Chương 13

Lục Mạc Ninh nghe thấy, trong đêm tối lại đặc biệt rõ ràng.

Hắn trầm mặc một lúc mới chậm rãi lên tiếng: "Quả thật ta có thể trực tiếp nói cho Tân đại nhân hung thủ sau màn là ai, nhưng ta muốn giúp người nọ. Cho dù người nọ giết người và giết người thì đền mạng, nhưng một khi bị bắt, khó bảo đảm nguyên nhân người nọ giết người không bị che giấu lần nữa. Nếu phá án, cũng không thể để người nọ hy sinh vô ích, chỉ đổi lấy mạng một tên ăn chơi trác táng như vậy."

Hắc Xà: Đây là một kiện án trong án?

Lục Mạc Ninh ừ một tiếng: "Cho nên...... trước khi Tân đại nhân tìm được hung thủ, ta muốn lôi cái án tử bị giấu giếm năm đó ra một lần nữa." Để nó được phơi bày dưới ánh sáng mặt trời, thành toàn cho mấy năm ẩn nhẫn của người nọ.

Hồi lâu không nghe Hắc Xà nói tiếp. Lục Mạc Ninh cho rằng chính mình sẽ không ngủ được, đại khái là hôm nay nghe Tân đại nhân nói, lồng ngực lại bùng lên một cỗ nhiệt huyết. Thế nhưng hắn nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hắn đi Hình bộ, Tân đại nhân đã sớm chờ ở đó, dẫn hắn vào thư phòng Hình bộ, đóng cửa lại, thần thần bí bí nói: "Lục lão đệ, hôm qua lão ca nghe ngươi nói xong, đã tập trung lật tìm lại những nhân gia có thù oán với Tiết thế tử không chỉ trong một năm nay mà trong gần mười năm gần đây đều xem xét một lượt. Lão ca vẫn chưa biết hung thủ mặt mũi ra sao, nhưng lại tìm được một số chỗ kỳ quái."

Lục Mạc Ninh trong lòng thoáng động, thấy được những gì mình nhắc đến hôm qua đã có tác dụng, bất động thần sắc hỏi: "Kỳ quái chỗ nào?"

Tân đại nhân bước nhanh đến trước án thư, lôi lên từ trong đống hồ sơ hỗn độn phủ kín trên án một quyển hồ sơ, nhanh chóng lật đến một chỗ, chỉ chỉ, cho Lục Mạc Ninh xem: "Ngươi xem chỗ này, ta đột nhiên phát hiện, hai năm trước, có người cáo trạng Tiết thế tử hại nhân mạng... kỳ quái chính là, đơn kiện đệ lên mới được nửa ngày, khổ chủ liền triệt án, chỉ nói là hiểu lầm. Chỗ này, viết phán quyết, nhưng sau khi ta lật xem khổ chủ, càng cảm thấy quái dị."

Lục Mạc Ninh đảo mắt qua chỗ hồ sơ kia, con ngươi rụt rụt, nhận lấy, sau khi nhìn từ trên xuống dưới một lượt: "Tiết Lương?...... Ân? Tam thúc của Tiết thế tử? Ông ta sao lại cáo trạng Tiết thế tử? Hại nhân mạng là hại ai?"

Tân đại nhân đập đập bàn tay, quay qua, dùng ngón tay chỉ chỉ: "Lục lão đệ ngươi tiếp tục nhìn xuống dưới xem, có không ít chỗ còn có thể đào thêm. Thời gian đó đúng lúc Nhiếp Trung Lang xảy ra chuyện, mấy bộ trong triều đều tập trung tra chuyện này đến sứt đầu mẻ trán. Sau khi Tiết Tam gia triệt án, Định Quốc Công cũng tự mình đến nói chỉ là hiểu lầm, hơn nữa ngay lúc đó vội vội vàng vàng, cho nên quên luôn. Tối hôm qua ta ngủ không được, đem hồ sơ lật xem lại, không ngờ ngẫu nhiên lật đến chỗ này, ta suy nghĩ cả đêm, nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy kỳ quái. Theo lý thuyết, một thúc phụ sẽ không đi cáo trạng chất nhi, sau đó nhìn đến người chết, thế mà lại là con vợ cả Tiết tam gia. Ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng, Lục lão đệ ngươi nhìn xem có vấn đề gì không?"

Lục Mạc Ninh rũ mắt, chắc chắn là có vấn đề, nhưng hắn lại không thể nói thẳng. Mới vừa định xem lại từ đầu lần nữa thì vòng châu trên cổ tay lại trở nên khẩn trương, hắn nhíu nhíu mày, vươn tay trùm lên trên, vòng châu liền bình tĩnh lại.

Lục Mạc Ninh kỳ quái: Hắc Xà rốt cuộc làm sao vậy? Một lần ở ngự thư phòng, bây giờ ở Hình bộ cũng xuất hiện tình trạng quỷ dị này? Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề gì?

"Lục lão đệ? Lục lão đệ?" Tân đại nhân thấy Lục Mạc Ninh nhìn chằm chằm cổ tay mình đến phát ngốc, vội vàng kêu một tiếng: "Ngươi cũng nhìn không ra sao?"

Bởi vì chuyện Hỗ thị lúc trước, Tân đại nhân đối Lục Mạc Ninh tín nhiệm một cách kỳ lạ.

Lục Mạc Ninh lắc đầu: "Đúng là có vấn đề, nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực, Tiết tam gia chắc chắn sẽ không mạo muội cáo trạng Tiết thế tử để đắc tội đại phòng Tiết gia."

Tiết gia tổng cộng có ba phòng, đại phòng được Định Quốc Công coi trọng nhất, Tiết thế tử lại được phong làm thế tử, càng thêm củng cố địa vị của đại phòng ở Định Quốc Công phủ; nhị phòng còn lại là thứ chi, tiền đồ không lớn, mà Biện thị có qua lại mờ ám với Tiết thế tử chính là tức phụ nhi của nhị phòng tam công tử, tuy nhị phòng không bằng đại phòng, Tiết nhị gia cũng là quan nửa chức ở kinh thành. Tam phòng thì lại khác, Tiết tam gia Tiết Lương chỉ sinh được một nhi tử là tứ công tử Tiết Dịch Kham bị giết hại cách đây hai năm. Tam phòng làm buôn bán kinh thương, ở Triệu quốc, sĩ nông công thương, tuy Tiết tam gia giàu có nhất phủ, nhưng bởi vì địa vị thấp, lại phụ thuộc vào đại phòng, tiền bạc kiếm được phần lớn đều bị Định Quốc Công lấy trợ cấp đại phòng.

"Đúng đúng đúng, ta cũng nghĩ như vậy, thời gian qua, lão ca vì tra án Tiết thế tử bị hại, đã điều tra cặn kẻ tình cảnh của Tiết gia. Tiết tam gia kinh thương, từ trước vẫn luôn chiếu cố Định Quốc Công phủ, nhưng từ hai năm trước sau khi Tiết tứ công tử chết, bắt đầu phân gia, xây một bức tường ngăn cách với các phòng còn lại trong Định Quốc Công phủ. Nhị phòng vẫn chưa phân ra, tam phòng lại phân trước, vậy mà Định Quốc Công vẫn đồng ý, thật là kỳ quái. Cho nên, lão ca muốn cho ngươi nhìn xem có gì mờ ám hay không? Chẳng lẽ, năm đó Tiết tứ công tử chết đúng là có vấn đề?" Tân đại nhân cảm thấy không biết có phải bởi vì có Lục Mạc Ninh nên hai ngày nay bế tắc được thông suốt, bản thân thông minh lên không ít.

"Sợ đúng là có vấn đề, Tân đại ca lúc trước đi tra Biện thị của nhị phòng có tra được cái gì không?" Lục Mạc Ninh dẫn dắt Tân đại nhân đi thêm một bước.

"Biện thị? Đúng là có điều tra ra một chuyện, nàng ta cùng Tiết thế tử có gian díu qua lại đã hơn ba năm, sau khi tam thiếu gia của nhị phòng biết được chân tướng liền cho nàng ta một phong hưu thư, hiện giờ đã chạy về nhà mẹ đẻ. Nhưng mà Biện thị lại không có liên quan đến cái chết của Tiết thế tử, thời điểm Tiết thế tử chết nàng ta có nhân chứng, ngọc quan kia là trong lúc yêu đương vụng trộm với Biện thị không cẩn thận làm rơi, Biện thị vốn định lần sau gặp trả lại, kết quả không ngờ... Tiết thế tử sau khi đi ra từ chỗ nàng ta thì chết." Thật là không biết xấu hổ, yên ổn làm một tam thiếu nãi nãi thì không chịu, lại làm ra loại chuyện đáng bị treo lồng heo này, vậy nhưng Định Quốc Công lấy lý do việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, chỉ hưu người, giữ thanh danh cho người chết.

Nhưng Tiết thế tử ở kinh thành còn có thanh danh sao? Làm người quả thật đến chó mèo đều ghét.

"Nhưng nếu Biện thị cùng Tiết thế tử có hơn ba năm tư tình, vậy chuyện Tiết tứ công tử xảy ra vào hai năm trước, có lẽ... Biện thị biết cái gì cũng không chừng." Lục Mạc Ninh chậm rãi lên tiếng.

Tân đại nhân hào hứng: "Đúng vậy, lão ca cho người đi truyền gọi Biện thị."

"Không thể, nếu thật sự có ẩn tình, rút dây động rừng thì sẽ không dễ tìm ra chân tướng. Năm đó Tiết tam gia bị bức bách đến không thể không triệt án, nếu giờ truyền ra tin tức, sợ là Định Quốc Công sẽ ngay lập tức đến tìm đại nhân." Lục Mạc Ninh hạ giọng nói.

"Đúng vậy, đúng vậy... Lục lão đệ ngươi nói đúng, vậy làm sao bây giờ?" Tân đại nhân nhiều tuổi như vậy vẫn sợ nhất đối phó phụ nhân, ví như đôi phu thê cầm ngọc quan kia, ông có hỏi thế nào cũng hỏi không ra được gì, bọn họ chỉ nói có người trả tiền để bọn họ làm như vậy, không được nhìn thấy mặt người nọ, cũng không biết thân phận.

Lục Mạc Ninh ghé sát vào bên tai Tân đại nhân thấp giọng nói vài câu, Tân đại nhân đầu tiên đôi mắt sáng lên, ngay sau đó liền ảm đạm: "Này... làm vậy được không?"

Lục Mạc Ninh gật đầu: "Binh bất yếm trá, để đạt được mục đích, dùng chút thủ đoạn cũng không phải không thể."

Tân đại nhân cắn răng một cái: "Được, vậy làm theo lời Lục lão đệ ngươi nói."

Sau nửa canh giờ, Tân đại nhân một thân thường phục mang theo hai nha dịch đáng tin tự mình bồi dưỡng cũng mặc thường phục, còn có Lục Mạc Ninh cùng nhau đến nhà mẹ đẻ Biện thị.

Nhà mẹ đẻ Biện thị cũng không phải nhà cao cửa rộng, chỉ là một thương gia tương đối khá giả và đông đúc. Nhưng bởi vì Biện thị năm đó là mỹ nhân nổi tiếng gần xa, tam công tử nhị phòng nhìn trúng, cầu thật lâu mới tam môi lục sính cưới được, nhưng không ngờ, còn không đến năm năm, nàng ta cùng Tiết thế tử đã gian díu đến hơn ba năm.

Thời điểm đám người Lục Mạc Ninh đến, đúng lúc nhìn thấy Biện thị bị đuổi ra khỏi cửa, người đuổi chính là ca tẩu Biện thị: "...... Nơi này đã không thể chứa được ngươi, lý do ngươi bị hưu trở về chúng ta sẽ không nói ra ngoài, nhưng ngươi như vậy chúng ta không giữ được, đi nhanh đi! Nếu không, đừng trách chúng ta vạch trần tất cả những chuyện xấu xa dơ bẩn của ngươi!"

Biện thị mặc một thân áo cũ, lưng đeo một cái tay nãi đơn sơ quỳ ở đó khóc cầu, nhưng bọn họ không mềm lòng, tuyên bố muốn nói ra, Biện thị thật sự sợ chuyện xấu đồn ra ngoài, đến lúc đó không chỉ bị treo lồng heo, phá hoại thanh danh Định Quốc Công phủ thì Định Quốc Công cũng sẽ không tha cho nàng ta.

Biện thị nước mắt lưng tròng mang hành lý trên lưng rời đi, Tân đại nhân muốn tiến lên, bị Lục Mạc Ninh ngăn cản.

Bọn họ một hàng bốn người lặng lẽ đi theo Biện thị, tới một chỗ hẻo lánh mới lộ diện, Tân đại nhân bình tĩnh lên tiếng: "Biện thị."

Biện thị đã gặp qua Tân đại nhân, nhìn thấy ông liền hoảng sợ: "Đại... đại... đại..."

"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, ngươi đi theo chúng ta một chuyến?" Tân đại nhân đen mặt nói.

Biện thị bị dọa run lên: "Không... ta không đi nha môn."

Xoay người liền chạy, bị hai nha dịch mặc thường phục cản lại: "Ngươi theo chúng ta đi một chuyến, hay là chúng ta trói ngươi mang đi, chọn đi?"

Biện thị cuối cùng vẫn phải đi theo bọn họ, tới một trà lâu, Tân đại nhân bao một cái ghế lô, mang người lên, để Biện thị ngồi một chỗ không nói gì, cứ im lặng gây áp lực như vậy một lúc làm Biện thị sợ hãi thịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất: "Đại nhân tha mạng, nô gia thật sự không có giết Thế tử gia, cầu xin ngài phải làm chủ cho nô gia."

Tân đại nhân liếc mắt nhìn Lục Mạc Ninh một cái, Lục Mạc Ninh gật gật đầu, Tân đại nhân mới cười lạnh một tiếng: "Biện thị, bản quan hỏi ngươi, ngươi biết lần này là ai muốn hại ngươi đúng không? Cho dù hôm nay bản quan tha cho ngươi, ngươi cảm thấy người nọ sẽ bỏ qua ngươi? Sợ là... vừa ra khỏi trà lâu này, chúng ta rời đi, ngươi căn bản sống không đến ngày mai!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top