Chương 14. Vì cái gì liên tục phát ngốc?
"Tiểu Dung."
Tiếng gọi ôn nhu lần thứ hai truyền vào tai mới đưa suy nghĩ xuất thần Thẩm Tắc Dung đánh thức trở về, y đột nhiên cả kinh, vội buông ra một nắm sợi tóc Lâm Nghi Phong, vội cúi thấp đầu che đi xấu hổ buồn bực trong đáy mắt, phảng phất vì chính mình thế nhưng sẽ vì nhìn một nam nhân đến ngây người mà buồn bực, lại phảng phất nghi ngờ Lâm Nghi Phong đối y hạ tà thuật, chính mình vì cái gì sẽ liên tiếp mà thất thần?
Y áp xuống cảm xúc, miệng lưỡi nghi hoặc lên tiếng: "Sư tôn vì sao lại ở chỗ này?"
Nguyên lai tiểu gia hỏa không nhớ rõ ban đêm gặp ác mộng khóc nháo, Lâm Nghi Phong thấy cặp mắt đen chứa đựng nghi hoặc, tựa hồ thực kinh ngạc chính mình thế nhưng sẽ xuất hiện trên giường y, cùng y ngủ chung, gượng mặt luôn bình tĩnh khó có được xuất hiện loại biểu tình sinh động hoạt bát, Lâm Nghi Phong cười cười nói: "Ngươi tối hôm qua gặp ác mộng, ta lo lắng ngươi liền cùng ngươi ngủ ở một chỗ."
Lâm Nghi Phong nhắc, Thẩm Tắc Dung loáng thoáng nhớ lại, trong mắt hiện lên một tia kinh sắc: "Kia, đồ nhi có hay không nói mớ quấy nhiễu sư tôn?"
Lâm Nghi Phong lắc đầu, tiểu gia hỏa không nhớ rõ mới tốt, không cần thiết vì một giấc mộng mà tự tìm phiền não.
Thẩm Tắc Dung là sợ trong lúc ngủ mơ tiết lộ bí mật, nhìn bộ dáng cười tủm tỉm của Lâm Nghi Phong, cảm thấy chính mình có lẽ chưa nói qua cái gì, chỉ là sư tôn không nói, y cũng không nên tiếp tục truy vấn, vội vàng khom người nói: "Đồ nhi đáng chết, ban đêm quấy nhiễu đến sư tôn tu luyện."
Lâm Nghi Phong thấy bộ dáng y tất cung tất kính, khách khí lại xa cách, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, đứa nhỏ này, rõ ràng ban đêm còn ỷ lại mình, một giấc ngủ dậy, lại giống một con tiểu thú đa nghi tiểu thú đề phòng lên xuống.
Bất quá hắn cũng không nói thêm gì, chỉ là duỗi tay sờ sờ kia viên đầu nhỏ nhìn như sợ hãi trấn an, nói: "Nếu tỉnh thì mặc quần áo đi, đừng để bị lạnh." Dứt lời từ trên giường đứng lên.
Lâm Nghi Phong ban đêm mặc áo ngủ cũng không thấy lãnh, chỉ là tóc cùng quần áo đều có chút hỗn độn, Thẩm Tắc Dung chưa từng gặp qua bộ dáng hắn có chút hương vị lười biếng, ngày thường đối phương xuất hiện ở trước mặt y khi luôn là quần áo chỉnh tề, không chút cẩu thả.
"Đồ nhi tới hầu hạ sư tôn rửa mặt chải đầu." Thẩm Tắc Dung thấy hắn đứng dậy, vội nói.
"Tiểu đồ ngốc, ta chưa bao giờ yêu cầu người khác hầu hạ."
Nggay sau đó xách tiểu gia hòa vừa chui ra nhét vào trong chăn. Lâm Nghi Phong là người hiện đại, trước nay không thói quen gọi người hầu hạ, hắn dưỡng nhóc con là làm đồ đệ, cũng sẽ không giống Vương Kim Lộc nguyên tác áp bức trẻ em lao động.
Hơn nữa tu vi của hắn, là vừa không ăn cơm cũng không cần ngủ, thân thể toàn dựa vào linh khí trong thiên địa duy trì, không yêu cầu người khác thay hắn giặt quần áo nấu cơm, cũng không cần người khác trải giường gấp chăn, ngay cả Phan Lương hắn đều rất ít sai sử, bất quá làm chân chạy vặt hỏi thăm tin tức thôi. Bởi vậy toàn bộ Bán Vân Cư chỉ có hai thầy trò ở, không có người không liên quan quấy rầy thanh tịnh, cũng sẽ không bại lộ thân phận.
Bất quá liền ngay lúc đem tiểu gia hỏa xách bỏ vào chăn, có vật trượt khỏi cổ y rơi trên tay áo Lâm Nghi Phong, Thẩm Tắc Dung chấn động, đồng tử co rút, theo bản năng duỗi tay nhặt, nhưng tay nhỏ lại ngừng ở giữa không trung. Bởi vì Lâm Nghi Phong đã trước y một bước đem ngọc bội nhặt lên.
Ngọc thạch màu xanh nhạt nằm trên bàn tay trắng nõn đẹp mắt, tâm Thẩm Tắc Dung lại gắt gao thắt chặt, ngọc bội sẽ không có linh khí dật tán, không khiến người khác chú ý, nhưng không đại biểu rơi vào tay người khác, người khác sẽ không dùng linh thức cố tình xem xét.
"Nguyên lai là dây đeo bị đứt."
"Vâng." Thẩm Tắc Dung bộ dáng bình tĩnh, thấp giọng đáp. Khối ngọc bội kia luôn bên người y từ khi y sinh ra, nhoáng chốc mười năm đã qua, dây tơ hồng mới tinh cũng trở nên ảm đạm cổ xưa, như vãng tích ký ức giây lát trở nên tái nhợt.
"Kia...... Cứ như vậy đi."
Lâm Nghi Phong hơi suy tư, bỗng nhiên duỗi tay kéo xuống dây cột tóc, dây cột tóc hắn tìm được trong đồ vật Vương Kim Lộc, là một vật phẩm tương đối trân quý, chính là dùng linh trùng chín cánh thiên tằm quý hiếm phun thiên tơ dệt thành dải lụa, màu đỏ sậm hàng dệt thượng thứ có lôi văn tinh xảo phức tạp vân, cứng cỏi dị thường, đao kiếm nước lửa không thể tổn hại. Hiện giờ dây tơ hồng buộc ngọc bội của tiểu gia hỏa bị đứt, dùng dây cột tóc thay thế rất thích hợp.
Chỉ thấy dây cột tóc giây lát hóa thành dây tơ hồng, hắn đem buộc trên ngọc bội, cúi thân đeo lên cổ Thẩm Tắc Dung, nói: "Như vậy liền không lại đứt."
Hành động của Lâm Nghi Phong hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Thẩm Tắc Dung, y ngơ ngẩn mà nhìn đối phương tới gần mình, thay mình đeo ngọc bội, mạc danh mà dâng lên một mạt cảm xúc phức tạp, tựa hỉ tựa kinh, lại mang theo một tia mờ mịt vô thố.
Không có dây cột tóc trói buộc, tóc đen như thác nước rối tung xuống dưới, khi đối phương tới gần y, tóc đen như tơ lụa lướt qua, xúc cảm hơi lạnh làm trong lòng y nhịn không được run lên, nhịn không được nhẹ nhàng nắm lấy. Giây lát sau, sợi tóc liền từ lòng bàn tay y thoát ra, bởi vì chủ nhân nó đã từ bên người y rời đi.
Nghe được âm thanh cửa phòng mở ra khép lại, ngưởi làm y khẩn trương đã rời đi, trong phòng cũng không lạnh, nhưng Thẩm Tắc Dung lại phảng phất cảm thấy người nọ rời đi mang đi nhiệt độ trên người, ngay cả tia hương khí quen thuộc cũng tiêu tán.
Sau một lúc lâu y mới hồi phục tinh thần, duỗi tay gõ đầu chính mình, ánh mắt lộ ra tức giận cùng thần sắc bất đắc dĩ.
Hôm nay y thật sự thực không thích hợp, như thế nào sẽ liên tiếp mà bởi vì đối phương tiếp cận mà phát ngốc? Hai tháng qua hai người mỗi ngày gặp mặt, không lý do sẽ phát ngốc, y lại không phải nữ nhân hoa si. Ngủ chung thật ra là lần đầu, Thẩm Tắc Dung tuy rằng không thích người khác tới gần mình, nhưng cũng không hướng oai địa phương tưởng.
Chẳng lẽ là bởi vì còn chưa tỉnh ngủ cho nên mới sẽ mơ hồ? Y biết biến thành tiểu hài tử nhu nhu nhược nhược, trừ bỏ ăn chính là ngủ, căn bản không có một chút tác dụng, không biết khi nào mới có thể khôi phục đến thực lực ban đầu. Y còn không biết, tiểu hài tử còn có thể dùng để bán manh, phải xem y có nguyện ý hay không đối với sư phụ bán manh.
"Tuyết thật lớn."
Lâm Nghi Phong đẩy cửa ra ngoài, ập vào mặt trừ bỏ xương gió lạnh còn có bông tuyết trắng tinh, đại tuyết lông ngỗng, bay múa đầy trời, nơi nơi một mảnh ngân trang tố khỏa, hóa thành tinh oánh dịch thấu lưu li thế giới. Ngay cả hoa cỏ trong viện đều phủ đầy một tầng tuyết đọng thật dày, xanh tươi cùng tuyết trắng giao hòa chiếu sáng lẫn nhau.
Tuyết ước chừng là từ nửa đêm, xem tư thế tựa hồ muốn rơi tiếp cả ngày. Lâm Nghi Phong ở thành thị rất ít có thể nhìn thấy đại tuyết, hắn không ngừng nghỉ mà tùy ý sái lạc, hắn nhớ rõ khi còn nhỏ nhìn thấy hạ tuyết luôn là thực vui vẻ, nhìn đến bông tuyết trong suốt từ từ tan ra có một loại cảm giác kỳ diệu. Hắn bỗng nhiên cười rộ lên, không biết tiểu gia hỏa có thể hay không giống hắn khi còn nhỏ, thích nhìn thấy hạ tuyết.
Lâm Nghi Phong bất tri bất giác đã đi ra mái hiên, tuyết đầy trời bay bay rơi trên đầu tóc quần áo, trên mặt tuyết đọng sớm nhưng không tới cẳng chân, bất quá Lâm Nghi Phong mơ hồ lại trên nền tuyết trắng xóa lưu lại vài dấu vết nhợt nhạt, thực nhanh liền lại bị tuyết che mất. Bị gió cuốn khởi đen như mực phát cùng trong suốt tuyết hình thành tiên minh đối lập.
Lúc Lâm Nghi Phong mang nước giếng ấm áp lần thứ hai trở lại phòng Thẩm Tắc Dung, tiểu gia hỏa đã mặc tốt quần áo, một đôi tay ngắn nhỏ đang sửa sang lại giường đệm. Lâm Nghi Phong thấy vậy ánh mắt lộ ra ý cười, thật là cần mẫn, lúc hắn còn cùng tuổi y chưa chắc sẽ mỗi ngày đều tự mình gấp chăn đâu.
Lâm Nghi Phong lên tiếng gọi đối phương lại đây đánh răng rửa mặt, "Đồ nhi không dám làm phiền sư tôn." Tiểu gia hỏa vừa thấy hắn lại tất cung tất kính.
"Sư tôn, thỉnh."
Lâm Nghi Phong ngơ ngác nhìn nhóc con đem khăn mặt đưa tới, là mời hắn rửa mặt sao? Hắn vốn định dịu dàng cự tuyệt, dùng linh lực duy trì thân thể căn bản không có nhiều dơ bẩn, hắn có thể sau đó lại đi xử lý, bất quá đối diện với đôi con ngươi đen nhánh nhìn chăm chú, hắn theo bản năng liền nhận lấy, thôi, không nên cô phụ ý tốt đồ nhi.
Bất quá khi cong lưng, tóc dài liền từ trên vai chảy xuống chậu nước, Lâm Nghi Phong một mặt vớt lên sợi tóc ướt dầm dề, một mặt nhăn mi tới: "Tóc có phải hay không quá dài? Thật không thuận tiện."
Thẩm Tắc Dung theo bản năng gật gật đầu, lại lắc đầu, tóc dài cũng không có vấn đề lớn.
Nhưng đối với Lâm Nghi Phong sớm hình thành thói quen một đầu sạch sẽ tóc ngắn gọn gang mà nói, cổ nhân lớn lên tóc dài như vậy với hắn mà nói đích xác có chút khó giải quyết cùng trói buộc, may mà người tu chân vốn là không có nhiều dơ bẩn, không cần thường xuyên xử lý, hắn mới không có quá lớn phiền não. Cho nên chỉ dùng dây cột tóc thúc trụ, mà không giống những người khác trong môn phái búi thành búi tóc.
Hiện tại dây cột tóc cho Thẩm Tắc Dung, làm hắn lại nổi lên tâm tư cắt tóc.
"Nên hay không xén một ít?" Lâm Nghi Phong lầm bầm lầu bầu, lại như là cùng đồ đệ thương lượng.
Vốn dĩ Thẩm Tắc Dung là sẽ không ở trước mặt Lâm Nghi Phong lắm miệng, chuyện này y tất nhiên sẽ nói: "Hết thảy đều từ sư tôn định đoạt." Bất quá trong giây lát nhớ tới tóc dài lướt qua để lại xúc cảm kỳ diệu, mạc danh mà sinh ra một chút tiếc nuối, theo bản năng mà lắc đầu: "Sư tôn nếu ngại phiền toái...... Sao không dùng phát quan thúc lên?"
Thẩm Tắc Dung có chút hối hận chính mình nói nhiều, bất quá lúc nhìn đến Lâm Nghi Phong có chút xấu hổ, y càng thêm muốn cắn rớt đầu lưỡi chính mình, bởi vì hắn lại lắm miệng: "Không bằng để đồ nhi tới......"
Quả thực không thể hiểu được, vì cái gì hôm nay nói nhiều như vậy, lại vì cái gì muốn hầu hạ người khác chỉ đầu vấn tóc, tóc cắt liền cắt, lại không phải tóc của y, y quan tâm làm gì? Hơn nữa loại sự tình này hoàn toàn có thể cho người khác, tỷ như Phan Lương đi làm.
Nhưng là trong nháy mắt, y đã đứng ở phía sau lưng sư tôn, đối diện gương đồng chiếu ra thân ảnh bọn họ một ngồi một đứng, y rốt cuộc có thể nhìn thẳng người luôn khiến người khác phải ngước nhìn, nhẹ nhàng mà chạm đến 3000 tóc đen, tựa như một dòng thanh tuyền, ôn nhuận mà lạnh lẽo, nhu thuận mà lướt qua đầu mũi, mang theo xúc cảm kì lạ, có lẽ sợi tóc cũng tản mát ra cổ mùi hương quen thuộc thoang thoảng.
Thẩm Tắc Dung nhịn không được muốn đưa đến chóp mũi cẩn thận mà ngửi.
Nhưng thực mau y liền thu liễm tâm thần, nói chính mình không thể làm ra hành động khó hiểu, quy cũ mà thay Lâm Nghi Phong chải vuốt hảo một đầu tóc dài, cuối cùng búi đến đỉnh đầu kết thành búi tóc. Lại nhìn người trong gương, phát ra khí chất phiêu dật tiêu sái, anh khí lưu loát hơn ngày thương. Thẩm Tắc Dung lắc đầu, cảnh báo chính mình không có lần sau, về sau chớ nhiều lời nhiều động.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top