Chương 28: Cảm xúc trong sự lừa dối
Sau ngày hôm đó, Saphia không còn là gia sư dạy học cho hoàng tử Elias nữa.
Khi trời vẫn còn ửng nắng sớm, Saphia đã thức dậy và gọi người chuẩn bị phục trang cho mình. Vì hôm nay, Saphia có buổi họp mặt với hoàng đế Lecien.
Hầu nữ Anna hỏi cô: "Người muốn làm kiểu tóc thế nào?"
"Sao cũng được."
"Vậy trang phục..."
"Tùy mọi người quyết định."
Mỗi câu hỏi từ các hầu nữ, Saphia chỉ trả lời qua loa, nét mặt không quan tâm mọi thứ làm bọn họ rơi vào trầm tư.
Olivia buồn bã ra mặt, chậm rãi đến bên cạnh Saphia.
"Người có sao không ạ? Có cần thần giúp gì không ạ?"
Saphia lắc đầu "Ta không sao, tại hôm qua ngủ hơi trễ nên đau đầu chút thôi."
"Thần hiểu rồi ạ"
Olivia tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cô hiểu tâm trạng Saphia lúc này tồi tệ đến nhường nào. Người ấy đã ủ rủ với gương mặt vô cảm từ hôm qua đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu vui tươi trở lại.
"Để thần hộ tống người đến phòng họp."
Olivia kìm nén lo lắng trong lòng, nở nụ cười tươi trên môi rồi cùng Saphia đến điểm hẹn.
Cánh cửa lớn mở ra, Saphia chậm rãi bước vào trong và diện kiến hoàng đế Lecien đã ngồi chờ sẵn ở đó.
Được vài bước, Saphia xoay người lại và nói: "Em về trước đi, ta có chuyện riêng cần bàn với ngài Lecien."
"Vâng, em hiểu rồi ạ." Olivia đáp lại nụ cười ấy với giọng khẽ khàng, sau đó cúi đầu rồi rời khỏi phòng.
Dọc lối hành lang trên đường trở về, Olivia đưa tâm tư bản thân vào khoảng không, ánh mắt thẫn thờ nhìn thẳng về trước.
Cô nghĩ về Saphia, người bỗng dưng trở nên sầu muộn chỉ sau một buổi đi dạo sớm. Olivia rất muốn hỏi tận tườm mọi chuyện, nhưng cô không đủ can đảm cũng như vai trò để biết sự thật, thành thử cô không dám mở lời mà chọn cách im lặng cho qua.
Nghĩ đến đây, Olivia cảm thấy hối hận với quyết định quá nông cạn, trong lòng bức rức không thôi.
Đúng lúc đó, hoàng tử Felix tình cờ bước ra từ thư viện và gặp Olivia đang thừ người ra. Anh tò mò chạy tới hỏi:
"Cô làm sao thế? Hôm nay cô không đi cùng mẫu hậu à?"
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Olivia chợp tỉnh khỏi mơ hồ, vội vã cúi đầu.
"A vâng- Nữ hoàng Saphia đến phòng họp của hoàng đế Lecien rồi ạ! Bây giờ thần đang trên đường quay về..."
Giọng điệu Olivia càng lúc một nhỏ hơn, hai tay đan chặt vào nhau mà run rẩy. Felix sinh nghi, gặng hỏi tiếp:
"Có chuyện gì sao? Trông cô có vẻ bối rối?"
"K- Không có gì đâu ạ! Thần chỉ suy nghĩ vài chuyện lung tung thôi!"
Thấy Olivia cuống cuồng ra sức chối, Felix cũng ngầm hiểu ra chuyện gì.
Anh hơi nheo mày, sắc mặt tối sầm, nói với giọng lạnh tanh:
"Có phải chuyện sáng hôm qua không?"
Olivia: "!!!"
Cô nhún vai chột dạ, cuối cùng không giấu nổi suy tư trong lòng bèn nói hết sự thật với Felix.
Felix nghe xong liền thở dài, nét mặt càng trở nên não nề.
"Vậy là mọi chuyện đều là thật, hèn gì nhóc ta lại quay về với vẻ mặt đó..."
Thực ra, Felix đã biết giữa Saphia và Felix xảy ra chuyện gì đó vào sáng hôm qua. Tuy anh không hỏi rõ với Elias nhưng thông qua nét mặt của người mình quá đỗi quen thuộc, Felix không cần hỏi cũng tự nhận ra được.
Olivia cũng không phải người chậm tiêu, cô thấu hiểu đôi phần bất lực trên gương mặt Felix nên đã im lặng.
Felix lại thở ra, nặng nề hơn so với ban đầu, anh nói:
"Cô đừng quá lo lắng, ta sẽ tự mình giải quyết chuyện này!"
Olivia gật đầu, khẽ cười trừ "Vâng, mọi chuyện trông cậy vào ngài!"
Hai người đường ai nấy đi, nhưng Felix lại đi về hướng ngược phòng mình.
Đó là cung nghỉ ngơi của Elias.
Vừa dừng trước cửa, Felix không nghĩ ngợi gì liền mở toang nó ra.
"Elias, em đâu rồi?"
Vị quản gia nghe thấy giọng nói phát ra từ cửa liền chạy đến, vội vã hành lễ.
"H- Hoàng tử Felix! Ngài đến đây là có chuyện gì?"
"Ta muốn gặp Elias, thằng nhóc ở đâu rồi?"
Felix càng hỏi, nét mặt anh càng nghiêm trọng hơn, làm vị quản gia không sợ cũng phải nín thở vì áp lực, anh ta ngập ngừng trả lời:
"Hoàng tử Elias... ngài ấy đã đến cung nghỉ ngơi của cố hoàng hậu rồi..."
Nghe đến đây, Felix lập tức cau mày, sự giận giữ hiện rõ trong đôi ngươi màu ngọc đỏ. Anh không nói gì, lập tức xoay người rời khỏi phòng.
...
Cùng thời điểm ấy, trong cung của cố hoàng hậu thấp thoáng bóng lưng một đứa trẻ, và người đó không ai khác là hoàng tử Elias.
Cậu ngồi tựa vào cạnh giường, nơi mà cố hoàng hậu đã trút hơi thở cuối cùng và ra đi trong vòng tay cậu.
Elias nhớ về khoảng thời gian mình từng ở bên người ấy, người mẹ duy nhất mà cậu chấp nhận.
Elias ngây ra, mắt hững hờ nhìn xung quanh, nhìn những đồ vật cũ kĩ và ánh đèn đã dập tắt. Vốn dĩ sau tang lễ của cố hoàng hậu, căn phòng đã không còn ai để ý đến, cũng như có người bén mảng lại gần.
[Cạch-]
Cửa phòng bị Felix mở ra, anh chậm rãi bước vào, đưa mắt nhìn đứa trẻ trước mặt mà không kìm được sự tức giận trong lòng, Felix gằng giọng nói:
"Chẳng phải phụ hoàng đã cảnh báo em là đừng chạy đến cung Diên Ly rồi cơ mà?"
Diên Ly, đó là tên của cung điện này.
Elias không có ý định quay lại, chăm chú nhìn chiếc giường trống trải mà nói:
"Em chỉ tới thăm mẫu hậu thôi mà? Sao anh có thể nói lời như vậy trước mặt người chứ?"
"Đủ rồi, em đừng đánh trống lảng, anh có chuyện cần nói với em đây."
Elias lạnh giọng "Nếu là chuyện liên quan đến cô ta thì anh hãy quay về đi."
Dứt lời, Elias liền đứng dậy, mặt đối mặt với Felix.
Tâm trạng cả hai gần như nhau, đều một màu căng thẳng và ngột ngạt đến khó chịu.
Felix lúc này bỗng im lặng, anh hiểu tâm trạng của Elias cũng giống mình tại thời điểm đó, nhưng Elias thuộc kiểu người rất cứng đầu và sẽ không dễ dàng chấp nhận yêu cầu từ bất kì ai.
Tuy là vậy, Felix không muốn bỏ cuộc, anh nhất thời lên tiếng:
"Vốn dĩ anh đã nghĩ hai người sẽ sống hòa thuận với nhau, tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế?"
Elias cười hừ một tiếng, đáp lại một cách mỉa mai: "Anh nghĩ em muốn thế ư? Chẳng phải người sai trước là cô ta? Chính cô ta đã lừa dối em, không chừng là tất cả mọi người, kể cả anh nữa!"
"Elias!!"
Felix gọi lớn tên cậu với giọng điệu hết sức căm phẫn, nhưng chỉ trong tích tắc, Felix bình tĩnh trở lại, từng bước đến gần Elias, nhẹ giọng nói:
"Kể rõ mọi sự cho anh nghe nào? Đừng vì một chút sự bất bình mà bụng ta suy ra bụng người."
Elias im lặng một hồi lâu, sau đó cũng ngoan ngoãn ngồi xuống và tường thuật lại mọi chuyện.
Nghe xong sự thật, Felix buông tiếng thở dài, vỗ nhẹ vai Elias.
"Chỉ vì như vậy mà em lớn tiếng với mẫu hậu, người chắc hẳn cảm thấy buồn nhiều lắm."
Elias hậm hực với Felix "Anh còn bênh người ta, còn xem em là đệ đệ của anh không hả?"
"Thằng nhóc này..." Felix cười trừ.
Sau câu nói đó, hai người đã im lặng rất lâu, lâu đến mức không nhận ra thời gian đang trôi đi hay ngừng lại. Chỉ nghe thấy âm thanh con lắc trên đồng hồ lắc lư, tiếng gió xì xào bên ngoài khung cửa, hòa lẫn vào nhịp thở của hai vị hoàng tử.
Felix xoay người nhìn qua Elias, anh nở nụ cười nhẹ trên môi, một tay khẽ lay nhẹ vạt áo Elias.
"Để anh kể cho em nghe câu chuyện này nhé?"
Nụ cười rạng rỡ trên môi Felix làm Elias thêm phần bối rối, nhưng cậu vẫn gật đầu và lắng nghe.
"Sau cái ngày mẫu hậu băng hà, anh đã rơi vào tình trạng khốn khổ hơn bao giờ hết, không có ai bên cạnh, không có ai an ủi, một cảm giác trống rỗng khiến anh cảm thấy chán ghét cuộc sống này vô cùng. Tuy nhiên..."
(Tuy nhiên sau khi gặp người ấy, anh đã cảm nhận được tình yêu thương là gì.)
"Anh đã từng nghi ngờ người đó, từ tính cách lẫn thái độ, anh không thể chấp nhận một kẻ xa lạ thay thế vị trí mẫu hậu trong tim mình, nhưng sau khi tiếp xúc lâu dài, anh đã nhận ra ở nơi người ấy có rất nhiều cảm xúc mà anh chưa từng trải nghiệm, điều đó đã khơi dậy sự hứng thú trong lòng anh."
Vừa nói, Felix vừa đặt tay lên ngực để cảm nhận nhịp đập trong trái tim, và cả cảm xúc chân thành khi nghĩ về người trong câu chuyện của mình.
"Người đó tuy rất nhỏ nhưng tiếng nói lại có tầm ảnh hưởng lớn đến tất cả mọi người, kể cả anh cũng bị người ấy làm cho lay động, dần dà, anh muốn tiếp xúc với người nhiều hơn, ở bên người nhiều hơn, anh muốn người ấy dành tình cảm cho mình như cách mẫu hậu đã làm khi trước!"
Elias lắng nghe mà tâm tư lại nghĩ về chuyện xảy ra hôm qua. Cậu biết Felix đang nói về điều gì, và người mà Felix nhắc đến cũng rất quen thuộc với Elias.
Cậu biết điều đó, nhưng cậu không muốn thừa nhận đó là sự thật.
Elias cắn môi, nghẹn ngào nói: "Đó chẳng phải là cô ta sao? Rốt cuộc anh muốn em hiểu gì sau câu chuyện đó?"
Felix khẽ cười "Anh chẳng yêu cầu em điều gì cả, anh chỉ đang bày tỏ cảm xúc của mình thôi!"
Elias: "..."
Cậu không hiểu tại sao Felix lại cố gắng "nói tốt" về người đó đến mức này, nó khiến cậu rất khó chịu, song, lại khiến trái tim cậu bức rức không thôi.
"Cô ta đều đối xử tốt với mọi người, vậy thì tại sao cô ta lại lừa dối em?"
Felix nghe vậy mà bất lực thở dài, lập tức cốc nhẹ vào đầu Elias.
"Em còn ở đó hỏi anh? Sao không tự mình đi hỏi với mẫu hậu đi?"
"Hả...?"
Elias bối rối ôm đầu, ngơ ngác nhìn Felix ngầm ra ám hiệu thông qua nụ cười thoáng lên gương mặt đăm chiêu. Felix tiếp lời:
"Mẫu hậu là người luôn thể hiện rõ tâm tư trong lòng, nhưng thực chất, người vẫn còn che giấu một tâm tư thầm kín nào đó nhưng lại không nói ra, có thể mẫu hậu chưa nói rõ sự thật, nhưng anh chắc chắn rằng- mẫu hậu không phải dạng người mưu mô như vậy."
Elias cau mày: "Sao anh lại dám tự tin khẳng định điều đó?"
Felix chỉ ngón tay về góc mắt của mình.
"Vì ánh mắt!"
"Ánh mắt?"
"Anh rất giỏi trong khoảng nhận dạng con người thông qua ánh mắt của họ, và trong đôi mắt mẫu hậu không hề có chút sát ý nào cả!"
Elias không nói được gì, vì cậu hiểu rõ sự thật ấy hơn ai khác.
"Dù anh có nói thế nào, em vẫn không thể tin tưởng cô ta..."
Felix nghe vậy liền im lặng, sắc mặt tối sầm, anh đứng dậy rồi xoay người đối diện với Elias.
"Anh không quan tâm em nghĩ gì về mẫu hậu, nhưng đối với anh, anh sẽ không chấp nhận một ai khác ngoài cô ấy làm mẫu hậu của mình."
"Anh-"
Felix lập tức cắt ngang, giọng điệu nói ra có đôi phần lạnh lẽo.
"Suy nghĩ của em rất giống với anh khi đó, lần đầu tiên anh mất đi cảm giác tin tưởng một ai đó mà mình suýt đã mở lòng với họ, người đó không ai khác là cô ấy."
Elias sững người ra "Anh nói... gì cơ?"
"Đúng vậy, em có nhớ vụ việc xảy ra với đội trưởng Alexander không? Khi ông ấy rơi vào cửa tử, mọi người dường như đã chấp nhận sự thật, nhưng riêng cô ấy lại nhất quyết muốn ra trận để cứu người, cứu một kẻ đã đe dọa mình."
(Đó cũng là lần đầu tiên anh thấy một người khiến bản thân do dự đến mức đường cùng.)
"Anh nghĩ rằng cô ấy muốn lập công để chứng tỏ bản thân, nhưng khi biết sự thật rằng- cô ấy rất sợ cái chết, thậm chí còn không nghĩ đến an nguy của mình để cứu đội trưởng Alexander, lúc đó, anh vô cùng hận bản thân vì đã có hướng suy nghĩ ấu trĩ về một cô gái nhỏ đã cố gắng cứu mạng người khác mà vẫn nở nụ cười rạng rỡ-"
Nói đến đây, hai vai Felix bỗng run lên, ánh mắt đau đớn nhìn Elias mà nghẹn ngào nói:
"Em biết không? Cho đến tận bây giờ, tất cả những gì mẫu hậu cố gắng làm không chỉ riêng bản thân cô ấy- mà còn cho cả an nguy của đế quốc Roxama này."
Khoảng khắc ấy, Elias đờ người ra, ánh mắt sững sờ nhìn người trước mặt mà không thể cất lời. Cả cơ thể cậu cứ như bám chặt tại chỗ, các cơ quan vận động như ngừng lại, hệt như biểu cảm trên gương mặt Elias lúc này.
Khi Elias quay về thực tại, Felix đã rời đi từ bao giờ.
Cậu ngồi lặng lẽ trong căn phòng tràn ngập ánh nắng ngả sắc chiều tà, chiếu rọi vào bóng lưng mang nặng cảm xúc đan xen nhau, không rõ đâu là sự thật, đâu là điều đúng đắn mà cậu hướng đến.
Elias xịu mặt xuống, một tay siết chặt vào lớp vải mềm.
"Tại sao... Tại sao anh lại nói với em chuyện đó ngay lúc này chứ?!"
Tiếng kêu than vang vọng nơi căn phòng đã chìm trong sắc màu hoàng hôn, bỏ lại một cơ thể ngập tràn cảm xúc rối bời, không ngừng vùng vẫy giữa hai ranh giới thật - giả ấy.
Cảm xúc, tin tưởng, dối lừa. Đâu mới là con người thật của Saphia đối với Elias?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top