#3

"Hy Hy,sao em lại ôm cậu ta?"-Tần Vũ Khiêm cau mày khó hiểu.
"Liên quan gì đến anh sao."- Nghe qua có vẻ như là một câu hỏi nhưng ý nghĩa chính là một câu khẳng định.
"Em giận anh à? Ngoan! Lại đây với anh."-Tần Vũ Khiêm cứ nghĩ là cô vẫn còn giận anh nên bước lại gần xoa đầu cô, giọng cực kì dịu dàng.
"Bỏ tay ra!"-Cô tức giận hét lớn. "Dơ bẩn!"-Cô hất tay anh ta ra.
"Hy Hy!Em..."-Tần Vũ Khiêm cứng đờ, cau chặt mày.
"Hy Hy, cậu đừng giận anh ấy nữa. Anh ấy có mang cho cậu gà hầm thuốc bắc này! Cậu ăn nha?"- Ngọc Diệp nãy giờ đứng ở bên xem kịch rất hả hê, giả vờ quan tâm bảo.
Cô im lặng, không đáp.
"Ngon lắm đó! Tự tay mình nấu đó. Cậu mau ăn đi. Nguội không ngon đâu nha."- Ngọc Diệp nín cười, trong lòng cô ta bây giờ rất hả hê.
"Của cô nấu à? Thế thì vứt đi, nghe mùi đã buồn nôn."- Lạc Hy vẫn không nhìn cô ta, nhàn nhạt nói.
"Hy Hy! Sao cậu lại có thể nói ra những lời như vậy chứ."- Ngọc Diệp mắt bắt đầu rưng rưng, tỏ vẻ uỷ khuất nói.
"Buồn nôn thì tôi nói buồn nôn. Cô việc gì phải uỷ khuất như thế? Sao. Nghĩ mình là ai vậy?"- Lạc Hy quay lại nhìn ả ta, cười nửa miệng.
"Cậu...."-Diệp Lạc câm nín, nhìn nụ cười của cô,những lời sắp nói ra đều phải nuốt vào hết.
"Hy Hy em đừng giận nữa! Việc đó không phải em bất cẩn ngã vào cạnh bàn sao? Không phải Diệp đẩy em đâu!"-Tần Vũ Khiêm thấy cô hơi có vấn đề. Lên tiếng giảng hoà.
Cô bất cẩn sao? Từ khi nào cô lại có thể bất cẩn như vậy nhỉ? Nếu cô nhớ không lầm thì là lúc đó ả ta khiêng một chồng sách nhưng không nặng bao nhiêu. Đúng lúc đó cô có việc phải ra ngoài, đúng lúc cô vừa bước ra thì liền gặp ả ta, đó ả ta giả vờ va phải cô, ai ai nhìn vào sẽ nghĩ là vô tình nhưng thật ra lúc đó là cô ta gạt chân cô khiến cô té đập đầu vào cạnh bàn. Lúc trước cô mù quáng, anh ta và ả ta nói gì cô đều nghe.Hoàn toàn không biết mình đang bị hãm hại!
"À...."-Cô cố ý kéo dài giọng, sau đó liền bồi thêm một câu "Là do tôi bất cẩn sao? Ây... gu tôi làm sao lại bất cẩn như vậy nhỉ?"
"Hy Hy là do cậu bất cẩn tự té, lúc đó thật ra tớ cũng rất lo cho cậu! Bây giờ thấy cậu không sao tớ vui rồi!"-Diệp Lạc trong lòng vui mừng, nghĩ cô quá ngu. Nói một hai câu như vậy liền tin.
"Uầy... nói tôi nhớ không lầm thì lúc đó cô gạt chân tôi làm tôi té mà? Sau đó còn ngã vào người tôi khiến tôi đập đầu vào cạnh bàn! Đau lắm đấy. Biết không hả?"-Cô nhìn ả ta, ánh mắt nồng đậm ý muốn giết người.
Ngọc Diệp trong lòng nhất thời run rẩy. Nhưng rất nhanh ả tự trấn an bản thân.
"Chắc cậu nhớ lầm rồi! Cậu đối với tớ rất quan trọng.Tớ làm sao có thể làm những chuyện đó với cậu."- Ngọc Diệp môi nở một nụ cười gượng gạo.
Gì vậy chứ? Con ngu này hôm nay đầu va vào cạnh bàn thôi mà khôn lên rồi à.
"Vậy sao?"- Cô xoay người bước xuống giường, nhìn ả ta cười nhưng ý cười không lan đến mắt, từ từ bước gần đến chỗ ả.
"Bang..."-Tiếng tát chói tay vang khắp căn phòng.
Anh thấy cô làm như vậy thì giật mình. Vốn nghĩ cô sẽ tiếp tục bị hai con người này lừa gạt. Thật ra anh đã có lần nhắc nhở cô tránh xa hai người họ ra. Nhưng cô lại không nghe. Lại vì chuyện đó giận anh một tháng. Từ lúc đó, anh cũng không dám nói những chuyện đó trước mặt cô. Chỉ ở đằng sau âm thầm vảo vệ cô.
"Cậu! Sao cậu lại tát tớ?"- Ngọc Diệp ôm má phải đỏ hoe in năm dấu bàn tay của cô, hốc mắt đỏ lên, uỷ khuất nhìn về phía Tần Vũ Khiêm.
"Bang"- Lại tiếp tục một tiếng tát chói tay khác vang lên.
Nhìn hai má của cô ta sưng đỏ lên, còn có vài vệt máu bị cào do móng tay để lại. Lạc Hy rất vừa lòng.
Ngọc Diệp bị tát loạng chạng lui về sau mấy bước, ôm má còn lại vừa bị tát như không thể tin nổi trừng lớn mắt nhìn cô.
"Đau không? Đau mới nhớ."- Cô cười cười chỉ vào băng trắng được băng trên trán mình, bên ngoài còn thấm ra một chút máu đỏ. "Tôi đau thì cô cũng phải đau. Hai cái tát đó chưa là gì đâu. Đừng làm ra bộ dạng uỷ khuất như thế."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top