Chương 1.1: "Chu Hạ, cậu, cậu vừa rồi ngồi chỗ nào."
Tháng mười hai Giang Thành bị luồng không khí lạnh đánh bất ngờ, trận tuyết đầu mùa cũng tới đột nhiên, giờ mà ra cửa chính là cảm giác gió lạnh như dao kề bên , giống như có thể xuyên qua lớp da thịt mỏng manh quét thẳng đến xương cốt.
Ký túc xá phòng 302 bị người từ bên ngoài một phen đẩy ra, Sở Quý Nam nửa khuôn mặt trốn ở khăn quàng cổ, tay ôm khoai nướng ngón tay đều bị đông lạnh đỏ bừng như quả cà rốt, vào cửa liền thẳng dậm chân:"Quy quy, cái thời tiết quỷ quái này muốn mạng người !"
Cũng may hắn vào nhà trạm ở đối diện có điều hòa sưởi, ấm áp gió nóng thổi tới trên mặt, giống như được phật quang chiếu khắp cả , đột nhiên thấy linh hồn đều được đến thăng hoa.
"Vào phòng thì tiện tay đóng cửa hiểu không, gió lạnh đều thổi đến trán lão tử rồi." Người lên tiếng là Tiêu Bắc, giường ngủ hắn gần cửa ký túc xá, cửa vừa mở ra không khí nhắm thẳng chổ hắn mà thổi.
Sở Quý Nam đem cửa đóng lại, ghé lại giường ngủ hắn xem một cái: "Cậu nửa ngày cũng không ra khỏi ký túc xá, không hiểu được cả ngày nằm ì trong ổ chăn làm gì a, ấp trứng sao?"
"Sao cậu biết hay vậy."
Tiêu Bắc xốc lên chăn, đưa khuôn mặt anh tuấn làm mặt quỷ: "Tôi đúng là đang ấp trứng, tôi còn đặt tên cho nó là Nam Nam, ấp đến lúc nó kêu ba."
"Lăn đi con bò kia, lão tử mới là ba cậu." Sở Quý Nam mắng hắn, đưa ngón giữa về phía hắn.
Đi đến trước bàn đem khăn quàng trên cổ kéo xuống, nhìn người đối diện đưa lưng về phía hắn, bờ vai rất rộng, tuy rằng đang ngồi nhưng cũng có thể nhìn ra được người này cao lớn hơn hẳn những người đồng lứa, xem bóng dáng này có vẻ chính là một soái ca.
Soái ca khoác trên người một cái áo vàng nhạt nhung thảm dài, trước mặt bàn là một đài hoa, nhìn khung cảnh này chẳng khác gì đang xem một bộ phim thơ mộng cả.
Sở Quý Nam lại hướng về giường ngủ cách vách xem, không có ai.
Mỹ nhân mang thân bệnh Chu Hạ của bọn họ không ở trong ký túc xá.
Sở Quý Nam buông ba lô trên vai xuống, nhìn đến khoai nướng vẫn luôn phủng trong tay, đường tâm vàng óng ánh, còn khí nóng tản ra, hương thơm phan phác bên mũi.
Há mồm cắn một ngụm, ngọt ngào lan tỏa đến lồng ngực, chính là có điểm này, hàm miệng đảo quanh khắp nơi, đột nhiên nghĩ đến mua nướng khoai thì tình cờ thấy một chuyện, nhịn không được nói: "Ai Tiêu Bắc, Phóng ca, các cậu đoán xem hôm nay tôi mua nướng khoai từ phố Tây Môn Đình* xong trở về nhìn thấy cái gì?"
Không ai phản ứng hắn, hắn nuốt miếng khoai lang đỏ xuống, chính mình phấn khởi nói: "Nhìn đến hai thanh niên ở cửa tây phố dưới cây tuyết tùng giận dỗi gì đó, hảo gia hỏa a, người còn lại còn mãnh liệt hôn người kia một cái rõ to, bọn họ chắc chắn cho rằng trận tuyết lớn như vậy, trời lại mau buổi tối, tuyệt đối sẽ không có ai đi ra đường, ai ngờ đến bị tôi vừa vặn thấy được."
Tiêu Bắc vừa vặn đánh xong một phen trò chơi, cứng nhắc ném xuống: "Thiệt hay giả vậy, hay là cặp đôi bình thường tiểu tình lữ thân thiết, cậu nhìn lầm rồi đi."
"Sao mà lầm được." Sở Quý Nam lắc đầu, giọng điệu cô cùng chắc chắn: "Hai người đều là nam, tóc đều ngắn, tướng cô eo thấp, người này ấn gáy người còn lại khỏm vào trong thân, làm lão tử xem mà mặt nóng cả lên."
Sở Quý Nam nói, còn bắt chước tư thế nam sinh cao ôm người, phân biệt rõ dư vị một chút, còn quái vị nam nhân.
Tiêu Bắc liếc hắn: "Xem hai người họ hôn môi mà cậu cũng có thể đỏ mặt, cậu phát xuân a."
"Phát em gái cậu, tôi là lần đầu tiên thấy đồng tính luyến ái trong thực tế, mở ra tân thế giới mới không được a."
Sở Quý Nam liếc hắn, thấy Thịnh Phóng đối diện vẫn không phản ứng, đột nhiên ý thức được một chuyện.
Ngẩng đầu cùng Tiêu Bắc trao đổi ánh mắt, hai người đều nghĩ tới một chuyện.
Tiêu Bắc cười lạnh vui sướng khi người gặp họa, ý bảo hắn toi rồi.
Sở Quý Nam quái xấu hổ, vuốt trán cười mỉa: "Thật ngại a Phóng ca, tôi biết cậu không thích người khác ở trước mặt cậu nói hai nam nhân yêu đương, tôi hơi kích động không nhịn xuống được, cậu cứ coi như tôi vừa rồi đánh rắm, đừng để ý a."
Xin lỗi nói một đống,soái ca đưa lưng về phía hắn trước sau vẫn lù lù bất động, ngay cả quay đầu lại cho hắn cái ánh mắt đều không có.
Sở Quý Nam trong lòng cũng không để ý, ở chung ký túc xá cũng hai năm, tính tình Thịnh Phóng bọn họ cũng biết đến, làm người trượng nghĩa, lại hào phóng, lớn lên còn soái, tuy rằng có lúc chanh chua, nhưng về cơ bản là một người đáng để ở chung.
Trừ bỏ một chuyện, đừng dẫm đến vảy ngược của hắn.
Hắn có hai vảy ngược, trong đó một cái chính là đồng tính luyến ái.
Không biết vì cái gì, hắn đối với đồng tính luyến ái có chút thành kiến, không phải chán ghét hoặc ghê tởm thì chính là thấy không vui, cũng không muốn nghe người khác ở hắn trước mặt nói những việc này.
Nhưng hắn có điều kiện và ngoại hình lại quá mức xuất sắc, trừ bỏ một ít học tỷ học muội ái mộ hắn, thèm thân thể hắn thì nam sinh cũng không phải số ít.
Cũng có vài người lấy hết can đảm thổ lộ với hắn, đều bị hắn cự tuyệt không chút lưu tình.
Thời gian lâu rồi, mặc cho ai đều nhìn ra được, hắn đối nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau không có hứng thú.
Cho nên Sở Quý Nam hiện tại mới có thể khẩn trương như vậy, liền Thịnh Phóng đối với hắn bóng dáng đều làm hắn nhìn ra vài phần lạnh nhạt cùng bất cận nhân tình tới, gấp đến độ hắn giơ tay trảo hai phát phía dưới.
Nếu Chu Hạ có ở đây thì tốt rồi, ai cũng biết Chu Hạ là phần lòng mềm Thịnh Phóng, là con điểu trong miệng cá sấu mà xỉa răng, dù trường hợp nào chỉ cần có Chu Hạ bên canh, Thịnh Phóng liền không có khả năng thật sự phát giận.
Nếu hiện tại Chu Hạ có ở ký túc xá, không khí tốt xấu có thể hòa hoãn một chút.
Hắn đang cân nhắc nên hay không trộm nhắn WeChat với Chu Hạ để cậu nhanh trở về ký túc xá, bên tai liền nghe được một âm thanh quen thuộc.
"Không xem nữa." Là có chút âm thanh lãnh thiếu niên, âm sắc dễ nghe, kéo dài dừng ở lỗ tai, giống như kem hòa tan, câu một vòng, dư âm thượng ở, làm người tưởng lại nghe nhiều hơn hai câu.
"Không xem?"
Đây là một âm thanh khác, rất dày, rất có khuynh hướng cảm xúc, không lớn tuổi tác, lại có khí thế nam nhân ở trong đó.
Là Phóng ca bọn họ.
"Không xem, không xem nữa."
Những lời này rơi xuống, liền có cái đầu màu hạt dẻ đầu từ trong ngực Thịnh Phóng dò xét ra, cái ót tiểu xảo no đủ, màu hạt dẻ sợi tóc hơi cuốn, xoã tung mềm mại, thoạt nhìn thực muốn xoa.
Giây tiếp theo một bàn tay to thật đúng là ở trên nhẹ xoa nhẹ một phen: "Mới xem được một nửa, sao không xem tiếp, tôi bồi xem không tốt sao."
"Không xem, không có tâm tình, chân ngồi đều đã tê rần hết rồi."
Màu hạt dẻ trên đầu lại lung lay hai ba cái, đánh ngáp đứng dậy, vừa quay đầu lại liền nhìn đến Sở Quý Nam giương miệng kinh ngạc đến si ngốc, buồn cười nói: "Miệng mở lớn như vậy làm gì, cậu nuốt phải con gián hả."
Sở Quý Nam hoàn hồn, "Phi" một tiếng: "Đừng chọc tôi ghê tởm, lão tử ghét nhất là gián, không phải, Chu Hạ cậu ở ký túc xá a!"
Chu Hạ chậm rì rì ngáp xong, trên khuôn mặt bóng loáng có chút tái nhợt, đuôi mắt hồng hồng, hai thốc nồng đậm lông mi rũ xuống tới, che khuất hơn phân nửa ánh mắt, thoạt nhìn không có chút tinh thần.
"Tôi hôm nay liền không ra ký túc xá a."
Chu Hạ nói lời này khi, người còn đứng ở giữa hai chân Thịnh Phóng, cậu muốn đi ra nhưng hai cái đùi của hắn kẹp chặt lấy cậu dù cậu có đẩy đẩy căn bản hắn vẫn bất động.
Cậu hiện vốn dĩ cũng không có gì sức lực, dứt khoát liền hướng phía sau dựa ỷ, lười biếng chẳng muốn động.
Sở Quý Nam xem xét hơn nửa ngày nhìn tư thế này của hai người, thật sự không hỏi không được: "Chu Hạ, cậu, cậu vừa rồi ngồi chỗ nào."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top