Chương 162
Vốn là một đêm an bình nhưng bởi vì sự xuất hiện của Mộ Tiêu Lâm đã phá hủy tất cả hưng trí của mọi người. Càng bởi vì lời nói của hắn mà làm cho sắc mặt vốn không dễ nhìn của Lý Ngải Thanh trông phút chốc càng thêm lạnh. Vốn còn bận tâm mặt mũi của nhi tử mà bà cố gắng chịu đựng, hiện tại bà không còn chút kiên nhẫn nào, trực tiếp ra khỏi đám đông :" Ta có chút không khỏe, đi về trước ".
" Mẹ ". Mộ Tiêu Vân đuổi theo.
" Vân Vân ". Hạ Minh Hòa cũng muốn đuổi theo nhưng vẫn nhịn được, y xoay người nói với Commis :" Chúng ta qua bên kia ngồi một chút ".
" Cũng tốt, ta muốn biết pizza ở B thị có vị thế nào ".
Mộ Tiêu Lâm ở lại nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia có chút xấu hổ. Hắn biết mình nói sai, chính là không biết sai chỗ nào.
" Tiêu Lâm, chúng ta ..."
" Không chơi ". Đánh gãy lời nói của bạn học, Mộ Tiêu Lâm đi thẳng.
Mà bên kia, Mộ Tiêu Vân đuổi theo Lý Ngải Thanh. " Mẹ, mẹ giận con sao ?" Cậu ôm lấy Lý Ngải Thanh, " Mẹ, người là người con thương nhất, chỉ cần người sinh khí con sẽ khổ sở ".
Thanh âm nhỏ nhẹ của nhi tử làm cho Lý Ngải Thanh bình tĩnh lại một chút. Hai mẹ con luôn sống nương tựa lẫn nhau, Mộ Tiêu Vân là máu thịt của bà, vô luận cậu làm sai điều gì bà cũng sẽ tha thứ, đây là do bà luôn đối với đứa con này áy náy cùng thua thiệt. Cho dù nhi tử tới bây giờ chưa nói lời nào nhưng vẫn rất khổ, Lý Ngải Thanh sao không biết.
Chính là lúc ấy tâm tình của bà không tốt nên không bận tâm đến nhi tử.
Hiện tại, tinh thần của bà đã bình thường, mỗi lần hồi tưởng lại sự việc năm năm trước đều vì nhi tử mà đau lòng.
" Tiêu Vân, con từ nhỏ đến lớn bất luận con làm gì mẹ đều không quản con, bởi vì con thông minh nên mẹ hiểu được. Nhưng hôm nay, mẹ không rõ vì sao con và hài tử kia quan hệ tốt như vậy ? Tiêu Vân, Mộ Hữu Thành là ba con, mặc kệ mẹ và ông ta đã phát sinh sự tình gì thì chung quy ông ta vẫn là ba con, cho nên mẹ có thể mong con và ông ấy có thể hảo hảo mà ở chung, con là đứa nhỏ rất bướng bỉnh, mẹ chỉ sợ con buồn trong lòng. Nhưng hai mẹ con Diêu Tinh Tinh, nữ nhân này tâm kế rất sâu, mẹ không hy vọng con và cô ta có quan hệ tốt ". Bà cũng là có chút tâm tư, rốt cuộc vẫn là nữ nhân đem gia đình bà phá hủy, cho dù nam nhân ngoại tình không thể đổ hết trách nhiệm lên người nữ nhân mà là bản thân nam nhân này có vấn đề, nhưng Lý Ngải Thanh cũng vô pháp tha thứ cho Diêu Tinh Tinh.
" Mẹ, người nói gì đó, sao con có thể có mối quan hệ gần gũi với hai mẹ con họ ". Mộ Tiêu Vân cũng không có giải thích vì sao không cự tuyệt Mộ Tiêu Lâm gọi mình là anh, cậu cũng không muốn Lý Ngải Thanh biết một mặt khác của mình. " Mẹ, người yên tâm, con có quyết định của mình. Con sẽ không quên con chỉ có một mình mẹ, nhưng hiện tại con rất vui, vui vì mẹ đã tìm được một người nam nhân tốt, Commis là một người đáng để phó thác cả đời ".
" Con đây là muốn đuổi mẹ đi sao ?" Lý Ngải Thanh cố ý xoay chuyển ý tứ của cậu.
" Nào có, nếu mẹ nguyện ý ngốc ở đây, con cầu còn không được đâu, chính là năm năm qua vẫn là Commis đối với hai mẹ con ta rất tốt, cho nên con đem mẹ cho ông ấy cũng là hồi báo ". Mộ Tiêu Vân ghé vào trên vai Lý Ngải Thanh, cố ý làm nũng nói, " Hiện tại mẹ là lão bà của người khác, đương nhiên muốn cảm thông cho lão công của mình, Commis kỳ thật rất bận rộn, ông ấy thực yêu thích công việc của mình, nhưng vì mẹ ông ấy nguyện ý buông tất cả, mẹ, người nói ông ấy như vậy không tốt sao ?"
" Ta biết ông ấy tốt ". Bà đương nhiên biết, ở chung năm năm có thể không biết sao ?
Người nam nhân này không chỉ tốt, tính tình cùng điều kiện cũng rất tốt.
Nam nhân như vậy bà cảm thấy mình không xứng với ông, chính là bà đã từng bị tổn thương một lần, đối với bà mà nói trừ bỏ nhi tử ngoài ra cái gì cũng không quan trọng, cho nên đối mặt với Commis bà có dũng khí nếm thử lần thứ hai.
" Mẹ, con chúc phúc người ". Câu chúc phúc này lúc trước, khi cậu giao Lý ngải Thanh cho Commis đã nói qua một lần, hiện tại cậu lại nói.
" Chính là Tiêu Vân, người ta lo lắng nhất cũng là con, mẹ sợ việc của ba con và mẹ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con, đối với cái nhìn của con về hôn nhân ". Nhi tử đã 18 tuổi vẫn luôn không kết giao bạn gái, làm bà sao có thể không nghi ngờ.
" Mẹ, sẽ không, con đáp ứng người, tới khi con 20 tuổi nhất định sẽ mang theo ái nhân đến thăm người, đến lúc đó không cho mẹ không đáp ứng, chỉ cần cũng chúc phúc cho con là được ".
Mẹ, chỉ cần người chúc phúc con đã cảm thấy đủ.
Cho đến lúc đó, con sẽ mang theo Hạ Minh Hòa nói cho người biết y là người yêu của con, là người mà con muốn chung sống cả đời, đến khi đó mong người hãy chúc phúc cho con.
Đối với Mộ Tiêu Vân mà nói ai chúc phúc cũng không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là Lý Ngải Thanh.
Bởi vì cậu cũng hiểu được, nếu Lý Ngải Thanh không đồng ý, cậu cũng sẽ không buông Hạ Minh Hòa, cho nên nếu không thể buông tha cho ái nhân, thì chỉ có thể buông người thân, cậu có thể buông bởi vì Lý Ngải Thanh đã tìm được một nam nhân tốt.
" Được ". Mặc kệ Mộ Tiêu Vân chọn nữ hài như thế nào, chỉ cần tốt thì Lý Ngải Thanh đều sẽ đồng ý. Chính là bà thế nào cũng không ngờ được, thời điểm đó sẽ có bất ngờ cho bà.
Khi Mộ Tiêu Lâm về đến nhà, Diêu Tinh Tinh cùng Mộ Hữu Thành đang ăn khuya. Bởi vì bụng của Diêu Tinh Tinh ngày càng lớn cho nên trước khi đi ngủ bà phải ăn một bữa, mà Mộ Hữu Thành là bị lão bà lôi đi, nhìn đối phương ăn ông cũng cảm thấy đói nên ăn theo.
" Đã về ?" Nhìn Mộ Tiêu Lâm trở về, Diêu Tinh Tinh cười hỏi, " Như thế nào về sớm như vậy? Không phải con nói mới tới giáo đường cầu bình an xong mới trở về sao ?"
Mộ Tiêu Lâm nhìn người mẹ đối với mình mỉm cười, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, hắn có chút thống hận Diêu Tinh Tinh, mỗi lần nghĩ tới Mộ Tiêu Vân cùng thân phận xấu hổ của mình, hắn liền chán ghét thân phận này, vì cái gì hắn cùng Mộ Tiêu Vân không thể cùng cha cùng mẹ ?
" Con làm sao sắc mặt khó coi như vậy ? Thân thể không thoải mái sao ?" Dieu Tinh Tinh hỏi nhưng lại làm cho Mộ Tiêu Lâm càng phản cảm.
Vì thế hắn rống lên :" Thật là phiền, mẹ tại sao lại phiền như vậy ". Rống xong, hắn chạy lên lầu.
" Mộ Tiêu Lâm, ngươi đây là..." Diêu Tinh Tinh buông đũa xuống, nhưng nhi tử chạy thật nhanh, căn bản không đợi bà nói xong, người liền không còn thấy bóng dáng, " Ta mới vừa nói cái gì ? Ta quan tâm nó cũng là sai sao ?" Diêu Tinh Tinh đột nhiên phiền toái.
Mấy ngày nay, tâm tình của bà vẫn luôn phiền muộn, từ ngày thấy Lý Ngải Thanh đến bây giờ, bà sợ nhất chính là Lý Ngải Thanh có thể tìm tới cửa, nhưng nhìn phản ứng của Mộ Hữu Thành bà biết rằng ông không biết Lý Ngải Thanh đã trở lại.
Nhưng như vậy cũng không làm cho bà yên tâm, chỉ cần Lý Ngải Thanh còn ở B thị thì không biết ngày nào đó họ sẽ gặp nhau. Bà sở dĩ biết Lý Ngải Thanh còn ở B thị bởi vì bà đã tìm thám tử điều tra.
Thám tử chỉ có thể điều tra người còn ở B thị nhưng biệt thự của Hạ Minh Hòa vô pháp tới gần bởi vì nơi đó phòng vệ rất nghiêm.
Hơn nữa, mỗi ngày bà đều gọi điện thoại cho thám tử, bà muốn hỏi một chút Lý Ngải Thanh đã đi chưa nhưng đều nhận được kết quả là chưa.
Mộ Hữu Thành còn không biết Diêu Tinh Tinh vì cái gì mà phiền lòng, ông tưởng vì Mộ Tiêu Lâm vì thế an ủi :" Tiểu hài tử phỏng chừng cãi nhau với bạn, ngươi đừng quá lo lắng, ta đi xem nó ".
" Ân ".
Mộ Tiêu Lâm trở lại phòng, cả người ghé vào giường. Trong đầu hắn bây giờ rất lộn xộn không thể nào bình tĩnh trở lại. Hắn cảm thấy chính mình thực ủy khuất, hôm nay thật vất vả mới gặp được ca ca, kết quả cũng bởi vì sự tình của mẹ mà làm Lý Ngải Thanh bỏ đi. Mộ Tiêu Lâm lấy di động ra muốn gọi cho Mộ Tiêu Vân, hắn muốn biết có phải hay không Mộ Tiêu Vân chán ghét hắn.
Không biết vì cái gì, chỉ cần hắn vừa nghĩ tới Mộ Tiêu Vân sẽ chán ghét hắn, hắn liền đặc biệt khó chịu.
Kỳ thật ngay cả bản thân hắn cũng không rõ, hắn lại thích ca ca như vậy. Thậm chí cảm thấy có thể làm em trai Mộ Tiêu Vân, cho dù là cùng cha khác mẹ thì vẫn rất vinh hạnh.
Cửa phòng bị đẩy ra, Mộ Hữu Thành thấy nhi tử nhìn di động ngẩn người, nghĩ mình đoán không lầm, chắc là cùng bạn cãi nhau. Vì thế đi đến bên Mộ Tiêu Lâm, vỗ vỗ đầu hắn :" Lớn như vậy rồi, thói quen không vui liền rống người khác nên sửa lại. Phải biết, người kia là mẹ con, là người đã hoài thai mười tháng mới sinh con ra ".
Mộ Tiêu Lâm quơ quơ đầu muốn Mộ Hữu Thành bỏ tay ra.
" Như thế nào, con cũng muốn sinh khí với ba ?" Mộ Hữu Thành dở khóc dở cười.
" Không ". Mộ Tiêu Lâm nghẹn nói một chữ, chính là một lát sau hắn nhịn không được lại hỏi, " Ba, người vì sao cùng mẹ kết hôn ? Thời điểm kia người cũng đã có lão bà cùng ca, chẳng lẽ người không biết ngoại tình là một việc rất xấu hổ sao ?"
Mộ Hữu Thành không nghĩ tới đột nhiên Mộ Tiêu Lâm sẽ nói những lời này, trong nhất thời có chút sững sờ, không biết nên nói cũng như giải thích thế nào.
Ngoài cửa, Diêu Tinh Tinh đã nghe, bà muốn đi lên an ủi nhi tử, chính là không nghĩ tới nhi tử sẽ hỏi như vậy, cho nên bà cũng muốn nghe xem Mộ Hữu Thành trả lời như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top