Chương 119

" Nói chuyện gì ?" Mộ Riêu Vân dựa vào tấm ván gỗ phía dưới phòng học, dưới nách mang theo một quyển sách, hai mắt nhìn nhìn Phạm Vĩ.

Mộ Tiêu Vân giống như Phạm Vĩ đã nói, bình thường trừ bỏ giờ lên lớp, căn bản sẽ không thấy người. Hoàn toàn bất với sinh hoạt của thế giới, hoàn toàn bất đồng với giá trị nhân sinh và thế giói quan của mọi người. Đây không phải là những người Mộ Tiêu Vân muốn tiếp xúc, cho nên cậu cũng không để ý.

Hôm nay gặp phải Phạm Vĩ cũng bởi vì buổi chiều có tiết học, mà Phạm Vĩ lại cố ý tìm đến chính mình, nhất định là có việc. Bởi vì Mộ Tiêu Vân không tiếp xúc với các bạn trong lớp cho nên không biết mọi người đánh giá cậu thế nào, và cậu cũng không có hứng thú muốn biết. Nhưng từ ánh mắt của Phạm Vĩ, cậu có thể thấy được lớp trưởng không thích mình.

" Là thế này, hội luật học của chúng tôi muốn mời cậu gia nhập, không biết cậu muốn hay không ?" Rốt cuộc cũng chỉ là học sinh, dù không thích Mộ Tiêu Vân nhưng cũng không biết che dấu ánh mắt. Bất quá đì không vừa mắt thì vẫn không ảnh hưởng đến toàn cục. Hơn nữa, tuy rằng Phạm Vĩ không thích mình, cũng không làm cho mình chán ghét.

Cho nên Mộ Tiêu Vân do dự một chút, tỏ vẻ nghiêm túc trước vấn đề của Phạm Vĩ.

Gia nhập hội luật học đối với một người sinh hoạt nhàn rỗi như Mộ Tiêu Vân mà nói thật sự là một hoạt động giết thời gian. Hơn nữa, thanh danh hội luật học của B đại cũng không tệ lắm, chỉ vì viện pháp luật B đại là viện nổi danh nhất pháp viện của B thị.

Nhưng Mộ Tiêu Vân vẫn có chút ý kiến, vẫn là cự tuyệt :" Ngại quá, tôi không có húng thú " Nhiều việc như vậy, không bằng bồi người trong nhà, đã xa cách năm năm, nếu như mình lại tham gia cái hoạt động kia thì phỏng chừng sắc mặt Hạ thiếu gia sẽ rất khó coi.

" Có thể cho tôi biết tại sao không ?" Phạm Vĩ hỏi ngay, " Có lẽ tôi nói có chút khó nghe, trước hết xin cậu thứ lỗi. Theo mối quan hệ của nhà cậu, hội này có lẽ không quan trọng, nhưng hội luật học là một tổ chức rất có ý nghĩa, bên trong, chúng tôi thảo luận những ám lệ, có thể nhìn được những điểm bất đồng trong đó, mặc kệ thực tập thế nào thì vẫn đi vào xã hội, tôi nghĩ đoa là một trợ lực rất lớn ".

Nhìn Phạm Vĩ nói năng đầy lý lẽ hùng hồn, Mộ Tiêu Vân than nhẹ, lắc đầu một cái, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, cho dù đối mặt với người mình không thích, vẫn cố gắng hoàn thành công tác, vẫn tìm lý do tốt nhất. Giống như Phạm Vĩ nói, những lý do tốt nhất này ở trong mắt Mộ Tiêu Vân đều không đáng nhắc tới, cho nên y kiên trì cự tuyệt :" Tôi muốn bồi bạn gái ".

" Ách..." Phạm Vĩ tìm không ra lý do. Hắn phát biện khi mình đối mặt với những án lệ đều có thể từ từ phân tích, nhưng đối mặt với Mộ Tiêu Vân, thái độ của người này làm hắn không đứng dậy nổi.

" Không sao, lần sau các người muốn hỏi gì cần cho hội luật học, chỉ cần lớp trưởng nói với ta, chúng ta là đồng học, có thể giúp đỡ lẫn nhau nên không cần khách khí ". Mộ Tiêu Vân mỉm cười, nói. Ôn nhuận, nho nhã tươi cười, cũng không giống lần đầu tiên gặp mặt liền bất hòa, thậm chó có chút thân thiết, thiếu niên dung nhan tuấn tú, mang khí chất tươi mát. Nụ cười này làm cho Phạm Vĩ cảm thấy Mộ Tiêu Vân không quá đáng ghét, ít nhất, nhìn nụ cười này, hắn cảm thấy thật tốt khi ở cùng Mộ Tiêu Vân.

" Thật sự không suy xét sao ?" Con người xhinha là như vậy, rõ ràng không muốn người nọ đáp ứng, chính là không tự chủ mà thốt lên. Lúc này đây, Phạm Vĩ là thật tâm, thành ý mời Mộ Tiêu Vân, có lẽ vì bị cự tuyệt, cho nên lần này thành ý rất tốt. Nếu Mộ Tiêu Vân ngay từ đầu đáp ứng , Phạm Vĩ sẽ không thành tâm ngư vậy.

" Thật sự không " Mộ Tiêu Vân trở lại chỗ ngồi, " Nếu lần sau tôi có hứng thú sẽ tìm lớp trưởng ".

" Được, một lời đã định ".

Thời điểm buổi chiều tan học, Mộ Tiêu Vâm mới vừa chạy ra khỏi B đại thì bị một chiếc xe chắn lại. Vì bãi đỗ xe ít người, học sinh cũng không tới nơi này cho nên cơ hồ là không có ai nhìn thấy. Mộ Tiêu Vân nhíu mày, ngồi trên xe không hề động đậy. Ngược lại người trong chiếc xe kia mở cửa bước ra.

Dĩ nhiên là Doãn Hạo.

Doãn Hạo đi tới cửa sổ xe Mộ Tiêu Vân, gõ gõ.

Mộ Tiêu Vân hạ cửa xe xuống, nhướng mày nhìn đối phương, cũng không nói chuyện.

" Đến B đại làm một chút chuyện, thấy xe của Minh Minh, vốn là đến chào hỏi ". Doãn Hạo giải thích, " Bất quá nhìn thấy cậu cũng tốt, cùng nhau ăn cơm ?"

" Được nha ". Mộ Tiêu Vân xác định, Doãn Hạo biết rõ người trong xe là mình. Nếu không, khi nhìn đến người bên trong không phải Hạ thiếu gia, hắn sẽ lộ ra vẻ giật mình nhưng hắn thì không :" Anh đi trước dẫn đường, tôi sẽ theo sau ". Đối Doãn Hạo mà nói, có lẽ hôm nay tới B đại làm việc là sự thật, nhìn đến xe tưởng là Hạ Minh Hòa mà đến chào hỏi cũng là thật. Nhưng Mộ Tiêu Vân cảm thấy, Doãn Hạo muốn biết Hạ Minh Hòa hôm nay có đến trường học hay không, chỉ là một việc đơn giản.

Nhìn tình huống trước mắt mà nói, nếu Hạ Minh Hòa không ở trong trường học thì xe của y chắc chắn là mình dùng.

Ăn cơm ở một quán cà phê gia đình, bây giờ là thời điểm ăn cơm nên chỗ ngồi thật khó kiếm, nhưng vào thời điểm Doãn Hạo cùng Mộ Tiêu Vân đến thì giám đốc đã ở bên ngoài nghênh đón, hiển nhiên Doãn Hạo đã đánh tiếng trước.

" Nơi này đồ ăn không tồi, là bằng hữu của tôi mở, đầu bếp có trình độ rất tốt ". Doãn Họa đơn thuần giới thiệu, cũng không có ý tứ khác.

" Ân, tôi vừa đến B thị không lâu, không biết nhiều chỗ ăn lắm, Doãn đại ca đề cử, khẳng định rất ngon". Mộ Tiêu Vân cũng nói thật dễ nghe. Nhưng thanh âm không ôn hòa, thậm chí mang theo một chút bất hòa.

Doãn Hạo cũng không để ý, tuy rằng cùng Mộ Tiêu Vân không có nhiều giao tìn, nhưng nhìn vào quan hệ của Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Minh Hòa, hơn nữa Doãn Hạo nhìn ra được Hạ Thanh Hòa đối xử với cậu vô cùng tốt, nói như thế cũng là xem cậu thàn nửa đệ đệ. Trọng yếu hơn là, Doãn Hạo biết, dù năm năm trước hay năm năm sau thì tình cảm giữa Mộ Tiêu Vân và Quý Mộc vẫn rất tốt.

" Nói đến đồ ăn thì phải nhờ Thanh Hòa chỉ điểm " Doãn Hạo tùy ý gọi món ăn xong liền đưa thực đơn cho Mộ Tiêu Vân " Thích ăn gì thì cứ gọi "Nam nhân cũng không cần thieta già mồm cãi láo, cũng không nhường khách gọi món trước , Doãn Hạo gọi đồ ăn rất quen thuộc, đem Mộ Tiêu Vân xem như người một nhà, mà Mộ Tiêu Vân cũng không khách khí, nhìn qua thấy món ăn cũng không tệ lắm.

" Anh Thanh Hòa đã chính mình đã kén chọn như vậy nên mới đem anh Minh Hòa dưỡng đến kén chọn theo " Mộ Tiêu Vân cảm khái.

" Chính xác, bất quá  cậu chưa từng thấy qua bộ dáng nghiêm túc của Thanh Hòa, cùng bộ dâng bình thường như là hai người khác nhau ". Tuy trong công tác Hạ đại thiếu gia rất lười nhác nhưng thái độ lại phi thương nghiêm túc, nếu không hắn không thể nào thống lĩnh được tập đoàn Hạ thị, khoing thể nào đem Hạ thị phát triển đến như vậy.

" Phải không ? Tôi thấy anh Doãn cũng vậy thôi, năm năm trước và năm năm sau như hai người khác nhau ". Mộ Tiêu Vân nói một câu hai nghĩa.

Doãn Hạo nặng nề nở nụ cười, vào thời điểm hắn cười, ánh mắt lại hiện lên một tia mệt mỏi. Nam nhân mới 41 tuổi nhưng lại mang theo vẻ tang thương rất nhiều. Nét tang thương trên mặt Doãn Hạo không phải là do khuôn mặt hắn để lại dấu vết của năm tháng mà là ánh mắt, là khí chất, là tâm của hắn.

Mộ Tiêu Vân đột nhiên suynghĩ cẩn thận lại một sự việc, người nam nhân này sau khi xùng anh hai chia tay thì hắn kỳ thật so với anh hai còn không tốt hơn, nhưng hắn lại không biểu hiện ra ngoài, chúng hắn đã dùng khuôn mặt lạnh lùng cất dấu nó. Thậm chí Mộ Tiêu Vân biết, người nam nhân này yêu anh hai, yêu rất nhiều, hoặc là nói giống như anh hai yêu hắn.

" Tiêu Vân tuy còn trẻ nhưng lại thông minh, thẳng thắng cho nên tôi cũng không giấu diếm ". Doãn Hạo dừng một chút, vốn là muốn gọi rượu nhưng hắn nhịn được. " Rượu hại thân cũng hại người, chúng ta sẽ không uống ".

" Ân, đêm nay còn muốn lái xe trở về, nên không uống rượu, nếu không anh ấy sẽ cằn nhằn " Lời nói đồng dạng không nhanh không chậm, trong lời nói có hạnh phúc  làm cho ánh mắt Doãn Hạo híp lại vài phần.

" Cậu cùng Minh Minh tình cảm thật tốt, tôi cũng là lần đầu tiên thấy em ấy quan thâm một nguiiwf như vậy " Doãn Hạo nói lời này cũng là một câu hai ý nghĩa.

Ha ha.....Mộ Tiêu Vân cười khẽ ra tiếng :" Anh Doãn không cần thăm dò, tôi cùng anh ấy tình cảm rất tốt.......cũng làm rất nhiều việc thân mật, giống như anh và anh hai đã từng làm qua, hôn môi cùng làm tình ".

Doãn Hại sửng sốt, hắn biết tính cách Mộ Tiêu Vân không giống người bình thường nhưng ăn nói to gan như vậy làm cho hắn có cảm giác ngoài ý muốn. Bất quá, cũng là gần như ý muốn của hắn, hắn lập tức nhắc nhở :" Con đường này kì thật không khó đi, không cần quan tâm ánh nhìn của người khác, ta đã làm mà cậu càng phải làm được ".

" Tuy anh cùng Hạ Thanh Hòa, Hạ Minh Hòa là biểu huynh đệ, nhưng tính cách lại kém nhau rất nhiều"
Mộ Tiêu Vân thẳng thắn.

" A? Vậy cậu cảm thấy Thanh Hòa cùng Minh Minh là người thế nào ?" Doãn Hạo hỏi lại.

" Hạ Thanh Hòa là một người cường đại, có lẽ anh ấy không phải người tốt, nhưng anh ấy tuyệt đối không làm người nhu nhược. Hạ Minh Hòa là một người có quan điểm cá nhân rất mạnh, anh ấy tuyệt đối là người có trách nhiệm ".

" Tiêu Vân à...." Nghe xong Mộ Tiêu Vân nói, Doãn Hạo hít một hơi " Cậu chán ghét tôi vì sự việc của Quý Mộc ".

" Đúng, nhưng tôi vẫn tôn kính anh như trước, tôn kính công việc, tôn kính năng lực của anh ". Đương nhiên không thể phủ nhận là hắn đã giúp mình, mặc dù là nể mặt Quý Mộc nhưng Mộ Tiêu Vân sẽ không phủ nhận sự giúp đỡ của người khác.

" Tiêu Vân, ngươi có biết không ? Nếu đưa ra một ví dụ, Quý Mộc rơi xuống vực sâu, chỉ cần một phần trăm hi vọng sống sót tôi đều như cũ mà liều mình nhảy xuống, tôi nhông sợ chết, bởi vì trên thế gian này không có việc gì có thể so sánh. Cho nên cậu nói Minh Minh có trách nhiệm, kỳ thật cũng không phải là có trách nhiệm mà la đối với người yêu phụ trách" . Doãn Hạo rất ít khi nói nhiều như vậy, hắn cùng Hạ Minh Hòa là biểu huynh đệ, giống nhau nhất chính là không nói nhiều.

Cũng không thường xuyên cười.

Nhưng hiện tại, Doãn Hạo lại nở nụ cười, nụ cười của Doãn Hạo không lãnh khốc, không mang khí thế bức người, mà là nụ cười chua sót.

" Vậy, anh đối với cha mẹ có trách nhiệm, chính là làm thương tổn anh hai sao ? " Mộ Tiêu Vân hỏi lại.

" Tiêu Vân, tư tưởng của cậu không như người bình thường, từ lúc cậu 13 tuổi đã có ý tưởng siêu việt, có lẽ chữ trách nhiệm của tôi trong mắt cầu là nói suông, cậu cảm thấy tôi vì chính mình mà giải vây. Nhưng cậu biết không ? Có một loại yêu, nó không thể yêu đúng thời điểm, ngược lại sẽ càng đau. Sau một thời gian, Quý Mộc sẽ qua thôi, cậu ta sẽ buông tha tôi, tôi tin tưởng cậu ta có thể. Nhưng tôi lại không thể, bởi vì tôi đã làm cho cậu ấy phải rời đi, mà cậu ấy sẽ mang theo nổi thất vọng dối với tôi mà ra đi ". Tình cảm không phải chỉ là một câu anh yêu em, mà là sự gắn kết rất nhiều yếu tố.

Nếu không, trên thế giới này sẽ jhoong có nhiều đôi tình nhân bị chia rẽ như vậy.

Mộ Tiêu Vân trầm mặc, Lý trí của cậu nói bới mình rằng Doãn Hạo nói đúng. Cha của Doãn Hạo là bí thư, một nhân vật như vậy thì ông ta sẽ không chấp nhận gia đình mình có nửa điểm vết nhơ nào. Cho dù bọn họ cảm thấy đồng tính luyến ái không phải là vết nhơ nhưng trong xã hội thì sao? Ít nhất trong ý thức của mọi người thì đồng tính luyến ái vẫn là vết nhơ.

Nếu Doãn Hạo kiên trì ở cùng một chỗ với Quý Mộc, bọn họ sẽ mệt mỏi. Quý Mộc không áp lực, không gánh nặng nhưng Doãn Hạo thì có. Làm con thì không thể nào không có trách nhiệm mà nói câu ta chỉ muốn người mình yêu.

Như vậy Hạ Minh Hòa thì sao? Nếu Hạ tư lệnh không đồng ý, nếu ba Hạ, mẹ Hạ không đồng ý, thì bọn họ cũng có thể yêu mà không cảm thấy áy náy sao ? Tâm đau một trận, Mộ Tiêu Vân đều hiểu được mình thích Hạ Minh Hòa, rất hạnh phúc mà thích anh ấy, nhưng một khắc này, cậu đột nhiên ý thức được mình đã đến điểm mấu chốt.

Đó là yêu.

Cậu yêu Hạ Minh Hòa.

Cậu yêu Hạ Minh Hòa đến cố chấp, cậu yêu Hạ Minh Hòa ấm áp.

Nhưng Mộ Tiêu Vân không sợ, từ thời điểm trọng sinh kia, cậu đã không còn sợ. Cậu thà có lỗi mọi người, cũng không để mình sống mệt mỏi. Vì vậy, cậu thà tổn thương người của Hạ gia cũng muốn cùng Hạ Minh Hòa một chỗ, trừ khi Hạ Minh Hòa rời bỏ cậu.

" Nếu cậu cùng Minh Minh có thể bước tiếp thì hết thảy đều là Thanh Hòa cho. Tôi thì không giống vậy, tuy mẹ là nữ nhi Hạ gia, nhưng tôi vẫn là con cháu Doãn gia. Có thể cùng Thanh hào làm huynh đệ, tôi kỳ thật rất vinh hạnh ". Từ nhỏ, trong ba người bọn họ, Thanh Hòa vĩnh viễn là người đi đằng trước, giống như lần này, thế nhưng sẽ ủng hộ đệ đệ đến tình trạng này.

Đúng vậy, Doãn Hạo từ lời nói của Mộ Tiêu Vân mà biết được Thah Hòa đã biết mối quan hệ của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top