156-160
156.
Được rồi, Mộ Tiêu Vân thừa nhận, kỳ thật ban đầu cậu đích thật tính toán ăn mì ăn liền, chính là khi cậu đi siêu thị mua mì, sau khi đến khu đồ ăn, cậu đột nhiên nghĩ đến phải bỏ thêm cái gì giống như lẩu kỳ thật cũng không tồi, cho nên Mộ Tiêu Vân liền mua.
Sau khi mua xong cậu mới lên mạng tìm hiểu, hơn nữa đời trước ở nhà đều là mẹ nấu ăn, cho dù cậu không có kinh nghiệm nhưng sử dụng nồi áp suất cũng thực đơn giản.
Bất quá, khi nồi áp suất kêu lên vài cái làm cho Mộ Tiêu Vân khẩn trương muốn chết. Cũng may hiệu quả cách âm phòng bếp tốt nên không đem Hạ thiếu gia đánh thức.
Hạ Minh Hòa dưới con mắt nhìn chăm chú của Mộ Tiêu Vân gắp rau xanh ăn một chút. Y có chút hoài nghi, thời điểm Vân Vân nấu mì có thể hay không nhầm lẫn đường với muối. Bất quá, sau khi y ăn một hơi, ngay sau đó là đũa thứ hai, thứ ba... Móng đích thật rất mềm, bỏ vào trong miệng có cảm giác tan, nấm hương ăn thật ngon mang theo mùi vị của móng, Hạ Minh Hòa ghét bỏ cái thìa quá nhỏ, liền bưng bát lên uống.
Mộ Tiêu Vân đương nhiên phân biệt được đường với muối, nếu đã làm gì đó cho Hạ Minh Hòa thì cậu làm sao có thể qua loa. Bất quá, nhìn Hạ thiếu gia ăn ngon như vậy, trong đáy mắt đều hiện lên ý cười, bản thân cậu cũng cầm đũa bắt đầu ăn.
Ở trong lòng bọn họ chính là như vậy, cho dù chỉ là một bữa cơm cũng là rất ấm áp.
" Bộ phim lần này bao giờ chiếu ?" Sau khi ăn xong, Hạ Minh Hòa chủ động dọn dẹp, Mộ Tiêu Vân cũng đi theo vào phòng bếp.
Trước khi tiến vào phòng bếp, Hạ Minh Hòa cho rằng phòng bếp sẽ loạn thất bát tao, kết quả lại thực sạch sẽ. Hạ Minh Hòa nhíu mày, hôm nay Vân Vân làm cho hắn thật bất ngờ. Đơn giản mà nói là ngày càng ra dáng một người vợ.May mắn là Mộ thiếu gia không biết ý nghĩ này của y nếu không nhất định sẽ tạc mao." Thời điểm chiếu phim sẽ là năm mới, còn 2 tháng nữa ". Nói đến năm mới, hiện tại đã là tháng 12, nước ngoài đã là giáng sinh, Hạ Minh Hòa một bên rửa bát, một bên hỏi, " Lễ giáng sinh này em sẽ trở về sao ?" Hạ thiếu gia rửa bát rất có thiên phú, bát kia rửa thật sạch sẽ." Trở về ". Mộ Tiêu Vân đi đến phía sau Hạ Minh Hòa, từ phía sau lưng ôm lấy y. Cái trán tựa vào trên vai Hạ Minh Hòa, " Anh sẽ theo ta trở về sao ?"Trở về gặp mẹ vợ sao ? Hạ thiếu gia thật cao hứng cùng kích động.Hì hì... Mộ Tiêu Vân cười ra tiếng :" Anh là đang miên man suy nghĩ cái gì ?"" Không ". Hạ Minh Hòa nghiêm trang chững chạc trả lời, " Tuy suy nghĩ sự việc nghiêm túc "." Đó là việc gì ?"" Mua quà cho mẹ vợ ". Câu trả lời này gọi là việc đương nhiên." Là mẹ chồng, cảm ơn ". Mộ Tiêu Vân nhắc nhở.
Tại chỗ Mộ Tiêu Vân không nhìn tới, khóe miệng Hạ thiếu gia cong lên một tia đắc ý, bất quá cũng theo Mộ Tiêu Vân nói :" Ân, là mẹ chồng ". Chiếm tiện nghi trong lời nói y cũng không để ý. Rốt cuộc ai là chồng, ai là vợ ở trên giường mới biết được." Hừ ". Mộ Tiêu Vân hừ lạnh một tiếng, nghe được y nói cho có lệ. " Phim điện ảnh của anh không đi tuyên truyền sao ?" Nếu làm tuyên truyền thì Hạ thiếu gia sẽ rất bận." Không, anh cùng Hồ Phi đã nói qua, việc tuyên truyền anh sẽ không tham gia, ta muốn cho Vân Vân... một cuộc sống yên tĩnh ".Đem bát cất kỹ, Hạ Minh Hòa xoay người đem Mộ Tiêu Vân ôm lấy, hai người liền tựa vào phòng bếp nhìn nhau. Nửa tháng không gặp, vẫn là khuôn mặt như trước nhưng đều không kìm lòng nổi.Không biết là ai chủ động trước,môi hai người đồng thời dán vào nhau, từ từ làm chậm rãi nụ hôn sâu hơn, từ từ thâm nhập...
Có một câu gọi là tính trước bước không qua.Ngay tại lúc Mộ Tiêu Vân quyết định mang Hạ Minh Hòa xuất ngoại đón giáng sinh cùng Lý Ngải Thanh, Lý Ngải Thanh cũng định về nước đón giáng sinh cùng Mộ Tiêu Vân. Ở nước ngoài vài năm, tuy rằng không quên những tập tục ở trong nước, tháng giêng mới chính là năm mới, nhưng cũng đã quen thuộc với ngày lễ giáng sinh.Hơn nữa, chính bà cũng đã lập gia đình, bên nhà mẹ đẻ cũng không rõ lắm làm bà có chút ngại ngùng. Trông thấy chồng của bà thân thích không nhiều lắm, người nhà mẹ đẻ sao có thể chặt đứt liên hệ.
Cho nên, bà gọi điện cho Mộ Tiêu Vân.
" Cái gì, mẹ sẽ về nước ?" Mộ Tiêu Vân đang trong vườn hoa tưới nước, Hạ thiếu gia khó có được hôm nay lười biếng, muốn bù lại những ngày vất vả.
" Ân, muốn quay về xem con, cũng xem nhà cậu con ". Quyết định này của Lý Ngải Thanh kỳ thật đã có từ 2 năm trước. Tinh thần bà từ 2 năm trước cũng đã tốt lắm rồi, nhưng mà bà không muốn con trai lo lắng, cho nên vẫn không nói muốn trở về. Hơn nữa hai năm trước trong lòng bà cũng có chút mâu thuẫn, cảm giác đối với Mộ Hữu Thành tuy rằng không còn yêu nhưng cũng có chút phức tạp. Dù sao trong lòng dân quê bọn họ, nam nhân chẳng khác nào ông trời. Chính là Mộ Hữu Thành phản bội bà, người Mộ gia cứ như vậy mà khinh thường bà.
Cho nên bà có chút mâu thuẫn.
Mà hiện tại, tư tưởng của bà rốt cuộc mở ra. Bà đã có người chồng tốt, bà sẽ không nói là yêu, có lẽ cũng không hiểu thế nào là yêu, bà đã ở tuổi này, không bằng cấp, cùng với thân phận này nói yêu cũng có chút miễn cưỡng. Nhưng người chồng hiện tại của bà rất tốt nên bà cũng đối xử với ông rất tốt.
Làm cho Lý Ngải Thanh cảm động chính là người nam nhân này đối xử rất tốt với Mộ Tiêu Vân, bà thấy ở trong mắt, trong lòng cũng cao hứng. Cho nên thời điểm ông cầu hôn, bà cũng có chút do dự, sợ con trai phản đối.
Mà bà đâu biết rằng, con trai sẽ trêu chọc chính mình.
" Vậy thật đơn giản, con tính mua vài vé máy bay mời các cậu qua thăm mẹ, hơn nữa bọn họ cũng chưa bao giờ xuất ngoại, liền thừa dịp này mà cho bọn họ qua nước ngoài, trong nhà nhiều phòng lớn, cho họ ở cùng người cũng rất tốt ". Mộ Tiêu Vân lập tức nói. Cậu không thích Lý Ngải Thanh trở về, nước ngoài an tĩnh, có thể cho bà sống tự tại, nơi này chướng khí mù mịt, hơn nữa người bên này miệng tiện, vạn nhất đụng phải còn không biết sẽ nói ra điều gì.
Lại nói, cậu của cậu bên kia cùng lão trưởng thôn thân cận, tin tức sẽ rơi vào tay bên kia. Mộ Tiêu Vân không muốn người Mộ gia hoặc là Mộ Hữu Thành lại đến quấy rầy sinh hoạt của Lý Ngải Thanh.
" Tiêu Vân à..." Lý Ngải Thanh cảm thán một tiếng, " Lá rụng về cội, cho nên con về nước mẹ cũng không ngăn cản. Mẹ gả đến nơi này, chính là vẫn có một phần tâm ở trong nước, cho nên muốn đến xem. Có một số việc không đi đối mặt không có nghĩa là không còn tồn tại ".
" Mẹ, lời này là ai chỉ người nói ?" Mộ Tiêu Vân mới không nghe những lời này. Lý Ngải Thanh rất ít đọc sách, loại đạo lý bà sẽ không nói ra, nhất định là có người dạy bà, mà người kia Mộ Tiêu Vân đã sớm nghĩ tới.
" Làm gì, con nghĩ mẹ con không nói được phải không ?" Lý Ngải Thanh cố ý nói như vậy. Lão công đã nói, khi Tiêu Vân hỏi cái này thì chỉ cần bà dùng âm thanh ủy khuất hỏi lại.
" Mẹ, người là mẹ của con, con như thế nào sẽ khinh thường người ". Quả nhiên, Mộ Tiêu Vân không dám nhiều lời. Bởi vì Mộ Tiêu Vân biết, trong lòng Lý Ngải Thanh vẫn luôn thực tự ti, gả cho Mộ Hữu Thành 3 năm không sinh được con, bị người Mộ gia sau lưng nói xấu, bà khổ không nói nên lời nên phần tự ti này chính là bắt đầu như vậy.
Sau khi kết hôn, cuộc sống bắt đầu thất vọng, nguyên bản một cô gái sáng sủa cảm nhận được sinh hoạt gian khổ, bà bắt đầu đốn củi nấu đồ ăn. Tại nhà mẹ đẻ những việc này đều là do các anh trai làm nhưng đến nhà chồng đều tự bà động thủ.
Mộ Hữu Thành làm ăn thất bại, vay tiền trả nợ, bà luôn bên cạnh quan tâm ông. Nam nhân cùng nữ nhân hoàn toàn bất động.
Lý Ngải Thanh so với người cùng lứa tuổi thì già hơn chút, Lý Ngải Thanh nói qua người có thể bất tử nhưng sẽ bị tức chết. Sau khi Mộ Hữu Thành có tiền, bộ dạng cao lớn, mặc vào tây trang, muốn bộ dáng liền có bộ dáng. Nhưng mà Lý Ngải Thanh thì sao ? Mặc vào quần áo đắt tiền cũng giống như người nông thôn.
Loại khí chất này thật không thể so đến.
Cũng bởi vậy lại bị người Mộ gia nói.
Sự tự ti dài như vậy ở nước ngoài chậm rãi tốt hơn, được lão công hiện tại chiếu cố mà chậm rãi tốt hơn.
Cho dù đã tốt, nhưng trong lòng người con hiếu thuận Mộ Tiêu Vân cực cẩn thận, trong lời nói làm tổn thương mẹ mình.
Cho nên cậu bất đắc dĩ nói :" Được rồi, khi nào mọi người đến, con sẽ đến sân bay đón ".
Vì thế, Hạ thiếu gia bắt đầu một cuộc sống hàng ngày bất an.
157.
Tuy rằng Lý Ngải Thanh cùng Commis là trở về đón giáng sinh cùng với Mộ Tiêu Vân, nhưng dù sao cũng ở lại vài ngày cùng với người nhà mẹ đẻ ở chung, đồng thời cũng làm cho Commis có cảm giác bên này có chút phong tình, cho nên bọn họ vào ngày 20 tháng 12 liền tới.
Mấy ngày nay Hạ Minh Hòa vẫn luôn khẩn trương.
Phải nói là trước có một buổi tối Hạ Minh Hòa liền không ngủ được, đêm càng khuya tinh thần càng tỉnh táo, Mộ Tiêu Vân khuyên y thiệt nhiều cũng vô dụng, đành phải tự mình ngủ. Không chỉ vậy, hôm nay tinh thần y liền mệt nhọc, đôi mắt cũng không mở nổi.
" Vân Vân, cha mẹ mấy giờ sẽ đáp máy bay ?" Ngồi trên xe, bởi vì còn chưa tới giờ, Hạ Minh Hòa lại hỏi một lần.
" Hiện tại mới 10 giờ, mẹ 10 giờ hơn mới đến. Anh, anh đã hỏi qua 4 lần rồi, nếu quá mệt thì anh lái xe trở về nghỉ ngơi trước ?" Nhận thức Hạ thiếu gia đến nay, lần đầu tiên cậu cảm thấy Hạ thiếu gia khẩn trương như thế.
" Không cần, anh nằm một chút liền tốt ". Nói xong, Hạ thiếu gia ghé vào tay lái.
Tuy rằng bên trong xe rất lớn, nhưng lấy dáng người Hạ Minh Hòa, nằm úp sấp vẫn có chút vẫn có vẻ chật chội. Mộ Tiêu Vân lắc lắc đầu, rõ ràng những mặt khác rất thành thục nhưng sao chuyện này lại có vẻ ấu trĩ.
Bởi vì khẩn trương mà ngủ không yên, việc này trong đời Hạ thiếu gia là lần đầu tiên.
Kỳ thật, Mộ Tiêu Vân không biết, thời điểm năm đó rời đi, Hạ Minh Hòa cũng bởi vì tịch mịch mà ngủ không yên. Thời gian không sai biệt lắm mà đến hơn 10 giờ, không đợi Mộ Tiêu Vân đánh thức Hạ Minh Hòa thì Hạ Minh Hòa đã tự tỉnh, y có chút mông lung quay đầu nhìn Mộ Tiêu Vân :" Hiện tại đã mấy giờ ?"
Mộ Tiêu Vân đưa cho y một chai nước khoáng, giơ lên xem đồng hồ trên tay :" Mười giờ hai mươi phút ".Hạ Minh Hòa khó có được lộ ra ý cười :" Ta trong mơ đều cũng thực lo lắng ". Đích thực là y nằm mơ, còn nằm mơ thấy Lý Ngải Thanh mắng y, mắng y đem Vân Vân lên con đường này.Hạ Minh Hòa khẩn trương, là người trong hoàn cảnh này đều sẽ có, Mộ Tiêu Vân nhàn nhã, thứ nhất là bởi vì hiện tại cậu còn chưa tính toán cùng Lý Ngải Thanh nói chuyện này, không phải là sợ Lý Ngải Thanh phản đối, mà ở tuổi này của cậu không thích hợp cùng mẹ nói chuyện này, tựa như lo lắng của Hạ Minh Hòa vậy, hai người tuổi còn nhỏ, nếu như nói chuyện này thì mọi người đều nghĩ rằng Hạ Minh Hòa đem cậu phá hủy. Thứ hai là y chưa bao giờ lo lắng chuyện này, từ khi quyết định cùng Hạ Minh Hòa ở cùng một chỗ, cho dù không là Hạ Minh Hòa thì cũng là người khác cho nên chuyện này cậu chưa từng để trong lòng." Đừng lo lắng, mẹ của em đối với anh có ấn tượng rất tốt ". Mộ Tiêu Vân vỗ vỗ tay Hạ Minh Hòa, " Đi thôi, chắc bọn họ đã ra tới ".
Trên thực tế, chuyến bay đã đáp nhanh hơn mấy phút nên khi bọn họ mới vừa đến cổng sân bay liền thấy Lý Ngải Thanh đứng cạnh một người đàn ông ngoại quốc cùng nhau đi đến.Hai người đi song song với nhau, vui vẻ cười nói.Lý Ngải Thanh là một người vóc dáng nhỏ, cao 160cm mặc một cái váy đen cùng đôi giày cùng màu, dựa vào tính cách bảo thủ của bà sẽ không mua loại giày này nên giày này là do Commis mua, một đôi giày cao 7 phân làm thân hình bà cao hơn, năm năm qua bởi vì ở nước ngoài không có áp lực, lão công lại đối xử tốt với bà cho nên bây giờ nhìn bà không ra bộ dáng của năm năm trước.Tuy rằng nhìn bà vẫn gầy cũng là do khung xương nhỏ, làn da trắng nõn không giống người bình thường vẫn căng bóng như trước.Mộ Tiêu Vân lớn lên giống mẹ, có thể thấy được Lý Ngải Thanh khi còn trẻ rất xinh đẹp, sau khi gả cho Mộ Hữu Thành sinh hoạt nghèo khó đã mài hết sự nữ tính xinh đẹp của bà.
Mà hiện tại, sống ở điều kiện tốt đương nhiên sẽ hảo hảo mà ăn diện cho mình.Bà mang một bộ vòng tay nạm kim cương cũng không đắt, là quà sinh nhật Mộ Tiêu Vân tặng.Áo khoác dài màu xanh ngọc thập phần sạch sẽ cùng quý khí.Túi xách LV cũng là Mộ Tiêu Vân mua, đương nhiên Lý Ngải Thanh cũng không biết cái này có bao nhiêu sang quý, chính là đồ con trai đưa bà mấy lần đầu sẽ hỏi giá cả, sau lại thành thói quen, bất quá bà vẫn biết đồ con trai mua đều đắt.Bên người bà có một nam tử rất cao, bà ở bên cạnh ông tựa như chim nhỏ nép vào người.Nam nhân có khí chất thật tốt, mỗi bước đi đều phi thường trầm ổn, sự trầm ổn này theo năm tháng mà luyện ra. Nam nhân là một người tao nhã, khi cười nói ngũ quan đặc biệt suất. Hai người bằng tuổi nhau, trong lời nói và hành động bên trong biểu hiện ra sự thân mật làm người khác dễ dàng nhìn ra bọn họ có quan hệ không tình nhân cũng là vợ chồng.
" Mẹ ". Đứng ở cửa là một thiếu niên tuấn tú đột nhiên cao hứng hô to một tiếng, sau đó cậu không để ý xung quanh còn có người mà xông lên phía trước ôm lấy nữ nhân. " Mẹ, đã lâu không gặp ". Mộ Tiêu Vân thật cao hứng, trên mặt có ý cười cùng nét trẻ con.
" Mẹ tới thăm con ". Lý Ngải Thanh sờ sờ đầu con trai, đã trưởng thành, Thời điểm trước kia khi sờ còn phải cúi đầu, hiện tại chính bà lại không đủ cao. Bà quay đầu nhìn về phía thanh niên, Lý Ngải Thanh nhớ rõ người này, trước kia đối xử với Tiêu Vân phi thường tốt, " Là Minh Hòa sao ?" Chính là trãi qua năm năm người này lớn lên càng xuất chúng.
Hạ Minh Hòa kì thật rất khẩn trương, y không biết chào hỏi Lý Ngải Thanh như thế nào, hiện tại Lý Ngải Thanh chủ động mở miệng, y cảm thấy ngại ngùng, nên nhanh chóng nói :" Đã lâu không gặp, mẹ ". Kỳ thật y định gọi là dì nhưng do quá khẩn trương liền trực tiếp gọi mẹ.
Cũng may Lý Ngải Thanh cũng không nghĩ nhiều, dựa theo tập tục địa phương, bạn của con trai theo gọi là mẹ cũng là lẽ thường.
" Ân, đã lâu không gặp, Minh Hòa ngày càng đẹp trai ". Lý Ngải Thanh thật cao hứng, " Ta thường nghe Tiêu Vân nhắc tới con, hiện tại nó đang sống ở nhà con, nhất định là thêm nhiều phiền toái cho con ".
" Không, mẹ, ngài đừng nói vậy, Vân Vân rất ngoan, cậu.... Cậu ấy còn nấu cơm cho con ". Đây là điều duy nhất.
" Con đừng nói giúp cho nó, đứa nhỏ này thực làm biếng, ở nhà cũng chưa bao giờ giặt quần áo ". Lý Ngải Thanh giáo huấn con trai một chút, lại giới thiệu Commis, " Đây là lão công của ta, Commis ".
" Chào thúc thúc ". Từ trong miệng Mộ Tiêu Vân, y biết người này, nhưng nghe nói là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện. Ánh mắt nam nhân này rất sâu, đều không phải người ngoại quốc đều là như vậy, mà có thể là liên quan đến chức nghiệp của ông, có một loại cảm giác người này có thể nhìn thấu tất cả. Cho nên khi ánh mắt Hạ Minh Hòa chống lại ánh mắt của Commis, y có chút nhíu mày sau đó quang minh chính đại cùng ông đối diện.
" Ngươi khỏe, rất hân hạnh được biết ngươi, ngươi có thể theo Tiêu Vân gọi tên của ta ". Commis đồng thời cũng đánh giá y. Ông biết mục đích Mộ Tiêu Vân rở về, thứ nhất là vì Mộ gia, thứ hai là bởi vì người trong lòng của cậu.
Mộ Tiêu Vân là GAY, Commis cũng biết, như vậy hiện tại xuất hiện một người thanh niên, liền nhất định là người trong lòng của Mộ Tiêu Vân.
Commis là bác sĩ tâm lý, hơn nữa ông lại rất có tiếng ở phương diện này, ông nhìn người từ trước đến nay đều rất chuẩn. Thanh niên trước mắt một thân chính khí, từ tư thế đi đường đến lời nói cùng hành động đều có thể thấy được y là một người thẳng thắn. Nhưng ánh mắt của y thực thuần, không phải là đơn thuần mà là thuần túy. Y sẽ đem ý nghĩ của chính mình thông qua ánh mắt mà biểu hiện ra. Người như thế có hai loại tình huống, một là làm cho mệt mỏi, bởi vì biểu đạt trực tiếp sẽ làm con người mỏi mệt. Còn có một loại người tương phản, bởi vì không cần đi đoán cho nên sẽ thực nhẹ nhàng.
Mà Mộ Tiêu Vân cùng người thanh niên này có quan hệ, Commis khẳng định y là loại người thứ hai.
Mộ Tiêu Vân là hồ ly ăn tươi nuốt sống mà thanh niên này lại là quân tử, từ ánh mắt đến tính cách của y phải là người có tính cách thực đạm, nhưng khi đối mặt với Lý Ngải Thanh lại phá lệ khẩn trương, loại khẩn trương này quả thật không nên phát sinh trên người thanh niên này, như vậy có thể làm cho y khẩn trương chỉ có một nguyên nhân đó là y để ý đến ấn tượng của mình trong mắt Lý Ngải Thanh.
Kỳ thật, y để ý cái nhìn của Lý Ngải Thanh bởi vì y chân chính thích Mộ Tiêu Vân. Từ điểm đó có thể thấy được, nội tâm y có bao nhiêu lửa nóng.
Người như thế nhiệt tình rất lớn, ngược lại không tốt sẽ làm người bị thương.
Chính là, Commis cũng không lo lắng, bởi vì đối thủ của y là Mộ Tiêu Vân, là người thiếu niên mà ngay cả ông cũng nhìn không thấu.
Commis nói lưu loát một loạt tiếng phổ thông làm trong mắt Hạ Minh Hòa toát ra sự khen ngợi, tiếng phổ thông này là do ông theo Lý Ngải Thanh học, trước kia chỉ biết một chút, hiện tại có thể sử dụng từ ngữ đơn giản trong sinh hoạt. Đây là sự biểu hiện của một nam nhân đối với nữ nhân mà mình yêu thương.
Ngồi trên xe Hạ Minh Hòa, Mộ Tiêu Vân mở miệng :" Mẹ, chúng ta đến nhà anh, phòng bên kia cũng đã dọn dẹp xong, biệt thự bên kia của anh cũng chỉ có hai chúng con, cho nên hai người đến cũng không ngại ". Lý Ngải Thanh là một người không muốn quấy rầy người khác, bà sợ chính mình gây phiền toái cho người khác, cho nên trước đó Mộ Tiêu Vân đem tình huống nói ra một lần.
" Việc này rất phiền toái cho Minh Hòa, chúng ta ở khách sạn được rồi. Hoặc là buổi chiều trực tiếp đến nhà cậu con, ở nhà cậu con cũng tiện ". Lý Ngải Thanh không muốn quấy rầy Hạ Minh Hòa.
" Dì à, tuyệt đối không phiền toái, ngài cứ yên tâm đến ở, nếu không quen thì con và Tiêu Vân có thể dọn ra". Hạ Minh Hòa tuyệt đối không bỏ qua cơ hội lấy lòng mẹ vợ, cho nên y phải hảo hảo mà biểu hiện cho tốt.
Hì hì... Mộ Tiêu Vân cười nói :" Hai ta nếu dọn ra ngoài thì mẹ của ta còn ở được sao ?"
" Ngải Thanh, bà muốn về thăm Tiêu Vân đương nhiên là muốn ở cùng với nó, nếu ngươi không ở ngược lại làm cho con trai cảm thấy xấu hổ ". Hơn nữa, còn muốn Ngải Thanh ở chung hòa nhã với thanh niên này, về sau có chuyện gì cũng có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Đồng thời Commis cũng muốn quan sát Hạ Minh Hòa, ở lập trường của một người cha, muốn nhìn bạn đời của con trai là người như thế nào.
158.
Lý Ngải Thanh cùng Commis ở trên phòng khách lầu hai, mặc dù là phòng khách nhưng trang trí đều dựa theo phong cách của chủ nhân, hơn nữa trong biệt thự cũng không lưu lại người ngoài, bình thường tới nơi này trừ bỏ Hạ Thanh Hòa, Quý Mộc thì cũng chỉ có đám người Trần Cảnh Văn, bọn họ vốn có nhà của mình nên bình thường cũng không lưu lại.
Thời điểm bốn người trở lại biệt thự, trên bàn, thức ăn đã được chuẩn bị tốt, nhưng trong biệt thự lại không thấy người nào. Trong nhà bình thường đều là do Lý Ngải Thanh quét dọn, đồ ăn cũng chính bà làm, bất quá ở nước ngoài sống vài năm, lại là ở khu biệt thự cho nên bà biết rất nhiều nhà có người quét dọn. Mà nhìn Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Minh Hòa cũng không phải là người nấu ra một bàn đồ ăn như vậy.
Năm năm trước bà đã cảm thấy Hạ Minh Hòa không phải là người có gia thế bình thường, hiện tại lại thấy trong biệt thự chỉ có mình y nên bà càng thêm khẳng định.
" Mẹ, người cùng Commis ngồi máy bay lâu như vậy thì ăn cơm trước đi, sau khi ăn xong hai người nghỉ ngơi một chút, sau đó mang Commis ra bên ngoài nhìn xem, nhiều năm như vậy, B thị đã thay đổi rất nhiều ". Mộ Tiêu Vân lấy bát đũa, xem nơi này chính là nhà của mình.
" Cũng tốt, chính là quấy rầy Minh Hòa làm ta thực băn khoăn ". Lý Ngải Thanh cũng không khách khí, nếu khách khí thì ngược lại là ra vẻ.
"Dì, người là mẹ của Vân Vân cũng như là mẹ của con, đều là người một nhà ". Trong lời nói của Hạ Minh Hòa không có chút nào nịnh nọt, thời điểm y nói lời này cũng không khoa trương. Chính là ý tứ biểu đạt của y bất đồng với ý nghĩ của Lý Ngải Thanh.
Lý Ngải Thanh nghe thấy lời này rất là cảm động, chủ yếu là cảm động người này đối tốt với con trai bà.
" Nơi này chỉ có hai người sống, vậy bình thường sinh hoạt như thế nào ?" Trong nhà không nhiễm một hạt bụi, phải là có người quét tước, Lý Ngải Thanh rất có hứng thú nghe một chút con trai ở trong nước sống như thế nào.
Bà biết, đứa con trai này không giống với những đứa trẻ khác. Hiện tại tinh thần rất tốt, hồi tưởng lại thời điểm năm năm trước, con trai không giống bạn bè cùng lứa tuổi, trong lòng bà có chút vui mừng cũng có chút lo lắng, nhưng Lý Ngải Thanh rốt cuộc vẫn là người phụ nữ truyền thống, tư duy rất đơn giản làm cho bà không nghĩ ra con trai thay đổi như thế nào, trở nên đáng tin cậy như vậy.
" Nơi này có một người phụ trách quét dọn cùng một ngày ba bữa cơm, thời gian khác đều không ở đây ". Hạ Minh Hòa trả lời. Chính là không nói ra, hai bên biệt thự đều có người ở, hơn nữa ở đó đều là người phụ trách an toàn của bọn họ.
Trước kia Hạ Minh Hòa cảm thấy không tất yếu, hiện tại Mộ Tiêu Vân đến, y cảm thấy tất yếu. Vạn nhất có một ngày mối quan hệ của bọn họ truyền ra bên ngoài, tuy rằng y không sợ, chính là không thể cam đoan không có người đến, y không muốn để Vân Vân có gì ngoài ý muốn, kia đều là y đề phòng thật tốt.
Dừng một chút, Hạ Minh Hòa lại nói :" Dì, người yên tâm, Vân Vân ở chỗ này con sẽ chiếu cố thật tốt, sẽ không để em ấy chịu chút ủy khuất nào, cũng sẽ không để em ấy cảm mạo phong hàn ".
Hì hì... Mộ Tiêu Vân thiếu chút nữa bị sặc :" Anh nói cái gì đó, người không biết còn tưởng em là nữ nhân. Mẹ, đừng nghe anh ấy nói lung tung, trên cơ bản đều là con chiếu cố anh ấy, anh ấy là thiếu gia mười ngón tay không dính nước, ngay cả giặt quần áo cũng chưa từng, mẹ người cảm thấy con trai người ngay cả giặt quần áo cũng không biết sao ?"
Lý Ngải Thanh biết phương thức ở chung của cậu cùng Hạ Minh Hòa, nghe con trai nói lời này, vội vàng huấn cậu vài câu :" Ngươi, đứa nhỏ này nói chuyện cũng không đúng mực, con ở nhà của Minh Hòa, đương nhiên phải chịu khó chút ".
Bà vừa dứt lời, Commis cười nói :" Bọn nhỏ chỉ nói giỡn thôi, hơn nữa trong mắt của ta, Tiêu Vân cũng không biết giặt quần áo, ở nhà bà bao lâu thì thấy nó giặt quần áo ?"
" Commis, ngài đây là lộ ra khuyết điểm của ta ". Mộ Tiêu Vân kháng nghị.
Commis nhướng mày :" Bạn của ngươi ở chung lâu như vậy, còn không biết rõ tính tình của ngươi sao ?" Nói xong, ánh mắt nghi vấn nhìn về phía Hạ Minh Hòa.
Ở trong mắt Hạ Minh Hòa, tuy rằng Vân Vân có chút tùy hứng, có chút làm biếng, có chút không nói đạo lý, nhưng dù gì chăng nữa cậu cũng hoàn mỹ. Cho nên, đối mặt với Commis, Hạ thiếu gia vô tư, thẳng thắn trả lời :" Vân Vân như vậy cũng rất tốt ". Trong nhà có người hầu, Vân Vân không cần làm việc nhà, thời gian ở cùng y cũng sẽ nhiều hơn.
Tư tưởng của Hạ thiếu gia thực không giống người thường.
Commis muốn từ trên mặt Hạ Minh Hòa quan sát thái độ của y, nhưng thời điểm y nói những lời này đều là nhìn ông, y cũng không trốn tránh, quả nhiên giống như cảm giác lần đầu tiên gặp, rất chính trực.
Nhưng một thanh niên chính trực như vậy, như thế nào sẽ đi con đường này ? Lại nhìn kế tử của mình, Commis cảm thấy con đường này tám chín phần là do Mộ Tiêu Vân dắt Hạ Minh Hòa đi, ông hiểu rất rõ Mộ Tiêu Vân, cho dù nhìn không thấu cậu nhưng vẫn hiểu biết. Thiếu niên này có những ý tưởng không giống người thường, ý nghĩ của cậu nhiều lúc làm cho một nam nhân trung niên như ông cũng không đoán được.
Lúc này, Lý Ngải Thanh cũng nhìn ra được chút manh mối là bọn họ đang nói giỡn, hơn nữa trong lời nói của bọn họ, Lý Ngải Thanh cảm thấy tình cảm của bọn họ thật tốt, đây là Lý Ngải Thanh thật tâm cao hứng. Bà rất sợ con trai từ nhỏ đã xuất ngoại nên không có bạn bè, cũng sợ con trai một mình không ai chiếu cố, hiện tại xem ra chính bà đã đa tâm rồi.
Hơn nữa từ lần gặp mặt đến bây giờ, bất quá mới hơn một giờ bà phát hiện con trai cuối cùng cũng có bộ dáng một đứa nhỏ, không còn lạnh lùng giống trước kia nữa. Trọng yếu hơn là con trai đã cười nhiều hơn, trước kia cũng hay cười nhưng đều là cười thản nhiên, mang theo chút tâm tư mà Lý Ngải Thanh vô pháp lý giải, nhưng hiện tại cậu cười rất thoải mái.
Lý Ngải Thanh cảm thấy hết thảy đều do Hạ Minh Hòa. Bởi vì có bạn bè cho nên tâm tình con trai cũng trở nên tốt hơn.
Cho nên hốc mắt Lý Ngải Thanh có chút đỏ, bà thực vui mừng, vui mừng vì thời điểm con trai về nước bà không phản đối. Nếu không, con trai bà liền mất đi một người bạn tốt như Hạ Minh Hòa, đối với tương lai của con... Lý Ngải Thanh thật không ngờ tương lai còn xa như vậy mà bà đã cảm giác được, trong lòng Mộ Tiêu Vân thì Hạ Minh Hòa có địa vị không nhỏ.
Nhìn ngữ khí bọn họ nói chuyện cùng ánh mắt nhìn nhau sẽ biết. Cứ việc Lý Ngải Thanh còn không hiểu ánh mắt bọn họ biểu đạt điều gì cho nên bà nhìn thành bạn bè tình cảm rất tốt.
Ăn cơm xong, Lý Ngải Thanh đem hành lý mở ra, lấy lễ vật bên trong đưa cho Hạ Minh Hòa. Phần lễ vật này không cần Commis nhắc nhở mà là chính tay bà mua. Từ khi nghe được con trai nói về cuộc sống nơi này lại không ngừng hắc tới Hạ Minh Hòa thì bà liền quyết định.
Dù sao chính bà vài ngày nữa sẽ phải rời đi, mà con trai tạm thời không đi, cho nên mà muốn cảm ơn Hạ Minh Hòa.
" Minh Hòa, đây là chút tâm ý của dì, con đừng ghét bỏ ". Một hộp gấm nhỏ, bên trong là một cái kẹp cà vạt, lễ vật chính là chủ ý của Lý Ngải Thanh, nhưng lễ vật là do Commis chọn, nếu không lấy ánh mắt của Lý Ngải Thanh còn không biết mua gì cho thật tốt.
Bà vẫn đề nghị mua quần áo, chính là không biết vóc người của Hạ Minh Hòa. Sau lại cảm thấy đồ điện tử ở nước ngoài, tuy rằng trong nước cũng có nhưng không tốt bằng nước ngoài, Hạ Minh Hòa hẳn sẽ thích nhưng một lần nữa bị Commis phủ quyết.
Commis cảm thấy người được Mộ Tiêu Vân coi trọng khẳng định cùng những người bạn cùng lứa tuổi không giống nhau, hơn nữa cũng không phải loại tiểu tử thích sản phẩm điện tử. Tính cách Mộ Tiêu Vân thành thục như vậy thì người cậu coi trọng cho dù tính cách không thành thục thì cũng là người xử sự ổn trọng.
Đơn giản mà nói, đây là cảm giác cho nên Commis đề nghị lựa chọn kẹp cà vạt.
Kẹp cà vạt màu trắng nạm ngọc bích, giá cả xa xỉ. Hiện tại nhìn đến Hạ Minh Hòa, Commis cảm thấy rất hợp với tính cách của Hạ Minh Hòa, vừa nhìn thấy là biết đây là một thiếu gia rất có tiền.
Hạ Minh Hòa có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, tuyệt đối trong 22 năm qua, đây là lần nhận lễ vật kích động nhất, " Cám ơn dì, con rất thích ". Kích động đến Hạ Minh Hòa cũng không biết nói khách khí một chút.
" Anh đương nhiên sẽ thích, mẹ em chưa bao giờ mua quà cho em, đến thăm còn suy nghĩ đến anh ". Khẩu khí Mộ Tiêu Vân có chút chua.
" Con có chỗ nào yêu cầu mẹ mua, đồ con thích thì mẹ mua không tốt ". Trước kia mua quần áo cho con trai rất nhiều nhưng không có loại mà con trai thích, sau khi Lý Ngải Thanh thấy chỉ bỏ ở nhà không mặc thì không bằng trực tiếp đưa tiền cho cậu. Chính là khi nói đến tiền, năm năm trước Mộ Hữu Thành cấp tiền mặc dù trên danh nghĩa của bà nhưng tiền đều nằm trong tay cậu, bởi vậy cũng không cần bà cho tiền.
Sau khi tinh thần bà khôi phục bình thường, con trai đem tiền đưa bà. Lý Ngải Thanh lúc ấy đề nghị cậu tiếp tục giữ, Mộ Tiêu Vân nói là :" Mẹ, người là người lớn, tiền hẳn là giao cho mẹ bảo quản ".
Từ thời điểm kia đến hiện tại, con trai chưa bao giờ xin bà tiền tiêu vặt. Bà không biết ở nước ngoài cho bao nhiêu tiền tiêu vặt nên bà chiếu theo sinh hoạt ở trong nước lại thêm một nửa số tiền, sau mới biết được ở nước ngoài căn bản là không đủ.
Mà khi bà chậm rãi biết sinh hoạt ở nước ngoài như thế nào, bắt đầu theo phong tục nước này thì con trai đã không cần bà nữa rồi.
Cậu đã trưởng thành.
Đứa con trai này là kiêu ngạo cả đời của bà.
159.
Rời xa B thị năm năm, Lý Ngải Thanh đã bỏ xuống tất cả. Bà tới nơi này lần nữa, chính là trước tiên là thăm con trai và các thân nhân ở nơi này, sau đó là cho Commis nhìn xem sinh hoạt của bà ở trong nước.
Nữ nhân lấy chồng theo chồng, nếu bà đã gả cho Commis thì sẽ hết lòng mà sống với ông.
" Commis, nơi này tuy không phồn vinh nhưng lại phi thường bình yên ". Mộ Tiêu Vân cùng Commis đi ở phía trước nhìn phong cảnh ban đêm ở B thị, Hạ Minh Hòa cùng Lý Ngải Thanh đi sau tán gẫu những việc của Mộ Tiêu Vân. Sau khi nói chuyện với nhau, Lý Ngải Thanh thực kinh ngạc vì trong lời nói của Hạ Minh Hòa đều sủng Mộ Tiêu Vân rất nhiều. Chính là Lý Ngải Thanh không nghĩ tới vấn đề khác, trong tư tưởng của bà không có ba chứ đồng tính luyến.
" Đích thực là một thành phố yên bình, phải nói thực thích hợp để sống ". Commis nhìn dòng người hai bên trái phải ở ngã tư đường. Những thành phố xa xỉ ở nước ngoài ông đã nhìn thấy nhiều nhưng nơi này làm cho người ta có cảm giác cùng nước ngoài bất đồng.
Một thành thị an tĩnh rất thích hợp để sống, nhưng tuy là bề ngoài an tĩnh nhưng cũng có rất nhiều điều xấu xa, như việc của Mộ Hữu Thành cùng Lý Ngải Thanh, Commis nếu không chính tai nghe được thì cứ nghĩ đây chỉ là một câu chuyện trong sách.
Mộ Tiêu Vân cười khẽ vài tiếng, bất quá lại nói :" Thời điểm vừa rời khỏi nơi này, B thị cũng không có phát triển như vậy, trong nháy mắt đều thay đổi ".
" Việc gì ? " Commis hỏi lại :" Trong khoảng thời gian này ngươi và ba của ngươi ở chung thế nào ?" Lý Ngải Thanh trở về lo lắng nhất vẫn là điều này, bà biết Mộ Tiêu Vân trở về khẳng định sẽ cùng Mộ Hữu Thành gặp mặt. Bà cũng không lo lắng Mộ Hữu Thành sẽ đối xử thế nào với Mộ Tiêu Vân, bà lo lắng chính là Diêu Tinh Tinh.
Mộ Tiêu Vân trầm mặc không trả lời.
" Trong khoảng thời gian này mẹ ngươi thực lo lắng cho ngươi ".
" Ta rất yên tâm đem mẹ giao cho ngài, có chuyện ta vẫn luôn thật xin lỗi, nếu các ngươi có thể sinh hài tử..."
" Tiêu Vân ", Commis ngắt lời cậu, " Ta không để ý việc có hay không có con ruột, ta vẫn luôn sống cô độc, nhưng mẹ ngươi đã xuất hiện, đối với ta mà nói ngươi giống như là con ruột của ta ". Commis nói ra lời trong lòng, ông luôn có ý tưởng của chính mình, tựa như việc ông cưới Lý Ngải Thanh, người nhà ông cũng không phản đối. Phải nói là ông may mắn sống trong một quốc gia dân chủ." Ta đương nhiên biết ". Mộ Tiêu Vân thực tín nhiệm Commis, còn có tôn trọng cùng cảm kích. " Ta..." Mộ Tiêu Vân tạm dừng một chút, " Ngài có biết ta là có tâm tư thế nào khi trở về, chính là đột nhiên cảm thấy không còn quan trọng, so với những gì hiện tại có được, đã từng hết thảy không quan trọng ".Commis nhướng mày :" Trước ngươi không phải nghĩ như vậy, hơn nữa thời điểm kia ý chí ngươi phi thường kiên định, như vậy hiện tại sao ngươi lại thay đổi ý định ?" Vì cái gì cậu thay đổi ý định ?Là do Tưởng Giang đã nói cho cậu bản di chúc của Mộ Hữu Thành hay là vấn đề khác?
Mộ Tiêu Vân vô pháp khẳng định, nhưng chính xác là do Tưởng Giang làm cho cậu xao động, làm cho cậu vốn quyết đoạt lấy Mộ thị cũng bắt đầu xao động. Nói thật cũng không phải cậu để ý đến Mộ thị, cậu chính là muốn vì mẹ lấy lại công bằng. Nhưng hiện tại, mặc kệ cậu oán Mộ Hữu Thành như thế nào thì trong phần di chúc Mộ Hữu Thành vẫn như cũ đem 30% cổ phần cho cậu, cho dù xuất phát muốn bù lại thì ít nhất Mộ Hữu Thành cũng biết cậu thua thiệt mà luôn áy náy." Tiêu Vân, ngươi có một nơi hấp dẫn người khác nhất, chính là ngươi có một bề ngoài bất đồng với linh hồn. Không cần mê mang, muốn làm cái gì liền làm, hiện tại không phải là năm năm trước, ngươi bây giờ sau lưng tuyệt đối có người vì ngươi ". Commis nói người còn bao gồm cả bản thân ông, còn có Lý Ngải Thanh cùng Hạ Minh Hòa.Theo lời nói của Commis thì Mộ Tiêu Vân quay đầu lại. Cậu nghe không rõ Lý Ngải Thanh cùng Hạ Minh Hòa nói gì nhưng cậu nghe được tiếng cười của bà.
Có chút ngoài ý muốn, Hạ Minh Hòa không phải là người khôi hài nhưng y lại nói gì đó sẽ làm cho mẹ cao hứng như vậy." Y là một người đáng để người khác tin tưởng ". Commis đánh giá Hạ Minh Hòa rất cao." Đánh giá của một người chuyên nghiệp sao ?" Mộ Tiêu Vân thu hồi tầm mắt, nhướng mày hỏi. Cái đánh giá này thật thú vị." Không, làm một người cha, quan sát đối tượng của con, ngươi cảm thấy đủ tư cách không ?" Commis cùng Mộ Tiêu Vân nói chuyện phiếm cho tới bây giờ đều là phương thức nói chuyện giữa bằng hữu." Đủ tư cách ". Chỉ là năm năm này, người này đối với mẹ con họ vẫn rất chiếu cố, cho nên rất đủ tư cách làm cha của cậu, " Y...y đi trên con đường này ta cũng không đoán trước được, nhưng ta quả thật may mắn ".Nhận thức Hạ Minh Hòa là may mắn nhất trong cuộc sống của cậu.
" Như vậy thì hảo hảo mà quý trọng phần may mắn này đi ".
Hảo hảo quý trọng phần may mắn này? Cậu hiểu được lời Commis nói, cậu không nên chấp nhất với Mộ gia.
Mộ Tiêu Vân cười không nói.
Bốn người đi dạo đến khu đồ ăn ở B thị, khu này không thể nghi ngờ đều là hải sản. Commis lần đầu tiên thấy có chút hứng thú. Ông đã nghe hải sản ở đây rất nổi tiếng, chính là vẫn luôn không có cơ hội xuất ngoại, hiện tại cơ hội khó có được, ông một hơi lấy rất nhiều đồ ăn. Kỳ thật không chỉ là ông mà Lý Ngải Thanh cũng là lần đầu đến. Theo Mộ Hữu Thành vào B thị cũng gần mười năm nhưng trừ bỏ nướng đồ ăn ở ngoài ngoại ô thì những nơi này bà không có tới. Thôn của bọn họ ở ven biển, trước kia Mộ Hữu Thành cũng từng nuôi hải sản, cho nên thời điểm trước kia cũng đã ăn hải sản không ít, cũng bởi vậy mà Mộ Hữu Thành cũng không dắt bọn họ đến đây.
Kỳ thật đến khu này không chỉ vì đồ ăn mà còn là vì không khí nơi đây.
Có một câu nói như vậy, thế giới thực lớn nhưng ta vẫn có thể gặp ngươi. Ít nhất đến hôm nay Diêu Tinh Tinh chưa bao giờ cảm thấy B thị nhỏ như vậy, nguyên bản người mang thai không thích hợp ăn hải sản, hôm nay có vài người bạn đến, hơn nữa còn có Tiền phu nhân, bà không thể từ chối nên cũng tới. Lại như thế nào cũng không nghĩ tới ở chỗ này gặp Mộ Tiêu Vân, đầu tiên hấp dẫn bà là một nam nhân cao lớn người ngoại quốc, ở trong nước, người nước ngoài rất dễ làm người khác chú ý. Sau bà thấy Mộ Tiêu Vân có chút ngạc nhiên, vì thế Diêu Tinh Tinh trộm quan sát, bà nghĩ đến di chúc Mộ Hữu Thành, đang muốn tìm chút hành vi bất lương của Mộ Tiêu Vân đến làm thay đổi ý tưởng của Mộ Hữu Thành. Lại không nghĩ tới một người làm cho bà bị dọa.
Người này bà có chút ấn tượng, chính là bà không thể tin được, cách đó không xa người kia mặc áo bành tô vui vẻ cười nói, thật là người phụ nữ nông thôn trong ấn tượng của bà sao ?
Kỳ thật bà từng gặp Lý Ngải Thanh nhiều lần mà Lý Ngải Thanh không biết. Thời điểm bà biết Mộ Hữu Thành đã có gia thất, bà liền đi gặp Lý Ngải Thanh đương nhiên là chỉ đứng quan sát từ xa, đồng thời hỏi thăm về Lý Ngải Thanh. Một người phụ nữ nông thôn đơn thuần, Diêu Tinh Tinh có tự tin Mộ Hữu Thành sẽ cùng bà kết hôn. Cho nên bà dùng thanh xuân để chờ.
Chính là hiện tại thì sao ?
Tuy rằng nữ nhân này so với trong ấn tượng của bà về Lý Ngải Thanh có chút giống, tuy nữ nhân này mang hàng hiệu sa hoa, tuyệt đối sẽ không phải là thôn phụ kia, nhưng Mộ Tiêu Vân cũng đồng thời xuất hiện tại nơi này, Diêu Tinh Tinh nữ nhân này nhất định là Lý Ngải Thanh.
Hơn nữa bên người còn có một nam nhân ngoại quốc, năm năm trước không phải là bọn họ đi nước ngoài sao ?
Hơn nữa Mộ Tiêu Vân cũng nói qua mẹ cậu đã kết hôn.
Lúc ấy Diêu Tinh Tinh cảm thấy buồn cười, cái thôn phụ kia cũng sẽ có người muốn? Hiện tại xem ra, không chỉ thời gian làm thay đổi một người, mà địa lý cùng hoàn cảnh cũng làm thay đổi con người.
Như vậy Lý Ngải Thanh...
Đáy mắt Diêu Tinh Tinh bắn ra tia khôn khéo, Lý Ngải Thanh trở về là vì cái gì ? Đến tranh đoạt bất động sản Mộ thị sao?
Lại nói việc Mộ Hữu Thành để lại di chúc, nếu Lý Ngải Thanh là vì Mộ thị mà đến như vậy đối với áy náy của Mộ Hữu Thành với họ, nói không chừng không cần chờ đến khi Mộ Hữu Thành trăm tuổi mà hiện tại chỉ cần Lý Ngải Thanh mở miệng Mộ Hữu Thành tám chín phần mười sẽ đem Mộ thị giao cho cậu.
Tính cách của nam nhân kia bà hiểu rất rõ.
Không được, cho dù bà không vì tiền mà cùng Mộ Hữu Thành một chỗ nhưng nhiều năm như vậy, về công về tư thì bà cũng có phần hơn nữa trong bụng bà còn có hài tử.
Nói đến hài tử, Diêu Tinh Tinh dấu tay trong bụng, trong đầu rất nhanh hiện lên ý niệm. Không được, suy nghĩ này không nên có. Nhìn đám người Mộ Tiêu Vân liếc mắt một cái, bà xoay người đến quán mà đám người Tiền phu nhân đang chờ. Chính là biết rất rõ suy nghĩ kia của bà không nên có, nhưng ý tưởng này ở trong lòng ngày càng sâu... Càng ngày càng không khống chế được.
" A, không có gì, dường như nhìn thấy cậu ngươi ". Lý Ngải Thanh tùy ý đi theo con trai, chính là sắc mặt có chút không tốt.
" Cậu nếu ở tại B thị thì đã sớm liên hệ với con ".
" Con không phải cho bọn họ một căn nhà sao ? Bọn họ không ở bên này à ?"
" Nhà kia bọn họ cho thuê, biểu đệ còn là đầu sơ trung, lúc này lại không thích hợp chuyển trường, chính là chờ hắn tốt nghiệp sau đó mới chuyển ".
160.
Vài người ăn hải sản xong, trở lại biệt thự của Hạ Minh Hòa đã là mười giờ.
Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Minh Hòa ở tại lầu ba, Lý Ngải Thanh cùng Commis ở lầu hai cho nên dù bọn họ ở cùng một chỗ thì hai người họ cũng có không gian thuộc về họ.
Mộ Tiêu Vân sau khi tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy Hạ thiếu gia mặc áo tắm ngồi trên giường. Trên tóc còn mang theo bọt nước, cả người đều ngốc hề hề. Mộ Tiêu Vân đi đến trước mặt y, vươn tay nhu nhu tóc y, bọt nước đều văng ra, " Làm sao vậy ?"
Hạ Minh Hòa bắt lấy tay Mộ Tiêu Vân, ngẩng đầu lên chăm chú nhìn cậu :" Vân Vân, mẹ em có phải hay không không thích anh ?"
Phốc... Mộ Tiêu Vân muốn cười, đương nhiên là giấu ở trong lòng, muốn cười ra thì là không nể mặt Hạ thiếu gia, " Vì sao lại nói như vậy ?" Như cậu thấy, ấn tượng của mẹ đối với Hạ thiếu gia rất tốt.
" Em không phát hiện khi chúng ta đi ăn, vẻ mặt của mẹ có chút không đúng sao ?" Hạ thiếu gia hỏi, " Có phải hay không là mẹ phát hiện cái gì ? Vẫn là hôm nay không biết anh nói điều gì làm mẹ sinh khí ?" Đừng trách Hạ thiếu gia sẽ khẩn trương, Mộ Tiêu Vân ở trong lòng y so với bản thân còn trọng yếu hơn, nếu Lý Ngải Thanh phản đối bọn họ, đại khái Hạ Minh Hòa sẽ khẩn trương đến chết.
Hôm nay tâm tình Mộ Tiêu Vân rất tốt, mẹ đã trở lại B thị, hơn nữa bà có thể đối mặt với hoàn cảnh ở đây chứng tỏ bà đã có thể vứt bỏ hết những gì ở quá khứ, điều này đối với Mộ Tiêu Vân mà nói đương nhiên là điều đáng mừng. Cho nên, cậu cũng không giống Hạ Minh Hòa mẫn cảm đi quan sát từng nét mặt của mẹ.
Hơn nữa, những lời Hạ Minh Hòa nói cậu không để trong lòng, cậu cảm thấy là Hạ thiếu gia quá mức khẩn trương. Cho nên an ủi :" Anh, lấy tuổi của em hiện tại không thích hợp cùng mẹ nói chuyện của chúng ta, qua vài năm nữa, chờ tuổi em lớn hơn một chút sẽ đem việc của chúng ta nói với mẹ, thời điểm đó sẽ không có ai nói anh đem em phá hủy, phải không ?"Hạ Minh Hòa nắm chặt tay Mộ Tiêu Vân:" Vân Vân ". Thanh âm nhu tình lại kích động." Ân ?", " Cám ơn em ". Cám ơn em đã trở về, cám ơn em lúc trước đã nhắc nhở anh, hai người nam nhân muốn vĩnh viễn cùng một chỗ, cái loại quan hệ này không giống với người bình thường, cũng cám ơn em làm anh hiểu được ái tình là một loại hạnh phúc thế này. Càng cám ơn em không quan tâm ánh mắt người đời lựa chọn theo anh cùng một chỗ." Anh ". Mộ Tiêu Vân liền đứng lên đem Hạ Minh Hòa ôm lấy.Hạ Minh Hòa vùi đầu bên hông Mộ Tiêu Vân, tay ôm thắt lưng của cậu :" Thật sự không phải là anh làm mẹ sinh khí sao ?" Quả nhiên vẫn nhắc tới đề tài này.
Nhưng chỉ cần Mộ Tiêu Vân khẳng định thì Hạ Minh Hòa sẽ tin cho nên cậu xoa đầu y nói :" Không phải, cho dù mẹ tức giận thì em vẫn ở bên cạnh anh ".Cuộc sống của mình nên do chính mình quyết định." Ân ". Hạ thiếu gia an lòng. Đây là hứa hẹn của Mộ Tiêu Vân với y.Cũng như Hạ Minh Hòa là một người mẫn cảm cho rằng Lý Ngải Thanh sinh khí là do mình, nhưng Commis không phải là người mẫn cảm, trước khi ông là chồng của Lý Ngải Thanh thì ông là một bác sĩ tâm lý. Bác sĩ có một ánh mắt quan sát rất sắc bén. Ông cũng cảm giác giữa trưa Lý Ngải Thanh còn rất cao hứng nhưng sau khi ăn xong tâm tình của bà đột nhiên không tốt.Là đột nhiên.Bởi vì khi vừa mới bắt đầu, tâm tình của bà vẫn rất tốt. Đối với Lý Ngải Thanh lần đầu tiên đi ăn mà nói thì bà sẽ mang tâm tình tò mò. Nhưng chẳng được bao lâu sắc mặt của bà thay đổi, mày nhíu chặt, Commis vì không muốn ảnh hưởng tâm tình của mọi người nên cũng không hỏi. Đồng thời ông cũng cảm giác được lúc sắc mặt Lý Ngải Thanh biến hóa thì Hạ Minh Hòa cũng trở nên khẩn trương, vả lại lúc nào y cũng quan sát Lý Ngải Thanh.Đó là một người phi thường cẩn thận. Điểm ấy là Commis phi thường thưởng thức Hạ Minh Hòa.
Mà giờ phút này, trong phòng chỉ có hai vợ chồng họ nên Commis mới hỏi.Ông rất hiểu Lý Ngải Thanh, người phụ nữ thiện lương này chắc sẽ đem sự tình không vui giấu ở trong lòng hơn nữa cũng làm mọi người không vui. Chính là bởi vì bà thiện lương cùng thuần phát mới làm cho Commis có hảo cảm, sau đó ông lập lời thề, ông muốn kết hôn cùng nữ nhân này. Giữa bọn họ, Commis luôn là người chủ động, giống như chủ động ôm hay hôn môi bà. Thời điểm bọn họ mới vừa kết hôn, Lý Ngải Thanh căn bản không biết hôn môi là gì. Ở tuổi của Lý Ngải Thanh, quan hệ nam nữ đều như vậy, hôn môi là một sự tình lãng mạng, có lẽ thời điểm trước kia bà là một nữ nhân tốt, một người vợ đảm. Cho nên khi Commis cùng bà hôn môi thì cũng có chút náo loạn cùng xấu hổ. Từ không quen đến thói quen, hết thảy hôm nay của Lý Ngải Thanh đều là do Commis sủng mà ra.
Tựa như hiện tại, ông ôm thê tử mới vừa tắm xong. Dáng người Lý Ngải Thanh rất tốt, có thể do trước kia khổ cực, làm việc nhà nông nhiều cho nên dáng người của bà vẫn luôn rất tốt. Hơn nữa bà có dáng người nhỏ xinh nên được Commis ôm vào lòng tựa như chim nhỏ.
Commis có đôi khi có chủ nghĩa đại nam nhân, chủ nghĩa đại nam nhân của ông không là tự phụ mà là ông thích những người phụ nữ nhỏ xinh, rất thích cảm giác ôm lấy đối phương gắt gao.
" Ta mệt chết đi, thực muốn ngủ ". Lý Ngải Thanh cho rằng Commis thân thiết là muốn làm, cho nên bà uyển chuyển cự tuyệt. Sau khi bọn họ kết hôn ba tháng, Commis làm một nam nhân bình thường lại chưa từng kết hôn, nên ở phương diện kia so với nam nhân bình thường cường hơn một chút. Nhưng đồng dạng Lý Ngải Thanh cùng Mộ Hữu Thành tuy kết hôn nhiều năm như vậy nhưng cơ bản chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, sau đó Mộ Hữu Thành có Diêu Tinh Tinh nên cũng không thân thiết cùng bà, cho nên khi Commis thân thiết cầu yêu, Lý Ngải Thanh có chút hưng phấn cùng kích động.
Nhưng hiện tại bà cho rằng Commis cũng muốn làm chuyện kia nhưng hôm nay thực sự không có tâm tình. Trong đầu vẫn luôn hiện lên hình ảnh người phụ nữ kia. Kỳ thật bà chưa nói cho bất luận người nào kể cả Mộ Tiêu Vân.
Năm năm trước, khi bọn họ rời khỏi B thị, bà đã từng thấy qua nữ nhân kia.
Bà đi cầu nữ nhân kia, cầu cô ta đem lão công cùng một gia đình đầy đủ trả lại cho bà, kết quả...
Nghĩ đến đây, thân hình Lý Ngải Thanh có chút phát run. Commis cảm giác được thân thể Lý Ngải Thanh thực lạnh, loại sợ hãi cùng bất lực này đang cắn nuốt lấy bà, đã thật lâu không thấy được.
Năm năm trước, ông thường xuyên thấy Lý Ngải Thanh như vậy.
Bởi vì một người không an toàn, không an lòng nên bà thường xuyên tỉnh lại lúc nửa đêm. Thời điểm kia Mộ Tiêu Vân cùng bà ngủ chung một phòng, nhưng bởi vì Mộ Tiêu Vân còn nhỏ, căn bản không làm cho Lý Ngải Thanh cảm giác tin cậy. Sau ông lại nghĩ rõ ràng nguyên nhân, ông đã dọn đến phòng Lý Ngải Thanh, ba người sống chung một phòng.
Cũng bởi vậy, ông đem bệnh của bà quan sát càng thêm cẩn thận. Cảm giác thương tiếc cũng từ đó bắt đầu mà ngày càng nhiều hơn.
Ông thậm chí cảm thấy nữ nhân này có bộ dáng đáng thương lại rất xinh đẹp.
Nhưng hiện tại, Lý Ngải Thanh lại trở về trạng thái lúc trước, cho dù không lầm bầm nhưng loại phương thức này làm Commis để ý. Ông tin tưởng tinh thần của Lý Ngải Thanh đã khỏi hẳn, cũng tin tưởng cuộc sống ở nước ngoài đã làm cho bà khôi phục như bình thường. Như vậy, đêm nay phản ứng không bình thường như vậy... Commis nheo lại mắt, làm bác sĩ ông chỉ có duy nhất một đáp án là bà đã gặp gỡ hoặc là đã xảy ra sự tình gì kích thích thần kinh của bà.
Ở vấn đề chức nghiệp, trí nhớ của ông phi thường tốt, hôm nay khi bọn họ đáp chuyến bay đến khi trở về biệt thự Hạ Minh Hòa không có sự tình gì kích thích bà.
So với sự tình của Mộ Tiêu Vân và Hạ Minh Hòa, ông tập trung sự chú ý hơn Lý Ngải Thanh bên này.
Đầu tiên, ông là bác sĩ chữa trị cho bà, ông so với ai đều hiểu được, một lần nữa trở lại nơi này đối với Lý Ngải Thanh mà nói có ảnh hưởng như thế nào, cho nên ông có thể nào mà không càng thêm chú ý.
" Lão bà, ta biết ngươi mệt, nhưng hôm nay ta cũng mệt mỏi, cho nên chúng ta không làm gì ". Lời tâm tình của Commis làm Lý Ngải Ngải Thân đỏ mặt.
Thời điểm năm năm trước bà còn không biết thế nào là đỏ mặt nhưng từ khi cùng Commis kết hôn cảm giác mặt đỏ tim đập đều đã trải qua. Loại cảm giác này thật tốt đẹp, nghe lời nói của Commis tim bà không thể khống chế mà đập loạn lên, cái cảm giác này bà chưa từng trải qua nhưng mỗi nữ nhân đều thích cảm giác này.
" Ngươi nói cái gì đó ". Lý Ngải Thanh đẩy ông ra. Tâm tình cũng không trầm trọng giống vừa rồi, nhưng vẫn có chút áp lực, " Mau đi ngủ đi, sáng mai ta muốn dậy sớm, chúng ta đi mua đồ về làm điểm tâm cho Tiêu Vân cùng Minh Hòa ".
" Lão bà ". Commis một lần nữa ôm lấy bà, " Ngươi như vậy không được. Tiêu Vân cùng Minh Hòa là huynh đệ tốt, ngươi hôm nay cũng nhìn thấy, nếu chúng ta khách khí với Minh Hòa chính là không xem hắn là bạn của Tiêu Vân, trong lòng bọn nó thì tình nghĩa huynh đệ là quan trọng nhất cho nên mới đem nơi này xem như là nhà của mình ". Commis lý giải cho Lý Ngải Thanh, bởi vì ông biết nơi này đã là nhà của Mộ Tiêu Vân, cho nên có một ngày cũng sẽ là một ngôi nhà khác của Lý Ngải Thanh.
Hơn nữa hôm nay sau khi vẻ mặt của Lý Ngải Thanh thay đổi, Hạ Minh Hòa như vậy... Commis lắc đầu cười khẽ vài tiếng, người thanh niên kia thật không sai.
" Ta biết Minh Hòa đối xử với Tiêu Vân rất tốt, nhưng chúng ta cũng phải khách khách khí khí, không thể xem nhà người khác như lẽ đương nhiên ". Lý giải của Lý Ngải Thanh cùng Commis bất đồng, bà mới học tiểu học, ông là một giáo sư, hai người đến được với nhau trừ bỏ duyên phận thì cũng chỉ là duyên phận.
" Ok...ok..." Commis đầu hàng, " Vậy ngươi nói xem, đêm nay vì sao tâm tình không tốt? Lão bà, tâm tình ngươi không tốt thì ta cũng sẽ không tốt, ngươi muốn ta ôm tâm tình phiền muộn mà ở nơi này chơi sao ?"
Trong phép khích tướng còn thêm chút đau khổ chính là sở trường của Commis, hơn nữa cũng là nhược điểm của Lý Ngải Thanh. Nữ nhân này ngoại trừ thiện lương thì vẫn là thiện lương.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top