Chương 26. Vương phủ gởi thư

Đám nha hoàn quỳ trên mặt đất kia, đều ngơ ngác ngẩng đầu. Ánh mắt khiếp đảm nhìn về phía trước. Ở nơi đó, thiếu nữ vốn dĩ như hoa như ngọc, giờ phút này đã hoàn toàn thay đổi, vết máu ở khóe miệng không ngừng chảy xuống.

Kiêu ngạo cùng ương ngạnh lúc trước nửa điểm cũng không thấy……

“Không, đừng, đừng đánh nữa…… Ta, ta xin ngươi……”

Thân thể Vân Hàm Hương lung lay sắp đổ, lại bị vài nha hoàn mạnh mẽ kéo lên. So với Vân Phi Tuyết, nàng trước kia nhiều lần nhục nhã Vân Tịch Nhan, thậm chí là động thủ.
Nhưng nàng từ trước đến nay đều không nghĩ tới, chính mình sẽ có ngày hôm nay……

Hơn nữa Vân Tịch Nhan thế mà để những nha hoàn đó trơ mắt nhìn nàng, không cho cúi đầu……

“Nhị tỷ, xin ta cũng vô dụng! Ngươi phải cầu xin nương của ngươi, hy vọng nàng ta có thể tới mau một chút!” Vân Tịch Nhan vô tội cười nhạt. Trong trí nhớ chính chủ, Vân Hàm Hương này chiếm phân lượng cũng không nhẹ. Bất quá đều không phải ký ức tốt đẹp gì.

Đây cũng là nguyên nhân nàng muốn đối với Vân Hàm Hương như vậy.

Đương nhiên, cũng là bởi vì để Phương Nhu không thể khoanh tay đứng nhìn! Nàng không có thời gian chậm rãi cùng chơi với bọn họ, nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm. Hầu phủ này, phải nhanh chóng yên ổn mới được a!

Lại một cái tát hung hăng đánh xuống, Ách nương động thủ không chút  lưu tình. Việc này làm cho Vân Tịch Nhan khẽ gật đầu, trong lòng rất là tán thưởng. Nàng muốn thấy chính là loại thủ hạ không sợ việc gì này.
Vân Hàm Hương này trời xui đất khiến giúp nàng một việc.

“Hàm Hương, Hàm Hương!” Bên kia, một trận tiếng bước chân rốt cuộc vang lên. Chỉ thấy Phương Nhu mang theo một đám nha hoàn bước nhanh vọt lại đây. Một đôi mắt đẹp đau lòng nhìn bộ mặt thiếu nữ hoàn toàn thay đổi, đây là nữ nhi như hoa như ngọc của nàng!

“Các ngươi làm rất tốt, lui ra đi!”
Vân Tịch Nhan giơ tay lên, đám người Ách nương lập tức thối lui, đem Vân Hàm Hương ném cho đám người Phương Nhu.

Phương Nhu ôm Vân Hàm Hương vào trong ngực, mặt đầy phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Tịch Nhan. “Ngũ nha đầu! Liền tính ta cùng với ngươi không có quan hệ huyết thống, nhưng Hàm Hương là tỷ tỷ của ngươi! Các ngươi đều là cốt nhục của hầu gia! Tại sao ngươi lại ra tay tàn nhẫn như vậy a!”

“Ra tay tàn nhẫn?” Vân Tịch Nhan nháy đôi mắt cười cười nói: “Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Về sau ta là đương gia của hầu phủ, trưởng ấu tôn ti thứ tự nên đặt lên đầu tiên! Vô luận là di nương hay là các vị tỷ tỷ, chỉ cần làm trái với gia pháp, dĩ hạ phạm thượng, ta đều sẽ dùng gia pháp hầu hạ! Nhu di nương nếu có ý kiến, liền đi tìm phụ thân nói rõ lí lẽ đi!”

“Ngươi! Vân Tịch Nhan, ngươi cái nha đầu tàn nhẫn độc ác này!”

Phương Nhu tức đến cả người phát run, nhưng lời nói vừa rồi chém đinh chặt sắt, liền tính là nàng, cũng không dám tùy tiện hành sự. Chỉ có thể hùng hùng hổ hổ kêu gào vài câu.

Nghe vậy, Vân Tịch Nhan lại lạnh lùng cười, trào phúng nói: “Nhu di nương, nếu ta là ngươi, ta sẽ lập tức mang theo nhị tỷ trở về tìm đại phu! Nàng chính là người ngươi phải dựa vào trong tương lai a!”

Phương Nhu cắn răng, tuy rằng không cam lòng, nhưng Vân Tịch Nhan nói rất có lý. Nhìn Vân Hàm Hương trong lòng ngực giống như đầu heo đã hôn mê. Nàng rốt cuộc căm giận rời đi.

Chỉ là đáy mắt lại toàn là lạnh lẽo. Nữ nhi của mình bị đánh thành cái dạng này, nàng tuyệt không sẽ thiện bãi cam hưu! Kỳ thật mặt khác, chuyện này có lẽ cũng là cơ hội vặn đảo Vân Tịch Nhan!

“Tiểu thư, An Thân Vương phái người tới truyền tin……”

Hồng Lăng một bên tiến đến bên tai Vân Tịch Nhan, thấp giọng nói. An Thân Vương phủ truyền tin, từ trước đến nay đều có con đường đặc thù. Liền tính là Vân Lam cũng không biết.

“Xem ra ngoại công quả nhiên không quên đứa cháu gái này!” Vân Tịch Nhan hơi hơi mỉm cười, đứng dậy, “Đi thôi, sự tình cũng xử lý không sai biệt lắm, quay về Ninh Hà Viên nhìn xem! Mấy người các ngươi cũng cùng đi đi!”

“Dạ!”

Câu cuối cùng kia là nói với đám người Ách nương.

Những người này chính là nhân tài nàng tuyển ra……

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top