CHƯƠNG 1

CHƯƠNG 1

Trên quốc lộ rộng lớn, Tề Diệp Hành một thân âu phục đang lái chiếc xe ô tô của mình đến công ty. Hôm nay thời tiết cũng thật lạ, mây đen cứ giăng mù mịt trên không không để lộ một chút ánh mặt trời. Trời cứ âm u chốc chốc lại có gió lạnh thổi qua không khỏi khiến người khác một trận nổi da gà. Bất quá bên trong xe, Tề Diệp Hành lại không cảm nhận được điều đó mà chăm chú nhìn về phía trước.

Rầm...

Một tiếng sấm vang dội khắp trời đất, mưa bắt đầu rơi xuống, dần dà lại càng nặng hạt, cuồng phong cũng thổi từng đợt. Tề Diệp Hành nhíu mày giảm tốc, vì mưa lớn một mảnh nên phía trước có chút mờ ảo không nhìn rõ. Nhìn lại đồng hồ đeo tay, sắp đến giờ làm nhưng hiện giờ lại không thể tăng tốc được, dù cậu biết rõ có đến trễ cũng không việc gì nhưng cậu vẫn muốn đến đúng giờ.

Còn đang cân nhắc thì phía trước xuất hiện một bóng mờ màu đen, là đường một chiều, Tề Diệp Hành còn đang miên man suy nghĩ có phải hay không có xe lách luật chạy ngược đường...

Nhưng đến khi nhìn lại đã quá muộn, đúng là chạy ngược chiều a. Một chiếc xe tải chạy ngược chiều lại chạy băng băng trong mưa, khi nhìn thấy xe của Tề Diệp Hành lại thắng không kịp. Cả hai tông vào nhau...

Một đạo quang ánh sáng rạch giữa trời không... tất cả như mới bắt đầu...

Âm thanh ồn ào bên ngoài vang lên, nhưng là không giống tiếng của xe cộ hay máy khoan mà giống như tiếng chạy trên mặt đất của ngựa... Đợi đã, ngựa?

Tề Diệp Hành cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra, ánh sáng lập tức ấp vào khiến cậu phải nheo mắt lại, đến khi thích nghi được chậm rãi một lần nữa mở mắt ra. Tề Diệp Hành nhìn xung quanh, đây không phải là bệnh viện, chiếu theo logic sau khi bị tai nạn phải được đưa đến bệnh viện cơ chứ. Nhưng đằng này... cậu đang nằm trên mặt đất!

Lại nhìn quanh, cây cối um tùm, phía trước còn có một con suối nhỏ. Như thế nào lại giống như cậu đang ở trong rừng thế này? Tế Diệp Hành nhíu mày, một trận đau đầu hiện lên khiến cậu bất giác đưa tay lên sờ sờ, nhìn lại có máu!

Nhìn lại y phục trắng dài bị bụi đất dính lên mà trở nên lấm lem khiến Tề Diệp Hành càng thêm đau đầu. Cậu đây là đang ở đâu vậy a.

Còn đang miên man suy nghĩ thì tiếng vó ngựa đã rõ ràng, một đám người cưỡi ngựa chạy đến trước mặt Tề Diệp Hành rồi nhảy xuống ngựa cung kính nói:" Vương gia, thuộc đến cứu giá muộn, xin vương gia thứ tội!"

Oành! Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu lấn át mọi thứ khiến Tề Diệp Hành không để ý đến biểu hiện không cam nguyện của người đang cúi người trước mặt mình kia.

Vương gia? Người này là gọi cậu đi? Vương gia... vương gia...

Lại nhìn khung cảnh, những người này đều thân mặc bộ giáp đặc thù dành cho binh lính hiện lên vẻ cổ đại trong phim cổ trang cậu vẫn thường xem. Trận đau nhức trong đầu càng thêm nặng, Tề Diệp Hành cẩn thận xoa xoa thái dương đang bị thương kia. Tình huống này... cậu là xuyên không qua đi? Lại còn nhập vào thân xác của một vương gia...

Nghĩ như thế nào cũng thấy hoang mang tột độ, bất quá Tề Diệp Hành là ai, là một người trên thương trường luôn biết kiềm chế cảm xúc! Cũng vì vậy mà Tề Diệp Hành tạm thu lại vẻ hoang mang trên khuôn mặt mà một mực bình tĩnh giải quyết tình huống.

Tề Diệp Hành cân nhắc trước sao hỏi:" Ta... tại sao lại ở đây?"

" Ách" vị phó tướng có phần khó xử, rốt cuộc cũng nói:" Thuộc hạ cũng không biết nguyên nhân, chỉ biết trong một đêm không thấy xe ngựa lẫn người đâu nên thuộc hạ ra lệnh tìm kiếm vương gia. Lại thấy vương gia ở đây..."

Từ câu nói của nam nhân trước mặt này, Tề Diệp Hành xâu chuỗi lại một chút. Xe ngựa... Vậy có thể là đêm hôm qua đã có chuyện gì với xe ngựa mà "cậu" đang ở bên trong, nhìn bánh xe trên mặc đất, có lẽ là do ngựa bị một thứ gì đó kích động khiến nó hoảng hốt mà điên cuồng chạy loạn. Thân thể này lại hoảng sợ mà từ trên xe ngựa nhảy xuống sơ ý đập đầu vào đá mà cứ thế để Tề Diệp Hành cậu có cơ hội xuyên vào...

Còn đang suy nghĩ thì một con ngựa màu đen tuyền chậm rãi đi đến, ngước nhìn lên, là một nam nhân tuấn mĩ! Tề Diệp Hành có phần ngơ ngác nhìn nam nhân khí độ uy nghiêm trước mặt này, ánh mắt người nọ thật sự lạnh băng quét lên người cậu. Một thân khí độ bất phàm mang trên mình bộ nhuyễn giáp đặc chế trên người càng thêm khí thế bức người.

Tề Diệp Hành cẩn thận nuốt nước bọt không khống chế rùng mình một cái. Lục Nghi Thần nhẹ nhàng thả chậm cước bộ rồi nhảy xuống ngựa đi đến trước mặt Tề Diệp Hành cẩn trọng nói:" Vương gia, người an toàn là tốt"

Tề Diệp Hành khẽ phất tay nói:" Không có gì, nhọc công các ngươi lo lắng rồi"

Mấy vị phó tướng nhìn nhìn cậu như có gì đó đặc sắc, Tề Diệp Hành trong lòng thầm than, đã lỡ miệng chuyện gì sao? Ánh mắt của bọn họ nhìn cậu như thế nào cũng không thấy có thiện ý...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #dammy