Chương 79
Chương 79:
"Hôm nay... Không có gì đặc biệt." Nhẹ nhàng cắn cắn môi, Thương Lam ngậm miệng không đề cập tới chuyện Thương Hồng.
"Không có gì muốn nói với anh?" Triển Mộ nhìn chằm chằm hình thám tử tư mới vừa gửi tới đây.
"Ừ..."
Khi anh không nhìn thấy chỗ Thương Lam gật đầu một cái:
"Em muốn ngủ..."
Triển Mộ hơi d d l q d nheo mắt lại:
"Ngày mai không phải là có cuộc thi nhỏ sao? Thi cái gì?"
"Anh văn."
"Em đọc một đoạn Anh văn cho anh nghe."
Thương Lam nghe vậy sửng sốt:
"Em đọc không tốt."
"Đọc đi, anh muốn nghe giọng nói của em một chút." Triển Mộ dựa vào lưng ghế dựa, có chút mệt mỏi dụi dụi con mắt.
Thương Lam thở dài, nghe theo cầm một quyển tiểu thuyết Anh văn trên giá sách lên.
"Julie was married today. I thas been an exciting time forusboth. But lastnight was even more exciting forme..." (Ta dịch bậy tí nha: Ngày hôm nay Julie đã kết hôn. Đã là một thời điểm thú vị đối với cả hai chúng tôi. Nhưng tối qua còn thú vị hơn trước đây. - Theo gg dịch)
--《 Nhật kí Dech Luy 》
Quyển tiểu thuyết này cô học chừng mấy ngày, bên trong thuật giảng một người thiện lương kiên cường, cuộc sống tình yêu tha thiết, tình yêu tha thiết nước Pháp hòa bình lịch trình cô gái Mã Tắc trở thành Vương Hậu Thụy Điển.
Cô rất thích tính tình d d l q d Dech Luy, kiên cường, thiện lương, giàu ... Thông minh, đối với một vị phái nữ truyền kỳ Thương Lam là kính trọng như vậy, hâm mộ, tình tiết tiểu thuyết thay nhau nổi lên, nhân vật miêu tả trông rất sống động, làm cho người ta cầm lên một cái thì không buông tay được.
Quan trọng nhất là quyển tiểu thuyết này số lượng từ đơn tương đối đơn giản, dễ dàng học hiểu, rất thích hợp học sinh trung học cấp 2 như cô vậy. (trở lên khoảng bốn năm mươi phần trăm đến từ trình độ cô gái.)
Thương Lam giọng nói khe khẽ dịu dàng truyền tới microphone bên kia, cô không thấy được vẻ mặt Triển Mộ, quyển tiểu thuyết này cô đọc một tờ lại một tờ, vuốt vuốt mí mắt dần dần khép lại, ánh mắt chạm đến đồng hồ treo trên vách tường, bất tri bất giác(thấm thoắt) đã đến mười một giờ, nhưng Triển Mộ không có bày tỏ cô thì không dám dừng lại xuống dưới.
Rốt cục, khi thời gian cây kim chỉ dừng ở mười một giờ ba mươi, Thương Lam không nhịn được dừng lại động tác lạt tờ, nhắc nhở:
"Anh Triển?"
"Tiếp tục."
Triển Mộ thở hổn hển nói ở đầu đó.(Ed: Hóa ra ảnh đang thẩm du =)))))
Thương Lam nghe được anh kêu rên, giống như là đột nhiên tỉnh ngộ, cầm điện thoại tay tiếp theo cứng đờ, trên mặt nổi lên một ít khó chịu.
"Tiếp tục!"
Cúi đầu nặng nề cảnh cáo lượn lờ ở bên tai, Thương Lam nhíu mày, tay đang cầm quyển sách run run rẩy, lật qua một trang đứt quãng đi đọc xuống.
Trong mắt lóe lên một chút chán ghét, trùng sinh sinh hoạt hai đời, cô đã sớm không còn ngây d d l q d thơ năm đó nữa, nghe microphone nói bên kia loáng thoáng truyền ra thở dài - kiềm chế thấp, kẻ ngu cũng biết Triển Mộ đang làm gì!
Tiếng nói cô có vẻ run rẩy run rẩy, đáy lòng thỉnh thoảng sinh ra một mùi khuất nhục, rốt cuộc anh coi cô là cái gì! Chẳng lẽ người con gái sẽ không đi ra ngoài tìm sao? Cô không tin dựa vào điều kiện Triển Mộ muốn cái dạng phụ nữ gì không có, huống chi là ở tính chất nước Mĩ mở như thế, cô gái nước ngoài kim phát bích nhãn phong tình vạn chủng(*) chẳng lẽ không so đần độn không hiểu tình thú thậm chí thiếu nữ không có phát triển đầy đủ như cô vậy?
(*) Cập nhật sau nha
Lòng ngón tay nhẹ nhàng ma sát vỏ ngoài điện thoại di động kim loại, ngăn hai vùng, từ đầu đến cuối cô lại không thoát khỏi dây dưa với anh đi, nếu như không phải là trong lòng cất giấu kiêng kị đối với anh, nhất định cô quyết định cắt đứt điện thoại thật nhanh.
Tiếng thở dốc lượn lờ ở bên tai, Thương Lam nhắm mắt lại thậm chí có thể nghe thấy được mùi vị thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, trên cổ nóng lên một đợt, nghe giọng nói của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nổi lên một vùng đỏ ửng, đùi cô luôn có ảo giác, giống như lúc này Triển Mộ cũng không phải là ở nước ngoài xa xôi mà là gần ngay trước mắt, chỗ anh tỏa ra hơi thở đang sáng quắc bao vây cô, chắc chắn làm cho người khác hít thở không thông ôm trong ngực như một loại lưới dày vững vàng bao phủ tới đây.
Có lẽ là chút thời gian trước hai người thường xuyên hoan ái, trên người của cô bất tri bất giác(không thể cảm thấy) thì dính vào mùi của anh, cái loại xạ hương đó dành riêng cho đàn ông, vừa cuồng dã lại bá đạo.
Người phụ nữ khác có lẽ sẽ cảm thấy đàn ông như vậy hấp dẫn (sexy) có sức hấp dẫn, nhưng ở trong mắt Thương Lam Triển Mộ ban đầu sớm mất vẻ anh trai dịu dàng nhà bên cạnh, hôm nay anh vốn là cắm đầu xuống tùy chỗ sinh -- chuyện(chuyện đó đó=))), cả ngày đói bụng suy nghĩ mang cô lên giường, vừa xấu xa, lại vô sỉ!
Cuối cùng, Triển Mộ dồn dập thở dốc kêu một tiếng đau đớn ở giữa từ từ nhỏ đi, mặt mày Thương Lam không vui, cô biết anh xong chuyện, nhưng cô lại vẫn không dám dừng lại.
Đồng hồ treo trên tường tích tắc phóng khoáng, anh lau chất lỏng sềnh sệch trên tay đi, rốt cục chịu cho cô đi.
“Bên kia em muộn lắm rồi, đi ngủ đi."
Tiếng Thương Lam để quyển sách trên tay xuống nhẹ nhàng đồng ý, khi anh ngầm cho phép cúp điện thoại xuống, một giây khi điện thoại tắt đi kia không thể ngửi nổi thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên cảm thấy, dườfng như công việc ứng phó hạng người Triển Mộ này cô càng ngày càng cố hết sức làm.
Thời gian như nước trôi qua, kể từ sau khi Thương Hồng đi bệnh viện đã làm sinh non, thì cả người im lặng, đã ốm đi, thậm chí bởi vì chuyện thành tích trượt bị thầy giáo tìm đến nói chuyện mấy lần, mà những thứ này Thương Lam cũng để ở trong mắt, giống như từ trước, ở đời trước Thương Lam làm chị gái, d d l q d ở trong khoảng thời gian Thương Hồng tiều tụy đó là hỏi han ân cần, chỉ sợ cả ngày cô làm ra việc ngốc nghếch đều ở bên người cô.
Nhưng ban đầu khi cô đoán được chỗ nào, đang ở khoảng thời gian đó, Thương Hồng sẽ sinh ra tư tình với Triển Mộ.
Đã từng trải qua tất cả trình diễn lại một lần ở trước mắt, mặc dù phương thức diễn biến khác nhau, thì ra lại lấy kịch tình giống như là trở lại quỹ đạo.
"Chị đi."
Thương Lam ăn bữa sáng rồi không chờ Thương Hồng thì bản thân một người ngồi lên xe tài xế, sau khi đi với cô ta qua bệnh viện thì không có xen vào nữa, phải nói cô vô tình chính là vô tình thôi, người ngốc quá một lần thì cũng thôi, cô sẽ không ngu lần thứ hai nữa.
Ban đầu lúc tháng sáu, Thương Lam nghênh đón kì thi cuối học kì lớp mười, lần này cuộc thi rất quan trọng, quan hệ đến chế độ phân chia lớp tháng chín, vì cuộc thi lần này Thương Lam chuẩn bị rất lâu, nếu như một năm có thể phân chia đến khối trọng điểm thì đối với thành tích của cô mà nói sẽ có trợ giúp cực lớn.
Hôm nay, với Anh văn cô bắt rất nhanh đối lập những thứ môn học khác, thậm chí nhiều bài báo một môn học bổ túc, chiều nào cũng dùng thời gian rảnh rỗi đi học tập.
Ra khỏi nước cái gì cũng không phải suy nghĩ tất cả, Thương Trung Tín sợ là không nhờ vả được, sau này cho dù là không một ai tìm biết thành phố của mình, xuống làm tay phiên dịch sống bằng sức mình cũng mạnh hơn bây giờ.
Sống ở đời trước cô tốt nghiệp một cái thì gả cho Triển Mộ, rồi sau đó toàn bộ ý định để ở nhà làm chức vụ bà xã, không có trận trách nhiệm này thì đối với tin tức buôn bán cô rất là xa lạ, cho dù cô thường xem tin tức tài chính với Triển Mộ, nhưng những thứ số liệu khô khan kia xa xa không thể so với nội dung trong tạp chí bát quái dễ dàng lọt vào tai được.
Ban đầu chỉ hận cô lệ thuộc vào thành thói, nếu không hiện tại kim cũng sẽ không bị động như vậy, Lúc ở giữa phòng thi Thương Lam đi ra, Trình Anh đã sớm chờ ở dưới tàng cây đại thụ, một đầu tóc ngắn sạch sẽ nhanh nhẹn khoác ở sau ót, giống như là không nhìn thấy cô, cô ấy nghiêm túc đếm ngón tay đối diện thông báo trên lan can.
Thương Lam nháy mắt mấy cái, không do dự thì đi về phía cô, chẳng qua là ở đáy lòng sâu kín thở dài, thật châm chọc, trời cao mở ra cho cô một cái bàn tay vàng cường đại, nhưng cô không có tư cách sử dụng kia.
"Cậu đang nhìn cái gì?"
Đột nhiên bị người vỗ vỗ bả vai, Trình Anh hơi giật mình quay đầu lại:
"Mình đang nhìn thông báo của đội bóng rổ, mùa hè này có tập huấn, cậu có muốn đi vui đùa với mình một chút hay không?"
"Tập huấn?" Thương Lam theo d d l q d tay của cô nhìn thông báo trên lan can.
"Các cậu muốn đi đâu tập huấn?"
"Mình cũng không biết tên gọi là gì nữa, chính là một sân thể dục ngoại ô thành phố, học kỳ mình và đội trưởng đi qua một lần, nơi đó núi dựa vào nước phong cảnh rất tốt." Trình Anh vừa nói thì mặt đỏ lên theo, cô chính là gặp được Ngụy Vô Lan ở chỗ đó.
"Đi tản mát khuây khỏa đi, coi như theo mình thôi."
Lôi kéo tay Thương Lam, Trình Anh nói lấy lòng, Thương Lam có thể đi đâu với mình thì tốt nhất, người cô phải có hai tháng không được ăn cô ấy nấu gì đó hay không.
Thương Lam ngẩng đầu, có chút động tâm nhìn địa chỉ trên thông báo, cô là thật muốn đi, nhưng vừa nghĩ tới Triển Mộ thì do dự xuống.
"Mình... Mình phải đi về hỏi cha một chút."
Trình Anh ánh mắt sáng lên, có hi vọng!
"Bạn hỏi bạn hỏi, mình không vội, chắc chắn ngày mai nữa trả lời mình cũng không muộn, đầu tháng bảy mới lên đường, thời gian sớm hơn đây."
Thương Lam nhìn chằm chằm mắt cô ấy to sáng trông suốt, có chút bất đắc dĩ đồng ý, chỉ chờ buổi tối hỏi Thương Trung Tín qua, nếu như ngay cả cha cũng đồng ý, nước ngoài xa như vậy thì Triển Mộ mượn cô cũng không có cách.
Chẳng qua cô cũng là đi ra ngoài chơi một chút, Thương Trung Tín cũng sẽ không ngăn cô.
Với chuyện cô mà muốn giống nhau, sau buổi cơm tối Thương Trung Tín tiếp tục trả lời công việc ở phòng sách, Thương Lam thì kiểm tra toàn bộ tìm trà Phổ Nhị ông thích nhất ngâm vào cốc nước bưng đi lên, nhẹ nhàng gõ cửa một cái.
"Đi vào."
"Cha, là con."
Thương Trung Tín ngẩng đầu theo ở giữa đống tài liệu, con ngươi khẽ nhếch, hơi kinh ngạc cô đến.
"Có chuyện gì?"
"Con đi rót cốc trà, cha nhìn xem hợp khẩu vị cha không." Thương Lam thấp mi thuận mắt bưng tách trà qua, khẽ đặt nhẹ lên bàn.
Thương Trung Tín có chút nghi ngờ nhìn cô một cái, cầm lên cái cốc uống một hớp nhạt, trời, nhất thời làm người khác sợ hãi.
"Con pha?"
Ông có chút không tin.
Thương Lam khéo léo cười:
"Con biết cha thích uống, cho nên đặc biệt mà đi học mấy ngày."
Chẳng qua là mấy ngày?
Thương Trung Tín không nhịn được lại nếm thử một miếng, trà phổ biến quen thuộc vào miệng đậm đà, mềm mại trơn nhẵn, mùi hương nồng nặc ấm áp lượn lờ trong lòng đầu, Thương Lam pha trà làm cho người ta một loại cảm giác yên lặng, chất d d l q d phác, không yếu ớt, giống như là ngồi một mình ban công ấm áp phơi mặt trời, phải, giống như tường nhà hòa ấm áp.
"Con pha rất tốt." Ông khích lệ tự đáy lòng.
Thương Lam cười nhưng không nói, tay pha trà này là do mình sau khi kết hôn, nhàn rỗi không chuyện đi học.
"Cha, con muốn cầu xin cha một chuyện." Cô nói lấy lòng.
Thương Trung Tín nhếch mi, giống như là đã sớm đoán được gật gật đầu nói:
"Nói đi."
"Lúc con nghỉ hè có thể đi tập huấn với Trình Anh hay không?"
"Trình Anh?"
"Bạn bè ở trường học của con." Thương Lam suy nghĩ một chút lại giải thích: "Cô ấy là con gái."
"Ừ, đi bao lâu?"
"Một tháng."
"Sao đi lâu như vậy?" Ánh mắt rơi vào giữa bàn đầy tài liệu, Thương Trung Tín nói hơi khó chịu.
"Cha, cầu xin cha, chính là con muốn đi ra ngoài một chút." Có chút hồi hộp nhìn ông, Thương Lam lặng lẽ lau mồ hôi lạnh lòng bàn tay.
Đối mặt với con gái mắt to cầu xin, Thương Trung Tín do dự một lúc, thở dài, cầm cốc trà lên trên bàn nói vô ích:
"Đi thì đi đi, chính con cẩn thận một chút, còn nữa pha cho cha một cốc."
Thương Lam mừng rỡ, nhận lấy cái cốc gật đầu liên tiếp:
"Vâng, cha!"
Sau khi lấy được sự đồng ý của Thương Trung Tín, Thương Lam cách ngày thì nói ra chuyện này với Trình Anh, hai cô gái nhỏ thảo luận hai ngày nữa đi cửa hàng mua thêm chút vật dụng hàng ngày, chủ yếu là Thương Lam muốn mua đôi giày thể thao, một tủ giày nữ tính của cô kia quả thật không được dùng để đi núi.
Mà Triển Mộ cũng không biết là lúc nào thì biết, buổi tối, đang lúc Thương Lam dọn dẹp hành lý qua, tiếng điện thoại gọi lớn vừa được thông qua.
"Anh Triển?"
Thương Lam không dám trễ nãi bắt đầu nhận.
"Ngủ sao?" Giọng Triển Mộ lắng xuống vang lên ở bên tai, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường, đã đến mười giờ tối.
"Ừ, sắp ngủ."
"Nghỉ đi." Anh mạn bất kinh tâm(không chút để ý) nói:
"Nghỉ hè nghĩ qua thế nào?"
Thương Lam ngẩn người, nhất thời đoán không chính xác tâm tư của anh, chỉ có thể nói cẩn thận:
"Em..."
"Ngày mai em phải mua vé máy bay đến đây." Không có cho cô nói xong, anh nói:
"Bên cha, anh sẽ giải thích với ông."
Đối với giọng nói độc đoán của anh, chân mày mặt Thương Lam nhíu chặt.
"Em không muốn, em đồng ý Trình Anh tiếp cô ấy đi tập huấn, hơn nữa... Hơn nữa cha cũng đồng ý."
Triển Mộ nheo mắt lại:
"Tiểu Lam, em lại muốn chọc giận anh sao?"
Tác giả có lời muốn nói: A... Tạp văn... A... Hôm nay cứ nhiều như vậy... A... Ngày mai không biết... A... Là ngoài cửa họ chụp ta... A...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top