CHAP 5: An An, chúng ta vẫn còn thời gian!
An An và Trạm vũ kinh ngạc nhìn cô, ánh mắt của Trạm vũ dò xét biểu cảm của cô giống như đang muốn tìm khe hở cô đang nói dối.
Cửu cửu lãnh đạm tiếp nhận ánh mắt của ba người.
Lớp trưởng nhìn tay cả hai, muốn giải thích nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được, chỉ chậm rãi diễn kịch cùng có.
"Cửu cửu, đi thôi, em còn phải có bài kiểm tra vào ngày mai đấy." dù đóng kịch nhưng vẫn không quên chức lớp trưởng của mình mà thản nhiên nhắc nhở.
Cửu cửu ngẩng đầu nhìn lớp trưởng, trong lòng tự hỏi.
Tên này đúng là lớp trưởng mà!
Mẹ kiếp! Ngày mai có bài kiểm tra sao lúc nãy không nhắc bây giờ nhắc làm gì!!
Trong lòng thầm chửi rủa một bụng, nhưng bên ngoài vẫn mang bộ dạng lạnh băng đó mà leo lên xe đạp ngồi, thuận tay ôm eo lớp trưởng.
Cô trợn mắt, tay chạm vào sáu múi sau chiếc áo sơ mi, rõ rệt.... Từng chi tiết thuận theo tay cô mà tưởng tượng.
Body sáu múi a!
Không ngờ nhìn lớp trưởng gầy gò, lại có sáu múi!
Thịt ngon!
Cửu cửu nhịn không được sờ vài cái, vô thức cảm thán: "Lớp trưởng công nhận body đẹp a!"
Lớp trưởng nghe vậy mém nữa phanh xe lại, dở khóc dở cười.
Cửu cửu cười hì hì thu tay lại, Lớp trưởng đạp xe tới biệt thự thì dừng lại. Anh nhìn cô, sau đó bật cười nói:
"Chắc tôi làm tài xế riêng cho cậu quá..."
"Nếu cậu không ngại tôi sẽ thuê cậu!" Cửu cửu nói.
Cô biết gia cảnh của lớp trưởng, anh phải đi làm thêm và đi học.
Gia cảnh cũng khó khăn mẹ thì bị bệnh phải kiếm tiền để đóng viện phí và học phí.
Vừa học vừa đi làm thêm cậu ta công nhận rất áp lực...
Cô cũng đã từng đi làm thêm nên cũng hiểu cảm giác đó.
Lớp trưởng nghe vậy thoáng sững sờ, sau đó cười nhạt, giọng ôn nhu như bình thường nói: "Không cần... Nếu tôi rảnh thì tôi chở cậu về nhà thôi, không cần phải thuê tôi."
Cậu không có quyền từ chối.
Bạn - yêu - à~
Cửu cửu mỉm cười rồi nói: "Thôi, trời cũng gần tối rồi, tôi vào nhà đây."
"Ừ, bye bye." Lớp trưởng vẫy tay nói, sau đó đạp xe rời đi.
Cửu cửu phì cười, sau đó đi vào nhà. Trên đường đi tới biệt thự, cô đi ngang qua vườn hoa, thì dừng lại. Ánh mắt dừng nơi cái hồ, đôi mắt thoáng qua một tia lạnh.
Cô vẫn không ngờ mình lại có thể Trọng sinh về nơi này.
Cô luôn sợ khi chớp mắt một cái thì mọi thứ đều chỉ là một giấc mơ.
Nhưng.... Nó quá chân thật.
Cửu cửu sờ ngực mình, rồi thầm nói: "Lúc viên đạn bắn vào cô, tại sao không bắn chỗ khác đi. Sao cứ bắn đúng chỗ trái tim cô vậy?"
Nếu có thể quay về, cô thật sự muốn bắn chết tên khốn Từ Trạch đó!
Nhưng ra tay không được...
Cửu cửu lạnh nhạt đi tới cửa nhà.
Lấy chìa khóa ra, chưa kịp mở cửa, cô đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Người bên trong ngọt ngào reo lên, "Chị". Cửu cửu nhíu mày.
Trong mắt An An tràn đầy sự vui vẻ, "Chị đã về rồi!"
Vui tới vậy sao? Tôi về rồi thế nào?
Khoé miệng Cửu cửu giật giật, vòng qua An An, cô đi vào nhà.
Vừa bước vào nhà, liền thấy Trạm vũ đang đứng ở gần cầu thang.
"Chị, sao bây giờ chị mới về." An An giả vờ vô ý nói, "Lớp trưởng là người đưa chị về sao?"
An An tiếp tục hỏi, "Cậu ấy là bạn trai của chị sao?"
Cửu cửu dừng bước, lạnh lùng nhìn cô ta. An An bị cô nhìn vậy, trong lòng lập tức dựng lên như gặp chuyện gì đó đáng sợ lắm vậy, cô ta vội vàng nhảy ra sau lưng Trạm vũ.
Trạm vũ nhíu mày, "Cửu cửu, cô đừng cứ bắt nạt An An hoài như vậy."
Cửu cửu vừa nghe liền thấy tức đến buồn cười, từ lúc cô vào cửa tới giờ đã nói với An An câu nào đâu, ngược lại, chính cô ta là người quấn lấy cô hỏi cái này hỏi cái kia, không biết Trạm vũ thấy cô bắt nạt An An ở đâu.
"Tôi bắt nạt cô ta?" Cửu cửu cười nhạt.
"Tôi bắt nạt cô ta sao?" Cửu cửu nhìn An An sau lưng Trạm vũ.
An An vội vàng lắc đầu, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại nổi lên một tầng nước mắt, Trạm vũ vừa thấy, liền nhíu chặt mày, kéo An An qua, bắt đầu trách mắng Cửu cửu.
"Sao cô có thể uy hiếp cô ấy như vậy?"
Trái tim Cửu cửu tê rần, cảm giác đau nhói trong lòng vẫn còn như kiếp trước.
Không đợi Cửu cửu lên tiếng, An An đã nhỏ giọng thút thít, "Chị ấy không có uy hiếp em, là lỗi của An An, anh Trạm vũ, anh đừng mắng chị ấy."
Nhìn bộ dạng miễn cưỡng nhận lỗi của An An, trong lòng Trạm vũ càng lo lắng, anh ta vươn tay lau nước mắt cho cô ta, nhẹ nhàng nói, "Em không có lỗi."
Xoay người lại, anh ta lạnh lùng nói, "Cửu cửu, cô mau xin lỗi An An đi."
Cửu cửu cười lạnh, lãnh đạm hỏi: "Dựa vào cái gì mà tôi phải làm vậy?"
Trạm vũ thất vọng nói: "An An là em gái cô, sao cô có thể đối xử với cô ấy như vậy được?"
Cửu cửu cười nhìn hắn: "Tôi không có đứa em như nó."
"Cửu cửu!"
"Chị...."
Trạm vũ và An An đồng thời lên tiếng, giống như Cửu cửu vừa làm chuyện tày trời gì đó vậy.
"Tôi không coi cô ta là em gái." Cửu cửu lạnh giọng nói.
Trạm vũ thấp giọng nói: "Cửu cửu, tôi vẫn cho rằng cô là người có hiểu biết."
Cửu cửu vừa nghe được lời này, cô lập tức cười đến gập người, cười xong, cô lau nước mắt, nói: "Trạm vũ, cho tới bây giờ, Cửu cửu tôi đây cũng không phải là người hiểu biết người khác, chẳng lẽ bây giờ anh mới biết sao?"
Trạm vũ cau mày, anh ta biết Cửu cửu từ nhỏ, cô kiêu căng và lạnh lùng, tùy ý làm bậy. Hồi nhỏ, thấy cô làm vậy rất đáng yêu, nhưng lớn rồi thì khác, thấy cô cứ tùy hứng như vậy, thực sự khiến người khác không thể không tức giận.
An An nhỏ giọng sụt sịt, "Chị, em chị muốn chị tâm sự với em vài lời thôi mà."
"Khương An An." Cửu cửu chán ghét nhìn cô ta, "Chẳng lẽ cô không biết, cô đã hỏi đến vấn đề riêng tư của tôi sao?"
"Chừng nào tôi về cũng phải được cô cho phép?"
"Anh ấy có phải bạn trai tôi hay không, có liên quan gì tới cô sao?"
Cửu cửu liên tục hỏi An An, khiến cô ta quên cả khóc, chỉ có thể ngơ ngác nhìn cô.
"Khương Cửu cửu!" Trạm vũ la lớn, "Cô đừng có quá đáng!"
"Tôi quá đáng?" Cửu cửu nhẹ nhàng hỏi, "Tôi có quá đáng với mấy người sao?"
Cửu cửu chỉ vào An An, "Cô ta! Cô ta biết rõ quan hệ giữa tôi và anh, thế mà lại cố ý hỏi về người đàn ông kia có phải bạn trai tôi không trước mặt anh. Chuyện này thì không quá đáng chắc?"
"Anh!" Cửu cửu chỉ vào Trạm vũ, đôi mắt đỏ ửng, "Tôi và anh lớn lên cùng nhau, chỉ vì cô ta, chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt, mà anh lại mắng tôi, vậy chắc anh cũng không quá đáng đâu nhỉ?"
Trạm vũ cứng họng, đúng là vừa nãy anh ta chuyện bé xé ra to, nhưng.... Cửu cửu có gì đó không bình thường, cô không giống như trước đây.
"Chị, em không cố ý." An An đi tới, nắm chặt cổ tay Cửu cửu, "Em chỉ muốn hiểu rõ hơn về chị thôi Mà."
Nước mắt An An dường như không bao giờ cạn, không ngừng tuôn ra.
Cửu cửu nhìn khuôn mặt ướt đẫm của cô ta, cô lập tức ghét bỏ hất tay cô ta ra, ai ngờ, chỉ vung nhẹ một cái, thế mà An An lại té ngay xuống đất.
"A!" An An ngã xuống đất.
Trạm vũ vội vàng đỡ cô ta lên, An An nhào vào lòng anh ta, lớn tiếng khóc.
Trạm vũ nhẹ nhàng vỗ lưng An An, nhỏ giọng an ủi, "Tiểu An, không sao, không sao."
An An nghẹn ngào, "Anh Trạm vũ, em đau."
Trạm vũ vừa nghe thấy cô ta kêu đau, vội vàng buông ra, nhìn khắp người An An, "Đau ở đâu?"
"Tay." An An nâng bàn tay bị rách da lên cho Trạm vũ xem.
"Woa, to thật đó." Cửu cửu lạnh lẽo nhìn hai người tình chàng ý thiếp trước mặt.
Trạm vũ ngẩng đầu nhìn Cửu cửu, nghiêm túc nói: "Cửu cửu, đúng là tôi đã nhìn lầm cô rồi."
Lúc nói câu này, đôi mắt Trạm vũ chỉ có sự thất vọng khiến, Cửu cửu đau lòng không thôi cô nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn thẳng mặt Trạm vũ.
"Cửu cửu, trước đây cô không phải người như vậy." Trạm vũ nói.
"Anh sai rồi, tôi vẫn luôn như vậy." Cửu cửu nghiêm mặt, "Khương An An bị thương thì anh đau lòng, vậy còn tôi, tôi bị thương thì anh đang làm gì hả?"
Trạm vũ kinh ngạc, "Cô bị thương khi nào?"
Cửu cửu cười lạnh, giơ cổ tay mình lên, tên cổ tay trắng nõn lại xuất hiện vài vết xanh tím, thoạt nhìn hơi đáng sợ.
"Nếu không phải Khương An An cố ý làm tôi đau, anh cảm thấy, tôi sẽ hất cô ta ra sao?"
Cửu cửu vừa dứt lời, Trạm vũ liền khiếp sợ nhìn An An.
An An cũng vô cùng kinh ngạc, liên tục lắc đầu: "Chị, em không có làm."
Vệt nước mắt vẫn còn đọng lại trên mặt cô ta, nhìn qua rất đáng yêu, đặc biệt còn bị người khác hiểu lầm như vậy, càng khiến người khác thêm đau lòng.
"Chị, em không cố ý mà..."
Cửu cửu lạnh lùng nhìn An An, mặc cho cô ta khóc đến cỡ nào, Cửu cửu cũng đứng yên bất động. Vì cô biết, nước mắt của An An không đáng tin.
Cửu cửu không tin nhưng chắc gì Trạm vũ đã như vậy. Nhìn thấy An An khóc tới đau lòng, anh ta do dự nhìn Cửu cửu, "Cửu cửu, tôi thấy An An cũng không cố ý đâu."
"Cô ấy chỉ là một cô gái thôi mà, sao có thể ra tay nặng như vậy được?"
Nghe Trạm vũ nói vậy, sắc mặt Cửu cửu càng lúc càng lạnh hơn. Ai thì cô không biết, nhưng An An thì có thể đấy, sức của An An rất mạnh, một nam sinh chắc cũng không bằng cô ta, nhưng cô ta lại thích giả vờ yếu ớt, chiếm lấy cảm thông của người, nên lúc nào cũng ra vẻ mảnh mai.
Chuyện này đều do Cửu cửu vô ý phát hiện, kiếp trước, cô ta thường xuyên ra tay với An An, lần đầu thì nhẹ, nhưng càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ, bởi vì mỗi lần An An cào cô, vết cào sẽ sâu hơn, còn đau hơn nữa.
Nhưng An An không sợ Cửu cửu nói ra, vì cô ta hiểu ra Cửu cửu. Cô là người trọng sĩ diện, nếu để người khác biết mình không đánh lại An An, cô sẽ vô cùng mất mặt.
Kiếp trước, Cửu cửu cảm thấy chuyện này rất mất mặt, còn giờ thì khác, cô sẽ từng chút một vạch mặt An An, cô muốn mọi người đều biết, An An không phải là đoá hoa sen cao quý thuần khiết.
"Cửu cửu, cô độ lượng, bỏ qua cho An An đi." Trạm vũ không đành lòng, nhìn An An, anh ta lại vô cùng thương tiếc.
Chó chết! Cửu cửu mắng thầm, vừa nãy còn thất vọng nhìn cô, thế mà bây giờ lại bắt cô rộng lượng bỏ qua cho An An, sao trước kia cô lại không phát hiện ra người đàn ông này quá kinh tởm thế nhỉ.
"Chị, em thật sự không cố ý mà." An An lại muốn tiếp tục nắm lấy cổ tay Cửu cửu.
Dù sao, lúc nói xinh lỗi phải nắm lấy tay đối phương, bất kể là ai, thì cũng sẽ thấy đó là một lời xin lỗi chân thành.
Cửu cửu giơ tay lên, né tránh tay An An, cô híp mắt nhìn cô ta, nhẹ nhàng nói: "An An, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian."
Vẻ mặt áy náy của An An lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ, cô ta ôm lấy Cửu cửu, nói: "Chị, em rất mong chờ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top