Phần 1: Vãn Hi (31) - Hoàn
Kim Lăng trực tiếp gác lại một vài chuyện, mới dẫn theo Kim Như Huyền cùng vài tên thị vệ, vội vàng tới Vân Mộng.
Người ở cổng nhìn thấy Kim Lăng cũng chỉ là cười cười để mặc cậu trực tiếp xông vào bên trong, đợi cậu chạy khuất bóng, mới đột nhiên nghĩ đến, kia đã không còn là Kim tiểu công tử, mà là Kim tông chủ, theo lễ cần phải thông báo mới đúng?
Hừm. . . . . . Quên đi, đều là người trong nhà, tông chủ sẽ không so đo.
Người thủ vệ không nghĩ tới, cùng ngày Liên Hoa Ổ đã hạ xuống một mệnh lệnh.
Chỉ cần Kim tông chủ tới chơi, chỉ được phép cho người vào cửa sau khi đã thông tri!
Mang theo người đến Đoạn Liên hồ, Kim Lăng ở xa liền nhìn thấy vài người đứng ở cửa.
"Các ngươi đứng ở đây làm cái gì?"
Còn chưa đến gần, âm thanh ồn ào quen thuộc khiến cho Kim Lăng biết mấy người kia là ai, quả nhiên, đến gần vừa thấy, chẳng phải là đám người Ngụy Anh sao? Ui, khách khanh cũng ở đây?
"Kim tông chủ?" Tên khách khanh kia gặp Kim Lăng thì sững sờ một chút, lập tức hành lễ, người bên ngoài sao lại không thông báo? Có thể nào là đã quên Kim Lăng hiện tại chính là tông chủ?
"Kim tông chủ." Tư Truy cùng Cảnh Nghi vội vàng xoay người hành lễ, Kim Lăng có chút không quen mà xua tay.
"Ừm, ta tìm cữu cữu cùng Lam tông chủ, sao các ngươi đều đứng ở đây?"
"Ta cùng Ôn Ninh đang tìm phòng!" Ngụy Anh cười cười nói.
"Tìm phòng?" Là trò chơi mới gì sao? Tìm phòng làm gì?
"Ai nha ai nha, ngươi còn không biết? Đến đến đến, cháu trai ngoan, để cữu cữu nói cho ngươi nghe a." Ngụy Anh muốn cho toàn bộ người ở Tu Chân Giới đều biết, lập tức đem lý do cổ quái "Nhà mẹ đẻ" mà Giang Trừng đã nói, nói ra hết một lần.
". . . . . . Hai người các ngươi. . . . . ."
". . . . . . Nhà mẹ đẻ. . . . . ."
Kim Lăng mặt đều lệch.
"Đúng vậy đúng vậy, cho nên, ta cùng Ôn Ninh hiện tại đang tìm phòng. Vị khách khanh này phụ trách bố trí nơi ở của bọn ta."
". . . . . . Vì sao muốn tìm phòng? Ngươi đều đi theo Hàm Quang Quân, ở Đoạn Liên hồ không phải là được rồi sao ? Quỷ. . . . . . Ôn Ninh vốn cũng không cần phòng đi?"
"Cái này không giống!"
"Làm sao không giống?"
"Phòng khách là để khách nghỉ ngơi, nếu Liên Hoa Ổ là nhà mẹ đẻ của ta, đương nhiên phải có phòng của ta, như vậy mới có cảm giác về nhà mẹ đẻ."
"Chẳng lẽ ngươi không biết là một người nam nhân dùng lý do về nhà mẹ đẻ này thực dọa người sao?"
"Làm sao dọa người? Hay là muốn ta đem Hàm Quang Quân cưới về Liên Hoa Ổ sao? Ta cùng Hàm Quang Quân cũng không để ý nữa, vẫn là đổi cho ta phòng mới hay Cô Tô đổi thành nhà mẹ đẻ?" Ngụy Anh khó hiểu hỏi.
". . . . . . Quên đi, như vậy liền đổi, kia. . . . . . Nếu muốn tìm phòng, các ngươi đều tụ tập ở cửa nơi cữu cữu ta ở làm cái gì?" Tưởng tượng đến việc quay về Vân Mộng sẽ nhìn thấy Hàm Quang Quân, Kim Lăng nghĩ nghĩ, vẫn là nhà mẹ đẻ thôi.
"Ta đi cả một vòng Liên Hoa Ổ, không tìm thấy phòng thích hợp, sau đó lại nghĩ đến, chỗ Giang Trừng có rất nhiều phòng trống, cảnh vật ở Đoạn Liên hồ lại tốt, cho nên muốn ở đây." Tin tưởng huynh đệ của mình sẽ không so đo việc mình ở lại nơi của hắn.
"Ở chỗ này? Không được!" Kim Lăng vừa nghe lập tức lên tiếng cắt đứt suy nghĩ này của Ngụy Anh.
"Tại sao?"
"Cữu cữu xây dựng Đoạn Liên hồ đẹp như vậy, chính là để sau này cưới vợ, cữu mụ của ta sẽ ở lại, phòng trống còn nhiều, bởi vì cữu cữu tính toán sau này cùng cữu mụ sinh em bé, xây dựng cho một gia đình lớn, ngươi cùng Ôn Ninh nếu thực sự vào ở, vạn nhất không đủ phòng, các ngươi lại phải dọn ra ngoài, chẳng phải phiền toái? Ta xem, các ngươi vẫn là đổi chỗ khác đi."
Kim Lăng nói xong, không khí xung quanh một mảnh im lặng, vẻ mặt Ngụy Anh không dám tin nhìn Kim Lăng, ngay cả khách khanh cũng có chút kinh ngạc nhìn cậu.
Làm sao vậy? Cậu có nói sai cái gì sao? Ánh mắt kia của các ngươi là như thế nào?
"Phòng trống là xây cho em bé? Nơi này có ít nhất hai, ba mươi phòng? Cữu mụ của ngươi vừa vào cửa phải sinh liên tục sao? Kim đại tiểu thư, ngươi không nói sai đi? Ngươi không thấy giống như tìm heo sinh sao?" Suy nghĩ của bọn tiểu bối đơn thuần, Cảnh Nghi vừa nghe liền ngốc, vậy phải sinh đến năm nào tháng nào mới sinh xong a?
"Ngươi là heo á! Heo cái gì? Có cũng là chó. . . . . . Không đúng, ngươi nói cữu mụ tương lai của ta là heo?" Kim Lăng xắn tay áo .
"Kim Lăng. . . . . . Ngươi vừa mới nói chính là thật sự?" Ngụy Anh ôm ngực, vẻ mặt không biết suy nghĩ cái gì, hỏi Kim Lăng.
"Đương nhiên là thật, tự cữu cữu nói với ta, như thế nào? Ngươi không tin? Chúng ta có thể đi hỏi cữu cữu ngay bây giờ!"
"Không không không, hiện tại không được. . . . . . Kim Lăng a, chuyện tìm cữu mụ sinh em bé này, sau này đừng nói nữa, hơn nữa, càng không nên nói trước mặt Lam tông chủ." Bằng không huynh đệ của hắn thật sự có thể làm cẩu độc thân cả đời .
"Tại sao?" Kim Lăng khó hiểu, ngay cả đám người Như Huyền sau lưng cậu, còn có Tư Truy Cảnh Nghi cũng không hiểu, chỉ có vị khách khanh kia và Ôn Ninh hiểu rõ trong lòng.
". . . . . . Ngươi chỉ cần biết rằng, đây là tốt cho ngươi, cũng là vì Giang Trừng, biết không? Nhớ rõ, ngàn vạn lần không cần nhắc lại !" Ngụy Anh nói rất nghiêm túc, giống như chuyện lớn có thể làm chết người, Kim Lăng nuốt nuốt nước bọt, cũng chỉ gật đầu liên tục, những năm gần đây ở chung, cậu cũng biết, bình thường không nghe Di Lăng lão tổ, kết cuộc, gần như đều không tốt a.
"Ừm, vị khách khanh này. . . . . . Ừm. . . . . . Vẫn là quên hỏi ngài gọi là gì, không biết xưng hô như thế nào a?"
"Ngụy công tử khách khí, tiểu đệ họ Cố, tên Khách Khanh, công tử chẳng phải vẫn luôn bảo ta Khách Khanh sao?" Mỉm cười, Cố Khách Khanh cười khách khí, nhưng tất cả người ở đây đều đen mặt.
Cố Khách Khanh? Cố Khách Khanh! Cho nên hắn thật sự gọi là Khách Khanh? Hơn nữa giọng điệu kia . . . . . Thực cho rằng đại gia không nghe ra trong giọng nói kia có vị chua sao?
". . . . . . Ha ha ha. . . . . . Khụ, ờ, vậy, Khách Khanh a, ta nghĩ, phòng của ta và Ôn Ninh ở Đoạn Liên hồ đi, có tiến cử gì không?" Thật đúng là không nghĩ tới, tên kêu Khách Khanh, khó trách Giang Trừng lúc nào cũng kêu khách khanh khách khanh. . . . . . Từ từ, theo tính cách của Giang Trừng. . . . . . Chắc cũng không biết hắn kêu là Khách Khanh nha? ( Giang: ta cũng không phải ngươi, lão già mắt hoa! )
"Có, cuối cùng, có hai gian lầu gỗ độc lập, còn cách lầu chính một cái đình viện, hai tòa lầu gỗ còn có một cái hồ nhỏ dẫn nước, yên lặng, ẩn mật, Ngụy công tử muốn xem thử?"
"Tốt! Không cần xem, liền chọn nơi đó! Cảnh Nghi, ngươi tới theo giúp ta, Tư Truy, ngươi theo Ôn Ninh cùng đi dọn dẹp phòng ở, Khách Khanh a, ngươi đi với Ôn Ninh, ta thông thạo Liên Hoa Ổ, có thể tự mình đến."
"Đã biết. Kim tông chủ, ta đi trước, Giang tông chủ lúc này hẳn là ở thư phòng, ngài muốn gặp ngài ấy không?"
"Được, ta đi gặp cữu cữu trước." Gật đầu, nhìn bóng dáng năm người rời đi, Kim Lăng đột nhiên nghĩ đến, từ từ. . . . . . Cậu vừa mới nói không được có người ở nơi này mà? Mà Ngụy Anh còn nói không thể nói chuyện cữu cữu cưới vợ sinh con? Vậy, vậy kia. . . . . . Bọn họ cuối cùng cũng không thể ở lại Đoạn Liên hồ a?
Kim Lăng có chút hỗn độn.
"Tông chủ, chúng ta phải đi sao không?"
"Đúng. . . . . . Từ từ." Đầu đang muốn hướng đi thư phòng, Kim Lăng đột nhiên nhìn thấy một môn sinh Vân Mộng, trong tay bưng một cái hộp đi tới.
"Kim. . . . . . Tông chủ." Thiếu chút nữa vừa muốn giống như trước gọi tiểu công tử, tên môn sinh kia vội vàng xoay người hành lễ.
"Miễn , trong tay ngươi là cái gì?" Không thấy gia huy khắc trên mặt hộp, Kim Lăng ngạc nhiên hỏi.
"Đây là Mộ Dung thế gia đưa tới cho tông chủ."
"Mộ Dung thế gia? Mộ Dung thế gia nào?" Nghe rất quen thuộc a.
"Là thế gia phụ thuộc vào Vân Mộng chúng ta, ở gần Âu Dương thế gia."
"À. . . . . . À, ta nhớ ra rồi, cái kia cái kia. . . . . . Cái kia của Mộ Dung thế gia, không có việc gì sao lại tặng quà?" Giống có lại giống không có, vẻ mặt Kim Lăng giả bộ bối rối, lại không biết rằng cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì với thế gia đó.
"Không rõ lắm, chỉ nói là nhị tiểu thư của bọn họ tặng." Hiếm thấy a, lại có cô nương tặng quà cho tông chủ. Phải biết rằng, từ sau khi đại tiểu thư qua đời, mười mấy năm qua chính là lần đầu tiên có nữ nhân tặng quà cho tông chủ đâu.
"A? Nhị tiểu thư? Từ từ. . . . . . Nữ nhân?" Kim Lăng kinh ngạc.
"Tông chủ, kêu nhị tiểu thư thì có thể là nam sao?" Như Huyền có chút đau đầu.
"Không không không, ý của ta là, có cô nương tặng quà cho cữu cữu?"
"Đúng vậy, nhị tiểu thư của Mộ Dung thế gia muốn đưa đồ cho tông chủ, này, còn có một bức thư." Môn sinh kia di chuyển hộp gỗ che bức thư ra, Kim Lăng lập tức đưa tay rút ra, chỉ thấy trên giấy viết thư trắng thuần, chữ viết uyển chuyển, đẹp đẻ —— Vân Mộng Giang tông chủ Vãn Ngâm thân khải —— , một bên kí tên Mộ Dung Lâm Tiên.
"Mộ Dung Lâm Tiên. . . . . . Lâm Tiên. . . . . . Lâm Tiên? Lâm Tiên cô nương kia?" Kim Lăng cuối cùng nhớ tới, là cô nương xem mắt không biết là lần thứ mấy, Giang Trừng đối với ấn tượng của nàng cũng không tệ lắm.
"Kim tông chủ, ta. . . . . ."
"Như Huyền, tiếp nhận hộp gỗ, ta đang muốn đi tìm cữu cữu, hộp gỗ và thư, ta thay ngươi đưa. Mau mau mau." Cầm lấy thư, Kim Lăng mừng rỡ mang theo người đi tìm Giang Trừng, cậu nhất định phải là người thứ nhất nói cho cữu cữu tin này, lại hoàn toàn không suy nghĩ lại, thâm ý Ngụy Anh vừa mới nói, kết quả sau đó rước lấy bi kịch. (?)
Trong thư phòng, Giang Trừng ngồi ở sau bàn làm việc, một bên nhìn sách, một bên nhìn nam tử áo trắng đang ngồi ghế dưới xem sách.
Nam tử một thân áo trắng, tay áo rộng, trên trán có một cái mạt ngạch màu trắng có hoa văn đám mây được đeo ngay ngắn, ngón tay lật trang sách sạch sẽ, thon dài, y đọc chuyên chú, Giang Trừng nhìn y cũng chuyên chú, sách trên bàn chưa xem được một trang hắn cũng không quản, chỉ nhìn y, hơn nữa đang nhìn đến Thanh Tâm Linh màu xám bạc đeo bên hông của nam tử, cái miệng của hắn không thể khống chế giương lên.
Chuyện là vậy, trên đài Tố Hà một phen mây mưa, sau khi Giang Trừng thay Lam Hi Thần thay quần áo, hắn liền đem Thanh Tâm Linh trên người đeo ở trên đai lưng của y.
"Thanh Tâm Linh? Giang tông chủ chưa cho người nào khác?" Lười biếng dựa vào trong lòng ngực nam nhân phía sau, Lam Hi Thần gẩy gẩy chuông bạc bên hông, sau đó tươi cười mang theo kiều diễm câu nhân, làm cho Giang Trừng lại một lần nữa kiềm chế không được mà mạnh mẽ hôn xuống.
"Không được làm mất, cũng không cho cự tuyệt, lại càng không cho phép trả ta, bằng không, ta đánh gãy chân ngươi!" Hôn xong, Giang Trừng còn không nỡ buông môi của Lam Hi Thần, vừa nói vừa cắn.
"Thực ngang ngược, cũng không hỏi ý kiến ta?" Hưởng thụ nụ hôn của nam nhân, Lam Hi Thần cười vỗ vỗ tay của hắn đang ôm eo của mình.
"Dù sao ta chỉ biết ngươi, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, cái này coi như quà trả lễ ngươi đã nhận lời ở bên cạnh ta."
"Nhận lời. . . . . . ?" Lam Hi Thần có chút hồ đồ, y có đồng ý với Giang Trừng cái gì sao?
"Hi Thần. . . . . . Lại đến lần nữa. . . . . ." Hôn hôn, Giang Trừng phát hiện chính mình lại có chút chậm chạp, tay đã muốn không an phận thăm dò vào ngực nam tử.
"Ai? Từ từ. . . . . . Ngươi vừa mới, mới vừa. . . . . . A. . . . . . Giang. . . . . . Ưm a. . . . . ."
Ngày nào đó, Lam Hi Thần là bị ôm trở về phòng, bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi mà ngất đi.
Bưng trà trên bàn lên uống một ngụm, lúc Lam Hi Thần buông chén trà, mới nhìn thấy Giang Trừng sau bàn làm việc đang chống má, cười đến quỷ dị nhìn y.
"Giang tông chủ, người nhìn sai phương hướng rồi." Có chút bất đắc dĩ mà cười, Lam Hi Thần nghĩ, chính mình thực không nên nhất thời nềm lòng mà đồng ý cùng hắn xử lý công sự, nhìn, sách trên bàn so với lúc mình vừa vào ngồi giống nhau như đúc, cũng không thay đổi a.
"Không nhìn lầm a, ta đang nhìn người quan trọng nhất đời ta a." Nếu có thể đem tiếng Giang tông chủ đổi thành phu quân, vậy càng hoàn mỹ hơn.
"Ngài lại như thế, về sau ta sẽ không vào thư phòng một bước." Lam Hi Thần nghiêm mặt nói, công và tư nhất định phải rõ ràng, thân là tông chủ nên chú tâm vào công việc. Nếu Giang Trừng thực sự vì chính mình, bỏ bê chính sự của Vân Mộng, y nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý.
"Cho dù ta xem sổ sách thật lâu, ngươi vẫn sẽ cùng ta?"
"Nếu là chính sự, ngài nghiêm túc xử lý, Hi Thần chắc chắn ở cùng ngài đến khi xong."
"Được." Một tiếng được, Giang Trừng cúi đầu đang muốn chuẩn bị xử lý công sự, một tiếng gọi lớn từ xa đến gần, ngay cả gõ cửa cũng không làm trực tiếp xông vào thư phòng.
"Cữu Cữu! Cữu cữu! Tin tốt, tin tốt a!" Kim Lăng bị kích động nhào vào thư phòng, giương lá thư trong tay ra, mặt đều đỏ, vốn tưởng rằng trong thư phòng chỉ có một mình Giang Trừng, lại không nghĩ rằng lúc nhào vào phòng, liền thấy được Lam Hi Thần ngồi ở một bên.
"Lam tông chủ? Thân thể ngài đã tốt chua? Ta vẫn lo lắng cho ngài, sau khi xử lý chuyện ở Lan Lăng xong, ta liền lập tức chạy tới." Chạy đến bên người Lam Hi Thần, Kim Lăng hướng y hành lễ, vẻ mặt lo lắng nhìn y.
"Tạ ơn Kim tông chủ quan tâm, ta tốt hơn rất nhiều." Lam Hi Thần cười đáp lại.
"Kim Lăng, ngươi đã là tông chủ, sao còn lỗ mãng như vậy? Như Huyền, ngươi đi theo Kim Lăng cũng không chú ý một chút." Bởi vì thư phòng là một trong những nơi quan trọng của Vân Mộng, mà Kim Lăng không cho thị vệ theo tới, chỉ dẫn theo Kim Như Huyền, mà hai tay Kim Như Huyền đang cầm một cái hộp gỗ, sắc mặt có chút ngượng ngùng hành lễ trả lời.
"Là Như Huyền bất cẩn, sau này nhất định chú ý." Cháu trai của tông chủ, không khác Giang tông chủ lắm a, kéo đều kéo không được, thậm chí còn không nghe hắn a.
"Ừm. Kim Lăng, ngươi mới vừa nói tin tốt gì?" Lật qua một trang, Giang Trừng nhìn một hạng mục các chi phí, không có gì để ý hỏi.
"A. . . . . . A, đúng đúng, tin tốt, tin tốt a, cữu cữu, ta sắp có cữu mụ nha." Giơ giơ phong thư trong tay, Kim Lăng cười sáng rực.
". . . . . . Cữu mụ? Hàm Quang Quân sao? Hắn đã sớm là cữu mụ của ngươi, còn muốn hô to hô nhỏ cái gì?" Bây giớ mới hưng phấn, có phải quá muộn không?
"A? Liên quan gì Hàm Quang Quân a? Cữu cữu, ta nói chính là Mộ Dung thế gia, Lâm Tiên cô nương, nàng là người trước đây ngài xem mắt có cảm tình a! Người ta viết thư mang đồ tới cho ngài." Rất nhiều năm sau, Kim Lăng mới biết được, những lời năm đó cậu nói, tạo thành lực sát thương lớn bao nhiêu, khiến cho cữu mụ chân chính của cậu thiếu chút nữa không có.
"Mộ Dung thế gia? Lâm Tiên cô nương? ?" Giang Trừng bỗng nhiên dừng tay cầm bút ở giữa không trung, trong không khí như có như không hiện lên một chút sát khí, Giang Trừng chỉ cảm thấy cổ lưng một trận run lên, vì sao? Vì sao hắn còn có thể nghe được bốn chữ Lâm Tiên cô nương?
"Đúng vậy đúng vậy, cữu cữu, hơn mười năm a, cuối cùng cũng có cô nương tặng quà cho ngài, Như Huyền, mau đưa hộp gỗ lên, a, còn có thư này. . . . . ."
"Kim Lăng. . . . . ." Một tiếng gọi nhẹ nhàng, rõ ràng chính là tiếng nói thật dễ nghe, những người còn lại trong phòng cũng không tự giác đánh một cái lạnh run, Kim Lăng cứng cổ, quay đầu nhìn về phía Lam Hi Thần cười ôn nhu.
Ông trời. . . . . . Sao lại giống Hàm Quang Quân ngày đó cười chào tạm biệt chính mình vậy?
"Có thể đưa thư cho ta xem một chút không?"
Không! Không! ! Kim Lăng! Ngàn vạn lần đừng đưa cho y! !
Giang Trừng ở trong lòng reo hò, chính là hắn không thể nói, không thể ngăn cản, càng không thể nhào qua đem thư kia xé nuốt a!
"Ơ. . . . . . Đây là đua cho cữu cữu. . . . . ."
"Giang tông chủ, có thể cho Hi Thần xem trước được không?" Lam Hi Thần lập tức chuyển đầu cười nhìn về phía Giang Trừng đang ngồi trên cao, hỏi.
". . . . . . Cho!" Miễn cưỡng đồng ý, Kim Lăng. . . . . . Ta bị ngươi hại chết a! !
"Này. . . . . ." Kim Lăng cảm thấy, thư này giống như không thể đưa cho Lam tông chủ nhìn thấy, nhưng Lam tông chủ muốn xem, cữu cữu cũng nói đưa cho. . . . . .
"Kim Lăng, thư!"
"Đến đây, Lam tông chủ, mời." Bật người hai tay dâng thư, Kim Lăng cúi đầu lùi qua một bên, mồ hôi lạnh tuông rơi không ít.
Kỳ quái , cậu đang sợ hãi cái gì? Chỉ là một phong thư mà thôi, như thế nào lại giống như xảy ra án mạng. . . . . . ? A. . . . . . ?
Kim Lăng a, chuyện tìm cữu mụ sinh em bé, sau này đừng nói nữa, hơn nữa lại càng không nến nói ở trước mặt Lam tông chủ.
Trong đầu đột nhiên hiện ra lời Ngụy Anh nói trước đây, không xong. . . . . . Ngoại trừ vấn đề sinh đứa nhỏ, cậu còn . . . . . Mang theo một phong thư cùng một cái hộp gỗ. . . . . .
Lam Hi Thần động tác tao nhã mơ phong thư ra, nhìn một chút, tươi cười trên mặt càng tăng lên, y gấp phong thư ngay ngắn, đứng lên, đi đến trước mặt Như Huyền, đem hộp gỗ lấy lại đây, đem thư cùng hộp gỗ đưa tới trước mặt Giang Trừng.
"Mộ Dung thế gia, Lâm Tiên cô nương đối với Giang tông chủ rất cảm tình, có ý nguyện cùng Giang tông chủ tiến thểm một buước tìm hiểu nhau, nay tự tay làm một hộp bánh hoa sen đưa cho tông chủ nếm thử. Giang tông chủ, chúc mừng chúc mừng, ngài xem mắt thành công, nhân duyên sắp tới." Buông thư cùng hộp gỗ xuống, Lam Hi Thần đưa tay lấy sổ sách trên bàn đè phong thư lại, nhìn Giang Trừng, y cười khẽ nói.
"Điểm tâm mới vừa làm, tông chủ nhân lúc còn nóng nên thưởng thức, Hi Thần không quấy rầy tông chủ thưởng thức bánh, trước cáo từ ." Nói xong, cũng không đợi Giang Trừng đáp lại, Lam Hi Thần rời khỏi thư phòng, trước khi đi còn cùng Kim Lăng nói chúc mừng. Người rời đi, ba người giống như cuối cùng tìm được hô hấp mà thở hổn hển.
"Hô. . . . . . Thật kỳ quái. . . . . . Như Huyền, sao ta giống như có một loại cảm giác đại nạn bất tử?" Vỗ vỗ ngực, Kim Lăng khó hiểu hỏi cấp dưới.
"Ta cũng cảm thấy vậy. . . . . . Tông chủ, chúng ta. . . . . . Chúng ta có phải làm sai cái gì không?" Phương diện nào đó đầu óc Như Huyền giống như Kim Lăng, luôn luôn có một loại cảm giác giống nhau.
"Có sao? Chỉ là truyền thư và hộp gỗ. . . . . . Còn làm sai cái gì không?"
". . . . . . Kim Lăng. . . . . ." Nhìn trang giấy bị Lam Hi Thần vò nhăn một chút trên mặt bàn, trên mặt có một cái dấu tay hợp với trang giấy bị ấn sâu vào mặt bàn, cái gì gọi là ăn vào gỗ sâu ba phân? Đây là a ~~~ không phải ba phân? Có thể là mười phân luôn a.
"Chuyện gì a?"
"Về sau, cữu cữu không nói muốn đánh gãy chân ngươi . . . . . ." Nâng đầu lên, Giang Trừng cười nhìn Kim Lăng đang cúi đầu, nụ cười không có ý tốt kia, làm cho cả người Kim Lăng bất giác run lên.
"Cữu cữu, ngươi. . . . . ."
"Về sau, ta sẽ trực tiếp lấy Tam Độc may miệng của ngươi! ! Ngươi hiện tại, lập tức, cút cho ta, quay về Lan Lăng của ngươi đi! ! !"
"Oa a ~~ cữu cữu, ngươi phát hỏa cái gì a? ?" Hiện lên hình ảnh Tam Độc bay thẳng đến, Kim Lăng sợ tới mức cùng Như Huyền cùng nhau trốn ra thư phòng, này lại là chuyện gì xảy ra a? ?
Cùng ngày, Giang Trừng liền ra mệnh lệnh —— chỉ cần Kim tông chủ tới chơi, thông báo trước rồi mới có thể thả người vào cửa!
Cách ngày một buổi sáng sớm, Lam Hi Thần mang theo Tư Truy và Cảnh Nghi, ngay cả nói một tiếng cũng không có, trực tiếp rời khỏi Vân Mộng quay về Cô Tô.
Giang Trừng bị Lam Hi Thần nhốt bên ngoài, không có biện pháp vào phòng ngủ, ngày hôm sau đứng ở trong phòng ngủ trống vắng, quả thực khóc không ra nước mắt.
Tỷ tỷ, ta hiện tại rất muốn đem Kim Lăng nhét lại trong bụng ngươi a a a ~~
Từ đó, Giang tông chủ bắt đầu kiếp sống truy thê dài tới bảy năm. May mắn tổ tiên Giang gia phù hộ, cuối cùng, cuối cùng cũng được Lam Hi Thần gật đầu một cái, từ đó kết làm đạo lữ, sinh tử không phụ.
Phần 1: Vãn Hi - Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top