Q1-C29: ĐẠT ĐƯỢC MÀ KHÔNG TỐN CÔNG!
Tiêu Thù coi như là người tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, tuy thân là huyết mạch Trịnh Quốc Công phủ Trịnh gia, lại lớn lên ở nhà ngoại Văn Xương hầu, lại là thế tử Văn Xương Hầu phủ.
Không nghĩ tới người nọ chính là sinh dưỡng bên nhà ngoại - - người chiến công hiển hách lại tuổi còn trẻ chết trận sa trường Tiêu Thù.
Văn Lê Hương cười nói một phen, thấy Tống Mộ Cẩn không trả lời, lại hỏi một câu, "Mộ Cẩn ngươi có ấn tượng không?"
"Ngày đó ta không có chú ý." Tống Mộ Cẩn mỉm cười lắc đầu.
"Hắn lớn lên tuấn tú như vậy, Mộ Cẩn muội muội ngươi ở trước mặt đụng phải hắn cũng không có chú ý?" Dung mạo như vậy, không có một chút ấn tượng cứ như vậy không để mắt đến? Văn Lê Hương không thể tưởng tượng nổi nghiêng đầu nhìn Tống Mộ Cẩn, cũng không truy cứu cái vấn đề này, "Không biết ở nơi này ngươi có nghe nói qua chuyện của hắn không?"
Tống Mộ Cẩn cười nói, "Thanh Nguyên Trấn địa phương nhỏ, ta lại mới chuyển đến không có bao lâu, không có nghe nói qua."
Văn Lê Hương thở dài một hơi, làm ra vẻ gật gật đầu nói ra, "Cũng phải." Đảo mắt liền cười híp mắt nói ra, "Không nói hắn nữa, sắp đến Thúy Bảo Các rồi."
Lúc đầu nghe nàng líu ríu, Tống Mộ Cẩn còn tưởng rằng nàng là hâm mộ Tiêu Thù, xem ra cũng không phải .
Tống Mộ Cẩn phút chốc dừng lại bước chân, ánh mắt nhìn hướng người ngồi trên lưng ngựa.Mặt mày mi thanh dục tú, đôi mắt đen trầm như nửa đêm, tuy là cưỡi ngựa nhưng dáng người lại thẳng tắp cao ngất - - Tống Xương Dực!
Hắn làm sao sẽ đến Thanh Nguyên Trấn! Hắn sao lại xuất hiện ở nơi này?
Tống Mộ Cẩn như đặt mình trong ở hầm băng, hai tay nắm chặt lại, cảm giác máu toàn thân mình đều chảy ngược.
Nếu nói khi đó nàng bắn chết Tống Nhược Đồng, thì nàng còn muốn tự tay giết một người khác chính là Tống Xương Dực!
"Ngươi làm sao vậy?" Văn Lê Hương thấy nàng chưa cùng đi, dừng bước chân quay đầu lại, lần này thấy Tống Mộ Cẩn mặt sắc tái nhợt, sợ hết hồn, gấp rút đi qua, "Mộ Cẩn, ngươi làm sao vậy?"
Vừa sờ tay của nàng, lạnh như thể khối băng. Văn Lê Hương căng thẳng đến không ổn, "Mộ Cẩn muội muội tay ngươi sao lạnh như vậy, ngươi làm sao? Có phải không thoải mái không?" Quay đầu hướng nha đầu Ngọc Trụy, "Nhanh đi thỉnh đại phu, không, hay là ngươi và ta cùng nhau đỡ nàng đi tiệm thuốc gần nhất."
Ngọc Trụy gật đầu, duỗi tay vịn chặt Tống Mộ Cẩn.
"Mộ Cẩn, phía trước ngõ hẻm kia ta nhớ được có cái tiệm thuốc, ngươi nhẫn nhịn chút a." Văn Lê Hương bên cạnh đỡ nàng, bên cạnh an ủi nói ra.
Tống Xương Dực nhạy cảm nhìn lại, lúc ánh mắt như ưng đang nhìn đến khuôn mặt Tống Mộ Cẩn, khóe miệng từ từ cong lên.
Hắn nhận ra mình? Tống Mộ Cẩn tâm chợt trầm xuống, lập tức lại ở trong lòng lắc đầu, Tống Nhược Đồng hiển nhiên giống hệt Hồ thị, mình ngược lại chỉ giống có ba bốn phần.
Nhân có tương tự!
Tống Xương Dực sẽ không nhận ra!
Huống chi, Hồ thị cùng Tống Vấn không thể nào cùng Tống Xương Dực đề cập đến mình! Cho nên hắn sẽ không nghĩ tới gì gì đó!
Tống Mộ Cẩn hít sâu một hơi, xoay người tránh được ánh mắt của hắn, mỉm cười cùng Văn Lê Hương nói ra, "Ta không sao, không cần đi xem đại phu."
"Nhìn ngươi mồ hôi lạnh đầy người, tay cũng lạnh buốt, sao lại không có việc gì?" Văn Lê Hương nói ra.
"Thực không có việc gì, chính là tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, cộng thêm ánh nắng có chút gắt." Tống Mộ Cẩn cười nói.
Văn Lê Hương ngẩng đầu nhìn một cái, nói, "Mặt trời không phải rất lớn a?" Suy nghĩ một chút, hết sức là đau lòng nói ra, "Có phải những ngày này quá mệt mỏi không? Đều là ta, ta không nên kéo ngươi đến chơi."
Những ngày này bận rộn chuyện trong tiệm, sự tình hết sức vụn vặt, chính là nàng cũng cảm thấy mỗi ngày trở về toàn thân đều có chút ít bủn rủn, huống chi Mộ Cẩn tuổi so với mình còn nhỏ hơn.
"Không có liên quan đến ngươi." Tống Mộ Cẩn vừa cười vừa nói.
"Hay là đi cho đại phu xem mạch đi?" Văn Lê Hương không yên tâm.
"Không có việc gì, ta đi về nghỉ chút thì tốt rồi."
"Vậy ta cùng Ngọc Trụy đưa ngươi trở về." Văn Lê Hương không yên tâm nàng tự mình một người trở về.
Tống Mộ Cẩn biết rõ nàng là thật tâm quan tâm mình, cũng không có cự tuyệt, nhẹ gật đầu.
Mặc dù Tống Mộ Cẩn nói như vậy, nhưng chủ tớ Văn Lê Hương vẫn không dám xem thường, hai người một trái một phải đỡ nàng hướng nhà Tống Mộ Cẩn đi đến.
Tống Xương Dực hé mắt, đưa tay báo cho biết một chút, "Tiểu Lục ngươi theo sau, hỏi thăm rõ ràng tình huống của cô nương mặc y phục xanh lá cây ở giữa."
...
Trở về nhà, sắc mặt Tống Mộ Cẩn đã khôi phục bình thường.
Văn Lê Hương thấy nàng không có việc gì, này mới yên lòng, ngồi lại ăn cơm trưa mới đứng dậy cáo từ.
"Bắc Bắc, con thực không có sao chứ?" Trương Tứ Nương sờ sờ trán của nàng.
Trong tiệm thỉnh chưởng muỗng sư phụ cùng một tiểu nhị chạy việc, lại có Lâm Quân ở đây, cho nên Trương Tứ Nương hôm nay rảnh rang hơn rất nhiều.
"Không có việc gì." Tống Mộ Cẩn cười nói, quan sát mặt Trương Tứ Nương một phen, "Nương, người có phải có chuyện gì phiền não không?"
"Không có việc gì, con nghỉ ngơi thật tốt." Trương Tứ Nương không có dự định nói với nữ nhi chuyện Tống Hương Bình tới, dặn dò, "Con trở về phòng ngủ một giấc thật tốt, nếu không thoải mái liền kêu nương."
Tống Mộ Cẩn cũng không có hỏi tới, gật đầu trở về phòng mình, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại mặc niệm một hồi kinh mới bình tĩnh lại tâm tình.
...
Đến buổi tối, Tống Mộ Cẩn mới từ miệng Tống Dương biết chuyện Tống Hương Bình tới, liền kéo Trương Tứ Nương đi phòng mình, "Nương, tam cô hôm nay đến có phải có liên quan tới con không?"
Dưỡng mẫu của mình làm người thuần phác thiện lương, đơn giản sẽ không cùng người đỏ mặt, cũng sẽ không dễ dàng cùng người so đo cái gì, chỉ có một ngoại lệ chính là nàng nữ nhi này, chỉ có chuyện liên quan đến mình, nàng mới có thể như gà mẹ bảo vệ gà con.
"Chính là đến cùng ta tâm sự." Trương Tứ Nương ôn nhu cười nói.
"Tam cô muốn định thân cho con phải không?" Tống Mộ Cẩn một chút liền đoán được, tam cô của nàng có thể có cái lòng tốt gì?
Mình có thể làm cho mụ quan tâm chỉ có hôn sự thôi!
Trương Tứ Nương đưa tay nắm tay của nàng, "Bắc Bắc không cần lo lắng, cha cùng nương không sẽ tùy tùy tiện tiện đem con gả cho người ta."
Nàng đương nhiên tin tưởng bọn họ sẽ không tùy tiện đính hôn cho nàng! Tống Mộ Cẩn cười duyên, tựa vào người Trương Tứ Nương, "Con biết cha và nương hiểu con nhất."
...
"Thế tử, cô nương kia họ Tống, tên Mộ Cẩn, là dưỡng nữ của một gia đình họ Tống thôn Hạ Lâm, sinh vào tháng tư đã đầy mười ba tuổi, vốn là một nhà một nghèo hai trắng, bất quá mấy tháng trước cả nhà đột nhiên chuyển đến trong trấn còn mở cửa hàng gọi là Tri Vị Cư, bọn họ bây giờ còn chuẩn bị cùng thiên kim của Văn đại nhân mở một cửa hàng điểm tâm..." Tiểu Lục tinh tế bẩm báo nói ra.
"Cùng thiên kim nhà Văn đại nhân?" Tống Xương Dực vuốt ve nhẫn trên ngón cái, hàn quang bốn phía trong đôi mắt thâm thúy chập chờn dưới ánh đèn.
Người mà phụ thân những ngày này bí mật sai người hỏi thăm chính là Tống Mộ Cẩn đi!
Thật sự là đạt được mà không hề tốn công phu a!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top