Chương 211

Bóng dáng của thiếu niên chính là đầu đề bài báo giải trí sáng hôm nay, luôn luôn được bộ giáo dục cho rằng là thiên tài, cũng muốn bồi dưỡng thành rường cột nước nhà , thiếu niên ưu nhã mang theo khí chất tôn quý, vì vậy hôm nay báo chí mang đến lượng tiêu thụ đột phá.

Mộ Tiêu Vân lớn lên tuấn tú, ánh mắt hơi mang ý cười phi thường mê người. Hơn nữa, linh hồn của cậu cũng đã lớn tuổi, cậu biết như thế nào để mình càng có phong độ cùng khí độ, cho nên ở trong mắt mọi người, thiếu niên 18 tuổi này tựa như vương tử.

Chỉ là, nếu biết thủ đoạn cậu làm với Mộ gia thì tuyệt sẽ không sẽ tin cậu là vương tử.

"Thơm quá." Mộ Tiêu Vân mang dép lê, tóc lộn xộn giống tổ chim thậm chí ánh mắt còn mông lung không phân biệt được.

"Ăn cái gì?" Tối hôm qua bởi vì thắng kiện, mọi người cùng nhau đi chơi, kết quả tuy rằng không đến mức suốt đêm nhưng lại chơi đến khuya.

Thời điểm Mộ Tiêu Vân thức dậy thì toàn thân cùng eo đều đau nhức.

Đương nhiên eo đau như vậy không chỉ là đi chơi mà tối hôm qua uống nhiều rượu, rượu say loạn tính làm vài lần.

Hạ thiếu gia chớp chớp mắt, Mộ Tiêu Vân lười biếng như vậy y lâu rồi chưa từng thấy được. Trong ấn tượng đại khái khi bọn họ mới vừa nhận thức, Mộ Tiêu Vân đã từng có bộ dạng này nhưng mà sau đó không còn thấy được.

"Ăn cháo, em mau đến uống trà giải rượu." Hạ Minh Hòa vội vàng đứng dậy giúp Mộ Tiêu Vân ngồi xuống ghế dựa, sau đó đi lấy trà. Tiếp theo lại đôi tay xoa bóp eo của Mộ Tiêu Vân eo, "Thoải mái không?" Vừa rồi thấy Mộ Tiêu Vân theo bản năng xoa xoa eo, Hạ thiếu gia ý thức được tối hôm qua mình có chút quá phận.

Khóe miệng Mộ Tiêu Vân khóe miệng run rẩy vài cái: "Chờ lát nữa còn đưa mẹ đến sân bay, bà cùng Commis muốn trở về trở về."

"Chuyện này với mẹ mà nói cũng là một cái kết, khúc mắc đã qua bà về sau sẽ càng tốt hơn. Hơn nữa nếu bà lưu lại nơi này thì những phóng viên đó cũng sẽ đi theo bà, đến lúc đó ngược lại sẽ quấy rầy bà."

"Em không sợ phóng viên, chỉ sợ người Mộ gia chưa từ bỏ ý định." Án kiện tuy rằng kết thúc nhưng người Mộ gia...... Mộ Tiêu Vân đột nhiên có chút kinh ngạc, từ lúc kiện tụng đến nay, Mộ lão thái thái một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cậu, đây hiển nhiên không phải tác phong cường thế của Mộ lão thái thái.

"Suy nghĩ cái gì?" Thấy Mộ Tiêu Vân có chút thất thần, Hạ Minh Hòa cố ý tăng thêm lực đạo nói.

"Nhẹ thôi." Mộ Tiêu Vân hoàn hồn.

Khi nào thì người nam nhân luôn cứng nhắc này cũng sẽ trêu cợt người khác?

Mộ Tiêu Vân ngẩng đầu, nhìn: "Anh, anh mau lại đây ngồi."

"Sao?"

Nam nhân anh tuấn trước mặt từ từ trở nên thành thục, thời điểm cậu trở về thì y đã là một nam nhân thành thục, chỉ là gần nhất vội vàng với án kiện này, Mộ Tiêu Vân đều không có nhìn kỹ y, xa cách nửa năm, Hạ Minh Hòa càng thêm thành thục, cũng càng thêm nội liễm.

"Nhìn cái gì?" Thấy Mộ Tiêu Vân nhìn chằm chằm vào chính mình, tuy trên mặt Hạ thiếu gia gió êm sóng lặng, nhưng trong lòng vẫn có chút ngượng ngùng, ánh mắt người yêu như vậy, làm cho y cầm lòng không đậu.

"Thấy anh lớn lên đẹp trai." Mộ Tiêu Vân có ý xấu trêu chọc Hạ Minh Hòa chính là hứng thú gần đây của cậu.

Quả nhiên, Hạ thiếu gia bắt đầu sửng sốt, tiếp theo khuôn mặt tuấn tú hiện lên tia ngượng ngùng.

Phốc...... Mộ Tiêu Vân cười ra tiếng.

Nguyên lai là cố ý, ánh mắt Hạ Minh Hòa chợt lóe, vài tia hơi thở nguy hiểm biểu lộ, chỉ là lóe lên rất nhanh. Còn không chờ Mộ Tiêu Vân phát hiện, y đã khôi phục bình thường.

Sân bay.

Lý Ngải Thanh cùng Commis về nước, chỉ là không nghĩ sẽ ở lại nơi này mà thôi, hơn nữa Mộ Tiêu Vân băn khoăn cũng đúng, sợ người Mộ gia quấy rầy Lý Ngải Thanh, đây cũng là điều mà Commis suy xét, cho nên ngày hôm qua khi án kiện kết thúc, Commis liền đề nghị trở về, Lý Ngải Thanh tại đây nghe Commis nói tựa như  ngày trước bà nghe Mộ Hữu Thành nói, duy nhất bất đồng chính là Commis tuy rằng cường thế nhưng luôn vì Lý Ngải Thanh mà suy nghĩ, ông cũng hiểu biết Lý Ngải Thanh, nữ nhân này không phải cần một người trưng cầu ý kiến của bà, mà là một người sẽ vì bà đưa ra quyết định.

Đương nhiên sự tôn trọng của vợ đương đương nhiên phải có.

"Tiêu Vân, mẹ biết con có việc muốn làm, nhưng vô luận làm chuyện gì cũng phải cho mình một con đường sống." Lý Ngải Thanh biết chính mình là một người mẹ thất bại, bà không giáo dục hài tử như thế nào, mà hài tử  này cũng không cần bà giáo dục. Thậm chí, có thể chỉ cho bà nên làm thế nào.

Kỳ thật Lý Ngải Thanh cảm thấy chính mình thực hạnh phúc, bà từng có một cuộc hôn nhân thất bại, đoạn hôn nhân kia làm bà sợ hãi, nhưng là trời cao vẫn rất công bằng, cho bà một nhi tử xuất sắc, càng công bằng hơn là cho bà một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

"Mẹ, con biết, người cũng đừng lo lắng nữa." Mộ Tiêu Vân vỗ vỗ bả vai Lý Ngải Thanh, từ khi nào mà người phụ nữ cầm tay cậu dắt qua đường đã không còn cần cậu lo  lắng nữa.

Nhìn bọn họ đi làm thủ tục, nhìn bọn họ biến mất ở trước mặt của mình, lòng Mộ Tiêu Vân đột nhiên bình tĩnh.

Kể từ lúc trọng sinh đến nây giờ cậu chưa bao giờ bình tĩnh như vậy. Cậu cảm thấy hết thảy giống như đều kết thúc, cũng buông xuống.

"Đi thôi."

"Được."

Hết thảy, không sai biệt lắm nên vẽ một dấu chấm kết thúc.

Đinh linh linh......

"Lý thúc?" Mộ Tiêu Vân ở trên xe nhận được điện thoại của Lý Đức Quân, cậu nhướng mày, người này điện thoại tới  thật đúng thời điểm, vì không cho mọi người hoài nghi bọn họ, buổi chúc mừng ngày hôm qua ông ta không có tới.

"Chúc mừng ngươi Tiêu Vân." Lý Đức Quân lúc này phi thường cao hứng cho dù ông ta không thể ngồi ở vị trí chủ tịch. Nhưng cũng rất cao hứng. Xem ra biểu hiện ngày hôm qua của Mộ Tiêu Vân thì án kiện ngày hôm qua có thể thắng hoàn toàn là luật sư lợi hại. Cho nên, ông ta chưa từng xem trọng thiếu niên này, có lẽ Mộ Tiêu Vân thông minh nhưng ở trong mắt Lý Đức Quân thì cậu còn không có thông minh đến mức có thể khống chế hết thảy. Cho nên hiện tại ông ta cao hứng, bởi vì kế tiếp Mộ Tiêu Vân khẳng định có thể ngồi lên vị trí chủ tịch, mà ông vì bản thân mình mà duy trì Mộ Tiêu Vân, nếu có thể đi theo chiều hướng này, sau đó...... Khống chế Mộ Tiêu Vân.

"Cảm ơn Lý thúc, đây cũng là dũng khí Lý thúc cho ta, để ta có thể đứng ra vì mẹ của ta lấy lại công đạo, nếu không phải Lý thúc phía trước nói sẽ ủng hộ ta, sẽ giúp ta, ta nghĩ ta vẫn luôn không có dũng khí đứng ra. Nhưng mà Lý thúc, ta còn là học sinh, sự tình trong công ty ta chưa từng có tiếp xúc qua, ta sợ ta xử lý không tốt, cũng làm không tốt." Mặt ngoài nói những lời này, trên thực tế, khóe miệng Mộ Tiêu Vân lộ ra một nụ cười châm chọc bất cần đời.

Lúc này đến phiên lái xe Hạ Minh Hòa nhướng mày, y cảm thấy Vân Vân càng ngày càng gian trá, trước kia là một cái hài tử an tĩnh cỡ nào bây giờ lại trở nên tâm cơ như vậy.

Bất quá, Hạ thiếu gia vẫn là thích.

"Tiêu Vân ngươi yên tâm, Lý thúc sẽ giúp ngươi." Lý Đức Quân lập tức nói, "Lý thúc ở Mộ thị mười mấy năm, không dám nói có bao nhiêu giỏi, nhưng hoạt động cơ bản của Mộ thị Lý thúc là rõ ràng nhất, đến lúc đó Lý thúc sẽ đem tình huống của Mộ thị từ khi thành lập đến bây giờ nói cho ngươi để ngươi dễ dàng tiếp quản."

"Cảm ơn Lý thúc, đại hội cổ đông đã định ngày rồi sao?" Mộ Tiêu Vân đánh vào bàn tay của Hạ Minh Hòa,"Hảo hảo lái xe của anh." Nguyên lai Hạ thiếu gia nhàm chán, một bên lái xe, một bên nắm tay Mộ Tiêu Vân.

"Định rồi, là ngày mai. Bất quá đến lúc đó, bọn họ nào có mặt mũi tới? Vốn dĩ chính là Mộ Hữu Thành thẹn với mẹ ngươi, Lý thúc không phải cố ý nói như vậy, hắn rốt cuộc là ba ngươi." Lý Đức Quân một bên châm ngòi ly gián, một bên lại nói ra lời bao biện cho mình.

"Lý thúc, thời điểm mẹ cùng ông ta ly hôn, ta đã không có ba." Mộ Tiêu Vân cố ý cường điệu.

"Haiz, kỳ thật hắn trước kia không phải như thế, hắn ôn hoà hiền hậu thành thật, làm buôn bán cũng luôn bổn phận, việc gì cũng nói cho chúng ta biết, hắn hôm nay sở dĩ biến thành như vậy khẳng định ý của nữ nhân kia. Nữ nhân kia tâm cơ rất nặng, tài sản Mộ gia, nàng một phần đều phải tính kế, hiện tại ba ngươi còn 35% cổ phần, ta sợ đến lúc đó nữ nhân đó sẽ tính kế toàn bộ . Tiêu vân, rốt cuộc là phụ tử, không bằng ngươi cùng ba ngươi hòa hảo đi, cũng giữ tốt tài sản của ba ngươi." Lý Đức Quân bỗng dưng làm người hòa giải.

"Lý thúc không cần khuyên, sự tình đã xảy ra liền không trở về được."

"Còn có một việc, không biết Tiêu Vân hôm nay có xem báo không?"

"Không có, làm sao vậy?" Báo chí? Ánh mắt Mộ Tiêu Vân nghi hoặc nhìn về phía Hạ Minh Hòa, Hạ Minh Hòa chỉ chỉ tờ báo phía trước. Mộ Tiêu Vân cầm lấy, sau đó nhíu mày nhìn cổ phiếu của Mộ thị bị rớt giá.

"Cổ phiếu Mộ thị rớt giá, ngày mai ở đại hội cổ đông ta sợ những cổ đông ủng hộ Mộ Hữu Thành sẽ không dễ dàng buông tha ngươi."

"Nhóm cổ đông ủng hộ thì ta nhờ Lý thúc đi thu phục, mà về sự tình của cổ phiếu ta sẽ giải quyết."

"A?" Lý Đức Quân giật mình, "Ngươi tính toán giải quyết thế nào?"

"Đến ngày mai Lý thúc sẽ biết. A, đúng rồi, ngày mai đại hội cổ đông nên chuẩn bị một vị trí, chúng ta có khách."

"Được." Tuy rằng còn có nghi hoặc, bất quá vì tỏ vẻ chính mình chân thành, Lý Đức Quân vẫn đáp ứng, kỳ thật ông ta càng hy vọng đại hội cổ đông ngày mai Mộ Tiêu Vân không chế phục được các cổ đông khác, cứ như vậy......

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top