiều Tuyên ở bên cạnh anh im lặng với anh. 

Cái đầu mổ lên đỉnh tai Kiều Tuyên một cái, “Tóc dài rồi, ăn xong anh cắt cho em.” 

Kiều Tuyên quay đầu nghi ngờ nhìn anh một cái, “Không được! Nhất định anh sẽ cắt em xấu xí!” 

“Không đâu, khi anh học đại học ở nước ngoài thường tự mình cắt. Em phải tin tưởng anh, anh nhất định giúp em cắt một kiểu tóc hoàng tử!” Đường Nham nói. 

Kiều Tuyên dường như không tin. 

Sự thật chứng minh có đôi khi lời nói của Đường Nham thật sự không thể tin được, một giờ sau trong phòng riêng trong phòng làm việc truyền ra tiếng gào của Kiều Tuyên đầu tiên, sau đó là tiếng Đường Nham kêu thảm thiết. 

“Đường Nham, tên khốn nạn! Anh đền tóc cho ông!” Kiều Tuyên ngồi trên người Đường Nham nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng trực tiếp cắn một miếng lên cổ anh. 

Đường Nham hít một hơi, xoay người đè người dưới thân thể, vuốt tóc của cậu, nhìn kiệt tác của mình ho khan một tiếng, vô lương tâm nói: “Anh thấy rất đẹp mắt.” 

“Anh cút đi! Anh thấy hoàng tử nào trên đầu có ổ gà hả? Ông muốn cắn chết anh!” Kiều Tuyên rống giận. 

Đường Nham cúi người, ngăn chặn cái miệng ầm ĩ của cậu, Kiều Tuyên giãy dụa mấy cái không giãy ra, trừng mắt liếc anh một cái, cơ thể mềm nhũn ra trong vỗ về của Đường Nham. 

“Ưm…” 

Đường Nham vừa hôn môi, vừa ôm Kiều Tuyên ngã xuống giường, cởi giầy của hai người, lần mò cởi nút áo vốn chính anh tự cài lúc sáng trên người Kiều Tuyên ra. 

Không khí xung quanh nóng lên, sau đó là một trận rên rỉ. 

Sau đó, Kiều Tuyên mềm nhũn dán lên trên người Đường Nham, bỗng nhiên nhớ lại chuyện tóc tai, kéo một nhúm tóc của Đường Nham, bĩu môi: “Em cũng cắt tóc cho anh!” 

Đường Nham bắt tay cậu lại, từ trên tóc chuyển lên ngực, cầm đầu ngón tay của cậu ngắm nghía, nói thẳng: “Không được.” 

“Không công bằng! Anh đã cắt tóc em thành kẻ điên rồi! Em cũng phải cắt cho anh!” 

Ngăn chặn Kiều Tuyên bạo động, khẽ cắn lên cái môi dẩu lên đến có thể treo được một chai nước của cậu, Đường Nham thở dài, lắc đầu, rất không tử tế nói: “Không được, ngày mai anh còn phải gặp khách hàng.” 

“Anh khốn nạn! Anh phải gặp người, ông không muốn gặp anh nữa! A –! Khốn nạn — ưm — quá — sâu quá!” 

“Bảo bối ngoan, em chỉ cần gặp anh là được.” Người dưới nặng nề thúc, Kiều Tuyên dạng chân trên người anh ưm một tiếng, tiếng kêu la trong miệng biến thành rên rỉ vụn vặt, không còn sức lực cắt tóc cho anh nữa. 

Sau đó lúc tỉnh táo lại cậu hỏi Đường Nham thật sự có từng cắt tóc mình quá lố chưa, Đường Nham trả lời: “Có một khoảng thời gian anh chơi rock*.” (*theo như bạn DenizC comment bên dưới thì có thể vì ảnh chơi rock nên là… mọi người cũng hiểu dân rock thường để đầu tóc kiểu gì rồi đó) 

“Đường Nham! Em xx đại gia anh!” 

“Fuck you.” 

Đường Nham bị nghiêm phạt là sáng trưa tối phải nói với mỗi bên cái đầu ổ gà của Kiều Tuyên hai mươi lần “Tôi yêu Kiều Tuyên, Kiều Tuyên đẹp trai nhất thế giới.” 

Nói một câu, mổ ngoài miệng Kiều Tuyên một cái, thấy dáng vẻ cậu híp đôi mắt nhỏ đắc ý, Đường Nham cong môi, những lời này đối với anh mà nói không có chút nào khó, bởi vì đây vốn là lời muốn nói trong lòng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hđ