Q1-C31: CĂM GIẬN
Ba mẹ con thuê xe ngựa trở về.
Sắc mặt Trương Tứ Nương trên đường về đều không phải rất tốt.
Thấy đã sắp tới rồi, Tống Mộ Cẩn đoán trong lòng nàng không chừng là tức Hứa Xuân Phân, liền nói, "Nương, lát nữa thẩm thẩm nếu nói cái gì người toàn bộ nghe tai trái ra tai phải, không cần để ở trong lòng."
Trương Tứ Nương nhẹ gật đầu.
Chuyện Hứa Xuân Phân tính kế nữ nhi của mình, trong lòng nàng hết sức là chán ghét, bất quá nàng cũng không sẽ giận chó đánh mèo lên trên người chất nữ.
Chất nữ là chất nữ, em dâu là em dâu.
Trương Tứ Nương liếc mắt nhìn Tống Dương cao hứng bừng bừng nằm ở cửa sổ xem cảnh sắc bên ngoài, nghiêng đầu nói với Tống Mộ Cẩn, "Thẩm thẩm cùng tam cô của con a, chỉ sợ là chưa từ bỏ ý định."
Lần một lần hai tính kế, phu thê bọn họ không đáp ứng, khó bảo toàn ả cùng Tống Hương Bình sẽ không cùng nhau tính cái phương pháp bỉ ổi gì tổn thương nữ nhi, biện pháp còn nhiều nữa là.
Trong lòng nàng chính là lo lắng bọn họ sẽ làm ra chuyện gì tổn thương đến nữ nhi.
Tống Mộ Cẩn xem sắc mặt của nàng có thể đoán ra trong lòng nàng lo lắng, bất quá không có nói phá chỉ kéo tay của nàng cười nói, "Cha mẹ không đáp ứng, bọn họ lại có thể thế nào?" Nàng Tống Mộ Cẩn cũng không phải là quả hồng mềm, để bọn họ bóp!
Trương Tứ Nương ôn nhu cười, sờ sờ tay của nàng gật đầu, "Ý của ta và cha con con hiểu là tốt rồi, cũng đừng nghe lời tam cô cùng thẩm thẩm nói."
Là lo lắng Tống Hương Bình cùng Hứa Xuân Phân từ nàng mà ra tay, dù sao nàng chỉ là một thiếu nữ không đến mười bốn tuổi, nếu bọn họ nói đến nỗi bệnh đậu mùa nát rơi, cô nương mười mấy tuổi liền dễ dàng bị nói động.
Tống Mộ Cẩn nặng nề gật đầu, "Con nghe cha cùng nương ."
Trương Tứ Nương yên tâm mà nở nụ cười hạ, hai mẹ con nói thêm một lát xe ngựa liền ngừng.
Xe ngựa trực tiếp đến nhà Tống Bảo Bình, trong nhà ngoài nhà treo đèn lồng màu đỏ cùng lụa đỏ, vui sướng, cực kỳ náo nhiệt.
Lúc này đã tới không ít khách nhân trong thôn cùng bên nhà mẹ đẻ Hứa Xuân Phân, tiếng hoan hô cười nói vô cùng là náo nhiệt.
Trương Tứ Nương cùng Tống Đại Bình ở trong thôn giao thiệp rất tốt, thấy ba mẹ con trở lại, người trong thôn đều nhiệt tình cùng ba người chào hỏi.
Trương Tứ Nương nhiệt tình trở về, sau đó nói, "Ta mang hài tử đi thỉnh an lão phu nhân lại đi xem Tú Nhi một chút, lát nữa sẽ cùng mọi người nói chuyện."
"Đi thôi, đi thôi."
Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, Tống lão phu nhân hôm nay là sắc mặt đỏ thắm thấy ai cũng cười hì hì hòa ái dễ gần, thỉnh an lão phu nhân xong, Tống Dương liền đi tìm Tống Hòe chơi, Tống Mộ Cẩn cùng Trương Tứ Nương đi đến phòng Tống Ngọc Tú.
Tống Ngọc Tú mặc đồ cưới đỏ thẫm quy củ ngồi ở trên giường, tỷ muội trong thôn cùng nàng quan hệ không tệ còn có vài vị biểu tỷ muội bên nhà cữu cữu nàng đang bồi nàng nói chuyện.
Thấy mẹ con Trương Tứ Nương vào nhà, mọi người không thể không đứng dậy hành lễ với Trương Tứ Nương, lại cùng Tống Mộ Cẩn hai bên thấy lễ.
"Bá mẫu." Tống Ngọc Tú chuẩn bị đứng dậy.
"Hôm nay ngươi là tân nương tử ngươi lớn nhất, không nên cử động." Trương Tứ Nương cười ấn nàng ngồi xuống, quan sát một cái, " Tú Nhi nhà ta hôm nay thật là xinh đẹp."
Tống Ngọc Tú sắc mặt đỏ bừng.
"Ngọc Tú tỷ, chúc mừng ngươi." Tống Mộ Cẩn cười chúc mừng. Lễ mừng của nàng lần trước đưa đến cùng với lễ mừng của Trương Tứ Nương Tống Đại Bình.
Tống Ngọc Tú cười dịu dàng nói, "Bắc Bắc, ngươi ngồi."
Tống Mộ Cẩn cười ngồi trên ghế ở cạnh giường.
Trương Tứ Nương kéo tay của nàng, nói một hồi liền đứng dậy ra phòng bảo một đám tỷ muội các nàng bồi Tống Ngọc Tú.
Hôm nay là ngày thành thân tốt lành, lại có nhiều người như vậy ở đây, Tống Ngọc Tú dù không thích Tống Mộ Cẩn, cũng sẽ không cho nàng xem sắc mặt, cho nên liên tục mang theo cười, lúc ngẫu nhiên nói chuyện với Tống Mộ Cẩn cũng là thanh âm ôn nhu, thái độ thân thiết.
Không lâu sau, hai phu thê Tống Hương Bình cùng Tống Lan Bình đến, lại một phen náo nhiệt.
Chờ thời điểm Điền Tự mang theo đội ngũ đón dâu đến lại là náo nhiệt, bái biệt cha mẹ, Tống Ngọc Tú thuận lợi vui vẻ ngồi trên kiệu hoa hướng trong trấn mà đi.
Hứa Xuân Phân khóc đến con mắt đều đỏ.
Ăn xong tiệc mừng khách nhân lục tục cáo từ.
Đưa tiễn khách nhân trong thôn cùng nhà mẹ đẻ rời đi, Hứa Xuân Phân mới có thời gian và cơ hội cùng Tống Hương Bình nói chuyện.
Nghe nói Trương Tứ Nương vẫn là cự tuyệt, Hứa Xuân Phân giọng chanh chua, "Chẳng lẽ còn muốn gả cho quan lại quyền quý, cao môn đại hộ làm quan phu nhân hả! Cũng không nghĩ là xuất thân gì!"
"Lát nữa ta lại đi nói một chút coi." Tống Hương Bình không có buông tha cho.
Đương nhiên không thể cứ cho qua như vậy ! Hứa Xuân Phân gật đầu, "Bên kia thực đáp ứng cấp ba trăm lượng bạc tiền bà mối?"
"Ân, tiệm đèn lồng kia là tổ truyền, trong trấn, còn có mười dặm bát hương đều có danh tiếng, một đời một đời truyền xuống cũng không ít gia sản." Nhà hắn rất nhiều khách quen, hắn còn đáp ứng nếu được chuyện sẽ giới thiệu khách nhân cho tiệm gạo của bọn ả! Chỉ là người nọ tính cách bạo ngược, nghe nói vợ trước là bị hắn đánh chết, lúc đó nhà mẹ đẻ nàng ấy còn náo loạn một phen, bất quá nể tình hài tử chuyện liền không tính nữa. Tống Hương Bình cười gật đầu, "Này còn may mà ngươi nhắc nhở ta, sau này không thiếu phần ngươi năm mươi lượng."
Chỉ có năm mươi lượng a! Hứa Xuân Phân trong lòng có chút ít không thoải mái, bất quá đến cùng là có còn hơn không, vì vậy cười nói, "Vậy hy vọng Tam tỷ ngươi mã đáo thành công ."
Trong lòng chuyển chuyển, nói, "Là nhà ai a? Sau này ta nếu là có rảnh, đi xem một chút." Nếu Tống Mộ Cẩn bên này vạn nhất không thành, nhà mẹ đẻ mình bên kia còn có vài điệt nữ (cháu gái)! Như thế, ba trăm lượng kia không phải cũng sẽ là của mình?
Tống Hương Bình không nghi ngờ gì, đều nói cặn kẽ tiệm đèn lồng cùng tên người nọ cho mụ ta.
Hứa Xuân Phân hé miệng cười nói, "Đại ca đại tẩu từ trước đến nay đem đứa nhỏ Bắc Bắc kia làm tròng mắt, nếu cứng rắn không được thì coi như xong, đến lúc đó nếu là bởi vì nha đầu kia trở mặt thành thù cũng không hay!"
Tống Hương Bình gật đầu, "Ngươi yên tâm, ta có chừng mực."
Hai người chắp đầu tiếp tai lại nói một lát, lúc này mới vào phòng.
Tất cả mọi người đang bồi lão phu nhân nói chuyện, Tống Hương Bình cùng Hứa Xuân Phân vào phòng sau, lại nói một hồi, Nhan Lập nhìn Tống Lan Bình một cái.
Tống Lan Bình liền xem nói với Trương Tứ Nương, "Đại tẩu, ta cùng lão gia có chút việc nói với tẩu, quay về nhà bên kia nói được chứ?"
Trương Tứ Nương cười đứng dậy, "Được, bất quá bên kia mấy ngày này không có người ở." Tống Dương cùng Tống Mộ Cẩn cũng đi theo đứng lên.
"Tam muội các ngươi không cần chờ chúng ta, lát nữa tự chúng ta trở về thành là được rồi." Tống Lan Bình lại nói với Tống Hương Bình.
"Chờ các ngươi cùng nhau trở về." Tống Hương Bình khoát tay.
Hứa Xuân Phân hết sức là căm giận bất bình, có chuyện gì mà không thể nói trước mặt mọi người? Muốn đi bên cạnh đơn độc nói? Bất quá trở ngại Nhan Lập, mụ cũng chỉ có thể ở trong lòng nghĩ nghĩ, người khẽ cười đưa đến cửa lớn.
Tuy là rất lâu mấy tháng không có người ở, có điều Lâm thẩm định kỳ sẽ đi qua quét dọn, trong phòng rất sạch sẽ. Biết rõ bọn họ trở lại, Lâm thẩm còn cố ý đốt bếp lò nấu nước ngâm trà nóng.
Chờ Trương Tứ Nương thượng trà, Tống Lan Bình nói với Tống Dương, "Dương Dương ngươi đi chơi một lát đi."
Chờ Tống Dương ra phòng, Tống Lan Bình nhìn về phía Tống Mộ Cẩn cùng Trương Tứ Nương nói, "Chúng ta hôm nay là muốn nói một chút chuyện thân sinh phụ mẫu của Bắc Bắc."
Tống Mộ Cẩn sắc mặt bình tĩnh nâng chén trà.
Quả nhiên, là Vũ Ninh Hầu phủ tìm tới bọn họ!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top