CHƯƠNG 28: HỆ THỐNG MÀY RA ĐÂY TAO ĐẢM BẢO KHÔNG ĐẬP NÁT MÀY

Từ khi thành lập đến nay, Tiên Minh Đại Hội lần này là năm thiệt hại nghiêm trọng nhất.

Tân tú các phái tham dự tổng cộng cộng một ngàn ba trăm mười ba người, trong đó Huyễn Hoa Cung hao tổn một trăm bốn mươi người, Thiên Nhất Quan hao tổn ước chừng chín mươi người, ngoại trừ Chiêu Hoa Tự là trụ lực chuyên tâm làm kết giới, không bắt buộc tham dự, Thương Khung Sơn phái là thương vong nhẹ nhất trong ba đại phái còn lại, chỉ có ba mươi chín người.

Về phần các tạp môn tạp phái còn lại, các tân tú công lực nông cạn thuật pháp thấp kém cơ bản đều tập trung tại đây, cũng chính là khu thương vong nặng nhất.

Nguyên bản đi lên bảng vàng là việc mừng rỡ, nhưng hôm nay nhìn lại, trên bảng vàng thậm chí có gần một phần tư người đều đã mất mạng trong Tuyệt Địa Cốc. Nhất là đệ nhất danh đứng đầu bảng, Thương Khung Sơn phái Thanh Tĩnh Phong tọa đệ tử, Thẩm Thanh Thu ái đồ Lạc Băng Hà, kiếm gãy người vong, làm sao không khiến người ta đau lòng.

Mà những cái này, còn chưa tính cả hao tổn của các tu sĩ vào cứu viện sau khi sự việc phát sinh.

Trải qua nạn này, các phái có thể nói là nguyên khí đại thương.

Thanh Tĩnh Phong được đưa lên một tấm biển đỏ.

Bên trên tấm biển đỏ, đệ nhất danh "Lạc Băng Hà" cao cao tại thượng, kim quang chói mắt.

Minh Phàm đến gần, bẩm báo: "Sư tôn, có ba nghìn linh thạch đưa lên đây, nên an trí thế nào?"

Ba nghìn linh thạch? Ở đâu ra? Thẩm Thanh Thu bối rối nói: "Vì sao đột nhiên có nhiều linh thạch đưa lên núi như vậy?"

Minh Phàm thật cẩn thận nói: "Sư tôn người đã quên? Trên Tiên Minh Đại Hội, sư tôn người đặt một ngàn linh thạch, ở..."

Thẩm Thanh Thu nhớ ra rồi. Là phần phiếu hắn đặt trên người Lạc Băng Hà. Lạc Băng Hà quả nhiên không chịu thua kém, sau khi ma vật xâm lấn phô triển tài năng, trực tiếp lướt qua Công Nghi Tiêu, Liễu Minh Yên thứ nhất và thứ hai, lên cao xếp đầu bảng, khiến hắn kiếm lại gấp bội.

Nhưng không biết tại sao, lúc ấy rõ ràng là ôm tâm trạng kiếm được chút nào hay chút đó, hiện tại, hắn có chút không biết phải làm sao.

Dĩ vãng, mấy thứ này hắn đều giao cho Lạc Băng Hà chuẩn bị, nên chỉnh lý nhập khố, hay là dùng để làm cái khác, làm như thế nào, cũng không cần hắn quan tâm. Hiện tại lại đến phiên Minh Phàm hỏi hắn nên xử trí ra sao.

Thẩm Thanh Thu nghĩ nghĩ, nói: "Thu trước đi."

"..." Minh Phàm kỳ thật còn muốn hỏi kỹ lại chút "Thu đến chỗ nào", nhưng sắc mặt sư tôn thật sự không thể nói là tốt, không dám tiếp tục hỏi, nghĩ thầm rằng bỏ vào kho chắc không sai, lập tức lui ra.

Chúng đệ tử Thanh Tĩnh Phong liên tiếp mấy ngày đều thật cẩn thận, tận lực tránh đi xung quanh, sợ chạm vào vết thương động cái liền đau của sư tôn, đều cho rằng qua mấy ngày rồi sẽ chuyển biến tốt đẹp, ai biết qua hơn nửa tháng, Thẩm Thanh Thu nhìn như đang từ từ khôi phục bình thường, kết quả, có một ngày khi gần tới giờ cơm, bỗng nhiên nghe thấy Thẩm Thanh Thu ở trong trúc xá kêu hai tiếng tên của Lạc Băng Hà.

Ninh Anh Anh đằng đằng đằng xông tới, dọa Thẩm Thanh Thu sợ: "Làm cái gì? Đột nhiên xông vào phòng, cô nương mà lại hấp tấp như vậy, ra thể thống gì nữa."

Ninh Anh Anh đỏ con mắt, giống một con thỏ nhỏ, nói: "Sư tôn, người... người muốn ăn cái gì, ta làm cho người."

Thẩm Thanh Thu vội ho một tiếng, nói: "Không cần. Ngươi đi ra ngoài chơi đi."

Ninh Anh Anh giậm chân nói: "Sư tôn! Cho dù mất A Lạc, nhưng người... nhưng người còn có các đệ tử chúng ta a. Người... hồn bay phách tán như vậy, các, các đệ tử thực sắp nóng ruột chết rồi!"

Hồn bay phách tán cái từ này có thể sử dụng trên người mình, Thẩm Thanh Thu thực nửa đời người cũng chưa nghĩ tới, kỳ thật đến tu vi của Thẩm Thanh Thu, có ăn hay không thật không có vấn đề gì, hắn chỉ là nhạt miệng, bỗng nhiên muốn ăn điểm tâm, hơn nữa vừa vặn không cẩn thận đã quên Lạc Băng Hà đã bị hắn đá xuống vực thẳm Vô Gian mà thôi, sao đã bị cộp mác "Hồn bay phách tán" rồi?!

Thẩm Thanh Thu há mồm, hết đường chối cãi, thấy Ninh Anh Anh gấp đến độ sắp khóc, vội quay ngược ra an ủi nàng, thề thốt vừa rồi chỉ là lỡ miệng, vậy mới yên ổn.

Sau khi nịnh người rời khỏi, Thẩm Thanh Thu thở phào một cái, bỗng nhiên cảm thấy, tiểu cô nương ở trong sách vẫn ương ương bướng bướng, chỉ biết tạo rắc rối gây cản trở, cư nhiên trưởng thành không ít.

Phải biết rằng, nàng chính là hậu cung của Lạc Băng Hà, hử, rõ ràng nàng mới là người nên khóc trời khóc đất, kết quả lại còn biết đường tới an ủi sư phụ.

Đây có tính là hắn giáo dục có chút hiệu quả không?

Tóm lại, không thể tiếp tục như vậy nữa!

Rõ ràng là hắn nuôi lớn cừu nhỏ nam chính, sao hiện tại giống như nam chính nuôi hắn vậy. Mới vài ngày không gặp liền cả ngày bày cái mặt quả phụ chết chồng, hù dọa ai đó!

Không đúng, ta nhổ! Thẩm Thanh Thu trong lòng vả cho mình một cái.

Nói ai mặt quả phụ! Ai chết chồng! Lời này đậu má cũng có thể nói lung tung, thật sự là càng sống càng thụt lùi, miệng chó không thể khạc ra ngà voi, nên đánh!

Có điều, đại khái Lạc Băng Hà đi rồi, hắn thật là có chút tịch mịch. Nhất là nghĩ đến, năm năm sau, lúc gặp lại, thầy hiền trò hiếu (...) dĩ vãng sẽ biến thành nói cười sang sảng, sát khí ẩn giấu.

Hài cốt Chính Dương kiếm được Thẩm Thanh Thu mang về, đào cái hố đất lung tung ở sau trúc xá Thanh Tĩnh Phong, dựng thẳng một cái biển, lập cái mộ kiếm. Người bên cạnh thấy hắn sững sờ với khoảng không, cho đó là tưởng niệm ái đồ, không khỏi thổn thức thầy trò tình thâm, tạo hóa trêu người. Chỉ có chính hắn mới biết được, thổn thức cảm khái chính là bên trong mộ kiếm, mai táng thiếu niên ấm áp như mặt trời, không bao giờ trở về nữa.

Còn có, chân chính khiến hắn hóa thành một khối hoá thạch hỗn độn trong gió, là hệ thống yên lặng mấy ngày xong, gửi ra một tin tức thông báo mất hết nhân tính.

【 chúc mừng! Quý khách thành công hoàn thành nhiệm vụ mấu chốt "Truyền kỳ mở ra: Lạc Băng Hà trụy lạc và tái sinh". Thưởng cho nhân vật chính độ sướng 10000. 】

Thẩm Thanh Thu vừa nghe, mừng rỡ: lần này khá có lương tâm đó chớ.

Sau đó.

【 nhưng đồng thời bởi vì tình huống đặc thù, kích hoạt chỉ số mới: Độ tan nát cõi lòng của Lạc Băng Hà. Bởi vì độ tan nát cõi lòng quá cao, độ sướng nhân vật chính về không. Xin không ngừng cố gắng! 】

... Về không... Về không... Về không...

Hai chữ to đùng ở trong đầu Thẩm Thanh Thu tuần hoàn vô hạn...

Cho nên độ tan nát cõi lòng rốt cuộc là cái quái quỷ gì! Không phải đã nói với mày đừng có tùy tiện kích hoạt số liệu kỳ lạ sao? ! Cút đi, Lạc Băng Hà quả nhiên là con ruột, ngay cả tan nát cõi lòng cũng có thể một mình cày ra chỉ số!

Làm trâu làm ngựa ba mươi năm, trong một đêm trở về trước giải phóng. Thẩm Thanh Thu lòng như Thái Bình Dương.

Nếu chính hắn đã không thoải mái, vậy đương nhiên muốn khiến người khác không thoải mái.

Vì thế, Thẩm Thanh Thu kêu phụ phòng chạy việc làm một cái thiếp, mời Thượng Thanh Hoa tới trúc xá.

Thượng Thanh Hoa buông chén trà sứ trắng tuyết, cười nói: "Thanh Tĩnh Phong của Thẩm sư huynh thật sự là thanh tĩnh ưu nhã. Ngay cả chén trà nho nhỏ cũng tinh xảo như vậy. Sự phong nhã này thật làm cho Thanh Hoa mặc cảm."

Thanh Tĩnh Phong và An Định Phong dĩ vãng nước sông không phạm nước giếng, không nóng không lạnh, càng bởi vì Thẩm Thanh Thu cao lãnh, chưa bao giờ chủ động tìm khách, lần này cư nhiên phái đồ đệ lên An Định Phong đệ thiếp mời người, Thượng Thanh Hoa khó tránh khỏi lòng không mò thấy đáy. Đánh người chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại, trước tiên hắn cứ tặng lời hay, chắc sẽ không sai.

Thẩm Thanh Thu cho lui các đệ tử môn hạ, đóng cửa, thở dài: "Sư đệ nói như thế, ta lại tức cảnh sinh tình. Thanh Tĩnh xá này từng cọng cây ngọn cỏ, từng cái chén cái đĩa, đều là đồ nhi kia của ta tự tay bố trí."

"..." Thượng Thanh Hoa cũng thở dài theo: "Hầy, Lạc sư điệt thiếu niên anh tài, thật sự đáng tiếc. Ma tộc kia làm chúng ta hao tổn nặng nề, thật sự đáng hận, ông trời cũng buồn, Thẩm sư huynh nén bi thương."

Thẩm Thanh Thu sâu kín nói: "Nếu Thượng sư đệ thực cảm thấy đáng tiếc, sẽ không gây ra thảm sự này."

Nghe vậy, Thượng Thanh Hoa cứng đờ.

Một lát qua đi, hắn không dấu vết mà làm tròn nụ cười: "Lời này của Thẩm sư huynh là có ý gì? Chẳng lẽ là trách cứ An Định Phong ta đốc thúc bất lực? Nếu như thế, sư đệ quả thật nên chịu tội."

Thẩm Thanh Thu rót cho hắn một ly trà, nói: "Chỗ nào là bất lực, rõ ràng chính là dùng lực quá mức. Ngay cả những sinh vật Ma tộc như Nhện đầu quỷ, Nữ Oán Triền, Cốt ưng chưa bao giờ chủ động vào nhân giới cũng đều tìm tới, sư huynh sao nhẫn tâm trách cứ ngươi đốc thúc bất lực?"

Thượng Thanh Hoa bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt trắng đen xanh đỏ lần lượt thay đổi: "Thẩm phong chủ, lời cũng không thể nói quá đáng!"

Thẩm Thanh Thu đặt tay lên vai Thượng Thanh Hoa, nghiêm túc hỏi han: "Thượng sư đệ vì sao kích động như thế, chúng ta ngồi xuống nói chuyện. Ta gọi ngươi một tiếng, ngươi dám đáp không?"

Thượng Thanh Hoa cười lạnh đẩy tay hắn ra nói: "Có cái gì không dám? Thượng mỗ tự hỏi không thẹn với lương tâm, chẳng lẽ sợ ngươi áp đặt tội danh?

Thẩm Thanh Thu: "Đâm Máy Bay Lên Giời?"

Trong phút chốc, tựa như có một tia sét từ chín tầng trời, đánh thẳng lên đầu Thượng Thanh Hoa, đánh đến mức hắn nói không nên tiếng.

Một lúc lâu sau, hắn mới run rẩy nói: "Ngươi... Làm sao ngươi biết ID này?"

Thẩm Thanh Thu nhìn phản ứng của hắn, giống như cũng bị sét đánh lây.

Ba giây sau, Thẩm Thanh Thu vỗ bả vai hắn, tay dùng sức, mỉm cười nói: "Thật là ngươi a? Ông đây đọc hết quyển sách này của ngươi, có thể không biết ID này của ngươi sao? Nếu không phải lúc ấy Mạc Bắc Quân đi ra nghe ngươi không cẩn thận nói lỡ miệng một câu, còn thật không biết chính là ngươi a đại thần!"

Lúc đó, trong giây phút Thượng Thanh Hoa thấy Mạc Bắc Quân đột nhiên xuất hiện, vô tình thốt lên một câu "WTF!"

Lúc ấy Thẩm Thanh Thu nghe không rõ ràng lắm, cho nên không để ý, sau càng nghĩ càng hoài nghi.

Thượng Thanh Hoa là (hậu cần của) độc thủ sau bức màn, lại không thả Hắc nguyệt mãng tê vốn nhiều đất diễn, đã là một điểm đáng ngờ lớn, mà nếu giải thích đó là cố ý ngăn cản tình tiết phát triển, chặt đứt căn nguyên bi kịch Lạc Băng Hà bị đánh xuống vực thẳm Vô Gian, thì liền thông suốt rồi.

Về phần tại sao hắn đoán là Đâm Máy Bay Lên Giời... Đương nhiên nguyên nhân vẫn chỉ có một — biết tình tiết ngoài hắn ra, người hắn biết đến, chỉ có nguyên tác giả, cho nên đương nhiên chỉ có thể đoán lựa chọn này!

Cách đoán cực ngu xuẩn mà lần nào cũng đoán trúng cũng đâu phải lỗi của hắn!

Hai người nhìn nhau không nói gì, người này xót người kia.

Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Thu nói: "Đào hố không lấp! Phục bút phế thải! Lôi điểm khắp nơi! Hành văn như học sinh tiểu học! Viết văn ngựa đực ngươi cứ yên ổn viết ngựa đực, chơi cái gì mà trào lưu ngược tâm ngược thân?!"

Thượng Thanh Hoa: "... Ta cũng là người bị hại, ta là tác giả, tốt xấu coi như là thần sáng tạo thế giới đi? Cho dù muốn xuyên cũng nên xuyên thành nhân vật chính, ai biết cắm cắm cái ổ điện, hệ thống tùy ý phân phối nhân vật, liền cho thành vật hi sinh."

Thẩm Thanh Thu cười lạnh: "Còn mạnh hơn ta, thân phận ngươi nằm vùng bại lộ trực tiếp bị Mạc Bắc Quân diệt khẩu, tốt xấu được chết một cách thống khoái. Còn ta bị Lạc Băng Hà đích thân tước, thành, nhân, côn." Từng chữ từng tiếng, pha lẫn oán niệm sâu sắc.

Thượng Thanh Hoa: "Ngươi mới sống lại mấy năm a? Vừa sống lại tới đây đã là cấp bậc tông sư đi? Còn ta đã xuyên tới từ lúc còn là trẻ con. Thời thơ ấu bần hàn thất vọng, thời kì ngoại môn đệ tử không được coi trọng, ngươi có trải qua nhiều hơn ta sao?"

Hai người so thảm so không ra kết quả, kết luận là, mọi người kẻ tám lạng người nửa cân. Thượng Thanh Hoa cảm khái nói: "Không ngờ gặp độc giả. Coi như là duyên phận đi. ID của ngươi ở trang truyện Chung điểm văn học là gì? Nói không chừng còn là người quen cũ."

Thẩm Thanh Thu nói: "Tuyệt thế dưa leo."

Thượng Thanh Hoa suy tư một trận, nói: "Có chút ấn tượng. Có phải có lần ở trong thread cầu thiến phản diện ngươi kêu gào đặc biệt hung? Chính là sau khi ngươi, khụ khụ, Thẩm Thanh Thu chính gốc, cưỡng Ninh Anh Anh bất thành."

"..." Thẩm Thanh Thu: "Chuyện cũ khỏi nhắc."

Hắn nghiêm mặt nói: "Nhận thân chấm dứt, lời vô nghĩa dừng ở đây. Hôm nay sở dĩ muốn tìm ngươi thẳng thắn mà nói là bởi vì sau Tiên Minh Đại Hội, ta đột nhiên nghĩ tới một biện pháp có thể giải quyết nan đề chúng ta cùng gặp phải."

Thượng Thanh Hoa sửng sốt: "Thật sao?"

Thẩm Thanh Thu lay động quạt: "Nói đùa với loại chuyện này, buồn cười lắm à? Biện pháp này của ta, có thể nói bảo trì căn bản, chỉ cần không lộ gió, vĩnh viễn không có hậu hoạn."

Chỉ là, còn một hai điều kiện nho nhỏ.

Thành bại chính ở chỗ này. Để xem đồng hương Thượng Thanh Hoa này, có thể giúp được hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top