Chương 3: Người đàn ông
Editor: Cuồng Soái Ca (Ngọc Nhi) | Beta: Nguyên Hy
Cuộc sống của Lâm Tưởng trải qua ở đời trước cũng không dài, nhưng cũng đủ để cô thấy rõ tình người ấm lạnh, cho nên lúc này đối mặt với trường hợp các bạn học đang vô cùng vui sướng, cô không khỏi cảm khái một phen.
Giữa trưa cô bị Trần Trừng, Lý Thiệu kéo đi ăn lẩu. Ăn lẩu trong ngày tháng sáu nóng bức này đúng là tự ngược mà. Ba người ăn xong đi ra khỏi quán cơm, cảm thấy từ đầu đến chân đều bốc hỏa.
Lý Thiệu trêu ghẹo nói: "Chờ sau khi Lâm Tưởng nổi tiếng, chắc sẽ không còn cơ hội cùng chúng ta ăn lẩu ngoài đường như vậy."
Trần Trừng không đồng ý, trừng mắt nói: "Mặc kệ, cô ấy nổi tiếng như thế nào thì vẫn là bạn tốt nhất của em."
Lâm Tưởng duỗi tay ôm bả vai cô, cười khẽ nói: "Đúng vậy, mãi mãi là bạn tốt."
Trần Trừng lập tức cười đầy đắc ý.
Trần Trừng lại đề nghị, buổi tối gọi mấy bạn học cùng thành phố đi uống rượu rồi tới KTV, để chúc mừng Lâm Tưởng đạt giải thưởng diễn viên mời xuất sắc.
Tuy bề ngoài Lâm Tưởng bằng tuổi bọn họ, nhưng trong lòng lại lớn hơn họ 10 tuổi, cho nên lúc cùng nhau đi hát, không tự giác tự cho mình là chị cả. Nhưng mà cô luôn lạnh lùng, mọi người cũng không cảm thấy có gì không thoải mái.
Mẹ mất sớm cùng với có hoàn cảnh gia đình phức tạp, cho nên bồi dưỡng cho Lâm Tưởng tính cách độc lập. Lúc đi học, cô cũng không hòa đồng cùng mọi người, luôn luôn cô đơn một mình, thậm chí các bạn học đều đặt cho cô biệt danh "Nữ thần thần băng giá". Nhưng thật ra không phải cô lạnh lùng mà chỉ không dễ dàng mở lòng ra thôi.
Có thể cùng Trần Trừng trở thành bạn thân, tất cả đều bởi vì da mặt dày của Trần Trừng. Lâm Tưởng không hề biết cách ứng phó với loại người này, cuối cùng chỉ có thể cam chịu bị Trần Trừng rất tốt. Hai người xem như là bổ sung cho nhau.
Lý Thiệu đưa một chai bia vừa mở nắp cho Lâm Tưởng, rồi cũng cầm cái chai còn lại chạm với cô, hỏi: "Sao vậy, dáng vẻ tâm sự nặng nề này là sao?"
Lâm Tưởng cầm chai bia uống mấy hớp, lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là có chút cảm khái, về sau bạn bè gặp nhau chắc là ngày càng ít."
Lý Thiệu nhìn về phía Trần Trừng đang cầm microphone nhảy múa, trong mắt đều là sự yêu chiều, quay đầu nói với cô: "Cuộc sống không phải là như vậy sao, đôi mắt con người luôn phải nhìn về phía trước, đã từng trải qua những ký ức tốt đẹp, cuối cùng chỉ là phong cảnh ven đường mà thôi."
Lý Thiệu là phú nhị đại[1] sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng lại không hề ăn chơi trác táng, tính cách thành thục cẩn trọng. Anh ra sức học ngành đạo diễn chuyên nghiệp, thành tích luôn vô cùng ưu tú.
[1] Phú nhị đại: là từ dùng để chỉ thế hệ giàu có thứ hai tại Trung Quốc với thành phần chủ yếu là con của các tài phiệt, tỷ phú Trung Quốc.
Từ lúc bắt đầu Lâm Tưởng đã coi trọng tính cảm của Trần Trừng và Lý Thiệu. Sau này tình cảm của hai người họ càng phát triển, cũng chứng minh cô không nhìn lầm.
Mặc dù đã biết trước kết quả của hai người họ, nhưng Lâm Tương vẫn không nhịn được mà true chọc anh: "Cho nên, bây giờ Trần Trừng cũng chỉ là phong cảnh ven đường của anh thôi sao?"
Lý Thiệu lắc đầu, ánh mắt kiên định đối diện với cô nói: "Không, cô ấy vẫn luôn là nơi anh muốn đi tới."
Lâm Tưởng bị ánh mắt kiên định của anh làm cho chấn động, ngây người hai giây, sau đó không nhịn được mà cười nói: "Chúc hai người tu thành chính quả."
Nhân vật mục tiêu đang bị hai người thảo luận, cười ngây ngô chạy tới, "Hai người nói thầm gì vậy, tôi cũng muốn nghe!"
Lâm Tưởng bị đè, cau mày đẩy đẩy cô ấy, liền phát hiện cô chơi xấu không chịu đứng dậy, cũng mặc kệ.
Chủ nhật này, Lâm Tưởng rời giường từ sớm, đứng trước tủ quần áo một lúc lâu cũng không biết nên mặc cái gì, nên theo phong cách thanh xuân tươi trẻ, hai là phong cách trưởng thành quyến rũ? Cô cau mày suy nghĩ một chút, lại phát hiện mình không hề biết Cố Thành thích mẫu người thế nào.
Lâm Tưởng cũng không rõ tâm tình lúc này của mình, cô muốn gặp Cố Thành, nhưng lại sợ gặp Cố Thành. Nếu Cố Thành không còn là người giống đời trước cô quen thuộc nữa, thì cô nên làm cái gì bây giờ?
Đời trước nơi cô và Cố Thành lần đầu gặp mặt là ở bữa tiệc sinh nhật của một người bạn của Lâm Kiến Quần. Lúc ấy Lâm Kiến Quần lừa cô tham dự bữa tiệc, sau đó giới thiệu cô cho Cố Thành, kết quả ngày hôm sau bắt cô một mình ra ngoài ăn cơm với Cố Thành. Sau khi ăn cơm về thì hôm sự của hai người họ cơ bản đã định rồi, đối với Lâm Kiến Quần mà nói thì gả con gái đơn giản giống như bán đi một cây cải trắng vậy.
Quyết định không them nghĩ tới chuyện ở đời trước đã trải qua lung tung rối loạn, cuối cùng Lâm Tưởng cũng chọn một cái áo liền váy màu xanh biếc dài tới đầu gối, có chút hơi thở thanh xuân lại không mất đi sự quyến rũ của người phụ nữ, làm cho làn da của cô càng thêm trắng nõn trong sáng.
Cười với chính mình đang ở tuổi thanh xuân tươi trẻ trong gương một cái, rồi Lâm Tưởng xoay người cầm túi xách đi ra cửa.
Nhà họ Lâm là một biệt thự đơn độc ở ngoại thành, nơi này ghi lại rất nhiều ký ức thời thơ ấu của Lâm Tưởng. Nhưng mà sau khi cô có thể kiếm tiền nuôi sống chính mình thì rất ít khi về đây. Bởi vì đối với cô mà nói thì nơi này đã không còn là nhà của cô nữa rồi, cô không có nhà.
Xe taxi đưa Lâm Tưởng tới ngoài của lớn biệt thự, rất nhanh đã có người hầu tới mở cửa cho cô. Lâm Tưởng nói cảm ơn với đối phương rồi đi vào nhà chính.
Còn chưa đi đến đại sảnh, liền gnhe thấy được tiếng hai người phụ nữ đang tranh luận. Lâm Tưởng dừng bước, muốn chờ cho hai người bên trong tranh luận xong rồi mới đi vào.
Không ngờ lại để cô nghe được một chuyện thú vị.
"Mẹ, con không phải con ruột của các người sao? Đối phương là Cố Thành đó, là chủ tịch tập đoàn Cố Hợp! Giá trị con người luôn đứng đầu bảng xếp hạng, các người lại có thể đem hôn sự này cho Lâm Tưởng! Rốt cuộc các người nghĩ như thế nào, con có điểm nào kém hơn so với Lâm Tưởng chứ?"
"Nói chuyện ngu ngốc gì vậy, con còn chưa đến tuổi thành niên."
"Qua sinh nhật tháng sau là con đã thành niên rồi! Lại nói con trẻ tuổi xinh đẹp hơn so với cô ta, dựa vào cái gì mà người được gả lại là cô ta chứ?"
"Cái này chỉ là liên hôn thương nghiệp, gia nhập vào Cố gia chắc chắn cuộc sống cũng không tốt, với tính cách này của con nhật định không thể chịu nổi, đến lúc ngược lại sẽ làm hỏng kế hoạch của cha con."
"Con mặc kệ, con thích Cố Thành, con phải gả cho anh ấy, các người đi nói với anh ý, con sẽ gả tới Cố gia, không phải là Lâm Tưởng!"
"Lâm Đóa, con cho rằng mẹ chưa nói sao? Chính là nhà người ta chê cười con quá nhỏ nên không đồng ý, nên mới đổi thành Lâm Tưởng."
"Đáng ghét... Con nhỏ ở chỗ nào chứ!"
"Nghe lời, về sau đừng có ý nghĩ này nữa. Nếu việc này thành công, Cố Thành sẽ là anh rể của con, nhớ rõ là phải thu hồi tâm địa gian xảo đó lại!"
Lâm Tưởng: .....
Cô thật đúng là không biết gì, thì ra trước khi cô kết hôn, Lâm gia còn có trò khôi hài như vậy, thì ra Lâm Đóa thích Cố Thành, nhưng lại vì nhỏ tuổi mà không thể gả đi sao?
Thật là làm cho người ta vui tai vui mắt.
Lúc Lâm Tưởng ho nhẹ một tiếng phát ra tiếng động, sau đó thong dong đi vào, hai người đang tranh luận không dứt bên trong đúng là hai mẹ con Lưu Trân và Lâm Đóa.
Thật ra Lưu Trân chỉ là một công nhân bình thường trong công ty Lâm Kiến Quần, gia cảnh bình thường, nhưng dung mạo xinh đẹp, nên sau này lại được Lâm Kiến Quần coi trọng, liền theo ông ta là tiểu ta, còn sinh ra Lâm Đóa. Cho đến khi mẹ Lâm Tưởng qua đời, hai mẹ con này mới nghênh ngang vào nhà.
Mười mấy năm sống trong nhung lụa, cuối cùng Lưu Trân cũng có chút dáng vẻ của một phu nhân nhà giàu. Mà Lâm Đóa có cha mẹ yêu thương nên bị nuôi dưỡng thành một tiểu thư nhà giàu điêu ngoa tùy hứng. Chỉ có Lâm Tưởng mới dần dần trở nên không hợp với cái nhà này.
Lưu Trân nhìn thấy cô tiến vào, vội vàng cười nói: "A, Lâm Tưởng con đến rồi, mau ngồi xuống mau người xuống, ăn sáng không? Muốn uống gì? Dì sai người hầu đi lấy."
Trở lại nhà mình mà ngược lại được đón tiếp giống như khách, dù nội tâm Lâm Tưởng kiên cường nhưng giờ phút này cũng hơi buồn bực, "Không cần, cha tôi đâu?"
Lưu Trân bỏ qua sự lãnh đạm của cô, tươi cười vẫn không mất đi, nói: "Ông ấy đang ở trong thư phòng, đề dì gọi ông ấy xuống." Nói xong ra hiệu cho Lâm Đóa một ánh mắt ý bảo cô ta không được nói bậy, rồi mới xoay người lên lầu.
Sau khi Lưu Trân lên lầu, phòng khách chỉ còn lại Lâm Tưởng và Lâm Đóa. Từ nhỏ đến lớn hai người chưa từng chơi đùa cùng nhau, nên tất nhiên không có đề tài gì để nói cả. Vì thế mỗi người ngồi một bên sopha mắt to trừng mắt nhỏ.
Lâm Đóa bị nuông chiều, vẫn luôn cảm thấy Lâm Tưởng không có mẹ không bằng cô ta, kết quả có số mệnh tốt lại được Cố Thành coi trọng, quả thật không có công bằng mà, vì thế trong ánh mắt nhìn cô có thêm vài phần địch ý.
Lâm Tưởng biết Lâm Đóa đang nhìn cô, cũng lười để ý, chỉ chăm chú nghịch di động.
Lâm Đóa nhẫn nhịn, nhưng vẫn nhịn không được mà mở miệng khiêu khích: "Chị cho rằng là có Cố Thành thì có thể chuyển mình ở Lâm gia được hay sao? Tôi nói cho chị biết, cha vĩnh viễn chỉ yêu thương một mình tôi."
Lâm Tưởng ngẩng đầu quét mắt qua cô ta một cái, lại tiếp tục chơi di động.
"Tôi đang nói chuyện với chị đó, chị điếc sao?"
Lâm Tưởng vẫn chơi di động như cũ.
"Vẫn chưa gả đi mà đã dám lên mặt, chờ chị thật sự vào Cố gia rồi, mới chính là hưởng thụ!"
Lúc này Lâm Tưởng mới buông di động, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, lành lạnh nói: "Cái gì mà Cố Thành với Cố gia? Đó là ai? Vì sao tôi phải gả đi? Ai quyết định? Tại sao một chút tôi cũng không biết?"
Nhiều vấn đề liên tiếp lập tức làm Lâm Đóa đổ mồ hôi lạnh. Bởi vì trong lòng có quá nhiều điều không cam lòng và phẫn nộ, thế nên cô ta quên mất rằng tất cả đều là cha mẹ ngầm tính kế, Lâm Tưởng vẫn chưa biết, kết quả chính mình lại lỡ miệng nói ra.
Vừa nghĩ tới mình vừa chọc phải xui xẻo lớn như vậy, một phút Lâm Đóa cũng không dám ở lại phòng khách nữa, liền vội vàng đứng dậy chạy về phòng.
Nhìn bóng dàng cô ta chạy trối chết, Lâm Tưởng cười lạnh trong lòng, tiểu quỷ, dọa chết ngươi.
Lâm Kiến Quần xuống lầu rất nhanh, nhìn thấy dáng vẻ Lâm Tưởng an tĩnh ngồi trên sopha, không khỏi vừa lòng gật đầu, "Chuẩn bị chút đi, đợi lát nữa cùng cha tham dự tiệc sinh nhật của chú Cao."
Nhìn ông từng bước đến gần, Lâm Tưởng nhẹ nhàng gọi cha, sau đó dù đã biết rõ nhưng mà vẫn cố hỏi: "Vì sao con phải đi? Không phải trước kia đều đưa Lâm Đóa đi sao?"
Mặt Lâm Kiến Quần lộ vẻ xấu hổ, ậm ừ nói: "Con... Chú Cao của con mấy ngày hôm trước mới nói nhớ con, bảo cha lần này nhất định phải đưa con tới gặp."
"À." Lâm Tưởng gật đầu, còn nói thêm: "Cha, vừa rồi Lâm Đóa nói con phải gả vào Cố gia, tại sao con lại không biết? Cố gia là ai?"
Mặt Lâm Kiến Quần và Lưu Trân đứng bên cạnh đồng thời đỏ lên, chỉ thấy Lâm Kiến Quần hung dữ trừng mắt nhìn Lưu Trân một cái, mới quay đầu cười nói với Lâm Tưởng: "Đừng nghe trẻ con nói bừa, nó chỉ nói đùa thôi."
Lâm Tưởng nheo mắt lại, không vui nói: "Việc này sao có thể tùy tiện lấy ra để nói đùa chứ."
"Ừ ừ ừ, sau này để dì Lưu của con dạy dỗ lại nó." Ông vội vàng lấy lòng nói.
Lâm Tưởng lạnh lùng nhìn sắc mặt nịnh nọt của Lâm Kiến Quần, trong lòng ngày càng tuyệt vọng với người cha này. Chỉ vì một cái hạng mục hợp tác mà có thể bán con gái của mình đi, căn bản không xứng là một người cha.
Thật ra chú Cao trong miệng Lâm Kiến Quần đối với cô mà nói thì căn bản không nhớ nổi dáng vẻ của đối phương như thế nào nữa. Nhưng nếu bọn họ muốn diễn kịch trước mặt cô thì nhất định cô sẽ tiếp đến cùng. Rốt cuộc cô mới chính là người diễn kịch giỏi nhất.
Tham gia tiệc sinh nhật là một cái cớ rất đường hoàng. Mục đính của bọn họ cũng chỉ là muốn cô và Cố Thành thuận theo tự nhiên mà gặp mặt mà thôi.
Lâm Tưởng nhập vai vào dáng vẻ đơn thuần không hiểu chuyện gì, một đường đi theo Lâm Kiến Quần vào đại sảnh bữa tiệc. Sau đó lại được đưa vào một phòng nghỉ ngơi lộng lẫy, chủ nhân bữa tiệc đang cùng một đám tinh anh quần là áo lượt nói chuyện phiếm.
Lâm Kiến Quần dẫn cô đi tới chào hỏi từng người, thẳng đến khi cô nhìn thấy người kia.
Vài người tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, nhìn qua thì thất rất vui vẻ, nhưng thật ra là ai cũng có khả năng giết người không thấy máu. Dù sao cũng đều là tai to mặt lớn trong giới thương trường, mỗi một giây một phút trôi qua đều có thể kiếm được hàng trăm triệu tiền lãi.
Sopha được bày biện một cách rất quy tắc, kỳ thật cũng rất chủ ý, chủ nhân của bữa tiệc ngồi ở bậc thứ hai, mà sopha ở giữa lại có một người đàn ông ngồi một mình, chính là người có mười năm hôn nhân với Lâm Tưởng – Cố Thành, anh vẫn luôn là nhân vật ở trung tâm.
Lúc Lâm Tưởng đi theo Lâm Kiến Quần đi vào, ánh mắt Cố Thành mơ hồ lướt qua người cô, sau đó lại cúi đầu chăm chú nhìn ly rượu vang đỏ, giống như đang tự hỏi gì đó.
Tầm mắt Lâm tưởng xuyên qua đám người, lặng yên không tiếng động mà rơi trên người anh.
Nghiêm túc mà nói, thật ra hai người chỉ mới tách ra cách đây mấy ngày, nhưng chính mấy ngày này lại làm Lâm Tưởng trải qua sự đau đớn khắc cốt ghi tâm của chuyện sinh ly từ biệt.
Hiện giờ phong cách của Cố Thành vẫn rất tao nhã, luôn là người chiến thắng trong cuộc sống. Nhưng thật sự lại làm linh hồn của Lâm Tưởng trở nên rung động khi xảy ra tai nạn xe cộ, anh không màng đến nguy hiểm mà dùng thân thể to lớn ôm lấy cô, cùng với dòng máu đỏ ghê người.
Lâm Kiến Quần bảo Lâm Tưởng đi chào hỏi từng người, khi giới thiệu đến Cố Thành, ông quay đầu lại nói với Lam Tưởng: "Đây là Cố Thành, trước mắt cậu ấy chính là người đàn ông độc thân có giá trị nhất hiện nay đấy."
Vừa nãy khi đến chào hỏi mấy chú bác, bọn họ cũng không đứng dậy. Sau khi giới thiệu đến Cố Thành, anh lại đột nhiên đứng lên, bước vài bước tới trước mặt cô, vươn tay ra, nói: "Rất vui được biết cô, Lâm Tưởng tiểu thư."
Lâm Tưởng thấy anh vươn bàn tay to tới, lại ngẩng đầu nhìn anh. Hai người chênh nhau đến gần 20cm, khiến cho cô không thể không ngẳng đầu lên thì mới có thể nhìn thẳng vào anh được.
Chồng mình bắt tay chào hỏi với mình như người xa lại có cảm giác gì?
Lâm Tưởng chậm rãi vươn tay ra, bị bàn tay to ấm áp của anh cầm lấy trong nháy mắt. phảng phất hình nư cô nghe được tiếng trái tim mình đập cuồng loạn.
Lòng bàn tay hai người nhẹ nhàng dán vào nhau, sau đó lại chậm rãi tách ra, dầu ngón tay Cố Thành lơ đãng xẹt qua lòng bàn tay Lâm Tưởng, mang theo cảm xúc tê ngứa như điện giật làm hai người không hẹn mà cùng ngẩn người.
Lâm Tưởng vội vàng rút tay lại, rời ánh mắt tới cửa sổ sát đất cách đó không xa, cố tình bỏ qua lần động chạm ngoài ý muốn này.
Thần sắc Cố Thành vẫn tự nhiên mà trở về chỗ ngồi của mình, tìm được dáng ngồi thoải mái sau đó lại tiếp tục trò chuyện cùng mọi người. Chỉ là bàn tay anh đặt trên tay vịn của ghế sopha sẽ thường dùng ngón cái vuốt ve ngón tay khác, giống như đang nhớ lại cảm giác nào đó.
Mục đích để hai người gặp mặt đã đạt được, Lâm Kiến Quần rất nhanh lại gia nhập vào đội ngũ nói chuyện phiếm. Lâm Tưởng không muốn ở lại để thành đề tài bàn tán, tùy tiện tìm một cái cớ rời khỏi phòng nghỉ.
Đại sảnh bữa tiệc ồn ào hơn so với phòng nghỉ rất nhiều. Bởi vì vẫn chưa khai tiệc cho nên các khách mời tụ tập thành tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm. Ở đây Lâm Tưởng không quen biết ai cả nên dứt khoát tìm một chỗ yên tĩnh ngồi ngây ngốc.
Lấy di động ra nhìn thoáng qua, là Đỗ Hân gửi tin nhắn wechat: "Suy nghĩ thế nào rồi?"
Lâm tưởng nhìn chằm chằm tin nhắn một lúc lâu, cuối cùng vẫn lực chọn không trả lời, cô vẫn chưa biết quyết định thế nào mới tốt.
Đời trước bởi vì thân phận diễn viên này đã làm cô và Cố Thành có rất nhiều mâu thuẫn, cuối cùng khiến hai người ngày càng xa cách. Bây giờ lại có một cơ hội làm lại, cô đồng ý buông bỏ ước mơ từng theo đuổi, chỉ muốn ngày tháng trôi qua bên Cố Thành, nhưng tạo hóa true người, đời này Cố Thành lại là ông chủ của công ty giải trí, khiến cho cả người Lâm Tưởng có chút hoang mang.
Lại ngồi suy nghĩ một lúc lâu, đám nhân vậy quan trọng kia vẫn chưa ra khỏi phòng nghỉ, Lâm Tưởng dứt khoát đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Lâm Kiến Quần.
"Buổi chiều con còn có việc, bây giờ phải đi rồi. Cha giúp con nói một tiếng xin lỗi với chú Cao."
Hiểu nhiên Lâm Kiến Quần không vui, bình tĩnh nói: "Chuyện gì mà gấp như vậy, cơm nữa xong rồi hẵng đi cũng không muộn."
Lâm Tưởng không muốn tiếp tục giải thích, chỉ nói tạm biệt rồi cúp điện thoại. Dù sao cô và Cố Thành đã gặp mặt, mục đích đã đạt được, bữa cơm này dù có ăn hay không cũng không quan trọng.
Lúc này vừa vặn là giờ tam tầm, cũng là một ngày nóng bức nhất, vừa rời khỏi khách sạn mát lạnh, thế giới bên ngoài giống như một cái lồng hấp khổng lồ, một giây thôi cũng đủ để hấp chín một người. Lâm Tưởng phát hiện mình hấp tấp chạy ra, đúng là tự ngược đãi mình mà.
Đứng ở ven đường năm phút đồng hồ không gặp được một chiếc taxi nào. Lâm Tưởng nghiến răng nghiến lợi lấy điện thoại ra, muốn trước khi bị cảm nắng lên mạng gọi xe.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top