Chương 51. Cảm giác sắp gặp chuyện rồi

Mắt thấy Ngọc Kinh Lan đi từng bước một đến gần, Vân Tịch Nhan nhịn không được khẩn trương lên. Nhưng nàng như cũ cưỡng bách chính mình bảo trì trấn định, miễn cưỡng làm mặt không được đổi sắc.

“Ngày ấy trên núi, nhận được đến thế tử điện hạ cứu giúp. Nếu không có ngài vươn tay viện trợ, Tịch Nhan hiện giờ sợ đã là sâm sâm bạch cốt. Ân cứu mạng, Tịch Nhan không có gì báo đáp!”

Ngọc Kinh Lan tuy rằng đi về phía Vân Tịch Nhan, nhưng lại như cũ cùng nàng bảo trì khoảng cách ba thước. Không biết có phải hay không là ảo giác của hắn, hắn cảm thấy Vân Tịch Nhan đối mặt hắn, tựa hồ có loại áp lực. Nàng đang cố tình che dấu cái gì đó.

Chẳng lẽ là bởi vì nàng biết đụng vào chính mình, là phạm vào tối kỵ, cho nên sợ hãi hắn? Nhưng thấy thế nào, nữ nhân này cũng không giống như người nhát gan.

“Nhìn dáng vẻ, Vân tiểu thư mấy ngày nay khôi phục không tồi! Nghĩ đến  một  hồ nước kia cũng có tác dụng không ít a! Lần sau lại rơi vào, nhưng cũng không có ai cứu ngươi!”

Thấy Ngọc Kinh Lan bất động thanh sắc nói ra những lời này, Vân Tịch Nhan tức khắc trong lòng một đốn. Gia hỏa này tuyệt đối là cố ý! Cái gì kêu nước ao có tác dụng, thiếu chút nữa là nàng chết đuối đó có được không vậy?

Bất quá ngẫm lại nàng chính mình làm chuyện ngu xuẩn, nàng cũng không dám phát tác. Ai kêu nàng chạm vào Ngọc Kinh Lan đâu! Nếu gia hỏa này không cao hứng, đều có khả năng sẽ giết nàng a!

“Thế tử nói rất đúng, Tịch Nhan nhất định nghiên cứu tập luyện bơi lội thật tối. Tuyệt đối sự tình như vậy sẽ không xảy ra lần nữa! Còn xin thế tử không nên trách tội……”

Nghe vậy, sắc mặt Ngọc Kinh Lan lại hơi hơi tối sầm, bởi vì nghe Vân Tịch Nhan vừa nói như vậy. Hắn lại nghĩ tới chuyện ngày hôm đó. Không khỏi duỗi tay cầm cổ tay, ánh mắt cười như không cười.

Khi Vân Tịch Nhan ý thức được chính mình không cẩn thận lại nói sai, hết thảy đã không còn kịp rồi……

“Ta tự nhiên sẽ không trách tội. Cẩn Vương, Vân tiểu thư bị thương không nhẹ, đại phu trong phủ ngươi không tồi, liền theo đi Hầu phủ nhìn xem đi! Bổn thế tử cáo từ trước!”

Ngọc Kinh Lan thật sâu nhìn Vân Tịch Nhan liếc mắt một cái, mà Vân Tịch Nhan chỉ có thể cười gượng hai tiếng, nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa. Nàng cảm thấy, chính mình sắp gặp chuyện rồi……

Đang chuẩn bị bình phục một chút tâm tình khẩn trương của chính mình, câu nói tiếp theo bên tai, liền lại một lần khơi dậy lòng nặng ngàn cân.

“Ta cảm thấy chúng ta thực mau còn sẽ gặp mặt! Vân Tịch Nhan, tương lai còn dài!”

Nói lời này, trừ bỏ Ngọc Kinh Lan đang cùng nàng có “Thâm cừu đại hận" thì còn ai vào đây?  Vân Tịch Nhan chỉ muốn nói, nàng thật sự một chút đều không muốn gặp lại hắn.

Mà đối với chuyện này, Tô Cẩn cùng Sóc Tuyết sợ mới là người buồn bực nhất. Bọn họ ẩn ẩn cảm thấy đối thoaj giữ Vân Tịch Nhan cùng Ngọc Kinh Lan có thâm ý khác. Nhưng nói đến cùng lại thật sự là cái gì cũng nhìn không ra. Tô Cẩn tốt xấu biết chút chuyện, mà Sóc Tuyết ngược lại hoàn toàn không biết gì.

“Vân tiểu thư, Ngọc huynh lên tiếng để bổn vương đưa ngươi trở về. Bổn vương đã phái người thông tri nữ y trong phủ, các nàng thực mau liền sẽ đuổi tới Hầu phủ, chúng ta đi thôi!”

“Kia liền cảm ơn Cẩn Vương.”

Vân Tịch Nhan lập tức gật đầu nói cám ơn, Tô Cẩn trước mắt tựa hồ so với lúc gặp được hắn ở trên phố càng thêm vui vẻ. Phảng phất gặp cái gì chuyện tốt. Bất quá này tựa hồ cùng nàng không có quan hệ quá lớn. Vẫn là đi về trước xử lý miệng vết thương quan trọng hơn.

Ba người lên xe ngựa trở lại hầu phủ, Sóc Tuyết bởi vì tạm thời có việc liền chỉ có thể ngày khác tới thăm Vân Tịch Nhan. Mà Luyện Vô Thương tắc mang theo hai người Hồng Lăng, hấp tấp lao ra Hầu phủ, tới đón tiếp Vân Tịch Nhan. Bọn họ căn bản không nghĩ tới, Vân Tịch Nhan sẽ mang theo thương trở về.

Càng vô ngữ chính là, bởi vì Tô Cẩn nguyên nhân, không có là đám người Luyện Vô Thương. Ngay cả Vân Lam cùng hai vị di nương “thân thiện” đều đứng ở ngoài cửa.

Đối với chuyện này, Vân Tịch Nhan chỉ nghĩ bảo trì trầm mặc. Chẳng lẽ nàng muốn yên tĩnh nghỉ ngơi, liền thật sự khó như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top