Chương 66 ~ Chương 70
Chương 66: Gương vỡ khó lành
So với sự ngọt ngào của Tiêu Quý và Mễ Tu, lúc này trong nhà Lưu Cẩm Trúc lại là mây mù lan toả.
Theo âm thanh vang vọng, đồ ăn mà Lưu Cẩm Trúc vất vả nấu ra đã rơi đầy trên mặt đất, thức ăn nóng hổi vung vãi, chất lỏng hỗn loạn, hạt cơm trắng tinh trên mặt đất đã vẩn đục tán loạn. Lưu Cẩm Trúc khó tin trừng to mắt, nhìn Mạnh Nhụy gần như điên cuồng thở hổn hển trước mặt bà, dùng chân giẫm nát chén bát.
Trong lòng bà kinh hoảng lạnh buốt.
Hôm nay trước khi tan tầm, Lưu Cẩm Trúc giúp đồng nghiệp giải quyết chút chuyện, cho nên về nhà muộn hơn bình thường. Bà vội vàng đi chợ mua đồ ăn, bởi vì đi trễ nên đã không còn măng tây, hôm qua Mạnh Nhụy nói muốn ăn măng tây xào thịt, nhưng cũng trễ rồi, Lưu Cẩm Trúc nghĩ rằng, quên đi, ngày mai nấu cũng thế thôi. Mua xong đồ ăn về tới nhà, Mạnh Nhụy ngồi xem tivi trong phòng khách, thấy bà cô ta thản nhiên liếc một cái, không nói gì chỉ ấn điều khiển từ xa lung tung. Lưu Cẩm Trúc biết gần đây tâm tình Mạnh Nhụy không tốt, bà cũng chẳng so đo với cô ta, tuy rằng bà không biết rốt cuộc vì sao tâm tình cô ta không tốt. Xách đồ ăn vào phòng bếp, bà dùng tốc độ nhanh nhất làm ba món mặn và một món canh, lượng đường trong máu Mạnh Nhụy thấp, phải ăn uống đúng giờ, nếu không dễ dàng choáng váng buồn nôn.
Thế nhưng khi Mạnh Nhụy trông thấy thức ăn trên bàn, cô ta cau mày hỏi bà một câu, không phải bảo dì làm măng tây xào thịt sao, Lưu Cẩm Trúc giải thích ngày mai mới nấu, hôm nay đi trễ không mua được măng tây. Mạnh Nhụy cảm thấy khó chịu, ánh mắt nhìn Lưu Cẩm Trúc lập tức trở nên hung tợn, cô ta thở hổn hển, gạt thức ăn trên bàn xuống đất, vừa ném vừa hô lên: "Bảo dì làm gì thì làm cái đó đi, mấy thứ này cho người ăn sao!"
Cho đến khi ném tất cả chén đĩa ra mấy mét đều vỡ vụn, Mạnh Nhụy mới dừng lại, miệng thở hổn hển, toàn thân hơi run rẩy.
Lưu Cẩm Trúc giật mình sửng sốt hồi lâu, vừa hồi phục tinh thần từ trong biến cố đột ngột ban nãy, bà cúi đầu nhìn sàn nhà dơ bẩn, còn có đồ ăn vung vãi khắp nơi, bà nhìn Mạnh Nhụy, lớn tiếng chất vấn: "Cháu phát điên gì đó!"
Bắt đầu từ tháng trước, cả người Mạnh Nhụy không có chỗ nào bình thường, luôn nổi nóng không có lý do, chỗ nào không vừa mắt cô ta liền kiếm cớ gây khó dễ với bà. Lưu Cẩm Trúc hỏi Mạnh Học Đông cô ta sao thế, ông ta trầm mặc một chút, chỉ nói có lẽ cơ thể khó chịu cho nên ảnh hưởng đến tâm trạng. Nhưng mà Lưu Cẩm Trúc cho rằng sự việc không đơn giản như vậy, từ nhỏ sức khoẻ Mạnh Nhụy đã không tốt, thường hay sinh bệnh, nhưng không như hiện tại, giống như bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ làm người khác bị thương. Hơn nữa ánh mắt Mạnh Nhụy nhìn bà cũng rất kỳ lạ, trong phiền chán còn mang theo oán hận, giống như bà làm chuyện gì tội ác tày trời vậy. Như ngày hôm nay, chỉ là không làm món cô ta muốn ăn, cô ta lại nổi nóng như thế.
"Bà mới điên, cả nhà bà đều điên hết! Bà là kẻ điên, con gái bà cũng là kẻ điên! Đồ thần kinh, tất cả đều là đồ thần kinh!" Cảm xúc của Mạnh Nhụy còn dữ dội hơn ban nãy, gần như phát cuồng la to về phía Lưu Cẩm Trúc.
"Cháu...cháu nổi điên với tôi được rồi, đừng có chuyện gì cũng kéo Tiểu Quý vào!" Nghe thấy Mạnh Nhụy mắng Tiêu Quý, Lưu Cẩm Trúc giận dữ, không thèm bận tâm đến lời dặn dò của Mạnh Học Đông, bà cũng hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Nhụy.
Mạnh Nhụy thấy phản ứng của Lưu Cẩm Trúc, tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt, tất cả mọi người đều hướng về đứa tạp chủng không ai cần kia! Cô đăng bài viết như vậy, chửi bới cô ta, tổn thương cô ta, thậm chí còn cho cô ta một cái tát, nhưng ba lại muốn cô ta xin lỗi đồ tạp chủng kia, dựa vào gì chứ, rõ ràng là Tiêu Quý làm sai! Cô ta không cam lòng, ba còn bảo cô ta đừng tìm Tiêu Quý làm phiền nữa, kêu cô ta đừng tuỳ hứng làm bậy, gây chuyện thị phi. Từ nhỏ đến lớn, cho dù cô ta nói gì hay làm gì, ba chưa bao giờ chỉ trích cô ta, hiện giờ bởi vì một đồ tạp chủng mà lại mắng cô ta. Mấy ngày nay hễ gặp Lưu Cẩm Trúc thì cô ta sẽ nghĩ đến Tiêu Quý, nghĩ đến vì cô mà mình bị uất ức nhục nhã, dựa vào gì Mễ Tu chỉ thích cô, dựa vào gì nói rằng anh không liếc mắt đến cô ta, dựa vào gì Lưu Cẩm Trúc nói Tiêu Quý là con gái duy nhất của bà, dựa vào gì ba muốn cô ta xin lỗi Tiêu Quý! Cô ta không có, cô ta không có làm sai chuyện gì, cô ta tuyệt đối sẽ không luồn cúi với Tiêu Quý, lại càng không trơ mắt nhìn Tiêu Quý và Mễ Tu ở bên nhau!
"Tôi nói tới cô ta thì làm sao! Đừng tưởng rằng cô ta là loại người tốt! Cả ngày giả vờ vô tội, ra vẻ hiền lành, không phải đã đăng bài lên diễn đàn nói tôi điêu ngoa lại ích kỷ sao, còn nói tôi cướp mẹ người khác, không được còn trả đũa, tôi cướp ai hả! Bà ư? Hừ, năm đó bà tự nguyện theo tôi và ba xuất ngoại, không ai ép buộc bà!"
"...Cháu nói cái gì? Bài viết gì?" Lưu Cẩm Trúc kinh hoảng, hoàn toàn không biết Mạnh Nhụy đang nói cái gì.
"Hừ, bà còn không biết, con gái tốt đẹp của bà đăng bài viết lên diễn đàn trường, làm bẽ mặt tôi, chửi bới tôi, nói tôi cướp đi bà, còn nói tôi trả đũa! Tôi đi tìm cô ta lý luận, cô ta còn ra tay đánh tôi, từ nhỏ đến lớn chưa có ai đánh tôi, đồ tạp chủng kia lại dám đánh tôi, cô ta..."
"Bốp!"
Lưu Cẩm Trúc vung một cái tát trên mặt Mạnh Nhụy, sử dụng toàn lực, Mạnh Nhụy suýt nữa không đứng vững, cô ta vịn cái bàn, những mảnh vỡ rải rác trên bàn đâm vào lòng bàn tay của cô ta, máu chảy đầm đìa.
"Tôi đã nói với cháu từ lâu, đừng tính toán tổn thương Tiểu Quý nữa, hiện tại tôi nói thêm một câu với cháu, đừng gọi Tiểu Quý như vậy, nó không phải là tạp chủng, tôi rất thương nó, bố nó cũng rất thương nó."
Mạnh Nhụy nhìn máu không ngừng chảy xuống trong lòng bàn tay, cô ta ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về Lưu Cẩm Trúc, lồng ngực khó chịu, nhịp tim dồn dập. Cô ta cảm thấy hoa mắt choáng váng, hai chân như là dẫm gai.
Lúc Mạnh Học Đông từ bên ngoài trở về thì Mạnh Nhụy đúng lúc tối sầm trước mặt, ngã xuống mặt đất.
Bác sĩ gia đình tiêm thuốc cho Mạnh Nhụy, còn đo lượng đường trong máu và huyết áp, xác nhận không có việc gì mới đứng dậy nói với Mạnh Học Đông đang sốt ruột: "Ông Mạnh yên tâm đi, cô Mạnh chỉ là nhất thời cao máu, bị chút kích thích, hơn nữa lượng đường trong máu hơi thấp, mới bị té xỉu. Vừa rồi tôi đã tiêm glucose vào rồi, lượng đường và huyết áp hiện tại đã ổn định, nhưng cần chú ý đến cảm xúc của cô ấy, đừng để cô ấy chịu kích thích thêm nữa. Sức khoẻ của cô Mạnh vốn đã suy yếu, hồi nhỏ lại từng mắc bệnh ung thư máu, các vị nên chiều ý cô ấy một chút, tâm trạng tốt thì sức khoẻ mới tốt hơn."
Mạnh Học Đông bắt tay bác sĩ, cảm kích nói: "Cám ơn, đã trễ thế này còn mời anh đến."
"Không có việc gì, nên làm thôi." Bác sĩ cười nhẹ, tạm biệt Mạnh Học Đông rồi rời khỏi.
Tiễn bác sĩ xong, Mạnh Học Đông trở lại phòng Mạnh Nhụy, thấy Lưu Cẩm Trúc lo lắng đứng ngoài cửa.
Thấy Mạnh Học Đông, Lưu Cẩm Trúc tiến lên một bước, lo lắng hỏi: "Thế nào, không sao chứ?" Bởi vì sợ Mạnh Nhụy trông thấy bà sẽ càng kích động hơn, vừa rồi bà vẫn đứng trong phòng mình, cho đến khi nghe bác sĩ rời khỏi bà mới đi ra, muốn thăm Mạnh Nhụy nhưng lại sợ xảy ra điều bất trắc, nên đành ở chỗ này đợi Mạnh Học Đông, hỏi thế nào rồi.
Mạnh Học Đông mệt mỏi day day mi tâm, có chút mất kiên nhẫn nói: "Còn chưa tỉnh, anh đi coi nó, em ngủ trước đi." Nói xong, ông ta lướt qua vai Lưu Cẩm Trúc vào phòng.
Lưu Cẩm Trúc ngơ ngác xoay người, nhìn Mạnh Học Đông đóng cửa phòng, bà cảm thấy thê lương. Mạnh Học Đông chỉ nhìn thấy Mạnh Nhụy té xỉu, liền đổ tất cả lỗi lầm trên người bà, hoàn toàn không hỏi một câu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mấy năm nay, Mạnh Nhụy ngang ngược tuỳ hứng, cố tình gây sự, lúc nào bà cũng nhẫn nhịn, bởi vì Mạnh Học Đông rất tốt với bà. Tuy rằng bọn họ không đăng ký kết hôn, cũng chưa từng có một cuộc hôn lễ long trọng, nhưng bà đã coi Mạnh Học Đông là chồng mình, là chỗ dựa của bà. Vì ông ta, bà sẵn lòng nhường nhịn Mạnh Nhụy, sẵn lòng chăm sóc cô ta, thậm chí là hầu hạ cô ta. Thế nhưng, bà cũng biết mệt, cũng biết uất ức, cho dù Mạnh Học Đông đối với bà dịu dàng săn sóc cỡ nào, cũng sẽ bị từng chút thiên vị hình thành trong cuộc sống mà làm nhoà đi.
Mạnh Học Đông vào phòng, Mạnh Nhụy đã mở mắt, lẳng lặng nằm trên giường, chỉ có sắc mặt vẫn hơi tái nhợt.
Mạnh Học Đông bước nhanh qua, ngồi ở bên giường, cầm bàn tay không bị thương của Mạnh Nhụy, vuốt tóc cô ta, ôn hoà hỏi: "Thế nào, khoẻ chút nào không? Con còn chỗ nào khó chịu không, tay còn đau không?"
Mạnh Nhụy lắc đầu, liếc nhìn bàn tay được băng bó, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Thấy Mạnh Nhụy khóc, trong lòng Mạnh Học Đông siết chặt, ông ta cẩn thận nắm bàn tay bị thương của cô ta, nâng niu trong lòng bàn tay, đau xót nói: "Không sao, sẽ hết đau ngay thôi."
"Nhưng mà trái tim con đau." Mạnh Nhụy khóc thút thít, nhìn Mạnh Học Đông.
"Nhụy Nhụy, dì con không cố ý đâu."
"Bà ấy sao không cố ý chứ? Bà ấy đánh con, bà ấy lại đánh con!" Mạnh Nhụy khóc lóc lên án, chỉ mới mấy ngày lại bị ăn hai cái tát, cô ta chưa từng uất ức như vậy.
"Được rồi, được rồi, đều là lỗi của dì ấy, đừng nóng giận, bác sĩ nói con không thể xúc động." Nhớ tới lời dặn của bác sĩ lúc gần đi, Mạnh Học Đông buộc lòng xuôi theo lời nói của cô ta, xoa nhẹ má cô ta.
"Tiêu Quý đăng loại bài viết như thế, chửi con, tổn thương con, thậm chí còn đánh con, ba lại muốn con xin lỗi cô ta, bây giờ mẹ cô ta cũng đánh con, vì sao con phải chịu uất ức của bọn họ... Con không muốn, con không muốn..." Mạnh Nhụy càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, sau cùng đã khóc thành tiếng.
"Không chịu uất ức của bọn họ nữa, không bao giờ nhường nhịn bọn họ nữa, ba làm chỗ dựa cho con, con muốn thế nào cũng được, đừng nóng giận, chú ý sức khoẻ."
"Con không muốn Lưu Cẩm Trúc gặp Tiêu Quý nữa, con cũng không muốn cô ta và Mễ Tu ở bên nhau, con muốn Tiêu Quý ở một mình, cô ta là thứ không ai cần, không ai cần..." Càng khóc càng đau lòng, Mạnh Nhụy cũng không biết bản thân mình đang nói gì, nhưng đó lại là lời nói chân thật nhất từ đáy lòng. Bởi vì cảm xúc có chút kích động, cơ thể hỗn loạn, băng gạc trên tay lộ ra vệt đỏ.
Mạnh Học Đông mau chóng đè cô ta lại, không để cô ta rối loạn, ông ta đau lòng vội nói: "Được, được, không ai cần cô ta, cô ta phải ở một mình, ba nhất định giúp con, giúp con..."
Lưu Cẩm Trúc ngồi một mình trên chiếc giường lớn, không bật đèn, mặc cho bóng tối cắn nuốt mình. Bà suy nghĩ về mấy năm nay, nghĩ rằng nếu lúc trước không đi theo Mạnh Học Đông xuất ngoại, hiện tại cuộc sống sẽ như thế nào. Có thể đơn giản, vui vẻ hơn hiện tại không, bên cạnh có đứa con gái xinh đẹp ngoan ngoãn, có thể nhìn thấy cô trưởng thành, lập gia đình, sinh con.
Mạnh Học Đông tiến vào, thấy trong phòng tối đen, ông ta bật công tắc đèn treo, thấy Lưu Cẩm Trúc đang cười ngây ngốc, giống như đang suy nghĩ chuyện gì vui. Trong lòng đau xót, Mạnh Học Đông nắm chặt quả đấm, hơi trầm tư. Ông ta ngẩng đầu, đôi mắt trở nên thâm trầm phức tạp, ông ta chầm chậm đi tới bên cạnh Lưu Cẩm Trúc.
Ngồi xổm trước mặt Lưu Cẩm Trúc, Mạnh Học Đông nắm tay bà, nhẹ giọng nói: "Anh xin lỗi, vừa rồi bởi vì Nhụy Nhụy còn chưa tỉnh lại, anh nhất thời sốt ruột, lời nói hơi nặng, em đừng để trong lòng."
Lưu Cẩm Trúc cụp mắt không nói, rút ra bàn tay bị Mạnh Học Đông nắm lấy.
Mạnh Học Đông sửng sốt, lại nắm tay bà, nắm thật chặt, giọng nói dịu dàng: "Anh biết tính tình Nhụy Nhụy không tốt, tính cách điêu ngoa, nhưng sức khoẻ của nó không tốt, khó tránh anh nuông chiều một chút, bình thường để em chịu uất ức, nếu nó nói gì hoặc làm gì khiến em khó chấp nhận, anh xin thay nó xin lỗi em. Coi như em đã nhìn Nhụy Nhụy trưởng thành, nó thế nào em hiểu mà, không biết đối nhân xử thế, cũng chưa từng trải qua chuyện gì, vẫn ở trong sự bảo vệ của anh, nói chuyện làm việc khó tránh khỏi vì bản thân một chút, hãy xem anh, xem nó gọi em là dì mấy năm nay mà đừng so đo với nó, được không?"
Lưu Cẩm Trúc vẫn chẳng nói gì, nhưng không có ý định rút tay mình ra.
Mạnh Học Đông thấy bà thả lỏng, trong mắt lướt qua một tia phức tạp, nói với vẻ thăm dò: "Anh biết trong lòng em còn mang áy náy đối với Tiêu Quý, vẫn muốn tìm cơ hội đền bù cho nó, anh cũng cảm thấy có lỗi với nó, dù sao năm đó em bỏ đi cũng là vì anh và Nhụy Nhụy."
Lưu Cẩm Trúc nhìn ông ta, cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc ông ta muốn nói gì, vì sao bà có dự cảm xấu.
Mạnh Học Đông lòng dạ ngổn ngang, nói: "Không bằng anh chi tiền cho Tiêu Quý ra nước ngoài học tập, cũng coi như là một loại đền bù với con bé, giáo dục ở nước ngoài tốt hơn trong nước nhiều, nếu sau này nó muốn ở lại đó, anh cũng có thể nghĩ cách giúp nó, anh..."
Lưu Cẩm Trúc rút tay mình ra, bà đứng lên, tuyệt vọng nhìn Mạnh Học Đông...
Trong khoảnh khắc, tất cả tín nhiệm và kiên trì đều vỡ vụn.
Chương 67: Thiếu phụ nhỏ bé
Nắng sớm lần lượt xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào trong, Tiêu Quý dụi mắt, than nhẹ một tiếng. Cô giơ hai tay lên duỗi thắt lưng, từ từ mở to mắt.
Tối qua thật sự mệt mỏi quá đi thôi...
Nấu nhiều đồ ăn ngon như vậy, cho đến khi nguội lạnh mới ăn tới miệng, cô mệt đến nỗi chẳng muốn động đậy ngón tay, vẫn là Mễ Tu nhà cô đút cô ăn. Tiêu Quý không hiểu được, rõ ràng người vận động là anh, hăng hái cố gắng cũng là anh, vì sao người mệt lử lại là cô!
Tiêu Quý bĩu môi, vén chăn trên người lên, cô ngồi dậy chớp chớp mắt, nhìn qua ra giường bên cạnh nhăn nhúm thành vòng. Cái người vận động cả đêm kia đi đâu rồi?
Không thể nào từ sáng tinh mơ đã ra ngoài vận động chứ? Được rồi, vận động này không phải là vận động kia.
Lấy qua bộ đồ ngủ ở đầu giường, Tiêu Quý tuỳ tiện búi tóc lên, xếp chăn gọn gàng, rồi cúi người phủ thẳng ra giường bị nhăn nhúm, sau đó cô mang dép ra khỏi phòng ngủ.
Đóng cửa lại, vừa mới xoay người Tiêu Quý liền tinh mắt phát hiện trên bàn tròn trong phòng khách đã đặt hai ly sữa, sandwich nướng rồi, còn có hai cái trứng chiên. Tiêu Quý cười yêu kiều, lộ ra hai má lúm đồng tiền, cô nhìn về phía phòng bếp. Quả nhiên, Mễ Tu nhà cô đảm đang nấu cháo đấy, sáng sớm làm nhiều đồ ăn như vậy, thật sự là nuôi cô thành lợn mà.
Tiêu Quý nhón chân đi vào phòng bếp, vươn tay che mắt Mễ Tu, làm ồm giọng hỏi: "Đoán xem ta là ai?"
Mễ Tu nắm lấy tay cô, trực tiếp hôn lên đó, anh hơi dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.
Anh phả hơi nóng bên tai cô: "Tính hay thế sao?"
"Hả?" Tiêu Quý không rõ nguyên do, cô nghiêng mặt nhìn Mễ Tu, chóp mũi sượt qua chóp mũi của anh.
Mễ Tu bật cười, cắn nhẹ chóp mũi cô, rồi tì lên trán cô, nói: "Anh nấu cháo."
Tiêu Quý chớp mắt, à một tiếng, xoay đầu qua, rồi nhìn nồi cháo nấm hương thịt nguội đang bốc khói kêu ùng ục.
"Anh nấu được bao lâu rồi?" Tiêu Quý hỏi, thoạt nhìn rất mềm rồi.
"Gần một giờ." Mễ Tu trả lời.
"Ồ." Tiêu Quý thuận tay tắt bếp ga, rồi đến gần ngửi mùi.
"Thơm quá!" Cô nhịn không được cảm thán.
Mễ Tu khẽ cười, anh ôm eo cô, bồng cô sang một bên, nói: "Em ra ngoài trước đi, anh múc cháo rồi bưng ra."
"Vâng!" Tiêu Quý đáp, thừa dịp Mễ Tu không chú ý, cô nhón chân hôn lên trán anh thật mạnh, không đợi anh nói chuyện, cô giống như con mèo ăn vụng cá mà chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Tiêu Quý ngồi vào bàn, ngoan ngoãn uống một hớp sữa, Mễ Tu sờ trán mình, anh lắc đầu bật cười, trong đôi mắt ẩn giấu đầy vẻ chiều chuộng.
Mễ Tu bưng hai chén cháo nấm hương thịt nguội ra, rồi ngồi bên cạnh Tiêu Quý, anh đặt thìa xuống, rút ra một tờ khăn giấy lau khoé miệng Tiêu Quý trước, sau đó nói: "Em nếm thử một chút, mùi vị thế nào."
"Vâng." Tiêu Quý cầm thìa múc một miếng cháo, thổi thổi rồi bỏ vào trong miệng, còn bắt chước con nít "bập bập" miệng, sau đó hướng về Mễ Tu giơ ngón cái lên, miệng còn lưu lại mùi vị nói: "Ngon!"
"Ngon thì ăn hết nhé." Mễ Tu sờ đầu cô, còn nói: "Trong nồi còn nhiều lắm."
"Anh coi em là lợn à!" Nhớ đến một nồi cháo lớn, Tiêu Quý chu miệng, làm nũng nói.
"Đương nhiên không phải." Mễ Tu cười dịu dàng: "Nói chính xác hơn, phải là một con lợn rừng biết rên rỉ còn có thể lăn lộn."
Con lợn rừng...biết rên rỉ còn có thể lăn lộn... Nhớ lại tình hình chiến đấu đêm qua, Tiêu Quý trừng mắt nhìn người nào đó cười như gió xuân phơi phới, cô lặng lẽ hất móng vuốt của anh ra.
Cô nên ăn cháo thôi, uống nhiều chút, ăn nhiều chút, tối nay cô phải cho người nào đó đắm chìm dưới dâm uy mênh mông cuồn cuộn của cô.
Ăn xong bữa sáng, Tiêu Quý dọn đồ trên bàn, từ phòng bếp đi ra, thấy Mễ Tu nhà cô đã chuẩn bị xong, sắp sửa đi làm. Cô cười chạy qua, lúc Mễ Tu còn chưa lấy ba lô thì cô đã cầm trước anh một bước, sau đó hai tay đưa lên, trên mặt là nụ cười ngọt ngào. Cô giống như thiếu phụ trẻ tiễn chồng ra ngoài đi làm, làm sao bây giờ, hạnh phúc quá thôi!
Mễ Tu cười nhận lấy, đeo trên vai, anh xoa tóc cô, lại thơm trán cô, rồi véo mũi cô nữa, đợi sau khi thưởng thức cả Tiêu Quý một lần, anh mới cúi người mút môi cô một cái, cười dịu dàng: "Anh đi đây, buổi chiều khi trở về anh sẽ mua bánh ngọt em thích ăn nhất, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh."
"Vâng!" Tiêu Quý chìa tay vẫy vẫy với anh, đôi mắt to cười đến híp lại thành một đường.
Mễ Tu xoa mặt cô rồi xoay người đi ra ngoài.
Cho đến khi đóng cửa lại, tiếng bước chân mất hẳn, Tiêu Quý mới thu hồi nụ cười trên mặt. Đôi mắt to xoay vòng, cô quay người nhìn về phía phòng khách, lát nữa cô phải quét dọn phòng khách, phòng ngủ, còn có phòng bếp, sau đó mua đồ ăn và hoa quả cho bữa tối, còn nữa, giặt quần áo ngày hôm qua, ặc, còn tấm ra giường đã bẩn kia.
Haiz, cô nói quá bận rộn, thật là một bà nội trợ nhỏ bé vui vẻ hạnh phúc lại đảm đang nha!
Buổi chiều sau khi tan tầm, Mễ Tu lái xe đi mua bánh ngọt Tiêu Quý thích ăn nhất trước. Nhận lấy hộp bánh ngọt đóng gói tinh xảo, Mễ Tu lại mua thêm một hộp bánh trứng, buổi tối sau khi vận động có thể làm đồ ăn khuya, bổ sung thể lực cho cô, sau đó, không ngừng cố gắng.
Ra khỏi tiệm bánh ngọt, Mễ Tu ngẩng đầu, trong lơ đãng anh lại đối mặt với một hình bóng quen thuộc tại ngân hàng. Ngơ ngác một lúc, Mễ Tu nheo mắt, tia sáng trong mắt thâm trầm phức tạp.
Sau khi Lưu Cẩm Trúc lấy tiền, bà kéo hành lý đứng ở cửa ngân hàng, vẻ mặt ngỡ ngàng. Đêm hôm qua ra khỏi chỗ Mạnh Học Đông, bà liền tìm một khách sạn nhỏ ở lại, trằn trọc cả đêm, gần như không chợp mắt, trong đầu lặp lại những lời Mạnh Học Đông đã nói đêm qua. Nếu nói trước kia bà còn để ý đến tình cảm của hai người, nhìn Mạnh Học Đông mà nhường nhịn Mạnh Nhụy, chiều ý cô ta, nhưng sau khi chính miệng Mạnh Học Đông nói ra câu kia, bà liền hoàn toàn tỉnh ngộ, đã không còn chút lưu luyến với gia đình đó.
Ông ta muốn là người cha tốt, bà không thể ngăn cản. Tuy rằng Lưu Cẩm Trúc không phải là người mẹ tốt, nhưng bà tuyệt đối không để bất cứ việc gì tổn thương đến đứa con của mình.
Lưu Cẩm Trúc thở dài, cười khổ. Tối hôm qua suốt đêm không ngủ, sáng nay chẳng có tinh thần, mới ra cửa khách sạn, ví tiền bị cướp mất, thẻ ngân hàng giấy chứng minh bên trong, còn có thẻ tín dụng và tiền mặt đều mất cả. Bà không dám ở lại khách sạn nữa, nhanh chóng xách hành lý đi ra. Bà nghĩ đến ngân hàng đình chỉ tài khoản, nhưng không có giấy chứng minh, ngân hàng không thể thụ lý, bảo bà đi báo cảnh sát, hoặc là làm lại giấy chứng minh.
Thật là hoạ vô đơn chí, hiện tại bà không có chỗ nào để đi. Hôm nay lại là cuối tuần, bà cũng không thể đến chỗ làm, trên người không có tiền, không có giấy tờ tuỳ thân.
Lưu Cẩm Trúc không khỏi đỏ vành mắt, có phải đều do bà gieo gió gặt bão không, năm đó vì Mạnh Học Đông và Mạnh Nhụy, bà bỏ lại con gái của mình, quên đi người chồng vừa mới qua đời, muốn theo đuổi cái gọi là hạnh phúc, nhưng hiện giờ...ngẫm lại thật sự là châm chọc.
"Dì Cẩm Trúc." Mễ Tu đến gần, nhẹ giọng hô lên.
Lưu Cẩm Trúc ngớ ra, bà ngẩng đầu, thấy Mễ Tu không biết khi nào đã đứng trước mặt mình, trong nháy mắt bà không biết làm sao.
"Dì qua đây rút tiền à?" Mễ Tu lễ phép hỏi, đôi mắt lướt qua hành lý trên mặt đất.
"À...đúng vậy, dì rút một ít tiền, sắp đi ngay." Lưu Cẩm Trúc cười chua chát, bàn tay xách hành lý đã trắng bệch.
Ánh mắt Mễ Tu trở nên phức tạp, anh hơi suy tư, rồi nói: "Dì muốn đi đâu?" Gia đình Mạnh Nhụy ở tại thành phố B, hiện giờ bà kéo hành lý, e rằng đã xảy ra chuyện.
"Dì..." Lưu Cẩm Trúc nghẹn lời, đúng vậy, bà muốn đi đâu chứ, bà có thể đến nơi nào. Lúc trước bà đi theo Mạnh Học Đông ở tại thành phố Lâm, sau đó vì Mạnh Nhụy chuyển trường bà mới tới thành phố B, ở đây ngoại trừ vài đồng nghiệp quen thân thì bà không biết ai cả. Lúc này hoàn cảnh của bà như vậy, ngay cả giấy tờ tuỳ thân cũng không có, bà có thể đi đâu, chẳng lẽ đến sở cảnh sát ngủ qua đêm sao.
Lưu Cẩm Trúc nhìn về phía Mễ Tu, cười khổ nói: "Dì cũng chưa biết đi đâu."
Mễ Tu thay đổi sắc mặt, có chút phức tạp nhìn Lưu Cẩm Trúc, anh hỏi: "Có tiện cho cháu biết đã xảy ra chuyện gì không?"
Tiêu Quý mua rất nhiều đồ ăn, còn mua một miếng thịt bò lớn, tối này cô muốn hầm thịt bò cho Mễ Tu ăn, tuy rằng chưa làm bao giờ, nhưng vừa rồi đã xem qua baidu, cách làm cũng không khó lắm. Mọi người đều nói nắm giữ trái tim của người đàn ông, trước hết phải nắm giữ dạ dày của anh ta, coi tối nay cô làm sao để Mễ Tu khâm phục tài nghệ nấu nướng của cô, đắm chìm trong sự đảm đang của cô.
Tiêu Quý đang tập trung tinh thần xắt thịt bò, nghe thấy cửa phòng mở ra, cô cụp mắt cười cười, thuận miệng hô lên: "A Tu anh về rồi, tối nay em sẽ nấu thịt bò hầm khoai tây đó!"
Mễ Tu đóng cửa lại, ánh mắt đảo qua Lưu Cẩm Trúc thận trọng ở phía trước, anh cười ôn hoà. Ở bên ngoài ngân hàng, sau khi biết hoàn cảnh hiện tại của Lưu Cẩm Trúc, phản ứng đầu tiên của anh chính là đưa bà về, trước hết đừng nói tới bà vì che chở Tiêu Quý mới rời khỏi nhà họ Mạnh, chỉ nói đến bà là mẹ của Tiêu Quý, anh đã không thể bỏ mặc. Tuy rằng Tiêu Quý ngoài miệng vẫn không tha thứ cho Lưu Cẩm Trúc, nhưng anh biết Tiêu Quý khát khao Lưu Cẩm Trúc có thể ở bên cô nhường nào, cô ao ước một gia đình hoàn chỉnh biết bao. Hiện giờ Lưu Cẩm Trúc rời khỏi Mạnh Học Đông, hơn nữa theo biểu hiện của bà, bà còn giữ lòng áy náy với Tiêu Quý, nếu có thể dựa vào cơ hội này để Tiêu Quý tha thứ cho bà, chấp nhận bà lần nữa, cũng coi như có thể chữa khỏi vết thương trong lòng của Tiêu Quý.
Đặt xuống hành lý trong tay, Mễ Tu gật đầu với Lưu Cẩm Trúc, bày tỏ sự khích lệ.
Lưu Cẩm Trúc nắm chặt nắm tay, bà lo lắng thấp thỏm đi vào phòng khách, bước đi chậm rãi thong thả đến ngoài phòng bếp.
Tiêu Quý cắt dưa leo một cách thành thục, hoàn toàn không biết có người đang nhìn cô.
Lưu Cẩm Trúc nhìn Tiêu Quý, vành mắt dần ướt át. Mạnh Nhụy nhỏ hơn Tiêu Quý một tuổi, ngay cả vớ cũng chưa từng tự mình giặt, nhưng Tiểu Quý của bà, chỉ nhìn tư thế cắt thái của cô, bà có thể nhận ra cô đã tự mình nấu nướng từ hồi nhỏ...
Tiêu Quý đặt dưa leo vào trong đĩa, hô lên: "A Tu, qua đây gãi mặt hộ em, ngứa quá à!"
Đợi một lúc, không nghe thấy động tĩnh gì, Tiêu Quý ngoảnh đầu nhìn qua.
Chương 68: Tiểu Mễ Tu
Trong phòng ngủ, Tiêu Quý trầm mặc ngồi trên giường, nắm chặt hai tay, gục đầu xuống, không thấy rõ sắc mặt. Vừa rồi Mễ Tu nói với cô, Lưu Cẩm Trúc dọn khỏi nhà Mạnh Nhụy, hiện tại không có chỗ ở, ví tiền của bị cướp, ngay cả giấy chứng minh cũng không có, anh muốn Lưu Cẩm Trúc ở lại chỗ này trước.
Ở đây, chẳng phải có nghĩa là cô và Lưu Cẩm Trúc sớm chiều sống chung.
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Quý là không được.
"Bà ấy không thể ở đây!" Tiêu Quý ngẩng đầu, nhìn về phía Mễ Tu, bình tĩnh nói.
Mễ Tu nghĩ đến cô sẽ nói vậy, anh không vội phản bác mà ngồi trên giường cạnh cô, ôm vai cô, nhẹ giọng nói: "Anh biết em có thành kiến với dì ấy, hiện tại cũng không thể chấp nhận dì ấy, nhưng dù sao dì cũng là mẹ em, sinh ra em, nuôi dưỡng em mười mấy năm trời, trước hết đừng nói đến chuyện đúng sai, hiện tại dì ấy không có nhà để về, giấy chứng minh và tiền đã mất, ngay cả khách sạn cũng không thể ở lại, nếu chúng ta không giúp dì ấy, dì ấy chẳng phải là ngủ ngoài phố sao."
Tiêu Quý há miệng, ậm ừ một tiếng, sau đó cô nhìn qua Mễ Tu, có chút mất tự nhiên nói: "Vậy...vậy cũng không thể để bà ấy ở đây, em không muốn lúc nào cũng thấy bà ấy." Nói xong, cô cúi đầu cắn môi, rõ ràng là do dự.
Mễ Tu thấy cô thả lỏng, anh nắm tay cô, bóp nhẹ lòng bàn tay cô, nói dịu dàng: "Ừ, anh biết em nghĩ thế nào, nếu chúng ta không biết chuyện của dì ấy, tất nhiên có thể bỏ mặc, nhưng bây giờ biết rồi, sao lại không lo tới chứ. Thế này đi, trước hết để cho dì ấy ở lại mấy ngày, anh sẽ tìm giúp chỗ ở khác, đợi khi tìm được nơi thích hợp, anh lập tức bảo dì ấy dọn đi, được không?"
Tiêu Quý không nói lời nào, trong lòng đấu tranh dữ dội. Vừa rồi cô đã thấy dáng vẻ của Lưu Cẩm Trúc, cực kỳ sa sút, đầu tóc rối bời, gương mặt không còn thảnh thơi như trước, quần áo trên người nhăn nhúm, toàn thân mệt mỏi kiệt sức. Từ trước đến nay Lưu Cẩm Trúc là một người gọn gàng chỉnh tề, hiện tại dáng vẻ thế này, cô thật sự chưa từng thấy qua.
Không ngờ bà lại chia tay Mạnh Học Đông, lúc trước chẳng thèm ngó ngàng mà đi theo ông ta, hiện tại cũng vậy...
"Tiểu Quý?" Mễ Tu thấy cô hồi lâu không nói gì, anh kéo nhẹ ngón tay cô.
"Vậy được rồi." Tiêu Quý nhẹ giọng nói, ngẩng đầu nhìn Mễ Tu: "Vậy anh mau chóng tìm phòng ở cho bà ấy, tìm được rồi lập tức bảo bà ấy dọn ra ngoài." Mặc dù trái tim cô không đành lòng, nhưng cũng không có nghĩa là cô chịu tha thứ cho Lưu Cẩm Trúc, dù sao bà đã sinh ra cô, nuôi dưỡng cô mười mấy năm, bản thân cô oán hận bà, nhưng không thể nhìn thấy bà ngủ ngoài đường phố.
"Được, Tiểu Quý rất ngoan." Mễ Tu hôn bên mặt cô, nói dịu dàng.
"Chúng ta ra ngoài đi, để khách chờ ở ngoài quả thật không lịch sự đâu." Mễ Tu nắm tay Tiêu Quý, kéo cô đứng dậy.
Tiêu Quý cúi đầu, chậm rì rì, mặc cho Mễ Tu nắm, không tình nguyện đi theo ra ngoài.
Tới phòng khách, liền ngửi thấy mùi đồ ăn. Lưu Cẩm Trúc từ phòng bếp đi ra, thấy Mễ Tu và Tiêu Quý, bà cười dè dặt, bưng đậu hủ Ma Bà vừa làm xong đặt lên bàn. Bà lau tay trên tạp dề, nhìn hai người bọn họ, lo lắng hỏi: "Dì thấy đã muộn rồi, nên đến phòng bếp nấu cơm, hai đứa...đói bụng rồi phải không?" Nói xong, tầm mắt cẩn thận nhìn qua Tiêu Quý, sợ cô sẽ nói ra một câu bảo bà đi ngay. Bà không sợ ngủ ngoài đường phố, bà thật sự rất quý trọng cơ hội lần này. Như lời Mễ Tu nói với bà, nếu có thể để hai người bọn họ sớm chiều ở chung, không chừng Tiêu Quý có thể chấp nhận bà lần nữa.
"Làm phiền dì rồi, dì Cẩm Trúc, đúng lúc bọn cháu đang đói bụng." Thấy Tiêu Quý chỉ cúi đầu, không nói gì, Mễ Tu cười với Lưu Cẩm Trúc, nắm tay Tiêu Quý đến bàn ăn rồi ngồi xuống.
Tiêu Quý vừa ngồi xuống, đập vào tầm mắt chính là màu sắc đỏ chót. Một bàn đầy ớt, đều là món ăn mà cô thích hồi nhỏ. Cô bất giác ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, Lưu Cẩm Trúc có chút bất an, trong lòng cô cảm thấy trái tim mình siết chặt.
"Dì Cẩm Trúc, dì cũng lại đây ngồi đi, bận rộn lâu vậy rồi." Mễ Tu nói với Lưu Cẩm Trúc.
Lưu Cẩm Trúc theo bản năng nhìn qua Tiêu Quý, thấy cô không có ý cự tuyệt mình, trong lòng bà không khỏi vui sướng. Bà cười nhẹ với Mễ Tu, cởi bỏ tạp dề đặt sang một bên, rồi bà đi qua ngồi vào phía bên kia của Tiêu Quý.
Tiêu Quý có thể cảm giác được rõ ràng, hơi thở xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc ngồi cạnh mình, giống như những món ăn trên bàn này, trong xa lạ mang theo sự quen thuộc, trong hương vị lại mang theo một chút cô đơn.
"Nếm thử món này nhé, em rất thích ăn." Mễ Tu gắp một miếng đậu hủ bỏ vào trong bát Tiêu Quý, nhẹ giọng nói.
Tiêu Quý nhìn miếng đậu hủ Ma Bà màu đỏ kia, chẳng hề động đến chiếc đũa, không biết hương vị có giống như trong trí nhớ không, đã lâu như vậy, cô hình như đã quên rồi.
"Mau ăn đi, muộn rồi sẽ trướng bụng đấy." Mễ Tu nói.
Lời của Mễ Tu đối với Tiêu Quý mà nói luôn luôn tương đương với mệnh lệnh, hiện tại nghe anh nói, Tiêu Quý cầm đũa, gắp miếng đậu hủ kia bỏ vào trong miệng.
Lưu Cẩm Trúc khẩn trương nhìn Tiêu Quý.
Tiêu Quý nhẹ nhàng nhai kỹ, từ từ nuốt xuống, đậu hủ tiến vào trong dạ dày, cay cay, mềm mềm, nóng nóng.
Còn nhớ hồi nhỏ, chiều nào Tiêu Quý đi học về, chuyện đầu tiên chính là ôm Lưu Cẩm Trúc hỏi tối nay có món gì ngon, mà bà lúc nào cũng nhìn cô dịu dàng, nói con muốn ăn gì mẹ sẽ làm cái đó. Cho dù bà đi làm bận rộn, về nhà khá muộn, nhưng luôn nấu đủ loại món ăn cho cô, cho dù mấy năm kia cãi vã với bố, bà cũng như thế.
Hiện tại, ăn những món này lần này, Tiêu Quý lại không cảm giác được mùi vị.
"Bộp!"
Tiêu Quý đột nhiên quăng đôi đũa, đứng lên, âm thanh lạnh lùng: "Em không đói bụng, hai người ăn trước đi!" Không đợi Mễ Tu nói gì, cô đã xoay người vào phòng ngủ.
Lưu Cẩm Trúc không khỏi tổn thương, bà cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt: "Không thì dì nên đi thôi, ở đây Tiểu Quý sẽ không vui..."
"Dì Cẩm Trúc, cháu đi coi cô ấy trước, không sao đâu, Tiểu Quý chỉ là nhất thời nghĩ không thoáng, cô ấy không muốn để dì đi đâu." Mễ Tu ôn hoà nói, rồi đứng dậy vào phòng ngủ.
Mễ Tu vào phòng ngủ, thấy Tiêu Quý giống như ban nãy, trầm mặc cúi đầu ngồi trên giường.
Anh cười bất đắc dĩ, đi qua ngồi xổm trước mặt cô, rồi cầm tay cô nắm trong tay mình: "Em sao vậy? Anh nhìn xem, cái miệng nhỏ cong đến mức có thể treo lọ dầu mè rồi này."
Tiêu Quý phối hợp bĩu môi, nắm lấy ngón tay Mễ Tu khẽ khàng đong đưa.
Bàn tay Mễ Tu đan vào tay Tiêu Quý, sau đó anh xoa mặt cô, trong đôi mắt lộ vẻ dịu dàng, nói: "Nếu đã bằng lòng để dì ấy ở đây, em cần gì còn làm vậy, khiến cho mình không vui."
"Ai bằng lòng cho bà ấy ở lại, em cũng chưa nói." Tiêu Quý than thở, vẻ mặt mất tự nhiên.
"Ồ? Vậy là em không đồng ý. Được rồi, anh đi bảo dì ấy dọn đi." Mễ Tu cố ý nói vậy, trêu chọc vẻ mặt cứng lại của Tiêu Quý.
Quả nhiên nghe thấy Mễ Tu muốn đuổi Lưu Cẩm Trúc đi, Tiêu Quý sốt ruột ngay tức khắc, ngọ ngoạy muốn đứng lên, ai ngờ cô lảo đảo đầu gối đụng vào...tiểu Mễ Tu nhà cô...
"..." Khuôn mặt tuấn tú của Mễ Tu đỏ lên, là đau, là...bị đụng vào cái gọi là điểm G.
Tiêu Quý hấp tấp ngồi lại trên giường, không dám đứng dậy, cô khẩn trương nhìn Mễ Tu nhà cô, thấy gương mặt anh đỏ bừng không bình thường, cô nôn nóng đến độ lớn tiếng hô lên: "Sao rồi? Sao rồi? Có phải em đụng anh đau rồi không!"
Mễ Tu cứng ngắc, không thể nhúc nhích, hiện tại toàn thân anh đều tràn ngập xấu hổ.
Thấy Mễ Tu đỏ mặt, biểu tình móp méo, Tiêu Quý động không được, không động cũng không được. Đột nhiên, không biết cô chạm vào dây thần kinh nào mà chìa tay đến gần.
"..." Mễ Tu chẳng những xấu hổ...
"Nếu không em xoa cho anh nhé?" Tiêu Quý nói xong, thật sự sờ vào.
Mễ Tu thật muốn tử hình cô ngay tại chỗ...
"Hai đứa mau ra ăn cơm đi, đồ ăn đã..." Lưu Cẩm Trúc thấy cửa không đóng, bà liền đi vào, ai ngờ...lúc bà vắng mặt, con gái bà đã trưởng thành rồi...
"..." Tiêu Quý và Mễ Tu dùng tư thế kỳ dị như vậy nhìn về phía Lưu Cẩm Trúc...
Chương 69: Bắt đầu nhổ lông
Cuối cùng Lưu Cẩm Trúc ở lại chỗ của Mễ Tu, bởi vì Tiêu Quý mềm lòng, cũng bởi vì bị Lưu Cẩm Trúc bắt gặp cô và Mễ Tu...cô xấu hổ không thể nói gì.
Tuy rằng Mễ Tu nói mau chóng tìm chỗ ở cho Lưu Cẩm Trúc, nhưng cho tới giờ vẫn không có chút động tĩnh, mà Tiêu Quý cũng chưa từng hỏi qua. Tính ra, Tiêu Quý và Lưu Cẩm Trúc đã sống chung dưới một mái nhà hơn nửa tháng, mặc dù không hoà thuận bao nhiêu, nhưng cũng không coi là đối chọi gay gắt, ít nhất Tiêu Quý không giống như ngày đầu tiên, lúc ăn cơm quăng đũa bỏ đi. Ngược lại, bởi vì Lưu Cẩm Trúc đến đây, bà ôm đồm tất cả việc nhà, giặt quần áo nấu cơm không cần Tiêu Quý làm, hơn nữa món ăn bà nấu đều là thức ăn ngon miệng, lại rất hợp khẩu vị của Tiêu Quý, nửa tháng nay, cô lại tăng thêm vài cân, thế cho nên bà dì nhà cô luôn đúng giờ cũng bởi vì thừa dinh dưỡng mà đến sớm.
Sáng tinh mơ, Tiêu Quý bị bà dì làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng, như tỉnh như không mà đi vào toilet, thay "quần áo" của bà dì nhà cô vì quá thừa dinh dưỡng. Trong quá trình thay, bởi vì cô vẫn còn nhớ Chu Công, sức chú ý giảm sút, "quần áo" của bà dì lại đặt ngược... Cảm giác khác biệt khiến cho Tiêu Quý tỉnh táo, lúc đầu óc còn chưa kịp vận hành, phản ứng đầu tiên chính là kéo ra...
Được rồi, cảnh tượng này đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ có một chữ có thể biểu đạt cảm giác ngay lúc đó của Tiêu Quý, đó chính là...có chút đau...
Nhịn đau lại thay "quần áo" của bà dì lần nữa, Tiêu Quý từ toilet đi ra, quả thực tinh thần sảng khoái, đau đớn đúng là liều thuốc tốt nhất để xua đuổi giấc ngủ.
Thở một hơi, Tiêu Quý tuỳ tiện búi tóc, từ từ đi vào trong. Tầm mắt lướt qua giường, Mễ Tu nhà cô nằm tư thế gợi cảm, chỉ có tấm chăn che đậy bộ phận quan trọng. Tiêu Quý chớp mắt, lại chớp mắt, cô tiến lên phía trước hai bước, đứng bên giường, thưởng thức mỹ nam đang ngủ gần như loã thể.
Hai chân thon dài thẳng tắp, làn da trắng nõn, cái rốn khêu gợi, còn có hai viên kia... Ặc, Tiêu Quý lặng lẽ nhớ tới rất nhiều ban đêm của nửa tháng nay. Vẫn còn ngượng ngùng một hồi, Tiêu Quý cụp mắt cười nhẹ, hai tay ôm mặt, Mễ Tu nhà cô bất cứ phương diện nào, cũng, rất, xuất, sắc!
Tiêu Quý ngẩng đầu lên cười bẽn lẽn, tầm mắt vô tình dừng lại cánh tay đang duỗi ra của Mễ Tu...một chùm màu đen...dưới nách.
Tự nhiên nhớ tới nỗi đau của mình trong toilet.
Đôi mắt to trong suốt xoay quanh mấy vòng, Tiêu Quý cho rằng, vợ chồng cùng nỗ lực, có phúc cùng hưởng, có đau thì sẽ cùng cảm nhận!
Cô nhón mũi chân, chậm rãi lên giường, ngồi xổm bên người Mễ Tu, cúi người nhìn lông dưới nách anh. Cô cười trộm không biết xấu hổ, giống như Hầu Tử nhập vào người, vươn bàn tay nhỏ bé tà ác, bắt đầu, nhổ lông!
Chụp lấy, nhổ xuống, động tác lưu loát.
Mễ Tu chợt mở mắt, lọt vào trong tầm mắt anh chính là Tiêu Quý cười đến híp mắt.
Tiêu Quý không nhịn nữa, cô cười ha ha ra tiếng, trong tay nắm lấy sợi lông của Mễ Tu.
Mễ Tu rốt cuộc ý thức được đã xảy ra chuyện gì, thật lòng cảm thấy Tiểu Quý của anh không chỉ có lá gan lớn, mà còn rất gian ác. Sao những chiêu này không cần vào buổi tối chứ! Nếu cô thích loại này, anh không phải nên chuẩn bị vài cây nến ư?
Tiếng cười của Tiêu Quý như chuông bạc, ngập tràn cả phòng, đôi mắt to tròn cong nhẹ, hai má lúm đồng tiền dường như muốn bay ra. Mễ Tu chợt cười theo, anh xoay người một cái, đặt người nào đó cười đến mức không hề phòng bị dưới thân, khoé môi anh giương lên, rốt cuộc cũng có vài phần gian ác.
"Em muốn đánh thức khí chất ác ma tiềm ẩn trong anh, hửm?"
Tiêu Quý chớp mắt vô tội, nói nũng nịu: "A Tu, anh có ác ma nữa cũng không thể chiến đấu đẫm máu nha!"
"..." Khí chất ác ma của Mễ Tu trong nháy mắt tan thành mây khói. Từ xưa đến nay, cho dù là khí chất loại nào, trước mặt bà dì bách chiến bách thắng đều bị diệt ngay trong giây lát.
Mễ Tu bị tiêu diệt uể oải gục đầu trên người Tiêu Quý, nằm chết đè lên 34C trong truyền thuyết...
Tiêu Quý dịu dàng an ủi Mễ Tu nhà cô, cô xoa xoa 34C bị đè lên, đàn ông đều thích mềm mềm...
Tới phòng khách, thấy Lưu Cẩm Trúc đang ở phòng bếp, không biết nấu gì, nhưng hương vị rất thơm. Tiêu Quý không đi qua chào hỏi, mà đi thẳng đến toilet đánh răng rửa mặt. Vừa mở vòi nước, tay còn chưa vươn tới, trước mặt đột nhiên có thêm một cái chậu rửa mặt. Tiêu Quý kinh ngạc, cô ngẩng đầu, khó hiểu nhìn về phía Lưu Cẩm Trúc đứng bên cạnh.
"Kinh nguyệt của con tới rồi, không nên dùng nước lạnh rửa mặt, đây là chậu nước ấm, yên tâm, không nóng đâu." Lưu Cẩm Trúc nói dịu dàng.
Tiêu Quý đột nhiên cảm thấy, chậu nước ấm kia giống như tưới giội vào lòng.
Lưu Cẩm Trúc còn rót một cốc nước ấm để Tiêu Quý đánh răng, nặn xong kem đánh răng rồi đặt sang một bên, mỉm cười nói: "Mẹ có nấu cháo táo đỏ với củ khởi, con ra ăn một bát nhé, rất tốt cho cơ thể." Nói xong bà xoay người ra ngoài.
Tiêu Quý im lặng một hồi lâu, sau đó cô cúi đầu cầm lấy bàn chải, bắt đầu đánh răng.
Chải hơn mười phút đồng hồ.
Tiêu Quý từ trong toilet đi ra, ngồi xuống cạnh bàn ăn, nhìn bát cháo đặt trước mặt, cô chậm rãi cầm thìa, múc một thìa bỏ vào trong miệng.
Ngọt ngào, mềm mềm, thơm ngon, tiến vào trong dạ dày, ấm áp lại thoải mái.
Cô quay đầu nhìn về phía Lưu Cẩm Trúc vẫn bận rộn trong bếp, mũi cô đột nhiên cay cay. Nửa tháng nay, Lưu Cẩm Trúc ôm đồm mọi việc to nhỏ trong nhà, ban ngày đi làm, sau khi tan tầm thì trực tiếp mua đồ ăn về nhà, đều là những món Tiêu Quý và Mễ Tu thích ăn, mỗi ngày đều nấu những món khác nhau, đơn giản nhất cũng là bốn món mặn và một món canh, ăn xong bà dọn dẹp bàn ăn, rửa chén, mặc dù Mễ Tu khuyên can nhiều lần nhưng đều vô ích, bà vẫn làm những việc này không biết mệt mỏi. Buổi sáng bà còn dậy sớm, giặt quần áo trước, sau đó làm bữa sáng, chờ sau khi Mễ Tu đi làm, bà còn tranh thủ qua loa thu dọn một chút việc nhà, sau khi tất cả ổn thoả bà mới đi làm. Có vài lần Tiêu Quý muốn nói với bà, cô ở nhà, những việc này cô làm được. Nhưng Tiêu Quý không nói ra miệng, cô lại ích kỷ cho rằng, bà thế này rất tốt, có lẽ bù lại nhiều năm thiếu vắng của bà, hoặc là bổ sung khoảng trống trong lòng cô.
Cô không thể nói rõ, nhưng thấy Lưu Cẩm Trúc làm vậy, cô cũng không muốn ngăn cản.
So với sự ấm áp lúc này trong lòng Tiêu Quý, Mạnh Nhụy lại không dễ chịu. Từ lúc Lưu Cẩm Trúc bỏ đi, trong nhà cô ta không có ngày nào là không mây mù lan toả, ba cô ta sau khi tan tầm về nhà thì nhốt mình trong phòng sách, bận rộn làm việc đến sáng, không về phòng ngủ mà chịu đựng nằm trên sofa trong phòng sách, đã hơn nửa tháng, mỗi ngày đều như thế. Sau khi Lưu Cẩm Trúc bỏ đi, ông ta gần như không tiến vào phòng ngủ, không biết có phải là sợ thấy cảnh sinh tình.
Mạnh Nhụy bưng bữa sáng, khẽ cắn môi dưới. Cô ta thừa nhận hôm đó mình quá đáng, từ khi ở trường bị Tiêu Quý đánh một bạt tai, cô ta vẫn nén tức giận, không biết nên trút ra thế nào, cũng không biết nên trút hết vào ai. Ban ngày đi học ở trường, cô ta không hoà hợp với bạn học, rất nhiều người đã không còn nói chuyện với cô ta, thầy giáo chỉ là nể mặt ba cô ta, nếu không cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, cảm giác dâng lên, trong lòng càng nén giận. Về đến nhà, trông thấy Lưu Cẩm Trúc, cô ta sẽ nghĩ ngay đến Tiêu Quý, nhớ đến cái tát kia, nhớ đến những lời của Mễ Tu nói với cô ta. Đương nhiên cô ta chẳng có thiện cảm với Lưu Cẩm Trúc, cô ta cũng biết giận chó đánh mèo là không đúng, nhưng cô ta không thể kiểm soát bản thân. Cô ta đã nhẫn nại, nhưng lúc nào cũng ở bên bờ phát tiết, chỉ cần một biến động nhỏ, cô ta sẽ nổi nóng quá đà. Tối đó vốn không phải vì món ăn gì, cô ta chỉ là cho mình một cái cớ, trút ra giận dữ trong lòng, kỳ thật cô ta không muốn như thế, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, cô ta đã không còn khống chế được bản thân, lời nói ngày càng quá đáng, ngày càng không có chừng mực. Sau khi sự việc qua đi, cô ta cũng ảo não, cũng từng hối hận, thế nhưng cô ta thật sự không thể kiểm soát chính mình.
Đêm đó, cô ta nói với ba, muốn Tiêu Quý rời khỏi Mễ Tu, kỳ thật cũng chỉ là lời nói tức giận, cô ta biết cho dù không có Tiêu Quý, Mễ Tu cũng không thèm liếc nhìn cô ta một cái. Nhưng cô ta chỉ là quá giận, vì sao bọn họ đều yêu thương Tiêu Quý, ngay cả Lưu Cẩm Trúc cũng thế. Mấy năm nay sống chung với nhau, cô ta đã coi Lưu Cẩm Trúc là mẹ mình từ lâu, cô ta thật sự không chịu nổi bà đối với Tiêu Quý tốt hơn cô ta.
Mạnh Nhụy càng không ngờ tới, Lưu Cẩm Trúc cứ thế mà bỏ đi, dứt khoát đi như vậy, không cần cô ta và ba.
Đè nén khó chịu trong lòng, Mạnh Nhụy đẩy cửa phòng sách ra, thấy Mạnh Học Đông quả nhiên co người nằm trên sofa, hai chân cuộn lại, quần áo cũng chưa thay, bàn tay đỡ trán, vẻ mặt mệt mỏi.
Mạnh Nhụy đi qua nhẹ nhàng, đặt bữa sáng xuống, đau lòng nhìn ba mình. Chỉ mới nửa tháng, ba cô ta lại gầy như vậy, đáy mắt thâm quầng, hai má hơi lõm, đôi môi khô khốc, sắc mặt tái nhợt không có màu máu. Cô ta thật sự rất lo lắng, ba mình sẽ kiệt sức, nếu không có ba, cô ta phải làm sao bây giờ.
Mạnh Học Đông dường như nghe được tiếng động, có lẽ là không ngủ say, ông ta mở mắt, lấy xuống bàn tay trên trán, nheo mắt thấy rõ Mạnh Nhụy trước mặt mình. Nỗi thất vọng trong đôi mắt được che đậy trong khoảnh khắc, ông ta cười mỏi mệt với Mạnh Nhụy, âm thanh hơi khàn khàn: "Nhụy Nhụy, sao con không ngủ thêm một lát."
"Ba, sao ba lại ngủ trong phòng sách, ở đây không thoải mái chút nào." Mạnh Nhụy kéo Mạnh Học Đông ngồi dậy, vành mắt hơi ửng đỏ.
Mạnh Học Đông sờ đầu Mạnh Nhụy nói: "Gần đây công việc của ba bề bộn, ba sẽ chú ý, Nhụy Nhụy đừng lo lắng." Kỳ thật lúc Lưu Cẩm Trúc bỏ đi, ông ta đã từng đến chỗ làm của bà, biết được Lưu Cẩm Trúc tìm được chỗ ở, còn biết hiện tại bà ở cùng Tiêu Quý. Mạnh Học Đông không có mặt mũi đi gặp bà, chỉ là đến buổi tối, lúc đêm dài tĩnh lặng, ông ta đến dưới lầu chỗ bà ở, lẳng lặng đợi trong chốc lát, nhìn thấy ánh sáng biến mất, bóng tối buông xuống, ông ta mới rời đi. Sau khi về nhà, ông ta cũng không dám vào phòng ngủ, nhìn thấy tất cả bên trong thuộc về Lưu Cẩm Trúc, ông ta sẽ khó thở, trong lòng đau đớn ngay lập tức.
"Ba đã nói vậy, sao còn ngủ ở đây, ba à, ba phải chú ý sức khoẻ của mình, bây giờ con chỉ có ba thôi."
"Nha đầu ngốc, ba còn phải chăm sóc con mà, ba sẽ không để mình ngã bệnh đâu, con đừng lo lắng."
"Dạ..." Mạnh Nhụy khẽ khàng trả lời, cô ta biết đêm nay ba vẫn sẽ như thế.
"Nhân lúc nghỉ hè, con cũng không có việc gì khác, hãy thu dọn đồ đạc, tháng sau ba đưa con đi Singapore." Mạnh Học Đông day day mi tâm, bình tĩnh nói.
"Đi Singapore? Đi nghỉ phép ạ?" Mạnh Nhụy có chút giật mình, hỏi.
"Không phải, ba đã xin với tổng công ty, sau này chúng ta sẽ ở tại đó."
"Ở tại đó?" Mạnh Nhụy lặp lại lần nữa, sau đó hỏi ngay: "Vậy còn dì Cẩm Trúc thì sao? Dì ấy có đi theo chúng ta không?"
Ánh mắt Mạnh Học Đông lập tức ảm đạm, ông ta không trả lời Mạnh Nhụy mà đứng lên đi ra ngoài cửa.
"Con hãy mau chóng thu dọn đồ đạc, ba đi làm đây."
Mạnh Nhụy nhìn theo ba rời khỏi, trong lòng càng nặng trĩu, bọn họ sắp đi Singapore, vậy dì Cẩm Trúc...
Chương 70: Đau lòng lần nữa
"Mẹ đã về!"
Lưu Cẩm Trúc dùng bả vai giữ cánh cửa, trong tay xách hai túi đồ đầy ắp, chẳng thể lau được mồ hôi trên trán, bà hướng về phòng khách hô lên. Hôm nay là cuối tuần, siêu thị đông đúc, tới chín giờ Lưu Cẩm Trúc liền đi qua, mua rất nhiều món Tiêu Quý và Mễ Tu thích ăn.
Tiêu Quý nghe tiếng, từ phòng ngủ đi ra, cô trông thấy Lưu Cẩm Trúc tóc tai rối bời, sắc mặt ửng đỏ, trên chóp mũi còn có lớp mồ hôi mỏng, cô đi nhanh mấy bước, cầm lấy túi trong tay bà.
"Sao không đi muộn một chút? Bây giờ thời tiết rất nóng nực!" Tiêu Quý đặt đồ đạc lên bàn, cô đưa khăn giấy cho bà, hơi nhíu mày nói.
Lưu Cẩm Trúc lau trán, cười với Tiêu Quý, nói: "Tuy là đông đúc nhưng tới sớm sẽ mua được đồ, nếu buổi tối mới đi, sẽ không còn nhiều thứ đâu."
"Trong nhà có thiếu gì đâu." Tiêu Quý nói thầm. Từ khi Lưu Cẩm Trúc ở đây, thường xuyên cải thiện đời sống, không thiếu chút thịt, sau khi ăn xong còn có đồ ăn vặt và trái cây. Trong tủ lạnh đã sớm đầy ắp, mặc dù bọn họ một tuần không đi mua sắm vẫn sẽ không bị đói chết.
"Ai nói không thiếu, hôm qua không phải con nói ăn hết xí muội rồi sao, hôm nay đi siêu thị mẹ đặc biệt mua hai gói loại con thích nhất đấy." Lưu Cẩm Trúc nói xong liền đi qua, lục lọi trong túi.
Tiêu Quý thấy bà ngay cả tóc cũng không kịp chải gọn gàng, chỉ lo tìm xí muội cho mình, trong lòng cô dâng lên chua xót. Những ngày qua, Lưu Cẩm Trúc ôm đồm tất cả việc nhà, từ dọn dẹp vệ sinh đến giặt quần áo nấu cơm, thậm chí là xuống lầu bỏ rác, tất cả đều không cho Tiêu Quý làm. Nói chuyện với Tiêu Quý cũng tăng thêm phần thận trọng, cho tới bây giờ bà đều nhìn sắc mặt cô mà nói chuyện làm việc, vô cùng cẩn thận, nhìn ra được, bà thật muốn bù đắp cho Tiêu Quý. Nhưng càng như vậy, trong lòng Tiêu Quý càng không vui. Lưu Cẩm Trúc là mẹ cô, nhưng đối đãi cô với thái độ như vậy, áy náy bù đắp, thậm chí là lấy lòng. Rõ ràng người nên gần gũi nhất trên thế giới này, lại xa cách và dè dặt như vậy.
"Ủa? Mẹ nhớ có mua xí muội mà, sao lại không tìm thấy, chẳng lẽ là quên lấy?" Lưu Cẩm Trúc lục lọi hai cái túi nhiều lần, cũng không tìm được xí muội Tiêu Quý thích ăn, bà đứng thẳng lẩm bẩm.
"Không có thì thôi, trong nhà nhiều đồ ăn vặt rồi." Thấy dáng vẻ ảo não của Lưu Cẩm Trúc, Tiêu Quý nhịn không được nói. Những ngày sống chung, cô và Lưu Cẩm Trúc mặc dù không gần gũi, nhưng có thể nói chuyện với nhau như bạn bè, cho dù lần nào cũng là Lưu Cẩm Trúc chủ động trò chuyện với cô.
"Sao vậy được, mỗi lần chỉ cần con muốn ăn xí muội, ngày hôm sau sẽ đặc biệt thèm ăn, không được, mẹ phải đi một chuyến đến siêu thị!" Lưu Cẩm Trúc cầm túi xách, nói xong thì đi ra ngoài.
"Đừng đi, bên ngoài nóng lắm!" Tiêu Quý túm lấy cánh tay của Lưu Cẩm Trúc.
Lưu Cẩm Trúc xoay người lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn Tiêu Quý, đây là lần đầu tiên cô chủ động chạm vào bà.
Rõ ràng thấy được niềm vui trong mắt Lưu Cẩm Trúc, Tiêu Quý ngượng ngùng buông tay, con mắt lướt qua chỗ khác, không được tự nhiên mà nhìn xuống đất.
Lưu Cẩm Trúc không khỏi nở nụ cười, trong lòng là sự cảm kích trước đây chưa từng có. Cảm ơn ông trời để bà sống chung với con gái, cảm ơn ông trời còn để con gái tha thứ cho bà.
"Không sao, mẹ sẽ nhanh chóng trở về." Lưu Cẩm Trúc sờ tóc Tiêu Quý, vành mắt đã ửng đỏ.
Tiêu Quý ngây người, nhìn bóng dáng Lưu Cẩm Trúc dần tan biến, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, cô mới đờ đẫn sờ đầu mình, chớp mắt, rồi lại khụt khịt mũi, sau đó cô xoay người đi vào trong.
Mễ Tu nhà cô cũng thường xuyên vuốt tóc cô, nhưng cảm giác không giống nhau. Bàn tay Mễ Tu dịu dàng, mà bàn tay Lưu Cẩm Trúc là ấm áp.
Trong lòng vẫn còn cảm giác ban nãy, Tiêu Quý thuận tay cầm đồ đạc trên bàn, định bỏ vào tủ lạnh. Ai ngờ mới vừa đi vài bước, chuông cửa lại vang lên.
Tiêu Quý theo bản năng nhìn về phía đồng hồ treo tường, còn chưa đến mười một giờ, Mễ Tu nhà cô chưa đến lúc phải về nhà mà, chẳng lẽ hôm nay tan tầm sớm?
Mím môi một cái, Tiêu Quý đi qua mở cửa.
Người trong cửa và ngoài cửa lập tức sững sờ.
Trong lòng đều có thắc mắc như nhau, sao lại là cô ta?
Mạnh Nhụy đứng ngoài cửa, cùng có vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Quý, cô ta âm thầm nắm thành quyền. Cô ta không ngờ lại gặp Tiêu Quý ở đây, nói chính xác hơn, cô ta làm sao cũng không ngờ tới, Lưu Cẩm Trúc hiện tại ở cùng Tiêu Quý.
Mấy hôm trước ba nói với cô ta, tháng sau phải đi Singapore, có khả năng là chỗ định cư, sau này không trở lại nữa. Cô ta hỏi ba dì Cẩm Trúc có đi cùng chúng ta không, ba không trả lời cô ta, chỉ bảo cô ta mau chóng thu dọn hành lý. Cô ta hiểu được ý nghĩa trong đó, chỉ có cô ta và ba đi Singapore. Nhưng cô ta không muốn như vậy, cô ta muốn Lưu Cẩm Trúc đi cùng bọn họ, muốn ba người ở chung với nhau, giống như trước kia vậy, người một nhà sống chung vui vẻ.
Mấy ngày Lưu Cẩm Trúc bỏ đi, Mạnh Nhụy suy nghĩ rất nhiều, muốn Lưu Cẩm Trúc đối tốt với mình và ba, giống như tính cách của bà, không còn có ai đối tốt với cô ta như Lưu Cẩm Trúc. Tất cả đều do cô ta không tốt, cô ta bị chiều hư, không chịu nổi một chút uất ức, cô ta sai rồi, cô ta muốn sửa đổi. Ngày đó cô ta quá đáng, chỉ muốn để mình trút hết buồn khổ trong lòng, tổn thương dì Cẩm Trúc, thậm chí còn nói với ba muốn Tiêu Quý rời khỏi Mễ Tu, là lỗi của cô ta, đều là lỗi của cô ta.
Cô ta muốn cầu xin sự tha thứ của dì Cẩm Trúc, muốn dì Cẩm Trúc cùng đi Singapore với bọn họ, sau này cô ta nhất định ngoan ngoãn, làm một đứa con vâng lời, không bao giờ chọc giận bà nữa. Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Mạnh Nhụy đi qua chỗ làm của Lưu Cẩm Trúc, lén theo bà trở về nhà, nhưng không dám đi lên nói một câu xin lỗi với bà, muốn bà theo mình về nhà. Cô ta sợ Lưu Cẩm Trúc không chịu tha thứ, càng sợ bà từ chối cùng đi Singapore với bọn họ.
Một đêm không ngủ, suy nghĩ rất nhiều, hôm nay Mạnh Nhụy vẫn đến đây, không hề do dự mà đi thẳng lên lầu. Thế nhưng tất cả dũng khí cô ta đã tích góp đều hoá thành hư ảo trong nháy mắt khi nhìn thấy Tiêu Quý. Vì sao Lưu Cẩm Trúc ở cùng Tiêu Quý, điều này có nghĩa gì? Có phải Tiêu Quý đã tha thứ cho bà rồi không?
"Cô có việc gì không?" Mạnh Nhụy hồi lâu không nói gì, Tiêu Quý mất kiên nhẫn hỏi.
Mạnh Nhụy khẽ cắn môi dưới, không cam lòng nói: "Tôi muốn tìm dì Cẩm Trúc!" Vừa mới hạ quyết tâm, một giây nhìn thấy Tiêu Quý lại tan biến tất cả. Mạnh Nhụy trước mắt lại trở thành Mạnh Nhụy kiêu căng bốc đồng kia.
Thấy ngữ khí Mạnh Nhụy không tốt, Tiêu Quý không muốn dây dưa lâu dài với cô ta, cô nói câu có lệ, không ở đây, sau đó xoay người muốn đóng cửa lại.
Ai ngờ Mạnh Nhụy lại dùng sức đẩy vào, thô bạo bước vào trong.
Tiêu Quý lùi về sau mấy bước, cô vịn cánh cửa mới đứng vững, quay đầu nhìn Mạnh Nhụy với vẻ khó tin. Cô ta là cướp sao?
Sau khi vào trong, Mạnh Nhụy quan sát xung quanh, không có tự giác nên có khi ở trong nhà người khác.
Tiêu Quý kéo cánh tay Mạnh Nhụy, cô cau mày lớn tiếng nói: "Mời cô ra ngoài, đây là nhà tôi!" Nơi này rốt cuộc là địa bàn của cô, còn phải sợ Mạnh Nhụy ư.
Mạnh Nhụy đập tay Tiêu Quý một cái, hất đầu về phía cô, vẻ mặt vênh váo hung hăng.
Tiêu Quý...cô ta tới đánh nhau sao!
"Tôi đến tìm dì Cẩm Trúc, kêu dì ấy ra đây!" Mạnh Nhụy la lớn.
"Tôi mặc kệ cô tìm ai, đây là nhà tôi, cô ra ngoài mau lên!" Tiêu Quý nói.
"Cái gì nhà cô! Đừng không biết xấu hổ, đây rõ ràng là nhà của dì Cẩm Trúc, tôi muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu!" Mạnh Nhụy chỉ biết đây là chỗ ở của Lưu Cẩm Trúc, hoàn toàn không biết thực ra đây là nhà trọ của Mễ Tu.
"Tôi thấy cô có bệnh rồi đó, đây là nhà trọ của A Tu, là nhà của tôi và anh ấy, cô lập tức ra ngoài đi, bằng không tôi không khách sáo với tôi!"
Nhà trọ của Mễ Tu? Mạnh Nhụy lấy làm kinh hãi, cô ta trừng to mắt, không dám tin mà nhìn Tiêu Quý: "Cô nói cái gì? Đây là nhà trọ của Mễ Tu! Các người...các người ở chung?" Tuy rằng cô ta biết mình và Mễ Tu không có khả năng, cũng biết Mễ Tu không bao giờ thích cô ta. Nhưng hiện tại để cô ta bắt gặp cô gái khác và Mễ Tu thân mật như vậy, thậm chí sống chung, cô gái này lại là Tiêu Quý, Mạnh Nhụy thật sự khó chấp nhận.
"Có quan hệ gì với cô chứ, lập tức ra ngoài đi!" Tiêu Quý nói xong liền đi lên kéo Mạnh Nhụy.
"Cô nói đi! Cô và Mễ Tu ở chung phải không?" Mạnh Nhụy đột nhiên cuồng loạn hô lên.
Tiêu Quý bị hoảng hồn, không ngờ Mạnh Nhụy có phản ứng mạnh như vậy.
"Cô nói đi! Cô và Mễ Tu còn có Lưu Cẩm Trúc, ba người ở chung với nhau sao?" Một nhà ba người mà cô ta mong đợi, hiện tại lại thực hiện trên người Tiêu Quý, sao lại có thể!
"Cô...đồ điên này! Đi ra ngoài cho tôi!" Vẻ mặt Mạnh Nhụy quá dữ tợn, Tiêu Quý thật có vài phần sợ hãi.
Ngoài dự liệu, Mạnh Nhụy cầm tờ giấy trên bàn, lập tức quăng xuống đất, sau đó lại cầm cốc nước của Tiêu Quý, còn có đồ đạc mua từ siêu thị, toàn bộ đều ném xuống đất.
Tiêu Quý phục hồi tinh thần, lập tức đi qua ngăn lại, dáng vẻ hiện giờ của Mạnh Nhụy, thật sự rất đáng sợ.
Hai người đánh nhau, lôi kéo đối phương, đều túm lấy tay nhau không thả ra.
Vòng tay thạch anh trên cổ tay Mạnh Nhụy lập tức cứa vào lòng bàn tay của Tiêu Quý.
Đau đớn như kim châm, máu từ lòng bàn tay chảy ra, Tiêu Quý hít một hơi, trên tay dần dần mất sức.
Mạnh Nhụy càng điên cuồng hơn, nổi khùng lôi kéo quần áo của Tiêu Quý.
Lúc này, Mễ Tu và Lưu Cẩm Trúc trở về, tình huống trước mắt khiến bọn họ khiếp sợ.
Không chút do dự, hai người chạy nhanh lên phía trước, đẩy Mạnh Nhụy ra.
Cô ta không phòng bị mà ngã trên mặt đất, cổ tay đập trên sàn nhà.
Mễ Tu và Lưu Cẩm Trúc mau chạy qua xem xét Tiêu Quý, còn có lòng bàn tay bị thương, không ai nhìn xem Mạnh Nhụy thế nào.
Mạnh Nhụy ngã trên mặt đất ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch, đôi môi hơn run rẩy, cô ta gắng sức đứng lên, loạng choạng chạy ra ngoài.
Mễ Tu không còn lòng dạ nào bận tâm đến chuyện khác, anh mau chóng lấy hộp thuốc, cầm máu cho Tiêu Quý. Mà Lưu Cẩm Trúc ở bên cạnh thì nhìn chỗ Mạnh Nhụy rời khỏi, bà ngơ ngẩn bàng hoàng.
Bà và Mạnh Nhụy sống chung nhiều năm như vậy, bà rất hiểu Mạnh Nhụy, nhìn theo dáng vẻ vừa rồi, Mạnh Nhụy tuyệt đối không giả vờ. Bỗng nhiên bà nhớ đến Mạnh Nhụy của mấy năm trước, thật giống như vừa rồi, trắng bệch không còn chút màu máu. Lưu Cẩm Trúc nhíu chặt mày, thật sự lo lắng, bà nói với Mễ Tu một câu, dì ra ngoài xem thử.
Tiêu Quý băng bó bàn tay bị thương, trông thấy bóng dáng Lưu Cẩm Trúc dần tan biến, cô chợt cảm thấy vết thương trên tay thực ra không đau chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top