Chương 19
Những năm tháng cuối cùng của đời trước, sức khỏe của Lục Mạc Ninh suy kiệt, xương cốt cũng không tốt, buổi tối không cách nào yên giấc. Trở về thời niên thiếu, tuy rằng thân thể tốt hơn rất nhiều so với trước, nhưng một khi bị đánh thức, cũng khó mà ngủ tiếp được.
Vì vậy, nửa đêm, Lục Mạc Ninh trừng mắt nhìn chằm chằm vào cái bóng như du hồn xoay tới xoay lui trên người hắn. Đến khi y biến lại thành chuỗi mộc châu, rơi trên ngực hắn, Lục Mạc Ninh thẳng tay quăng chuỗi mộc châu xuống đất, nghiến răng lầm bầm: Ngày mai lập tức đem đổ!
Sáng hôm sau, thức dậy rửa mặt xong, Lục Mạc Ninh bắt đầu xắn tay áo, đầu tiên là gỡ giấy niêm phong của vò rượu, mùi rượu thơm ngát lập tức bay đầy phòng thật câu nhân.
Vì không được ngủ ngon, toàn thân càng thêm lạnh lẽo, hắn nâng một vò rượu đổ vào bồn gỗ.
"Ngươi làm gì đó?" Một giọng nam khàn khàn lười biếng đột nhiên truyền đến từ trên vai, y có lẽ vừa tỉnh lại liền biến thành một con Hắc Xà, lơ lửng trên vai Lục Mạc Ninh , nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn, xà mâu trầm tĩnh, quanh thân khí thế bức nhân.
Lục Mạc Ninh động tác lưu loát: "Đổ rượu."
Nam tử nghiến răng nghiến lợi: Đây là của ta.
Lục Mạc Ninh: "Nhưng đây là ta đem về, Bạch lão bản chỉ nói ta mang cho ngươi, nhưng không có nói mang bao nhiêu vò, một vò hôm qua là đủ rồi. Yên tâm đi, chờ trở về kinh thành, ta nhất định, mua, cho ngươi, hai vò, nữ nhi hồng!" Lục Mạc Ninh gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi, lạnh như tuyết tan đầu mùa. Hắc Xà đang nghiêng đầu, nhìn thấy cũng sửng sờ, xà mâu động động, kinh diễm đầy mắt.
Nhưng ngay lập tức sau đó liền nhớ đến mùi rượu thấm người, lại cắn răng: Ta muốn hai bình nữ nhi hồng kia của ngươi làm chi? Có thể so với cái này sao?
Lục Mạc Ninh mặt không đổi sắc, đã đổ hết một vò vào bồn gỗ, bắt đầu đi lấy vò thứ hai, nhưng mới vừa đụng tới cái bình bên cạnh, liền cảm nhận một mạt thấm lạnh, hắn rũ mắt, đối diện với Hắc Xà đang phun lưỡi màu đỏ tươi uy hiếp, mang theo một cổ cường thế: Ngươi dám.
Lục Mạc Ninh nhướng mày: "Ngươi có thể thử xem? Mấy cái bình này bất quá là để bớt chút tiền thưởng, tiết kiệm chút bạc, ta sẵn sàng bỏ bạc mua rượu cho ngươi, ngươi còn bất mãn cái gì?"
Hắc Xà rốt cuộc nghe ra mùi vị, nghĩ đến thiếu niên lòng dạ hẹp hòi như vậy, đuôi rắn gãi gãi đầu: Đêm qua ta nói gì sai à?
Lục Mạc Ninh: Y còn biết a.
Hắc Xà nhìn thiếu niên mím môi, cùng với quầng thâm xanh đen dưới mắt, chột dạ không thôi: Trẫm... thật là, ngươi như vậy... Thôi, cho ta xin lỗi, đừng nháo nữa.
Y không nói mấy chữ cuối cùng còn được, Lục Mạc Ninh nghĩ đến tối hôm qua tên này ra sức làm rộn trên người, khóe miệng nhếch lên: "Nháo?" Giơ tay lên, Hắc Xà trượt ngã xuống.
Nam tử đau đầu không thôi: Ngươi không muốn trừng trị Định Quốc Công sao?
Quả nhiên, Lục Mạc Ninh dừng tay, mắt phượng lạnh lùng liếc qua: "Đã có được nhược điểm vì sao còn không thể trừng trị? Không lẽ là giả?"
Giọng nam tử chậm rãi vang lên: Tất nhiên là thật, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, có chứng cứ trong tay rồi thì đưa lên như thế nào? Lấy thế lực trong triều của Định Quốc Công, sợ là chưa kịp trình lên tới nơi, giữa đường đã bị ngăn lại.
Lục Mạc Ninh nhớ lại đời trước, cánh tay Định Quốc Công dài cỡ nào, mày nhíu lại thành một đoàn, ngón tay thon dài như ngọc điểm điểm vào mép vò rượu: "Ngươi biết cách giao ra?"
Nam tử: Tất nhiên.
Lục Mạc Ninh: "Nói thử xem"
Hắc Xà nghiêng đầu liếc mắt ra sau, ý vị rõ ràng, muốn biện pháp, phải để lại mấy vò rượu này.
Lục Mạc Ninh vung tay lên, trực tiếp ôm vò rượu, mang cả Hắc Xà bám dính trên đó đến trước bàn. Hắc Xà thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngoái đầu nhìn lại vò rượu trên bồn gỗ, cực kỳ tiếc nuối: Cái đồ phá của này, rượu của y a.
Xem ra, sau này cho dù ý thức không rõ cũng không thể chọc, keo kiệt lại có thù tất báo, chậc.
Lục Mạc Ninh ngồi xuống trước bàn, đẩy đẩy hộp gấm đựng chứng cứ nhược điểm của Định Quốc Công: "Làm cách nào tránh được Định Quốc Công để giao đến tay Thánh Thượng?"
Nam tử: Giao nó cho đối thủ của Định Quốc Công, người nọ nhất định sẽ dốc hết sức lực chèn ép Định Quốc Công, đến lúc đó hai bên đấu nhau, tất nhiên không rảnh để ý đến Tân đại nhân.
Lục Mạc Ninh nhíu mày: "Ngươi cho rằng ta không nghĩ tới, nhưng trong triều đình này, ngươi có thể xác định người nào là cùng phe với Định Quốc Công, người nào đối địch với Định Quốc Công? Còn không để cho Thánh Thượng hoài nghi." Nếu trước kia, hắn dựa vào hiểu biết đời trước còn có thể xác định một vài người, nhưng hôm qua nghe Bạch lão bản nói, cùng với chứng cứ phạm tội Định Quốc Công cùng Tương Vương tiếp xúc, hắn bây giờ thật không dám chắc chắn.
Câu nói kia của Bạch lão bản "Ông ta là người của người đó? Đến người đó cũng tin..." Hắn biết "ông ta" ở đây là nói Định Quốc Công, còn "người đó" là ai? Thật ra Lục Mạc Ninh có một suy đoán táo bạo, có lẽ nào "người đó" mà Bạch lão bản nói chính là Thiên Kích đế?
Nếu thật đúng như vậy, Định Quốc Công không phải là người của Thiên Kích đế vậy là người của ai? Năm đó Thiên Kích đế chết bất đắc kỳ tử, ông ta nhúng tay nhiều ít?
Hắc Xà đuôi rắn lơ đãng gõ nhẹ mép bàn: Ta biết.
Ai mới là địch thủ chân chính của Định Quốc Công, người nào hận không thể khiến Định Quốc Công chết, y biết rõ.
Lục Mạc Ninh con ngươi sáng ngời: "Thật sự? Ngươi chắc chắn?"
Hắc Xà ừ một tiếng: Ngươi còn nhớ hai năm trước, lúc Tiết gia xảy ra chuyện, sở dĩ Tân đại nhân không để ý tới là vì lúc ấy trong triều đã xảy ra một chuyện lớn, ông ấy bận sứt đầu mẻ trán nên không rảnh bận tâm chuyện khác, ngươi nhớ rõ sự kiện kia?
Lục Mạc Ninh nói: "Tất nhiên, năm đó là khoảng thời gian mà Nhiếp Trung lang —— Trung lang tướng Nhiếp Bình xảy ra chuyện, trong triều lục bộ đều phải tập trung tra việc này, vội đến sứt đầu mẻ trán. Bởi vì Trung lang tướng làm người chính trực, cơ bản không giống như người sẽ làm ra chuyện lừa trên gạt dưới, tham ô nhận hối lộ, tàn hại người vô tội như vậy. Đến khi Tân đại nhân có thời gian thì Tiết tam gia đã triệt án, cho nên cũng không coi trọng việc đó." Lục Mạc Ninh nói đến đây, giọng nói trầm xuống. Thật ra có một việc hắn không nói, đời trước, sau khi lật xem lại các vụ án bí mật, hắn có thấy vụ án này, Trung lang tướng Nhiếp Bình là bị hãm hại đến chết, Định Quốc Công cũng góp một tay trong đó.
Năm đó lúc xem được, hắn cũng cảm thấy kỳ quái, Nhiếp Trung lang chính là bộ hạ cũ của Thiên Kích đế bốn năm trước, cũng là một trong những thần tử năm đó vì cảm kích tình nghĩa huynh đệ của Thánh Thượng, ủng hộ Thánh Thượng đăng cơ. Nhưng sau hai năm, lại rơi vào kết cục như vậy. Lúc đó, thời điểm chân tướng còn chưa rõ ràng, Lục Mạc Ninh vẫn là một đứa nhỏ, thật sự cho rằng...
Thời gian thật lâu sau, nhìn thấy những bí mật đẫm máu bị che giấu tận cùng đó, Lục Mạc Ninh mới bừng tỉnh. Thì ra Thánh Thượng cũng không nhân từ như những gì ngài thể hiện, quân vương mà hắn trung thành, có lẽ tay cũng dính đầy máu tươi, cũng sẽ tàn hại trung lương, chỉ là hắn lại không biết những dơ bẩn ẩn giấu kia thôi.
Nhưng nhận ra thì thế nào, khi đó hắn đã dốc hết tâm trí cho Triệu quốc, cộng với những mệt nhọc tích tụ thời điểm đó, cuối cùng không kéo qua được mùa đông năm ấy.
Hắc Xà lại nhắc tới Nhiếp Trung lang, Lục Mạc Ninh lấy lại tinh thần: "Vậy người mà ngươi nói, có liên quan tới Nhiếp Trung lang?"
Hắc Xà ừ một tiếng: Nhiếp Bình năm đó trong lúc cùng Thiên Kích đế nam chinh bắc chiến, đã cứu một thư sinh, thư sinh kia sau lại vào triều làm quan, hiện giờ cùng lắm hơn ba mươi tuổi, nhưng vì là ngôn quan từ thời tiên đế, trải qua tam triều, nên rất có uy vọng trong triều.
Lục Mạc Ninh sửng sốt và kinh ngạc không thôi: "Ngươi nói... là Bùi Ngự sử?" Trong triều hiện giờ, chỉ có duy nhất một người không có bối cảnh gì, không gia nhập vây cánh phe phái nào, lại là Ngự sử đại nhân trẻ tuổi nhất, làm người cương trực, ghét a dua nịnh hót, nghiêm cẩn túc mục, rất được đương kim Thánh Thượng tín nhiệm.
Hắn vẫn luôn cho rằng Bùi Ngự sử là tâm phúc của Thánh Thượng, lúc nào cũng cứng nhắc và cổ hủ.
Nhưng...
Lục Mạc Ninh nghĩ đến chuyện hai năm trước, không thể tin được Bùi Ngự sử đã được Nhiếp Trung lang cứu. Hai năm trước, Lương Châu xuất hiện ôn dịch, Bùi Ngự sử không chút do dự thỉnh mệnh đi trước đến địa phương gặp tai ương nặng nhất. Đúng thời điểm đó, Nhiếp Trung lang xảy ra chuyện, chỉ qua hơn một tháng đã bị định tội, một nhà già trẻ, toàn bộ bị lưu đày sung quân đến vùng đất lạnh lẽo tàn khốc. Nếu không phải Nhiếp Trung lang năm đó chiến công hiển hách, sợ là dựa vào những chứng cứ phạm tội được trình lên, bị lăng trì cũng không quá.
Khi cả nhà Nhiếp Trung lang sắp phải đi lưu đày, rốt cuộc Bùi Ngự Sử cũng vội vã trở về từ Lương Châu. Nhưng mà chuyện đầu tiên hắn ta làm chính là đến trước ngự thư phòng, thẳng thừng tử gián, nói rằng Nhiếp Trung lang đại gian đại ác như vậy, tuyệt đối không thể tha, xử chết lăng trì, không thể vì chiến công trong quá khứ mà tha cho kẻ ác nhân.
Bùi Ngự sử vừa nói ra, cả triều ồ lên, không thể tin được, những lời này hoàn toàn là bỏ đá xuống giếng. Bùi Ngự sử quỳ ba ngày ba đêm ngoài điện Kim Loan, Thánh Thượng cuối cùng đồng ý, nhưng người nào làm người đó chịu, chỉ hạ chỉ chém đầu Nhiếp Trung lang. Và bởi vì Nhiếp Trung lang đã chịu tội chết, nên người nhà được buông tha, từ lưu đày đổi thành biếm làm thứ dân, nhiều đời con cháu sau này không được nhập kinh làm quan.
Hắc Xà suy nghĩ miên man, hồi lâu mới khẽ ừ một tiếng, giọng khàn khàn quay đầu đi.
"Nhưng Bùi Ngự sử năm đó dốc hết sức chủ trương phạt nặng Nhiếp Trung lang, làm sao có khả năng giúp Nhiếp Trung lang báo thù?" Năm đó tuy rằng Định Quốc Công đưa ra chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng Nhiếp Trung lang chiến công hiển hách, nhiều triều thần đều không tin, thỉnh cầu cho hắn ta rất nhiều. Nếu không, ngay từ đầu cũng không chỉ bị lưu đày đơn giản như vậy.
Hắc Xà không biết đã quay đầu lại từ khi nào, ngóc đầu lên, xà mâu sâu kín liếc Lục Mạc Ninh: Cái ngươi nhìn thấy chỉ là lớp bên ngoài, ngươi cũng biết, năm đó một nhà Nhiếp Bình hơn một trăm bảy mươi người, nếu thật sự cùng Nhiếp Trung lang đi lưu đày, kết cục chờ đợi sẽ là cái gì?
Lục Mạc Ninh nghĩ một chút, cả người run lên, không dám tin: "....."
Hắc Xà không đợi hắn lên tiếng, tiếp tục nói: Thời điểm Bùi Ngự sử vội vã trở về, đã muộn rồi, không thể cứu được Nhiếp Bình. Triệu Vân Tễ sao có thể để Nhiếp Bình sống sót? Hắn ta đã phái năm trăm tử sĩ, chờ bọn họ trên đường lưu đày, thủ tiêu toàn bộ, không chừa một ai. Trước khi bị tống vào tù, Nhiếp Bình đã gửi cho Bùi Ngự sử một phong thư, lời nhắn trong đó rất đơn giản: Lấy mạng của hắn ta đổi lấy một nhà già trẻ chu toàn.
Vì vậy sau đó mới có chuyện tử gián của Bùi Ngự sử, Nhiếp Bình tự biết bản thân không sống được, cần gì phải liên lụy một nhà già trẻ vô tội theo hắn ta đi tìm chết?
Lục Mạc Ninh sửng sốt hồi lâu chưa hoàn hồn, nếu tất cả là sự thật, Bùi Ngự sử chính tay đẩy ân nhân cứu mạng vào tử địa, trong ba ngày ba đêm quỳ gối nơi đó, đã phải tuyệt vọng biết bao nhiêu?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top