Chương 139
" Đại thiếu này, không thể như vậy được ". Trần đổng thấy Mộ đổng xấu hổ không biết nói gì liền giúp giải vây, " Nếu như có thể trao đổi thì ngài cứ đưa đứa cháu trai này cho ta, ta cùng Mộ đổng trao đổi ". Nguyên lai người này không phải giúp đỡ Mộ Hữu Thành mà muốn cùng Hạ Thanh Hòa đoạt người.
Ha ha ha.... Hạ Thanh Hòa nở nụ cười :" Lão Trần, ngươi thật lớn gan, vậy cứ dùng cách giải quyết cũ của chúng ta ?"
" Vậy dùng biện pháp cũ giải quyết ". Trần đổng cũng không sợ.
Biện pháp gì ? Tiền đổng rất quen thuộc với hai người họ nên đương nhiên biết, nhưng những người ở đây có nhiều người không biết. Vì vậy, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên.
" Ta có thể phát biểu ý kiến một chút không ?" Mộ Tiêu Vân lễ phép đánh gãy hưng trí của hai người.
" Cự tuyệt tự do ngôn luận là phạm pháp, Vân Vân nói đi ". Hạ Thanh Hòa nhìn cậu, Trần đổng cũng nhìn cậu, tất cả mọi người đều nhìn cậu.
" Coi thường thiếu niên là không tốt đối với sự trưởng thành của thiếu niên, anh Thanh Hòa thấy đúng không ?" Mộ Tiêu Vân theo thói quen mà dùng phương thức trêu chọc nói với Hạ Thanh Hòa. Nhưng đối với người khác thì nghe ra bất đồng.
Ít nhất dùng phương thức này ở chung thì chính là mối quan hệ bạn bè, hơn nữa nhìn thái độ của bọn họ không giống như một nam nhân 40 tuổi nói chuyện với một thiếu niên 18 tuổi.
Nhất thời, mọi người đều rất tò mò, thiên tài thiếu niên trong truyền thuyết này làm thế nào mà làm cho Hạ Đại thiếu gia phải nhường nhịn ba phần.
" Ok". Hạ Thanh Hòa nhấc tay đầu hàng, " Mọi người có khả năng không biết, Vân Vân bây giờ là sinh viên B đại hệ pháp luật, ta chính là sợ nhất cùng người học luật ở chung, trong miệng toàn là luật pháp, theo thương nhân coi trọng tiền tài như chúng ta rất bất đồng. Nhưng nếu hôm nay ta không cấp cho Vân Vân quyền lợi này sẽ tạo thành ý thức của thiếu niên đối vơi pháp luật không đúng thì ta quả thật có tội. Các ngươi nói có phải hay không ?"
Hạ Thanh Hòa trêu ghẹo nói, làm cho tất cả mọi người ở đây đều nở nụ cười.
" Hảo, vậy cháu trai à, ngươi nói xem giữa ta và Hạ Đại thiếu, ngươi chọn ai ?" Trần đổng cố ý dùng thái độ bức người nói.
Khóe miệng Mộ Tiêu Vân nhếch một cái, đáy mắt nhiễm vài phần ý cười : " Anh Thanh Hòa hay Trần thúc ta đều muốn được học tập, nhưng làm người thừa kế bất động sản Mộ thị thì các ngươi cảm thấy theo ai sẽ có lợi hơn?". Nét mặt ngây ngô nhã nhặn, thanh âm lạnh nhạt nhưng ôn hòa, khí chất tự tin độc đáo, giờ phút này, những người có mặt ở đây đều cảm thấy sau này khi thiếu niên này lớn lên nhất định sẽ thành công hơn Mộ Hữu Thành.
Hoặc là giờ khắc này, mọi người nhìn thiếu niên, hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ qua cậu sinh ra trong gia đình công nông, là nhi tử của Mộ Hữu Thành.
Hạ Thanh Hòa thu liễm ánh mắt, mấy ngày ở chung, hắn đương nhiên biết những thiếu niên khác không thể sánh bằng Mộ Tiêu Vân. Hắn cũng rất kinh ngạc, tâm tư của Mộ Tiêu Vân không giống như những người bạn cùng lứa tuổi. Chính là trong trường hợp này, Mộ Tiêu Vân lạnh nhạt thích ứng khí tràng trong buổi tiệc này, càng làm cho Hạ Thanh Hòa tin tưởng cậu là một con sói giảo hoạt.
Hơn nữa, thiếu niên này có đủ tâm kế. Tại thời điểm này, Hạ Thanh Hòa cảm thấy tính cách của cậu rất giống chính mình.
Không thể không bội phục ánh mắt của đệ đệ. Nếu như nói năm năm trước, hắn lo lắng tính hướng của Minh Minh sẽ đem tương lai của Minh Minh cùng đứa nhỏ này phá hủy vậy thì hiện tại hắn không còn lo lắng. Mộ Tiêu Vân tuy rằng hận nhưng không tuyệt tình. Cậu trước mặt Minh Minh thực phóng túng, cùng bộ dạng mang mặt nạ như hiện tại hoàn toàn bất đồng. Một thiếu niên kiêu ngạo như vậy thì sẽ vì cái gì ở trước mặt Minh Minh buông bỏ phòng bị, Hạ Thanh Hòa biết đó chính là tín nhiệm. Không có gì so với tín nhiệm quan trọng hơn.
Đáy mắt nổi lên ý cười, ánh mắt Hạ Thanh Hòa nhìn Mộ Tiêu Vân lúc này so với trước nhiệt tình hơn một chút.
" Hảo, lời này của cháu trai nói rất đúng ". Tiền đổng là một người tính tình nội liễm, ông cùng Mộ Hữu Thành giống nhau, đều là gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng hoàn cảnh của hai người lại bất đồng. Thời điểm Tiền đổng làm sinh viên, được phân vào một công ty tương đối tốt. Chính là ông thà rằng làm một mình cũng có thể thấy được trong đó có biết bao nhiêu dũng khí. Hôm nay, lời nói của Mộ Tiêu Vân làm ông nhớ tới tuổi trẻ của mình, nam nhân có thể không có tiền nhưng không thể không có mục tiêu của chính mình. Cái này làm cho Tiền đổng nhìn Mộ Tiêu Vân, càng nhìn càng vừa lòng.
" Cám ơn Tiền thúc thúc khích lệ ". Mộ Tiêu Vân cười nhận.
" Anh Thành, con của ngươi ta thích, rất thích ". Tiền đổng vỗ bả vai của Mộ Hữu Thành, " Hôm nay liền hướng về phía ta đi, sau này có yêu cầu kiến trúc gì cứ liên hệ ta ".
" Cám ơn Tiền đổng ". Tiền đổng cũng đã mở miệng như vậy, thì việc hợp tác cuả Mộ thị cùng Tiền thị sẽ không có vấn đề gì. Nhưng mà, Mộ Hữu Thành vẫn không cao hứng lắm.
Con trai ưu tú như vậy, ông hẳn là cao hứng. Con trai đoạt nổi bật của cha, ông cũng có thể cao hứng. Cái ông không cao hứng là thiếu niên ôn nhã lễ phép trước mắt làm ông cảm thấy hoàn toàn xa lạ. Cùng người nói chuyện với mình rất bén nhọn cùng có chút gây sự hoàn toàn khác nhau, vậy đâu mới là thực ?
Ông vẫn luôn cho rằng Tiêu Vân bởi vì mình cùng Ngải Thanh ly hôn cho nên có chút cực đoan. Nhưng hiện tại, thiếu niên tự tin, đúng mực hoàn toàn không giống người cực đoan. Cho nên, chỉ là hận ông sao ?
Mộ Hữu Thành biết, Mộ Tiêu Vân được Hạ Thanh Hòa coi trọng, nếu Mộ thị bất động sản giao cho Mộ Tiêu Vân thì khẳng định sẽ rất phát triển, nhưng lại nghĩ đến những lời nói lúc trước của cậu, ông lại có chút do dự. Tương lai giao bất động sản Mộ thị cho cậu thật sự thích hợp sao ? Cậu thật sự sẽ giống như lời đã nói, nếu kế thừa bất động sản Mộ thị sẽ đối phó với Diêu Tinh Tinh cùng Tiêu Lâm sao ?
Bữa tiệc sinh nhật của Trần đổng tuy khách rất nhiều nhưng lại chia thành hai phái. Phái thứ nhất lấy Hạ Thanh Hòa làm trung tâm, mọi người vây quanh hắn nói chuyện phiếm. Mặt khác chính là các xí nghiệp nhỏ, cũng không có thiếp mời, chỉ là đến một chút, tùy ý tiếp xúc với các xí nghiệp lớn để tìm cơ hội phát triển, cho nên đám người kia cũng không dám dựa vào rất gần, hoặc là nó chỉ có thể tụ cùng một chỗ.
Mà những phu nhân đều lấy Trần phu nhân làm trung tâm, nữ nhân nói chuyện bát quái vĩnh viễn đều là hàng hiệu cùng con cái.
" Đúng rồi Đại thiếu, tuổi ngươi cũng không nhỏ, tính toán khi nào cho chúng ta uống rượu mừng ?" Trần đổng có chút tò mò hỏi
"Lão Trần chỉ cần chuẩn bị tốt tiền mừng là được " Hạ Đại thiếu cảm thấy một người cũng không có gì, kết hôn chỉ là trên giường bỗng có thêm một người nằm mà thôi. Bất quá, phải là hắn thích mới được.
" Ánh mắt Đại thiếu thật cao . Cháu trai, ngươi nói có phải hay không ". Ông chuyển đầu hỏi Mộ Tiêu Vân.
Mộ Tiêu Vân không dự đoán được Tiền đổng sẽ đột nhiên cậu, cậu sửng sốt một chút, bất quá lập tức mở miệng:" Không phải ánh mắt anh Thanh Hòa cao mà anh ấy muốn tìm người thật tâm ".
Thân phận này của Hạ Thanh Hòa đến bây giờ còn không kết hôn thì chỉ có một nguyên nhân chính là không tìm được người thích hợp.
" Lời này của Vân Vân rất đúng. Người thật tâm thật sự khó tìm, nào đến cụng một ly ".
" Cụng ly, vì Hạ Đại thiếu có thể sớm gặp được người yêu ". Trần đổng nâng chén.
" Cũng chúc lão Trần ngươi sinh nhật vui vẻ ".
Hiện trường lập tức nóng lên.
" Hạ Đại thiếu đang tìm người thật tâm với mình, còn Tiêu Vân thì sao ? Thanh niên bây giờ cũng yêu đương rất sớm, Tiêu Vân đã có bạn gái chưa? Không thì để Tiền thúc thúc giới thiệu cho ngươi ". Mọi người nói, cha mẹ nhìn con rể càng xem càng vừa lòng. Tiền đổng đây là nhxcj ohuj nhìn con rể, càng xem càng vừa lòng, huống chi ông còn không phải nhạc phụ.
" Tiêu Vân tuổi còn nhỏ, lại mới từ nước ngoài về " Diêu Tinh Tinh tiếp một câu, ý chỉ là chưa có bạn gái.
Mộ Tiêu Vân nhíu mày, như thế nào, nữ nhân kia muốn cho cậu một cái đám cưới thương nghiệp sao ?
" Một khi đã như vậy thì Tiền đổng sẽ giới thiệu cho ngươi, nhà của ta nếu có con gái ta cũng sẽ lấy con gái của mình đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài ". Trần phu nhân đã sớm được Tiền phu nhân nhắc nhở qua, cho nên cũng góp vui.
" Nói như vậy, con gái nhỏ của lão Tiền cùng Tiêu Vân cũng gần tuổi nhau, hai người nên kết thân gia là tốt nhất ". Trần đổng lại nói.
" Tiêu Vân đẹp trai như vậy, lại còn thông minh, con gái nhà ta sao có thể xứng đôi ". Tiền phu nhân cuối cùng cũng lên tiếng.
Hạ Thanh Hòa híp mắt nhìn trận diễn này. Ánh mắt cười như không cười làm ai cũng không nhìn ra ý nghĩ của hắn, ý nghĩ của Hạ Đại thiếu là có người dám đánh chủ ý lên người của em trai hắn.
" Anh Thành, cháu trai thẹn thùng, ngươi là cha hắn cũng nên nói một câu, tất cả mọi người đều nói như vậy, thì con gái nhà ta cùng con trai ngươi định sẵn là một đôi, ngươi nghĩ thế nào ?" Tiền đổng thẳng thắng hỏi.
Mộ Hữu Thành có chút xấu hổ. Quả thật là ông không thể làm chủ việc này.
Những người kia ngồi cùng một chỗ đột nhiên ánh mắt đều nhìn về một phía. Tất cả đều nhìn về phía Mộ Hữu Thành, cũng nhìn Mộ Tiêu Vân. Kỳ thật Mộ Tiêu Vân vẫn còn là một đứa nhỏ, nếu cậu không đồng ý có thể trực tiếp cự tuyệt thì cũng cho là đồng ngôn vô kỵ, mọi người đều cho là đùa giỡn. Nhưng Mộ Tiêu Vân không lên tiếng lại làm cho Mộ Hữu Thành khó xử.
" Tiền đổng, nếu nhị tiểu thư cũng ngang tuổi với Tiêu Vân, thì chúng tôi làm cha mẹ luôn cho con quyền tự do yêu đương, nếu không sẽ giống như thời phong kiến, cha mẹ la f chủ hay sao ?" Diêu Tinh Tinh đương nhiên sẽ không nhìn Mộ Hữu Thành khó xử, nhưng bà cũng sẽ không để Tiền đổng xấu hổ, " Lần sau có thể dẫn Nhị tiểu thư đến nhà chúng tôi ăn cơm, để Nhị tiểu thư cùng Tiêu Vân gặp gỡ, sau đó bàn chuyện cũng không muộn ".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top