Phần 1: Vãn Hi (7)

Trong tiếng kinh hô, hai tay Giang Trừng ôm lấy đầu Lam Hi Thần, cứ như vậy bá đạo hôn xuống, hắn duỗi lưỡi đẩy mở môi của Lam Hi Thần, vận khởi linh lực cường ngạnh hút lấy một nửa khí ma chướng trong miệng Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần bị hắn hút đi một nửa ma khí, tinh thần chấn động, mở mắt thì thấy Giang Trừng mang một đôi mắt rất hung dữ nhìn mình, biết hắn lại đang vì mình làm việc nguy hiểm như thế, hai tay lập tức đẩy hắn ra.

"Vong Cơ!"

Một tiếng kêu lên, một động tác, Hàm Quang Quân lập tức tấu lên Phá Chướng Âm, tiếng đàn hóa thành khí xuyên vào bên trong thân thể Trạch Vu Quân, kết hợp với linh lực làm tiêu tan khí ma chướng, đầu Trạch Vu Quân nghiêng một chút, phun mạnh ra một bãi máu đen.

Nơi máu đen rơi xuống, mặt đất lập tức xuất hiện pháp trận hình sen chín cánh, khí đen từ trong máu tản ra bị luồng ánh sáng màu tím của pháp trận bao vây, sau đó tan thành mây khói trong nháy mắt.

"Giang Trừng, ngươi như thế nào?"

Giang Trừng bị đẩy ra lảo đảo lùi lại vài bước, cũng nghiêng đầu nhổ ra một ngụm máu đen, khí đen đồng dạng bị pháp trận tiêu diệt. Ngụy Vô Tiện và Kim Lăng vội đi tới bên cạnh Giang Trừng, thấy Giang Trừng vung tay, tự mình ngồi xuống vận khí, lúc này mới thở ra một hơi.

"Ngươi giỏi a, huynh đệ, ngươi không sợ hai người nhập ma khiến bọn ta gặp đại loạn sao?" Cáu kỉnh ngồi xuống bên cạnh Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện không nghĩ đến hắn sẽ làm bừa như vậy.

"Phải a, cữu cữu, chí ít cũng phải căn dặn lấy một cái a!" Kim Lăng bị dọa không nhẹ, ngồi ở một bên kia, lòng nghĩ cữu cữu có thể nói mấy câu kiểu như "Lần sau lại như thế nữa, đánh gãy chân của ngươi !" không.

"Khi đó ngươi làm việc đều dựa vào câu, còn sống sao quản được việc sau khi mình chết, bừa bãi được một ngày thì liền bừa một ngày. Ngươi có tư cách nói ta sao? Còn Kim Lăng, làm việc nếu đều báo trước, lúc ngươi săn đêm có phải nên chào hỏi tẩu thi trước a?"

Giang Trừng nhắm mắt điều tức, chỉ bình tĩnh trả lời hai người từng câu, hai người bị nói thì sờ mũi, ngẩng đầu nhìn trời.

Mở mắt ra lần nữa, Giang Trừng nhìn thấy sắc mặt của Lam Hi Thần đã không còn trắng bệch như trước nữa, Phá Chướng Âm do Hàm Quang Quân tấu cũng đã chuyển thành khúc nhạc khác, một khúc làm an thần gọi là 'Tô Sinh' nhẹ nhàng vang lên trong mật thất. Lúc này hai tên Lam thị tiểu bối mới thả lỏng một hơi, biến cố vừa rồi, bọn họ cũng bị dọa không nhẹ, thực sự vì gia quy nghiêm khắc, không phải thế cũng đã sớm theo Kim Lăng kêu gào lên rồi.

"Vong Cơ... Tạm được rồi !"

Thanh âm mang theo chút khàn đục, Lam Hi Thần từ từ mở hai mắt ra, tay giơ lên ra hiệu cho đệ đệ, Lam Vong Cơ dừng đánh đàn, đem đàn để sang một bên, đứng dậy đến quỳ bên cạnh huynh trưởng, một lời không nói, lại đưa tay đè lên mu bàn tay huynh trưởng, trong con ngươi nhạt màu hiện lên nét đau buồn.

"Thật không phải... Để đệ phải lo lắng, ta không có việc gì..." Vỗ vỗ lên tay đệ đệ, Lam Hi Thần khẽ mỉm cười, lúc này Hàm Quang Quân mới thả xuống trái tim treo cao.

"Làm cho Giang tông chủ thêm phiền toái rồi..." Quay đầu nhìn hướng Giang Trừng, thấy hắn cũng đang nhìn mình, Lam Hi Thần cũng chỉ gật đầu cười một cái, lại rất nhanh quay đầu trở lại, lúc này y vẫn chưa thể bình tĩnh đối mặt với Giang Trừng.

"Chính xác là phiền phức rất lớn, nếu việc này truyền ra ngoài, ta nghĩ Lam Khải Nhân nhà các ngươi không dẫn người đến san bằng Vân Mộng của ta mới là lạ."
Đứng dậy đi đến bên người Lam Hi Thần, Giang Trừng nhíu mày, rất không vui khi nhìn thấy y cùng Hàm Quang Quân thân thiết.

"Giang tông chủ yên tâm, chuyện này ta sẽ cẩn thận nói rõ với thúc phụ, ngươi..." Lam Hi Thần muốn ngồi dậy, lại một trận hoa mắt chóng mặt, một ngày chưa ăn gì, tối hôm qua còn bị lăn lộn đến quá nửa đêm, hôm nay lại bị ma khí dày vò một trận, lúc này vốn đã không còn sức lực, cử động cái này, cả người liền cứ như vậy mà ngã xuống.

"Huynh trưởng!"

"Đừng chạm vào hắn!"

Động tác so với Hàm Quang Quân còn nhanh hơn vội vàng đem người ôm vào lòng mình, Giang Trừng hung ác trừng Hàm Quang Quân một cái. Lam Vong Cơ cũng không chịu tỏ ra yếu kém liền lạnh nhạt nhìn lại, ánh mắt hai người ở không trung giao nhau phát ra tiếng lách tách, kích thích đến những người còn lại toàn thân nhảy dựng một hồi.

"Đừng... Ấy chớ, Trạch Vu Quân không chịu nổi hai người các ngươi kéo qua kéo lại như thế đâu, Giang Trừng, trước tiên giúp đỡ sắp xếp Trạch Vu Quân đã. Lam Trạm, Trạch Vu Quân như vậy, cần phải có loại thuốc thang gì để điều trị không?"

Vội vàng nhảy ra ngăn ở giữa hai người, Ngụy Vô Tiện không ngờ có ngày mình lại có thể đi làm người hòa giải, hắn kéo kéo tay áo của Lam Trạm, dùng ánh mắt ra hiệu một cái, Hàm Quang Quân tâm vô cùng không tình nguyện ừ một tiếng, một tiếng ừ đó a... Ừ đến độ Ngụy Vô Tiện nổi hết da gà lên.

"Kim Lăng, Hàm Quang Quân cần thứ gì, bất kỳ cái gì đều phải đưa đến, không có, đi trộm đi cướp cũng phải mang về cho ta."
Hạ xuống một mệnh lệnh đơn giản, vô lý đến cực điểm, Giang Trừng dùng nhẫn bạc hướng về một mặt bức tường gõ nhẹ một chút, sau khi bức tường phát ra tiếng giống như 'cạch cạch' mới bắt đầu mở ra, hắn cứ như vậy bế Trạch Vu Quân lên đi ra ngoài. Hàm Quang Quân định theo ngay sau, Ngụy Vô Tiện vội vàng lôi kéo người trở lại, lắc lắc đầu, nét mặt như có điều suy nghĩ.

"Bên đó chính là phòng ngủ của cữu cữu, chúng ta theo thư phòng đi ra ngoài thôi." Lấy chuôi kiếm gõ nhẹ lên tường, Kim Lăng mang những người khác theo chỗ ban đầu đi ra.

"... Ngụy tiền bối, Giang Tông chủ hắn... Hình như có chỗ nào đó không đúng a..." Tư Truy khá tinh tế không dám hỏi Hàm Quang Quân - không biết vì cái gì bắt đầu đen mặt, nghĩ một chút, cậu dứt khoát trực tiếp hỏi Ngụy Anh.

"Giang Trừng? Hắn rõ ràng chỗ nào cũng sai. Ừm... Nên nói thế nào đây..."

"Cữu cữu chính là không đúng, thông thường hắn nhìn ta nói ba câu liền đã không thiếu mắng chửi, nhưng hôm nay hắn lại có thể không mắng ta, cũng không tức giận với ta, thực sự quá sai rồi!" Kim Lăng gật đầu mạnh nói.

"..."

Kim đại tiểu thư, ngươi cuồng ngược à? Không bị mắng mới là bình thường có được không? Ngươi đã rời khỏi phạm vi người thường rồi, ngươi đến cùng có bao nhiêu ngốc a? Có thể chịu ba câu la mắng không ngừng.

Ba cái tiểu bối đi phía trước lại chí chóe ồn ào, hai người phía sau ngược lại hiếm khi im lặng.

"Ngụy Anh! Ta rất khó chấp nhận được." Cùng Ngụy Anh đi sánh vai, sắc mặt Hàm Quang Quân nhìn rõ là không vui, nói.

"... Nhìn ra rồi?"

"... Trên cổ huynh trưởng có dấu hôn."

"Nhanh như thế? Chẳng trách sáng nay hắn từ gian phòng y đi ra."

"Ngươi nói cái gì?"

Hàm Quang Quân mở to mắt, dừng lại cước bộ, ngốc lăng nhìn Ngụy Anh.

"À... Sáng nay ngủ dậy muốn tìm ngươi, kết quả nhìn thấy..." Gãi gãi đầu, kéo người tiếp tục đi về đằng trước, Ngụy Anh âm thầm mắng bản thân một tiếng ngốc, đây không phải là khẳng định tối qua Giang Trừng cùng Lam Hi Thần một chỗ là sự thật sao?

"Ngụy Anh, chúng ta hiện cần hảo hảo nói chuyện."

"..."

Ài...zzz

Sau khi Giang Trừng ôm Lam Hi Thần vào phòng ngủ của mình, trực tiếp đem người đặt lên trên giường.

Nhìn thấy y phục màu trắng bị máu đen thấm ướt, Giang Trừng không suy nghĩ nhiều liền trực tiếp đem y phục cởi ra, áo lót bị dính máu cũng chung số phận, một thân thể trắng nõn, có hơi gầy cùng với cơ bắp rắn chắc xuất hiện trước mặt Giang Trừng, bên trên rải đầy những vết xanh xanh tím tím, Giang Trừng nhìn đến nóng mặt, nhưng trong lòng không khỏi kiêu ngạo.

Đây là của hắn, là vết tích hắn in lên, toàn bộ người này từ trên xuống dưới đều có dấu vết của hắn, đây là Lam Hi Thần thuộc về riêng hắn.

Đem y phục cởi hết ra, Giang Trừng lấy áo lót màu tím nhạt của mình thay cho y, sau khi đắp chăn kín kẽ, hắn lại đi vắt cái khăn, cẩn thận tỉ mỉ lau chùi vết máu trên khóe miệng nam nhân.

Nhìn gương mặt người kia khôi phục lại nét thanh nhã tuấn tú, Giang Trừng mới thỏa mãn rút tay về, tay vừa mới rút về, hắn liền ngốc trệ.

Hắn đang làm cái gì? Hắn vừa mới... Làm cái gì? Hắn...

Ký ức từ lúc hắn rời khỏi gian phòng của Lam Hi Thần bắt đầu trở lại, càng nhớ, Giang Trừng càng toát mồ hôi lạnh. Càng nhớ, tim hắn càng đập nhanh, cuối cùng, hắn giống như bị điện giật liền vùng dậy, liên tục lùi lại ba bước, hắn chấn kinh nhìn Lam Hi Thần trên giường đến không khép miệng lại được.

Hắn vốn dĩ là muốn đi tìm người để giải thích a! Hắn là muốn đi tìm Lam Hi Thần để giải thích chuyện tối qua!

Sau đó... Sau đó, sao hắn lại có thể quang minh chính đại cùng Hàm Quang Quân chặn tiếng cướp người đi như thế?

Hắn còn nói... Hắn còn nói muốn cùng Lam Hi Thần làm ma đạo lữ? Trời ạ! Cái gì là ma đạo lữ a?

Hắn... Hắn...

Giang Trừng che mặt thở dài!

Cho dù Hàm Quang Quân vẫn chưa phát giác ra cái gì, nhưng Ngụy Anh- tên gia hỏa này, đầu óc cùng cái quỷ gì là một dạng, chắc chắn nhìn ra khác thường, hắn biết, Hàm Quang Quân tuyệt đối cũng sẽ biết.

Hắn xâu chuỗi lại một loạt hành vi này căn bản đều là hành động tố cáo chính mình aaa!

Giải thích cái gì đều vô dụng!

Giang Trừng vuốt mặt, hít sâu một hơi, lần thứ hai đi đến trước giường, cúi đầu nhìn Lam Hi Thần đang hôn mê.

Hắn cứ như vậy yêu thích một người nam nhân sao? Một chút ý định xoay chuyển đều không có?

Lam Hi Thần không tốt sao?

Lam Hi Thần không ôn nhu ư?

Lam Hi Thần nhìn không đẹp à?

Không, y rất tốt, rất ôn nhu, y còn xếp thứ nhất trên bảng thế gia công tử kia mà.

Chính mình đây, rốt cuộc là như thế nào đi yêu thích y?

Là lúc y ôn hòa cùng mình nói chuyện sao?

Vẫn là khi y chu đáo nói ra lời sẽ khiến người khác cảm thấy thoải mái sao?

Hoặc là khi y bởi vì chính mình đường đột, lúc đó vẫn ôn nhu an ủi mình?

Giang Trừng hỏi một câu lại một câu, lại trả lời từng câu từng câu, đến cuối cùng, hắn tự hỏi.

Ngươi thích y sao? Ngươi muốn cùng y chung sống một đời sao? Ngươi muốn cùng y trở thành đạo lữ làm bạn đến chết sao?

Đáp án đã rất rõ ràng, không phải sao?

Yêu thích, một việc giống như thế, khi không để ý đến, thì chỉ như không khí, nhưng đến khi nhận ra, thì đến chết đều phải có nó.

"Ta thích ngươi, ta muốn cùng ngươi chung sống cả đời, ta muốn cùng ngươi trở thành đạo lữ làm bạn đến chết."

Cúi đầu ở trên mặt nam nhân nhẹ nhàng hôn xuống, đời này với ngươi... Sinh tử không rời.
.
.
.
Gia quy trên đá quy huấn, xem ra là chắc chắn phải ... Ài...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top