10. Không Cần Hoàn Hảo, Chỉ Cần Không Buông Nhau
Một sáng Chủ nhật dịu dàng, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa sổ, rọi lên tấm ga giường nhăn nhẹ. An tỉnh dậy muộn, đầu còn hơi nặng, thân người còn mỏi sau một đêm ngủ sâu. Nhưng lòng thì nhẹ tênh, như thể những rối ren những ngày qua vừa được xoa dịu bằng chính hơi thở của người đang nằm cạnh.
Cô không nhớ mình đã ngủ lúc nào. Chỉ nhớ, trước khi nhắm mắt, Dương vẫn còn nằm đó, quay mặt về phía cô, tay đặt hờ lên thành giường – không ôm, không giữ, nhưng đủ để cô thấy mình không đơn độc.
An khẽ ngồi dậy, khoác chiếc áo len mỏng rồi bước ra khỏi phòng. Gian bếp nhỏ vang lên tiếng muỗng đảo trong nồi, mùi tiêu, hành phi và thịt gà thơm nhẹ lan, thứ mùi khiến An thấy tim mình như dịu lại. Một thứ mùi thân thuộc, không cầu kỳ nhưng đủ đầy – như chính con người của Dương.
Cô đứng tựa vào khung cửa bếp, nhìn anh từ phía sau. Dương đang tập trung khuấy nồi cháo, áo thun đơn giản, tóc còn hơi rối. Trong khoảnh khắc ấy, An không muốn đánh đổi bất kỳ điều gì để lấy cảm giác bình yên này.
— Anh nấu cháo à?
Dương không quay lại, chỉ gật đầu:
— Hôm trước em bảo thèm cháo gà mà chỉ được ăn cháo trắng. Hôm nay anh đền.
An bật cười khẽ. Cô tiến lại gần, đặt cằm lên vai anh, tay ôm nhẹ hông anh từ phía sau – lần đầu tiên cô tự nhiên đến thế mà không thấy ngại. Không vì cô quá bạo dạn, mà vì giữa họ giờ đây... không còn khoảng cách phòng thủ.
— Em từng nghĩ phải thật ngoan, thật chỉn chu thì mới giữ được anh. Nhưng giờ em hiểu, em chỉ cần sống thật. Lúc nào sai thì sửa, lúc nào mệt thì tựa. Quan trọng nhất là... không được bỏ anh.
Dương ngừng tay vài giây, rồi mới tiếp tục khuấy nồi cháo. Giọng anh trầm nhưng ấm:
— Và anh cũng không cần em phải là người hoàn hảo. Anh cần em là người dám quay về – ngay cả khi đã đi hơi xa.
Họ ăn cháo cạnh nhau trên bàn ăn nhỏ. Không nói nhiều, chỉ trao nhau vài ánh nhìn và những tiếng thìa chạm nhau khe khẽ. Trong sự im lặng ấy, An nhận ra một điều: có những yên bình không cần lý do, chỉ cần một người ngồi đối diện và không rời đi.
Sau bữa ăn, Dương lấy ra một cuốn sổ mới, đặt lên bàn giữa hai người.
— Từ ngày mai, anh muốn tụi mình làm khác đi một chút.
An nghiêng đầu:
— Khác... là sao?
Dương mỉm cười, lật trang đầu tiên. Không còn dòng nào mang chữ "quy tắc", cũng không còn phần "hình phạt" hay "mức độ nghiêm trọng".
— Không còn ghi vi phạm. Không còn ghi hình thức phạt. Từ giờ, gọi là "gợi nhắc" và "tự hứa".
An khựng lại một chút. Cô nhìn anh, trong mắt có chút lo lắng:
— Vậy nghĩa là... không còn phạt nữa?
Dương bật cười khẽ:
— Vẫn sẽ phạt, nếu cần. Nhưng không phải vì anh giận. Mà vì em cho phép anh được nhắc bằng cách đó – khi em thấy mình đang lệch khỏi điều em muốn giữ.
An ngẫm nghĩ. Rồi hỏi, giọng nhẹ như gió sớm:
— Vậy... em có thể... tự xin phạt?
— Được. Cũng như anh cũng có thể xin em tha nếu anh quá lời, hoặc lỡ quên mất em cần gì.
Cả hai bật cười. Nhưng nụ cười lần này không để xua đi một lỗi lầm hay sự ngượng ngùng. Nó đơn giản là tiếng cười của hai người đang bước cùng nhịp – dù chưa gọi nhau bằng danh xưng gì.
Dương cầm bút, viết dòng đầu tiên:
Ngày bắt đầu: Không còn là "người đang được dạy", mà là hai người đang trưởng thành cùng nhau.
Gợi nhắc số 1: Hãy nói khi em thấy buồn, thay vì im lặng để anh đoán.
Tự hứa số 1: Nếu thấy mình sắp lệch, sẽ dừng một nhịp để hỏi: "Anh nghĩ sao nếu em làm vậy?"
An lặng nhìn những dòng chữ ấy. Rồi cô cũng cầm bút, viết thêm một dòng ở bên dưới:
Em không hứa sẽ luôn đúng. Nhưng em hứa sẽ không cố giấu anh điều gì, kể cả khi em sợ.
Buổi trưa hôm đó, họ cùng dọn dẹp căn hộ – sắp lại giá sách, thay lọ hoa khô bằng nhành hoa tươi, dán vài tờ ghi chú nhỏ bên bàn làm việc. Không ai gọi tên mối quan hệ giữa họ. Nhưng mọi hành động, từng ánh nhìn, từng sự đồng thuận trong im lặng... đều là những bản cam kết ngầm: chúng ta chọn nhau – không phải để ràng buộc, mà để cùng đi.
Khi trời ngả chiều, ánh sáng vàng vắt qua cửa kính chiếu lên cuốn sổ đang mở dở. Dương xoay sang hỏi, giọng nhẹ nhưng rõ ràng:
— Em có nghĩ... mình hợp để đi xa hơn không?
An không trả lời ngay. Cô tựa đầu lên vai anh, lặng vài giây:
— Em không cần một lễ cưới sớm. Em chỉ cần anh vẫn đủ kiên nhẫn để phạt em khi em đi lệch, và đủ dịu dàng để ôm khi em vấp.
Dương khẽ gật, đặt tay lên lưng cô:
— Và anh chỉ cần em không quay lưng khi mọi thứ trở nên khó khăn. Còn lại, để anh lo.
Trước khi ra về, An viết thêm một dòng vào sổ, như cách kết thúc cho ngày hôm ấy:
"Em không hứa sẽ luôn ngoan. Nhưng em hứa sẽ không để anh một mình với trách nhiệm chăm sóc mối quan hệ này."
Và Dương viết bên dưới:
"Anh không hứa sẽ luôn đúng. Nhưng anh hứa: sẽ không bao giờ dùng sự phạt để trút giận. Chỉ để giữ em lại – khi em đang lạc."
Ngày hôm đó, không ai ký tên.
Vì họ biết: từ nay, chữ ký không còn quan trọng.
Quan trọng là mỗi ngày, họ cùng nhau ở lại.
Dù sai, dù mệt, dù đôi khi chưa hiểu nhau hết.
Và quan trọng nhất: không ai chọn im lặng khi tình yêu bắt đầu cần lời nhắc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top