Phần 1: Vãn Hi (28)
Thân là môn sinh Lam thị, điểm thuận lợi nhất, hẳn là giống như một cái đồng hồ sinh học.
Từ sau mười ngày mê man tỉnh lại, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của y đã giống như ngày thường, mới qua giờ mẹo không lâu, y cũng đã tỉnh.
Trên giường chỉ có một mình y, nhưng màn giường ở đầu giường đã buông xuống, Lam Hi Thần sờ sờ bên kia, nhiệt độ lạnh lẻo khắp mặt giường nói cho y biết một chuyện thật, người nọ. . . . . . Cũng không có ngủ lại cùng y.
Ngồi dậy, nhìn cạnh giường ngẩn ngơ, Vong Cơ nói hắn rất tức giận? Đã tức giận, vì sao không nói với y? Y nghĩ đến tình cảm của hai người, hẳn là có việc gì cũng nên nói với nhau, không phải sao?
"Lam tông chủ, ngài thức dậy rồi?" Một thanh âm bên ngoài màn vang lên làm cho Lam Hi Thần hoàn hồn, y vội vàng đáp lời, cũng đang muốn đi vén cái màn giường lên.
"Dậy rồi dậy rồi, Linh Song công tử. . . . . . Phải không. . . . . . ?" Cũng chưa đụng tới màn, đã có người nhanh tay hơn y kéo màn giường lên, sắc mặt hôm nay của nam nhân vẫn như cũ, hắn không nói gì đem màn giường buộc lên, sau đó bước đi tới một bên ngồi xuống, bên kia là Vong Cơ cùng Ngụy Anh còn chưa tỉnh ngủ, và Ôn Ninh đứng phía sau Ngụy Anh. Bên cạnh, là nam nhân đi cùng Linh Song.
Linh Song cười nhẹ đi lên trước, chèn cái đệm để cho y dựa vào, tiếp theo ngồi xuống bên giường, sau đó lấy ra một cái sáo rồng màu bạc.
"Lam tông chủ, trước tiên ta kiểm tra thân thể cho ngài, thỉnh ngài trước tiên nhắm mắt điều tức, để cho linh lực của ngài chậm rãi khai thông kinh mạch."
"Ừm." Hai chân ngồi xếp bằng, Lam Hi Thần chậm rãi điều động linh lực vận chuyển toàn thân, một tiếng sáo kỳ ảo, trong trẻo vang lên nhẹ nhàng, tiếng sáo kia theo tĩnh mạch của y xuyên qua thân thể, Lam Hi Thần chỉ cảm thấy thân mình nhẹ nhàng, cả người thoải mái không ít, thẳng đến khi tiếng sáo chấm dứt, Lam Hi Thần cũng chậm chậm thu hồi linh lực, nhưng bên trán đã ướt một tầng mồ hôi mỏng.
"Lam tông chủ, thân thể của ngài đã không còn vấn đề, nhưng trong thời gian ngắn, ngài vẫn là không thể vận nhiều linh lực, kinh mạch của ngài bị hao tổn, mặc dù kinh mạch đã hồi phục, nhưng kinh mạch mới phục hồi vẫn còn yếu ớt, nếu ngài cưỡng ép vận chân khí, kinh mạch không chịu nổi, e rằng vẫn có thể bị tổn thương."
"Vậy phải bao lâu, ta mới có thể hoàn toàn hồi phục?"
"Ít nhất nửa năm."
"Nửa năm sao. . . . . ."
"Làm sao xác định huynh trưởng đã hồi phục?"
Linh Song hướng nam tử đứng ở bên cạnh ngoắc ngoắc đầu, Đường Tĩnh lập tức từ bên trong túi Càn Khôn bên hông lấy ra một cái hộp gỗ đưa tới.
Linh Song mở hộp gỗ, bên trong là một viên hình tròn, hắn đang muốn giải thích với Lam Hi Thần, rồi lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn cười cười hướng Giang Trừng nói.
"Giang tông chủ, có thể phiền ngài một chút không?"
Không biết vì sao Linh Song kêu chính mình, nhưng liên quan Lam Hi Thần, Giang Trừng vẫn là lập tức tới bên giường, nhưng mà ánh mắt vẫn không dám nhìn người trên giường.
"Cái trong hộp, gọi là Tham Linh cổ, ta đã thay đổi nó một chút, nó thuộc họ hàng của trùng cổ, nửa năm sau, ngươi đem trứng sâu này đặt ở trên mạch của Lam tông chủ, cái chuông và âm tiết của chuông đánh thức nó ta đã đặt ở dưới đáy hộp, Tham Linh cổ sau khi thúc giục biến hóa sẽ tự dò xét tình trạng kinh mạch của alam tông chủ, chỉ cần toàn thân Tham Linh cổ biến thành màu xanh biếc, đại biểu thân thể của Lam tông chủ đã hoàn toàn hồi phục." Đem hộp gỗ giao cho Giang Trừng, trong nụ cười tươi của Linh Song cất giấu một chút giảo hoạt.
"Nhờ Giang tông chủ chăm sóc Lam tông chủ nhiều hơn, nhớ lấy, chớ để cho y hao phí tinh thần sức lực quá độ, tận lực bảo trì tâm tình vui vẻ đối với việc khôi phục của y rất có trợ giúp."
"Ta hiểu. . . . . . ?" Gật gật đầu, cẩn thận nhận lấy hộp gỗ, Giang Trừng lại đột nhiên nghĩ đến, hộp gỗ này. . . . . . Sao lại đưa cho hắn? Đang muốn mở miệng, Linh Song đã lên tiếng trước hắn, uể oải nói.
"A a ~~ mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, ta cũng có thể an tâm đi rồi."
"Linh Song công tử phải đi sao?"
"Đúng vậy." Hướng Ôn Ninh gật đầu, Linh Song tiếp tục nói.
"Ta vốn dự tính nếu giữa mùa thu còn không tìm được ngươi, ta cùng Đường Tĩnh phải về Thục Trung trước, dù sao lần này đi ra ngoài tìm ngươi, thời gian kéo quá dài, nếu không trở về, ta sẽ bị đuổi giết đến chân trời góc biển."
"Gây phiền phức cho ngươi rồi." Ôn Ninh nói.
"Không có gì, đúng rồi, Ôn tiểu công tử, về sau ta muốn tìm ngươi, thì tới chỗ nào tìm? Ta cùng Đường Tĩnh đều không có linh lực, bùa chú pháp trận của các ngươi bọn ta cũng không biết, ngươi có nơi ở cố định hay không?"
"Ta?" Ôn Ninh ngây người nghĩ nghĩ. . . . . . Bến tàu? Núi hoang? Miếu đổ nát?
". . . . . . Loạn Táng Cương?" Chính là A Uyển không ở Loạn Táng Cương. . . . . . Hay là nói sơn động phía sau Vân Thâm Bất Tri Xứ?
"Muốn tìm hắn thì đến Liên Hoa Ổ đi." Hộp gỗ cầm trên tay thả xuống cũng không xong thu về cũng không xong, Giang Trừng chỉ đành trở lại ghế ngồi xuống, nghĩ trong chốc lát rồi đưa cho Ngụy Anh để Ngụy Anh đưa lại cho Lam Nhị, hiện tại nghe bọn hắn nói đến nơi ở của Ôn Ninh, hắn không chút nghĩ ngợi nói thẳng ra làm cho Ngụy Anh nhất thời giật mình, nói.
"Liên Hoa Ổ? Giang Trừng, đầu óc ngươi không phải bị hỏng chứ?" Hắn chính là Ôn Ninh! Người của Kì Sơn Ôn thị!
"Tiên gia có thể thu nhận quỷ tướng quân có bao nhiêu nhà? Kim Lân Đài hắn là không thể ở lại, Vân Thâm Bất tri Xứ càng không thể thu nhận hắn, tìm Thanh Hà? Các ngươi và Nhiếp thị thân quen lắm sao? Ngoại trừ Vân Mộng, hắn còn có thể đi nơi nào? Hơn nữa. . . . . ." Nhìn Ngụy Anh, Giang Trừng thản nhiên nói.
"Ngươi không phải nói ngươi là con nuôi của cha ta sao? Một khi đã như vậy, ngươi theo Lam Nhị, coi như là Vân Mộng ta gả đi ra ngoài, nơi này xem như là nhà mẹ đẻ của ngươi, Ôn Ninh là ngươi cứu về, nếu là nguời của ngươi, kia coi như là người của Vân Mộng, trừ khi ngươi có chỗ khác có thể sắp xếp cho hắn."
"Nhà mẹ đẻ?" Thanh âm Ngụy Anh to đến nỗi ngay cả Lam thị Song Bích đều cảm thấy chói tai. Nhưng càng làm bọn họ kinh ngạc hơn, chính là lời nói của Hiang Trừng.
Giang tông chủ. . . . . . Đầu óc bị hỏng rồi sao. . . . . . ?
"Không chịu? Thanh tâm linh có thể trả lại cho ta."
"Này là của ta! Ai cướp của ta, ta đánh! Chính là. . . . . . Giang Trừng, ngươi thật sự suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
"Các ngươi không thích? Ôn Ninh, ngươi xem thường Liên Hoa Ổ của ta?"
"Không không không! Ôn Ninh hoàn toàn nghe theo sắp xếp của Giang tông chủ! Linh Song công tử, sau này muốn tìm ta, đến Vân Mộng là được."
Ôn Ninh đáng thương thực sự bị dọa sợ, hắn là người Vân Mộng? Liên Hoa Ổ là nhà mẹ đẻ của hắn?? Sau này A Uyển phải từ nơi này xuất giá a. . . . . . Từ từ. . . . . . Vấn đề này hắn nghĩ quá xa đi?
"Đã biết, chờ ta xử lý xong mọi chuyện, lại đến tìm Ôn công tử, đến lúc đó, phiền ngươi chiêu đãi." Đứng lên, Linh Song hướng Lam Hi Thần hành lễ, Lam Hi Thần đối với nam tử thanh tú này có cảm tình, cười đối với hắn nói.
"Đến lúc đó, cũng mời ngài đến Cô Tô một chuyến, để cho Lam mỗ tận tình chiêu đãi."
"Đương nhiên, nghe nói Cô Tô Lam thị chuyên sản xuất ra mỹ nam tử, ta. . . . . ."
"Khụ!"
". . . . . . Ta đối với Vấn Linh của quý môn phái rất có hứng thú, nếu có thời gian, ta thật muốn lĩnh giáo các ngươi một lần, đến lúc đó, còn thỉnh Lam tông chủ vui lòng chỉ giáo." Mà cái này, cũng là nguyên nhân hắn trở lại Kì Sơn, chỉ tiếc, cảnh còn người mất.
"Không thành vấn đề, nói về Vấn Linh, Vong Cơ là giỏi nhất Lam thị, đến lúc đó nhất định có thể trợ giúp ngươi." Hắn chính là vì Ngụy công tử, vấn linh suốt mười ba năm nha.
"Ta đây trước tạ ơn, mọi chuyện đã xong, chúng ta trước cáo từ."
"Ta tiễn các ngươi một đoạn đường."
"A a ~ ta cũng có một số việc muốn nói với ngươi." Hai người hướng mọi người cáo biệt, đi theo Ôn Ninh rời khỏi, bên trong phòng, vẫn còn lại bốn người bọn họ.
"Ngụy anh, ta có việc muốn nói với ngươi, ngươi theo ta một chuyến." Không đợi Ngụy Anh nói, Giang Trừng liền kéo người đi ra bên ngoài, Lam Vong Cơ chính là liếc mắt nhìn hắn, cũng tùy ý hắn đi, Lam Hi Thần ngay cả cơ hội mở miệng gọi người cũng chưa có, chỉ có thể nhìn Giang Trừng để lại một cái bóng dáng cho hắn, ngay cả nói cũng chưa nói.
". . . . . . Vong cơ. . . . . . Ngươi xác định hắn rất tức giận? Cổ chẳng phải đã giải xong. . . . . ." Có tất yếu trốn tránh y thành như vậy không? Nếu muốn trốn, cần gì quan tâm y như vậy, chuyện này quan trọng sao?
"Nói đến chuyện tình yêu, người ta luôn đặc biệt dễ dàng nhát gan, lo được lo mất." Hàm Quang Quân nghiêm trang nói.
"Kinh nghiệm của ngươi?" Vong Cơ nhát gan? Lam thị nhị công tử lo được lo mất?
". . . . . . Thúc phụ gửi thư hỏi chúng ta khi nào quay về Cô Tô. Chuyện của huynh trưởng vẫn gạt thúc phụ, nhưng tiếp tục giấu, ta sợ thúc phụ sẽ trực tiếp đến Vân Mộng tìm người, huynh trưởng nghĩ như thế nào?" Lãng tránh đề tài này, cùng Ngụy Anh bên nhau lâu, Lam Vong Cơ nói lãng sang chuyện khác thật là có tiến bộ, không giống như trước kia chỉ im lặng hoặc cấm ngôn người khác.
". . . . . . Vong Cơ nghĩ sao?" Lông mày nhẹ nhăn lại, thúc phụ bên kia, y đương nhiên là hy vọng có thể giấu thì giấu, bằng không, nếu như biết y xảy ra chuyện lớn như vậy, y rất sợ thúc phụ sẽ trực tiếp cấm y ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ.
"Ta cùng Ngụy Anh thảo luận qua, ta trước mang đệ tử quay về Cô Tô trấn an thúc phụ, chỉ chừa Tư Truy cùng Cảnh Nghi ở lại cùng ngươi, Ngụy Anh cũng ở lại, nói hắn thật lâu không quay về Vân amộng, nên muốn ở lại lâu một chút. Mà huynh trưởng thì lấy cớ là Thanh Đàm hội, ở lâu vài ngày."
"Vậy chẳng phải ngươi và Ngụy công tử phải xa nhau?"
". . . . . ." Lam Vong Cơ hơi hơi sửng sốt, hắn không nghĩ tới huynh trưởng lại quan tâm đến vấn đề này.
"Không sao, hắn hiếm khi quay về Vân Mộng, phía trước đều vội vàng, hiện tại để cho hắn ở lại vài ngày cũng không ngại." Tuy rằng Ngụy Anh không nói, nhưng đối với Liên Hoa Ổ, Ngụy Anh vẫn là không nỡ bỏ, mà ở nơi này cũng thả lỏng hơn, và hắn cũng biết rằng Ngụy Anh thoải mái hơn trong những ngày qua.
"Là huynh trưởng liên luỵ ngươi." Thật không dễ dàng, Lam Hi Thần đối với hạnh phúc của đệ đệ vẫn canh cánh trong lòng, mà nay bởi vì chuyện của y mà làm cho hai người tạm thời xa nhau, y thực sự cảm thấy chính mình không phải là một huynh trưởng tốt.
"Ngươi ta là người thân, huynh trưởng không cần để ý." Đứng lên, đi tới bên giường ngồi xuống, Lam Vong Cơ đưa tay cầm tay huynh trưởng, hai bàn tay giống nhau, thon dài thẳng tắp giống nhau, nếu không nói, không ai sẽ biết đây là một đôi tay khác nhau.
"Chúng ta là huynh đệ ruột thịt, cả đời, vĩnh viễn là huynh đệ."
". . . . . . Ừm." Nhìn Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần cuối cùng buông xuống một tảng đá lớn trong lòng, đệ đệ của y trưởng thành, thực hiểu chuyện, y có thể yên tâm.
"Còn có một chuyện."
"Hả?"
"Tô Lan hôm nay chết rồi."
"A. . . . . ."
"Lúc người đưa đồ ắn sáng đến thì phát hiện, đã không còn thở."
". . . . . . Ra đi thống khổ không?"
"Gã ra đi thực an tường." Nắm chặt bàn tay nhiễm lạnh của huynh trưởng, Lam Vong Cơ còn nói thêm.
"Lời hôm qua của huynh trưởng là dành riêng cho gã, tin tưởng gã nhất định cảm thụ được."
"Thật vậy chăng?"
"Thật, Vong Cơ nhìn thấy." Dù sao cũng là một nhánh của Lam thị, Lam Vong Cơ nghe tin người chết, trước khi gặp Lam Hi Thần, trước hết đi đến địa lao một chuyến.
". . . . . . Vong Cơ, đem xác Tô môn chủ hoả táng, đưa về Mạt Lăng đi." Thở nhẹ một tiếng, sinh mệnh vô thường, nếu không trân trọng, ngày sau có tiếc nuối cũng chỉ phí công, có lẽ. . . . . . Cũng là thời điểm, cho người nọ một đáp án . . . . . . Nhưng mà, quan trọng là, hắn đừng trốn tránh chính mình mới được a.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi chỉ thay ta đem hộp gỗ giao cho Lam Vong Cơ mà thôi, có khó như vậy?" Giang Trừng hổn hển quát.
"Người ta là giao cho ngươi cũng không phải ta, ngươi cũng biết đồ quan trọng để trên người ta dễ dàng bị mất, ngươi còn dám đưa?"
"Ngươi chỉ cần cầm, lập tức giao cho Lam Vong Cơ là được! Như vậy mà ngươi cũng có thể làm mất? Sao ngươi không tự ném mất bản thân luôn đi!"
"Ta tự ném mất bản thân, sẽ có Lam Trạm nhặt ta trở về, hộp gỗ này bị mất, ai tìm? Ngươi đừng cho ta thêm phiền phức, đồ của ngươi, bản thân ngươi tự giữ!"
"Ngươi không phải là huynh đệ của ta à? Thay ta bảo quản nửa năm không được sao?"
"Thì bởi vì là huynh đệ của ngươi, ta càng không thể thay ngươi bảo quản. Giang Trừng, không phải sau này ngươi còn muốn ta giữ vợ giúp ngươi luôn đi?" Có nam nhân nào ngu ngốc vậy không? Ngụy Anh quả thực muốn bổ đầu hắn ra xem trong đó chứa thứ gì!
". . . . . . Ta. . . . . ."
"Dừng! Ta cùng Lam Trạm còn có việc phải làm, lão tiên sinh ở Cô Tô gửi đến nhiều thư. Giang Trừng, Trạch Vu Quân là nam nhân, lại là tông chủ của một nhà, y không yếu ớt như vậy, lại càng không giống một cô nương cần che chở, y có thể bảo hộ chính mình, cũng có thể bảo hộ ngươi, y là có thể cùng ngươi sóng vai, ngươi hiểu không? Ngươi không cần sợ y xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ cần nghĩ nếu có người dám thương tổn y, ngươi nhất định là người thứ nhất nhào ra dùng Yử Điện đánh chết hắn, như vậy là đủ rồi." Tựa như nếu có người dám tổn thương Lam Trạm của hắn, hắn tuyệt đối để cho Ôn Ninh mỗi buổi tối đều đi tìm người đó uống trà!
Giang Trừng bị lời nói của Ngụy Anh dao động!
Hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này!
Hắn vẫn thầm nghĩ, hắn thích Lam Hi Thần, muốn cùng y vĩnh viễn bên nhau, muốn bảo hộ y, không cho y bị một chút thương tổn, đừng để cho y giống như a cha a nương còn có tỷ tỷ, vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời hắn.
Hắn không nghĩ tới, Lam Hi Thần cũng là nam nhân, vẫn là một nam nhân mạnh mẽ! Liệt Băng của y không thua Tử Điện, bội kiếm Sóc Nguyệt của y như thế nào cũng không thua kém ở Tam đĐộc.
Y. . . . . . Là người có thể cùng mình sóng vai, đối mặt với tất cả mọi người!
Ngụy Anh thấy Giang Trừng rơi vào trầm tư, cũng không quấy rầy hắn, sau khi thoáng nhìn thấy một nam tử đứng thẳng, hắn lông mày mở mắt cười như con mèo, chạy vội qua.
Huynh đệ tốt, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi đến đây, còn lại, do chính mình định đoạt đi!
Trước khi Linh Song rời đi, có lưu lại một phương thuốc, có sáu thang thuốc, tám canh giờ uống một thang.
Một nửa số thuốc đều chưa từng nghe qua tên, toàn bộ đều do Đường Tĩnh cho không lấy tiền, từ trong túi Càn Khôn của hắn.
"Lam tông chủ có Tô Sinh khúc có thể trợ giúp điều tức dưỡng khí, thuốc này của ta, dùng để bổ trợ kinh mạch, có thể giúp cho kinh mạch của y lưu thông linh lực một cách nhanh hơn, nếu không, theo y thuật của ta, ta lại phải dùng bí quyết bổ thiên thay Lam tông chủ điều trị hai ngày mới được, nhưng ta hiện nay không có thời gian. Nhớ kỹ, mặc kệ như thế nào, nhất định phải uống hết thuốc."
Cho nên, nguyên nhân là như thế, Giang Trừng hiện tại đang cầm chén thuốc, vẻ mặt âm trầm đứng trước cửa phòng Lam Hi Thần, không biết làm gì.
Là tự tay hắn nấu thuốc, canh lửa để nấu trong ba canh giờ, không nhờ vả người khác.
Nhưng nấu xong, hắn không biết lấy lý do gì để cho Lam Hi Thần uống.
Hắn muốn gọi người khác bưng tới, nhưng cũng không yên tâm, mà Ngụy Anh. . . . . . Quên đi. . . . . . Nhắc đến hắn lại tức giận.
Cho nên hiện tại hắn đứng ở cửa phòng người ta, nghĩ phải làm sao bây giờ?
Sáng nay Ngụy Anh nói làm cho hắn tỉnh ngộ không ít.
Hồi tưởng lại từ sau khi Lam Hi Thần tỉnh lại, hành động của chính mình, Giang Trừng lần đầu tiên cảm thấy chính mình thực là con mẹ nó mất mặt.
Hiện tại, hắn lại càng không có ý ôm người ta, thế này thế nọ.
Nhưng không mau đi vào, chờ thuốc lạnh, thuốc giảm tác dụng, người nọ lại phải chịu khổ, hắn chẳng phải là càng khốn nạn?
"Chỉ là bưng thuốc cho y uống mà thôi. . . . . . Chỉ là bưng thuốc. . . . . ." Tự thôi miên chính mình hơn mười lần, Giang Trừng cắn răng mở cửa phòng.
. . . . . . Ông trời. . . . . . Hắn nên gõ cửa trước mới đúng! ! ! !
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top