2.

Mạt Viễn tỉnh lại lúc đã là giữa trưa. Ánh mặt trời yếu ớt xuyên k qua được tán cây rậm rạp. Thảm cỏ bị Mạt Viễn đè dưới thân còn mang theo điểm ẩm ướt.
Mạt Viễn trợn mắt ngơ ngác nhìn tán cây mang theo chồi xanh đến ngẩn người. Hắn vội vàng tìm cái kia bảo bối song nhi nhưng cũng có chút sợ hãi đối mặt. Gần 300 năm hắn đều suy nghĩ, từng cảnh từ lúc gặp mặt đến chết đi đều từng ngày lặp lại như vẽ thêm từng vết rách vào tim hắn. Tổn thương của song nhi lúc ấy tội lỗi hắn k thể nào phủ nhận, càng hoài niệm, càng yêu càng sâu tự trách cùng hối hận.
Mạt Viễn muốn ngay lập tức tìm thấy vật nhỏ, ôm vào lòng mới an tâm. Cảm nhận được k có khí tức của con người xung quanh, Mạt Viễn trở lại không gian, thay đổi 1 thân áo ngắn màu xám, mang theo truy thủ, đeo lên cung tên đề phòng dã thú mới ra khỏi không gian men theo con sông xuống hạ lưu. Đi chừng hơn nửa canh giờ vẫn chưa thấy ra khỏi núi.
Bỗng nhiên phía xa phát ra vài tiếng kêu rên còn có tiếng gầm của lão hổ. Mạt Viễn thả nhẹ bước chân tiến lại gần. Chỉ thấy 3 nam nhân khom người bên rìa sông, trên tay nắm chắc đoản đao cùng cung tên, phía trước là lão hổ khá lớn đang gầm gừ.
Mạt Viễn khẽ chau mày, hắn k chắc có trở về đúng Diệp Sơn thôn hay không nhưng ít nhất có người hỏi thăm vẫn hơn, nên tiện tay cứu 3 người này vẫn khá được.
Mạt Viễn yên lặng rút ra một mũi tên. "Phập" 1 tiếng, mũi tên xuyên vào đầu lão hổ chết ngay lập tức. Lão hổ gục xuống lao về phía trước 1 đoạn mới ngã rầm xuống.
3 nam nhân lúc này mới hồi thần, 2 tiểu tử trẻ vội vàng kiểm tra trung niên nam tử.
"Cha, cha không sao chứ? Có bị thương đến không?"
Hán tử sắc mặt có chút trắng bệch, lắc đầu nói không sao. Lúc này 3 người mới hoãn lại, vẻ mặt đầy cảm tạ, tiến đến gần Mạt Viễn.
"Ân nhân!!"
"Cảm tạ tráng sĩ ra tay cứu giúp, không hôm nay có lẽ cha con ta k còn mạng rồi."
"Ân nhân, xin nhận của chúng ta 1 lạy cảm tạ ơn cứu mạng."
2 tiểu tử vội vàng quỳ xuống dập đầu với hắn. Mạt Viễn lùi ra sau lắc đầu nói k tạ.
"Ân nhân, ta là Chu Văn, đây là ta đệ Chu Võ, phụ thân Chu Đại Tráng, là Diệp Sơn thôn nhân."
Mạt Viễn trong mắt lóe lên tia vui mừng khẽ gật đầu.
"Ta họ Mạt tự Viễn, lúc trước trước theo ta gia trong núi sinh sống, nay mới hạ sơn. Không biết có thể nói 1, 2 chuyện bên ngoài?"
Chu Đại Tráng hàm hậu lôi kéo Chu Văn Chu Võ vừa thu thập xung quang vài chỉ chết gà rừng 1 đầu lợn rừng cùng lão hổ, vừa nói chuyện.
"Bây giờ là Trương Quốc Trương Vũ đến năm thứ 20, chúng ta là phía đông Diệp Sơn thôn trấn Sơn Thủy, Huyện Lan Nhược, Hàng Châu."
Chu Đại Tráng lại nói cho hắn biết chỗ bọn họ có nữ nhân ca nhi song nhi, Diệp Sơn thôn có bao nhiêu rộng, đất đai phì nhiêu, cũng mở lời mời hắn ở lại.
Mạt Viễn trong lòng có chút thở phào. Đúng nơi này, nơi sinh ra hắn song nhi. Hắn tìm thấy! Trong lòng cũng định xuống ở tại nơi này. 1 phần vì sợ hắn song nhi k quen nơi khác, 1 phần vì khi đó loạn thế nghe nói có phía đông sông nhiều sơn trùng trùng điệp điệp mới khá hơn nơi khác.
Mạt Viễn liền ứng thanh.
Chu gia phụ tử vui mừng mang theo con mồi sung sướng hạ sơn. Hắn cũng đi theo mang lên lão hổ theo chân Chu gia nhân đi xuống.
Phải đi thêm gần nửa canh giờ mới thấy được nhà đất ngói tranh, từng nhà quây tường vây thành mấy đường vòng quang hồ lớn. Vẫn là cảnh vật từng mờ nhạt xuất hiện trong giấc mơ, cũng từng là cảnh châm chọc hắn ở cái ngày vừa tỉnh lại khi đến thế giới này. Chỉ là lúc này khác rồi, hắn chờ mong cảnh vật nơi này. 4 nam nhân 1 đường khiêng nhiều như vậy dã vật làm người dân cũng dần ồn ào vây quanh, cuối cùng đổ dồn đến sân phơi , vây kín vòng trong vòng ngoài.
"Ai... này Chu gia phát tài rồi, nhiều như vậy con mồi đâu!!"
"Chu Đại Tráng, nhà ngươi bán hay k a?? Cùng là 1 thôn lại tiện nghi chúng ta 1 điểm."
Mấy phụ nhân xoa xoa tay gần như chỉ chờ gật đầu liền xông tới cướp mua. Lúc này chạy đến rồi 1 phụ nhân, hơi thở dồn dập miệng liền hô tới.
"Lâm Hà ngươi như thế nào ai chiếm tiện nghi, thôn người đều biết dã trư thịt so với trư thịt đều đắt hơn, ngươi vừa nói liền muốn tiện nghi điểm bán, nhà chúng ta không mà làm sao qua."
Chu Điền thị thở dốc lại vội vàng kiểm tra nhi tử phu quân, lo lắng hỏi. Bình thường săn đến gà rừng thỏ hoang hay con hươu bào đều đã mừng quá nhưng nay lợn rừng lại thêm như vậy lão hổ có bao nhiêu hung hiểm.
"Các người 1 lão 2 tiểu cũng lớn gan quá rồi, k tiếc mạng phải k đi sâu như vậy trêu chọc lão hổ dã trư!!"
Chu Điền thị chống nạnh thở dốc.
Chu gia phụ tử liền vây lại nhanh chóng an ủi nhà bọn họ nương. Lý chính cũng nhanh chân đến.
Chu Văn là cái hoạt bát tiểu tử, vỗ vỗ ngực liền thêm mắm thêm muối nói ra chuyện lúc ấy có bao nhiêu đáng sợ lại có bao nhiêu anh dũng Mạt Viễn. Lúc này mọi người mới để ý đứng 1 góc nam nhân. Mắt mấy phụ nhân nữ nhân sáng lên nhìn tới soái 1 quả Mạt Viễn.
Mạt Viễn lúc này cũng khom người chào lý chính lại đề việc muốn ở lại thôn. Chu Điền thị nghe xong thẳng mạt nước mắt kéo tay hắn cảm tạ lại thúc dục lý chính nhanh chóng đồng ý.
Lý chính nhìn đứng thẳng tắp cao lớp Mạt Viễn 1 đoạn vuốt cằm gật đầu.
"Ngươi có ơn với Chu gia nhân cũng có bọn họ bảo lãnh việc hộ tịch là không khó, chỉ là cần bạc làm hộ tịch cùng phải có khế nhà đất mới coi như hoàn thành.. này.."
"Kia lão hổ bán tới tiền bạc dư dả, lý chính hay là ngươi cùng với ta nhóm thượng trấn bán xong con mồi lại đi nha môn xử lý hộ tịch?"
Chu Văn nhanh miệng nói.
" Vậy Mạt Viễn, ngươi định trụ nơi nào?"
"Vừa rồi đi qua cách không xa đại sơn cạnh rừng trúc cái kia thổ nhà xin hỏi có bán k?"
Hắn vừa rồi để ý nơi đó, cách thôn nhà có 1 đoạn, yên tĩnh lại gần sông gần núi.
"Cái kia là lão phòng, người nay đều đã chuyển vào trong thôn... chỉ là có điểm gần núi, k an toàn."
Lý chính có điểm khuyên nhủ hắn. Chu gia nhân lại thấy k có gì, nơi đó lại gần nhà bọn họ, sau này nếu làm hàng xóm, hảo quan hệ.
"Ta liền 1 người như vậy, cũng k sợ đến đâu."
Thấy hắn định rồi lý chính cũng k lại khuyên, cùng 1 khối thượng trấn trên. Trong thôn k khá giả, ngày thường bội thu vụ mới ăn khá hơn được một chút nên cả thôn chỉ 3 nhà có ngưu đồ vật. Một là Chu gia ngày thường hay thượng trấn bán con mồi, Chu gia lão đại Chu Phú còn ở nha môn làm nha dịch trưởng một nhóm, bình thường cũng có nước luộc cùng bạc thu vào. 2 là nhà lí chính cùng Bạch gia 1 nhà.
Mạt Viễn thượng Lý chính gia xe trâu, câu được câu k nói chuyện. Lý chính gật gù đánh xe, tiểu tử này là 1 cái trầm ổn, ít nói điểm nhưng hữu lễ, ông liền an tâm hơn hẳn. Còn trẻ tuổi đã săn đến lớn như vậy 1 đầu lão hổ tương lai sau này cũng quá đến có tiền đồ. Lý chính cười càng thêm 1 chút thân thiện.
Thôn dân thấy k còn chuyện xem cũng liền tan, 1 vài người cau có thấy k chiếm được tiện nghi liền chua nói vài câu mới vội vã hồi gia.
Mạt Viễn 1 hồi cũng k thấy hắn bảo bối song nhi thân ảnh cũng liền có chút buồn đầu. Chỉ là nghĩ song nhi như vậy bệnh người hẳn là hoàn cảnh quá k tốt cũng k từng ở đám đông trộn lẫn. Thu xếp xong chuyện hộ tịch hắn cũng phải nhanh chóng đem y mang trở về.
Lão hổ là thác Chu gia quan hệ bán đi, thu vào gần 100 lượng, là 1 cái khổng lồ thu vào. Như Chu Đại Tráng gần nửa đời vào núi cũng lần này mới 1 lần thấy tới lão hổ. Hộ tịch xử lý liền 50 văn, mua đất nền k chỉ 5 mẫu đất nền còn thêm cả rừng trúc và tiểu sơn phía sau mất gần 40 lượng bạc.
Mạt Viễn mời Chu gia huynh đệ cùng lý chính đến tửu lâu ăn 1 bữa cơm cảm tạ mới hồi thôn.
Lúc trở lại trời cũng đã đen. Cũng không còn thời gian sửa sang lại căn nhà, Mạt Viễn theo Chu Đại Tráng tại tại Chu gia tá túc 1 đêm.
Chu gia nhà không nhỏ, sân trước trồng vài cây ăn quả, 1 ngụm giếng. Nhà cũng là gạch xanh ngói đỏ, mới xây năm trước. 1 phòng khác cũng là phòng ăn, bên cạnh là gian phòng của Chu Đại Tráng phu thê, giáp 2 bên tường là 2 dãy nhà, bên phải là phòng ngủ của Chu Văn Chu Võ cùng 1 gian nhà kho. Bên trái là phòng ngủ của Chu Phú phu phu với 2 phòng là cho tiểu hài tử, hành lang là đi tới sân sau nhà bếp, nhà tắm, qua 1 mảnh vườn nhỏ mới là nhà xí cuối cùng là chuồng gà, heo và nán để trâu cùng cửa nhỏ. Ngày thường dùng xe trâu hẳn là đều đi cửa nhỏ này. Tường vây phía trước giống như người trong thôn vây đến gần 2m thấp.
Chu Văn Chu Võ ngủ chung 1 phòng chủ động nhường tới 1 phòng cho hắn. Mạt Viễn cũng mỉm cười nói thanh tạ. Hắn đúng là k thể gần người khác đặc biệt còn là ngủ chung, nên cũng k quá khách sáo.
Lần này dùng linh lực gần như khô cạn, thật ra nếu ở trong núi tu luyện chỉ 3, 4 ngày là khôi phục nhưng hắn chờ không được. Lúc này chỉ hơi nghĩ liền mệt mỏi ngủ rồi.
Gần trưa, Mạt Viễn nghe thấy thanh gọi cửa mới tỉnh lại, cả người đều tinh thần không ít.
"Ngày hôm qua ngủ có chút vãn, khiến mọi người chờ lâu rồi."
Mạt Viễn khởi quá muộn, làm hắn cũng có chút k được tự nhiên, dù sao cũng là nhà người khác.
"Ân nhân ngày hôm qua đánh với lão hổ, tốn sức. Phải nghỉ ngơi đủ hẳn là."
Chu Đại Tráng thô thô cười. Chu Điền thị cũng vội vàng khiến hắn dùng bữa.
Chu Điền thị bỏ được dùng thịt, làm 1 nồi thịt hầm với khoai tây, xào thêm 1 đĩa rau, 1 nồi canh rau cải thìa. Chu gia là thợ săn hộ ngày thường săn tới con mồi đều là đem bán. Nhưng 1 tháng vài lần dính điểm thịt lại cũng đỉnh vô cùng tốt gia. Chu Phú phu lang là cái ca nhi, kêu Hồ Trầm. Có 1 cái tiểu tử năm nay 5 tuổi kêu Chu Nghị, song nhi 3 tuổi gọi Chu Viên Viên. Ca nhi, song nhi khó sinh dục hơn nữ nhân nên địa vị vô cùng thấp. Nhưng Chu Phú phu lang 2 năm quá của liền sinh cái mập mạp tiểu tử, Chu Phú là người trầm ổn yêu thương phu lang, cha nương cũng hộ người nhà cuộc sống quá đến hạnh phúc.
Ca nhi bên tai hoặc khóe mắt có nốt ruồi son, càng đỏ tươi càng tốt sinh dục. Song nhi lại là 1 đóa song hoa ở sau cổ hoặc trên trán. Song nhi của hắn chính là ở mi tâm.
Chu Nghị dắt tay Chu Viên Viên theo sau cha sao vào phòng liền thấy 1 ca ca xa lạ. Viên Viên có chút co quắp giấu mình sau lưng đại ca. Nó mới 2 tuổi nhưng trừ người nhà vô cùng yêu thương mình, người lạ bên ngoài đều rất ghét bỏ nó, k muốn ở gần. Cái này nó đều biết, sau này nó cũng không còn đòi phụ thân dắt ra ngoài nữa.
Mạt Viễn nhìn tiểu tiểu song nhi, song hoa như chu sa giữa trán ánh mắt lạnh lẽo nhu hòa hơn hẳn, chủ động nói.
"Đây là Chu Nghị, Viên Viên đi? Đều là khỏe mạnh xinh đẹp hài tử."
Giọng nói ôn hòa hơn lại thêm vốn dĩ do mộc hệ mà cả người hắn đều như có như không linh khí thiên nhiên, làm trẻ con hay động vật đều có cảm giác muốn ở gần.
Mạt Viễn sờ soạng bên hông tiểu bao lấy ra mấy viên kẹo đường bọc giấy gói nhiều màu sắc đưa cho Chu Nghị cùng Viên Viên. Chu Nghị có chút chờ mong nhìn Hồ Trầm, thấy cha sao gật đầu mới cầm lấy nói tạ, sau đó chia quá nửa cho Viên Viên. Chỉ là không hưng phấn được một lúc đã ngây ngốc nhìn nhiều màu sắc giấy gói không biết phải như thế nào ăn.
Mạt Viễn lại mang ra 1 cái, làm mẫu bóc giấy gói sau đó thả viên kẹo vào miệng nhỏ đang hé ra vì ngạc nhiên của Viên Viên. Đụng đến ngọt ngào vị, Viên Viên chóp chép miệng, hạnh phúc đến híp lại đôi mắt nhỏ.
"Đôi khi mua đường sợ để tan hoặc hài tử ăn nhiều hay làm rớt có thể như vậy bọc lại chia."
Mạt Viễn nhìn Chu gia nhân ngây ngốc nhìn mình thì khẽ giải thích.
Hồ Trầm cùng Chu Điền thị nhìn Mạt Viễn vô cùng ôn hòa. Ai cũng thích 1 tiểu tử cẩn thận ôn nhu. Tuy rằng mới đầu thấy Mạt tiểu tử lạnh nhạt cũng khó gần nhưng thật ra là 1 cái nhiệt tâm mềm mại hảo hán tử đâu. Càng quan trọng hơn hắn ôn hòa với nhà bọn họ oa tử đặc biệt là song nhi.
Sau bữa ăn, Viên Viên k kìm được liền chậm bước tiến lại gần Mạt Viễn. Hắn cũng k khó chịu còn chủ động bế lên tiểu hài tử đặt nó ngồi lên chân mình.
"Mạt tiểu tử, ngươi cũng không ngại?"
Mạt Viễn cũng từng sống ở thế giới này, sao lại k biết người ở đây xem song nhi như điềm gở vận xui k dám ở gần.
"Không có. Sinh ra tiểu hài tử đều là bảo bối, song nhi lại càng sinh đẹp mềm mại đáng yêu hài tử."
Mạt Viễn vuốt nhẹ song hoa chu sa rơi vài trầm tư, đậu rồi Viên Viên nhỏ giọng cười. Chu Nghị cũng nhịn k được ghé vào chân hắn xem.
"Mạt thúc thúc thật dễ ngửi."
Chu Nghị khỏe mạnh kháu khỉnh, dựa vào người hắn còn k quên cảm thán.
"Ta sống lâu trên núi nên có lẽ cả người nhiễm mùi cây cỏ."
Chu gia nhân ngồi bên cạnh tán gẫu nghe vậy cũng bật cười. Chu Văn càng nhịn không được nói.
"Nghị nghị là nói vậy thôi, Mạt Viễn ngươi còn thật sự nghiêm túc theo hắn giải thích."
"Hài tử rất thông minh, có những việc người lớn có thể nghiêm túc đối hắn giải thích bàn bạc. Hài tử cũng có suy nghĩ riêng k là."
Trước đây bao nhiêu kiếp hắn cũng tìm đọc học thêm cách yêu thương chăm sóc hài tử. Song nhi của hắn bệnh, phải như vậy mới khiến y mở lòng.
Nhưng không phải với hài tử nào cũng vậy. Có lẽ vì chưa tìm thấy nên hình ảnh song nhi làm hắn nhiễm cảm xúc mới có thể ôn hòa như vậy. Lại nghĩ sau đó song nhi mở lòng hơn cũng có bạn chơi nên không cự tuyệt 2 hài tử gần gũi. Viên Viên nằm trong lòng hắn 1 lát, yên lặng ngủ qua rồi.
Buổi chiều Mạt Viễn cùng Chu gia huynh đệ đến đất nền đã mua. Cách Chu gia chừng 10 phút đi đường.
Chỉ có 1 căn nhà bùn mái lá, 1 phòng thấp hơn là phòng bếp. 3 người hợp sức đẩy đổ mấy phòng gần như sụp xung quanh, dọn sạch lại đắp bùn, dựng lại trụ nhà cũng lấy cỏ tranh phô lại mái. Bên trong giường sưởi chắp vá vẫn dùng được. Hắn cũng tính nhanh chóng cất cái nhà mới. Bây giờ chắp vá cũng thành.
Buổi tối Mạt Viễn qua đêm tại nhà tranh từ chối lời mời ở lại của Chu Văn.
Đệm phô đến dày, cửa sổ cũng dán kín giấy dầu nên đêm ngủ vẫn ấm áp. Trước vậy đã nhưng hắn phải ngay lập tức tìm được song nhi. Điều kiện bây giờ cũng k tốt nhưng bệnh tình cũng hoàn cảnh của y chắc càng tệ hơn. Mạt Viễn chịu k được nhìn song nhi khổ thêm 1 giây phút nào.
Mạt Viễn tỏ ý muốn quen đường trong thôn liền nhờ Chu Văn cho hắn chỉ lộ.
Lý chính gia nhà ở giữa thôn, trong thôn có cái Xích cước đại phu, cậy vào từng làm học đồ trong y quán kiếm ăn. Chỉ là cổ đại cái gì cũng là gia truyền, đại phu liền ở trên trấn trên huyện, trong thôn có cảm mạo hay đau ngứa gì cần cái kia xích cước đại phu là đủ rồi, tỉnh tiền bạc. Nhà chính là ở gần đầu thôn. Hắn cũng không bận tâm để ý.
Lúc đi qua đường nhỏ, trong ngõ phát ra tiếng chửi rủa, tiếng roi quật vào da thịt. Nhưng càng quen thuộc là tiếng nức nở nhỏ đến như không. Dù là 1 từ nhỏ cũng khảm sâu vào trong tâm hắn.
Mạt Viễn quay người liền chạy vài ngõ nhỏ, thoáng đã không thấy thân ảnh. Chu Văn cũng cuống quýt chạy theo.
Đập vào mắt hắn là nhỏ bé thân mình ngã bên xô nước đổ lênh láng. Áo chật không hợp thân vá chằng chịt lúc này rách ra vì đòn roi còn lộ ra huyết sắc.
Phía trước là 1 phụ nhân đang nắm chặt 1 thanh củi chống eo mắng to, xung quanh có người xem trò vui cũng có người thở giàn nhỏ giọng khuyên giải 1 câu.
Mắt Mạt Viễn đỏ au, cả người đều căng lên lạnh lẽo. Hắn lao đến ôm chặt song nhi vào lòng, 2 tay bưng lấy tai y.
"Ngươi là ở đâu ra dã nam nhân, giữa thanh thiên bạch nhật ôm ấp. Tiện nhân ngươi là cái đồ ngu còn câu đến nam nhân, ngươi nói sau nhà ta thanh danh phải làm sao."
Phụ nhân rú lên cầm lấy gậy liền muốn đánh đến.
Mạt Viễn đá văng cây gậy, chỉ thấy phần đầu gậy như nghiền thành bột phấn. Phụ nhân sợ đến ngồi bệt xuống đất.
"Giết người a, dã nam nhân muốn giết ta."
Một lúc loạn thành 1 mớ.
"Người người nào vào nhà ta còn đánh ta bà nương?"
Một nam nhân da ngăm đen, dáng người thấp lùn ăn mặc áo dài lam chạy tới hô.
"Mạt Viễn đây là như thế nào."
Chu Văn vừa chạy đến cũng cuống lên. Vừa một lúc sao trên tay ân nhân đã thêm 1 cái song nhi rồi còn ầm ĩ đến mọi người vây lại.
"Ta muốn cưới cái này song nhi."
Thôn dân người 1 phen xôn xao ngây người.
"Hảo hảo 8 lượng bạc liền gả cho ngươi. Ngươi xem ta song nhi trong sạch cũng mất rồi ngươi phải chịu trách nhiệm."
Lúc này trong nhà chạy ra 1 cái nam nhân mắt bé như hạt đậu lấm la lấm lét béo đến trư gọi bằng gia gia. Hài bàn tay xoa xoa thẳng gọi.
"Bạch Bân, ngươi là cướp của hay sao?? Như thế nào mặt đầy dám hô như vậy giới??"
Xung quanh có phụ nhân không nhịn được nói. Mọi người cũng ồn ào lên. Cưới cái hảo tức phụ cũng 4 lượng là quá quý rồi. Này 8 lượng làm sao mà dám nói.
"Ta mặc kệ 8 lượng không thì đừng trách ta Bạch gia người thượng quan phủ hủy trong sạch ta gia song nhi lại k chịu bồi trướng."
"Này chuyện gì đâu?"
Lý chính bị gọi đến có phần phiền toán Bạch gia nhân 2 ngày 3 bữa lại ồn ào. Lý chính thấy Mạt Viễn thì có chút giật mình.
"Chuyện gì đây?"
Chu Văn trước hết cướp nói trước chuyện. Mạt Viễn thấy song nhi bị đánh đến không được k nhịn mà cứu bị nói hủy hoại trong sạch song nhi cũng nói cưới nhưng nhân gia muốn 8 lượng bạc.
"8 lượng?? nhà ngươi là gả kim tức phụ hay sao. Tang lương tâm người, Mạt Viễn mới xuống núi k có bao nhiêu tiền mà cũng k vậy mà nhà ngươi còn mở miệng muốn 8 lượng?"
Lý chính tức phụ trừng mắt có chút bực bội hô. Bạch gia 1 nhà liền ỷ vào có đại nhi tử thượng học đường, 2 năm tới thi đồng sinh là có thể thành tú tài liền trong thôn nhiều lần k nói lí. Nhỏ nhặt mọi người liền cho qua nhưng cũng không phải như vậy hố người đi?
Chu Điền thị nghe tin chạy vội tới rồi, 1 ai chịu ai càng thêm ồn ào.
Song nhi 2 mắt vô thần nhưng người càng thêm căng cứng. Hắn đau lòng đến không được.
"Có thể 8 lượng, viết khế ước đoạn tuyệt quan hệ ta liền đưa 8 lượng."
"Mạt Tiểu tử!!!"
"Các ngươi người ngoài làm gì quan hệ chuyện nhà chúng ta. Hảo tiểu tử, thấy 2 người cũng là có duyên chúng ta gia cũng nhịn đau gả cho ngươi, song nhi gả đi cũng là ta trên người rơi xuống nói đoạn..."
Bạch thị tuy k có thông minh lại nghĩ muốn chiếm tiện nghi sau này làm sao đơn giản chịu.
"Không đoạn thì đừng hòng. Nhà ngươi như thế nào bẩn thỉu sự tự mình hiểu đừng đánh bài tình cảm tới ghê tởm ta. Lão hổ ta còn dám giết cũng không ngại chém vật khác vài đao."
Thôn dân xung quanh đang ồn ào cũng im thim thíp đánh rùng mình nhớ lại ngày ấy Mạt Viễn vác đại đại chỉ lão hổ còn đang phun huyết đỏ xuống núi. Tiểu tử này quá đáng sợ. To như vậy lão hổ còn giết chết vậy người đâu. Nghĩ đến có người gan nhỏ sợ đến chạy chối chết.
Bạch lão gia tử lúc này nghĩ thấy tiện song nhi 8 lượng quá quá đồng tiền to, là bánh bao trên trời rơi xuống lúc này mới giả lả chống quải trượng đi đến.
"Vậy theo ý tiểu tử này đi. Thấy ngươi chịu vì ta gia song nhi bỏ được, ta thành toàn cho ngươi. Song nhi theo ngươi lão già ta cũng yên lòng."
Bạch gia người đền k phải tốt đẹp gì mặt hàng, song nhi là của hắn người, không tính.
"Mong sau này ông cũng giữ tín như thế. 1 thân tuổi rồi hẳn là biết dạy dỗ con cháu như thế nào đi. Tiểu tử bình thường tôn ti ái ấu nhường lão vẫn hiểu nhưng ta là người thích dùng nắm đấm giải quyết k phải lời nói. Ta tức phụ chịu gì ta vẫn nhớ, các ngươi gia tốt nhất đừng trêu chọc ta."
Lý chính cũng bất ngời người bình thường trầm ổn tán gẫu đến rắm cũng k chịu phóng mấy cái lại có lúc điên cuồng như thế.
Bạch lão gia tử tức đến tím mặt lại k thật sự dám thượng với Mạt Viễn. Đe dọa không chịu đoạn lại sợ hắn đổi ý bay mấy 8 lượng bạc. Ấn dấu tay xong xuôi cầm theo bạc tức giận gỗ quải trượng đi rồi.
"Lý chính, thôn dân, hôm nay cảm ơn mọi người, không phiền ta cái này xảo lên chuyện, ngày sau ta thành thân ngày mời mọi người đến. Chu thẩm Chu Văn, tiểu tử trước hồi gia, chờ hôm sau có chuyện lại nói."
"Hảo hảo chờ Mạt tiểu tử tiệc rượu, nhanh đi thôi."
Thấy thôn dân cứng đờ cười, lý chính hoãn lại cẩn thận xua tay với hắn.
Chu thị cũng hối Mạt Viễn nhanh trở về. Hắn quay người liền ôm song nhi rời đi.
Không còn ồn ào tranh cãi cơ thể song nhi cũng dãn ra phần nào. Hắn sợ song nhi tâm lý bài xích hắn đụng chạm liền đem hôm qua tích được một chút mộc hệ dị năng thả ra giúp y an thần.
Ôm chặt song nhi ngoan ngoãn dựa vào người chính mình, Mạt Viễn cảm giác tim hắn lại ấm trở lại, hôn nhẹ từng cái lên đỉnh đầu của song nhi, miệng khẽ nỉ non
"Bảo bối, ngoan, không sợ. Chúng ta về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top