Chương 59. Sóc Tuyết tới chơi

Sáng sớm, Vân Tịch Nhan cơ hồ là bị thanh âm rộn ràng nhốn nháo ngoài cửa đánh thức. Mơ mơ màng màng mở hai mắt, nghi hoặc nhìn phía ngoài cửa sổ. Sáng sớm, những người đó sẽ không lại tới nữa đi! Làm ơn tha cho nàng đi……

“Tiểu thư, ngươi cuối cùng là tỉnh! Sóc Tuyết quận chúa của Sóc thân vương phủ tới! Bất quá quận chúa nói trên người của ngài có thương tích, không tiện quấy rầy, vẫn luôn chờ ở bên ngoài!”

Hồng Lăng thấy Vân Tịch Nhan đứng dậy, lập tức đi lên đón. Sóc Tuyết dù sao cũng là quận chúa Sóc thân vương phủ, vị phân cao hơn so với Vân Tịch Nhan. Vẫn luôn ở bên ngoài chờ là không thể được. Mặc dù việc đó là yêu cầu của quận chúa người ta.

“Sóc tuyết tới?” Vân Tịch Nhan sửng sốt, lúc này mới nhớ tới. Hôm qua Sóc Tuyết tạm thời có việc, chỉ là đưa nàng  đến cửa hầu phủ. Liền nói ngày khác lại đến bái phỏng. “Giúp ta chuẩn bị rửa mặt chải đầu, cũng không thể làm quận chúa đợi lâu.”

Đại sảnh bên trong Ninh Hà viên, vài tên nữ tử hoa phục đứng thẳng, đem một người thiếu nữ kiều tiếu vây quanh ở trung tâm, thường thường nói thượng vài câu nịnh hót. Mà thiếu nữ kia chỉ là an tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn, vẫn chưa có nói nhiều. Tựa hồ cũng không thích không khí như vậy.

Nàng này, đúng là Sóc Tuyết.

“Quận chúa lần đầu tiên tới Hầu phủ, Hầu gia phân phó chúng ta phải chiêu đãi tốt quận chúa! Nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, còn thỉnh quận chúa bao dung!”

Phương Nhu trang dung tinh xảo, tự mình đem trà đưa đến trên tay Sóc Tuyết. Trên mặt tươi cười hòa ái dễ gần,  giống y như tên bà ấy, nhu mỹ khả nhân.

Hiện giờ Hứa Mị Nhi bị thương mặt, vinh dự để tiến đến phụng dưỡng khách quý bực này, tự nhiên rơi xuống trên người bà ta. Đến nỗi những cái nữ nhân đó tới xem náo nhiệt, liền kệ bọn họ đi!

Sóc Tuyết tiếp nhận chén trà, chỉ là nhấp một ngụm nho nhỏ. Nàng vốn là không am hiểu ứng phó chiêu đãi này đó, nhưng nàng nhận Vân Tịch Nhan là bằng hữu, tự nhiên không nghĩ ở nàng ấy nơi này tác oai tác phúc. Ứng phó bọn người này, liền tính là xem mặt mũi Vân Tịch Nhan đi!

Phương Nhu thấy Sóc Tuyết thật sự uống trà, hơn nữa thái độ rất tốt. Hoàn toàn không điêu ngoa tùy hứng như lời đám người Hứa Mị Nhi lúc trước, tức khắc vui mừng quá đỗi. Chẳng lẽ là vị tiểu quận chúa tôn quý này, cùng bà ta có duyên hay sao?

Vốn tính toán lại mở miệng nịnh hót vài câu, nhưng ngoài cửa lại truyền đến một trận ầm ĩ tiếng động. Quay đầu lại vừa nhìn, liền thấy thiếu nữ váy trắng lay động chậm rãi mà đến. Khuôn mặt thanh lệ linh động trắng nõn, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí thế đại gia.

“Vân Tịch Nhan! Ngươi cuối cùng là tới, cánh tay không có việc gì đi! Ta nhìn xem!” Sóc Tuyết vừa thấy thiếu nữ váy trắng, tức khắc nhào tới. Bất quá mắt thấy muốn chạm đến Vân Tịch Nhan, nàng lại nhẹ nhàng lui về phía sau một bước. Ngượng ngùng cười nói: “Thiếu chút nữa đã quên như vậy sẽ thương đến ngươi!”

“Quận chúa tới chơi, Tịch Nhan không có tiếp đón từ xa, cánh tay của ta không có gì đáng ngại.” Vân Tịch Nhan thu hồi sắc mặt hoảng sợ vừa rồi, ngược lại mỉm cười. Nàng vừa mới thật đúng là cho rằng Sóc Tuyết sẽ nhào lên tới? Nếu là như vậy, cánh tay của nàng sợ còn muốn dưỡng thương nửa tháng……

Nhìn Vân Tịch Nhan bị băng vải quấn quanh cánh tay, trong mắt Sóc Tuyết tức khắc lộ ra ý xin lỗi. Nếu không phải nàng, cũng sẽ không như vậy.

“Vân Tịch Nhan, ngươi cần phải dưỡng thương tốt! Ngươi xem ta đều cho ngươi mang cái gì tới!” Lôi kéo Vân Tịch Nhan đi đến trước bàn, trăng non đầy mặt hưng phấn giới thiệu đồ vật chính mình mang đến. Tham lộc nhung cái gì cần có đều có, không có chỗ nào mà không phải là vật đại bổ.

“Người đâu, ngao dược cho tiểu thư các ngươi đi! Lão gia tử nhà của chúng ta nói, bị thương liền phải nhiều bổ bổ! Vân Tịch Nhan, ngươi là bằng hữu của ta, càng muốn nhiều bổ bổ!”

“Ngạch…… hảo ý của Quận chúa, Tịch Nhan nhận…… nhưng ngao dược, tạm thời thôi bỏ đi!” Vân Tịch Nhan cười gượng hai tiếng, nàng đây là bị thương cánh tay, hay là sắp chết a…… Bổ như vậy, chỉ sợ không tới ba ngày, nàng là có thể đi gặp Lăng Thiển……

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top