Phần 2: Sau này (1)

Lam Hoán ngồi ở trước bàn, nhìn mạt ngạch trên bàn ngẩn người.

Hôm nay là sinh nhật của Giang Trừng. Từ ba tháng trước, Vân Mộng đã đưa thiệp mời đến đây, ở trên đầu viết thật to chữ ba chữ 'Thanh Đàm hội', mặt sau còn thêm ghi chú, tông chủ Giang thị giờ Thìn sẽ tự đến Vân Thâm Bất Tri Xứ mời Lam tông chủ đến Vân Mộng.

Thúc phụ vừa nhìn thấy thiếu chút nữa liền xé thiệp mời.

Thanh Đàm hội? Thanh Đàm gì chứ! Trên kia còn viết ba chữ "Sinh nhật ta" to hơn ba chữ Thanh Đàm hội, lam Khải Nhân làm sao không biết mục đích chính của việc đưa thiệp mời.

Cái kia chính là một bức thư hẹn hò chả tốt lành gì!

"Không đi! Không đi! Không đi! Ngày đó canh trừng sơn môn nghiêm ngặt, ai cũng không được ra, ai cũng không được vào!" Lam Khải Nhân nghiêm khắc lớn tiếng nói!

Hai cháu trai thật tốt của lão, hai nam tử xuất sắc cỡ nào, lão hao tâm phí lực chiếu cố nuôi dạy hai người trưởng thành, cư nhiên đều bị bắt cóc!

Một người bị Ngụy Anh - tu quỷ đạo, có thể nói là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời dạy học của lão bắt cóc.

Một người bị Giang Trừng - cho dù là tông chủ, nhưng vẫn là một nam nhân bắt cóc .

Vì sao? Vì sao?

Thiên hạ nam nhân nhiều như vậy, vì sao lại cố tình là hai cháu trai tốt nhất của lão?

Lam Khải Nhân không nói hỏi trời, lã chã rơi lệ.

"Huynh trưởng, sắp tới giờ Thìn, ngươi. . . . . ." Tiến vào Hàn Thất của Lam Hi Thần, Lam Trạm liếc mắt một cái liền nhìn thấy huynh trưởng đang ngồi trước bàn ngẩn người.

"A. . . . . . Vong Cơ a, ngươi vừa mới nói cái gì?" Hiển nhiên là Lam Hi Thần không tập trung, mờ mịt hỏi lại.

"Sắp tới giờ Thìn, Giang. . . . . . Tông chủ không phải sẽ đến đón ngươi?" Đi tới bên cạnh huynh trưởng ngồi xuống, từ sau chuyện Lam Hi Thần trúng cổ, Lam Vong Cơ liền bớt ra ngoài săn đêm, gần như mỗi ngày đều sẽ đến nói chuyện cùng Lam Hi Thần một chút, có khi cũng dẫn theo Ngụy Anh tới cùng Lam Hi Thần nói chuyện phiếm, Lam Hi Thần mặc dù cười nói không cần mỗi ngày đến, nhưng vẻ mặt vui vẻ của y là giấu không được, Lam Trạm xem ở trong mắt đặt ở trong lòng, trong lòng có chút hổ thẹn, hắn quan tâm huynh trưởng thật là quá ít.

"Ừm, ta đã biết." Gật đầu, Lam Hi Thần quay đầu, nhìn mạt ngạch trên bàn, lại bắt đầu ngẩn người.

"Huynh trưởng làm sao vậy? Mạt ngạch có cái gì không đúng sao?"

". . . . . . Vong Cơ, ta cùng Giang tông chủ. . . . . . Đã bao lâu?" Không hiểu, Lam Hi Thần đột nhiên hỏi Lam Vong Cơ.

". . . . . . Ước chừng hơn sáu năm ." Nghĩ nghĩ, mặc dù rất không nguyện ý, nhưng Lam Vong Cơ vẫn nhớ kỹ huynh trưởng cùng cái người kia bên nhau đã bao lâu.

"Đúng vậy, sáu năm . . . . . . Năm ấy hắn hỏi ta, ta vẫn chưa cho hắn đáp án." Cầm lấy mạt ngạch đặt ở trên tay thưởng thức, trên khuôn mặt Lam Hi Thần hiện lên nụ cười ôn nhu, trong nụ cười kia, còn mang theo hương vị hạnh phúc.

"Huynh trưởng không cho hắn đáp án cũng không sao."

Năm đó, huynh trưởng suốt đêm chạy về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Tư Truy cùng Cảnh Nghi gần như kiệt sức, mà thân thể huynh trưởng cũng không chịu nổi, đến cửa liền trực tiếp té xỉu, may mắn lúc ấy đã qua giờ Hợi, bộ phận lớn mọi người đã đi ngủ, nhưng vẫn là kinh động thúc phụ, sau khi chất vấn, tất cả mọi chuyện hoàn toàn bị phơi bày. Ờm, ngoại trừ chuyện của huynh trưởng cùng Giang Trừng. Thúc phụ tức giận đến nỗi thiếu chút nữa ngất xỉu, lập tức cấm huynh trưởng ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, tất cả chuyện gặp mặt khách khứa đều giao cho Lam Vong Cơ.

Hai người tự biết đuối lý, cũng vì không muốn làm cho trưởng bối lo lắng, cho nên một người ngoan ngoãn dưỡng thương điều phục thân thể, một người ngoan ngoãn gánh vác sự vụ trong tộc. Thời gian đó, Giang Trừng đến Cô Tô muốn gặp Lam Hi Thần, tất cả đều bị đuổi về, ngay cả Kim Lăng lấy thân phận tông chủ Kim thị cầu kiến cũng bị ngăn lại, ngoại trừ Ngụy Anh không thể không để cho hắn vào cửa.

Cho đến nửa năm sau, vì xác định thân thể Lam Hi Thần chân chính hồi phục, mới để cho Giang Trừng cầm Tham Linh cổ ở trong Nhã Thất thay Lam Hi Thần kiểm tra. Hai người cũng mới có cơ hội gặp lại.

"Ha ha, Vong Cơ thực sự không thích Giang tông chủ như vậy a?"

". . . . . . Cũng không phải. . . . . ." Chính là không thích sự ăn ý của hắn cùng Ngụy Anh, trêu chọc huynh trưởng sau đó lại có cô nương khác. Tuy rằng Giang Trừng sau đó lập tức tới cửa nghiêm túc cự tuyệt cô nương kia, nhưng Hàm Quang Quân chính là bướng bỉnh nhận định hắn không khéo léo trong tình yêu.

"Nếu Vong Cơ thực không thích. . . . . . Nếu huynh trưởng nói, hôm nay cùng Giang tông chủ đi ra ngoài không mang mạt ngạch, Vong Cơ cảm thấy như thế nào?" Giơ giơ mạt ngạch lên, Lam Hi Thần cười có chút ý xấu.

". . . . . ." Lam Vong Cơ không nói, chính là ánh mắt thẳng nhìn chằm chằm mạt ngạch trong tay huynh trưởng, giống như là ở trên mạt ngạch nhìn ra cái gì.

"Ha ha ha ha, Vong Cơ không ý kiến, huynh trưởng liền làm như vậy." Đem mạt ngạch cẩn thận cuốn lại đặt ở trên bàn, Lam Hi Thần giống như buông xuống một tảng đá trong lòng, người nhìn qua thoải mái không ít.

"Đi thôi, đã sắp đến giờ. Đúng rồi, thúc phụ đâu?" Thúc phụ sớm đã hạ lệnh, hôm nay sơn môn đóng chặt, ai cũng không được ra, cũng không được vào, nhưng mà, Lam Hi Thần hôm nay vẫn là ra ngoài, còn muốn quang minh chính đại đi ra cửa lớn.

". . . . . . Đang giảng bài cho các môn sinh mới, lần này tới rất nhiều đệ tử, có cha mẹ của mấy đệ tử còn ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng mệnh lệnh đóng chặt sơn môn của thúc phụ không được bỏ, ra vào vẫn phải kiểm tra." Thay huynh trưởng đeo lên Sóc Nguyệt và Liệt Băng, Lam Vong Cơ nhìn thanh tâm linh bên hông huynh trưởng, thật sự là rất muốn tháo nó xuống.

"Ừm. Chúng ta đi thôi." Vỗ vỗ vai đệ đệ, Lam Hi Thần hít một hơi thật sâu, mở cửa Hàn Thất.

Không biết người nọ gặp mình không đeo mạt ngạch, sẽ có biểu tình gì đâu?

"Đại ca, ngươi chuẩn bị xong. . . . . . . . . . . . A?" Dựa vào vách tường bên ngoài Hàn thất, Ngụy Anh thấy cửa Hàn Thất mở ra, hai người từ trong đó đi ra, chào hỏi, mà khi hắn nhìn thấy Lam Hi Thần không có đeo mạt ngạch, hắn cũng phải ngây dại.

Những năm gần đây, quan hệ của  hắn cùng Lam Trạm xem như ở bên ngoài không biểu hiện gì, nhưng chỉ ngầm hiểu. Khi hắn tham gia gia yến gọi Trạch Vu Quân một tiếng Đại ca, Ngụy Anh có thể xác định, hắn thật sự nhìn thấy tóc trên đầu tất cả trưởng lão Lam thị đều dựng thẳng lên. Nhưng mà, tông chủ đều cười dịu dàng gọi một câu đệ muội (em dâu), bọn họ có thể làm gì? Liền chỉ có thể ngăn chặn cải trắng nhà mình bị một đầu heo bắt mất!

Gia yến ngày đó, các trưởng lão thật sự là nước mắt cùng đồ ăn nuốt vào trong bụng.

"Vô Tiện, sao lại đứng ở đây?"

"Mới vừa. . . . . . Mới vừa cùng Cảnh Nghi nói chuyện một lát, sẽ không đi vào, Đại ca. . . . . . Ngài đây là. . . . . ." Không có mạt ngạch? Không có mạt ngạch! Trên trán Lam Hi Thần không có gì, không mạt ngạch a!

"Muốn nói hẳn là không cần đeo thì gỡ xuống, Vô Tiện cảm thấy Đại ca hẳn là nên đeo lại sao?"

"Không không không! Đại ca, nếu không muốn, cũng đừng đeo, ngài không mang càng dễ nhìn a. Đến đến đến, chúng ta đi nhanh, mới vừa rồi Cảnh Nghi nói với ta, Giang Trừng đang ở trong đình ở sườn núi đợi." Ai nha ai nha, huynh đệ của ta hôm nay xem như là nhìn thấy 'mở mây thấy trăng sáng' có phải không? Ngụy Anh cười rất giống lão già nhìn thấy con dê béo tới cửa, vui sướng hài lòng đưa tay nhịp nhịp.

"Thì ra ta mang mạt ngạch không dễ nhìn a."

"Ai nha, bộ dạng Đại ca tốt, mang không mang đều dễ nhìn, hôm nay Đại ca như vậy, huynh đệ của ta nhất định sẽ bị Đại ca mê hoặc đến ngay cả chính mình họ gì cũng không biết ."

"Vô Tiện, ngươi người này thật sự là. . . . . ." Lam Hi Thần bị Ngụy Anh chọc nở nụ cười, ngoại trừ Hàm Quang Quân đứng phía sau bọn họ vẫn là vẻ mặt u ám. Hai người còn vừa nói vừa cười, dọc theo đường đi nhóm môn sinh nhìn thấy tông chủ nhà mình cư nhiên không có đeo mạt ngạch mà sửng sốt, ngay cả hành lễ đều đã quên.

Tới cửa lớn, thủ vệ cũng không dám ngăn cản Lam Hi Thần xuất môn, cho dù Lam Khải Nhân có hạ lệnh, nhưng nhìn thấy người đứng phía sau, vẻ mặt Hàm Quang Quân trầm lạnh như băng, cho dù có người muốn nói cũng sẽ không tự giác mà nép vào hai bên, huống chi, bọn họ còn bị tông chủ không có mang mạt ngạch làm cho ngẩn ngơ, toàn bộ người ở đây đều phản ứng chậm lại mấy nhịp.

Ba người một đường suông sẻ không bị ngăn trở chậm rãi tới đình đón khách ở sườn núi, trong đình một thân ảnh mặt hướng đỉnh núi chấp tay mà đứng, thấy có người xuất hiện, lập tức từ trong đình bước nhanh ra, trong chốc lát liền đi tới trước mặt ba người.

"Giang Trừng, hôm nay tiện nghi ngươi ! Đến đến đến, mau nhìn xem Đại ca nhà chúng ta hôm nay có đẹp không a?" Giống như đang rao bán cải trắng không tiêu thụ được của nhà mình, Ngụy Anh ở phía sau đẩy vai Lam Hi Thần, cười cười đem người đẩy về phía Giang Trừng, mắt của Ngụy Anh giống như co giật, giật tới giật lui.

"Hi Thần dù có thế nào cũng đẹp, ngươi hôm nay làm sao vậy? Túng dục quá độ nên mắt co giật ?" Kéo tay Ngụy Anh ra, Giang Trừng không tức giận đem người kéo lại đây, Ngụy Qnh có thể cùng Lam Nhị sớm chiều ở chung, hắn phải chạy qua lại giữa Vân Mộng và Cô Tô, có khi còn bị Lam Khải Nhân ngăn cản không cho gặp Lam Hi Thần, hắn vừa ghen tị vừa hâm mộ bọn họ, cho nên những năm gần đây, hai người chỉ cần chạm mặt, chính là tránh không được một hồi triền miên.

"Ngươi mới co giật! Ngươi từ trên xuống dưới đều co giật! Ánh mắt ngoan độc của ngươi đâu? Ánh mắt lợi hại như điện của ngươi đâu? Đặt ở trong ổ chó không mang ra ngoài sao?" Ngụy Anh quả thực muốn chọc tức chết hắn! Hôm nay ngày gì? Là ngày ngươi có thể chính thức thoát khỏi kiếp cẩu độc thân a! Ánh mắt của ngươi hôm nay có thể tốt một chút không?

"Nói cái gì? Đừng làm phiền ta, lãng phí thời gian của ta, Hi Thần, chúng ta. . . . . ." Không muốn quan tâm Ngụy Anh nữa, Giang Trừng quay đầu nhìn về phía Lam Hi Thần, này vừa thấy, hắn giống như phát hiện cái gì, phút chốc bất động.

Ha ha ha ha ha ~ thấy rồi ~ thấy rồi ~ Đại ca không đeo mạt ngạch ! Đại ca. . . . . .

"Lam Hi Thần, mạt ngạch của ngươi đâu? Sao ngươi không đeo mạt ngạch ra ngoài?" Giang Trừng một tiếng kinh hãi làm cho Ngụy Anh thiếu chút nữa bị giọng nói làm cho nghẹn rồi.

Giang - Vãn - Ngâm!

"Mạt ngạch. . . . . . ?" Lam Hi Thần ngẩn ngơ nhìn lại Giang Trừng, hắn vừa mới nói cái gì?

"Đúng vậy, mạt ngạch. Lam thị các ngươi xem mạt ngạch giống như quần, không đeo giống như không mặc, tuyệt đối không thể ra ngoài. Vì sao hôm nay ngươi không đeo?" Giang Trừng nhíu mày, Lam thị cực kì xem trọng mạt ngạch, Lam Hi Thần thân là tông chủ, lại không đeo mạt ngạch?

"Giang Trừng. . . . . . Ta thực sự bị ngươi làm cho tươi sống tức chết. . . . . ." Ngụy Anh trở giọng xem thường, trong lòng thầm nghĩ, Giang thúc thúc, không phải Vô Tiện không giúp, thật sự là. . . . . . Giang Vãn Ngâm, người này ngốc đến mức làm cho người ta muốn giúp cũng không giúp được a.

"Gì?"

"Giang Trừng, hôm nay không đeo cũng không sao, về sau, ta với ngươi ở cạnh nhau, ta cũng không đeo mạt ngạch." Lam Hi Thần không nghĩ tới Giang Trừng chính là phản ứng như thế này. Đáng thương mắt của Ngụy Anh đều muốn mờ đi, nhưng người ta không hiểu thì làm gì được?

"Ơ? Có ý gì?" Giang Trừng khó hiểu , mạt ngạch Lam thị này có ý cấm kỵ, vì sao lúc Lam Hi Thần và chính mình ở cạnh nhau thì không đeo? Mạt ngạch Lam thị. . . . . . Mạt ngạch. . . . . .

Kỳ quái, mạt ngạch Lam thị hình như còn có một ý nghĩa khác. . . . . . Là cái gì?

Nhìn thấy vẻ mặt Giang Trừng rối rắm nghi hoặc, Lam Hi Thần nghiêng đầu cười cười, người này, đơn thuần chính trực đến cả não. . . . . đại khái cũng là thẳng, nhưng y thích hắn như vậy?

"Hi Thần, ngươi. . . . . ."

"Được rồi, hôm nay sinh nhật ngươi, ngươi nói muốn dẫn ta đi đến nơi quan trọng mà? Nếu không đi mau, chờ thúc phụ tới rồi, chúng ta sẽ phải nghe giáo huấn. Vong Cơ, Vô Tiện, chúng ta đi trước, thúc phụ bên kia liền phiền các ngươi vất vả một chút ." Biết rằng, nếu thúc phụ biết mình cùng Giang Trừng ra ngoài, để Vong Cơ cùng Vô Tiện ở lại nhất định sẽ bị thuyết giáo một phen, Lam Hi Thần có chút thật có lỗi nói.

"Tiên sinh vội vàng dạy học, sẽ không giáo huấn chúng ta lâu lắm, Đại ca yên tâm. Đúng rồi, Đại ca, hôm nay, ngươi. . . . . . Có quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ không?" Tuy rằng không xác định, nhưng hỏi một chút thì tốt hơn. Hôm nay chẳng những là sinh nhật Giang Trừng, còn là ngày Đại ca quyết định không đeo mạt ngạch, hẳn là. . . . . . Hẳn là là sẽ không trở về ngủ nha?

"Này! Ta chưa một lần đưa Lam Hi Thần về trễ?" Mặc dù vui, nhưng đưa người trở về Lam thị đúng giờ còn bị nhìn chằm chằm, hắn để Lam Hi Thần ngủ lại bên ngoài, làm không tốt Lam Khải Nhân sẽ trực tiếp niêm phong Vân Thâm Bất Tri Xứ lại.

"Không trở về, chúng ta đi đâu?" Lam Hi Thần cũng có chút nghi hoặc, chúc mừng xong rồi sẽ trở về, năm rồi không phải cũng là như vậy sao?

". . . . . . Coi như ta không có hỏi, hai vị lên đường thuận lợi không tiễn." Sau khi tạm biệt hai người, Ngụy Anh lập tức xoay người bắt lấy áo Lam Vong Cơ, giống như sụp đổ hô to.

"Vì sao vậy? Vì sao vậy? Vì sao Đại ca còn muốn trở về ngủ? Vì sao Giang Trừng còn muốn đưa Đại ca trở về? Bọn họ hẳn là phải trải qua một đêm lãng mạn, mãnh liệt mới đúng a? Khi hai người chúng ta có sinh nhật, là vài ngày không trở về nhà, không xuống giường! Vì sao bọn họ không giống chúng ta?"

". . . . . ." Hàm Quang Quân rất muốn trả lời, quả thực không quá giống nhau, chỉ có hắn và Ngụy Anh mới như thế.

"Huynh trưởng tình cảm kín đáo. . . . . . Trở về ngủ mới tốt."

". . . . . . A a a!" Mặc kệ, mặc kệ, Giang Trừng và Đại ca muốn làm như thế nào hắn cũng không quản nữa! Cái này mỗi ngày cũng muốn mệt a.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top