Chương 119

"Nói chuyện gì?" Mộ Tiếu Vân dựa vào tấm bảng ở cửa sau phòng học, quyển sách kẹp trong tay, hai mắt đánh giá, nhìn Phạm Vĩ.
Mộ Tiếu Vân giống như Phạm Vĩ nói, ngày thường trừ việc đi học, căn bản không quan tâm người khác. Hoàn toàn bất đồng với sinh hoạt thế giới, bất đồng với nhân sinh quan cùng giá trị quan, Mộ Tiêu Vân đối với mọi người không có nhu cầu quen biết, cho nên, cậu vội vàng quay đi, căn bản cũng không quan tâm.
Hôm nay gặp phải Phạm Vĩ, cũng là vì buổi chiều có tiết học. Mà Phạm Vĩ cố ý tới tìm mình, khẳng định là có việc. Mộ Tiếu Vân bởi vì không tiếp xúc với bạn cùng lớp, cho nên không biết người khác đánh giá mình như thế nào, cũng không có hứng thú biết. Chính là từ trong ánh mắt của Phạm Vĩ, cậu có thể thấy được, lớp trưởng cũng không thích mình.
"Là chuyện này, Luật học hiệp hội của chúng tôi có ý muốn mời cậu gia nhập, không biết cậu có ý định tham gia không." Cuối cùng là sinh viên, đèu là không thích Mộ Tiếu Vân, ánh mắt vẫn là không thể che dấu, chỉ là không thích cũng không vừa mắt, không ảnh hưởng đến tâm trạng cậu. Hơn nữa, tuy rằng Phạm Vĩ không thích mình, nhưng cũng không làm mình chán ghét.
Cho nên Mộ Tiếu Vân do dự một chút, tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề của Phạm Vĩ.
Gia nhập Luật học hiệp hội đối với Mộ Tiếu Vân ngày thường sinh hoạt nhàn rỗi mà nói là một cách tốt để giết thời gian, hơn nữa Luật học hiệp hội của B đại ở thành phố B trong giới pháp Luật, thanh danh cũng không tệ lắm.

Nhưng mà, Mộ Tiếu Vân dù nghĩ như vậy, nhưng vẫn cự tuyệt. "Xin lỗi, tôi không có hứng thú." Nếu đồng ý chuyện này, không bằng dành thời gian chăm sóc người trong nhà, cách 5 năm thời gian, nếu mình lại đi tham gia cái Luật học hiệp hội không có ý nghĩa kia, không chừng Hạ thiếu gia sắc mặt sẽ rất khó xem.
"Có thể cho biết vì sao không?" Phạm Vĩ hỏi ngay sau đó, "Có lẽ tôi nói có chút không xuôi tai, trước hết xin cậu thứ lỗi. Theo quan hệ nhà cậu, hiệp hội căn bản không trọng yếu, nhưng Luật học hiệp hội rất có ý nghĩa tổ chức, chúng ta ở bên trong thảo luận các trường hợp, có thể hiểu biết hơn, mặc kệ là về sau thực tập hay vào xã hội, tôi nghĩ đều có ích."
Nhìn Phạm Vĩ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Mộ Tiếu Vân nhẹ lắc đầu, rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, dù trước mặt là người mình không thích, vì muốn mời đối phương để hoàn thành nhiệm vụ, vẫn là sẽ đưa ra lý do tốt nhất. Nhưng giống như Phạm Vĩ nói, tuy đó lý do tốt nhất, nhưng trong mắt Mộ Tiếu Vân, căn bản không đáng nhắc tới, cho nên cậu kiên trì cự tuyệt. "Tôi muốn bồi bạn gái."
"Ách......" Phạm Vĩ tìm không được lý do. Hắn phát hiện chính mình đối đối với phân tích trường hợp, có thể đĩnh đạc mà nói, nhưng đối mặt Mộ Tiếu Vân, thái độ người này, chính là kêu hắn buông tay.
"Không sao, lần sau Luật học hiệp hội yêu cầu ta giúp đỡ, lớp trưởng cũng không cần khách khí, chúng ta là bạn cùng lớp, có thể giúp đỡ lẫn nhau." Mộ Tiếu Vân cầm lấy quyển sách, mỉm cười nói. Ôn nhuận nho nhã tươi cười, cũng không giống lần đầu tiên gặp mặt còn xa cách, thậm chí có điểm thân thiết, thiếu niên dung mạo anh tuấn, mang theo khí chất thanh linh. Cậu cười, làm Phạm Vĩ cảm thấy Mộ Tiếu Vân kỳ thật cũng không đáng ghét như vậy, ít nhất khi cười, hắn cảm thấy Mộ Tiếu Vân ở chung thật tốt.
"Thật sự không suy xét sao?" con người chính là như vậy, rõ ràng không nghĩ sẽ đồng ý, lại không tự chủ được buột miệng thốt ra, lúc này đây, Phạm Vĩ là thiệt tình có thành ý mời Mộ Tiếu Vân, có lẽ là bởi vì bị cự tuyệt, cho nên lần này rất thành ý. Nếu ngay từ đầu Mộ Tiếu Vân nói đồng, như vậy Phạm Vĩ hẳn là không có phần nào nhiệt tình.
"Thật sự không được." Mộ Tiếu Vân ngồi trở lại trên chỗ ngồi, "Nếu lần sau tôi có hứng thú, tôi sẽ tìm lớp trưởng."
"Được, một lời đã định."
Buổi chiều lúc tan học, Mộ Tiếu Vân vừa mới ra khỏi B đại, đã bị một chiếc xe ngăn cản giữa lộ, bởi vì bãi đỗ xe ít người, sinh viên càng sẽ không tới nơi này, cho nên cơ hồ không ai nhìn thấy. Mộ Tiếu Vân nhướng mày, ngồi trên xe không động tĩnh. Nhưng người ngồi trên xe kia, đã mở cửa xe ra bước tới xe cậu.
Thế nhưng lại là Doãn Hạo.
Doãn Hạo gõ gõ cửa sổ xe Mộ Tiêu Vân.
Mộ Tiếu Vân quay cửa kính xe xuống, nhướng mày nhìn đối phương, cũng không nói chuyện.
"Tới B đại có chút việc, nhìn thấy xe của Minh Minh, vốn dĩ muốn chào hỏi." Doãn Hạo giải thích, tiếp theo hút điếu thuốc, "Bất quá nhìn thấy cậu cũng không tồi, cùng nhau ăn cơm chiều nhé?"
"Được." Mộ Tiếu Vân xác định, Doãn Hạo biết hôm nay, người ngồi trong xe chắc chắn là mình. Nếu không khi nhìn thấy bên trong xe, người ngồi ở ghế điều khiển không phải Hạ thiếu gia, hắn hẳn là sẽ lộ ra ngoài ý muốn biểu tình, nhưng là hắn không có. "Anh đi phía trước dẫn đường, em sẽ đi theo sau." Đối với Doãn Hạo mà nói, có lẽ hôm nay y thật sự tới B đại làm việc, nhìn thấy xe Hạ Minh Hòa muốn đến chào hỏi cũng là sự thật, nhưng Mộ Tiếu Vân cảm thấy, Doãn Hạo muốn biết hôm nay Hạ Minh Hòa có ở trường học hay không, là một việc vô cùng đơn giản.
Đối với tình huống trước mắt mà nói, nếu Hạ Minh Hòa không ở trường học, như vậy hắn chắc chắn biết xe là do mình lái.

Ăn cơm ở một nhà hàng, hiện tại là giờ cơm, chỗ ngồi rất khó đặt, nhưng thời điểm mà Mộ Tiếu Vân cùng Doãn Hạo đén, giám đốc đã ra bên ngoài nghênh đón.
"Nơi này đồ ăn không tồi, ta cùng bạn bè thường đến, đầu bếp trình độ rất cao." Doãn Hạo là đơn thuần giới thiệu, cũng không có ý tứ gì khác.
"Ân, em mới vừa về thành phố B không lâu, quán ăn địa phương không biết nhiều lắm, anh Doãn đề cử, khẳng định là tốt." Mộ Tiếu Vân cũng nói thật dễ nghe. Chỉ là thanh âm không ôn hòa, thậm chí mang theo điểm nhàn nhạt xa cách.
Doãn Hạo cũng không ngại, tuy rằng cùng Mộ Tiếu Vân không có quá nhiều giao tình, nhưng là hướng về phía quan hệ của Mộ Tiếu Vân cùng Hạ Minh Hòa, hơn nữa hắn nhìn ra được hạ Thanh Hòa đối với cậu cũng là rất tốt, nói như thế nào, cũng coi như nửa em trai. Càng quan trọng là, Doãn Hạo biết, mặc kệ là 5 năm trước hay là 5 năm sau, Mộ Tiếu Vân cùng Quý Mộc rất hợp duyên.
"Nói đến ăn, Thanh Hòa mới đúng là hiểu biết." Doãn Hạo tùy ý chọn vài món, rồi đem thực đơn đưa cho Mộ Tiếu Vân, "Cậu thích ăn gì, chính mình chọn đi." Nam nhân không cần thiết làm ra vẻ, cũng không cần nhường khách chọn món ăn, Doãn Hạo trước chọn đồ ăn chính là xem Mộ Tiếu Vân như người một nhà, mà Mộ Tiếu Vân cũng không khách khí, chọn vài món ăn nhìn qua cũng không tệ.
"Anh Thanh Hòa tự chọn món trước nên anh cũng chính mình chọn món trước ." Mộ Tiếu Vân nói.
"Chính xác, bất quá cậu chưa thấy qua bộ dạng nghiêm túc của Thanh Hòa, so với bình thường như là 2 người." Đại thiếu gia nhà họ Hạ, tuy rằng biểu tình lười nhác, nhưng là thái độ thật phi thường nghiêm túc, nếu không hắn như thế nào có thể cai quản tập đoàn Hạ thị, làm sao có thể đem tập đoàn Hạ thị phát triển tốt như vậy.
"Phải không? Doãn đại ca cũng vậy, 5 năm trước và 5 năm sau , cũng là hai người khác biệt." Mộ Tiếu Vân một lời hai ý nghĩa.
Doãn Hạo nặng nề cười vài tiếng, khi cười, ánh mắt có phần nhàn nhạt mệt mỏi, người đàn ông mới 41 tuổi, đột nhiên mang nhiều nét tang thương. Doãn Hạo tang thương, cũng không phải bởi vì năm tháng ở trên mặt hắn lt, mà là biểu tình, khí chất, tâm tính của y.
Mộ Tiếu Vân đột nhiên cẩn thận suy nghĩ một chuyện, người nam nhân này sau khi cùng đại ca chia tay, hắn kì thật giống như đại ca đều rất đau khổ, nhưng là, hắn không có biểu hiện ra ngoài, hắn chỉ là dùng khuôn mặt lạnh lùng thôi. Mộ Tiếu Vân thậm chí biết, người nam nhân này thật sự yêu đại ca, yêu không thay đổi, yêu đến tê tâm liệt phế, hoặc là nói, giống như là tình yêu mà đại ca dành cho hắn.
"Tiếu vân tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng thông minh hơn người, cho nên ta không dấu diếm." Doãn Hạo dừng một chút, vốn dĩ muốn gọị người mang rượu lên, nhưng là nhịn xuống, "Rượu hại thân , chúng ta liền không uống đi."
"Ân, đêm nay trở phải lái xe, không thể uống rượu. Nếu không, Anh Minh Hòa sẽ mắng." Lời nói từ tốn không nhanh không chậm, lơ đãng vài phần hạnh phúc, làm ánh mắt Doãn Hạo híp lại vài phần.
"Quan hệ của cậu cùng Minh Minh thật tốt, anh đây là lần đầu tiên thấy nó quan tâm một người như vậy." Câu nói này Doãn Hạo, cũng là một lời hai ý nghĩa.
Ha ha...... Mộ Tiếu Vân cười khẽ ra tiếng: "Doãn đại ca không cần thử, quan hệ của em cùng anh Minh Hòa rất tốt...... Sẽ làm rất nhiều việc thân mật khăng khít, giống như anh cùng đại ca đã từng làm, hôn môi còn có làm tình."
Doãn Hạo sửng sốt, hắn biết Mộ Tiếu Vân tính cách khác người thường, nhưng to gan đến như vậy mà nói vẫn là ngoài ý muốn của hắn. Bất quá cũng ngoài ý muốn, ngay sau đó hắn nhắc nhở: "Con đường này kỳ thật không khó đi, không quan tâm cái nhìn của người khác, không thèm để ý cái nhìn của người khác, ta đã đều làm, mà cậu, cũng đã làm."
"Anh tuy rằng cùng Hạ Thanh Hòa, Hạ Minh Hòa là anh em bà con, nhưng tính cách kém quá nhiều." Mộ Tiếu Vân cũng nói thẳng không cố kỵ.
"Nga? Cậu cảm thấy Thanh Hòa cùng Minh Minh tính cách như thế nào?" Doãn Hạo hỏi lại.
"Hạ Thanh Hòa ý thức bản thân rất mạnh, anh ấy có lẽ không phải người tốt, nhưng tuyệt đối không phải là người nhu nhược. Hạ Minh Hòa tính tình lạnh lùng, không quan tâm người khác, anh ấy có lẽ không hợp với nhóm đông, nhưng tuyệt đối là người có thể bảo vệ người mình yêu."
"Tiếu Vân a......" Nghe Mộ Tiếu Vân nói xong, Doãn Hạo thở dài một hơi, "Cậu chán ghét ta, bởi vì chuyện của Quý Mộc."
"Đúng, nhưng em vẫn như cũ tôn kính ạnh, tôn kính chức nghiệp của anh, tôn kính tài năng của anh." Đương nhiên không thể phủ nhận anh ấy đã từng giúp mình, tuy rằng quý trọng anh Quý Mộc, nhưng Mộ Tiếu Vân sẽ không phủ nhận những giúp đỡ của người khác đối với mình.
"Tiếu Vân, cậu biết không? Nói ví dụ, nếu Quý Mộc rớt xuống biển, hy vọng cứu sống chỉ có 1%, ta vẫn sẽ không màng tất cả nhảy xuống cứu cậu ấy, ta không sợ chết, bởi vì trên thế giới này, so với chết ta càng muốn có trách nhiệm với cậu ấy. Cho nên cậu nói Minh Minh trách nhiệm, nhưng kỳ thật không phải là trách nhiệm, nếu cậu nói trách nhiệm chỉ là đối với việc bảo vệ người yêu." Doãn Hạo rất ít khi nói nhiều như vậy, hắn cùng Hạ Minh Hòa đối với anh em bà con, đều rất giống nhau, chính là đều không nói nhiều.
Cũng không cười nhiều .
Nhưng hiện tại, Doãn Hạo sẽ cười, sẽ cười vì Doãn Hạo không đủ lãnh khốc dù Doãn Hạo có khí thể bức người, Doãn Hạo cười vì quá chua xót.
"Như vậy, ạnh đối với cha mẹ có trách nhiệm, chính là có thể đối với đại ca mà tổn thương sao?" Mộ Tiếu Vân hỏi lại.
"Tiếu Vân cậu không giống người thường, từ lúc cậu 13 tuổi, tư tưởng đã siêu việt hơn mọi người, có lẽ ta với cái gọi là trách nhiệm ở ngươi trong mắt mọi người đều chỉ là lời nói, cậu cảm thấy ta vì chính mình mà giải thích. Chính là cậu không biết? Có một loại tình yêu, mà mình không thể yêu, ngược lại càng đau. Quý Mộc rồi sẽ quên, cậu ấy rồi sẽ vứt bỏ ta, ta tin tưởng cậu ấy có thể. Chính là ta không thể, bởi vì ta mang theo tình yêu đối với cậu ấy mà rời đi, mà cậu ấy, là mang theo thất vọng đối với ta mà ra đi." Tình yêu không phải chỉ là một câu anh yêu em, nó yêu cầu rất nhiều rất nhiều yếu tố.
Nếu không, trên thế giới sẽ không có nhiều cặp đôi yêu nhau phải chia tay.
Mộ Tiếu Vân trầm mặc. Hắn lý trí nói cho mình, Doãn Hạo nói rất đúng. Ba của Doãn Hạo là bí thư, một nhân vật như vậy, gia đình hắn không chấp nhận được có nửa điểm vết nhơ. Đồng tính luyến ái đối với bọn họ tuy không phải là vết nhơ, nhưng là ở trong ý thức của mọi người, ít nhất hiện tại, đồng tính luyến ái, vẫn như cũ chính là một vết nhơ.
Nếu Doãn Hạo kiên trì cùng Quý Mộc ở bên nhau, bọn họ sẽ yêu quá mệt mỏi, Quý Mộc không có gánh nặng, không có áp lực, nhưng Doãn Hạo có. Người làm con cái, không thể vì vậy mà nói không trách nhiệm rằng ta chỉ nghĩ muốn người yêu.
Như vậy Hạ Minh Hòa thì sao? Nếu Hạ tư lệnh không đồng ý, nếu Hạ ba ba Hạ mụ mụ không đồng ý, như vậy bọn họ làm sao, còn có thể yêu không có áy náy sao? Tâm đột nhiên suy nghĩ, Mộ Tiếu Vân vẫn luôn biết mình thích Hạ Minh Hòa, rất thích rất hạnh phúc, nhưng giờ khắc này, cậu đột nhiên ý thức được. Mấu chốt của của vấn đề. Đó là yêu.
Cậu yêu Hạ Minh Hòa.
Cậu yêu Hạ Minh Hòa dùng thời gian mà chờ đợi mình, cậu yêu Hạ Minh Hòa cẩn thận quan tâm mình, cậu yêu Hạ Minh Hòa dùng tình yêu và cảm xúc sưởi ấm cậu.
Nhưng là, Mộ Tiếu Vân không sợ. Từ sau khi trọng sinh, cậu đã không sợ. Cậu thà rằng có lỗi với mọi người, cũng không muốn chính mình sống quá mệt mỏi. Cho nên, cậu thà rằng tổn thương người nhà Hạ gia , cũng muốn cùng Hạ Minh Hòa ở bên nhau, trừ phi, Hạ Minh Hòa nói lời chia tay với cậu.
"Nếu cậu cùng Minh Minh có thể như bây giờ, chắc đều là do Thanh Hòa giúp đỡ. Ta khác, tuy rằng mẹ ta là con gái Hạ gia, nhưng ta rốt cuộc là con cháu Doãn gia. Có thể làm an hem với Hạ Thanh Hòa, kỳ thật thực vinh hạnh." Từ nhỏ đến lớn, bọn họ ba người, Thanh Hòa vĩnh viễn luôn dẫn dầu, tựa như lần này, thế nhưng lại cho phép đệ đệ mình trong mối quan hệ này.
Đúng vậy, lời nói của Doãn Hạo đối với Mộ Tiếu Vân đều đúng, Hạ Thanh Hòa đã biết quan hệ của bọn họ.
..........

B(

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top