Chương 17: Trái ngược


Lê Hương gọi điện buôn chuyện với Huỳnh Tôn ngay trên đường nhưng Huỳnh Tôn không nghe máy. Đến tận tối khi cô về đến nhà rồi Huỳnh Tôn mới gọi lại.

- [Chiều bà gọi tôi đúng lúc tôi đang ở trên đường, không nghe máy được. Báo cho bà tin vui nha, tôi đang thử việc chỗ mới, lương cao hơn. Khi nào được nhận tôi mới nói cho bà biết. Nộp hồ sơ thế nào rồi?].

- Thử việc chỗ mới lượng cao hơn sao? - Lê Hương vui mừng reo lên.- Tốt quá. Tôi nộp hồ sơ rồi, kinh khủng lắm. Ông có rảnh không tôi kể cho mà nghe.

- [Về nhà rồi, đang rảnh nè, kể đi.]

Lê Hương kể lại buổi casting lạ lùng cho Huỳnh Tôn nghe, phát biểu cảm tưởng.

- Đây là lần đầu tiên tôi chụp ảnh trước mặt nhiều người vậy đấy. Họ nhìn chằm chằm vào tôi, run lắm. May mà khi bước lên phông nền ánh sáng chiếu vào không nhìn rõ xung quanh chứ không chắc tôi chết. Cảm giác sợ lắm luôn.

- [Nghe bà nói tôi lại thấy có vẻ bà làm rất tốt.]- Huỳnh Tôn vừa nói vừa cười.

-[Có gặp người quen không?]

- Không gặp ai cả. Hy vọng tôi được nhận. Nhưng mà....

Lê Hương thấy tin nhắn của Mạc Tuần gửi đến, thở dài thườn thượt.

- [Làm sao?]- Huỳnh Tôn hỏi.

- Tên kia lại vừa nhắn tin. Chẳng hiểu nhắn cái gì nữa. Từ sáng đến giờ ba tin rồi, tôi còn chưa xem.

- [Hắn kiên trì như vậy thì bà tránh vô ích, phản tác dụng đấy. Gặp đi. Đừng đi những nơi hắn muốn, đi những chỗ hắn ghét ấy.]

Lê Hương cảm thấy có lý, gật gù.

- Cũng đúng. Tôi có cảm giác tên này lạ lắm... không giống trước kia.

- [Trước kia hắn thế nào?].

Lê Hương lựa lời để không nói hớ về kiếp trước.

- Hồi trước hắn không hay nhắn tin gọi điện đầu. Gần đây thì ngược lại, ngày nào cũng nhắn, cách ngày lại gọi...

- [Vậy cũng không có gì lạ. Tôi mà thích ai tôi cũng nhắn tin, gọi điện suốt. Không thích thì cả tuần không liên lạc.]

Không phải như vậy. Huỳnh Tôn không hiểu ý Lê Hương nhưng cô cũng chẳng thể nói cho y hiểu được. Kiếp trước Mạc Tuân tán Lê Hương cũng không nhắn tin, gọi điện nhiều như hiện tại.

Giờ hắn kiên nhẫn một cách khó hiểu, không lạnh lùng, độc đoán, khó chịu như trước. Dù Lệ Hương không nhắn tin, không gọi lại những cuộc gọi nhớ thì Mạc Tuân cũng chẳng hề trách cứ nửa lời, coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, tiếp tục nhắn những tin khác, nói những chuyện khác, gọi các cuộc mới.

-Vậy giờ tôi phải hẹn gặp rồi đi những chỗ hắn không thích, làm những việc hắn không kiên nhẫn à?

- [Phải. Không thể thoái thác gặp mặt mãi được. Đưa hắn đến công viên trò chơi, ngồi thuyền khổng lồ, lắc cho hắn nôn mửa ra đi.]
Lê Hương reo lên.

- Đúng rồi... Cách này hay đấy, cảm ơn đã gợi ý nha.

- [Đưa hắn đi mua sắm, cho hắn quẹt thẻ mỏi tay đi. Mua toàn đồ hầm hố ấy, ngược với hình tượng mà hắn thích. Nếu hắn phản đối thì giở tiểu tính tình ra, nhân cơ hội đó cãi vã nha.]

- Được được... Còn gì nữa không?

Lê Hương tiếp tục nấu cháo điện thoại với Huỳnh Tôn thêm hai mươi phút nữa mới cúp máy, hứng chí bừng bừng mà lên kế hoạch. Tí thì quên mất phải đọc và trả lời tin nhắn của Mạc Tuân.

Cô mở ra xem.

Mạc Tuân: Em ăn trưa chưa? Có muốn ăn gì không, anh gọi người mang đến văn phòng cho? (Tin nhắn lúc mười giờ.).

Mạc Tuân: Chiều nay anh có việc đi qua công ty em, có cần anh đưa về không? (Tin nhắn lúc ba giờ.)

Mạc Tuân: Em ăn tối chưa? (Tin nhắn lúc tám giờ mười phút.)

Lê Hương cảm thấy vừa khó chịu vừa thắc mắc.

- Hắn ta rảnh rỗi lắm à? Ngày xưa thì cả tuần mới được ba tin, giờ thì ngày nào cũng... Dương Huế đâu? Sao không đi mà nhắn tin cho Dương Huế ấy?

Lê Hương thở dài, nhăn mặt nhăn lại.

Lê Hương: Em ăn cơm rồi.Anh đang ở đâu đấy ạ?

Mạc Tuân nhắn lại ngay.

Mạc Tuân:Anh đang trên đường về nhà.

Về nhà giờ này ư? Không đi hầu rượu Dương Huế, an ủi cô ta, hộ tống cô ta đi tiệc tùng này nọ a? Hay khi tán tỉnh thì bỏ bạch nguyệt quang ra sau đầu, tán được rồi, lấy người về rồi thì chán, quay lại mơ mộng người trong lòng?

Mạc Tuân nhắn tiếp một tin nữa.

Mạc Tuân: Em không hỏi anh ăn cơm chưa sao? Không muốn biết điều gì về anh à?

Cái gì cô cũng biết cả rồi, cần gì phải hỏi nữa.

Lê Hương: Giờ này chắc anh đã ăn cơm rồi. Anh có bạn thân không?

Tay Lê Hương khẽ run lên khi soạn tin nhắn.

Mạc Tuân: Sai. Anh chưa ăn cơm. Anh không có người bạn nào đặc biệt thân thiết cả.

Nói dối. Lê Hương bật cười không nhắn lại, quẳng điện thoại sang một bên đi đắp mặt nạ và bôi kem dưỡng da.

Thứ hai cô nộp hồ sơ, sáng thứ tư đã có kết quả rồi. Phòng nhân sự của thời trang Derefout gọi điện cho Lê Hương báo cổ đã trúng tuyển, hỏi bao giờ thì cô có thể đi làm. Lê Hương cần phải xin nghỉ ở chỗ cũ nên hẹn thứ hai tuần sau. Họ cho cô số điện thoại của quản lý Cao Thùy, người sẽ chịu trách nhiệm về các hoạt động của Lê Hương sau này để cô liên lạc.

Lê Hương gọi cho Cao Thùy, chị ta hẹn sáng thứ hai tám giờ có mặt tại cổng chào trung tâm thương mại Đặng Tuấn Quy.

Lê Hương lập tức viết đơn xin nghỉ việc ở công ty giấy.

Công ty này xin nghỉ rất đơn giản, chỉ cần bàn giao lại toàn bộ công việc là có thể nghỉ ngay. Lê Hương dùng hai ngày thứ năm, thứ sáu để bàn giao, ba giờ chiều ngày thứ sáu, mọi việc xong xuôi. Cô trả lại thẻ nhân viên, chìa khóa, nhẹ nhõm ra khỏi công ty đi bộ trên vỉa hè.

Đang tận hưởng giây phút thoải mái một mình thì Mạc Tuần gọi đến. Lê Hương đảo mắt, ấn nghe.

- Em nghe ạ.

- [Em đang ở ngoài đường à? Sao ồn ào vậy?] Mạc Tuần hỏi bằng giọng cố gắng làm ra vẻ nhẹ nhàng nhưng dường như không được thoải mái.

Cô nhìn xe cộ đi lại dưới lòng đường, nén tiếng thở dài.

- Vâng ạ. Em vừa ra khỏi công ty, đang định đi mua đồ. Quần áo trong tủ của em cũ cả rồi.

- [Có cần anh đi cùng không?]- Giọng Mạc Tuân hơi cao lên một chút, có vẻ hy vọng.

- Thôi, anh bận rộn như vậy em cũng không muốn làm phiền.

- [Không phiền gì đâu, anh xong việc rồi.]

Nói dối. Kiếp trước Mạc Tuần lấy cô về lúc nào cũng ở trong trạng thái việc chồng lên đầu, chẳng có thời gian đi nghỉ dưỡng mấy ngày. Mấy lần đặt vé đi chơi đều phải hoãn lại, lần thì vì công việc, lần thì vì Dương Huế mệt mỏi cần phải đi bệnh viện. Mạc Tuần dùng hết thời gian rảnh rỗi để chạy đến bên cạnh Dương Huế nhưng không dám nói, không thèm nói cho cô biết, thành ra cứ phải mang việc về nhà làm, làm cả ngày nghỉ, chẳng có thời gian mà dành cho một cái bóng thừa thãi như cô.

Lê Hương cúp máy rồi mới thở dài, đến shop Mai Trang, một shop quần áo bình dân lớn gần công ty cô, nhắn địa chỉ cho Mạc Tuân rồi vào chọn đồ.

Cô đến dãy quần bò, chọn ba cái quần bò rách bỏ vào giỏ, đủng đỉnh chọn áo phông đen bó kiểu cách, cắt trước xẻ sau, hở lưng hở rốn, dây dợ lằng nhằng. Áo có nhiều kiểu dáng, người Lê Hương rất dễ mặc đồ, cứ chọn cỡ M là vừa người. Cô nhìn giá, thấy áo chỉ tầm ba, bốn trăm một cái thì nhặt năm cái bỏ vào.
Khi cô rảo bước sang dãy để giày thì Mạc Tuân đi tới. Hắn mặc quần tây, áo sơ mi, mở một cúc trên cùng, đi giày đen, chắc chỉ vừa cởi vest và cà vạt ra thôi. Lê Hương mỉm cười ngọt ngào chào.

- Anh đến rồi ạ. Em cũng sắp xong...

Mạc Tuần ngạc nhiên nhìn quần áo trong giỏ của Lê Hương.

- Em mua cho ai vậy?

- Mua cho em ạ.- Lê Hương cười rạng rỡ. Gần đây em hay đi chơi với Huỳnh Tôn nên muốn mặc đồ giống với cậu ấy một chút. Huỳnh Tôn toàn mặc quần áo màu đen, em thì nhiều váy trong tủ, không hợp chút nào. Cũng không thể mặc váy ngồi xe phân khối lớn được.

Sắc mặt Mạc Tuân thoát một cái trắng bệch đi, đôi mắt lóe lên tia sáng phức tạp.

Lê Hương coi như không phát hiện ra, tiếp tục chọn mấy đôi bốt đen hầm hố đính phụ kiện loảng xoảng. Mạc Tuân tức giận, lo lắng và khó chịu, cô có thể nhìn ra từ ánh mắt của hắn nhưng lờ đi, mặc kệ. Trước kia hắn là chồng cô, ngăn này, cấm nọ, giờ hắn chẳng là cái gì của cô cả, cứ thử ngăn cản đi, cô sẽ gây gổ cãi vã để khỏi cần đi cùng hắn nữa.

Lê Hương chọn tiếp hai đôi bốt cao cổ hầm hố bỏ vào giỏ rổ rồi đi sang dãy áo khoác da. Mạc Tuân đi theo phía sau, sắc mặt vô cùng âm u.

Lê Hương mong hắn sẽ lên tiếng phản đối nhưng mãi không thấy hắn nói gì. Đến khi cô thử áo khoác da thì Mạc Tuân cầm hộ giỏ đồ cho cô.

Lê Hương ngạc nhiên, cố không để lộ ra ngoài, cười một cái thật tươi với hắn, thoải mái thử hết áo da này đến áo khoác khác nhưng ra vẻ không thích, cuối cùng chỉ lấy hai cái.

Mạc Tuân xem đồng hồ hai lần. Lê Hương cười thầm trong bụng.

Lâu chứ gì? Sốt ruột phải không? Công việc còn đang đắp đống ở văn phòng đúng không? Phản nàn đi, mất kiên nhẫn đi chứ...

Thế nhưng sức chịu đựng của Mạc Tuân tốt hơn so với tưởng tượng của Lê Hương rất nhiều. Hắn đi cùng cô suốt hai giờ, loanh quanh trong shop, kiên nhẫn chờ cô thử đồ, nhặt hết cái này đến cái khác.

Đến khi ra thanh toán, Lê Hương lấy thẻ của mình đưa cho nhân viên, Mạc Tuần ngăn lại.

- Lấy của tôi đi.

Sau đó hắn cầm luôn cái thẻ mà Lê Hương đưa cho cô nhân viên. Lê Hương quay lại, và vịt.

- Anh làm gì thế? Em có thể tự mua cho mình mà.

- Anh biết.

- Mạc Tuân mỉm cười, ánh mắt trở lại trạng thái vui vẻ sủng nịnh.

-Anh muốn mua đồ tặng em lâu rồi mà không có cơ hội, lần này được đi cùng chẳng lẽ anh lại để em trả tiền sao?

Nhân viên thu ngân bịt miệng cười khúc khích.

- Anh chị đẹp đôi lắm đấy ạ.

- Cảm ơn cô.- Mạc Tuân mỉm cười, khuôn mặt giãn ra tươi tỉnh hẳn.

Lê Hương làm bộ ái ngại. - Anh làm thế này lần sau em chẳng dám cho anh đi mua đồ cùng nữa đâu.

Mạc Tuần lập tức câm nín, nhìn thẳng vào mắt cô một hồi nhưng rồi không nhượng bộ, thanh toán hết chỗ quần áo, giày dép, phụ kiện linh tinh mà Lê Hương mua. Cô cũng muốn xoay hắn, quẹt thể của hắn nên không nói gì thêm. Mạc Tuần nhận hết đồ, xách cho Lê Hương, cô chỉ việc đi tay không ra ngoài.

- Xe anh để bên kia đường, em có muốn đi đâu nữa không?

Lê Hương vờ vịt nghĩ ngợi, đi cùng Mạc Tuân ra xe.

- Em muốn tới công viên trò chơi. Lâu rồi không chơi mấy trò chơi cảm giác mạnh ở đó.
Mạc Tuần bỏ quần áo vào cốp xe, nhăn mặt.

- Công viên trò chơi?

Lê Hương gật đầu lia lịa, cười đến dương quang chói lọi.

- Em muốn ngồi thuyền khổng lồ, chơi tàu siêu tốc.

Mạc Tuân nhìn Lê Hương như nhìn người từ trên trời rơi xuống.

- Em đã từng chơi những thứ đó à?

- Vâng ạ. Thanh niên thời nay ai chưa từng chơi mấy trò đó chứ? Thích lắm.

Lê Hương vẫn đứng bên cạnh xe, chẳng hề có ý định mở cửa. Nếu Mạc Tuân không đồng ý cô sẽ vùng vằng vẫy taxi đi luôn.

Hắn nhìn cô một hồi, ánh mắt chao đảo, khuôn mặt lạnh lùng chẳng biểu cảm gì, cuối cùng gật đâu.

- Được, anh đưa em đi. Chơi một lát rồi đi ăn tối nhé.

Lê Hương thất vọng vì Mạc Tuân không phản đối, huy động hết cơ mặt để cười tươi tắn.

- Vâng ạ. Cô mở cửa ghế lái phụ, ngồi vào, ngâm nga hát.

Mạc Tuân vào xe, liếc nhìn Lê Hương, từ từ lái xe đi. Chắc hẳn đang hoang mang lắm đấy, không hiểu tại sao cô lại khác với trước nhiều như vậy hoặc nghĩ rằng ấn tượng ban đầu của hắn về cô chẳng đúng tẹo nào, vốn dĩ Lê Hương không phải kiểu người mà Mạc Tuân vẫn tưởng.

Vỡ mộng đi, thức tỉnh đi...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top