Phần 1: Vãn Hi (17)
Cùng lúc đó, hai mươi môn sinh được dẫn tới bên cạnh đại sảnh Kim Lân Đài, chính là hợp tấu trước chuẩn bị. Lam Tư Truy kéo vạt áo, lại kéo vạt áo.
"Cảnh nghi.... Tò mò quá a... Có phải rất lộ ra ngoài không?" Chưa từng mặc qua quần áo như vậy, Lam Tư Truy cả người không thoải mái đông kéo tây xả, loại quần áo này.... Làm sao mặc đi ra ngoài gặp người?
"Lộ ra ngoài? Sẽ không a! Ngươi nhìn ta, ngươi nhìn ta! Dáng người tốt lắm!" Khác với Lam Tư Truy xấu hổ, Lam Cảnh Nghi lần đầu được mặc quần áo đặc biệt như vậy thì nhảy nhót, cậu đứng thẳng ưỡn ngực, còn xoay một vòng tròn nhỏ, rước lấy các môn sinh khác cười khẽ.
"Tốt lắm tốt lắm, dáng người của Cảnh Nghi tốt nhất."
"Đúng đúng, giống như chim công, trang điểm xinh đẹp.?"
"Lam Thì Vũ, Lam Tử Hoài, hai người các ngươi mới làm chim công! Chim công sặc sỡ!"
"Cái gì là chim công sặc sỡ a! Ha ha ha."
Đều là người trẻ tuổi, lại là lần đầu tiên chính thức trước mặt người bên ngoài làm chuyện này nên mọi người đều là hưng phấn lại khẩn trương. Mặc dù Lam Tư Truy cảm thấy quần áo này mặc vào không được thoải mái nhưng tưởng tượng đến Kim Lăng một thân chính trang, nhìn nhìn lại chính mình, không biết.... Kim Lăng có cảm thấy mình mặc như vậy rất đẹp không?
"Đều đã chuẩn bị tốt?" Buông màn vén lên hai bên, mọi người Lam thị lập tức dừng ồn ào, đứng thẳng lại, đang muốn trả lời lại bị hai người sau bức màn đi ra câu dẫn toàn bộ tâm thần, cuối cùng tất cả đều thất thần, rất giống như bị hạ cấm ngôn thuật.
"Làm sao vậy?"
"..... Trả lời."
".... A.... A! Tốt lắm tốt lắm! Đều chuẩn bị tốt!" Một người lên tiếng trả lời, những người còn lại giống như hồn trở về lập tức cùng nhau ấp úng nói tốt.
"Vậy đi thôi, hôm nay mọi người vất vả một chút." Gật đầu cười khẽ, Lam Hi Thần để cho Lam Vong Cơ thay y khoác thêm một cái áo choàng cánh chim tuyết trắng, tiếp theo chính mình cũng thay Vong Cơ khoác thêm một cái áo choàng giống như vậy, kiểm tra một chút liền rời khỏi.
"Đợi lâu, chúng ta có thể đi rồi." Kim Như Anh một mực ở bên ngoài đợi, nghe thấy âm thanh liền xoay người, vừa thấy, cuối cùng cũng giống với môn sinh Lam thị vừa rồi, thất thần.
"Làm sao vậy?" Nghiêng đầu chút, Lam Hi Thần rất là khó hiểu, hôm nay mọi người làm sao vậy? Như thế nào đều thất thần?
".... Lam... Tông chủ, xin lỗi! Mời!" Nhanh hoàn hồn, khuôn mặt Kim Như Anh đỏ đến phát ra hơi nước, hắn cúi đầu, hành lễ nhận tội, sau đó xoay người dẫn đoàn người đến Kim Lân Đài, thật đáng sợ, lực sát thương này.... Thật là đáng sợ a a a!
Lúc này trước Kim Lân Đài, hai bên chủ vị đã sắp xếp xong hai cái bàn, Giang Trừng cùng Ngụy Anh đều ngồi trên bồ đoàn thêu vàng, phía sau Giang Trừng còn có một tên khách khanh đứng, phía sau Ngụy Anh là Ôn Ninh. Kim Như Huyền thấy đại ca cúi đầu chạy vội trở về, còn chưa có hỏi, chỉ thấy khuôn mặt huynh trưởng rõ ràng là đỏ.
"Tông chủ." Thanh âm nói chuyện lại run rẩy? Huynh trưởng thấy cái gì sao?
"Hả... Hả? Như Anh, mặt ngươi sao đỏ như thế? Ngươi đang phát run?" Nhíu mày, Như Anh Như Huyền hai tiểu tử này trời có sụp xuống cũng sẽ không nhíu mày, Như Anh như thế nào lại có phản ứng này?
"Không... Không có chuyện gì, Lam tông chủ bọn họ chuẩn bị xong, hiện tại có thể mời bọn họ đi lên?"
"Ừ, mau mời đi!" Áp chế trong lòng tò mò, Kim Lăng phất phất tay, Như Anh lập tức hướng lên trời bắn ngón tay ra, một tiếng chuông đồng đen vang lên, môn đồ Lam thị từ trong sảnh đi ra, giẫm lên tấm thảm đỏ vàng tinh tế, chậm rãi bước lên bậc thang Kim Lân.
Một ngày đó, hiện tượng thiên văn ở Kim Lân Đài phi thường tốt, đầy sao điểm xuyến, gió mát chầm chậm, trước đài từng cụm từng cụm biển hoa, từng mảnh từng mảnh biển đèn.
Hai mươi hai môn đồ Lam thị, xếp thành hai hàng, mỗi hàng mười một người, nhịp chân nhẹ nhàng không tiếng động, mà làm cho người ta khiếp sợ là quần áo của bọn họ, không những thế tất cả đều gỡ mạt ngạch xuống, ngay cả quần áo cũng không phải là vạt áo tay áo nhẹ nhàng như mọi ngày, phong thái nho nhã, mà tất cả đều ăn mặc xa hoa.
Trạch Vu Quân cùng Hàm Quang Quân dẫn đầu một thân quần áo màu trắng, quần áo nhẹ nhàng, ống tay áo bó, chân mang giày vàng, tóc buộc kim quan. Quần áo đính kim sa lóe nhiều chấm sáng rực, đầu vai có miếng lót, tác phong ung dung. Trên quần áo trang trí kim sức du long, đai lưng thêu vàng buộc quanh dáng người hoàn mỹ của hai người, áo choàng cánh chim trên người chấm đất càng làm cho hai người ở bên trong xa hoa thêm một tia phiêu dật. Nhất là vạt cổ áo kia, mở sâu thẳng đến thắt lưng, nửa lộ ra lồng ngực căng đầy. Hai người ngồi ở trên không ngừng nuốt nước miếng, Giang Trừng cả người cứng mất, Ngụy Anh nếu không phải bị Ôn Ninh ở phía sau mắt nhanh tay nhanh đè vai lại chỉ sợ sớm đã bổ nhào đi lên liếm.
Cái này quả thực rất yêu nghiệt a a a! Mặc thành như vậy, đều khiến cho người ta nhìn trơ trụi! Điều này làm sao để cho người khác ngồi yên a?
Mà hai mươi môn sinh đi phía sau, mười người ôm cầm, mười người đeo tiêu, cũng là ăn mặt xa hoa giống nhau, chính là không trang trí kim sa, tóc buộc đơn giản ở phía sau đầu, quần áo chỉ mở vạt áo tới ngực, chỉ như thế này cũng đủ làm cho ánh mắt người ta sáng lên.
Ánh mắt Kim Lăng nhìn thấy Lam Tư Truy phía sau Hàm Quang Quân, liền không thể rời.
Trước đây mọi người cùng nhau săn đêm đùa giỡn ồn ào cũng không có cảm thụ rõ ràng như vậy.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy trang phục của Lam Tư Truy cùng với trước đây khác nhau hoàn toàn, trên mặt ngây ngô kia mang theo một tia thẹn đỏ mặt, Kim Lăng đột nhiên cảm thấy được, nguyên lai bộ dáng Lam Tư Truy nhìn đẹp như vậy sao?
"Kim tông chủ, ta vì Kim tông chủ hợp tấu một khúc 'Phụng Thiên Điều', khúc này ở Lam thị chỉ có những lúc đại hỉ mới có thể đàn tấu, xin lấy một khúc này bày tỏ tâm trạng vui sướng của ta, nguyện tông chủ trường nhạc."
Sau khi hướng Kim Lăng làm một cái lễ, trừ bỏ Lam Hi Thần xoay người đứng đối mặt với Lam Vong Cơ, môn sinh phía sau bọn họ đều hướng mặt về chủ vị. Lam Vong Cơ dẫn đầu một nhóm người ôm cầm mà ngồi, vị trí dẫn đầu môn sinh chính là Tư Truy, Lam Hi Thần dẫn đầu một nhóm người cầm tiêu mà đứng, vị trí dẫn đầu môn sinh là Cảnh Nghi.
Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau một cái, một người lấy Liệt Băng ra, một người chính là lấy cầm Vong Cơ phóng ngang trước người, chỉ là mở đầu liền đủ làm cho người ta lóa mắt là đủ rồi.
Trong lúc nhất thời, vạn vật đều yên tĩnh.
Lam Hi Thần cúi đầu thổi tiêu, hai tay Lam Vong Cơ ấn dây cầm, gió nhẹ lướt qua, cầm tiêu song song nổi lên tiếng nhạc.
Đầu tiên là người hợp tấu, tiếp theo bốn người, mười sáu người, lúc hai mươi người đồng thời hợp tấu, âm hưởng cầm tiêu cao vút trào dâng khắp cả thành Lan Lăng. Nhóm dân ở ngoài thành Kim Lăng đều bị tiếng cầm tiêu kia hấp dẫn, gần như mọi người đều dừng động tác, hoặc đứng lặng, hoặc ngồi nằm, lẳng lặng lắng nghe tiếng nhạc hài hòa tuyệt vời kia.
Phụng Thiên Điều là khúc âm hợp tấu trong ngày đại hỉ của tổ tiên Lam thị Lam An và đạo lữ của ngài ấy. Bởi vì là hợp tấu nên nhạc khí cần có hai loại nhưng không hạn chế loại nhạc cụ, song cầm song sáo cũng có thể. Trạch Vu Quân cùng Hàm Quang Quân tập luyện vừa vặn là hai loại khác nhau. Vì vậy, Lam Hi Thần lo lắng hết lần này đến lần khác, liền quyết định báo cho Lam Vong Cơ, sau khi hai người hợp nghị liền báo cho Lam Khải Nhân và trưởng lão trong tộc.
Đương nhiên quyết định này làm cho các vị trưởng bối rất là phản đối, hiến tấu cho người ngoài đã là không ổn, hơn nữa khúc tấu lại là Phụng Thiên Điều, Lam Khải Nhân là người thứ nhất không đồng ý. Nhưng Lam Hi Thần thật kiên trì, hơn nữa là phi thường kiên trì, y chỉ đưa cho Lam Khải Nhân một lí do.
"Thúc phụ, ta phiền chán lòng người tính kế, lời đồn đãi là chuyện nhãm. Thúc phụ, ta chỉ muốn bình thản cùng yên tĩnh."
Cho nên y phải đi lại báo với thiên hạ chúng gia. Cô Tô Lam thị cùng Lan Lăng Kim thị, chỉ có hòa thuận, chỉ có tình nghĩa, không có lòng dạ nào khác.
Lam Khải Nhân hết chỗ nói rồi, Lam Khải Nhân không đồng ý nhưng không thể phản bác. Lam Khải Nhân nghĩ rằng đồng ý, nhưng cái đầu này chính là không thể tiếp tục nữa a! Lại càng không cần phải nói, cuối cùng Lam Hi Thần đưa cho Lam Khải Nhân một cái thiệp.
"Cùng ngày, môn sinh Lam thị tham dự đều phải mặc Phục Quang Thừa Long. Ta cùng với Vong Cơ sẽ khoác thêm Hạo Thiên Thính Vũ."
Lam Khải Nhân giậm chân. Thật sự chính là cái loại nhảy dựng lên.
Phục Quang Thừa Long là cái gì? Đó là hỉ phục trong ngày đại hỉ của tổ tiên Lam An!
Hạo Thiên Thính Vũ là cái gì? Là một đôi áo choàng cánh chim của đạo lữ tổ tiên dùng lông chim phượng hoàng băng vĩ trước khi niết bàn mà đan thành! Một gọi là Hạo Thiên, một gọi là Thính Vũ, với lại đây là một đôi linh khí thượng phẩm!
Hai cái áo này chính là lễ trang! Trong gia tộc Lam thị chỉ có ngày đại hỉ của tông chủ mới có thể mặc!
Kết quả hiện tại, cư nhiên ngươi đưa cho ta mặc đi ra ngoài chúc mừng một tông chủ khác?
Lam Khải Nhân thiếu chút nữa không thở được hôn mê.
"Thúc phụ, đồ vật là chết, người là sống, tình nghĩa là sống, ta cho rằng không nên câu nệ nhiều như vậy, tâm ngay thẳng là được, ngài nói xem như vậy có đúng không?"
"...." Đúng cái đầu ngươi!
Lam Khải Nhân đáng thương thật sự là mắng không ra khỏi miệng bốn chữ vô lễ!
"Hơn nữa, quần áo đều làm xong không mặc cũng quá lãng phí, một điều trong gia huấn là không thể lãng phí a. Hơn nữa, thúc phụ, ngươi không muốn nhìn thấy bộ dáng ta và Vong Cơ mặc lễ trang sao?"
"....." Không thể lãng phí là có thể dùng vào loại việc này sao? A? Bất quá....
Liếc mắt nhìn hai chất nhân trước mặt xuất sắc đến cực điểm, Lam Khải Nhân nghĩ nghĩ....
Không xong..... Còn gắng gượng nói muốn nhìn một chút.
"Thúc phụ..." Lam Hi Thần hơi kéo tay phải của Lam Khải Nhân.
".... Thúc phụ..." Lam Vong Cơ thực không tự nhiên mà kéo tay trái của Lam Khải Nhân.
Bị Song Bích lôi kéo đồng thời, cả người Lam Khải Nhân nổi lên một trận chết ngất, thật là khủng khiếp.... Chính là cũng rất hạnh phúc a.....
".... Thôi, tùy các ngươi đi!" Thở dài, cuối cùng không nỡ cự tuyệt hai chất nhân này, Lam Khải Nhân tâm không cam lòng tình không muốn thỏa hiệp.
"Khải Nhân! Ngươi?" Vài người trưởng lão mặt lộ vẻ giận dữ, như vậy đáp ứng? Không phải là rất qua loa sao?
"..... Ngươi bị hai người bọn họ kéo xem xem! Ngươi có thể chống đỡ, ta cùng họ với ngươi!" Lam Khải Nhân tức giận đáp trả.
"......" Nói cái gì, mọi người vốn chính là một họ a! Họ của ngươi họ của ta không phải đều là họ Lam?
"Hi Thần tạ ơn thúc phụ. Vong Cơ." Cười ha hả kéo Vong Cơ qua, Lam Hi Thần vui vẻ đi hạ mệnh lệnh, để lại nhóm trưởng lão mặt nghiêm đen lại, không cao hứng trừng mắt nhìn Lam Khải Nhân, Lam Khải Nhân cũng không khách khí trừng lại.
Như thế nào như thế nào? Trừng trừng trừng! Chờ các người nhìn thấy bộ dáng Hi Thần cùng Vong Cơ nhà ta mặc Phục Quang Thừa Long, cam đoan tròng mắt các ngươi đều trừng rớt ra ngoài!
Cuối cùng sự thật chứng minh, trưởng lão trong tộc đích xác nhìn thấy tròng mắt đều nhanh trừng rớt ra ngoài, nghe nói lúc đám người Lam Hi Thần rời Cô Tô, không ít trưởng lão vẫn là mặt mang mỉm cười, một bộ dáng cảm thấy mỹ mãn, dọa tới không ít môn sinh.
Lam Hi Thần quyết định hợp tấu Phụng Thiên Điều cũng có một chút tâm tư của chính y.
Phụng Thiên Điều, dùng cầm tấu lên tiếng nhạc vì tình, dùng tiêu thổi lên tiếng nhạc vì nghĩa, cầm tiêu cùng hòa tấu là vì tình nghĩa.
Y muốn nói cho mọi người, Lam thị Kim thị vĩnh viễn là tình nghĩa bạn bè.
Y cũng muốn nói cho người kia, ta nguyện cùng ngươi tình nghĩa tương giao, lấy khúc này, bày tỏ lòng ta.
Lam Vong Cơ lại càng không cần nói, nếu như hắn nguyện ý tấu Phụng Thiên Điều, chỉ có một người, chỉ duy nhất người đó.
Tiếng đàn dao động cây rừng, vang vang. Tiếng tiêu vang động núi sông, dẫn thương khắc vũ (các âm trong nhạc).
Âm thanh hợp tấu cùng hợp cùng dung, hồn nhiên thiên thành*, gửi tâm thổi đến người linh đài dần dần trong trẻo nhưng tiếng nhạc đã hợp tới một cảnh giới, không phân được người tấu nhạc hay là nhạc tấu người?
*Hồn nhiên thiên thành: tự nhiên, bẩm sinh.
Áo choàng phía sau Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ vốn là buông xuống trên mặt đất, tiếng nhạc tới rồi cùng hợp với tự nhiên, cuối cùng áo choàng chậm rãi bay lên, theo tiếng nhạc cao vút uyển chuyển, khi thì dương cao khi thì nhẹ phẩy, động tác nhất trí, giống như một con phượng hoàng tuyết trắng đang muốn giương cánh rong chơi bay lượn. Mọi người ở đây nhìn thấy đều kinh ngạc.
"Như Anh, biết chuyện gì xảy ra không?"
"Hồi tông chủ, nghe nói Lam thị có một đôi áo choàng được đan từ cánh chim phượng hoàng băng vĩ, tên gọi Hạo Thiên Thính Vũ. Phượng hoàng Băng vĩ thích nhạc, chỉ có âm thanh yêu thích của nó mới có thể làm cho nó đáp lại, nghe nói chỉ lúc tổ tiên Lam thị Lam An cùng đạo lữ hợp tấu thì Hạo Thiên Thính Vũ mới hưởng ứng với tiếng nhạc này, sau này liền không nghe nói đến."
"Cái này ngươi cũng biết?" Hắn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hồ đồ đã bao lâu? Đều không biết a.
"Lam tông chủ từng nói qua với Liễm Phương Tôn." Cho nên sách cất giữ của Liêm Phương Tôn có ghi thêm một cái này.
"......."
"......."
Lam Hi Thần, ngươi rốt cuộc là nói với Kim Quang Dao bao nhiêu chuyện a?
"Bất quá tiếng nhạc boong boong kia.... Thực sự rất được a....." Ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, Ngụy Anh một tay chống bàn nâng má, nghe, ánh mắt lại là mê say lại là quyến luyến nhìn người đàn tấu say mê dưới đài...
"Đúng vậy, xinh đẹp...." Giang Trừng vẫn mẫu mực ngồi thẳng tắp, trong mắt của hắn, chỉ có người cúi đầu thổi tiêu, dường như trước mắt chính là thế giới của hắn.
Hợp tấu dần dần đến âm thanh cuối, Hạo Thiên Thính Vũ phiêu động càng thêm bay cao, một cái chuyển điệu cuối cùng của Phụng Thiên Điều, tiếng tiêu cao vót như rồng gầm, tiếng cầm sục sôi như phượng hót, hai âm thanh hợp nhất, ngân nga biến ảo khôn lường. Cánh chim làm ra cực hạn đáp lại, áo choàng phía sau hai người bỗng chốc song song bay vọt đến hơn một trượng, giương bay lên xuống, phía xa nhìn giống như một con phượng hoàng giương cánh. Chấn động mọi người ở đây.
Từ đó "Phượng Hoàng giương cánh trên Kim Lân Đài, một khúc Phụng Thiên Điều lay động Lan Lăng" trở thành câu chuyện trong lời nói say sưa của đời sau, đời đời truyền lưu ở Lan Lăng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top