Chương 216

Diêu Tinh Tinh tuy rằng đã đưa đơn từ chức, nhưng còn phải đợi đến khi tìm được người bàn giao, cho nên mấy ngày nay bà vẫn đi làm như cũ. Bất quá,  đơn từ chức bà mới trình lên không bao lâu, Lý Đức Quân liền vào được.

"Mời ngươi đi ra ngoài." Diêu Tinh Tinh không thích Lý Đức Quân, không nhớ rõ từ khi nào bắt đầu. Lý Đức Quân cũng không thích Diêu Tinh Tinh, đại khái là từ khi Diêu Tinh Tinh trở thành tiểu tam chen vào gia đình Mộ Hữu Thành.

Nhưng lúc ấy, hai bên trung gian có Mộ Hữu Thành đứng ở giữa, tất cả mọi người đều có thể chịu đựng. Hiện tại liên quan đến vấn đề lợi ích thì ai cũng nhịn không được.

"Xin lỗi, còn phải làm ngài chán ghét vài phút, hiện tại bộ tài vụ được ta tiếp nhận cho nên về các công việc, ngươi cùng ta nói một chút." Ngữ khí Lý Đức Quân kiêu ngạo làm người nghe xong đều sinh khí  huống chi là người kiêu ngạo như Diêu Tinh Tinh.

Bất quá, không chờ Diêu Tinh Tinh mở miệng, Mộ Hữu Thành liền từ cửa đi vào nói: "Đức quân, ngươi thật quá đáng, ngươi không có lương tâm sao?"

Lý Đức Quân cười vài tiếng: "Mộ Đổng nói quá lời, Mộ phu nhân muốn từ chức, bàn giao công việc là sự tình đương nhiên bằng không các công việc này làm sao bây giờ ? "

"Ngươi...... Là Tiêu Vân bảo ngươi làm như vậy?" Mộ Tiêu Vân bức chính mình để Diêu Tinh Tinh từ chức, hiện tại nếu Mộ Tiêu Vân để Lý Đức Quân làm như vậy, ông cảm thấy cũng không phải không có khả năng, rốt cuộc Lý Đức Quân tuy rằng ích kỷ nhưng cũng không có kiêu ngạo như vậy.

"Mộ tổng phân phó, trước mắt chưa tìm được người tiếp nhận nên vị trí này ta tạm thời tiếp nhận."

"Không có khả năng." Mộ Hữu Thành lập tức phủ định, "Ngươi đối với một chút tri thức của bộ tài vụ một chút cũng không biết, vị trí này yêu cầu một nhân tài chuyên nghiệp, Tiêu Vân sẽ không làm loại chuyện hồ đồ này." Cho dù tính tình cực đoan như thế nào, Mộ Hữu Thành cũng không tin Mộ Tiêu Vân sẽ cực đoan đến không có lý trí.

"Mộ Đổng là muốn công kích ta sao?" Lý Đức Quân mặt trầm xuống hỏi, "Ta từ nhỏ trong nhà nghèo đọc không nổi sách, nhưng so với người khi trở nên giàu có liền vứt bỏ vợ con thì còn tốt hơn nhiều ."

"Ngươi...... Hừ." Mộ Hữu Thành lấy di động ra, "Tinh Tinh, tôi gọi cho Tiêu Vân xác nhận ." Nói xong, Mộ Hữu Thành đi ra văn phòng.

Lúc điện thoại vang lên là khi Mộ Tiêu Vân đang xem tư liệu, là Commic gởi cho cậu là một trường hợp mới của bệnh tâm thần. Bọn họ tuy rằng không phải cha con, nhưng cũng đã ở chung 5 năm cũng đủ để tình cảm như cha con, thậm chí ngày càng sâu đậm. Commics đối xử với Lý Ngải Thanh rất tốt mà tri thức của ông ấy cũng rất phong phú, lúc hai người nhàn rỗi cũng có nhiều đề tài để nói chuyện phiếm.

【 Con có điện thoại, con sẽ liên hệ với chú sau 】 nhanh chóng nhắn tin cho Commic, Mộ Tiêu Vân nhìn điện thoại hiện lên tên của Mộ Hữu Thành liền cười sâu xa.

"Alo?"

"Lý Đức Quân nói con đem bộ tài vụ tạm thời giao cho hắn? Chuyện này có phải sự thật hay không?" Mộ Hữu Thành bởi vì trong lòng có chút cấp bách  cho nên ngữ khí có chút chất vấn, mà Mộ Tiêu Vân không thích nhất chính là ngữ khí này của ông, bởi vì ở trong lòng Mộ Tiêu Vân, Mộ Hữu Thành không có tư cách cùng mình nói như vậy. "Bộ tài vụ không thể không người tiếp quản, nếu tìm không được người  thì giao cho ông ta quản thì có gì không đúng?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.

"Tiêu Vân, con rốt cuộc là thông minh thật hay là giả vờ thông minh? Lý Đức Quân chỉ tốt nghiệp sơ trung, lấy trình độ của hắn sao có thể làm tốt chức vị giám đốc bộ tài vụ? Hơn nữa tư tâm của hắn ta rất lớn, hắn muốn lợi dụng con để lên vị trí này, con rốt cuộc có hiểu hay không?" Mộ Hữu Thành trực tiếp rống lên.

"Ha hả......" Mộ Tiêu Vân châm chọc cười vài tiếng, "Tôi biết, tôi biết là ở đại hội cổ đông chỉ có người này ủng hộ tôi, nói tốt cho tôi, lại nói người nhà tình thâm nhưng lại  ở sau lưng lợi dụng toà án thọc tôi một đao. Vậy nếu so sánh như thế thì ông nói là tôi nên tin tưởng ai?"

"Mỗi một chuyện ta làm đều là vì tốt cho con, đừng để Lý Đức Quân khống chế con mà đem bất động sản Mộ thị cướp đi, sau này con lại hối hận." Mộ Hữu Thành cảnh cáo.

"Đời này, tôi không hối hận."

"Con...... Con quả thực không thể nói lý."

"Còn thỉnh Mộ Đổng cùng tôn phu nhân nói một tiếng, phối hợp tốt với Lý thúc."

"Lý thúc Lý thúc, ngươi một hai phải làm ta tức chết mới vừa lòng phải không?"

"Tôi tưởng là Mộ Đổng  một hai phải để thanh danh của mẹ tôi không còn gì mới cam tâm đi?"

" Con vẫn không thể đem chuyện này buông bỏ sao? Được, ta biết trước đó là ta không tốt, nhưng sự việc cũng đã xảy ra, hiện tại chúng ta không thể cùng nhau quản lý công ty sao?" Mộ Hữu Thành lui một bước, cùng Mộ Tiêu Vân giao lưu, ông cảm thấy chính mình vĩnh viễn là lui về phía sau một bước, ông cũng không rõ vì sao phụ tử hai người lại biến thành cái dạng này, mỗi lần nói chuyện tựa như kẻ thù.

"Chúng ta? Mộ Đổng chắc là lầm rồi, chúng ta ở đại hội cổ đông đã đối đầu với nhau."

"Ngươi......Cái này......"

"Cái này cái gì? Xin lỗi, trong thế giới của tôi chỉ có mẹ." Nói xong câu này, Mộ Tiếu Vân trực tiếp tắt điện thoại.

Đôi tay của Mộ Hữu Thành đang run rẩy, tức đến run rẩy. Ông không có đến văn phòng của Diêu Tinh Tinh mà trực tiếp gọi điện thoại cho Dương Chính Hằng, ông cảm thấy ông nên làm chút việc về Mộ Tiêu Vân, đứa nhỏ này đã thay đổi, trở nên hoàn toàn xa lạ. "Alo, Dương luật sư  phải không?...... Về di chúc của ta, ta muốn sửa lại một chút. Được, buổi tối gặp."

Sau khi kết thúc trò chuyện cùng Dương Chính Hằng, Mộ Hữu Thành đi đến văn phòng Diêu Tinh Tinh, từ sắc mặt của ông thì Diêu Tinh Tinh đã biết kết quả. Nhưng vì không để Mộ Hữu Thành khó xử, bà chỉ có thể đem sự tình của bộ tài vụ giao cho Lý Đức Quân.

Nhưng ở trong lòng Diêu Tinh Tinh sớm đã có đối sách.

Buổi chiều 3 giờ, Mộ Tiêu Vân nhận được mail của Lý Đức Quân, trong hòm thư chính là tư liệu về bất động sản Mộ thị, từ lúc ban đầu đến hiện tại đều ở bên trong. Mộ Tiêu Vân xem không hiểu, thiên tài cũng có những vấn đề không giải quyết được, cậu lập tức gọi cho người bạn ở nước ngoài: "Hello, đã lâu không thấy...... Ta bên này có báo cáo của bên tài vụ, ngươi giúp ta xem một chút. Khi nào được? Không vội...... Được, tạm biệt."

"Có chuyện gì cao hứng vậy?" Cao hứng ngay cả y về nhà mà cậu cũng không biết.

Mộ Tiêu Vân quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Minh Hòa đứng ở cửa thư phòng có chút sửng sốt.

"Công việc đã hoàn thành, cho nên buổi chiều anh được nghỉ ngơi." Hạ Minh Hòa giải thích, "Đúng rồi, gần đây có cảm giác kì quái gì không?"

"Kì quái? Sao lại có cảm giác này?" Mộ Tiêu Vân lập tức phản ứng, nhớ tới lời nói của Viên Hạo lúc sáng.

Đầu tiên Hạ Minh Hòa dừng một chút, y không muốn để Mộ Tiêu Vân lo lắng, nhưng trong quan niệm về tình cảm của Hạ thiếu gia hai người yêu nhau cần có sự thẳng thắn cùng thành khẩn, cho nên y cũng suy nghĩ một chút, y trả lời: "Mấy ngày nay lúc ra ngoài anh có cảm giác có người theo dõi mình." Từ nhỏ y đã được huấn luyện trong quân đội lớn lên cho nên đối với hoàn cảnh xung quanh Hạ Minh Hòa có chút nhạy bén hơn người bình thường.

"Cái gì? Theo dõi anh? Anh có hoài nghi ai chưa?" Mộ Tiêu Vân làm bộ không biết hỏi.

Hạ Minh Hòa lắc đầu: "Sinh hoạt của anh luôn theo quy luật."

Khóe miệng Mộ Tiêu Vân giật vài cái, Hạ thiếu gia chưa bao giờ biết khiêm tốn, có lẽ bởi vì y không khiêm tốn cho nên mới đắc tội với người khác.

"Vậy anh có muốn cho người đi điều tra một chút không?" Mộ Tiêu Vân hỏi.

"Được, anh cùng Viên Hạo nói chuyện một chút, nhưng đừng cho đại ca biết." Nghĩ đến tác phong sấm rền gió cuốn của Hạ Thanh Hòa, Hạ Minh Hòa liền đau đầu.

"Được, em hiểu rồi." Về điểm này, Mộ Tiêu Vân cũng đồng tình.

"Vân Vân, chờ sự việc lần này kết thúc, chúng ta đi Hà Lan đi." Hạ Minh Hòa cởi áo khoác, đi đến trước mặt Mộ Tiêu Vân, đôi tay ôm lấy eo Mộ Tiêu Vân eo, đem cậu ôm vào trong ngực.

"Hà Lan?" Hà Lan là nơi nào, đây là một nơi mà những cặp đôi đồng tính đều thích đến. Thông minh như Mộ Tiêu Vân, vào thời điểm Hạ Minh Hòa nhắc đến đương nhiên đã hiểu. Nhưng mà , Mộ công tử không thích biểu đạt mình quá thông minh, cho nên làm bộ không hiểu mà hỏi.

Hạ Minh Hòa cúi đầu, trán hai người thân mật chạm vào nhau: "Chúng ta đi Hà Lan kết hôn. Được không? Vân Vân."

Mộ Tiêu Vân tất nhiên là rất vui vẻ, nhưng sự vui vẻ này không biểu hiện lên khuôn mặt, với hiểu biết của cậu đối với Hạ thiếu gia thì làm sao sẽ đột nhiên nhắc tới chuyện kết hôn này, cho nên Mộ Tiêu Vân biết Hạ thiếu gia đã chịu kích thích gì đó. "Đương nhiên có thể, bất quá......"

"Thật sự?" Hạ Minh Hòa ngưng lại nhìn Mộ Tiêu Vân.

"Đánh gãy lời người khác đang nói là rất không lễ phép đó Hạ nhị thiếu." Mộ Tiêu Vân cố ý nói.

"Vân Vân, mời nói." Hạ Minh Hòa ngoan ngoãn nhượng bộ.

"Sao anh lại nghĩ đến chuyện đi Hà Lan kết hôn?"

"Ừm......" Hạ Minh Hòa do dự một chút, "Chỉ là đột nhiên suy nghĩ đến."

"Sao lại đột nhiên suy nghĩ?"

"Ừmmm......" Hạ thiếu gia lại do dự.

"Sao?" Mộ Tiêu Vân nâng mắt chờ y trả lời.

Nét lạnh lùng trên mặt Hạ thiếu gia nổi lên vài tia xấu hổ. Y cuối đầu càng thêm thấp, chôn ở sau cổ Mộ Tiếu Vân.

"Anh." Mộ Tiêu Vân nhắc nhở.

"Mấy nữ nhân trong văn phòng anh nói yêu đương không chỉ là yêu đương, hạnh phúc luôn cần một cuộc hôn nhân bảo đảm, cho nên anh muốn dùng hôn nhân để bảo đảm cho Vân Vân, đồng thời...... Đồng thời trói chặt Vân Vân."

Phụt......tiếng cười của Mộ Tiêu Vân quanh quẩn toàn bộ căn phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top