Phần 1: Vãn Hi (25)
Lam Hi Thần mơ một giấc mộng.
Thật là kỳ quái, chính mình gần như không nằm mơ, thế nào gần đây luôn mơ thấy nhiều như thế?
Đúng vậy, y hiện tại, chính là lấy thân phận một người đứng ngoài quan sát, xem một tuồng đại hí gọi là 'Một đời của con thỏ'.
Trước mắt, là Vân Thâm Bất Tri Xứ quen thuộc với y, cây cỏ um tùm, có một đàn thỏ màu trắng do Vong Cơ nuôi. Mà chính mình giống như biến thành không khí, bàn chân y đung đưa ở giữa không trung, một tay chống má, buồn cười nhìn con thỏ hoạt bát trước mắt.
Hơn nữa chơi vui chính là, Lam Hi Thần có thể xác định, một đám con thỏ trắng kia ứng với từng người của Cô Tô Lam thị bọn họ.
Con thỏ lớn với một ánh mắt rất nghiêm nghị, đứng ngay thẳng trên đài, đứng lên chỉ cái chân vào một đám con thỏ con phía dưới.
Con thỏ con ngồi ở đầu, tư thế ngay thẳng, tập trung tinh thần, không cần nói, chính là Vong Cơ.
Ừm. . . . . . Kia là thúc phụ.
Mà ở chỗ hơi xa trên bãi cỏ, một con thỏ màu trắng khác không chớp mắt nhìn Vong Cơ, phía sau đi theo mấy con thỏ trắng, ừm. . . . . . Cái này xem ra là chính mình đi.
Thỏ Hoán vẫn thực đau lòng đệ đệ như ông cụ non này.
Trước kia, Thỏ Trạm còn nhỏ, tính tình giống như mấy con thỏ con khác, thích cắn nhau lại thích nhảy nhót.
Lúc Thỏ Trạm nhảy lên thì đặc biệt cao, mỗi lúc như vậy đều làm cho Thỏ Hoán lo lắng hắn té xuống không cẩn thận biến thành con thỏ què, cho nên đều sẽ lo lắng đi theo ở phía sau. Mà Thỏ Trạm biết có một thỏ ca ca bảo vệ chính mình, thì càng nhảy cao hơn nữa.
Khi đó, cả Vân Thâm Bất Tri Xứ sẽ thỉnh thoảng nhìn thấy hai con thỏ trắng xấp xỉ nhau, một con đến nơi nào đó nhảy nhót, một con đi theo sau vừa nhìn bên này vừa nhìn bên kia, chỉ sợ thỏ đệ đệ bị thương.
Thẳng đến lúc mẫu thân của bọn nó qua đời. Thỏ Trạm bắt đầu đi từng bước chậm rãi, kể cả bước chân đều không giống như trước đây, đoan chính, nghiêm nghị giống như một con thỏ bằng rối gỗ.
Thỏ Hoán nhìn thấy thực đau lòng.
Thỏ Hoán biết Thỏ Trạm cho rằng mẫu thân không đến nhìn hắn, là bởi vì hắn bướng bỉnh, luôn thích đến nơi nào đó nhảy nhót, đến nơi nào đó cắn.
Nhưng kỳ thật là, ban đầu bọn họ không dám cho Thỏ Trạm biết, mẫu thân đi rồi.
Thỏ Hoán rất đau lòng.
Kết quả đợi cho Thỏ Hoán kinh sợ cảm thấy không đúng, Thỏ Trạm đã thành một tấm gương mẫu mực được nhiều người khen ngợi, trở thành con thỏ nghiêm túc, quy quy củ củ hoàn toàn không giống con thỏ con.
Mặc dù đối với việc Thỏ Trạm yêu thích nhảy cao y cảm thấy rất nguy hiểm, nhưng mà, y thích nhất cũng là dáng vẻ Thỏ Trạm thật vui vẻ, không lo nghĩ, đến nơi nào đó nhảy loạn.
Thỏ Trạm vui vẻ, y nhìn cũng vui vẻ. Bởi vì đó là người thân của y, đệ đệ duy nhất của y.
Thế nhưng đệ đệ vui vẻ kia của y không còn thấy nữa.
Thỏ Hoán đau lòng, nhưng cũng đành chịu chỉ có thể nhớ mong.
Thẳng đến khi lớn lên, Thỏ Trạm biết vài con thỏ ở bên ngoài.
Trong đó có một con thỏ một thân tuyết trắng, nhưng hai cái lổ tai lại là màu đen, kêu là Thỏ Anh.
Thỏ Anh tựa như Thỏ Trạm trước đây, chẳng những thích đến nơi nào đó nhảy loạn, đến nơi nào đó cắn loạn. Cũng bởi vì lớn lên, có thể làm nhiều hơn, mỗi ngày đều là không giống nhau, phạt hắn hắn cũng không sợ, dạy dỗ hắn hắn lại một bộ dạng mờ mịt có nghe cũng không hiểu. Thúc phụ tức giận đến mức sai người đem hắn chôn vào trong đất, sau đó tự mình hủy thỏ diệt tích, không sót tí gì*.
*Nguyên văn là Nhất kiền nhị tịnh: Sạch sẽ, không sót tí gì.
Nhưng có bị như vậy cũng là một con thỏ mười phần sức sống, là con thỏ mỗi ngày thích đi gây họa, làm cho đệ đệ bắt đầu có một chút tức giận.
Thỏ Hoán biết đệ đệ bị Thỏ Anh hấp dẫn, mặc dù hắn không nói, nhưng biểu tình và thái độ đều nói lên tất cả, chỉ cần Thỏ Anh vừa xuất hiện, biểu tình của đệ đệ liền có một chút thay đổi, tròng mắt không tự chủ được nhìn theo Thỏ Anh, nhìn đệ đệ làm một đống hành động lộ ra, trong lúc nhíu mày, khóe miệng cũng dương lên meo meo.
Thỏ Anh làm cho đệ đệ thực vui vẻ. Thỏ Hoán nhìn ra được. Thỏ Hoán không biết thay đổi như vậy là tốt hay là xấu. Nhưng chỉ cần đệ đệ vui vẻ, y không nói gì.
Thúc phụ tức xỉu.
Rồi sau đó, đệ đệ cùng Thỏ Anh trải qua không ít chuyện, cuối cùng cùng một chỗ.
Lúc bắt đầu mặc dù y cũng có chút không tán thành, nhưng đệ đệ nhận định rồi, sẽ không thay đổi. Lại nói, Thỏ Anh đối với đệ đệ cũng là thật lòng thật dạ, mặc dù Thỏ Anh có lúc cũng nói chuyện không suy nghĩ, nhưng đệ đệ vui vẻ là tốt rồi.
Thỏ Anh đứng bên cạnh đệ đệ.
Thỏ Hoán yên lặng hướng thúc phụ nói xin lỗi.
Sau đó, Thỏ Hoán cảm thấy, chính mình giống như trở nên cô đơn. Đại ca cùng Tam đệ kết bái đều đi rồi, đệ đệ cũng có người yêu. Giống như. . . . . . Chỉ còn lại có một con thỏ, là y . . . . . .
Kỳ thật trước đây Thỏ Hoán cũng là một con thỏ thực vui vẻ sôi nổi, chính là, y nhảy chỉ giống như con thỏ bình thường. Chính là sau khi thành tông chủ, y cũng dần dần không còn nhảy. Cô tô tông chủ, ổn trọng, đoan chính, mẫu mực. Cho nên y thật lâu rồi không có nhảy.
Lam Hi Thần nhìn một con thỏ lớn màu trắng, im lặng, mắt nửa híp, ngồi trên đồi núi. Nhìn nơi xa.
Đột nhiên, nơi xa nổi lên một trận bụi đất, một con thỏ lớn màu xám vọt thẳng đến chỗ Thỏ Hoán.
Lam Hi Thần không kịp ngăn cản, mắt trợn lên nhìn con thỏ màu xám nhào vào trên người Thỏ Hoán, Thỏ Hoán bị hắn đụng phải bay ra ngoài, rồi lăn vài vòng mới dừng lại.
Lam Hi Thần kì lạ nhìn con thỏ xám cao xấp xỉ với Thỏ Hoán. Ở đâu đến một con thỏ thô lỗ, hung hăng như thế. . . . . . Ơ?
Giang Trừng?
Thỏ màu xám vẫy mạnh ra, nhảy đến bên cạnh Thỏ Hoán, người đứng thẳng lên, ở trên cao cúi xuống nhìn thỏ Hoán té sấp mặt trên mặt đất. Trên chân trước của hắn có đeo một cái vòng màu bạc, trên cái vòng còn có một đường hoa văn màu tím.
Cái này không phải Tử Điện sao?
Lam Hi Thần thiếu chút nữa thì cười lên.
Thỏ xám quang quác không biết đang nói cái gì với Thỏ Hoán. Thỏ Hoán nâng đầu lên, cái lổ tai rủ xuống ở trên lưng, một bộ dạng cực kỳ ủy khuất.
A a a? Ta là dáng vẻ này sao?
Thỏ xám một bộ dáng rất không kiên nhẫn, hắn nhảy vòng qua Thỏ Hoán, cuối cùng hắn nghiêng người dựa vào bên người Thỏ Hoán, vươn móng thỏ xuống một chút vỗ lên lưng Thỏ Hoán, hành động và vẻ mặt của hắn tương phản, vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại. Thỏ Hoán nằm sấp trên mặt đất, lúc ban đầu vẫn rất không vui vẻ, từ từ, y đứng thẳng lên, cuối cùng y ngồi dậy. Thỏ xám vẫn vỗ lưng y, hôn y.
Lam Hi Thần biết, tâm tình Thỏ Hoán trở nên tốt hơn.
Thỏ xám thấy tâm tình thỏ trắng tốt hơn, hắn chuyển đến phía sau thỏ trắng, không ngừng dùng đầu đẩy cái đuôi của y. Thỏ Hoán bị hắn đẩy không có biện pháp, bắt đầu đi lên, nhưng thỏ xám vẫn bất mãn, hắn đi đến phía trước thỏ trắng, nhảy về phía trước hai cái, rồi mới quay đầu nhìn thỏ trắng. Thỏ trắng dừng bước chân, nhìn hắn, nghi hoặc, lúc vừa muốn đi về phía trước, thỏ xám lại nhảy về phía trước ba cái, lại quay đầu nhìn thỏ trắng.
Lam Hi Thần nhìn động tác của thỏ xám, bên môi mỉm cười càng thêm nhu hòa, hai con mắt ngọc lưu ly ôn nhuận như là giọt nước rơi trên mặt nước, trong suốt chiếu sáng.
Thỏ trắng bỏ cuộc, y nhảy về phía trước hai cái, không cao, giống như nửa đi nửa nhảy, nhưng thỏ xám thoạt nhìn rất cao hứng, hắn lại nhảy về phía trước ba cái, lần này hắn không có quay đầu, cũng chỉ đứng ở tại chỗ chờ. Thỏ trắng nhìn bóng dáng hắn, cuối cùng, y nhảy một chút, dừng một chút, nhảy đến chỗ thỏ xám, thẳng đến khi y nhảy đến phía trước thỏ xám, y quay đầu nhìn nhìn thỏ xám, không bất ngờ, y tụ lại trong tròng mắt của thỏ xám, nhìn đến nồng đậm tình cảm quyến luyến cùng tán thành.
Hai con thỏ sôi nổi, chậm rãi từ trong mắt Lam Hi Thần đi xa, thẳng đến trước khi biến mất, hai con thỏ vẫn tựa vào nhau, không có rời xa nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top