Chương 71-80
Đại khái là bởi vì bị đè nén quá lâu, trước khi sống lại cùng đời này tất cả tâm tình tiêu cực toàn bộ đều vào giờ khắc này phát ra hết, nước mắt của Diệp Oản Oản hoàn toàn không ngừng được, khóc hơn nửa giờ vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Tư Dạ Hàn từ đầu tới cuối cứ như vậy không nói một lời cứng người lại ở đó, không nhúc nhích.
Hứa Dịch không thấy Tư Dạ Hàn liền đuổi theo, vào lúc này đang đứng ở ngoài cửa. Thấy Diệp Oản Oản khóc thương tâm như vậy, hắn khó tránh khỏi cũng có chút áy náy. Dù sao lần này đúng là hiểu lầm cô ấy, không cần nghĩ cũng biết cô ấy khẳng định bị ông chủ dọa sợ không nhẹ, một tấm lòng tốt còn bị hiểu lầm, có thể không thương tâm sao? Cũng may chân tướng sự tình đã biết rõ. Nhưng là ông chủ a, người ta khóc thành như vậy, ngài dầu gì cũng nên dỗ dành một chút đi à? Giống như một tượng đá đứng ở chỗ đó ngược lại càng đáng sợ có được hay không? Được rồi, đối với ông chủ nhà mình mà nói, mới vừa rồi nói những lời đó phỏng chừng đã là cực hạn rồi, hắn thật đúng là không tưởng tượng ra ông chủ dỗ nữ hài là hình dáng gì. Chỉ là những lời đó cũng đã để cho hắn rất khiếp sợ.
Giờ phút này, Tư Dạ Hàn môi mỏng mím chặt, sống lưng phảng phất như một cái cung căng thẳng đến cực hạn, trái tim như tê liệt cảm giác nhìn người con gái của mình nước mắt chảy càng lúc càng kịch liệt. Đây là lần đầu tiên anh thấy Diệp Oản Oản khóc. Vô luận nhiều sợ hãi và căm ghét anh như thế nào, cô cũng không có khóc qua. Không biết qua bao lâu, nam nhân một mực đứng cứng ngắc ở nơi đó hít sâu một hơi, dường như vùng vẫy rất lâu, mới rốt cục chậm rãi buông lỏng nữ hài trong ngực, trên mặt nhanh chóng khôi phục lạnh giá hờ hững, ngữ khí bình tĩnh không lay động mà mở miệng: "Hứa Dịch, đưa cô ấy trở về trường học "
Nói xong, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Hứa Dịch nghe vậy, đầu tiên là sợ sệt một chút, ngay sau đó nhìn về phía bóng lưng ông chủ nhà mình rời đi, không khỏi cảm thấy tấm lưng kia có chút hiu quạnh. Ông chủ làm sao biết dỗ người khác, hắn duy nhất có thể nghĩ tới, nếu là cách hắn xa một chút, Diệp Oản Oản sẽ khai tâm một chút đi!
Hứa Dịch than nhẹ một tiếng, hướng phía cô gái trên giường vẫn như cũ khóc sụt sùi nhìn nói, "Diệp tiểu thư, đừng khóc, cô yên tâm, sự tình đã rõ ràng, ông chủ sẽ không nhốt cô, cô xem ông chủ đều để cho tôi đưa cô trở về trường học!"
Nửa giờ sau, Diệp Oản Oản được đưa đến cửa trường học.
"Diệp tiểu thư, đến rồi" Hứa Dịch vững vàng dừng xe, sau đó đi vòng qua thay cô kéo cửa xe ra.
Diệp Oản Oản ôm lấy túi sách xuống xe, vẻ mặt mộc mộc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như cũ mang theo nước mắt. Hứa Dịch nhìn nữ hài trước mắt, há miệng, dường như muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn là không hề nói gì. Mãi đến chiếc xe màu đen kia chậm rãi rời đi, biến mất ở trong màn đêm, ánh mắt Diệp Oản Oản trống rỗng chết lặng mới dần dần khôi phục tiêu cự, đứng tại chỗ một lúc lâu, mới chậm rãi cất bước, hướng phía trường học đi tới.
Cô không có lập tức trở về phòng, mà đến hồ nhỏ bên trường học trên ghế dài ngồi xuống. Hơi lạnh gió đêm xuyên qua mặt hồ thổi lất phất ở trên mặt, để cho cô thanh tỉnh không ít. Trước đây không lâu, thiếu chút nữa việc cũ lại xảy ra, mà bây giờ, cô lại lần nữa có được tự do. Ngay từ đầu, cô chẳng qua là tương kế tựu kế, nhưng là, cho dù hết thảy đều ở bên trong kế hoạch của cô, nhưng đối với Tư Dạ Hàn sợ hãi lại là thật, ngay lúc đó ủy khuất cũng là thật. Không chỉ là lần này, mà là toàn bộ tích cóp của hai đời ủy khuất cùng oán phẫn. Trận khóc này, cô cơ hồ sức cùng lực kiệt, nhưng trút hết được ra ngoài, cũng dễ chịu hơn khá nhiều.
Ngoài ra, để cho cô hoàn toàn không ngờ tới, vẫn là thái độ của Tư Dạ Hàn. Cô không nghĩ tới, trong trí nhớ nam nhân đáng sợ hung ác hoàn toàn không có tình cảm loài người, lại sẽ nói xin lỗi cô.
Cũng may cuối cùng là hữu kinh vô hiểm, thuận lợi thay đổi quỹ đạo nguyên bản, vượt qua nguy cơ lần này. Diệp Oản Oản tạm thời không có buồn ngủ, liền tiếp tục ở bên hồ nhỏ ngồi suy nghĩ vài chuyện. Đang tập trung, sau lưng đột nhiên truyền tới một trận tiếng bước chân nhốn nháo.
Một người hùng hùng hổ hổ mà đi tới, sau đó đặt mông ngồi xuống ở phía sau ghế ngồi của cô.
"Mẹ nó! Triệu Tinh Châu ông là một cầm thú không có nhân tính! Lão tử phải đi bộ giáo dục tố cáo ông! Ngược đãi học sinh! Tâm lý biến thái!"
Ban đêm bên hồ nhỏ vô cùng an tĩnh, cho nên tiếng mắng chửi của nam sinh Diệp Oản Oản nghe rõ ràng.
Ừ?
Nghe thanh âm này, còn có những thứ này nội dung đó, người nói chuyện hình như là trước đó ở cửa phòng học thả thùng nước trêu cợt cô Lăng Đông, chính là người Trình Tuyết ở trường học nhận làm anh trai. Sách, nhìn dáng dấp bị Triệu Tinh Châu hành hạ đến thật thảm a! Triệu Tinh Châu thật là không có để cho cô thất vọng, thậm chí ngay cả thứ bảy cuối tuần đều không bỏ qua cho hắn.
Chỗ ngồi của Diệp Oản Oản cũng may là ở dưới bóng râm một cây đại thụ, cho nên Lăng Đông hoàn toàn không thấy cô, bất quá Diệp Oản Oản nhờ ánh trăng cùng đèn đường ngược lại thấy rất rõ ràng, Lăng Đông sắc mặt khô héo, đỡ lấy hai cái vành mắt đen thật lớn, cầm trong tay một lon bia, bên cạnh ném bừa bộn bài thi số học, phía trên bị hắn để lại rất nhiều cái dấu chân đen thùi lùi.
"Diệp Oản Oản đồ ma lem này! Lại đem lão tử làm hại thảm như vậy! Chờ coi! Lão tử không đánh chết ngươi, sẽ không họ Lăng!" Lăng Đông dùng sức bóp vỡ trong tay lon bia bằng sắt, trên trán tràn đầy âm vụ.
Nghe được tên của mình, Diệp Oản Oản khóe miệng nhất thời co quắp một cái. Có quan hệ gì tới cô? Chẳng lẽ bọn họ muốn bắt cô làm, thì cô nhất định phải ngoan ngoãn mắc lừa sao? Lăng Đông ở trường học là tiểu bá vương, nổi danh bá đạo vô lý, bởi vì cha là chủ tịch trường học, học sinh bị hắn khi dễ, ăn thua thiệt cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, ngay cả lão sư tất cả đều là mở một con mắt nhắm một con mắt không dám quản hắn. Lần này cũng chính là đụng phải Triệu Tinh Châu cái kẻ khó ăn, nếu là đổi lão sư khác, chỉ sợ cũng tùy tiện mắng mấy câu thì xong rồi.
Nếu là bị Lăng Đông theo dõi, ngày sau cuộc sống ở trường học của cô sợ là sẽ không tốt lắm...
"A, ma lem, thậm chí ngay cả lão tử cũng dám hãm hại, đùa bỡn lão tử chơi đùa đúng không, lão tử không chơi chết ngươi, nhìn ngươi làm sao còn phách lối..."
Lăng Đông mở miệng một tiếng ma lem, một mực say khướt hùng hùng hổ hổ, nghe phía sau, Diệp Oản Oản nghe quả thực không nhịn được, vì vậy ho nhẹ một tiếng mở miệng nói, "Tớ nói nha bạn học Lăng Đông, là chính cậu thiết lập cạm bẫy, không cẩn thận bị Triệu Tinh Châu đạp, có quan hệ gì với tớ?"
"A ——" bên cạnh không có dấu hiệu nào vang lên một cái thanh âm, Lăng Đông sợ đến cả người đều từ trên ghế rớt xuống dưới, thật lâu mới bò dậy, thanh âm vênh váo nói, "Là ai! Ngươi... Ngươi là người hay quỷ!"
Diệp Oản Oản có chút không muốn nói gì, "Cậu coi như cậu gặp quỷ đi!"
"Ngươi... Ngươi là Diệp Oản Oản?" Lăng Đông không thấy rõ người đối diện, nhưng đã nghe được thanh âm của cô, thần sắc lập tức biến hóa đến cực kỳ khó coi.
Cũng không để ý tại sao Diệp Oản Oản đã trễ thế lại ở chỗ này, nam sinh nhất thời âm trầm mở miệng nói, "Ma lem! Ngươi lại còn dám nói! Nếu như không phải ngươi cố ý đi chậm lại phía sau một bước, nước làm sao sẽ tạt vào trên người Triệu Tinh Châu, lão tử làm sao sẽ thảm như vậy! Ta cho ngươi biết, ngươi đặc biệt chết chắc! Chỉ cần lão tử còn ở Thanh Hòa một ngày, ngươi cũng đừng nghĩ qua một ngày ngày sống tốt! Lão tử cho ngươi cũng nếm thử một chút sống không bằng chết mùi vị!"
Diệp Oản Oản vỗ trán, liền như vậy, quả nhiên không nên cùng những thứ thiếu niên này nói phải trái. [VoVo: Mấy bé ảo tưởng sức mạnh đó ]
Thấy Diệp Oản Oản đứng dậy muốn đi, Lăng Đông làm thế nào cam tâm, ném bia trong tay, lảo đảo liền đuổi theo, cánh tay bắt lại tay của Diệp Oản Oản, "Ma lem, lão tử cho phép ngươi đi chưa! Đứng lại cho lão tử..."
Lời còn chưa dứt, một giây kế tiếp, Lăng Đông đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm dưới ánh trăng kia khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đến không tưởng tượng nổi, trong nháy mắt ngây ngô đứng ở nơi đó...
Chỉ thấy cô gái trước mắt mặc áo đầm màu hồng phấn, tóc dài đen nhánh, da trắng như tuyết, nhất là cặp mắt kia, so với ngôi sao trên đầu còn óng ánh hơn, tựa hồ là mới vừa khóc qua, sót lại thủy quang trong suốt, càng là cảm động lòng người... Nếu như nói hoa khôi của trường Trình Tuyết đẹp đẽ, như thế cô gái trước mắt nhất định chính là tiên nữ hạ phàm. Lăng Đông cảm giác tim của mình giống như là bị cái gì nặng nề mà đụng phải, cái thanh âm kia ong ong thật lâu đến trong đầu vọng về, để cho cả người hắn đều bối rối.
Diệp Oản Oản đối với loại vẻ mặt giống như gặp quỷ này đã sớm thành thói quen, nhưng dần dần lại phát hiện không đúng chỗ nào đó. Lăng Đông ngay từ đầu đúng là cùng giống như gặp quỷ, nhưng dần dần đột nhiên khuôn mặt càng ngày càng đỏ, ánh mắt cũng càng ngày càng kỳ quái, cuối cùng phảng phất giống như bị chạm điện buông lỏng tay, cái phản ứng này, lại giống như là đang xấu hổ cùng khẩn trương lắp bắp nhìn chằm chằm cô mở miệng, "Cậu... Cậu là Diệp Oản Oản?"
Diệp Oản Oản nghe vậy hơi nhíu mày, theo bản năng sờ mặt mình một cái, lúc này mới nhớ tới, cô là mang theo bộ mặt từ nhà cũ bên kia trực tiếp ra cửa, ăn mặc rất bình thường, cũng không có hóa trang. Quả nhiên, không hóa trang nhất định sẽ hù đến bạn học. Bây giờ nhìn cũng nhìn rồi, cô cũng không cách nào phủ nhận, chỉ có thể cười một tiếng mở miệng nói, "Hôm nay không trang điểm, hù đến cậu, ngượng ngùng." Nói xong liền lười biếng xoay người đi.
Mãi đến khi Diệp Oản Oản rời đi bóng lưng đều đã không nhìn thấy, Lăng Đông như cũ cùng nằm mơ đứng tại chỗ. Cái...cái tình huống gì! Cái nữ sinh xinh đẹp hơn Trình Tuyết... Là Diệp Oản Oản là cái ma lem kia? Điều này sao có thể… Lăng Đông ôm lấy tâm tình vô cùng khó hiểu, chậm rãi từng bước trở lại nhà trọ. Thấy Lăng Đông, ba nam sinh khác trong nhà trọ lập tức nghênh đón.
Trong đó một người tóc húi cua ân cần đưa lên một trân tàng thuốc lá, "Đông ca, ngươi trở lại!"
Thấy Lăng Đông đi thẳng tới trên giường của mình ngồi xuống, không phản ứng chút nào, tóc húi cua ngẩn người, "Híc, Đông ca, ngươi làm sao vậy? Không có sao chứ?"
Nam sinh giường trên thấy Lăng Đông bộ dáng mất hồn mất vía, sắc mặt cũng có chút lo âu, "Đông ca, ngươi đừng dọa chúng ta a!"
Đối diện trên người trần truồng, ăn mặc quần cộc lớn nam sinh phun một cái, nổi giận mắng, "Mẹ hắn Triệu Tinh Châu cũng thật là không có nhân tính! Không phải tạt nước cả người hắn thôi sao, đến mức phải hành người đến thế này sao? Nhìn xem đem Đông ca chỉnh lại thành bộ dáng gì!"
"Tất cả đều là Diệp Oản Oản cái kia ma lem làm hại! Đông ca ngươi đừng nén giận, ngày mai chúng ta sẽ để cho cái nha đầu chết tiệt kia đẹp mắt! Thay ngươi và Trình Tuyết trả thù!"
Ba người đang bất bình giùm, dần dần lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào, Lăng Đông vẻ mặt ngơ ngác, cả khuôn mặt đỏ bừng, theo lỗ tai đến cổ đều đỏ, vẫn còn tự mình lẩm bẩm cái gì "không có khả năng" "Làm sao có thể xinh đẹp như vậy" "Đơn giản là nữ thần"...
Ba người trố mắt nhìn nhau, Lăng Đông trạng thái này, thế nào cũng không giống như là bị Triệu Tinh Châu ngược tinh thần hoảng hốt, phản ngược lại có chút giống như... thiếu nam hoài xuân... Vào lúc này Lăng Đông căn bản liền không nghe được mấy người bạn cùng phòng đang nói gì, cũng không chú ý tới bọn họ đang nhìn mình chằm chằm nói nhỏ, đầu đều là đầy hình ảnh kia để cho hắn tim đập thình thịch khuôn mặt đỏ ửng.
Đang phát ra ngây ngô, đột nhiên cảm giác trong lòng bàn tay thật giống như có vật gì. Chậm rãi mở ra nhìn một cái, là một đóa hoa nhỏ màu hồng dệt bằng len, hình như là mới vừa rồi không cẩn thận từ trên quần áo của Diệp Oản Oản nắm chặt xuống. Nhìn lấy cái đóa hoa nhỏ kia, Lăng Đông đột nhiên thức tỉnh. Không nằm mộng? Là thật, nữ sinh kia, thật sự là Diệp Oản Oản!
Diệp Oản Oản tháo trang sức ra, diện mạo thật sự không chỉ không phải là ma lem, ngược lại lại đẹp mắt như vậy?
Cái này không khoa học!!!
Diệp Oản Oản trực tiếp trở lại nhà trọ, cũng không có quá để ý khúc nhạc dạo ngắn ở bên bờ hồ, không đến mấy tháng liền muốn thi vào trường cao đẳng, cô ở trường học cũng không còn bao lâu nữa, không cần phải ở nơi này ngây thơ để một chuyện nhỏ bên trên lãng phí thời gian.
Sáng ngày thứ hai.
Diệp Oản Oản duy trì hình dáng khoa trương, cùng thường ngày đi tới phòng học. Mới vừa vào cửa cả phòng học ồn ào lập tức liền yên tĩnh lại, các học sinh trong phòng học mỗi một người đều ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm cô, hơn nữa mặt đầy vẻ mong đợi. Diệp Oản Oản hơi có chút bất đắc dĩ, những người này biểu hiện rõ ràng như vậy, thật coi cô là kẻ ngu cũng không nhìn ra được chuyện gì sao? Được rồi, lấy chỉ số thông minh của cô trước kia sợ rằng thật đúng là không phát hiện được. Diệp Oản Oản làm bộ như không có chút nào phát giác nào, thẳng phía chỗ ngồi của mình đi tới. Ánh mắt xéo qua liếc một cái, quả nhiên phát hiện cái ghế của cô có cái gì không đúng, phía trên thoa một tầng thật dầy cao su trong suốt, nếu không phải nhìn kỹ thật đúng là không nhìn ra, nếu đặt mông ngồi lên thì...
Loại cường lực cao su này, vừa ngồi lên cả người đều phải bị dính vào trên ghế, trừ phi tại chỗ cỡi quần ra mới có thể thoát khỏi. Mặc dù sẽ không tạo thành tổn thương thực rõ ràng, nhưng sẽ lại để cho cô tại chỗ có trước mặt bạn học mất hết mặt mũi. Diệp Oản Oản hướng phía cách vách cùng thường ngày gục xuống bàn ngủ. Tư Hạ nhìn một cái, thầm thở dài một câu hồng nhan họa thủy...
[VoVo: Câu này cũng áp dụng cho nam được à. cười đểu]
Đang muốn đưa tay kéo cái ghế, bên cạnh đột nhiên vọt ra khỏi một người, đầu tiên là đem cô kéo ra phía sau, sau đó nhanh chóng ném cái ghế của cô ra. Cái ghế bị kéo đến trước mặt, ánh mặt trời bên cửa chiếu vào, nhất thời tất cả mọi người đều thấy rõ trên ghế bị bôi thật dầy một tầng nhựa cao su trong suốt. Chính là đang trong giấc ngủ Tư Hạ bị tiếng vang chói tai đánh thức, ánh mắt không kiên nhẫn quét qua phía trước Diệp Oản Oản, cùng với Lăng Đông, ngay sau đó ánh mắt rơi vào trên cái ghế kia, hơi hơi nhíu mày. Diệp Oản Oản không chú ý tới phản ứng của Tư Hạ, chẳng qua là hơi nhíu mày mà nhìn Lăng Đông đột nhiên xuất hiện.
Có ý gì?
Lăng Đông bị cặp con ngươi đen nhánh kia nhìn chằm chằm, vẻ mặt ngang ngược càn rỡ nhất thời trở nên vô cùng cứng ngắc, không nói tiếng nào đem cái ghế của cô kéo tới vị trí của hắn, sau đó lại đem cái ghế của hắn trả lại cho Diệp Oản Oản. Cái này còn không xong, dưới chỗ ánh mắt của mấy người bạn học trố mắt nghẹn họng nhìn, Lăng Đông lại đưa ra tay, theo trong ngăn kéo của Diệp Oản Oản, móc ra một cái chuột chết. Thấy chuột chết, một vài nữ sinh có chút người nhát gan hét rầm lên. Lăng Đông mặt không thay đổi đem cái con chuột chết vứt đi, sau đó dùng ánh đèn của điện thoại di động hướng trong ngăn kéo chiếu một cái, chắc chắn bên trong đã không đồ, giọng ồm ồm mà hướng về phía Diệp Oản Oản mở miệng nói, "Ngồi đi."
Nói xong cũng không dám nhìn thẳng con mắt của Diệp Oản Oản, trở lại vị trí của mình, cởi áo khoác trên người xuống, hướng bên trên nhựa cao su đặt xuống, sau đó cứ như vậy ngồi xuống.
Diệp Oản Oản: "..."
Không chỉ là Diệp Oản Oản, trong cả phòng học đều yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều bị chuỗi hành động này của Lăng Đông cho làm bối rối. Sáng sớm gặp quỷ! Chuyện này... Đây là có ý gì à? Lăng Đông làm sao lại giúp Diệp Oản Oản? Nhất là Trình Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp đẽ tức giận lại không tưởng tượng nổi nhìn Lăng Đông chằm chằm, trong mắt đều là không cách nào tin được.
"Cmn! Đông ca, đây là tình huống gì a? không phải nói xong rồi sao, hôm nay phải chỉnh nha đầu kia một cái thật tốt sao?" Nam sinh tóc húi cua ngồi cùng bàn Lăng Đông đầu óc mơ hồ hỏi.
Vẻ mặt của Lăng Đông hơi không kiên nhẫn, "Im miệng! Lão tử làm việc, còn yêu cầu phải giải thích với ngươi sao?"
"Ây..." Nam sinh ngồi cùng bàn trong nháy mắt liền im lặng.
"Trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra! Tớ còn tưởng rằng hôm nay nhất định là có trò hay để nhìn! Lăng Đông làm sao lại giúp Diệp Oản Oản?"
"Ai biết a! Thật là gặp quỷ!"
"Đoán chừng là bị Triệu Tinh Châu cho chỉnh đến sợ rồi sao?"
"Làm sao có thể, Lăng Đông - Tiểu bá vương cũng có lúc sợ sao? Không náo đến cùng cũng là không tệ rồi!"
...
Bên trong một mảnh tiếng nghị luận, Diệp Oản Oản ở trên ghế của Lăng Đông ngồi xuống. Cô đã chuẩn bị là trong khoảng thời gian này phải chuẩn bị tâm tư bị phiền toái tìm đến, không nghĩ tới kết quả lại ra ngoài dự liệu của cô. Lăng Đông là bị Triệu Tinh Châu chỉnh đến sợ?
Hay là...
Diệp Oản Oản không khỏi nhớ tới tối ngày hôm qua, Lăng Đông ngoài ý muốn chứng kiến bộ dáng không hóa trang của cô. Sẽ không phải là, cùng cái này có liên quan chứ? Rất nhanh tiếng chuông vào học vang lên, trong phòng học lần nữa yên tĩnh lại, Diệp Oản Oản cũng không nghĩ nhiều nữa. Cô có chút xuất thần nhìn điện thoại di động đặt ở trong ngăn kéo của mình. Từ tối hôm qua đến bây giờ, Tư Dạ Hàn để cho Hứa Dịch đem cô đưa về trường học xong cũng chưa có liên lạc lại với cô. Dựa theo phản ứng của anh ngày hôm qua, hẳn là không có tức giận nữa chứ? Thật ra thì ngày hôm qua cô cuối cùng vẫn là mạo hiểm. Vạn nhất Tư Dạ Hàn dưới cơn thịnh nộ hoàn toàn mất đi lý trí, trực tiếp nhốt cô lại, không cho cô cơ hội giải thích, hậu quả khó mà lường được. Cũng may là khoảng thời gian này không có uổng phí tâm tư của cô, Tư Dạ Hàn chưa có hoàn toàn tin vào lời nói của Thẩm Mộng Kỳ, mà là chính mình đi kiểm tra một lần.
Sau khi tan lớp, nhẫn nhịn suốt một tiết giờ học bây giờ các học sinh nhộn nhịp tiếp tục nhìn chằm chằm phương hướng Diệp Oản Oản xì xào bàn tán, hiển nhiên đối với việc không thấy Diệp Oản Oản xui xẻo mà canh cánh trong lòng.
Thấy Trình Tuyết cùng ba đồng đảng khí thế hung hăng hướng phía Diệp Oản Oản đi tới, mọi người nhất thời lên tinh thần.
"Ma lem, đi ra! Có chuyện tìm cô!" Trong ba người đó một nữ sinh cằm nhọn ác thanh ác khí mở miệng nói.
Bình thường nếu sau khi tan lớp nếu bị kêu như vậy, cơ bản đều là bị mang tới trong nhà cầu nữ khi dễ một hồi. Diệp Oản Oản mặc dù không muốn để ý tới những thứ ngây thơ tranh đoạt tình nhân này, nhưng bị tìm phiền toái tới cũng quả thực ảnh hưởng tới tâm tình của mình. Đáy mắt một đạo ánh sáng lạnh lẻo xẹt qua, ngay sau đó ung dung mở miệng nói, " Được a!"
"Vết mực cái gì, còn không mau một chút!" Nữ sinh không kịp đợi mà đi kéo cô một cái, bên cạnh một nữ sinh khác cũng bắt đầu lôi kéo cô.
Tư Hạ đang nằm ngủ một bên ngẩng đầu lên, nhìn tình hình trước mắt hơi nhíu mày, đang muốn mở miệng, sau lưng truyền tới một âm thanh cực kỳ âm lãnh
——
"Ai cho phép các ngươi động vào cô ấy?"
Lăng Đông đứng ở cửa phòng học, trong tay mang theo một cái túi ny lon thật to, sắc mặt dị thường đáng sợ. Lăng Đông tướng mạo mặc dù không giống như Tư Hạ tuấn mỹ, nhưng là đẹp trai anh tuấn, chẳng qua là khí chất cùng Tư Hạ hoàn toàn bất đồng, giống như chó sói kiêu căng khó thuần, toàn thân cao thấp đều đầy bạo lực, nói đến đánh nhau dị thường tàn bạo, ngày thường liền để người biết người sợ, giờ phút này sắc mặt âm trầm càng làm cho tất cả mọi người đều theo trong xương phát rét.
Thấy Lăng Đông trầm mặt đứng ở phía sau, ba nữ sinh bị dáng vẻ đáng sợ của hắn dọa hết hồn, "Đông... Đông ca!"
Một nữ sinh trong đó lấy can đảm giải thích, "Đông ca, cái ma lem này quá ghê tởm, không chỉ có đoạt vai diễn của Trình Tuyết, còn làm hại Đông ca thảm như vậy, chúng ta chẳng qua chỉ là muốn dạy dỗ cô ấy một chút, cho ngươi hả giận mà thôi!"
Lăng Đông ánh mắt từng cái quét qua ba người nữ sinh kia, cùng với tất cả mọi người trong phòng học, gằn từng chữ mở miệng nói, "Nếu ý của ta các ngươi còn chưa hiểu, như thế, ta bây giờ lặp lại lần nữa, bắt đầu từ bây giờ, Diệp Oản Oản, là người của ta! Nếu ai còn dám động cô ấy, chính là đang gây chuyện cùng với Lăng Đông ta!"
---------------------------------------
Ba người kia nữ sinh: "..."
Tất cả học sinh trong phòng học: "..."
Bao gồm ngay cả bản thân Diệp Oản Oản đều có chút sửng sờ. Ba nữ sinh trố mắt nhìn nhau, thật lâu mới phản ứng được, nóng nảy không dứt mà mở miệng truy hỏi ——
"Đông... Đông ca... Rốt cuộc đang nói gì thế?"
"Diệp Oản Oản là người của cậu là ý gì?"
"Đông ca, ngươi có phải hay không nghĩ sai chỗ nào rồi?"
Khuôn mặt Lăng Đông không nhịn được nói, "Ý trên mặt chữ, Diệp Oản Oản là người của lão tử, ai cũng không cho phép động vào! Nghe không hiểu tiếng người sao? Nghe rõ ràng liền cút cho ta!"
Ba người là bạn bè của Trình Tuyết, bình thường cùng Lăng Đông cũng rất quen thuộc, vẫn là lần đầu tiên bị Lăng Đông dùng không giọng khách khí như vậy nói chuyện, tất cả đều bị tiếng hét của Lăng Đông dọa đến hốc mắt phiếm hồng, vốn như muốn nói nữa cái gì đó nữa, nhưng nhìn Lăng Đông vẻ mặt dọa người, nhất thời không dám nói nhiều, chỉ có thể dậm chân, thật nhanh hướng phía Trình Tuyết chạy đi.
Ba người sau khi rời khỏi, Lăng Đông lần nữa nhìn về phía Diệp Oản Oản, vẻ mặt hung tợn lắc đầu nhất thời trở nên có chút cứng ngắc thậm chí không lưu loát. Do dự mấy giây sau, Lăng Đông mở ra cái túi khác, một túi lớn quà vặt xanh xanh đỏ đỏ cầm trong tay trực tiếp cứng rắn nhét vào trong ngực Diệp Oản Oản, buồn bực nói, "Cho cậu nè."
Diệp Oản Oản nhìn lấy túi quà vặt trong ngực, vẻ mặt quỷ dị tiếp tục trầm mặc, "..."
Lăng Đông đứng ở trước mặt bàn học của cô, dường như không có ý tứ muốn đi, gương mặt muốn nói lại thôi, mỗi lần vừa định mở miệng nói chuyện, lại rút lui trở về, như thế lặp đi lặp lại nhiều lần sau, rốt cuộc hít sâu một hơi, lắp bắp hướng về phía cô mở miệng, "Diệp Oản Oản... Cậu... Cậu buổi tối tan học có rãnh không?"
"Buổi tối?"
Trong đầu của Diệp Oản Oản theo bản năng hiện lên một câu mà mọi người tại thời điểm thường nói: "Tan học đừng đi".
Đây là muốn chuẩn bị sau khi tan học tự mình trừng trị cô sao?
Tựa hồ là nhận ra được hiểu lầm của Diệp Oản Oản, Lăng Đông vội mở miệng bổ sung một câu, "Học... Gần trường học mới mở một tiệm thịt nướng... Muốn cùng đi ăn không? Tớ mời cậu!"
Tất cả học sinh đang vây xem: "...!!!"
Đệt! Vì sao cái này nội dung cốt truyện phát triển càng ngày càng quỷ dị a!
[VoVo: Ta cũng thấy vậy à /cđểu ]
Diệp Oản Oản dùng sức nặn nặn mi tâm, tình huống gì?
Không phải là muốn trả thù, mà là... Hẹn hò?
"Chờ một chút ... Ngượng ngùng, bạn học Lăng Đông, tớ thật sự là không hiểu ý của cậu, xin hỏi một chút, đây là loại hối lộ mới sao?" Diệp Oản Oản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Thật ra thì vào lúc này tất cả mọi người vây xem đều không hiểu cái gì cả, nếu nói Lăng Đông là bởi vì kiêng kỵ Triệu Tinh Châu mới không dám động thủ với Diệp Oản Oản còn có thể hiểu, nhưng dù coi là như vậy, cũng không nhất định nói ra Diệp Oản Oản là người của hắn như vậy chứ? Bây giờ lại còn muốn mời cô ta buổi tối cùng đi ăn cơm? Chỉ mới một, hai ngày nghỉ ngắn ngủi thôi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra thế?
Nghe được lời nói của Diệp Oản Oản, sắc mặt Lăng Đông nhất thời có chút không tốt lắm, mất hứng nói, "Không phải là hối lộ!"
Diệp Oản Oản cười một tiếng, "Lăng Đông, người ngay thẳng không nói tiếng lóng, cậu rốt cuộc muốn như thế nào, nói thẳng đi!"
Lăng Đông không nhúc nhích đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm cô, đem hai tay nắm thành quả đấm bóp kẻo kẹt kẻo kẹt vang dội.
Ngay tại thời điểm Diệp Oản Oản cơ hồ cho là hắn muốn động thủ đánh người, hắn liền đột nhiên mở miệng nói —— "Diệp Oản Oản, tớ thích cậu!"
Diệp Oản Oản sắc mặt ngẩn ngơ: "..." Hắc?
"Phốc... Khục khục ho khan..." Lăng Đông dứt tiếng trong nháy mắt, bên cạnh một mực ở thờ ơ lạnh nhạt Tư Hạ căng Ngạo biểu tình lãnh đạm rốt cuộc lại cũng không nhịn được, bị sặc ho khan kịch liệt.
Trong phòng học, tất cả học sinh đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, biểu tình của tất cả mọi người đều giống như gặp quỷ.
"Cmn! Tớ đặc biệt mới vừa nghe được cái gì! Đông ca lại đang cùng Diệp Oản Oản ma lem tỏ tình!!!" Lăng Đông ngồi cùng bàn đồng đảng cằm đều sắp rớt xuống.
Một nam sinh khác càng là mặt đầy kinh sợ, "Giời ạ! Đông ca điên rồi sao?"
----------------------------------------------
Diệp Oản Oản không có chút phòng bị nào đột nhiên được tỏ tình ngay trước mặt mọi người, thời khắc này nội tâm là không hiểu được. Đầy đầu chỉ có một suy nghĩ thôi xong rồi xong rồi...
Cô vừa mới trải qua một trận đại kiếp vừa chạy thoát chết xong, ai biết Lăng Đông lại tiếp tục tới.
[VoVo: Họa Phúc Tương Y, ngược lại thì gặp Phúc chắc chắn phải kèm theo tai họa, giống như mình vậy, mới tìm được việc làm thêm ở nhà, dính một phát bệnh quai bị, nhịn ăn hai bữa nay chỉ có húp sữa Mi Lu thôi. /khóc ]
Rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào? Chẳng lẽ Lăng Đông là vì trả thù cô, cho nên chuẩn bị cua cô vào tay sau đó sẽ quăng? Diệp Oản Oản rất nhanh liền bỏ đi khả năng này, vì phương pháp này hoàn toàn là đánh kẻ thù bị thương 800, chính mình cũng tự tổn thương một ngàn, chỉ cần Lăng Đông không phải là não xảy ra vấn đề, cũng không thể dùng loại phương thức tự ngược này trả thù cô. Chẳng lẽ thật sự là bởi vì chuyện tối hôm qua?
Nếu như không phải là hối lộ mà nói, cô nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể là nguyên nhân này thôi. Chẳng qua chỉ là chứng kiến bộ dáng cô không hóa trang, hơn nữa cũng chỉ là một cái liếc mắt, cô căn bản sẽ không để ở trong lòng, thậm chí suy nghĩ Lăng Đông lúc ấy say khướt khả năng đều không thấy rõ, ai biết cái nhìn kia lại sẽ gây ra cho cô lớn như vậy phiền toái.
Cái này vạn ác nhìn thế giới!
Lăng Đông ở trường học cũng là nhân vật quan trọng, nhân vật quan trọng như vậy lại cùng gái xấu nổi danh ở Thanh Hòa ngay trước mặt mọi người tỏ tình, sự kiện có tính bùng nổ như thế, không tới nửa ngày nhất định sẽ truyền khắp toàn bộ trường học, Tư Dạ Hàn biết cũng là chuyện sớm hay muộn. Lấy tính tình của Tư Dạ Hàn, chỉ một chuyện như vậy, đã đủ để cho tất cả việc cô làm trong khoảng thời gian này hết thảy tất cả đều trôi theo dòng nước... Vì mấy chuyện vừa mới trải qua mấy ngày vừa rồi, cuộc sống của Diệp Oản Oản như ngừng lại, cả người mệt mỏi không muốn nói chuyện.
"Lăng Đông, tớ cảm thấy rằng cậu cần phải đi khoa mắt để khám một chút..." Diệp Oản Oản đỡ cái trán, uể oải mở miệng.
Diệp Oản Oản nói thật ra là nói hộ lòng của mọi người, tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu.
Mấy đồng đảng của Lăng Đông thậm chí âm thầm oán thầm, nào chỉ là khoa mắt a, tốt nhất là nhìn là khoa não bộ nữa!
Lăng Đông chân mày nhíu chặt mà nhìn chằm chằm nữ sinh trước mắt, gằn từng chữ mở miệng: "Diệp Oản Oản, tớ là nghiêm túc!"
Diệp Oản Oản dĩ nhiên là muốn cự tuyệt, cô không thể lưu lại bất kỳ cái chướng ngại nào, nhưng cô không có khả năng nói ra trước mặt mọi người việc mình đã có bạn trai, nếu không bị trường học lấy cớ phát hiện là yêu sớm,, sẽ bị nhớ một khoản, cô cũng không giống như Lăng Đông có cha là chủ tịch trường học có thể không cố kỵ gì.
Vì vậy, Diệp Oản Oản chỉ có thể mở miệng nói, "Xin lỗi, bất kể cậu đang trêu chọc tớ, hay là nghiêm túc, tớ đều đối với cậu đều không có hứng thú!"
Lăng Đông biểu tình nhất thời cứng đờ, "Tại sao? Tại sao đối với tớ không có hứng thú?"
Diệp Oản Oản thấy Lăng Đông cố chấp đứng ở nơi đó, vẻ mặt dị thường nghiêm túc, vẻ mặt không có được câu trả lời không bỏ qua, chỉ có thể mở miệng nói, "Bởi vì cậu không phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn trai của tớ."
"Vậy tiêu chuẩn của cậu làngì? Tớ nơi nào chưa tốt? Cậu nói, tớ có thể thay đổi!" Lăng Đông lập tức mở miệng.
"Ta... Thảo... Đông ca có phải hay không bị ngã dập đầu..."
"Đây tuyệt đối không phải là Đông ca của ta, là bị loạn thất bát tao lộn xộn nhập xác vào rồi!"
"Giời ạ cái này ma lem rốt cuộc đối với Đông ca của ta làm cái gì?"
Nguyên tưởng rằng Lăng Đông nghe được Diệp Oản Oản cự tuyệt nhất định sẽ giận dữ, ai biết hắn lại có thể ăn nói khép nép như thế này, còn nói sẽ vì cô ta mà thay đổi, đồng đảng của Lăng Đông đã hoàn toàn nhốn nha nhốn nháo, chớ đừng nhắc tới những đồng học đang vây xem kia, tất cả mọi người đều cảm giác tam quan của mình như bị ném bom nguyên tử.
Diệp Oản Oản thở dài, Lăng Đông đồng học a, đừng trách ta, đây chính là ngươi không phải hỏi a!
Vì vậy, Diệp Oản Oản mở miệng nói: "Ta đệ nhất tiêu chuẩn là... Ít nhất so Tư Hạ đẹp trai hơn 1800 lần đi!"
Lăng Đông sửng sốt thật lâu mới phản ứng được, "Ngươi đang ở đùa?"
Một bên không khỏi nằm cũng trúng đạn Tư Hạ: "..."
[VoVo: Coi chừng Lăng Đông nó đập Tư Hạ cho một trận xấu hơn 1800 là xong chuyện đấy /cđểu ]
Diệp Oản Oản vẻ mặt nghiêm túc: "Ta là nghiêm túc!"
-------------------------------
Đến thời gian tan học, ngắn ngủi trong vòng một ngày, tin tức liền truyền khắp toàn bộ trường Thanh Hòa thậm chí nhiều trường học chung quanh.
Tất cả mọi người đều biết lão đại Thanh Hòa - Lăng Đông tỏ tình cùng gái xấu hạng nhất Thanh Hòa - Diệp Oản Oản kết quả là bị cự tuyệt, còn biết rằng đồ não tàn xấu xí đó khoe khoang khoác lác nói tiêu chuẩn chọn bạn trai của mình là còn phải đẹp trai hơn Tư Hạ...
Trong trường học, tại hội trường nhỏ. Lăng Đông ngồi ở hàng cuối cùng, vẻ mặt sùng bái nhìn Diệp Oản Oản trước mặt đang tập diễn. Bị Diệp Oản Oản tại chỗ cự tuyệt làm hắn mất mặt như vậy, nhưng hắn cuối cùng vẫn chưa muốn từ bỏ ý định. Bên cạnh hắn vị trí gần cửa sổ là Tư Hạ. Lăng Đông đưa một điếu thuốc đi qua. Tư Hạ lười biếng con ngươi tựa như lưu ly, không có nhận.
Lăng Đông thấy hắn không nhận, liền chính mình châm thuốc lá, hít một hơi thật sâu, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói, "Tư Hạ, Diệp Oản Oản là nữ nhân tớ coi trọng, là huynh đệ mà nói liền chú ý một chút, lúc diễn cảnh hôn, cậu không nên làm quá nghiêm túc nha!"
Tư Hạ thần sắc hờ hững chớp mắt một cái, "Cậu nghĩ quá nhiều rồi."
Lăng Đông đại khái cũng cảm thấy mình tự nghĩ quá nhiều, nghe nói Tư Hạ lúc nhìn gương mặt đó của Diệp Oản Oản căn bản là không có biện pháp đến gần, dù sao hiện tại gương mặt này của Diệp Oản Oản vẫn là vô cùng an toàn!
Vì vậy, Lăng Đông ho nhẹ một tiếng mở miệng nói, "Tư Hạ, bằng không tớ thương lượng với cậu, cậu đem nhân vật này nhường cho tớ đi? Lão sư bên kia tớ sẽ đi nói! Tiểu Tuyết không phải là không muốn cậu cùng Diệp Oản Oản diễn vai diễn thân mật này sao, vậy cậu đều không cần diễn, tớ giúp cậu lần này, như vậy há chẳng phải là vẹn toàn đôi bên!"
Tư Hạ nghe vậy rốt cuộc mở mắt, nhìn hắn một cái, tựa hồ đang xem xét.
Một bên đồng bọn của Lăng Đông quả thực không nhịn được, vẻ mặt hoảng sợ vọt tới trước mặt Lăng Đông, "Đông ca! Ngươi tỉnh táo một chút a Đông ca! Ngươi thế nào có suy nghĩ không thông như vậy!"
Một nam sinh khác cũng đau đầu ôm tim nói, "Đông ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khẩu vị của ngươi lúc nào trở nên nặng như vậy rồi hả?"
Lúc nghe âm thanh của hai người anh em mình trách trách quái quái, Lăng Đông nhớ lại cảnh tối hôm qua nhìn thoáng qua, lỗ tai lập tức đỏ, vốn định giải thích, cuối cùng vẫn chỉ tức giận mắng một câu: "Các ngươi thì biết cái gì!"
Hắn sẽ không nói với bất kỳ người nào chân tướng này. Hắn thích loại cảm giác này bí mật của cô chỉ có một mình hắn biết. Lại nói nếu là tất cả mọi người đều biết, hắn chẳng phải là muốn có thêm vô số tình địch hay sao.
"Đông ca!" Trình Tuyết nhanh chóng đi tới trước mặt Lăng Đông, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tức đến cơ hồ vặn vẹo, "Đông ca, cậu rốt cuộc đang làm cái gì? Không cần nói cho tớ là cậu vừa ý Diệp Oản Oản cái ma lem đó thật chứ!"
Coi như Lăng Đông thay thế Tư Hạ cô ta cũng không cách nào chịu đựng được, Lăng Đông tại sao có thể cùng Diệp Oản Oản cái ma lem đó thân mật cùng nhau!
Lăng Đông liếc mắt nhìn Trình Tuyết đang giậm chân, " Ừ, thật sự coi trọng cô ấy."
Trình Tuyết bị nghẹn gần chết, "Cậu điên rồi sao? Vừa ý ai không được, lại vừa ý Diệp Oản Oản? Cậu có biết hay không hiện tại mọi người nói cậu thế nào! Tất cả đều đang nói não của cậu hư rồi!"
"Vậy coi như não của tớ hư rồi đi!" Lăng Đông nói không chớp mắt, một bộ mặt bị đầu đọc làm mọi người không hiểu được.
A? Não của hắn hư rồi? Là bọn hắn mù mắt mới đúng!
"Tư Hạ, chuyện tớ vừa nói, cậu nghĩ như thế nào?" Lăng Đông vừa nhìn về phía Tư Hạ, có chút khẩn trương truy hỏi.
Lúc này, phía trước có người đang kêu —— "Tư Hạ, đến vai diễn của cậu rồi!"
Tư Hạ nhất thời sống lưng cứng đờ, ánh mắt khó khăn nhìn về phía Diệp Oản Oản cái miệng đỏ như máu phảng phất như đứa trẻ mới vừa ăn, một hồi lâu sau, mở miệng nói: "Tớ sẽ cân nhắc."
Nói xong liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, thần sắc vội vã nói, "Tớ có chuyện, đi trước một bước."
---------------------------------------
Bởi vì Tư Hạ tạm thời có chuyện nên buổi tập diễn kịch không có cách nào sắp xếp được, vì vậy mọi người liền trực tiếp giải tán.
"Xem Tư Hạ sợ kìa, trực tiếp bắt đầu chạy trốn!"
"Lại nói... Tư Hạ sẽ không thật muốn đem nhường vai hoàng tử cho Lăng Đông diễn chứ?"
"Mình cảm thấy điều rất có thể nha, có người muốn làm công tử Bạc Liêu, chủ động thay thế hắn, làm gì có đạo lý không đổi!"
"Không nhìn ra Diệp Oản Oản cái ma lem đó lại còn có loại thủ đoạn này, hắn rốt cuộc cho Lăng Đông uống cái ** canh gì?"
Trong hội trường nhỏ, các nữ sinh vốn đang đang len lén nghị luận, Lăng Đông hung thần ác sát một đường đi ngang qua, nhất thời tất cả đều sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng thu dọn đồ đạc chạy.
Lăng Đông trừng xong những người đó rồi đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, biểu tình hung ác trong nháy mắt trở nên cứng ngắc cùng luống cuống, "Cậu không muốn cùng tớ cùng nhau ăn cơm cũng được, tớ... Tớ đưa cậu về nhà trọ..."
Diệp Oản Oản nặn nặn mi tâm, "Lăng Đông, tớ lúc trước đã nói qua..."
Lăng Đông lập tức cắt ngang lời cô, "Tớ biết nhan sắc tớ không như cậu mong muốn, nhưng tớ sẽ đối xử với cậu rất tốt! Cậu cũng không thể chỉ nhìn mặt mà đánh giá người khác a!"
Nghe nói như vậy, Diệp Oản Oản khóe miệng nhỏ nhất thời co rút, dường như hắn mới là người không tư cách nhất nói lời này chứ?
"Cậu đột nhiên yêu thích tớ, là bởi vì tối hôm qua chứng kiến bộ dáng tớ không hóa trang?" Diệp Oản Oản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Lăng Đông ngược lại không phủ nhận, gật gật đầu nói, "Ừm."
Diệp Oản Oản nhíu mày, "Cho nên nói, cậu yêu thích chẳng qua là khuôn mặt tớ mà thôi?"
Lăng Đông mấp máy môi, "Tớ thừa nhận tớ rất thích khuôn mặt của cậu, cậu... Cậu thật rất đẹp mắt... Có câu yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, tớ cũng không cảm thấy bởi vì cậu đẹp mắt mà thích cậu thì có lỗi gì!"
Đối với Lăng Đông có lý chẳng sợ, Diệp Oản Oản có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể mở miệng nói, "Thật ra thì, tớ đã có bạn trai rồi."
"Cậu nói cái gì?" Nghe nói như vậy, Lăng Đông nhất thời đổi sắc mặt, một hồi lâu sau lại bình tĩnh lại nói, "Cậu không cần dùng loại phương pháp này tới cự tuyệt tớ."
Diệp Oản Oản thần sắc bất đắc dĩ nói, "Tớ thực sự người giống như người độc thân không có người yêu ư?"
Lăng Đông cau mày, "Tớ không phải là cái ý này, chẳng qua là..."
Không thể trách hắn không tin, dù sao Diệp Oản Oản luôn luôn đều là lấy diện mạo dọa người kia gặp người, làm sao có thể có bạn trai?
"Bạn trai cậu phù hợp tiêu chuẩn của cậu sao?" Lăng Đông ngược lại hỏi.
Diệp Oản Oản quả quyết gật đầu, "Phù hợp."
Mà Diệp Oản Oản vừa nói như thế, Lăng Đông trong nháy mắt sắc mặt tối sầm lại, càng tin chắc cô là đang gạt mình, "Diệp Oản Oản, cậu không cần lại tìm mượn cớ gạt tớ, cậu có quyền cự tuyệt của cậu, tớ cũng có quyền theo đuổi của tớ, tớ sẽ không buông tha!"
Diệp Oản Oản thở dài, "Vậy cậu muốn như thế nào mới tin tưởng là tớ nói thật?"
Tại sao một lần hai lần nghe được cô có bạn trai tất cả đều không tin? Thực sự là lấy tướng mạo của mình làm tiêu chuẩn nhìn người của khác đi! Thế giới phát triên, thế giới rộng lớn, nhân khẩu vô số sẽ không tìm được người thích bộ dạng này của cô sao?
Lăng Đông liếc nhìn Diệp Oản Oản một cái, suy nghĩ một chút mở miệng nói, "Trừ phi chính mắt tớ thấy được hắn."
Chính mắt thấy được? Mang Tư Dạ Hàn đi gặp một nam sinh thích cô, đang đuổi theo cô, trừ phi là cô chán sống rồi muốn tìm cái chết? [VoVo /lau]
Ách... Không đúng... Mang bạn trai đi gặp Lăng Đông, dường như cũng không phải không thể a...
Diệp Oản Oản rất là nghiêm túc trầm ngâm thật lâu, rốt cuộc thử thăm dò nhìn về phía Lăng Đông nói, "Cậu chắc chắn gặp được hắn liền từ bỏ ý định sao?"
Lăng Đông không rơi vào bẫy của cô, cẩn thận mở miệng nói, "Dĩ nhiên, nếu như hắn thật giống như cậu nói ưu tú như vậy, so với Tư Hạ còn phải đẹp trai hơn 1800 lần."
Được rồi, xem ra muốn kéo theo một người bất kì làm là chắn ngăn cản cũng là không thể nào, cô đi đâu tìm một còn đẹp trai hơn Tư Hạ 1800 lần nam nhân đi...
"Được rồi, cậu để cho tớ suy nghĩ một chút, cái đó, bạn trai tớ hắn rất bận rộn, nếu như tớ hẹn thời gian xong sẽ cho cậu câu trả lời." Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Lăng Đông chỉ coi như cô còn đang giả bộ, hoàn toàn không để ở trong lòng: " Được."
-------------------------------------------------
Lăng Đông kiên quyết muốn đích thân hộ tống Diệp Oản Oản trở về nhà trọ, dọc theo đường đi tình cảnh kia có thể tưởng tượng được.
Mọi người vây xem chỉ thấy nam sinh cao lớn anh tuấn, người mặc đồ bóng rổ, rập khuôn từng bước đi theo bên cạnh nữ sinh, một bộ dạng sứ giả hộ hoa, làm cho tâm thiếu nữ tràn lan.
Nhưng là, hắn lại hộ tống nữ sinh họa phong đột biến, kiểu tóc đáng sợ, trang điểm đậm, miệng đỏ tươi như chậu máu, thật là vô cùng thê thảm.
"Trời ơi! Diệp Oản Oản cái ma lem này lại cũng có người theo đuổi!"
"Trọng điểm là, theo đuổi cô ta vẫn là lão đại của Thanh Hòa chúng ta!"
"Tớ còn tưởng rằng là loạn truyền đây! Đây cũng quá dọa người!"
Vây xem trong đám người, Thẩm Mộng Kỳ nhìn xa xa hai người, nhìn nhân vật quan trọng của Thanh Hòa đối với Diệp Oản Oản bộ dáng ân cần tiểu ý, sắc mặt rõ ràng trong nháy mắt liền cứng lại.
Cô còn tưởng rằng hôm nay có thể thấy bộ dạng Diệp Oản Oản khóc ròng ròng, ai biết cô ta không chỉ có đang yên đang lành chẳng có chuyện gì, còn được thời đắc ý, làm náo động lớn.
Cửa nhà trọ nữ sinh.
Lăng Đông sau khi rời đi, Thẩm Mộng Kỳ lập tức hướng phía Diệp Oản Oản chạy đến, nhìn hướng Lăng Đông rời đi, bày ra một vẻ mặt quan tâm, thử thăm dò dò hỏi, "Oản Oản, cậu cùng Lăng Đông là xảy ra chuyện gì à?"
Giờ phút này sau lưng Thẩm Mộng Kỳ còn đi theo hai nữ sinh, nữ sinh bên trái mặc cả người váy EL thục nữ màu trắng, vẻ mặt kiêu ngạo mà đứng ở nơi đó, nhìn từ trên cao xuống mà liếc Diệp Oản Oản một cái nói, "Một bên có chủ ý với Tư Hạ, một bên lại cấu kết Lăng Đông, Diệp Oản Oản, cô thật đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ!"
Nghe lời nói của Giang Yên Nhiên, trong lòng Thẩm Mộng Kỳ nhất thời một trận sảng khoái, ngay sau đó che giấu vẻ mặt thống khoái, thân mật kéo Giang Yên Nhiên khuyên nhủ, "Yên Nhiên, cậu đừng nói Oản Oản như vậy, Oản Oản không phải loại người đó, khả năng chẳng qua là bạn bình thường đi!"
Giang Yên Nhiên nghe vậy, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn tràn đầy khinh bỉ và khinh thường, "Bạn bình thường cái gì, trước mặt mọi người cũng tỏ tình, còn ba ba đi theo phía sau cô ta làm sứ giả hộ hoa, đây là bạn bình thường?"
Nữ sinh bên phải Thẩm Mộng Kỳ tướng mạo bình thường ăn mặc đồng phục học sinh âm dương quái khí nói, "Cũng không biết cái ma lem đó dáng dấp xấu như vậy cũng có thể câu đến nam nhân, rốt cuộc là bằng cách gì?"
Thẩm Mộng Kỳ các cô bên này động tĩnh hấp dẫn không ít nữ sinh vây ở gần đây chỉ chỉ trỏ trỏ.
Mọi người vây xem nghe một chút Phương Cầm nhộn nhịp trố mắt nhìn nhau, hiểu ý thần dẫn, "Sách, sẽ không phải là công phu trên giường đi..."
Thẩm Mộng Kỳ vẻ mặt bộ dáng lo lắng để bảo toàn, "Chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó!"
Giang Yên Nhiên hai tay ôm ngực, thấy Thẩm Mộng Kỳ một mực ở đây nói giúp Diệp Oản Oản, cau mày nói, "Mộng Kỳ, cậu thế nào đến bây giờ còn đang cùng thứ người như vậy dính dấp không rõ! Cũng không ngại bẩn!"
Thẩm Mộng Kỳ đáy mắt tràn đầy cười trên nổi đau của người khác, nhưng là trên mặt bày ra một bộ mặt bị kẹp ở giữa Diệp Oản Oản và Giang Yên Nhiên rất khó khăn, "Giang Yên Nhiên, cậu đừng nói như vậy, thật ra thì Oản Oản cũng thật đáng thương, trong nhà biến thành như vậy, tớ cuối cùng không thể ở lúc cậu ấy khó khăn nhất lại rời đi."
Giang Yên Nhiên cười lạnh một tiếng, "Mộng Kỳ cậu chính là quá hiền lành quá mềm lòng, có câu nói người đáng thương nhất định có chỗ đáng hận, nhà cô ta biến thành như vậy cũng không phải bởi vì ba cô ta thất đức, còn có bị chính cô ta bôi xấu đức hạnh, cuộc sống riêng hỗn loạn! Thứ người như vậy có cái gì tốt đáng giá để cậu đồng tình? Người ta bản lãnh lớn đây, ăn gian ngồi vào bên cạnh Tư Hạ, còn chen chúc làm rớt vị trí diễn của Trình Tuyết, ngay cả lão đại của Thanh Hòa chúng ta đều có thể cảo thượng tay!"
Những nữ sinh khác vây xem nghe vậy nhộn nhịp gật đầu phụ họa, rất tán thành.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top