Chương 82

Bác sĩ Lâm lập tức vẩy lên một lớp thuốc bột ở trên vết thương, sạch sẽ lưu loát dùng băng vải đem bắp đùi của Tô Phiếm quấn thành một cái bánh tét. Nghiêm Tòng Gia lại bưng đến một ly nước ấm cho Tô Phiếm uống thuốc giảm đau.

Tô Phiếm kỳ thực biết rằng, cái vết thương như vậy có uống thuốc giảm đau hay không cũng không khác nhau bao nhiêu. Nhưng mà thấy Tô Trạm trưng ra một khuôn mặt mây đen giăng kín lối cũng không muốn từ chối, ngửa đầu đem thuốc uống vào.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì? Sao đang êm đẹp lại đột nhiên bị nổ?" Tô Chính Cương thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống, cau mày hỏi. Ông trước đó đã hỏi cấp dưới, nói là lúc đại thiếu mang người đi kiểm tra kho vũ khí, vài quả bom để ở bên ngoài chuẩn bị bôi dầu để tránh rỉ sét lại đột nhiên nổ tung.

"Cha, chuyện này rất đơn giản, hoặc là nội gián, hoặc là ám sát, cái loại chuyện này còn ít hay sao? Quân chính phủ, Đảng Cộng Sản Miến Điện, Khôn Sa, thậm chí là Mục Thiên Chương cũng có thể..." Tô Phiếm một ngụm nhổ ra cái khăn lông đang ngậm, thở hổn hển mệt mỏi, trầm giọng nói.

Tô Chính Cương nhìn Tô Phiếm dựa vào giường, khuôn mặt bị mồ hôi thấm ướt, khuôn mặt tái nhợt lại càng bộc phát sự thanh tú trắng nõn, nhìn có chút giống với con trai nhỏ vài phần. Trong lòng nghĩ rằng, cũng thật sự là may mắn, chỉ cần lệch đi một chút, có lẽ chính mình đã mất đi đứa con trai này rồi!

Vừa nghĩ như thế sự đau lòng bộc phát lên cơn tức giận, Tô Chính Cương vỗ bàn tức giận nói, "Lão tử lúc này mới không quản chuyện bao lâu, vậy mà có người dám tạo phản ở trong ô! Cầm lấy súng của tao, bắn con trai tao!"

"Cha đừng giận, con không sao đâu, chính là... Con đã cho giới nghiêm trong quân bộ rồi, tất cả mọi người không ra được, cũng không có người có thể tiến vào được. Yên tâm, chạy không thoát đâu." Tô Phiếm đưa tay lên xoa xoa mi tâm, vừa rồi đau đến nỗi đầu của y cũng đau lên.

Tô Phiếm trên chân còn quấn băng vải, liền dự định từ trên giường đứng lên, trở về doanh bộ một chuyến, y lẩm bẩm chỉ có điều là vết thương ngoài da, chính mình ngồi xe đến doanh bộ là không có vấn đề gì. Dù sao vừa nảy lúc mình trở về là được nâng trên băng ca, tình cảnh khủng bố, khó trách sẽ dẫn đến lòng người không yên, huống chi đây ngược lại là ngoài ý muốn vẫn là thật sự có người nào không tra ra... Nhưng mà cái cách nghĩ này đương nhiên bị tất cả mọi người trăm miệng một lời mà phản đối.

Nhưng mà y thậm chí còn có sức lực muốn giơ tay ra nắm lấy tay Tô Trạm đang đứng ở một bên cầu được đồng ý, mạnh mẽ chống đỡ mỉm cười, "A Trạm, em xem, anh không sao đâu, thật sự chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."

Vết thương nhỏ? Một cái chân đó sắp bị nổ thành cái sàng rồi, lúc lấy mảnh bom ra, một tay của mình bị y nắm chặt trong tay, y thậm chí có loại cảm giác bị Tô Phiếm nắm chặt đến nỗi đứt luôn, điều này phải đau như thế nào? Còn vết thương nhỏ?

Khuôn mặt Tô Trạm vô cùng lạnh lùng, hàng lông mi dài dài che phủ ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, đối với Tô Phiếm cố chấp muốn mang một thân vết thương chuẩn bị bò về doanh bộ hừ lạnh nói, "Anh có bản lĩnh anh liền bò đi đi, em không cho bất kỳ người nào đỡ anh."

Tô Phiếm hơi ngượng ngùng cười cười, y đương nhiên không thể bò đi, nhưng mà chuyện đi một chuyến về doanh bộ là chuyện khẩn cấp, không có người đáng tin cậy là không được. Nhưng mà đối với khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của em trai, y lại không muốn làm cho hắn tức giận.

"Em đi, không phải là..." Tô Trạm do dự một chút nói, nhưng mà lời còn chưa nói được một nửa lại bị Tô Phiếm và Tô tướng quân đồng dạng trăm miệng một lời quyết định. Sắc mặt của Tô Phiếm thoạt nhìn so với vừa nảy lúc không tiêm thuốc tê lấy mảnh bom còn nghiêm nghị hơn, như đinh đống cột nhẹ giọng nói, "Anh không cho phép, em có thể thử xem." Chuyện tình căn bản còn chưa xử lý hoàn tất, tuỳ thời có thể có người lại đâm sau lưng, y sao có thể cho phép Tô Trạm mạo hiểm đây?

"Tiểu tử con xem náo nhiệt gì chứ? Ngại trong nhà còn không đủ loạn sao? Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa, hai thằng nhãi các con có đem cha để trong mắt hay không?" Tô Chính Cương phất tay một cái ngăn lại bọn họ nói, "Cha đi, trong doanh bộ mỗi một góc xó cha đều rõ ràng, cái chân bị thương này đã tốt hơn nhiều rồi."

Tô Phiếm hơi suy tư một chút, trong lòng nghĩ cũng chỉ có thể làm như thế, "Dạ."

Hai người lại thương lượng một chút, Tô Chính Cương không thể không tự thân ra mặt, để cho Tô Phiếm ở lại trong nhà, chính mình dẫn Nghiêm Tòng Gia đi đến doanh bộ. Nói xong, Tô Chính Cương liền mang theo Nghiêm Tòng Gia ra cửa.

Tô Trạm vắt khăn lông sạch sẽ thay Tô Phiếm lau mồ hôi trên mặt một lần nữa, nhưng mà bởi vì động tác trúc trắc lau có chút trở ngại, xém chút nữa đã đem một tầng da ở trên mũi của Tô Phiếm cạo rớt. Tô Phiếm cũng không cau mày một cái, nhìn em trai này của mình là trưng ra một khuôn mặt dường như ai thiếu hắn vài triệu, đành phải mở miệng trêu đùa, "A Trạm sao vậy? Ai dám làm cho em trai của Tô Phiếm anh không vui, chán sống rồi sao."

Tô Trạm rủ mắt xuống, hàng lông mi dài dài dường như mất đi sức sống, đối với lời nói cứng rắn an ủi mình của Tô Phiếm hoàn toàn nghe không vào.

Trong đầu chỉ quanh quẩn một cái ý niệm, nếu như hôm nay Tô Phiếm bị nổ tung thì phải làm sao? Nếu như trên thế giới thật sự không có người này, vậy thì mình nên làm thế nào đây?

Vừa nghĩ đến điều này -- "Em thấy anh mới là chán sống!" Tô Trạm cắn răng nghiến lợi nói. Hắn chỉ cảm thấy trước ngực mình bị chận lại, là hít vào không được thở ra cũng không được, tình cảnh lúc Tô Phiếm lấy mảnh bom ra, hắn chỉ liếc một cái liền không dám nhìn nữa. Không có thuốc tê, không thể tiêm morphine, uống vài viên thuốc giảm đau nhưng thà có chút ít còn hơn không, rõ ràng đau muốn chết, nhưng phải tự chống đỡ, sợ chính mình lo lắng đau lòng sao? Tô Phiếm tại sao phải cố chấp đến cái trình độ này?

"Anh còn chưa chán sống đâu, anh sao có thể chán sống. Anh và A Trạm mới bắt đầu, đời này của chúng ta mới bắt đầu..." Tô Phiếm kéo kéo em trai đang giận nói.

Tô Trạm nghe được câu nói này của y, càng cảm thấy giận không kiềm được dựng thẳng lông mày phẫn nộ nói, "Anh còn một lần nữa xem, anh không chán sống, em liền muốn chán sống rồi, lão tử sắp bị anh doạ chết rồi!"

Tô Phiếm nhớ tới vừa nãy dáng vẻ cha tức giận đột nhiên cảm thấy buồn cười, bạn nhìn xem, quả nhiên đều là chủng loại của Tô gia, bởi vì quá lo lắng đến mức độ tức giận thật sự là quá giống nhau.

Một cái chân bị thương cũng không trở ngại y có xúc động muốn ôm em trai vào lòng, Tô Trạm thấy y muốn di chuyển thân thể, lập tức đứng dậy đè y lại nói, "Đã thế này rồi, anh còn dằn vặt! Có phải là ngại vết thương không đủ đau hay không?"

Tô Trạm giận dữ nói xong, ngồi lại cái ghế bên cạnh giường, nhìn dáng vẻ y cứng rắn, càng cảm thấy tức giận, quá khinh người rồi! Nào có ai dằn vặt mình như thế, cũng dằn vặt hắn!
"Vậy, em qua đây một chút..." Tô Phiếm lúc này mới lộ ra dáng vẻ yếu ớt, trên mặt tái mét lại mang theo ý cười nói, vỗ vỗ mép giường bên cạnh mình, "A Trạm, ngồi qua đây một chút, không có ai đâu."

Tô Trạm vừa quay đầu không tính để ý đến y, đây vẫn là lần đầu tiên hắn bị doạ quá mức, nào biết đương sự hoàn toàn không coi ra gì, một bên suy nghĩ mọi chuyện một bên còn có thể mỉm cười an ủi mình. Tô Phiếm y cũng quá xem thường người ta rồi! Lẽ nào chính mình cam tâm tình nguyện đem chủ vị của Tô gia để cho y chính là thật sự chỉ vì làm một nhị thế tổ không tranh không đoạt ngoan ngoãn nghe lời sao?

"A Trạm, qua đây, anh muốn ôm em... Nhưng mà anh nhúc nhích không được, nếu không em qua đây ôm anh trai đi." Thấy sự kêu gọi của mình không có tác dụng, Tô Phiếm nghiêng đầu nhìn hắn, khuôn mặt tuấn tú trở lại bình thường không có như vừa nãy tái mét doạ người, chuẩn bị đối với em trai bảo bối giở trò làm nũng.

Tô Trạm nhướng mày nói, "Anh vừa mới không phải là còn có thể đứng lên đi doanh bộ sao!"

Thấy Tô Trạm vẫn như cũ thờ ơ không nhúc nhích mà ngồi đó, Tô Phiếm bất đắc dĩ mỉm cười trong lòng nghĩ rằng, em trai nhỏ nhà mình lòng dạ thật sự đủ hẹp hòi! Tâm tư vừa chuyển, lúc này lại đột nhiên động đậy thân thể, quả nhiên kéo theo thân thể, y cau mày đau đến hít khí lạnh. Tô Trạm luống cuống tay chân đứng dậy muốn đỡ, nào ngờ rằng lại thoáng cái bị người đè xuống chôn trước ngực y.

"Tô Phiếm, anh không có yếu như thế, anh đừng cái gì cũng gánh, ngay cả em trước mặt đau cũng không dám kêu ra..." Tô Trạm bị y ép trong lòng, buồn bực hờn dỗi nói.

"Thật sự không phải là vết thương nặng đụng tới xương cốt gì, lẽ nào còn thật sự muốn anh ở trước mặt một đám người gào khóc kêu loạn sao? Vậy thì em cũng quá coi thường anh trai của em rồi." Tô Phiếm dứt khoát mở rộng hai cánh tay ôm em trai vào lòng.

"Không đi quân bộ cũng vì muốn tốt cho em, chỗ đó tốt xấu lẫn lộn, em là người ngoại trừ đi học cái gì cũng chưa từng làm qua, những âm mưu quỷ kế đó có thể đem em dìm chết!" Tô Phiếm vươn tay ra vuốt ve mái tóc của em trai, lúc đầu y bởi vì Tô Trạm vì mình mà chủ động xin đi giết giặc đi Đài Loan đã rất khổ sở.

Bây giờ lại vui mừng không thôi, chuyện đào thoát khỏi những trận mưa bom bão đạn đó là chính mình đến gánh chịu, mà không phải là Tô Trạm. Đưa ra nước ngoài 10 năm, còn có thể làm cho hắn bình yên vô sự học đại học.

"..." Tô Phiếm thật sự là đem hắn thành một đoá hoa trong nhà kính, lúc trước là chính mình quần áo lụa là không hiểu chuyện, bây giờ thì không giống như vậy. Nhưng mà hắn biết người anh trai này của mình là thật sự hận không thể đem hắn giấu vào trong túi mà che chở, nói không thông với y.

Tô Trạm không nói một lời chỉ ôm chặt y, "Vậy ít nhất, trước khi anh hoàn thành nguyện vọng của em, phải sống thật tốt. Tô Phiếm, anh đã từng nói với em, không có em, anh không thể sống một mình được. Em muốn nói, em cũng vậy."

Chính y cũng khó mà giải thích được tại sao sẽ yêu người em trai này đến tận xương tuỷ như vậy, y biết cảm tình của Tô Trạm cũng không mãnh liệt như mình, có lúc thậm chí sẽ cảm thấy tình yêu của chính mình quá mãnh liệt kéo theo Tô Trạm từng bước từng bước rơi vào trong vực thẳm này.

Tô Phiếm thật sự cảm thấy không sao cả, bởi vì chuyện càng nghiêm trọng càng mạo hiểm y đều đã trải qua, nhưng mà y nghĩ chính mình vẫn là đem nhị thiếu gia của nhà y doạ cho sợ rồi, mỉm cười nói, "Được rồi, đợi sau này tiễn em trở về Mỹ, liền không có chuyện gì."

Hắn nói một cách nhẹ nhàng, trong lòng Tô Phiếm lại hiện lên sự xúc động và sự thoả mãn khó nói thành lời, cũng chưa từng nghe qua hắn tỏ tình với mình, cái từ thích và yêu dường như không có liên quan tới em trai vừa mới bắt đầu tình khiếu không quá thông của nhà mình.

Nhưng mà nghe được câu nói này của Tô Trạm, Tô Phiếm chỉ cảm thấy tình yêu của chính mình cũng không phải là dã tràng xe cát.

Tô đại thiếu từ trước cho tới nay đều là chăm sóc người khác trái lại hưởng thụ một phen chăm sóc của em trai bảo bối. Hai người trước tiên nói chuyện một chút, Tô Phiếm càng bị em trai nhét vào trong chăn liều mạng ép y đi ngủ, nói là người mất máu quá nhiều dễ bị choáng váng đầu, phải ngủ nghỉ đầy đủ. Tô Phiếm không còn cách nào, đành phải mỉm cười nằm xuống, nhìn hắn tỉ mỉ cẩn thận nhét góc chăn cho mình.

Tô Phiếm đã từng bị vô số vết thương, chỗ vết thương còn đau đến nổi như thiêu như đốt, nhưng lại không có một lần thoải mái giống như bây giờ, chỉ cần một ánh mắt một động tác của Tô Trạm, người anh trai nào đó yêu em trai điên cuồng liền có thể lập tức được bom đầy máu hoạt động trở lại.

Nghĩ đi nghĩ lại, người nào đó mất máu quá nhiều chẳng bao lâu liền ngủ thiếp đi.

Sau khi Tô Trạm dàn xếp ổn thoả một lòng không an phận còn nhớ còn việc chưa làm, hai ba bước chạy xuống lầu, cùng mẹ nói một chút chuyện vết thương của Tô Phiếm. Chung Ý Ánh đã sớm dặn dò nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn bổ máu bổ khí, đích thân xuống bếp nấu ăn, đợi Tô Phiếm thức dậy ăn xong rồi lại uống thuốc.

"Anh trai của con, vất vả rồi. Đứa nhỏ này lúc trước con không tiếp nhận nó, lúc còn nhỏ con nơi nơi nghịch ngợm ức hiếp nó. Lớn rồi hai anh em tình cảm ngược lại rất tốt, cùng giúp đỡ lẫn nhau, tốt biết bao." Chung Ý ánh nghĩ đến con trai lớn mấy năm nay một đường vượt qua, tình huống toàn thân đều là vết thương thấy rất nhiều lần, cảm khái nói. Một bên đánh rớt cái tay của Tô Trạm đang muốn mở cái nắp nồi ra, "Gấp cái gì, cái này phải hầm rất lâu, hiệu quả của dược liệu mới có thể tốt được."

Người nào đó cùng mẹ của mình ngồi ở trong phòng bếp, ngượng ngùng sờ sờ mũi của mình, "Chuyện này, vậy không phải lúc còn nhỏ không hiểu chuyện sao..."

Mặc dù tên gia hoả này vừa nảy luôn miệng nói mình không sao, cũng xác thực chỉ là vết thương ngoài da, nhưng mà máu chảy nhìn thấy mà giật mình, Tô Trạm bây giờ là hận không thể đem toàn bộ thuốc bổ đều đút cho Tô Phiếm uống. Một bên đợi, một bên cảm thấy cái món này thật sự hầm quá lâu.

Tô Trạm đợi đến nỗi sốt ruột lại ra khỏi phòng bếp, chạy lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, rón ra rón rén đi đến đầu giường của Tô Phiếm, nín thở tập trung tinh thần quan sát một hồi, cảm thấy anh trai nhà mình thoạt nhìn cũng không tệ, không biết là bởi vì ngủ được hay là trở lại bình thường, sắc mặt coi như là ổn, không có trắng bệch như tờ giấy lúc trước nữa. Thấy Tô Phiếm đắp một lớp chăn mỏng ngủ rất ngon, người nào đó sợ anh trai lạnh còn đặc biệt đem điều hoà chỉnh tăng lên. Lúc này mới an tâm đi ra ngoài.

Chỉ là cửa vừa đóng, Tô Phiếm lại lặng lẽ mở mắt ra, đôi con ngươi sáng rực lại hàm chứa ý cười đùa giỡn, tiểu tử này sao lại nhìn giống như con mèo con cẩn thận tỉ mỉ giơ móng vuốt ở trong phòng tán loạn.

Nào biết, cũng không bao lâu, y híp mắt giả vờ chợp mắt, thấy Tô Trạm như không yên tâm lại chạy vào đem chính mình nhìn một lần nữa... Như thế ba lần, Tô Phiếm dứt khoát triệt để không quản hắn nữa, chỉ cảm thấy em trai quả thật giống như một con khỉ con chạy nhảy lăng xăng.

Tô Phiếm một giấc này vừa ngủ liền ngủ đến khi mặt trời xuống núi, Tô tướng quân còn chưa trở về, Tô Phiếm bị thương nằm trên giường, trong nhà liền chỉ có hai người thì dễ giải quyết, Tô Trạm liền cùng mẹ qua loa ăn cơm, chuẩn bị lên lầu cùng nhau chăm sóc người bệnh.

"A Phiếm, bây giờ con cảm thấy thế nào rồi? Đỡ hơn chút nào chưa?" Chung Ý Ánh thay y lau mặt và tay, dịu dàng hỏi.

"Dạ, thật không có chuyện gì đâu mẹ, chính là sợ mẹ và cha lo lắng thôi." Tô Phiếm đột nhiên cảm thấy chính mình giống như nhỏ lại vài tuổi được mẹ chăm sóc.

"Hừ, chúng ta mới không lo lắng đâu, anh không phải rất mạnh mẽ sao!" Tô Trạm vừa nghĩ đến chuyện Tô Phiếm bên đó vừa mới cắt thịt gắp mảnh bom ra, bên này liền muốn bò dậy đi quân bộ, vẫn là tức tối căm giận. Chưa từng gặp người nào không quý trọng thân thể của mình như vậy, vậy mà cứ thích cả ngày nhắc nhở mình.

Tô Phiếm nhận lấy ly nước ấm của Chung Ý Ánh đưa qua, nhuận nhuận cổ họng, mỉm cười nhìn em trai một cái rồi nói với mẹ: "Mẹ, nhà chúng ta có phải là nuôi mèo hay không?"

Chung Ý Ánh không hiểu ra sao hỏi: "Sao vậy? Nhà chúng ta nào có nuôi mèo."

"Con cũng không biết, có thể con ngủ đến nổi hồ đồ luôn rồi, luôn cảm thấy có một con mèo ra ra vào vào trong phòng con quấy nhiễu mộng đẹp của người ta." Tô Phiếm mỉm cười cúi đầu lại nhấp một ngụm nước.

Người nào đó nhất thời mặt đỏ lên, y lúc nãy cũng để mẹ đi ngủ trưa, bản thân mình nhàn rỗi nhàm chán, lại không quá yên tâm luôn cảm thấy Tô Phiếm như muốn đi, khá là có tố chất thần kinh mà chạy vài chuyến... Nhưng mà, hắn sao lại cảm thấy chính mình mỗi lần đi, người nào đó rõ ràng ngủ rất say mà!

Mẹ nó, nói như vậy dáng vẻ sợ vỡ và một mặt lo lắng của mình kỳ thực y đều biết hết! Tô nhị thiếu bị chọc thủng nguỵ trang trước mặt giận đến nỗi muốn xù lông...

Hết chương 82.

Editor có lời muốn nói: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha!^^

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top