Chương 95: Đâm Máy Bay kỳ ngộ ký 3

Vừa dứt lời, hắn đã bị trực tiếp lột từ trên xe xuống dưới, ném tới mặt đất.

Người, chắn trước mũi giày Mạc Bắc Quân; kiếm, còn cắm một nửa ở trong vỏ; tim, chưa quyết định xong có nên rút kiếm hay không.

Mạc Bắc Quân cười lạnh một tiếng, đôi mắt màu lam lạnh như băng chợt lóe sáng. Nói thì chậm, làm thì nhanh, Thượng Thanh Hoa bùm một tiếng, ôm lấy bắp đùi của gã.

Các sư huynh: "= 口 ="

Mạc Bắc Quân: "= = "

Thượng Thanh Hoa quỳ một gối xuống: "Đại vương, xin cho ta đi theo ngươi một đời một kiếp!"

Mạc Bắc Quân vốn định một cước đá văng hắn, có điều lực kết dính của Thượng Thanh Hoa quá mạnh. Muốn một chưởng đánh chết hắn, càng khó khăn. Hắn cứ như thạch sùng bò trên tường, linh hoạt bò đến bò đi, cố tình cứ dính chặt vào đùi người ta.

Không khỏi nổi trận lôi đình.

Các ngoại môn đệ tử An Định Phong thấy hắn có tuyệt kỹ này, vui mừng quá đỗi, ném xe hàng chạy vội. Thượng Thanh Hoa vừa mới ở trong lòng chửi ầm lên, chưa tới ba giây, liền nghe thấy phía trước kêu thảm thiết.

Mấy chục sợi băng mảnh như tơ, xuyên thủng lồng ngực mọi người. Ngân quang loạn vũ, huyết hoa bốn phía.

Thấy thế, cái tay ôm đùi Mạc Bắc Quân của Thượng Thanh Hoa càng cứng như sắt thép. Hắn bắt đầu lôi thôi: "Đại vương, xin hãy nhận ta đi. Ta rất hữu dụng đó!"

Thân thể của Mạc Bắc Quân tựa hồ nghiêng một chút, nói: "Ồ? Ngươi có tác dụng gì?"

"Ta biết bưng trà rót nước giặt quần áo gấp chăn... Không phải." Thượng Thanh Hoa chu đáo phân tích cho gã: "Đại vương ngươi xem, ta có thể nằm vùng cho ngươi ở Thương Khung Sơn, truyền lại tình báo, thực hiện đại nghiệp Ma tộc thống nhất nhân giới."

Mạc Bắc Quân ha ha: "Ngoại môn đệ tử, hơn nữa là ngoại môn đệ tử của An Định Phong. Ngươi nằm vùng, năm nào tháng nào mới có thể thực hiện đại nghiệp Ma tộc thống nhất nhân giới?"

Tại sao ngay cả Ma tộc cũng kỳ thị mạch này của họ? Hơn nữa kỳ thị khái niệm "An Định Phong", thậm chí còn hơn cả kỳ thị "ngoại môn đệ tử"... Không cam lòng a, thật sự không cam lòng!

Hắn đang khóc nước mắt tèm nhem, dây dưa không rõ, liều chết cũng phải theo, Mạc Bắc Quân không hề có dấu hiệu —— ngã xuống.

Thượng Thanh Hoa còn đang ôm bắp đùi của gã, Mạc Bắc Quân ngã một cái, hắn suýt nữa bị đè lên, vội vàng buông tay.

Hắn kinh ngạc ngồi chồm hỗm trong chốc lát, bỗng nhiên kịp phản ứng —— Mạc Bắc Quân mang theo thương thế trên người tới đây đi?

Thảo nào mặt mũi khó chịu như vậy, cơn tức lớn như vậy, dễ dàng đẩy như vậy!

Có phải vừa vặn bị cái tay tiện của mình chọc tới miệng vết thương không? Có đôi khi tay tiện cũng là ưu điểm a!

Thượng Thanh Hoa cẩn thận nhích qua, cẩn thận coi.

Quả nhiên, phần sau eo của Mạc Bắc Quân, có lẽ là chỗ thận phải, có một vết thương nhỏ cỡ một ngón tay. Từ miệng vết thương lộ ra một góc sắc màu vàng chói, lờ mờ nhìn ra được là tơ vàng tạo ra, công nghệ phức tạp, là hình dạng viền cánh hoa.

Làm dáng như thế, là Lăng Hoa Tiêu của Huyễn Hoa Cung, không sai!

Vũ khí này là tác giả đại thần Máy Bay tùy tay bịa ra, thân tiêu nhẹ nhàng nhỏ nhắn, hơn nữa còn tẩm ít thuốc mê, người trúng tiêu rất khó cảm thấy trong cơ thể mình có thứ đánh trúng vào. Cử động quá mạnh, thân tiêu sẽ hoa hoa lệ lệ "nở hoa", mọc ra sáu cánh hoa sắc bén, cứa vào nội tạng của kẻ trúng chiêu.

Có phải nghe hơi quen tai không? Có phải giống với thiết lập của sinh vật ma giới nào đó đúng không? Không sao, dễ lo liệu, cái này có thể giải thích là Lăng Hoa Tiêu do một vị tiền bối Huyễn Hoa Cung thoát chết khỏi ma giới căn cứ sinh vật lạ tên là "Tơ tình" thiết kế ra. Tóm lại không cần để ý chi tiết kiểu này!

Lời thuyết minh chấm dứt, buộc phải quay lại vấn đề chính.

Nói cách khác, vị con nhà ma rất có thể sau này sẽ một chưởng đánh chết mình, hiện tại không chỉ bị Huyễn Hoa Cung đâm vào thận, còn bị gây mê cấp độ nặng.

Xem ra, Mạc Bắc Quân mới từ vòng vây của Huyễn Hoa Cung giết đi ra a. Ma tộc đều rất ghi thù, bộ tộc Mạc Bắc với Huyễn Hoa Cung thù mới hận cũ, lần vây quét Tiên Minh Đại Hội kia Huyễn Hoa Cung chết nhiều người nhất, chính là sự trả thù của Mạc Bắc Quân với họ. Hoàn toàn có thể ăn khớp với thiết lập của Đâm Máy Bay Lên Giời.

Thượng Thanh Hoa vừa nói nhỏ trong lòng, vừa làm mặt he he ha ha, tìm một lúc trên mặt đất, tìm được một tảng đá to bằng nửa cái đầu, ước lượng thử, khá nặng.

Một, hai, ba, làm động tác đập vào đầu của Mạc Bắc Quân đang nhắm nghiền hai mắt.

Hệ thống không nêu lên âm cảnh cáo hoặc âm ngăn chặn.

Thượng Thanh Hoa yên tâm. Không có cảnh cáo, chính là nói: Có thể giết!

"Đại vương a Đại vương, thiên ý như thế, ngươi cũng đừng trách ta." Thượng Thanh Hoa không hề có thành ý mà cầu nguyện một phen, tay nâng đá rơi!

—— dứt khoát ở trước cánh mũi có thể nói là hoàn mỹ của Mạc Bắc Quân, phanh gấp.

Kỳ thật, nhân vật Mạc Bắc Quân này với hắn mà nói, có ý nghĩa không tầm thường.

Có thể nói, Mạc Bắc Quân là hình mẫu nam nhân lý tưởng của đại thần Đâm Máy Bay. Cường đại, tàn bạo, làm theo ý mình, giống như Ultraman mà mỗi đứa trẻ thời thơ ấu đều mong được trở thành.

Hắn sao có thể trơ mắt nhìn mình tự tay giết chết Ultraman chứ!

Thượng Thanh Hoa thổn thức trong chốc lát.

Thổn thức xong, cực kỳ không biết xấu hổ mà nghĩ, không cần trơ mắt nhìn là được rồi.

Vì thế hắn quay đầu, giơ tảng đá lên cao.

—— không được vẫn là không làm được.

Thượng Thanh Hoa bùm một tiếng, ném đi hung khí cồng kềnh, hai mắt sáng ngời có thần, cả người đều sắp bổ nhào lên thân Mạc Bắc Quân.

Không được a không được a, càng nhìn càng thấy khuôn mặt này rất ma tính.

Diện mạo tiểu mỹ nam trắng nõn của Băng ca, kỳ thật nội tâm của hắn không mấy vừa mắt. Sắp đặt mà đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời dành cho nhân vật chính, chỉ là để chuẩn bị đẩy đủ phần cứng của ngựa đực, ngựa đực cũng cần đực sao cho có khoa học. Mà khoa học nghiên cứu cho thấy, nữ tính đối với tướng mạo nam tính nhã nhặn tuấn mỹ, thậm chí mang điểm âm nhu, thiên vị hơn.

Nhân vật chính khó tránh khỏi bị ném đá, Băng ca có thể nói là ba bước có một fan năm bước có một anti. Nhưng mà Mạc Bắc Quân thì không giống thế. Vai phụ là dùng để yêu thương, Mạc Bắc Quân gần như không bị anti.

Nhân vật này, hoàn toàn là sáng tạo dựa theo sở thích của hắn. Là một nhân vật được tác giả len lén thiên vị, Mạc Bắc Quân thể hiện thẩm mỹ lý tưởng về người cùng giới của một văn nhân như Đâm Máy Bay Lên Giời. Không nên hỏi tại sao Lạc Băng Hà không thể hiện thẩm mỹ của hắn với người cùng giới, tác dụng chủ yếu của Lạc Băng Hà là thỏa mãn dục vọng làm màu và dâm dục (gạch bỏ cái này) của hắn.

Cho dù là thiếu niên Mạc Bắc Quân bây giờ còn chưa phát triển hoàn toàn, cũng hoàn toàn phù hợp châm ngôn thẩm mỹ mười sáu chữ của hắn "Ánh mắt thâm thúy, cánh mũi cao thẳng, anh khí mười phần, lãnh ngạo tuyệt luân".

Đây, chính là mỹ nam mộng ảo trong lòng hắn!

Tảng đá hung khí giơ lên lại hạ xuống, hạ xuống lại giơ lên, Thượng Thanh Hoa lần đầu tiên trong đời (sau khi xuyên vào sách) gặp phải lựa chọn nhân sinh gian nan.

Cuối cùng, Thượng Thanh Hoa quyết định: Đi thuê phòng!

Đến khách điếm thuê phòng... À không, ở trọ.

Nơi này xác nằm đầy đất, Thượng Thanh Hoa do dự một phen, vứt đống đồ vừa nặng vừa vô dụng của Thanh Tĩnh Phong xuống khỏi xe kéo như vứt rác rưởi, khiêng Mạc Bắc Quân lên, mặt úp xuống, che đi cái mặt mà hắn vừa nhìn một cái liền không kiềm chế được.

Thương Khung Sơn tạm thời không về được. Bên kia cũng sẽ không phát giác ra vấn đề nhanh như vậy, bởi vì chuyến đi này, hành trình dự báo là bảy ngày, lúc này mới qua hai ngày.

Khi tiểu thế tử Ma tộc bị tập kịch, thể xác và tinh thần yếu ớt, bảo hộ bên cạnh gã không rời không bỏ gì gì đó, cơ hội cày độ hảo cảm lớn cỡ nào a. Thượng Thanh Hoa vừa an ủi bản thân như thế, vừa hự hự, kéo xe đi về phía thành.

Thuê phòng, bỏ ra chính là chút tiền riêng mấy năm nay Thượng Thanh Hoa tự mình gom được.

Trước mắt, hắn chỉ là một ngoại môn đệ tử bình thường không có gì lạ, không thể có quyền hạn quản lý sổ sách và chiếm dụng công quỹ. Thuê một gian phòng, đã là cực hạn mà trình độ kinh tế của hắn có thể chống đỡ. Đương nhiên, là một gian phòng đơn. Trong phòng, cũng đương nhiên, chỉ có một cái giường. Cái giường này thuộc về ai, cũng là chuyện đương nhiên.

Đương nhiên là cho chính hắn!

Thượng Thanh Hoa dang tay chân nằm thành hình chữ đại (大) trên giường được một lát, giãn gân cốt xong, lại đứng lên ôm Mạc Bắc Quân lên giường.

Đây là điều cần thiết. Vốn Mạc Bắc Quân bị thương tâm trạng không tốt hỏa khí lớn, chờ gã tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên mặt đất hoặc là làm tổ ở ghế dựa, còn muốn sống nữa không. Cẩn thận gã không phân tốt xấu liền thưởng cho mình một mũi băng.

Vừa rồi đi ngang qua hiệu thuốc bắc Thượng Thanh Hoa đã mua ít thuốc cao XX, tuy nói dựa vào nguồn sinh mạng dị thường ương ngạnh của Ma tộc, cứ mặc kệ như vậy, thủng bao nhiêu lỗ cũng sẽ dần dần tốt lên, nhưng nếu đã quyết định ôm đùi, thì phải biết vứt bỏ kiêng dè, biểu hiện thành ý. Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời tự xưng là một tiểu nhân chân chính trong sáng vô tư, xem thường nhất là ngụy quân tử rõ ràng muốn ôm đùi còn phải làm màu! Hắn dũng cảm lấy một phần lớn, bôi lên che cái lỗ hở trên thận của Mạc Bắc Quân, thấy che gần được rồi, lật người Mạc Bắc Quân lại, bày tư thế người đẹp say ngủ hai tay đặt trên bụng, thưởng thức một chút khuôn mặt hoàn mỹ lý tưởng trong đầu, rồi mới gối hai tay ngủ ở rìa giường.

Đêm hè oi bức, cửa sổ mở ra cũng không có lấy một luồng gió lạnh.

Trằn trọc nửa đêm, khó khăn mới ngủ nông được, thình lình bị người ta đá một cước xuống đất.

Thượng Thanh Hoa suýt nữa bị cú đá này dọa nát gan.

Ngã lăn xuống gầm bàn, kinh hồn chưa định quay đầu nhìn một cái, Mạc Bắc Quân thẳng tắp từ trên giường ngồi dậy, lam quang trong mắt sáng như bị sạc điện quá mức sắp phát nổ.

Thượng Thanh Hoa đã sớm nghĩ xong lời thoại, tình cảm chan chứa, vỗ ngực giậm chân nói: "Đại vương, ngài cuối cùng cũng tỉnh rồi —— "

Mạc Bắc Quân bất động, lạnh lùng nhìn hắn.

Thượng Thanh Hoa: "Ngài còn nhớ ta là ai không?"

Đối phương không phản ứng hắn, Thượng Thanh Hoa cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, còn mừng thầm cân nhắc tới khả năng mất trí nhớ, tiếp tục nói một mình: "Cái kia, vừa rồi chúng ta ở đường nhỏ đã gặp mặt. Ta nói ta muốn đi theo ngài một đời một kiếp, làm..."

Mạc Bắc Quân ngắt lời hắn: "Vừa rồi ngươi ôm ta làm gì."

"... áo bông tri kỷ của ngài..." Thượng Thanh Hoa giật mình: "Ngài nói gì? Vừa rồi ta làm gì ngài?"

"Ngươi ôm ta."

Bừng tỉnh đại ngộ, sấm giữa trời quang.

Thời tiết này nóng như cái lò, Mạc Bắc Quân lại vừa hay thể chất âm hàn, hắn ngủ mơ mơ màng màng, theo bản năng dựa vào phía mát lạnh, càng dựa càng lạnh càng thoải mái, thảo nào mà nằm mơ thấy một cây kem to bự, hạnh phúc bò lên dính như bạch tuộc, vừa liếm vừa đổ lệ hạnh phúc.

Thượng Thanh Hoa cẩn thận lén nhìn mặt với cổ Mạc Bắc Quân, không có nước gì khác thường, không nhịn được A di đà phật. Hắn thật cẩn thận nói: "Người ngài lạnh như băng, ta sợ liệu có phải ngài sắp không xong rồi, mới ôm ngài a."

Mạc Bắc Quân nghe vậy, xì nói: "Ngu xuẩn. Ta trời sinh như thế, thân thể càng lạnh trạng thái càng tốt, Cũng không phải người, lạnh thì sẽ chết."

Thượng Thanh Hoa vẫn quan sát kỹ càng, thấy biểu cảm gã buông lỏng, lập tức tươi cười rạng rỡ. Đang chuẩn bị lăn ra khỏi gầm bàn, Mạc Bắc Quân đột nhiên khôi phục giọng điệu lạnh như băng: "Ngươi dám cử động nữa thử xem."

Thượng Thanh Hoa lập tức không dám động, tội nghiệp ôm lấy chân gỗ, giống như koala co một cục dưới bàn.

Mạc Bắc Quân nói: "Ngươi có mục đích gì."

Thượng Thanh Hoa mặt dày nói: "Không có mục đích gì, chỉ là muốn một đời một kiếp đi theo ngài."

Mạc Bắc Quân làm như không nghe thấy, "Ngươi là ngoại môn đệ tử An Định Phong."

Hiện tại Thượng Thanh Hoa luôn cảm thấy người ta cường điệu ba chữ "An Định Phong", có mang theo ý kỳ thị, sợ gã chê mình vô dụng diệt luôn tại chỗ, thò đầu ra: "Đại vương ngươi hãy nghe ta nói, ta còn trẻ, còn có cơ hội thăng tiến..."

"Đi vào!"

Thượng Thanh Hoa vội vàng lui về mảnh đất an toàn.

Khoảng cách này, Mạc Bắc Quân vừa lòng, gã mới nói: "Ngươi giúp ta, là vì "cơ hội thăng tiến"?"

Quả nhiên tâm cao khí ngạo, không nói động từ "cứu" thiên hướng yếu thế, mà đổi thành từ "giúp" ý phụ trợ. Thượng Thanh Hoa hơ hơ hơ cười giả ngu.

"Không phải"? Độ đáng tin thấp hơn 3%. "Phải"? Mạc Bắc Quân khá khinh thường loại tiểu nhân không khí khái như thế, đó cũng là lý do giết Thượng Thanh Hoa nguyên bản không nương tay, bởi vì ngay từ đầu đã không định để loại hàng này sống. Hà tất không biết xấu hổ mà thừa nhận, vội vàng giảm độ hảo cảm chứ?

Cũng may trong lòng Mạc Bắc Quân sớm có định luận, Thượng Thanh Hoa "pa" một cái bị cộp mác "tham sống sợ chết nịnh nọt bán đứng sư môn", cũng không cần câu trả lời của hắn, hừ lạnh một tiếng, một lần nữa nằm xuống.

Thượng Thanh Hoa đợi một lúc lâu sau, không thấy động tác bước kế tiếp.

Đây xem như tạm thời tiếp nhận hắn quy hàng? Hay là... lại ngất đi rồi??

Cuối cùng, Thượng Thanh Hoa vẫn không dám tùy tiện tiến lên, làm tổ dưới cái bàn, tạm bợ qua một đêm.

Gắng gượng hơn nửa đêm, buổi sáng tỉnh lại, Thượng Thanh Hoa chính thức bắt đầu một ngày làm trâu làm ngựa đầy bận rộn.

Chỉ riêng buổi sáng, Thượng Thanh Hoa chịu mệt nhọc chạy hơn hai mươi lần từ trên xuống dưới, thay nước trong chậu tắm tới bảy tám lần.

Nước này dùng để chữa thương cho Mạc Bắc Quân, tóm lại băng pháp đại gia ngâm trong nước thì tiện hơn. Ngâm chưa được nửa canh giờ, một thùng nước ấm tử tế sắp bị ngâm thành đá bào rồi. Thượng Thanh Hoa rúc ở một góc, vừa gặm lương khô tùy thân mang vừa xem Mạc Bắc Quân cởi quần áo, hâm mộ cực điểm dáng người và cơ bụng mà hắn tha thiết ước mơ.

Nhìn nhìn, chợt phát hiện Mạc Bắc Quân không cởi nữa, nhìn chằm chằm hắn, dáng vẻ không vui cho lắm.

Thượng Thanh Hoa nhai nhai vài cái, vội vàng gặm thêm vài miếng, phòng ngừa Mạc Bắc Quân đột nhiên muốn hắn giao lương khô ra.

Mạc Bắc Quân hỏi hắn: "Rất nhàn?"

Thượng Thanh Hoa vội nói: "Không mặn, cái này là ngọt."

(Nhàn với mặn đồng âm)

Hắn còn chưa kịp ăn thêm vài miếng, mấy cái bóng đen đã bay qua trùm lên mặt hắn.

Vì thế Thượng Thanh Hoa không nhàn nữa, hắn phải giặt quần áo cho chủ tử mới nhận.

Đúng vậy, tiểu thế tử Ma tộc ra ngoài mặc mỗi bộ quần áo này, vừa rách vừa máu vừa mồ hôi, còn mặc được không? Đương nhiên phải vá vá giặt giặt cọ cọ phơi phơi.

Thế giới địa ma tiên hiệp chính là chủ nghĩa hiện thực phi lãng mạn, thảm đạm, vạn ác như vậy đó!

Thượng Thanh Hoa thề, nếu còn có cơ hội biến trở lại thành đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời, sách kế tiếp của hắn phải viết theo cái kiểu cao ma huyền huyễn, não động có thể nuốt chửng mọi thứ, khoa học chỉ để cho chó ăn, thêu mây thành áo, cắt trăng làm đai, mọi công việc thể lực chỉ cần ngoắc ngoắc ngón út để giải quyết, không bao giờ cần có sự tồn tại bi ai như của An Định Phong nữa!

Chu đáo vá xong cái lỗ rách ở vị trí thận Mạc Bắc Quân, vắt sạch phơi ở trong phòng, Thượng Thanh Hoa cảm thấy biểu hiện hôm nay của mình thật tốt.
Vì thế đến buổi tối, hắn ôm sự tự tin kỳ cục này, ưỡn mặt muốn bò lên giường. Còn chưa dựa đến mép giường, lịch sử tái diễn, lại bị đạp xuống.

Hắn ngồi dưới đất, hai mắt rưng rưng, âm cuối cũng phát run: "... Đại vương a, ngươi không cho ta nằm ở trên giường, ngộ nhỡ ngươi ban đêm lạnh, khát, đói bụng, muốn xoay người... Nên làm cái gì bây giờ?"

Mạc Bắc Quân nhướn mày nói: "Dễ xử lý."

Vì thế gã lệnh cho Thượng Thanh Hoa tìm đến một sợi dây. Một đầu buộc trên ngón tay gã, một đầu buộc ở...

Ngón tay Thượng Thanh Hoa?

Nào có chuyện tốt như vậy, trên cổ mà thôi.

Thượng Thanh Hoa nằm ngay đơ trên mặt đất, nghĩ thầm rằng người đây mà sống còn éo bằng chó... Duy nhất có thể nghĩ đến để an ủi bản thân là tốt xấu Mạc Bắc Quân không phải biến thái, một đầu khác không buộc ở 【 bíp ——】, nếu thế thì vô nhân đạo cỡ nào.

Ngậm đắng nuốt cay kiểu này chỉ qua bốn ngày, nhưng Thượng Thanh Hoa thực sự sống một ngày bằng một năm. Đến buổi tối cũng gặp ác mộng không ngừng.

Hôm nay nửa đêm, Thượng Thanh Hoa đang ngủ say, lại nằm mơ.

Lúc này hắn mơ thấy mình ở thế giới thật, khóc gào lên với máy tính, bên cạnh là một đại hán cường tráng hung thần ác sát, đang cầm một củ dưa leo gai gai, nhìn giống một cái chân nhiều lông, quật mạnh vào mặt hắn, vừa quật vừa gào: "Mi viết đều là những thứ dở hơi gì!"

Đâm Máy Bay Lên Giời liều mạng tránh né dưa leo, ra sức biện giải nói: "Ta đã lâu lắm không gõ chữ rồi. Dưa huynh ngươi đừng như vậy!"

Tuyệt thế dưa leo: "Vậy còn không mau cập nhật!" Nói xong tròng dây vào cổ hắn.

Trong thống khổ vạn phần, Thượng Thanh Hoa giãy dụa tỉnh lại, cổ còn căng căng. Nhìn qua, Mạc Bắc Quân nằm ở trên giường, kéo kéo dây thừng buộc trên tay gã theo tần suất nhất định.

Thượng Thanh Hoa hữu khí vô lực nói: "Đại vương ngươi cần cái gì?"

Hỏi hai tiếng, mới phát hiện Mạc Bắc Quân không phải cố ý chỉnh lưng. Gã căn bản ở trạng thái vô ý thức, đơn thuần là không thoải mái mà xoay người, trong tay cầm đồ vật nên mơ mơ màng màng kéo. Đáng thương Thượng Thanh Hoa bị kéo cổ, để gã giật như vậy, tròng mắt thiếu chút rớt ra ngoài rồi.

Mạc Bắc Quân nhíu mày, vẫn còn đang bất an trở mình. Thượng Thanh Hoa rón ra rón rén đến trước giường, nhìn cái trán trơn bóng thấm đẫm mồ hôi cùng quần áo bốc hơi nóng, hiểu ra.

Thận của Mạc Bắc Quân, nhìn qua giống như chỉ có miệng vết thương bé xíu không có gì to tát, kỳ thật tình huống có điểm nghiêm trọng, chỉ là gã chết cũng không nói. Hơn nữa Ma tộc hệ băng pháp vốn chán ghét thời tiết nóng nực, lúc giữa hè, miệng vết thương có thể chuyển biến tương tự nhiễm trùng thậm chí sinh mủ.

Thận tốt lên chậm như vậy, có phải nên bổ thận tráng dương một chút không!

Mạc Bắc tộc chỉ cần nhiệt độ thấp là được, không có nhiệt độ thấp đành phải tạo ra nhiệt độ thấp. Thượng Thanh Hoa nói thầm một câu "Dáng ngủ thật CMN xấu", nhận mệnh đi ra ngoài, không sợ nửa đêm canh ba gõ cửa làm phiền người ta, đòi hai cái quạt hương bồ, một chậu nước, hai cái khăn sạch. Trở về lau cho Mạc Bắc Quân, khăn ướt đắp lên trán, trái phải mỗi tay một cái quạt hương bồ, liều cái mạng già mà quạt.

Hắn vừa quạt vừa ngáp liên tiếp, quạt đến mức bản thân cũng mắt tèm nhem, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, hình như nhìn thấy mắt của Mạc Bắc Quân mở lớn. Đồng tử băng lam dưới ánh trăng vừa sáng vừa lạnh, giống một cặp mắt mèo lung linh giảo hoạt.

Tình hình này thực là dọa người. Thượng Thanh Hoa giật mình một cái, mở to đôi mắt cún, nhìn lại một cái cho kỹ, lại thấy rõ ràng là nhắm chặt.

Một giấc tỉnh lại, phát hiện việc lớn không xong.

Thượng Thanh Hoa tối hôm qua nóng đến mơ hồ, quạt hương bồ phe phẩy phe phẩy, cư nhiên nằm úp sấp ngủ ở trên giường. Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, cũng may Mạc Bắc Quân còn chưa có tỉnh, tỉnh thì không chừng đá bay não mình luôn!

Thượng Thanh Hoa vội vàng nhảy xuống giường, nằm xuống lãnh thổ của mình ở phía dưới đầu giường.

Một lát sau, ván giường cọt kẹt khẽ vang, Mạc Bắc Quân mới ngồi dậy. Thượng Thanh Hoa thở phào trong lòng, trễ một chút thôi, mình mà dậy trễ một chút, máu tươi sẽ phun trào ngay.

Ngày kế, được Mạc Bắc đại vương ân chuẩn, rốt cuộc có thể thấy lại ánh mặt trời, xuất môn đi trên đường phố.

Kỳ thật là hắn ôm đùi Mạc Bắc Quân khóc lóc kể lể: "Đại vương lương khô của ta hết rồi, tu vi ta không tới chốn không như ngươi không muốn ăn thì không ăn, nếu ngươi không để ta ra phố mua lương khô, ta chết đói ở trong phòng này thi thể sẽ thối tới ngươi..."

Đến cửa hàng góc đường húp bát cháo loãng. Cháo trong như nước, cúi đầu phản chiếu bóng dáng chính mình, trông tiều tụy như một bông cúc vàng bị mưa tạt, bị người chà đạp.

Đang lúc thê thê thảm thảm thích thích, chợt nghe sau lưng hình như có người gọi hắn sư đệ. Hắn quay đầu lại, thấy bốn năm đệ tử thiếu niên ống tay áo bay bay, tiên khí gió mát, lưng đeo trường kiếm, nghiêm trang đi về phía hắn.

Đồng môn, đồng môn Thương Khung Sơn a!

Đúng rồi, đã qua bảy ngày, là tổ chức phái người đến tìm hắn!

Thượng Thanh Hoa lệ nóng doanh tròng, run rẩy vươn tay: "Sư huynh, Ngụy sư huynh a!"

Thiếu niên dẫn đầu nở nụ cười hàm súc, lưng đeo hai thanh bội kiếm, một dài một ngắn, hai tay áo uyển chuyển như gió mát, chính là Ngụy Thanh Nguy sư huynh của Vạn Kiếm Phong. Thấy Thượng Thanh Hoa chạy tới, nghênh tay tới đón, lộ vẻ xúc động nói: "Sư đệ X, ngươi... ngươi làm sao vậy? Mấy ngày không gặp, sao ngươi lại thay đổi hoàn toàn, nhìn không ra hình người thế này!"

"..." Thượng Thanh Hoa nuốt nước mắt vào tim, ngại ngùng nói: "Chắc có lẽ là vì ta không phải sư huynh X đi."

Hắn hiện tại chỉ là ăn không tốt gầy một chút mà thôi, cái gì gọi là không ra hình người? Hơn nữa mỗi thanh kiếm ở đài thử kiếm Vạn Kiếm Phong của Ngụy sư huynh các người ta đều lau hơn ba lượt, mỗi lần ngươi đều kêu ta thuận tiện quét luôn phòng của ngươi, cơm cũng thuận tiện làm, con tê tê cũng cho ăn luôn thể, nhanh như vậy liền quên luôn mặt người ta!

Ngụy Thanh Nguy nói: "Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ta đang nói đùa sao? Sao, không buồn cười à? À đúng rồi, Thượng sư đệ, sao chỉ thấy một mình ngươi? Những người khác đâu? Vì sao kéo dài thời hạn không về, đã xảy ra chuyện gì?"

"Hờ Ngụy sư huynh ngươi vẫn thích kể chuyện cười như vậy. Những người khác... Những người khác..."

Chiến đấu trực diện quá đột nhiên, Thượng Thanh Hoa nhất thời không bịa nổi một câu chuyện không có sơ hở, đành phải mặt tái nhợt lung lay thân mình, rầm một tiếng, ngã xuống đất.

Dáng vẻ thể lực chống đỡ hết nổi của hắn hiện tại, giả bộ ngất tuyệt đối không ai nghi ngờ.

Lúc giả chết, cảm giác được Ngụy Thanh Nguy ngồi xổm xuống, chọt chọt mặt của hắn. Mấy người khác nói: "Sư huynh, hắn ngất rồi, làm sao đây?"

Ngụy Thanh Nguy vừa chọt vừa nói: "Có thể làm sao được, tha về trước rồi nói."

Khung Đỉnh Phong.

Một loạt thi thể xếp ở ngoài đại điện. Ngoại môn đệ tử An Định Phong hôm đó xuống núi lấy hàng, ngoại trừ Thượng Thanh Hoa, không thiếu một ai, toàn bộ nằm ở đây.

Thượng Thanh Hoa quỳ gối trước thi thể, nước mắt lã chã lã chã rơi.

Hết cách, tu chân giới không dễ sống, điều kiện trời ban không tốt như hắn, tuyến lệ không phát triển thì không ổn đâu. Nếu không vừa rồi trước mặt các phong chủ, sẽ không thể làm ra trạng thái "bi thương quá độ đến mức nói không nên lời".

Các phong chủ hỏi xong, không khí ngưng đọng, vào trong điện thương lượng. Chợt nghe tiếng tua kiếm rung leng keng, một thiếu niên mặc giáo phục Thanh Tĩnh Phong chầm chậm đến gần.

Thiếu niên này màu da trắng bóc, mặt mày thon gọn, đôi môi nhạt màu, tướng mạo có hơi hà khắc. Tóc đen và dây buộc màu xanh nhạt kết ở sau đầu, ngực ôm trường kiếm. Chính là quỷ hà khắc sao táng môn, một kẻ dở người trên Thanh Tĩnh Phong, phản diện cặn bã dẫn đầu làm dáng trong《 Cuồng ngạo tiên ma đồ 》—— Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu xem xét thi thể xong, thờ ơ hỏi: "Ma tộc kia có kêu ngươi chuyển lời gì, hoặc thứ gì không?"

Thượng Thanh Hoa ngẩn người, vì hắn chủ động tìm mình hỏi han mà thụ sủng nhược kinh: "Không có?"

Thẩm Thanh Thu có thói quen hơi vênh hàm dưới, cho nên nhìn người thường có thái độ ngạo nghễ. Mỗi lần Thượng Thanh Hoa nói chuyện với hắn, đều cảm thấy hắn đang dè bỉu mình, tuy rằng dè bỉu cũng chẳng sao, hắn đã quen rồi...

Thẩm Thanh Thu tựa tiếu phi tiếu nói: "Thế thì lạ thật. Bảy tám người chết sạch, nếu không phải có lời gì muốn ngươi chuyển lại cho bọn ta, sao lại cố tình giữ cho ngươi một mạng?"

Thượng Thanh Hoa chớp chớp mắt, nước mắt lại rơi xuống: "Đây... Đây..."

Thẩm Thanh Thu lúc này cười thật: "Thượng —— sư đệ. Đến tột cùng ngươi dựa vào cái gì, có thể toàn thân trở ra, quay về Thương Khung Sơn thế?"

Lời sắp nói ra tuyệt đối không thể ứng phó qua loa.

Thằng nhãi Thẩm Thanh Thu trong thế giới này, là dựa theo thiết lập ban đầu của hắn. Không giống với những vật hi sinh chỉ số thông minh 40 trên trang giấy, tuyệt đối không dễ lừa gạt. Bị hắn gạt cung viết báo cáo trình lên, kiếp sống nằm vùng còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.

Giả ngu cười ngây ngô 30S, trên đầu Thượng Thanh Hoa chớp sáng bóng đèn, lập tức ngập ngừng nói: "Đây... có thể là bởi vì..."

Bởi vì quỳ rất chi không chút do dự?

Bởi vì kêu Đại vương rất chi vang dội thành khẩn?

Bởi vì tôn nghiêm từ bỏ rất chi dứt khoát rành mạch?

Thẩm Thanh Thu kiên nhẫn chờ, chờ được một trận ho tê tâm liệt phế.

Thượng Thanh Hoa ho đến mức nước mắt cuồn cuộn. Hắn ta lui một bước sang ngang, tỏ vẻ khinh bỉ.

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ngươi xem ta triệu hoán ai tới xử lý ngươi!

Quả nhiên, năm giây sau, tiếng của Nhạc Thanh Nguyên từ phía sau lưng truyền tới:

"Thanh Thu sư đệ, Ma tộc làm việc vốn không theo quy tắc, Thượng sư đệ cũng khó khăn lắm mới thoát đại nạn, dù có chuyện muốn hỏi, cũng nên đợi hắn bình tĩnh lại đã."

Ra rồi! Triệu hoán thú thần cấp? Người tốt? Chưởng môn tương lai? Nhạc Thanh Nguyên đã tới chiến trường!

Thượng Thanh Hoa yên lặng bắt đầu đếm.

Thẩm Thanh Thu nhấc tay nói: "Được được. Ta nói chuyện không dễ nghe, không nói nữa. Nhạc sư huynh, mời ngươi."

1hit.

Nhạc Thanh Nguyên nói: "Lần này các sư đệ An Định Phong xuống núi, vốn cũng là làm việc giúp Thanh Tĩnh Phong, sư đệ hà tất nửa phần đồng tình cũng tiếc... Thượng sư đệ tại sao ngươi càng ho càng lợi hại, có cần ta đi gọi Mộc sư đệ của Thiên Thảo Phong đến xem cho ngươi không?"

2hit. Thượng Thanh Hoa cảm động đến rơi nước mắt mà lắc đầu với Nhạc Thanh Nguyên. Tiếp tục đếm.

Thẩm Thanh Thu châm biếm: "Các bộ phận của mười hai đỉnh, đều có sở trường riêng. An Định Phong vốn là làm cái này, Nhạc sư huynh hà tất phải nói họ thiệt thòi như vậy, làm như Thương Khung Sơn chỉ có An Định Phong có việc phải làm? Huống hồ chẳng lẽ sư huynh tưởng họ chịu khổ như thế thật à? Mắng chửi sau lưng bình thường còn ít?"

3hit.

Nhạc Thanh Nguyên kiên nhẫn trước sau không thay đổi thần sắc, vẫn muốn nói chuyện, Thẩm Thanh Thu lập tức nói: "Dừng lại. Tạ ơn Nhạc sư huynh dạy bảo, Thanh Thu ngày sau sẽ lĩnh giáo thêm. Ta đi đây."

4hit. Get!

Hắn biết ngay, hai người kia ở cùng một chỗ nói chuyện, quá năm câu tuyệt đối có thể không vui giải tán!

Thẩm Thanh Thu ôm Tu Nhã Kiếm đi xa, Nhạc Thanh Nguyên lúc này mới quay đầu lại: "Thượng sư đệ, ngươi bị kinh hãi rồi."

Thượng Thanh Hoa vội nói: "Không không không..."

So với cực khổ, bóc lọt mà hắn phải chịu mấy ngày nay, chút kinh hãi này, căn bản không đáng kể!

Tái ông mất ngựa biết đâu là phúc, sau sự kiện lần này, không biết lão phong chủ An Định Phong muốn trấn an Thượng Thanh Hoa hay là thế nào, thăng chức cho hắn thành đệ tử nhập môn chính thức.

(Tái ông mất ngựa biết đâu là phúc: là một câu chuyện ngụ ngôn, đại ý chỉ sự tổn thất chỉ là tạm thời, có thể do đó mà được lợi càng lớn hơn)

Thượng Thanh Hoa la la la một đường, quay về phòng tập thể thu dọn đồ đạc, đến Nhàn Nhân Cư trên tầng cao nhất của An Định Phong báo danh.

Đúng vậy ngươi không nhìn lầm. Các đệ tử An Định Phong cả đời này bận rộn như nha hoàn, ở trong một ký túc xá tên là "Nhàn Nhân Cư".

Nhàn cái rắm! Đâm Máy Bay Lên Giời thề lúc trước hắn đặt cái tên này tuyệt đối không mang theo bất cứ ý trào phúng nào, thế nhưng hiện giờ nhìn ba chữ kia, lại sâu sắc cảm nhận được ác ý cực đại của thế giới này.

Thượng Thanh Hoa tìm được phòng nhỏ của mình, mang theo thể xác và tinh thần mỏi mệt gấp đôi, kiên trì trải xong cái giường, quay người rót chén nước, vừa quay đầu lại, có người đã nằm trên giường.

Chén trà cũ rích hắn mới lĩnh về từ chỗ quản sự rớt từ trong tay xuống dưới chân. Hai cái đùi mềm nhũn, suýt nữa ngã ngồi trên đất: "... Đại vương."

Mạc Bắc Quân xoay người, mặt hướng về phía hắn. Mặt không biểu cảm, giọng như hàn băng: "Đi theo ta một đời một kiếp, hử?"

Thượng Thanh Hoa sắp bị dọa khóc rồi.

Thế mà cũng theo về được. Vạn vạn không ngờ tới... Không đúng, nghiêm khắc mà nói không thể tính là series Vạn vạn không ngờ tới —— "Bí ẩn của sự xuất quỷ nhập thần", đây vốn là kỹ năng đặc thù mình đã mở ra để Mạc Bắc Quân có thể tùy thời tùy nơi giúp Băng ca giết người phóng hỏa thực hiện hành động hắc ám!

Thượng Thanh Hoa thao thao bất tuyệt nói: "Đại vương ngươi nghe ta giải thích. Ngày đó vừa ra khỏi cửa, ta vốn chỉ là muốn uống xong cháo thì về, thế nhưng ai biết được, vận mệnh trêu người, ta gặp phải một vị sư huynh thân thuộc. Ta sợ y hỏi quá nhiều, lộ ra sơ hở, y dẫn người đến gây khó dễ cho Đại vương sẽ không tốt. Hơn nữa thương thế của ngài đã không còn đáng ngại, ta trái lo phải nghĩ liền quyết ý chịu khổ chịu nhục đi về cùng bọn họ, sau đó mới hành sự tùy theo hoàn cảnh..."

Mạc Bắc Quân dùng tay này chống huyệt thái dương có vẻ chán rồi, đổi sang tay khác.

"Y kêu ngươi đi về, ngươi liền về cùng y."

Thượng Thanh Hoa ủy khuất nói: "Bằng không còn có thể làm sao đây? Liều chết không theo? Ra tay đánh một trận? Như vậy sao được, không nói đến việc ta đánh không lại họ, quan trọng hơn là, ta còn phải nằm vùng cho Đại vương ngài mà, sao có thể trở mặt với Thương Khung Sơn sớm như vậy?"

Thừa dịp sức lực khí thế bừng bừng, hắn rèn sắt khi còn nóng nói: "Báo cáo Đại vương, hiện tại ta đã là nội môn đệ tử, có phải rất xông pha không? Có phải rất có không gian thăng tiến không?..."

Chân chó. Tột đỉnh chân chó.

Nhưng mà, cho dù ngoài mặt có chân chó đến thế nào đi nữa, nội tâm của đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời vẫn là gió thoảng mây trôi. Hắn luôn tin tưởng vững chắc:

① Nam nhi quỳ gối có vàng (không sai trật tự);

② Nam nhi không thể dễ dàng rơi lệ, lúc này không rơi thì lúc nào rơi.

(Vốn thành ngữ là Nam nhi dưới gối có vàng, tác giả đảo trật tự 2 chữ, chuyển nghĩa câu thành Nam nhi quỳ gối có vàng)

Hai quy tắc nhân sinh này nói cho hắn biết, thời điểm tất yếu, chân chó một chút cũng không sao. Đổi phương diện mà ngẫm, Mạc Bắc Quân là nhân vật hắn sáng tạo, với một tác giả mà nói tương đương với con của mình. Cha nhân nhượng, yêu thương con mình một chút, đương nhiên chẳng sao cả. Đó gọi là con cái là món nợ kiếp trước của cha mẹ...

Bang bang bụp bụp, Thượng Thanh Hoa vẫn phải ăn một trận đòn, ôm đầu gối, ngồi xổm trên ghế, thành thạo vận dụng tinh thần AQ đại pháp tự mình tiến hành chữa trị thương tổn.

Mạc Bắc Quân giãn gân cốt xong một lần nữa nằm về giường, vươn thắt lưng, xoay người, đưa lưng về phía Thượng Thanh Hoa, giọng nói không cao không thấp mang theo vẻ buồn ngủ truyền tới: "Ngày mai tiếp tục."

...

Còn mợ nó tiếp tục?!

Thượng Thanh Hoa có cảm giác manh động muốn la lớn cho toàn bộ Thương Khung Sơn tới đây đồng quy vu tận với gã.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top